Dù sao đây cũng là trung tâm chính trị của cả Liên Bang, mỗi ngày đều có rất nhiều cư dân từ các hành tinh khác đến đây tham quan. Hầu hết là các cậu ấm cô chiêu nên cũng không thiếu tiền.
Lâm Thời đút hai tay vào túi, vừa đi vừa huýt sáo, trên đường còn dừng lại ở các quầy hàng bán đồ lưu niệm để ngắm nghía.
“Ngài có mắt thẩm mỹ thật! Món đồ này đang là xu hướng mới nhất của giới trẻ đấy! Ngay cả sinh viên ở trường đại học nổi tiếng nhất Liên Bang bên cạnh cũng tranh nhau mua! Chiếc trên tay ngài là chiếc cuối cùng của gian hàng tôi!”
Chủ quầy thao thao bất tuyệt quảng cáo món đồ thủ công nhỏ nhắn không có gì đặc biệt kia. Đôi mắt Lâm Thời càng lúc càng sáng.
Cậu xoay món đồ trong tay: “Thật sự thịnh hành như vậy sao?”
Nhìn cũng bình thường thôi, dù khá đẹp nhưng có cảm giác chẳng có ích gì.
Thấy cậu do dự, chủ quầy biết đã câu được khách, liền tiếp tục nhiệt tình mời chào: “Ngài cứ nhìn xem, món đồ này có đẹp không?”
Nhìn món đồ thủ công tinh xảo đó, Lâm Thời khó lòng nói nó xấu, đành từ từ gật đầu.
Chủ quầy làm mặt quỷ: “Thế thì được rồi! Giới trẻ bây giờ thích mấy món này lắm. Tôi thấy ngài tuổi cũng không lớn, ở nhà bị quản nghiêm lắm à? Đến cái này cũng không cho mua.”
Thật ra không phải ở nhà quản nghiêm, mà là do cậu lang thang gần hết cuộc đời nên chưa thấy mấy món đồ mới lạ này bao giờ.
Tục ngữ có câu, càng chưa thấy càng thích, Lâm Thời cũng không ngoại lệ.
Cậu có chút động lòng: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Chủ quầy giơ một con số: “800!”
“!!!” Mắt Lâm Thời suýt rớt ra, vội vàng đặt món đồ xuống quầy, không thể tin nổi: “Anh cướp tiền à!”
Cái món đồ này mà đòi 800 sao? Tiền lương tạm thời cho một nhiệm vụ của cậu chỉ có 1800 tinh tệ!
Chủ quầy không ngờ vị thiếu gia có vệ sĩ đi theo này lại chê 800 là đắt, nhất thời cũng ngây người: “Ngài không thể nói như vậy được, ngài đi nơi khác hỏi thử đi, giá đều như thế cả! Hay thế này, ngài lần đầu đến thủ đô du lịch phải không? Tôi giảm giá cho ngài, 700 nhé?”
Lâm Thời vẫn thấy xót tiền: “Thôi, tôi bỏ cuộc.”
Nói xong, cậu quay người đi.
Chủ quầy trợn tròn mắt: “Khoan đã, suy nghĩ lại đi!”
Ông ta đã bán hàng ở sân bay này nhiều năm, lần đầu tiên gặp một du khách chê 800 là đắt. Ai đến thủ đô du lịch mà chẳng phải là cậu ấm cô chiêu?
Đang lúc cảm thấy kỳ lạ, trước mặt bỗng nhiên có một đống tinh tệ được đặt xuống.
Chủ quầy ngạc nhiên – chỉ thấy người vệ sĩ sau lưng cậu thiếu gia kia rũ mắt, lặng lẽ để lại 800 đồng, cầm lấy món đồ thủ công rồi rời đi.
Buôn bán thành công, chủ quầy đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Ông ta sung sướng nhặt số tinh tệ lên, định cất vào ví, thì mũi chợt ngửi thấy một mùi...
Kỳ lạ, sao số tiền này lại có mùi máu? Chắc chỉ là ảo giác thôi nhỉ?