Lâm Thời cười cứng ngắc: “Anh nuốt được luôn à?”
Charles không nói gì, đáy mắt như viết: "Chẳng lẽ không được?"
Lâm Thời vô cùng kinh ngạc: “Ngon không?”
Chính cậu còn không nuốt nổi!
Charles cau mày, một lúc lâu sau mới đáp: “Cũng được.”
Lâm Thời cảm thấy anh ta đúng là người tàn nhẫn.
“Thế thì anh ăn hết đi.” Lâm Thời phủi tay, hệt như một ông chủ phó mặc tất cả, dúi hết xiên thịt vào tay anh ta.
Giải quyết xong cục nợ, Lâm Thời tức khắc nhẹ nhõm hẳn.
Bị sắp xếp đâu vào đấy, Charles cũng không nói một lời phản đối. Anh ta dường như không có vị giác, cho đến khi ăn hết cả xiên thịt vẫn không hề lộ ra vẻ khó chịu.
Thấy vậy, sự tự tin của Lâm Thời lại lén lút trỗi dậy. Cậu dọn một tảng đá sạch sẽ ngồi đối diện Charles, hắng giọng nói:
“Thật ra đồ tôi làm cũng không phải quá khó ăn, nó chỉ là không hợp khẩu vị số đông thôi. Với những người có khẩu vị cao siêu và độc đáo, như Charles anh chẳng hạn, đều có thể vui vẻ chấp nhận và nuốt trôi, đúng không?”
Đúng lúc Lâm Thời đang thao thao bất tuyệt, Charles bỗng nhiên ngắt lời cậu: “Đi làm nhiệm vụ sao không mang theo con dao găm tôi tặng cậu?”
Lâm Thời sững sờ: “Tôi không biết anh muốn.”
Dứt lời, Charles lại nói từng chữ một: “Tôi không cần.”
Lâm Thời thấy lạ, “Vậy anh hỏi làm gì?”
Vừa nói xong thì thấy Charles ngước mắt lên, bất ngờ đối diện với cậu.
Đôi mắt vốn u ám đó chứa đựng một ý vị mà Lâm Thời không thể hiểu nổi.
Một lúc lâu sau, Charles mới thì thầm: “Quà, đừng suy nghĩ lung tung.”
Trên vách hang, những mảnh đá vụn rơi xuống, phát ra tiếng “lách tách” nhỏ.
“...À, được thôi.” Lâm Thời tránh ánh mắt anh ta, cảm thấy bầu không khí thật kỳ quái.
Đôi ủng chiến đấu bồn chồn nghiền nát những viên đá nhỏ trong hang, chàng trai tóc đen từ từ quay lưng lại… Chết tiệt, sao tên đó lại biết cậu ngầm coi đó là lời thách đấu chứ?
Anh ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác à?
Thôi, không nghĩ mấy chuyện đó nữa, bây giờ quan trọng nhất là phải sống sót ở cái nơi quỷ quái này.
Vài ngày trôi qua, Lâm Thời ở dưới vực bắt được thỏ hoang, bọ cánh cứng, dốc hết tâm tư kéo những con mồi ăn được vào hang đá, giao cho Charles, người mà toàn thân chỉ có cánh tay có thể cử động, để nấu nướng.
Tuy rằng mùi vị vẫn bình thường, nhưng dù sao cũng miễn cưỡng nuốt được, hơn hẳn đồ của chính cậu làm.
Khoảng thời gian trống còn lại đều được Lâm Thời dùng để mày mò với thiết bị đầu cuối.
Sau khi rơi xuống vách núi, thiết bị đầu cuối cũng không còn lành lặn. Mặc dù chỉ cần nó còn hoạt động, vẫn có thể truyền tín hiệu vị trí cho Thiên Dạ, nhưng nếu không sửa chữa hoàn toàn, thì những tín hiệu chập chờn như thế cũng không đủ mạnh mẽ để giúp Thiên Dạ tìm người.
Vẫn phải cố gắng thôi.
Lâm Thời vừa cảm thán, vừa ngồi xếp bằng dưới đất kiểm tra thiết bị đầu cuối, cố gắng nối lại những đường dây bị đứt.
