Món đồ thủ công được nhét lại vào tay Lâm Thời, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu: "Anh mua rồi à?"
"Ừ." Charles nói xong, lại lùi về sau nửa bước, cái bóng của anh bao trùm toàn bộ cơ thể Lâm Thời.
"Dùng 800 tinh tệ à?" Lâm Thời hỏi.
Charles không phủ nhận.
Lâm Thời trân trọng cầm món đồ thủ công: "Anh chịu chi thật đấy."
Sao làm ở Thiên Khải lâu rồi ai cũng giàu thế nhỉ? Cậu thấy cái tên You An đáng ghét kia cũng tiêu tiền như nước, suốt ngày sắm sửa quần áo.
Món đồ thủ công có hình một con cáo phiên bản chibi, đôi mắt hồng lấp lánh, trên đầu còn có hai cái tai, sờ vào mềm mềm. Cái đuôi ở dưới cũng vậy.
Đáng yêu thật sự.
Lâm Thời liên tục vuốt tai con cáo, cả người đều sảng khoái.
Trước đây làm gì có điều kiện như thế này.
Cậu dừng lại, quay người, ngoắc tay ra hiệu Charles cúi xuống.
Charles không hiểu lý do, nhưng vẫn ngoan ngoãn khom lưng.
Ngay lập tức, một cảm giác lạnh buốt chợt chạm vào má anh.
Đôi mắt anh hơi mở to.
Chàng trai tóc đen nở nụ cười tinh quái, tóc mái rủ xuống che đi một chút đôi mắt. Những đường nét sắc sảo trên gương mặt thường ngày của cậu trở nên mềm mại hơn nhiều.
Đôi ngón tay thon dài của cậu cầm món đồ thủ công, dán cái tai mềm mại của con cáo lên má Charles.
Mắt Lâm Thời cong thành hình trăng khuyết, giọng nói ngân lên: "Coi như là tôi hôn anh đấy, vui không?"
Lâm Thời không la cà lâu trên phố. Cậu tìm một khách sạn cao cấp ở khu A12 và tạm thời ở lại đó.
Cậu đã định ra một thân phận cho mình là một thiếu gia Liên Bang giàu có và nhàn rỗi, để thuận tiện tiếp cận Antony. Thế nên nơi ở tuyệt đối không thể sơ sài.
Tiền đương nhiên vẫn do Charles móc ví.
Lúc trả tiền thuê phòng, Lâm Thời còn cảnh giác hỏi một câu: “Có chắc là sau này tôi không phải trả lại anh không?”
Từ sau khi làm hành động thân mật với Charles, trạng thái của anh ta có chút khác lạ. Nghe cậu hỏi, anh ta dừng lại một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Không cần, sau này có thể tìm Thiên Khải để thanh toán.”
À phải, suýt nữa cậu đã quên rằng mình bây giờ cũng là người có chỗ dựa.
Lâm Thời lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Hai người thuê phòng tổng thống cao cấp nhất. Vừa vào cửa, Lâm Thời đã nằm phịch lên chiếc ghế sofa lớn mềm mại ở giữa phòng khách, tiện tay vớ lấy một chiếc gối ôm vào lòng. Má cậu trắng như tuyết, đối lập rõ rệt với lớp vỏ gối màu sẫm.
Charles nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới dời mắt, sau đó đưa tay cởi một cúc áo sơ mi.
Trên sofa, chàng trai tóc đen đang từ từ giơ mấy ngón tay ra đếm.