Mấy ngày tiếp theo, Thiên Dạ phụ trách sự an toàn cho Samuel.
Rõ ràng cô nàng kém trách nhiệm hơn Lâm Thời trước đó nhiều. Mấy việc lặt vặt như rót trà, bưng nước đều không làm. Cô cứ đứng cạnh Samuel như một vị thần chết, chiếc roi dài đầy gai xương quấn ngang hông khiến người ta nhìn thôi đã thấy khiếp vía.
Ngay cả Samuel cũng không dám trái lời cô.
Nhưng mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa thấy Lâm Thời ra khỏi phòng trị liệu, Samuel đâm ra sốt ruột:
“Cậu ta bị thương nặng lắm hả, sao giờ còn chưa ra?”
Thiên Dạ liếc nhìn hắn, khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào, hỏi: “Điện hạ có bất mãn gì về tôi sao?”
Samuel nghẹn lời, theo bản năng thấy sợ: “... Không có.”
“Vậy thì coi như đổi người tới bảo vệ ngài cũng có khác gì nhau đâu.” Thiên Dạ lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Samuel siết chặt tay lại ngay lập tức: “Ngươi nói thế là có ý gì?”
Thiên Dạ rũ mắt nhìn vị hoàng tử này thật lâu, đến khi hắn rõ ràng bắt đầu run rẩy, cô mới dùng chút phép tắc nghề nghiệp còn lại mà trả lời:
“Lâm bị thương rất nặng. Nếu ngài không muốn bệnh tình cậu ấy xấu đi, tốt nhất là đừng quấy rầy cậu ấy.”
Dứt lời, cô dời tầm mắt đi, không nhìn hắn nữa.
Samuel dựa lưng vào thành xe, sau khi định thần lại, trên mặt lộ vẻ tức giận, vừa xấu hổ vừa giận. Hắn cắn chặt môi dưới, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
Một lát sau, hắn vén màn xe lên, quát lớn: “Louis!”
Đội trưởng đội Cấm vệ vội vàng chạy tới, cúi người sửa lại chiếc mũ giáp: “Điện hạ.”
Samuel đỏ bừng mặt vì tức: “Ta muốn xuống xe! Ta không muốn cùng Thiên Dan chung một chiếc xe!”
Đội trưởng đội Cấm vệ hơi khó xử: “Chuyện này...”
“Điện hạ dường như không hiểu ý tôi,” Thiên Dạ không thèm ngước mắt, giọng nói đều đều, “Cái gọi là bảo vệ bên người, có nghĩa là dù ngài ở trên xe hay không, tôi đều phải đi theo cạnh ngài.”
“Ngươi!” Ngực Samuel phập phồng kịch liệt, hắn trừng mắt nhìn Thiên Dạ.
Phổi hắn như sắp nổ tung, nhưng đoàn xe vừa mới trải qua một cuộc cướp bóc, nếu bên người thực sự không có ai bảo vệ, đúng là sẽ tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm.
Cuối cùng, Samuel hung hăng kéo màn xe xuống, dậm chân lên sàn xe rồi ngồi lại vào ghế dài.
Ngoài xe, đội trưởng đội Cấm vệ thở phào một hơi, ngẩng đầu lên thì đã khôi phục vẻ bình tĩnh, lí trí.
Hắn vẫy tay, bảo các binh lính vừa nghe tin đến trở về vị trí ban đầu.
Lúc này, đoàn xe một lần nữa bắt đầu nghỉ ngơi.
Đội trưởng đội Cấm vệ nhìn bao quát toàn bộ doanh trại, ánh mắt đảo qua một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên mảnh đất nhỏ phía sau đoàn xe.
Một cậu bé 11-12 tuổi đang ở tuổi lớn, thân thể gầy gò, một mái tóc vàng óng ả rủ xuống mặt. Cậu ngồi xổm trên đất, động tác loay hoay với cái vỉ nướng trông rất thành thạo.
Đội trưởng đội Cấm vệ nheo mắt, chầm chậm tiến tới.
