Sau nửa phút, Lâm Thời đặt đũa xuống: "Tôi đi trước, có việc rồi."
Black dùng khăn giấy lau miệng, hỏi: "Việc gì thế? Tôi còn định lát nữa dẫn cậu đi chơi nữa."
Lâm Thời giơ điện thoại trên cổ tay: "Giáo sư gọi tôi đến văn phòng của ông ấy."
"Giáo sư nào?" Black cảnh giác hỏi.
Lâm Thời khẽ mỉm cười: "Theodore."
Black: "...Không được đi."
Hắn ta đập bàn: "Không được đi!"
"Tại sao không được?" Tần Lan thò đầu qua, "Cậu quản chuyện hơi rộng rồi đấy?"
Wendy cũng nhìn lại.
"Tôi, tôi..." Black lắp bắp, cảm thấy chuyện này nói ra không hay, cuối cùng chỉ cứng miệng nói, "Tôi thấy Theodore không phải người tốt."
Joe cười nhạo: "Thôi đi, cậu chỉ là không ưa một giáo sư lại được hoan nghênh hơn cậu thôi."
Black không nói gì.
Hắn ta cảm thấy cách mô tả này có chút sỉ nhục hắn ta.
Theodore, dựa vào cái gì?
Một tên b**n th**.
Sợ nhóm người này cãi nhau, Lâm Thời xoa đầu Black, nói: "Không sao, tôi đi một lát rồi về."
Black lập tức im lặng, như thể bị vuốt lông, nói: "Vậy cậu tự chú ý một chút nhé."
Hắn ta thật ra muốn đi theo Lâm Thời, nhưng vừa định mở miệng đã bị ánh mắt của Lâm Thời ngăn lại.
Đành chịu.
Sau khi Lâm Thời rời đi, Tần Lan đá vào chân Black: "Cậu với Lâm quen nhau kiểu gì?"
Black liếc hắn ta: "Cậu có tư cách để biết không?"
"Ê cậu!"
Văn phòng của giáo sư tại Học viện Hoàng gia Vương Thành Liên Bang được xây dựng ở một nơi yên tĩnh, xa khu giảng đường và sân thể dục, xung quanh là một dãy núi.
Lâm Thời đứng dưới lầu nhìn, thấy tòa nhà được xây dựng rất rộng rãi, vật liệu chắc chắn, hiệu quả cách âm rất tốt.
Quan sát xong, cậu cúi xuống nhặt một viên đá, ném mạnh vào tường.
Không có gì xảy ra.
Hòn đá lăn xuống đất, vỡ một góc.
Lâm Thời nhặt nó lên, tiện tay cho vào túi, rồi mới chậm rãi đi vào.
Bên trong tòa nhà rất yên tĩnh, máy lạnh hoạt động rất mạnh.
Lâm Thời dựa theo chỉ dẫn, bấm thang máy lên tầng mười hai, hai tay đút túi quần, chỉ lộ ra nửa bàn tay thon dài, trắng nõn.
Đi được nửa đường thấy lạnh, cậu còn kéo mũ áo lên.
Yên tĩnh quá, vừa vào trong đã không nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài.
Từ tai nghe, giọng Thiên Dan nhàn nhạt: "Nghe nói cậu lại có bạn mới?"
"Phải, nhưng cái đó không quan trọng." Lâm Thời hiếm khi không đùa giỡn, "Chị đi tra tài liệu của Theodore cho tôi."
"Được."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Thời đi ngang qua một khúc cua, gõ vào cánh cửa cuối cùng.
Không lâu sau, cánh cửa tự động mở ra.
Lâm Thời bước vào, nhìn xung quanh một lượt, bên trong chỉ có một mình Theodore.
Mỗi giáo sư đều có văn phòng riêng sao? Đúng là giàu có thật.
"Giáo sư." Lâm Thời lễ phép chào.
Sau bàn làm việc, Theodore đang cầm một cây bút máy, ngẩng đầu cười hiền hậu: "Lâm Thời, cuối cùng em cũng đến. Lại đây đi, đừng câu nệ."
Lâm Thời nghe lời đi tới.
"Đây là tài liệu cần em giúp phát cho các bạn học, cố gắng đưa đến tay họ trước 10 giờ sáng mai. À, em đã lập nhóm chat chưa?"
Lâm Thời phản ứng một lúc: "Chưa ạ, có cần không?"
"Đương nhiên." Theodore bao dung nói, "Sau này các tiết học của thầy đều phải nhờ em thông báo trước, nếu không lập nhóm có thể các bạn học rất khó nhận được thông báo."
Lâm Thời gật đầu: "Vâng."
Bỏ qua những chuyện khác, Theodore thực sự là một vị tiền bối rất dễ chịu khi ở chung.
Anh ta bao dung, hiền lành, nói chuyện rất kiên nhẫn, không có vẻ cao ngạo, rất dễ dàng đưa người khác vào nhịp điệu nói chuyện của mình.
