Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 83

Phi thuyền mới vừa cất cánh được vài ngày nếu bây giờ hành động thì rõ ràng là không thích hợp. Lúc này, phi thuyền vẫn còn quá gần căn cứ Quân đoàn số 9, hành động vội vàng dễ gây ra rắc rối.

Mặc dù chín năm đã đủ để Lâm Thời thâm nhập sâu vào Quân đoàn số 9 và có được một số người thân cận, nhưng để an toàn hơn, cậu vẫn chọn cách ăn chơi vài ngày trên phi thuyền.

Rất khó để nói liệu đây là một chiến lược hay chỉ là thói quen của Lâm Thời.

Kết quả là, mỗi khi đến giờ kiểm tra định kì, sĩ quan quân phong gõ cửa phi thuyền nhỏ gần con tàu chủ, đều thấy Lâm Thời và đồng đội ngồi trên sàn, quần áo xộc xệch chơi bài.

Nếu may mắn hơn, còn có thể thấy Thiếu tá Lâm với khuôn mặt dán đầy những tờ giấy ghi nợ, che giấu các khoản tiền cậu thiếu.

Như lúc này đây.

Lâm Thời quay đầu nhìn sĩ quan quân phong, khi nói chuyện, hơi thở của cậu làm tờ giấy nợ bay lên, mơ hồ để lộ khuôn mặt với những đường nét mềm mại. Đôi môi nhạt màu khẽ mở, giọng nói vút lên:

“Lại gặp mặt rồi anh bạn, mệt không, vào chơi một ván đi?”

Chỉ nhìn mỗi khuôn mặt đó, sĩ quan quân phong còn tưởng mình đi nhầm vào một chốn ăn chơi nào đó.

“Không... các cậu cứ tiếp tục đi.”

Nói xong, sĩ quan quân phong lặng lẽ đóng cửa khoang, quay lưng rời đi.

Một người lính đi cùng nhíu mày bất mãn: “Thế mà không phạt à? Trong cả đội này, họ là những người vô pháp vô thiên nhất. Lỏng lẻo, lề mề, không có chút dáng vẻ của lính Liên Bang!”

Sĩ quan quân phong nhìn anh ta một cái thật sâu: “Cậu mới đến à?”

Người lính ngạc nhiên: “Vâng, có sao không ạ?”

“Bây giờ không biết Thiếu tá Lâm cũng không sao,” sĩ quan quân phong vỗ vai anh ta, nói đầy thâm ý, “Lúc mới vào quân ngũ, cậu ta cũng đã có cái thói này rồi. Chín năm qua đi vẫn vậy, nhưng cậu ta đã là quan thiếu tá rồi đấy.”

Người lính mở to mắt.

Sĩ quan quân phong tiếp tục: “Do cậu ta thấy mình còn quá trẻ, chủ động xin cấp trên kìm hãm quân công. Cậu có biết cậu ta đã ra tiền tuyến bao nhiêu lần, đánh bao nhiêu trận chiến không?”

Người lính hoàn toàn câm nín.

“Cứ thế đi,” giọng nói của sĩ quan quân phong bỗng dưng mang chút cảm giác bất lực, “Cậu ta chỉ ham chơi, kỉ luật lỏng lẻo một chút, chứ có phải phản bội Liên Bang đâu. Tôi có thể làm gì cậu ta được chứ?”

Người lính gật đầu đồng tình.

Hai người vừa đi khuất, cửa khoang vừa đóng lại, Lâm Thời đã lăn một vòng đứng dậy, lén lút đeo chiếc máy liên lạc được ngụy trang thành khuyên tai lên, vung tay lên:

“Chuẩn bị hành động.”

Bình Luận (0)
Comment