"Thượng tướng."
"Thượng tướng, tình trạng của vật thí nghiệm số 31 hiện tại bình thường, không có gì bất thường."
"Thượng tướng, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp nhất để thăm, ngài nhất định phải vào sao?"
"Vâng, thưa Thượng tướng..."
Cộp, cộp, cộp.
Đôi bốt đen của Devin giẫm trên sàn nhà sáng loáng, cánh cửa làm bằng kim loại đặc biệt phát ra tiếng "cạch".
"Quét võng mạc thành công."
Cánh cửa từ từ mở ra.
Devin giấu chiếc vành nón đi, chậm rãi bước vào.
Ánh sáng trong phòng thí nghiệm rực rỡ, các loại dụng cụ thí nghiệm trong suốt phản chiếu những đường cong lạnh lẽo, chiếu lên người tạo cảm giác sợ hãi lạ lùng.
Devin tiếp tục đi về phía trước, từng cánh cửa kim loại lần lượt mở ra trước mặt anh, thông suốt.
Cho đến khi vào đến căn phòng sâu nhất của phòng thí nghiệm.
Một chiếc bể kính khổng lồ đứng sừng sững ở giữa phòng, cao gần chạm trần nhà, những bọt nước nhỏ li ti nổi lên. Và bị giam giữ trong bể chính là con quái vật đáng sợ, phát ra ánh sáng màu xanh lam u tối.
Sau vài năm, con quái vật dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn, những xúc tu bám chặt vào bề mặt bể, cơ thể không ngừng ép lại, cứ như thể sắp chết ngạt bên trong.
Devin lặng lẽ nhìn nó.
Không biết đã qua bao lâu, con quái vật mở vô số đôi mắt trên người nó, màu xanh lam u tối quái dị nhưng lại rất bình tĩnh.
Giây tiếp theo, đôi mắt xanh biển của Devin giật giật, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu xanh lam u tối không khác gì con quái vật.
Sâu thẳm, lạnh lẽo, đầy vẻ ma mị.
"Lần này tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu ấy." Devin lầm bầm, trong mắt hiện lên sự cuồng nhiệt si mê, "Cậu ấy còn đẹp hơn chín năm trước, nhưng vẫn rất nhỏ bé, cảm giác như chỉ cần một bàn tay là có thể ôm trọn."
Devin tiến lên, ngón tay dán vào thành bể, trên mặt dần hiện ra vẻ tàn độc:
"Nhưng tôi chỉ thấy cậu ấy một lần, Liên bang chết tiệt, tôi ghét bọn họ."
Nhưng hiện tại anh chưa thể đối đầu với Liên bang.
Chín năm trước, khi Devin vẫn chỉ là Devin, lần đầu tiên anh bước vào căn phòng thí nghiệm này. Vào khoảnh khắc đối mặt với con quái vật, có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Năng lực tinh thần của con quái vật ký sinh trong não của Devin, và Devin đồng thời có cả ý thức của bản thân và của con quái vật. Hai thứ đan xen hòa hợp, dần dần tuy hai mà một.
Thật ra đến bây giờ, Devin cũng không thể phân biệt rõ mình rốt cuộc là ai.
Anh kế thừa mọi cảm xúc và cảm giác của con quái vật, nhưng lại có ý thức riêng.
Hận Liên bang, yêu Lâm Thời…
Là yêu sao? Devin cũng không rõ.
Nhưng anh nhớ rõ Lâm Thời đã giúp anh giảm bớt những cơn giật điện.
Thế giới loài người thường nói "một giọt nước ân nghĩa, báo đáp bằng cả dòng suối", Devin đơn phương cho rằng Lâm Thời là người bạn duy nhất của mình.
Hiện tại chưa thể hoàn toàn đối đầu với Liên bang, Devin nghĩ.
Anh lấy tay ra khỏi bể, mở máy cuối lên nhắn tin cho Lâm Thời.
Nhưng chỉ nhận lại một chuỗi dấu chấm than đỏ tươi.
Vật thí nghiệm số 31 dường như cảm nhận được cảm xúc của anh, nó cuộn tròn lại đầy phẫn nộ trong chiếc bể chật hẹp.
Trong mắt Devin hiện lên sự cô đơn.
Lâm Thời không nhận được ám chỉ của anh.
Anh chỉ muốn nói cho Lâm Thời biết thân phận của mình.
"Không sao." Devin ngẩng đầu lên, nhìn vật thí nghiệm khổng lồ trong bể, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng, ánh sáng xanh lam u tối trong mắt dần rút đi, "Chúng ta sắp thành công rồi."