Chẳng mấy chốc, đã đến ngày di chuyển phòng thí nghiệm cấp S.
Lâm Thời cùng You An và đồng đội lên một phi thuyền nhỏ để hộ vệ.
Trong chuyến đi này, có một phi thuyền khổng lồ chở phòng thí nghiệm cấp S, được bao quanh bởi hơn chục phi thuyền nhỏ, mỗi phi thuyền đều có một sĩ quan mang quân hàm thiếu tá trở lên phụ trách.
Lâm Thời dựa vào cửa sổ bên cạnh cửa khoang. Từ đây, cậu có thể nhìn rõ chiếc phi thuyền khổng lồ bên cạnh, cửa khoang mở rộng, mờ mờ có thể thấy hơi lạnh như sương tỏa ra.
Trần Mạc liếc nhìn rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại: "Có liên quan đến thứ trong phòng thí nghiệm cấp S, nghe nói là một thể thí nghiệm băng hệ có độ nguy hiểm cao."
Nghe vậy, You An ngạc nhiên: "Sinh vật thí nghiệm sao?"
"Tôi nghĩ chuyện này rõ ràng đến mức không cần hỏi lại đâu," Trần Mạc nói.
You An tức đến muốn chửi bới.
Đúng lúc này, một đội quân từ từ bước ra, đi về phía chiếc phi thuyền khổng lồ.
Lâm Thời nhíu mày.
Đội quân đó rõ ràng được huấn luyện bài bản, tất cả đều có vẻ mặt nghiêm nghị, xung quanh toát ra sát khí đẫm máu. Đặc biệt là người đi đầu.
Tóc đen, mắt xanh, ngũ quan sắc lạnh, chiều cao trông có vẻ vượt quá 1 mét 9, nhìn qua... vô cùng nguy hiểm.
Không đợi Lâm Thời nhìn thêm, người đàn ông từ xa dường như quay đầu lại.
You An lập tức kéo cậu ra sau, hạ giọng:
"Cậu không muốn sống nữa à? Đó là Thượng tướng Devin."
Devin?
Lâm Thời chậm rãi phản ứng lại, hóa ra đó là vị sát khí hình người trong truyền thuyết của Liên Bang.
Không trách được hắn lại có cảm giác áp bức mạnh mẽ đến vậy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lâm Thời đã thấy hắn giống như một thanh vũ khí lạnh đã ra khỏi vỏ, toát ra sự sắc bén.
Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối "tít tít" vang lên.
Mạc Lai Y tò mò hỏi: "Ai vậy? Giờ này còn nhắn tin cho cậu."
Lâm Thời cúi đầu nhìn:
【D】: Cậu đang ở đâu.
Xuất phát từ một suy nghĩ kỳ quái nào đó, Lâm Thời lặng lẽ xóa tin nhắn.
Sau đó, cậu tắt thiết bị đầu cuối, làm như không có chuyện gì: "Chúng ta quay về thôi, phi thuyền sắp cất cánh."
Mạc Lai Y, người đã cố gắng đến gần nhưng không thấy gì, cực kì không cam lòng: "Rốt cuộc là cái gì vậy! Lâm, cậu đang có bí mật nhỏ giấu chúng tôi!"
"Nói như cậu," Lâm Thời cười hắn, "Tôi giấu các cậu bí mật còn thiếu à?"
Mạc Lai Y: "!!!"
Cậu tức tối chạy lên phía trước, chuẩn bị nhảy thẳng lên lưng Lâm Thời để cho cậu biết tay.
Kết quả, vừa nhảy lên giữa không trung, cậu đã bị Trần Mạc "bắt cóc" ngay lập tức, kẹp vào trong ngực và xách đi.
Mạc Lai Y đành nhỏ giọng kháng nghị: "Đau quá, tôi muốn tự đi cơ."
Trần Mạc rũ mắt nhìn cậu, khóe môi nhếch lên một đường cong chế giễu: "Bây giờ biết đau rồi, sao lúc nãy nhảy lại không biết? Cậu định ngã chết trên con thuyền này à?"
Mạc Lai Y giãy giụa muốn thoát ra: "Tôi đâu có sao? Hơn nữa Lâm sẽ đỡ tôi mà."
Trần Mạc: "Cậu tin tưởng hắn thật đấy."
Lâm Thời đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, cảm thán: "Anh em họ tình cảm thật tốt."
You An: "..."
Hắn muốn nói nhưng lại thôi.
Rồi hắn lại nghĩ đến điều gì đó: "Dạo này sao không thấy cậu nói chuyện với cái tên đòi nợ kia nữa?"
"Tên đòi nợ" này đặc biệt chỉ Derrick.
"Tôi đã nói không được gọi em ấy như thế," Lâm Thời đẩy cái đầu You An thò tới, cảm thấy hơi phiền, "Anh muốn ăn đòn hả?"
Vưu An không vui: "Nhưng nó là tên đòi nợ."
Lâm Thời đáp: "Lại không phải anh nuôi, anh không có tư cách nói em ấy."
Hai người đã là đồng nghiệp chín năm, bình thường có thể nói là như hình với bóng, nhưng mối quan hệ thực ra không cải thiện là bao.
Về nguyên nhân cụ thể, Lâm Thời cho rằng có thể là do You An quá "thiếu thốn". Gã này luôn thích v* v*n người khác, trong chín năm ở Liên Bang đã trêu ghẹo không ít cả nam lẫn nữ.
Chủ yếu là trêu thì cứ trêu, nhưng hắn còn thích chạy đến trước mặt Lâm Thời nói những lời nửa thật nửa giả, khó hiểu.
Lâm Thời cảm thấy hắn đúng là thiếu đòn thật.
Nhưng bình thường, hắn đối với Lâm Thời cũng khá tốt.
Ví dụ như bây giờ, dù vẫn rõ ràng khó chịu, nhưng You An nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu dỗ dành:
"Được rồi, tôi sai rồi, xin lỗi. Thế nên là vì sao thế?"
Lâm Thời liếc hắn một cái.
You An bình thản chấp nhận ánh nhìn đó, dang tay ra thể hiện mình đã thực sự biết lỗi, còn ân cần bóc quýt cho Lâm Thời ăn.
Nhận lấy nửa quả quýt đã bóc sạch, không còn một chút vỏ lụa nào, Lâm Thời miễn cưỡng tha thứ:
"Thật ra tôi cũng không biết. Có lẽ trẻ con có những tâm sự riêng của chúng."
You An nửa chua chát nửa không: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Thằng nhóc đó giờ đã 21 tuổi rồi, còn là trẻ con gì nữa?"
Bị hắn nhắc nhở, Lâm Thời lúc này mới phản ứng lại.
Đúng vậy, Derrick giờ đã 21 tuổi.
Vậy thì không phải tâm sự trẻ con, rất có thể là vì cậu đã trưởng thành, không còn dựa dẫm vào mình như trước nữa.
Nghĩ đến đó, Lâm Thời không khỏi thấy một chút buồn bã.
Quả nhiên, con lớn không theo cha.
Cậu lắc đầu, thâm tình nói: "Mỗi bậc làm cha làm mẹ đều phải học cách trưởng thành."
You An: "..."