Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 231

Lâm Thời yên lặng trốn ra phía sau Giang Xuyên.

Nơi này có quá nhiều người, cậu nhút nhát, có chút sợ hãi.

Trong sự tĩnh lặng, Samuel lại là người lên tiếng trước.

Hắn nhìn quanh, thấy hoàng đế và các anh em bị trói, cùng với những người lính gác đang bị thành viên Thiên Khải khống chế, vẻ mặt hắn bình tĩnh, chỉ nhắm mắt lại, rồi nhìn về phía Devin:

“Khi nào thì bắt đầu?”

Devin từ từ tiến lên. Đến lúc này, không cần phải giấu giếm gì nữa, hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời ngắn gọn: “Rất sớm.”

Thực tế, ngay cả khi không bị vật thí nghiệm số 31 ký sinh, sớm hay muộn Devin cũng sẽ làm phản. Chỉ là thời gian sẽ bị lùi lại rất lâu.

“Anh đã lừa Liên bang lâu như vậy rồi…” Samuel cười tự giễu, cơ thể hắn khẽ run rẩy.

Hắn đương nhiên biết Liên bang đã mục ruỗng. Nếu không loại bỏ những con sâu mọt và hệ thống pháp luật cổ hủ bên trong, việc Liên bang tan rã từ chính bên trong chỉ là vấn đề thời gian.

Trước đây, Samuel tin chắc rằng khi mình lên ngôi hoàng đế, hắn sẽ có thể thực hiện những cải cách lớn, loại bỏ những quý tộc chỉ biết ăn mà không làm khỏi bàn nghị sự, dẫn dắt Liên bang đang ở đường cùng trở lại thời kỳ huy hoàng.

Hắn thậm chí đã bắt đầu chạm vào quyền lực.

Nhưng Samuel không ngờ rằng, thứ đến trước khi hắn kịp lên ngôi, lại là sự phản loạn của Quân đoàn số 9 và sự xâm lược của ngoại bang.

Thậm chí, trong số những kẻ xâm lược, còn có…

Đôi mắt Samuel trở nên u ám, hắn từ từ nhìn về phía Lâm Thời cách đó không xa.

Khuôn mặt chàng trai tóc đen mang một chút chột dạ, nhưng không nhiều lắm.

Nhận thấy ánh mắt của hắn, Lâm Thời vô tội chớp chớp mắt.

Samuel cười: “Lời cậu nhắc nhở tôi trước đây, chính là chuyện này sao?”

Lâm Thời nhìn sang trái sang phải, xác nhận không phải đang hỏi người khác, lúc này mới thành thật gật đầu.

Có được câu trả lời khẳng định, trong nhất thời Samuel không biết phải xử lý bản thân mình như thế nào.

Hắn nhớ lại lời Thiên Dạ đã nói với hắn nhiều năm trước.

Cô ấy nói – cậu và Lâm Thời không phải là người cùng đường.

Lúc đó Samuel cảm thấy không đúng. Hắn biết mình đã làm Lâm Thời giận, hắn cũng biết giá trị quan của mình và Lâm Thời hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn có thể sửa đổi mà.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về hoàng cung, Samuel đã cố gắng hết sức để giành lấy quyền lực. Khi hắn nắm giữ hoàn toàn Liên bang, hắn có thể biến Liên bang thành một nơi lý tưởng như trong tưởng tượng của Lâm Thời.

Đáng tiếc, hắn không ngờ rằng, có người có tầm nhìn xa hơn hắn, và thủ đoạn cũng độc ác hơn.

...

Lâm Thời đợi một lúc lâu cũng không thấy Samuel mở miệng nữa, đang thắc mắc thì nghe thấy Derrick nói: “Hắn ngất đi rồi.”

Cậu sững sờ: “Cái gì?”

“Bị hôn mê,” Derrick lặp lại, rồi sai người nâng Samuel dậy đưa vào nhà giam, “Chắc là không chịu nổi cú sốc này, chức năng cơ thể bắt đầu suy sụp.”

Hoàng thất cũ của Liên bang quả thực không nên ở lại đây nữa. Sau khi tất cả những người không liên quan đều bị kéo đi, cuối cùng Carter vỗ tay, giọng nói sang sảng:

“Được! Nếu mọi chuyện đã đến nước này, vậy thì chúng ta phải thảo luận phần quan trọng nhất thôi!”

Lâm Thời có chút mơ hồ: “Thảo luận cái gì?”

Nghe vậy, Giang Xuyên cúi xuống nhìn cậu, đưa tay xoa nhẹ tóc cậu, thản nhiên nói:

“Vấn đề quyền sở hữu Liên bang.”

Những lời này lập tức đánh thức Lâm Thời.

Đúng rồi, Liên bang không còn nữa, vậy một khối lãnh thổ lớn như vậy sẽ thuộc về ai?

Những lời này vừa dứt, hầu như tất cả mọi người ở đó đều tiến lên một bước.

Giang Xuyên, Carter, Devin.

Chỉ còn lại Lâm Thời và Thiên Dạ cùng vài người khác, và cả Derrick ở tại chỗ.

Lâm Thời lặng lẽ đi đến bên cạnh Derrick, đá anh một cái thật mạnh, rồi hỏi:

“Em không lên tranh giành sao?”

