Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 38

Derrick có vẻ lạc lõng hẳn so với mọi người trong đoàn xe.

Tất cả lính Liên Bang đều biết về cậu ta—chàng trai tóc vàng 12 tuổi, suốt ngày chỉ lo nấu cơm và rèn luyện thể chất. Cậu ta thường tỏ ra xa cách, và bất kỳ người lính nào muốn làm quen đều bị từ chối.

Chỉ duy nhất "nữ sát thần" của Thiên Khải thỉnh thoảng nói chuyện với cậu.

"Không hiểu một đứa trẻ con như nó thì có bao nhiêu việc mà làm, nấu cơm thì thôi, nhưng cậu thấy không? Nó còn vá quần áo!"

"Trông thì sáng sủa đấy... Mà này, mọi người đã thấy nó cười bao giờ chưa?"

"Trong trí nhớ thì hình như chưa."

"Nhưng có vẻ đội trưởng Louis không thích nó lắm."

"Tất nhiên rồi, cứ như đứa trẻ lầm lì đấy đáng yêu lắm vậy."

"Thôi không nói chuyện thằng bé nữa. Này, nghe nói gì chưa? Hình như Lâm đại nhân của Khải Thiên sắp ra khỏi khoang trị liệu rồi..."

Cách đó không xa, Derrick, vừa mới tập xong thế đứng tấn, lau mồ hôi tay rồi dừng lại, sau đó chạy nhanh như bay về phía chiếc xe thùng chứa khoang trị liệu.

Chưa kịp đến gần, đã nghe thấy tiếng nói lờ mờ từ bên trong:

"Mẹ kiếp, đứng xa tôi ra, chân cậu cọ vào tôi rồi."

"Gì? Thay quần áo thôi mà anh cũng quay lưng đi, tôi khó coi đến thế hả? Charles!"

Vừa dứt lời, một cậu nhóc tóc vàng r*n r* lao vào lòng cậu.

Derrick rưng rưng nước mắt, đôi mắt xanh lam long lanh: "Anh khỏe chưa? Sau này có cần phải ngủ trong khoang trị liệu nữa không? Lâm... Lâm..."

Cơn giận chưa kịp bùng lên bị cậu nhóc dập tắt dễ dàng. Lâm Thời bất lực nói: "Khỏi hẳn rồi, không cần ngủ khoang trị liệu nữa. Đừng gọi tên anh mãi thế, chưa cai sữa à?"

Đầu của Derrick bị chàng trai tóc đen đẩy ra một cách nửa c**ng b*c. Một lúc lâu sau, cậu mới lưu luyến buông eo Lâm Thời ra, ngoan ngoãn đứng thẳng.

Nhưng cậu cố tình đứng giữa Lâm Thời và Charles, ngăn cách hai người.

Có Derrick ngắt lời, Lâm Thời nhanh chóng quên đi chuyện cậu còn đang bực với Charles, vẫy tay:

"Đang luyện tập à? Người đầy mồ hôi, sao dám lao vào anh?"

Nói rồi, cậu lấy một chiếc khăn bên cạnh ném lên người Derrick: "Mau lau đi."

Derrick bị chiếc khăn che kín mặt, sợ thực sự chọc cho Lâm Thời không vui, lập tức nhanh nhẹn lau sạch từ đầu đến mặt.

Động tác vừa mạnh bạo vừa nhanh chóng, mái tóc vàng rối tung, trông như một chú cún con bị ướt nước đang ra sức rũ mình.

Lâm Thời thấy buồn cười: "Được rồi, lau nữa là tróc cả da."

Derrick lúc này mới dừng tay, ngẩng đầu lên và cười ngượng với Lâm Thời.

Đằng sau hai người, Charles lặng lẽ quan sát tất cả. Anh không nói gì, chỉ im lặng mặc quần áo sạch sẽ vào.

Đúng lúc này, Lâm Thời bỗng nhớ ra mình còn có việc chưa tính sổ với Charles, bèn xoay nửa người: "Suýt nữa thì quên mất anh, tôi..."

Charles lúc này vừa cởi áo trên ra, nửa thân trên đều tr*n tr**, thân thể anh cứng lại.

Thế nhưng, chưa kịp để Lâm Thời nhìn thấy, Derrick đột nhiên nắm lấy tay Lâm Thời, đáng thương nói: "Lâm, lúc anh không có ở đây, mấy người lính kia đều bắt nạt em."

Lâm Thời bị phân tán sự chú ý, quay đầu lại, ngạc nhiên: "Lính Liên Bang ấy à, họ phát hiện ra thân phận của em rồi sao?"

Derrick lắc đầu: "Em không biết, nhưng họ luôn bàn tán về em."

"Đám người không biết tốt xấu." Lâm Thời nhíu mày, cúi người một tay bế Derrick lên, "Đợi chút, anh đưa em đi xả giận."

Derrick ngoan ngoãn tựa vào vai cậu, khóe môi hiện lên một cái lúm đồng tiền, âm cuối kéo dài: "Vâng!"

Nói xong, cậu bé nhấc mí mắt, nhìn Charles đối diện với vẻ thách thức.

Người kia bình tĩnh đối diện với cậu, đáy mắt không có cảm xúc gì, chỉ hờ hững.

Một lúc lâu sau, khi bóng Lâm Thời hoàn toàn biến mất, Charles mới chậm rãi mặc áo trên vào.

Không biết nghĩ đến điều gì, anh cúi đầu, mím môi sờ lên khẩu súng lục bên hông, lòng bàn tay thô ráp không ngừng v**t v* nòng súng, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

Bình Luận (0)
Comment