Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 230

Đúng là chẳng ai ngờ được.

Trước đó, Lâm Thời đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống có thể gặp lại Giang Xuyên. Có thể là một lần cậu đến Liên bang làm nhiệm vụ, đi ngang qua bãi rác và thấy một ông lão lưng còng, sau đó cậu tốt bụng đến giúp, ngẩng mặt lên thì phát hiện ra.

Hoặc cũng có thể là cậu lẻn vào một lâu đài của quý tộc nào đó, đối mặt với Giang Xuyên đã trở thành quý tộc “ngồi trên ghế cao”.

Cũng có khả năng là trong một lần dã ngoại, cậu vô tình đi ngang qua một nấm mồ đã phình to.

Nhưng duy nhất có một điều cậu chưa từng nghĩ đến, đó là Giang Xuyên lại có thể ở cùng một nơi với mình và cả hai còn thường xuyên chạm mặt.

Lâm Thời nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Một lúc lâu sau, cậu nghiêng đầu ho vài tiếng, nói:

"Nhiều năm không gặp, lại xấu đi rồi."

Giang Xuyên: “...”

Carter ngây người: “Cái gì mà nhiều năm không gặp, mấy hôm trước chẳng phải vừa gặp sao?”

Lời nói vừa dứt, không ai để ý đến hắn.

Carter ngượng ngùng chỉnh lại tư thế ngồi.

Trên mặt Giang Xuyên không hề lộ ra vẻ chột dạ hay hoảng loạn nào, đương nhiên cũng có thể là do tuổi lớn nên da mặt đã dày hơn. Dù sao, vị thầy bói lừa đảo này có chút buồn bực xoa xoa giữa hai lông mày, chậm rãi hỏi:

"Ai mang cậu tới đây?"

"Tôi có cách của mình," Lâm Thời nói, "Anh đừng quan tâm."

Giang Xuyên cười lạnh.

Đã lâu không dùng bộ mặt thật này để gặp lại đứa nhóc này, hắn giờ đây thật sự có chút không tự nhiên.

Nói thật, hiện tại vẫn chưa phải là thời gian hắn đã định trước để nhận lại Lâm Thời. Trong dự tính của Giang Xuyên, đáng lẽ phải là sau khi Lâm Thời gặp nguy hiểm, hắn sẽ anh dũng từ trên trời giáng xuống để giải vây, sau đó từ từ tháo mặt nạ ra thì mới đúng.

Hoàn cảnh hiện tại không giống với dự tính của hắn ba bốn phần, mà ít nhất cũng là khác hoàn toàn.

Nhưng Lâm Thời rõ ràng không nghĩ vậy.

Cậu nhìn ngó xung quanh, đuổi Carter ra khỏi ghế, rồi thản nhiên ngồi xuống. Cậu kéo chiếc ghế lại gần Giang Xuyên, ánh mắt từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại không bỏ sót bất kỳ góc nào.

"Anh sao vậy?" Lâm Thời hào hứng nói, "Sao lại không nhìn tôi?"

Giang Xuyên nói: "Tôi nên nhìn cậu sao?"

"Đương nhiên rồi," Lâm Thời trả lời rất tự nhiên, "chúng ta là người thân mà."

"Tuy anh biến mất rất nhiều năm, tôi thậm chí còn nghĩ rằng anh đã chết rồi. Cho nên khi bất ngờ nhìn thấy anh, toii đặc biệt vui." Lâm Thời vô cùng phấn khích.

Cậu chẳng muốn ra ngoài chiến đấu nữa, trong mắt lóe lên ánh sáng khao khát học hỏi: "Anh kể cho tôi nghe làm thế nào anh sáng lập ra Thiên Khải có được không?"

"Việc tôi vào Thiên Khải là do anh âm thầm sắp xếp sao?"

"Mỗi lần tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, anh có để ý đến tôi không?"

"Lương của tôi so với người khác là cao hay thấp?"

"À đúng rồi, nếu tôi thân thiết với anh như vậy, anh hãy phát lương cho tôi nhiều hơn đi, thăng chức cũng được, anh không mở cửa sau cho con mình sao?"

“...”

Giang Xuyên rất muốn nhấn mạnh lại một lần nữa rằng hắn và đứa nhóc này không hề có một chút quan hệ máu mủ nào, đừng có nghèo đến phát điên mà chạy đến đây lừa gạt hắn!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì, thở dài nói: "Im miệng."

Lâm Thời làm động tác kéo khóa miệng lại.

Cậu rất vui.

Từ khi kéo chiếc ghế đó đến, nụ cười trên mặt chàng trai tóc đen chưa bao giờ tắt đi, cậu vui vẻ và hớn hở.

Lâm Thời thật sự thở phào nhẹ nhõm, cứ như một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được giải quyết:

"May mà anh không sao, tôi vẫn còn có thể nhìn thấy anh, thật tốt quá."

"Đúng rồi, năm đó anh biến mất vô duyên vô cớ, ít nhất cũng phải để lại cho tôi một lá thư chứ? Khi toii tỉnh lại dưới gầm cầu chỉ còn lại một mình, tôi sợ lắm, còn tưởng rằng anh bị trả thù vì tính mệnh giả cho người ta."