Derrick liếc mắt: “Tranh giành anh thì được, còn lại không có hứng thú.”

Lâm Thời: "..."

Thật là không có chí tiến thủ.

Ban đầu, Lâm Thời còn muốn ở lại trò chuyện với Giang Xuyên, nhưng vì họ có chính sự cần bàn nên Lâm Thời bị đuổi ra ngoài chỉ trong vài câu.

Trước khi đi, Devin gọi cậu lại, chuyển một khoản tiền vào tài khoản thiết bị đầu cuối của cậu.

Lâm Thời không hiểu tình hình, cũng không biết hắn muốn làm gì.

Nhưng tiền thì cậu chắc chắn sẽ nhận.

Rời khỏi cổng chính của hoàng cung, Lâm Thời cùng Derrick đi dạo bên ngoài.

Lúc này mặt trời lặn về phía tây, một vài vệt ráng màu lấp lánh rơi trên cung điện vàng son của Liên bang, cảnh tượng này lại hiện lên vẻ thê lương, hoang vắng.

Khi đi đến chỗ vắng người, Derrick bỗng nhiên kéo tay áo Lâm Thời, trong ánh mắt khó hiểu của cậh, hắn mở cổ áo cậu ra để kiểm tra dấu vết bên dưới.

Da Lâm Thời trắng, các dấu vết trên cơ thể cậu cũng rất khó mờ. Mặc dù đã qua một thời gian dài, nhưng Derrick vẫn có thể thấy rõ những vết hôn trải dài trên xương quai xanh mảnh khảnh.

Thậm chí vì không được bôi thuốc, màu sắc của chúng còn đậm hơn so với lúc mới in lên.

Derrick mím môi, đưa tay vào nhẹ nhàng v**t v*.

Bị Lâm Thời tát một cái.

Mặt cậu hơi đỏ, hạ giọng nói: “Em làm gì thế? Ở đây nhiều người như vậy!”

Derrick không biết ngại, nhưng cậu còn biết giữ thể diện mà!

“Họ không dám nhìn đâu,” thái độ Derrick lại rất thản nhiên, môi mỉm cười, “Anh sợ cái gì?”

Lâm Thời cố ý chọc tức anh: “Mặt dày thế à? Vậy bây giờ em dám hôn anh trước mặt họ không? Em xem họ có nhìn không!”

Vừa dứt lời, Lâm Thời liền cảm nhận được hơi thở của Derrick trở nên không ổn.

Đầu óc cậu đứng hình nửa giây, rồi nhanh chóng phản ứng, đẩy Derrick ra, tức giận hét lớn: “Anh nói đùa thôi! Không được lại đây!”

Derrick nhướng mày: “Em còn chưa làm gì cả.”

“Em sắp làm rồi!” Lâm Thời hung hăng vạch trần anh

Hai người vừa cãi vã vừa đi, dần dần đến chỗ tài chỉ huy của Quân đoàn số 9.

Trên đường, họ còn gặp A Lị Duy Á.

Lâm Thời rất tự nhiên chào hỏi cô ấy.

A Lị Duy Á cuộn tròn ngón tay, có chút không tự nhiên gật đầu đáp lại.

“Này!” Lâm Thời gọi cô ấy lại, “Tôi có thể vào tham quan một chút không?”

Cậu chỉ vào chiếc tàu chủ huy đó.

Bàn tay đang ghi chép của A Lị Duy Á dừng lại, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm nói: “Đây là khu vực quân sự trọng yếu, không cho phép người ngoài dễ dàng vào.”

“Nhưng mà,” cô đổi giọng, “Cậu thì được.”

Tính ra cũng là một nửa thành viên của Quân đoàn số 9 rồi, A Lị Duy Á thầm nghĩ.

Lâm Thời đương nhiên vô cùng vui vẻ, cậu ném cho A Lị Duy Á một nụ hôn gió, rồi kéo Derrick nhảy vào trong tàu chỉ huy như bay.

Chỉ cần là lính cũ của Quân đoàn số 9 thì về cơ bản đều nhận ra cậu.

Khi thấy Lâm Thời, họ đều rất vui, từng người dừng lại chào hỏi cậu.

Lâm Thời hỏi họ đánh nhau có vất vả không, họ gật đầu nói đương nhiên là vất vả.

“Nhưng chúng tôi đã bắt được mấy kẻ đào ngũ trốn trong tàu chỉ huy không chịu ra ngoài, chuẩn bị lát nữa giao cho thượng tướng tự xử.”

“Đào ngũ à?” Lâm Thời cảm thấy hứng thú, “Trông họ thế nào, cho tôi xem đi?”

“Được thôi!” Người lính của Quân đoàn số 9 sảng khoái đồng ý, dẫn Lâm Thời rẽ trái rẽ phải đi đến bên ngoài một căn phòng nhỏ, mở cửa, “Này, chính là ba người bên trong đó.”

Lâm Thời nhìn theo hướng tay hắn chỉ vào trong, lập tức sững sờ…

Black, Tần Lan và Joe, ba người bị trói và nhốt chung với nhau, mỗi người đều đang khóc vô cùng thảm thiết.

“…” Lâm Thời lặng lẽ quay người, “Bàn bạc một chút, thả họ ra đi.”

Bình Luận (0)
Comment