Trong tàu vũ trụ quả nhiên có đủ mọi thứ, Derrick mang một ít đồ ăn vặt cho Lâm Thời để lót dạ:
"Ăn tạm chút này đi, em vào bếp nấu cơm cho anh."
Lâm Thời ngoan ngoãn đáp: "Được, cảm ơn em."
Nói rồi anh bốc lấy miếng khoai tây chiên, im lặng ăn như một chú chuột hamster.
Derrick cúi đầu nhìn anh.
Từ góc độ này, có thể thấy rõ Lâm Thời phồng đôi má trắng trẻo của mình lên, trông rất dễ thương.
Cậu không khỏi tự hỏi, chín năm trước khi Lâm Thời nhìn cậu như vậy, liệu anh có cảm thấy giống thế không?
Derrick không thể biết được.
Cậu chỉ quay người đi vào bếp, và tự nhủ với bản thân rằng không được vội vàng.
Khi mọi người rời đi, Lâm Thời ngay lập tức ngã xuống ghế sofa, không còn xương cốt gì nữa mà từ từ trượt xuống.
Chết tiệt, có vẻ như anh hơi không biết phải làm thế nào để ở bên Derrick.
Đứa trẻ đã lớn, không thể đối xử với nó như trước nữa.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của Lâm Thời không, anh luôn cảm thấy Derrick giờ đây đối với anh lạnh nhạt hơn hẳn.
Không còn như lúc nhỏ hay ôm eo anh khóc lóc vòi vĩnh, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Lâm Thời có chút buồn phiền, cảm thấy đứa trẻ lớn lên trở nên đẹp trai, cũng trở nên hư hỏng.
Miệng anh rồm rộp nhai khoai tây chiên, nằm bò trên ghế sofa nhắn tin cho Mạc Lai Y.
【Lâm Thời】: Tôi cảm thấy đứa bé kia giờ không còn thân thiết với tôi nữa, phải làm sao đây.
【Mỗi ngày đều cao thêm một chút】: Anh thử trò chuyện với cậu ấy xem sao?
【Lâm Thời】: Tôi không biết nói gì... Cứu tôi với.
【Mỗi ngày đều cao thêm một chút】: Cái này có gì đâu, anh cứ hỏi cậu ấy dạo này sống thế nào, có nhớ anh không, việc học có tiến bộ không.
【Lâm Thời】: Nghe quê quá, tôi đâu phải kiểu phụ huynh truyền thống như vậy, vừa gặp đã hỏi thành tích người ta?
【Mỗi ngày đều cao thêm một chút】: Thế thì tôi bó tay... Anh tự nghĩ cách đi, Trần ca không cho tôi chơi điện thoại lúc ăn cơm.
Lâm Thời đành chịu.
Anh lén lút nhìn về phía bếp.
Derrick đang mặc tạp dề, vai rộng eo thon, đứng thẳng ở đó, cảm giác cả căn bếp đều trở nên chật chội.
Nhìn một lúc, Lâm Thời không thể rời mắt, có chút cảnh đẹp ý vui là sao nhỉ?
Không biết qua bao lâu, thấy Derrick có dấu hiệu quay người, Lâm Thời lập tức dời mắt, giả vờ đang chuyên tâm ăn đồ ăn vặt.
Tiếng đĩa sứ va vào nhau trên bàn, phát ra âm thanh trong trẻo.
Lâm Thời nhìn sang, phát hiện đều là những món anh thích.
Món nào cũng đủ hương vị, bốc khói nghi ngút, không ngừng hấp dẫn sự thèm ăn của anh.
Lâm Thời nuốt nước miếng, quả thực đói đến hai mắt muốn xanh lè, cầm đũa lên im lặng ăn.
Khi đã ăn uống no nê, Lâm Thời ôm gối ngồi trên ghế sofa, mới nhận ra Derrick vẫn đang đợi bên cạnh.
Lâm Thời: "..."
Này mồm mép lanh lợi, nghĩ gì vậy, mau nói chuyện đi! Mau tìm chủ đề đi!
Ngay lúc anh sắp sụp đổ, Derrick lên tiếng: "Món ăn có hợp khẩu vị không?"
