"Thật ra cơm ở căng tin không ngon chút nào." Lâm Thời nhận xét từng món, "Cơm hơi cứng, thịt thì dai như đã bị đông lạnh, không biết dạo này lãi đại có thiếu tiền không, chỉ có tôm là ăn được, tất nhiên, có thể là vì con tôm đó do chính tay em bóc."
Cuối cùng, Lâm Thời còn dành chút thời gian khen Derrick.
Derrick hiểu ý: "Muốn về nhà ăn thêm gì đó không?"
Lâm Thời chớp mắt, cười tinh quái: "Anh đâu có nói, là em nói đấy nhé."
Derrick chỉ cười, mở cửa đi vào bếp nấu một tô mì nước.
Còn Lâm Thời thì đứng ở cửa ra vào, có chút ngạc nhiên khi nhìn vào trong.
Căn nhà vẫn y như lúc anh rời đi, không có một chút thay đổi nào.
Ngay cả chiếc gối ôm bị anh làm xô lệch, vứt bừa trên tay vịn lúc đi cũng vẫn nguyên chỗ cũ.
Cứ như thể Lâm Thời chỉ vừa đi công tác vài ngày rồi quay về.
Chẳng cần nghĩ cũng biết Derrick cố tình giữ gìn như vậy.
Lâm Thời từ từ ngồi xuống sofa, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho rằng là vì Derrick quá nặng tình.
Anh quá đần độn, hoàn toàn không hề nhận ra sự cố chấp và h*m m**n kiểm soát đáng sợ ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của Derrick.
Sau khi Derrick mang mì ra, Lâm Thời cảm động ôm lấy cậu, nói rằng sau này sẽ không đi xa lâu như vậy nữa.
Derrick ôm lại anh, nét mặt không đổi, cũng không phủ nhận.
Mãi một lúc sau mới khẽ hỏi: "Em không thích You An."
Lâm Thời thấy đương nhiên: "Chuyện này bình thường mà, cậu ta lúc nào chả đáng ghét."
"... Anh không biết đâu." Derrick nhắm mắt lại.
Nói không thích You An, không bằng nói là không thích khoảng thời gian chín năm You An ở bên Lâm Thời.
Ở sân bay và trên bàn cơm, hai người họ nói chuyện vui vẻ, trêu đùa nhau, Derrick dường như bị ngăn cách, đứng ngoài chín năm ngăn cách đó, hoàn toàn không thể xen lời.
Đó là ký ức riêng của hai người họ, không liên quan gì đến Derrick.
Cậu không thể chịu đựng nổi điều đó.
Cả hai im lặng một lúc lâu.
"Ăn mì đi." Derrick nói, cậu nhẹ nhàng buông vai Lâm Thời, lót một chiếc gối ôm vào lưng anh.
Cậu không rời đi, cứ thế ngồi cạnh sofa, lặng lẽ nhìn Lâm Thời.
Gương mặt chàng trai tóc đen ẩn hiện dưới làn khói bốc lên, so với chín năm trước có thêm chút vẻ anh tuấn, nhưng tổng thể vẫn rất đẹp. Vì đang cười nên đường cong từ đuôi mắt đến chân mày trông thật ấm áp và lưu luyến.
Anh đã thay bộ đồ tác chiến, mặc đồ ngủ ở nhà bằng vải cotton, toát lên khí chất mềm mại, gần gũi.
Nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, Lâm Thời nghiêng đầu sang, cố ý trêu chọc cậu: "Mắt mọc trên người anh à?"
Derrick không phủ nhận, cũng chẳng giải thích.
Cậu chỉ vòng tay từ phía sau ôm lấy Lâm Thời, vùi mặt vào cổ anh, giống như khi còn nhỏ vẫn thường làm, đôi mắt sâu thẳm như nước biển, sóng gió cuộn trào.
Sau này, hãy nhìn em nhiều hơn một chút nhé, anh trai.