Trong không khí tràn ngập một mùi thịt không sao tả được. Derrick dùng một chiếc kẹp mang từ Thiên Khải tới, cứ một lúc lại lật miếng thịt. Dưới chân cậu là các loại gia vị được bày ra gọn gàng.
Cậu lau mồ hôi li ti trên trán, thầm tính toán thời gian trong lòng.
Làm một bữa tối hoàn chỉnh mất khoảng hơn bốn mươi phút. Lâm vào khoang trị liệu từ sáng, nếu ra thì chắc còn khoảng một giờ nữa. Thời gian dư dả, có thể nhân cơ hội này làm thêm chút rau dưa thanh đạm.
Lâm cả ngày mới ăn có mỗi bữa sáng, không thể ăn ngay quá nhiều đồ béo, nếu không dạ dày sẽ không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, Derrick mím môi, để lộ một nụ cười rất nhạt nhẽo.
Phải tranh thủ thời gian.
Cậu bày những miếng thịt nướng xong ra đĩa, một cái bóng bỗng đổ xuống trước mặt.
Derrick ngẩng đầu, đập vào mắt là màu bạc, thuộc về giáp trụ của lính Liên Bang.
Đôi mắt xanh biếc của cậu bé lập tức trở nên cảnh giác, ngay cả cơ thể cũng hơi co lại, trông giống một chú chó con đang ở trong hiểm cảnh nhưng vẫn cố dọa lùi kẻ thù.
Thấy vậy, đội trưởng đội Cấm vệ nhướng mày, lau khô chiếc ghế bên cạnh đống lửa, thong dong ngồi xuống, hỏi:
“Sống ở Thiên Khải thế nào?”
Giọng nói tựa như đang trò chuyện, như thể trước mặt không phải tội phạm bị Liên Bang truy nã, mà chỉ là con của một người bạn cũ.
Derrick quay đầu đi, cứng nhắc nói: “Ông chắn luồng gió của tôi rồi.”
Đội trưởng đội Cấm vệ như không nghe thấy cậu nói gì, chỉ nói một cách đầy ẩn ý: “Gan cậu lớn hơn tôi nghĩ, hay là cậu nghĩ có Thiên Khải che chở, Liên Bang này sẽ bó tay chịu trói?”
“Việc này không liên quan đến ông.” Derrick thở gấp, cậu ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, “Ông ngồi ở đây làm phiền tôi. Xin hãy tránh ra.”
Nghe những lời này, đội trưởng đội Cấm vệ bỗng bật cười, nụ cười trông có vẻ lạnh lẽo: “Cậu tốt nhất có thể sống cả đời dưới cánh của họ, nếu không...”
Chưa nói hết lời, Derrick đã chen vào, một khúc củi bị đốt đỏ rực bị đá trúng mu bàn chân của đội trưởng đội Cấm vệ.
Giáp trụ bằng chất liệu đặc biệt dẫn nhiệt cực nhanh. Nhiệt độ nóng bỏng ngay lập tức chạm vào da của đội trưởng đội Cấm vệ. Hắn ngay lập tức nhảy dựng lên từ ghế, hoảng loạn trong lòng: “A a a a a a a... Chết tiệt! Người đâu, người đâu mau tới!!”
Không ít binh lính vội vã chạy tới, luống cuống tay chân đỡ đội trưởng đội Cấm vệ.
Nhân lúc xung quanh không ai kịp quản mình, Derrick đứng dậy, một tay bưng thịt nướng, một tay dùng nước dội tắt đống lửa, quay người đi về phía chiếc xe của Lâm.
Bước chân của cậu bé càng lúc càng nhanh. Cuối cùng cậu chui tọt lên xe, khi quay đầu nhìn lại, trên mặt mang chút vẻ mông lung.
... Hóa ra con quái vật đã mang lại cho cậu nỗi sợ hãi và bạo lực trong vô số đêm khuya mơ màng, cũng chỉ là một người bình thường đụng phải lửa thì sẽ co rúm lại, kêu la.