Lâm Thời nhìn cái đĩa đã bị quét sạch, nhẹ nhàng đáp: "Anh nghĩ hẳn là rất rõ ràng rồi nhỉ."
Nghe vậy, Derrick cười khẽ, nói: "Em rất vui."
Lâm Thời ngước mắt nhìn vẻ mặt cậu: "Vui vì điều gì?"
Derrick thu lại nụ cười, im lặng nhìn anh: "Vui vì đối với anh, em vẫn còn hữu dụng."
"?" Lâm Thời không hiểu gì cả.
Sau đó anb thấy Derrick cúi đầu, ngũ quan của cậu quá góc cạnh, xương lông mày sâu hoắm đè xuống, bóng tối phủ toàn bộ hốc mắt, đáng lẽ trông phải cực kỳ u ám.
Nhưng Lâm Thời thấp hơn cậu, nên so với vệt bóng tối đó, anh thực ra chú ý nhiều hơn đến hàng mi của Derrick, khá dài.
"Chúng ta chia xa chín năm," Derrick nói, "Em ngày nào cũng nghĩ về anh, trên điện thoại cũng không ngừng gửi tin nhắn, nhưng anh bận quá, có khi mười ngày nửa tháng mới trả lời em, mà mỗi lần trả lời đều rất ngắn gọn."
Lâm Thời lúng túng: "Có, có thật không?"
Giọng Derrick trầm xuống: "Lần này gặp mặt, anh cũng lạnh nhạt, em tưởng anh đã... không còn thích em nữa."
"!!!" Lâm Thời trợn tròn mắt, cảm thấy một chậu nước đen ngòm bị đổ lên đầu, "Tôi không Anh
Derrick không biết có nghe thấy không, chỉ tự nói tiếp: "Vừa rồi khi em ôm anh, anh cũng không ôm lại..."
"Anh ôm, anh ôm!" Lâm Thời sụp đổ, ném chiếc gối ra và vòng tay ôm lấy vai Derrick, nước mắt lưng tròng, "Anh ôm lại còn không được sao?"
Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, Derrick đã tự giác ghì chặt eo anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười cực kỳ nhỏ, nhưng giọng nói vẫn buồn bã: "Là vì lời nói của em sao? Không sao, em không có ý trách anh."
Lâm Thời nghiến răng: "Là anh tự muốn ôm."
Thực ra chẳng thay đổi gì so với lúc nhỏ cả! Vẫn cứ bám người như vậy! Hơi tí là khóc! Thật không biết trước đó anh đã lo lắng điều gì!
Lâm Thời còn muốn nói gì đó an ủi con chó lông vàng to lớn này, nhưng so với điều đó...
Anh khẽ giãy giụa, nói nhỏ: "Đau eo quá, em nắm chặt quá, có thể nhẹ hơn một chút không?"
"... Xin lỗi." Derrick nới lỏng lực tay, "Em không cố ý, em chỉ là..."
"Anh biết, anh biết." Lâm Thời trấn an cậu, "Không sao, anh hiểu mà."
Yết hầu của Derrick giật giật, cậu nghiêng đầu, khóe môi cọ qua cổ Lâm Thời, dừng lại một lúc, rồi như không có chuyện gì xảy ra mà dịch ra.
Lâm Thời chỉ cảm thấy cổ mình vừa rồi hơi nhột, còn lại không phát hiện ra điều gì khác.
Ngay sau đó, anh nghe Derrick hỏi: "Khoảng thời gian này, Lâm Thời có thể luôn ở bên em không?"
Điều này thì có lý do gì để không đồng ý chứ?
Lâm Thời vỗ vỗ lưng cậu: "Không thành vấn đề, em muốn anh ở bên bao lâu, anh sẽ ở bên em bấy lâu."
Nếu lúc này anh cúi đầu, anh sẽ thấy cánh tay Derrick nổi lên gân xanh vì quá kích động. Đôi mắt kia đâu còn vẻ dịu dàng, trong sáng khi đối mặt với anb nữa, ngược lại tràn ngập u ám, bất an và sự chiếm hữu.
Nhớ đến ba kẻ vô dụng đã ở bên Lâm Thời suốt chín năm qua, trong lòng Derrick không thể kiềm chế được sự thô bạo.
Cậu siết chặt eo Lâm Thời.