Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 36

Đoàn xe lại một lần nữa khởi hành.

Lâm Thời trấn an Derrick xong xuôi, quay người trở lại chiếc xe ngựa phía trước, miệng không ngừng hỏi:

“Này rốt cuộc Liên Bang là vận chuyển thứ gì thế, các anh có manh mối gì không?”

Thiên Dạ đang ngồi xếp bằng dưới đất, một màn hình ánh sáng hiện ra trước mặt, không rõ đang xem cái gì, nghe vậy chỉ khẽ ngước mắt lên:

“Hỏi lâu rồi, nhưng họ không chịu tiết lộ, đừng tốn công vô ích.”

Lâm Thời từ từ đi tới, ngồi phịch xuống đất: “Thật ra chúng ta cũng chẳng nhất thiết phải làm rõ Liên Bang chở thứ gì, chỉ cần bảo vệ hoàng tử điện hạ an toàn là được. Dù đường đi có thể hơi vất vả, nhưng dù sao tiền nhận được cũng nhiều.”

Charles bất ngờ cất lời: “Không phải vì Samuel à?”

Lâm Thời ngạc nhiên: “Liên quan gì đến cậu ta?”

Charles liếc hắn một cách hờ hững: “Tôi thấy cậu có vẻ rất thích cậu ta.”

Dứt lời, Thiên Dạ gần như không thể nhận ra mà “A” một tiếng.

Lâm Thời kinh ngạc thốt lên: “Ối trời, anh đã thành nửa tàn rồi mà còn muốn bôi nhọ tôi, tôi đã tốn công chăm sóc anh lúc ở dưới vực sâu như vậy, ngay cả cơm cũng đút từng muỗng cho anh ăn!”

Thiên Dạ ngẩng đầu: “Thật à?”

Cái mặt vô cảm của Charles lúc này bỗng dưng hiện lên vài phần gượng gạo.

Hắn quay đầu đi, không nói gì.

Lâm Thời nói trước: “Còn có thể giả được sao?”

Nói xong, cậu nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, giáp máy của hai người đều là cấp Thiên Khải sao?”

“Gần như vậy.” Thiên Dạ đáp, “Lấy tiền kiếm được từ Thiên Khải để tìm thợ thiết kế giáp máy, có vấn đề gì à?”

Mắt Lâm Thời sáng lên, như một chú cún nhỏ xán lại gần: “Ý là, giáp máy của hai người đều là thiết kế độc nhất vô nhị?”

Thiên Dạ gật đầu: “Có thể nói là thế.”

“A...” Lâm Thời lộ ra vẻ trầm tư, “Thế thì sau khi làm xong nhiệm vụ này, tôi có thể đi tìm thợ làm giáp máy được không?”

Thiên Dạ cười khẩy: “Đương nhiên, miễn là cậu có thể sống sót trở về.”

“Chậc.” Lâm Thời nói đùa, “Đừng trù ẻo tôi, tôi muốn sống thọ năm trăm tuổi cơ.”

Những cư dân bước vào thời đại liên tinh hệ có tuổi thọ trung bình lên đến năm trăm tuổi.

Chỉ là, với thân phận thành viên của Thiên Khải, việc có sống yên ổn đến số tuổi đó hay không thì khó mà nói trước được.

Thiên Dạ cũng không vội đánh gục tinh thần cậu, chuyển sang chuyện khác: “Thôi, mới nhặt lại được cái mạng từ dưới vực sâu, đừng làm loạn nữa, đi vào khoang trị liệu cùng Charles đi.”

“Hả?” Lâm Thời nhíu mày, “Thế thì tách tôi với Charles ra xa một chút.”

Cậu thẳng thắn bày tỏ sự chê bai, không hề né tránh, khiến Thiên Dạ không nhịn được bật cười: “Biết rồi.”

Phía Charles đang nằm trên ghế dài cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn lười biếng đến mức không quay đầu lại.

Nếu Thiên Dạ không sớm phát hiện ra cái ý muốn bảo vệ tinh tế của hắn đối với Lâm Thời, có lẽ đã thật sự nghĩ rằng họ ghét nhau như chó với mèo.

Bình Luận (0)
Comment