Nhưng Lâm Thời vẫn luôn không hề buông lỏng cảnh giác.
Sau khi giao phó xong mọi nhiệm vụ, Lâm Thời đang suy nghĩ làm thế nào để ở lại đây thêm một lúc thì nghe Theodore chủ động nói:
"Có muốn tham quan một chút không?"
Lâm Thời lộ ra vẻ mặt e ngại: "Em có được không ạ?"
"Đương nhiên." Theodore làm một cử chỉ mời, "Văn phòng của thầy đều do thầy tự mình thiết kế và trang trí, thầy rất mong được người khác chiêm ngưỡng."
Lời này vừa ra, Lâm Thời tự nhiên không từ chối, đứng dậy đi dạo trong văn phòng.
Văn phòng mà học viện cấp cho giáo sư thực sự rất lớn, Lâm Thời từng bước chậm rãi tham quan.
Có thể thấy Theodore là một người có thẩm mỹ rất cao, tổng thể văn phòng hài hòa và ấm áp, đồ trang trí và các vật nhỏ đều rất độc đáo.
Nơi thu hút Lâm Thời nhất là một bức tranh sơn dầu treo ở giữa bức tường.
Cậu dừng bước dưới bức tranh đó.
Bối cảnh bức tranh là một dãy núi màu xanh lục nhấp nhô, bãi cỏ cũng xanh tươi, dưới bầu trời xanh và mây trắng, một thiếu niên nghiêng nửa người, mặc áo choàng trắng, đường nét khuôn mặt rất dịu dàng.
Nét vẽ tinh tế, tự nhiên, màu sắc được kiểm soát rất chính xác, nhìn từ góc độ chuyên nghiệp, bức tranh này mang lại cảm giác dịu dàng và thân thiện.
"Em thích à?" Một giọng nói truyền đến.
Theodore không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng ngay sau lưng Lâm Thời.
Lâm Thời vô cùng bình tĩnh, cậu nghiêng người, khen ngợi: "Một bức tranh thật đẹp."
Nghe vậy, ánh mắt Theodore trở nên dịu dàng: "Người trong tranh là học trò của thầy."
"Học sinh?" Lâm Thời cảm thấy có chút kỳ lạ.
Giáo sư nào lại dành thời gian vẽ tranh cho học sinh? Hơn nữa Theodore cũng không phải giáo sư khoa mỹ thuật.
"Em thấy kỳ lạ à?" Theodore nói một cách ôn hòa, "Thật ra, thầy là một họa sĩ cấp một của Liên Bang, tác phẩm nổi tiếng nhất của thầy từ năm thầy hai mươi tuổi đến bây giờ vẫn được trưng bày trong viện bảo tàng của Liên Bang để mọi người tham quan."
"Đây chỉ là một bức tranh thôi. Hơn nữa cậu ấy là học trò đầu tiên của thầy, thành tích rất tốt, người cũng hiền lành, thầy rất quý, vì thế mời cậu ấy làm người mẫu cho thầy."
Theodore trấn an: "Thầy không phải b**n th**, em có thể yên tâm."
Lâm Thời lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Sao em lại nghĩ như vậy? Em chỉ là cảm thấy thầy thân là giáo sư mà còn vẽ tranh cho học sinh thì hơi bất ngờ thôi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Theodore bật cười thành tiếng.
Sau đó, anh ta như vô tình hỏi: "Vậy, Lâm, em có muốn làm người mẫu cho thầy không?"
"Cậu đã đồng ý." Giọng Thiên Dạ bình tĩnh.
"Đương nhiên rồi." Lâm Thời kẹp một chồng tài liệu khá dày ở khuỷu tay, nói một cách tự nhiên, "Phải làm rõ rốt cuộc anh ta muốn gì chứ."
Bên tai nghe thấy một tiếng thở dài, Thiên Dạ: "Văn phòng cách âm rất tốt, không có ai cả, cho dù cậu có xử lý anh ta ở đó cũng không ai cản cậu đâu."
Lâm Thời không nói gì.
Cho đến khi hoàn toàn đi ra khỏi tòa nhà, đắm mình trong ánh nắng ấm áp, Lâm Thời mới sảng khoái nói: "Nhưng tôi vẫn chưa chơi đủ ở đây. Cuộc sống đại học quý giá lắm, tôi muốn ở lại thêm một thời gian nữa."
"Hơn nữa đâu phải nhất thiết phải dùng cách bạo lực như vậy, chờ tôi có được bằng chứng, báo cáo anh ta lên trên cũng vậy thôi."
Đến lúc đó cạu ra tay cũng không muộn.
Lần này Thiên Dạ không nói gì nữa.
"À đúng rồi." Lâm Thời nhớ ra điều gì đó, "Tôi cảm thấy bức tranh kia có vấn đề."
Rõ ràng là một bức tranh ấm áp, nhưng khi nhìn vào cậu lại cảm thấy... toàn thân rợn người.