Ánh mắt Giang Xuyên di chuyển từng chút một trên khuôn mặt Lâm Thời, đột nhiên lên tiếng: "Cậu không hận tôi sao?"

Lâm Thời nghi hoặc nghiêng đầu: "Hận anh điều gì?"

"Không từ mà biệt."

Lâm Thời chớp chớp mắt, có chút không hiểu được mạch suy nghĩ của hắn, đành phải thành thật nói:

"Chỉ cần anh còn tồn tại là đã tốt lắm rồi."

Bản báo cáo chiến thắng này.

Khi mọi thứ kết thúc, tinh thần lực của Derrick đã ở bên bờ vực sụp đổ.

Lời lão đại nói quả nhiên không sai, chiến trường thực sự tiêu hao tinh thần lực rất lớn, từ trước khi kết thúc chính thức, anh đã có chút không chịu nổi.

Nhưng may mắn là ý chí đủ kiên cường, anh đã nhịn đến tận bây giờ.

Tuy nhiên, với tư cách là tổng chỉ huy chạy ở tuyến đầu, Derrick không thể để lộ bất kỳ sự yếu đuối nào.

Anh từ từ buông tay khỏi cần điều khiển, dựa lưng vào ghế để nghỉ ngơi một lúc, cho đến khi cơ thể có đủ sức lực để chống đỡ, lúc này mới chuẩn bị đứng dậy rời khỏi cơ giáp.

Lúc này, đại quân đã tiến vào hoàng cung của Liên bang. Sau khi Derrick đi xuống, các thành viên Thiên Khải trói chặt tay chân của vị hoàng đế vốn định chạy trốn bằng mật đạo, rồi ném ông ta xuống trước mặt anh:

"Đại nhân chấp hành quan, hoàng đế Liên bang, và cả mấy vị hoàng tử Liên bang đều ở đây, chỉ là..."

Derrick ngẩng mắt lên: "Chỉ là cái gì?"

Trên người anh vẫn còn mang theo mùi máu tanh, các thành viên Thiên Khải có chút lo lắng, nuốt nước bọt, nói nhỏ:

"Chỉ là tiểu hoàng tử của Liên bang, Samuel, không thấy đâu."

Vừa dứt lời, ngón tay Derrick vô thức v**t v* báng súng từng chút một, đang định gọi người đi tìm thì nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến:

"Hắn ở chỗ tôi."

"..." Derrick quay người lại.

Chỉ thấy một người lính thuộc hạ của Devin vác một người đàn ông đang ngủ say trên lưng, rồi "bụp" một tiếng, thả hắn ngã xuống đất.

Devin nói: "Trước khi khai chiến hắn đã ở trên tàu chỉ huy của chúng tôi. Bị tiêm thuốc mê loại mạnh nên vẫn chưa tỉnh."

Nhưng chắc cũng sắp tỉnh rồi.

Derrick nhìn chằm chằm người nằm dưới đất một lúc, rồi giơ tay ra hiệu.

Các thành viên Thiên Khải phía sau lập tức tiến lên kéo Samuel đi, đặt cùng với hoàng đế và các hoàng tử khác.

Chiếm thành chỉ là bước đầu tiên, sau đó vấn đề quản lý Liên bang mới là điều trọng yếu.

Tuy nhiên, những việc này không thuộc phạm vi quản lý của Derrick. Sau khi phân phó vài tiểu binh đi tìm kiếm trong hoàng cung, Derrick cúi đầu, bắt đầu nghịch thiết bị đầu cuối.

Đã qua lâu như vậy mà Lâm Thời vẫn chưa gửi cho anh một tin nhắn nào.

Derrick có chút lo lắng, đoán xem liệu Lâm Thời có giận không.

Nếu Lâm Thời thực sự giận, anh nên làm thế nào mới có thể dỗ dành.

Derrick cân nhắc khả năng đổ toàn bộ lỗi lên đầu lão đại.

Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến từ cổng cung.

Derrick buông thiết bị đầu cuối, ánh mắt đầu tiên nhìn sang đã sững sờ...

Người đáng lẽ phải ở yên trong Thiên Khải, giờ lại đứng ngay sau lưng lão đại, còn tò mò nhìn đông nhìn tây.

"Anh trai?" Derrick không dám tin.

Lâm Thời bị tiếng gọi này làm bừng tỉnh, chậm rãi quay đầu về phía nơi phát ra âm thanh. Khi thấy là Derrick, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong lòng cậu lại không phải là vui mừng, mà là một sự ngại ngùng khó tả.

Cậu nhớ lại những lời Derrick đã nói trên giường vào đêm trước khi anh rời đi.

"..."

Lâm Thời cứng đờ dời ánh mắt đi, không định trả lời.

Nhưng vừa quay đầu, cậu lại đối mặt với Devin.

Lâm Thời dứt khoát nhìn xuống sàn nhà, sau đó lại chạm mắt với Samuel, người đã dần tỉnh lại sau khi thuốc mê hết tác dụng.

Rồi cậu lại nghĩ đến chuyện vừa nãy mình đã chiến đấu với đội quân của Samuel.

Lâm Thời: "..."

Không ai nói cho cậu biết là đánh một trận thôi cũng có tu la tràng như thế này chứ.

Bình Luận (0)
Comment