Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 58

Nhiệm vụ mà thủ lĩnh giao ngày hôm qua không có thời hạn cụ thể. Lâm Thời liền nhanh trí quyết định sẽ cứ kéo dài thời gian.

Sáng nay, cậu thản nhiên dắt Derrick đến phòng huấn luyện, với vẻ nhàn nhã, thư thái như thể không có gì phải bận tâm.

Tiểu Khắc đã không còn là Tiểu Khắc ngày xưa, không cần Lâm Thời hướng dẫn nữa.

Lâm Thời giữ chặt vai cậu bé, kiểm tra từ trên xuống dưới, chắc chắn rằng mọi thiết bị đều sạch sẽ và đầy đủ, rồi hài lòng vỗ vỗ tay:

"Được rồi, đi chơi đi."

Derrick nghe lời đi.

Khi cậu bé đã đi, Lâm Thời tìm một khoảng đất trống và tự mình luyện tập.

Từ kỹ năng dùng súng đến tinh thần lực, rồi đến cơ giáp, và cuối cùng là các bài tập chân tay. Sau khi hoàn thành tất cả, Lâm Thời sảng khoái ngồi phịch xuống đất, chống hai tay ra sau đầu và nhìn đăm chiêu vào khoảng không.

Mồ hôi lấm tấm làm ướt tóc mái, mặt và môi cậu đều ửng hồng. Đáy mắt như có một lớp nước mờ mờ, khi nhìn vào khoảng không, ánh mắt cậu trở nên mơ màng, ngây thơ, trông rất dễ bị lừa.

Trong phòng huấn luyện, không ít người lén lút nhìn cậu, rồi lại thu ánh mắt về. Cứ thế lặp đi lặp lại, nhưng Lâm Thời thì hoàn toàn không hay biết.

Khi ý thức dần trở lại, mắt Lâm Thời khẽ động, không biết vì sao lại nghĩ đến tấm ảnh mà "anh bạn" D gửi đêm qua. Lần này không phải là súng ống, mà là cái bóng có dáng người cực kỳ ấn tượng đó.

"..."

Lâm Thời lăn một vòng rồi đứng dậy, lùng sục khắp phòng huấn luyện để tìm gương.

Tìm thấy rồi, cậu vén áo chiến đấu lên, nghiêng đầu cẩn thận ngắm cơ bắp tay mình.

Tốt lắm, săn chắc, vô cùng mạnh mẽ.

Chàng trai tóc đen vui vẻ, tạo vài dáng trước gương, ngắm nhìn dáng người hoàn hảo của mình từ mọi góc độ.

Đúng lúc này, You An không biết từ xó xỉnh nào chạy ra: "Ô, đang tự sướng à?"

Dù khung xương của Lâm Thời thuộc dạng nhỏ so với con trai, thân hình cũng khá gầy, nhưng tổng thể lại thon dài, đẹp đẽ và có lực. Những múi cơ cần có đều không thiếu.

Nhưng khi so với You An, nhìn cậu bỗng trở nên nhỏ bé hơn nhiều.

Cơ bắp vừa nãy còn có vẻ mạnh mẽ, nay lại trở nên "nhỏ xinh" khi You An đứng gần.

Lâm Thời: "..."

Cậu mặt không cảm xúc kéo áo xuống.

Quay người, nhấc chân gạt một cái khiến You An ngã nhào xuống đất.

Một tiếng 'bịch' lớn vang lên, You An nằm trên sàn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cậu: "Chết tiệt, tôi làm gì cậu à?"

Lâm Thời hung hăng: "Ai cho anh lại gần? Tôi cho anh lại gần à? Anh không biết làm vậy là rất vô lễ sao?"

You An: "?"

Lâm Thời lại đá anh ta một cái, rồi để lại một câu trước khi rời đi: "Lần sau đừng lại gần tôi."

"Khoan đã," You An bò dậy, "Ít ra cũng phải cho tôi một lý do chứ, tôi chọc giận cậu à?"

Bình Luận (0)
Comment