Mỗi ngày, Cố Ngôn lái xe đưa Lâm Thừa đi học vào lúc 9 giờ sáng, sau đó từ trường học, anh lái xe đến tiệm lẩu. Tuy nhiên, Lâm Thừa tan học lúc 5 giờ 30 chiều, Cố Ngôn phải đi đón cậu rồi mới trở về tiệm, đợi đến 10 giờ tối, cả hai mới cùng nhau về nhà.
Vào cuối tuần thứ hai Lâm Thừa đi học ở trung tâm, cậu đề nghị rằng mình có thể tự đi về, không cần anh trai phải đưa đón nữa. Lâm Thừa khẳng định chắc nịch: "Em có thể!"
Cố Ngôn biết Lâm Thừa không muốn anh vất vả đưa đón, vừa mừng lại vừa lo lắng, "Thừa Thừa đã nhớ đường về chưa? Em có thể tự về nhà được không? Đi một mình thật sự ổn chứ?"
"Vâng! Em nhớ rồi. Em sẽ ở nhà đợi anh."
Cố Ngôn suy nghĩ, cảm thấy để Lâm Thừa học cách tự lập ra ngoài cũng không tệ. Dù sao cũng phải giúp cậu nâng cao khả năng tự lập trong cuộc sống, không thể cứ mãi bao bọc, không cho cậu học hỏi bất cứ điều gì. Thừa Thừa của anh là một bé ngốc nghếch, nhưng không phải ngốc đến mức không thể tự lo cho bản thân.
Cố Ngôn thở dài, trẻ con rồi cũng phải lớn, đến lúc để cậu ấy ra ngoài tự mình trải nghiệm.
Cuối cùng, anh cũng đồng ý.
Cố Ngôn dặn dò kỹ lưỡng: "Khi qua đường, em nhất định phải chú ý đèn tín hiệu, đèn xanh bật sáng mới được qua đường, còn phải quan sát xem có xe cộ không. Buổi chiều tan học, em phải về nhà ngay, anh sẽ để sẵn đồ ăn ở nhà cho em, đói bụng thì lấy ra ăn, không cần phải tự bật bếp..."
Cố Ngôn cứ như một ông bố già, dặn dò mãi không thôi: "Em nhớ kỹ chưa?"
"Em nhớ kỹ rồi!"
Vẫn chưa yên tâm, Cố Ngôn bắt Lâm Thừa lặp lại một lần nữa.
"Buổi tối anh trai sẽ về, còn em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh trai."
Mặc dù đi bộ chỉ mất mười phút, Cố Ngôn rốt cuộc vẫn không yên lòng, hai ngày đầu, anh lén đi theo sau Lâm Thừa, chỉ khi thấy cậu an toàn vào đến trường, anh mới an tâm rời đi. Buổi chiều tan học cũng vậy, anh đến gần trường học trước, Lâm Thừa vừa ra khỏi cổng, anh liền âm thầm đi theo, đợi Lâm Thừa vào đến cửa nhà, anh mới quay lại tiệm lẩu.
Sau hai ngày như vậy, Cố Ngôn mới hoàn toàn yên tâm. Từ đó, Lâm Thừa chính thức bắt đầu cuộc sống tự đi học một mình.
Những ngày tháng êm đềm trôi qua hơn nửa tháng, cuộc thi cờ tướng của Lâm Thừa cũng đã đến gần.
Thời gian thi đấu diễn ra vào thứ năm và thứ sáu, tổng cộng hai ngày. Sáng thứ năm, vào lúc 10 giờ, Cố Ngôn lái xe đưa Lâm Thừa đến trường, sau đó cùng với giáo viên huấn luyện của cậu đến địa điểm thi đấu.
Quy mô tổ chức hoạt động thi đấu cấp thành phố này rất lớn, thí sinh có thể đăng ký đại diện cho trường học, cũng có thể đăng ký dưới danh nghĩa cá nhân, và cũng có rất nhiều trường hợp đăng ký dự thi với danh nghĩa trung tâm huấn luyện như Lâm Thừa.
Tại địa điểm thi, người đến tham dự rất đông, Lâm Thừa có chút căng thẳng, Cố Ngôn nắm chặt tay cậu, không ngừng động viên.
Cô Lý cũng đi theo, cô khích lệ: "Đừng lo lắng, Tiểu Thừa rất giỏi, đúng không nào? