“Đúng là hiểm độc mà.”
Charles hơi giật mình: “?”
Anh ta ngẩng đầu.
Chàng thanh niên tóc đen rõ ràng là bị chọc tức, đôi mắt đẹp mở to, giọng nói run rẩy: “Tốt lắm Charles, tôi thật không ngờ anh là loại người này! May cho tôi còn vì cứu anh mà cùng anh rơi xuống cái nơi khỉ ho cò gáy này, tôi làm thế đủ nhân nghĩa chưa? Thằng ch* đ* nhà anh lại còn muốn hại tôi!”
“Tôi khi nào nói muốn hại cậu?” Charles hơi hoảng, giọng cũng cao lên hẳn, “Cậu không thích tôi, nhân cơ hội này diệt trừ tôi chẳng phải là tốt quá rồi sao?”
Lâm Thời cười lạnh: “Đến giờ anh còn cãi chày cãi cối! Thiên Khải có quy định không được hành hạ đồng đội, vi phạm quy định không những phải trả lại toàn bộ tiền thù lao nhiệm vụ, mà còn bị giam vào phòng tạm giam chịu phạt. Charles, anh cũng tâm kế quá đấy!”
Charles: “...”
Vẻ mặt anh ta ngẩn ra, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lẩm bẩm: “Cậu còn xem cả những quy định vớ vẩn đó nữa à?”
“Sao lại không xem?” Lâm Thời mặt đầy cảnh giác, nói một cách đương nhiên, “Không xem thì đến lúc bị phạt tiền cũng chẳng biết vì sao.”
Không khí trong hang động trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió lạnh "ù ù" thổi vào từ cửa hang.
Charles nhắm mắt, mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Anh ta sớm nên biết, Lâm Thời sao có thể đi theo lẽ thường được, là anh ta đã quá chắc chắn.
Nhưng Charles càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Thời: “Giết tôi đổi lấy một chút tiền thù lao phạt vớ vẩn, cậu nghĩ nghĩ sẽ làm một phi vụ lỗ vốn như thế à?”
Lâm Thời dùng sức rút cổ tay ra, giận dữ nói: “Ai mà biết được, đầu óc anh có vấn đề đâu phải ngày một ngày hai.”
Charles: “...”
Lâm Thời quay người, chuẩn bị thu dọn phần thịt nướng còn lại.
Chưa đi được vài bước, giọng Charles lại vang lên: “Mặc kệ cậu nghĩ thế nào, tôi thật sự không có ý định hãm hại cậu.”
Thật ra anh ta nói hay không cũng chẳng có tác dụng gì, vì Lâm Thời đã có sẵn một hệ thống logic riêng.
Cậu ừ hử cho có lệ, ngồi xuống cạnh đống lửa và bắt đầu nướng thịt cho mình.
Thịt vào bụng đương nhiên phải làm ngon hơn một chút.
Thịt của Charles có nhạt nhẽo cũng không sao, còn của cậu thì dĩ nhiên phải đủ vị.
Số cỏ gia vị khô hái được trên đường trước đó, cậu cho vào hết.
Có lẽ việc nấu ăn làm lòng người bình tĩnh lại, cuối cùng Lâm Thời không còn giận nữa.
Khó khăn lắm mới nướng xong thịt, cậu mắt sáng rực, nóng lòng nếm thử một miếng...
Mùi vị khó tả xộc thẳng lên đầu, như thể có ai đó đang giữ lấy lưỡi anh mà nhảy múa điên cuồng, vừa chua vừa chát lại vừa đắng, quả thật khiến đầu óc choáng váng, không thể chịu nổi một giây.
Lâm Thời nhăn mặt nhăn mũi phun miếng thịt ra.
Trời đất, Lâm Thời cậu nấu ăn dở thì đành, sao cái việc đơn giản như nướng thịt này cũng làm dở ẹc vậy?
Chẳng lẽ cậu trời sinh ra đã có mệnh hưởng thụ?
Nghĩ vậy, Lâm Thời rũ mắt nhìn xiên thịt nướng trên tay, cảm thấy lãng phí thật đáng xấu hổ, bèn quay sang Charles, dúi thịt vào miệng hắn.
“Ăn đi.” Lâm Thời cười mà như không cười.
Charles nhìn cậu một cái, ngậm lấy xiên thịt, dứt khoát kéo vào miệng, nhai vài cái rồi mặt không đổi sắc nuốt xuống.