May mắn là sau vài ngày như vậy, thiết bị đầu cuối đã được Lâm Thời sửa chữa gần xong, chỉ còn lại vài đường mạch cuối cùng. Chỉ cần nối chúng lại, chắc chắn sẽ truyền được tín hiệu vị trí ổn định và chính xác ra ngoài.
Thông tin liên lạc cũng có thể khôi phục.
Lâm Thời nín thở tập trung, cẩn thận nối nốt những sợi dây điện còn lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
Thiết bị đầu cuối lập lòe ánh đỏ, Lâm Thời vỗ đùi, kích động nói: “Được rồi!”
Cùng lúc đó, bên ngoài hang đá bỗng vang lên tiếng người và tiếng ngựa hỗn loạn.
Giọng Thiên Dạ từ nơi xa xôi trên đỉnh đầu vọng xuống: “Lâm! Cậu có ở đây không!”
“Tôi ở đây! Ở đây!!!” Lâm Thời phấn khích nhảy dựng lên từ dưới đất, duỗi tay vớt Charles lên, cả hai khập khiễng bước ra ngoài hang.
Vừa ra khỏi hang, Lâm Thời đã nhìn thấy đám người Thiên Dạ ở phía xa.
Địa thế hang đá quá thấp, Thiên Dạ và người của cô đang ở trên một mỏm đá nhô ra trên vách núi phía trên. Giữa họ có một góc gần 90 độ. Một khi trượt xuống, muốn leo lên lại gần như là điều không tưởng.
Huống chi dưới đó còn có một Charles nửa người tàn tật.
Thấy vậy, Thiên Dạ cau mày. Cô lập tức cho người chuẩn bị dây thừng, một đầu buộc vào vách đá, một đầu ném xuống:
“Lâm, cậu xem có đủ không, đưa Charles lên trước.”
Lâm Thời nhìn sợi dây thừng lơ lửng trên đầu, giơ tay ra chỉ vừa chạm được đầu ngón tay, không nói gì.
“...” Thiên Dạ cũng im lặng, quay đầu lại, “Tìm xem còn cái gì khác không.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng Lâm Thời từ dưới vọng lên: “Không cần! Tự tôi giải quyết được!”
Thiên Dạ cúi đầu, đồng tử tức khắc co lại...
Chỉ thấy Lâm Thời cởi nửa thân trên bộ đồ chiến đấu ra, xoắn nó thành một sợi dây dài, lại tháo thắt lưng thắt chặt, hai chân đạp lên một mỏm đá nhỏ nhô ra trên vách núi, nối vào sợi dây thừng.
Charles khi thấy cậu có động tác đó liền cúi đầu, quát: “Cậu làm gì vậy!”
Lâm Thời quay lại, thấy khó hiểu: “Không nối dây thừng dài ra, anh còn mong tôi vừa bế anh lên vừa buộc dây vào eo anh à? Xin lỗi, sức tôi không lớn đến thế.”
Cậu nhảy khỏi mỏm đá trên vách núi, liền nhìn thấy Charles cúi đầu xuống, cơ thể không hiểu sao run nhè nhẹ, dáng vẻ như xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Lâm Thời nghi hoặc nghiêng đầu: “Không đến mức đó chứ, tôi xấu đến vậy sao?”
Thấy anh ta vẫn không nói gì, Lâm Thời dứt khoát nâng đầu anh ta lên, bắt anh ngẩng mặt.
Charles không chống lại được, ngước mắt lên thì thấy một mảng da thịt trắng hồng. So với anh ta thì bộ xương rõ ràng nhỏ hơn một cỡ, nhưng phủ lên một lớp cơ bắp mỏng và săn chắc, đường nét tuyệt đẹp, màu sắc sáng sủa, vì vừa vận động nên còn ửng hồng nhàn nhạt.
“...” Charles quay mặt đi, hô hấp dồn dập.
Lâm Thời tức muốn hộc máu: “Sao anh lại khó chịu với tôi như vậy? Chết tiệt, tôi còn không thèm đụng vào anh đâu! Chờ tôi trở về, tôi nhất định đập nát cái đầu chó của anh... Khoan đã?”
Lâm Thời nghiêng người nhìn hắn, ngây ra:
“Anh bị sốt hả? Sao lại chảy máu cam vậy.”