Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Chương 89

[Sao đã lớn thế này rồi?]

Bị Derrick ôm chặt vào lòng, Lâm Thời chỉ chợt ngẩn người một lát rồi bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Cậu lén lút so thử một chút, thất vọng nhận ra Derrick giờ đây không chỉ có bờ vai rộng hơn mình, ngay cả chiều cao cũng nhỉnh hơn mình nửa cái đầu.

Tuy họ đã chín năm không gặp, nhưng Derrick cũng không đến nỗi lớn lên quá mức như vậy chứ?

Trong lòng Lâm Thời, Derrick vẫn là cậu bé có dáng người nhỏ xíu, chỉ ngang thắt lưng hắn, với mái tóc vàng hoe.

Mãi một lúc lâu sau, Lâm Thời mới chậm rãi lên tiếng: "Đừng khóc... Đông người thế này, em không sợ xấu hổ à?"

(Từ khúc này mình sẽ sửa chút về cách xưng hô nhoa: cậu= Derrick / anh= Lâm Thời)

Derrick ngẩng đầu khỏi vai Lâm Thời. Giờ cậu đã cao hơn nên khi đối mặt phải cúi đầu xuống, đây là điều mà trước đây chưa từng xảy ra.

Lâm Thời nhận ra, dù ngũ quan của đối phương đã trưởng thành hơn nhiều, sau khi rũ bỏ vẻ non nớt thậm chí có phần khiến người khác khó gần, nhưng ánh mắt của cậu vẫn rất dịu dàng, hệt như chín năm về trước.

Nhìn đôi mắt xanh trong như bầu trời kia, Lâm Thời không hiểu sao lại ngẩn ngơ.

Cho đến khi Trần Mạc ở phía sau cất lời: "Không giới thiệu một chút sao?"

Lâm Thời bừng tỉnh, lúc này mới thu lại cảm xúc, kéo Derrick xoay người:

"Suýt nữa thì quên, đây là..."

Anh vốn định đùa là con, nhưng Derrick bây giờ còn giống người lớn hơn cả anh, thực sự không hợp, đành phải đổi lời.

"Em trai, đây là em trai của tôi."

"Cậu có cả em trai à? Trước đây có thấy cậu nhắc tới đâu." Mạc Lai Y tò mò đánh giá Derrick từ trên xuống dưới, cảm thấy em trai này của Lâm Thời chẳng giống anh ta chút nào.

Cả về ngoại hình lẫn khí chất.

Nhưng vì phép lịch sự, cậu vẫn khách sáo chào hỏi: "Chào cậu, tôi là Mạc Lai Y."

So với cậu ta, Trần Mạc điềm tĩnh hơn nhiều.

Anh ta lặng lẽ quan sát "em trai" của Lâm Thời, ánh mắt không hề thân thiện.

Nhận ra ánh mắt của Trần Mạc, Derrick ngước lên, hờ hững nhìn lại.

Nếu Lâm Thời có thể thấy, anh sẽ nhận ra đôi mắt này thực ra không hề hiền dịu như anh nghĩ.

Trái lại, nó lạnh lẽo, sắc bén, đầy sát khí.

Chỉ một cái liếc mắt, Trần Mạc đã kết luận: Người này không hề đơn giản.

Lâm Thời là một người ngây thơ, nhưng người này thì không.

Anh ta chỉ tự giới thiệu ngắn gọn: "Trần Mạc."

"Derrick." Nói xong, cậu kéo Lâm Thời về phía mình, nói nhỏ, "Có đói không, trên tàu vũ trụ có đồ ăn đấy."

Nếu là trước đây, Lâm Thời chắc chắn sẽ thản nhiên để Derrick dẫn đi.

Nhưng có lẽ vì đã lâu không gặp, Lâm Thời cảm thấy hơi không tự nhiên.

Anh tỏ ra rụt rè: "Vậy đi thôi, làm phiền em dẫn đường."

Lễ phép nhưng xa lạ.

Derrick khựng lại một chút, không nói gì, dẫn Lâm Thời đi trước, bước lên tàu vũ trụ.

Phía sau họ, You An trầm tư nhìn theo bóng dáng hai người, hỏi Khẳng Lợi: "Đó là Derrick à?"

"Là cậu ta." Khẳng Lợi há miệng, rồi lại thôi.

You An nhận ra, chép miệng: "Có gì không thể nói với tôi à?"

"Được rồi." Khẳng Lợi nhìn hắn, "Tôi chỉ muốn nói với cậu là Derrick giờ khác xưa rồi, tốt nhất cậu đừng nên chọc cậu ta."

You An cau mày: "Ý gì đây?"

Chẳng phải chỉ là một tên nhóc hai mươi mốt tuổi, có thể lợi hại đến đâu chứ?

Khẳng Lợi nói ngắn gọn: "Tinh thần lực của cậu ta giờ cao hơn cậu đấy."

"..." You An cứng họng.

Khẳng Lợi: "Với lại cậu xem thể trạng cậu ta đi. Khoảng thời gian Lâm Thời không có ở đây, cậu ta cứ như phát điên vậy. Chín năm trôi qua, Thiên Khải vẫn không có một ai là bạn của cậu ta, cậu có tin không?"

Người kỳ lạ như vậy trước đây chỉ có Charles.

You An không nhịn được chửi thề một câu.

Bình Luận (0)
Comment