Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 59

Thoát được mùng một, nhưng trốn không thoát ngày rằm. Dưới sự oanh tạc liên tục hơn mười ngày của thủ lĩnh, cuối cùng Lâm Thời vẫn phải miễn cưỡng thu dọn hành lý chuẩn bị làm nhiệm vụ.

Trong lúc đó, cậu hỏi thủ lĩnh rất nhiều câu:

"Nhiệm vụ lần này thật sự không có tiền thù lao sao?"

"Thật sự, thật sự, thật sự không có sao?"

Chàng trai tóc đen mắt long lanh nhìn thủ lĩnh, cầu xin thảm thiết.

Đáng tiếc, thủ lĩnh sắt đá như thép, khăng khăng không có là không có. Tức đến mức Lâm Thời lén lút vẽ con rùa lên ảnh thủ lĩnh.

Lâm Thời nằm dài trên ghế sofa nhìn đăm đăm vào khoảng không. Trong tầm mắt, Derrick đang chuẩn bị từng món đồ cho anh.

"Em nói xem, tại sao ông ta lại keo kiệt thế chứ?" Lâm Thời nghĩ mãi không ra, "Ông ta mắng anh một trận, đánh anh một trận cũng được, đằng này lại cứ muốn trừ tiền của anh."

Derrick xếp đầy băng đạn, ngẩng đầu hỏi: "Anh giận vì chuyện này sao?"

"Chứ còn gì nữa?" Lâm Thời gác chân lên, vẻ mặt tuyệt vọng, "Không có thù lao, nhiệm vụ này anh chẳng có tí nhiệt huyết nào cả."

Nói xong, cậu ưỡn người ngồi dậy khỏi ghế sofa.

Đã vậy, anh sẽ dùng hành động thực tế để cho thủ lĩnh biết, của rẻ là của ôi.

Làm nhiệm vụ đúng không? Được thôi, anh sẽ đi hai tháng, ba tháng, thậm chí nửa năm, giảm hiệu suất xuống mức thấp nhất, xem sau này thủ lĩnh còn dám keo kiệt với cấp dưới nữa không.

Lâm Thời nở một nụ cười gian ác.

Ngay sau đó, vạt áo của cậu bị Derrick nắm chặt kéo kéo.

Cậu bé tóc vàng ôm lấy eo anh, cọ cọ đầy luyến tiếc: "Lâm về sớm nhé, Tiểu Khắc sẽ nhớ anh."

Lâm Thời: "..."

Thằng bé này là đang làm nũng đó à? Thú vị đấy.

Cậu thở dài, rồi nửa quỳ xuống.

Lâm Thời đưa tay xoa má Derrick, nói thì không được mà không nói thì cũng không được. Sau khi nhìn cậu bé một lúc lâu, khóe môi cậu mới nở một nụ cười: "Anh sẽ cố gắng."

Ánh mắt Derrick tối sầm lại.

Cậu bé không thích câu trả lời này.

Nhưng thích hay không, cậu cũng không thể quyết định được.

Cậu bé tóc vàng mím môi, không nói gì. Chỉ lặng lẽ thu dọn mọi thứ, rồi yên lặng dán chặt vào người Lâm Thời.

Thấy mọi thứ đã ổn, Lâm Thời xoay cổ tay, định đi thì thấy Derrick buồn bã đứng một bên, cúi đầu không biết nghĩ gì.

"..."

Chậc, tội nghiệp.

Cằm Derrick ấm lên. Có thứ gì đó được nhét vào miệng cậu.

"...Ưm!"

Cậu bé hoảng loạn ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe môi Lâm Thời vẫn còn nụ cười, đáy mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh. Một tay anh bóp cằm cậu, tay kia nhét chiếc kẹo m*t vào miệng cậu.

"Vị dâu tây, thích không?" Lâm Thời nhướng mày, hờ hững hỏi.

Chỉ cần là thứ anh cho, Derrick đều thích.

Vì thế, cậu bé chỉ ngơ ngác gật đầu.

Lâm Thời: "Thích thì ở nhà ngoan ngoãn nhé. Đợi anh về, anh sẽ mang quà cho em, được không?"

Nói xong, mặc kệ Derrick có đồng ý hay không, anh buông tay, sờ vào khẩu súng đeo bên hông, quay người vẫy tay rồi rời đi.

Cánh cửa lớn đóng lại, ngăn cách cái nóng gay gắt bên ngoài.

Derrick ngậm kẹo m*t, đứng ngây ra một lúc. Rồi cậu bé chạy lạch cạch đến cửa sổ, lặng lẽ dõi theo bóng Lâm Thời như một chú cún vàng.

Viên kẹo trong miệng dần tan chảy, vị ngọt và chua đan xen khiến lòng người cũng trở nên bùi ngùi.

Bình Luận (0)
Comment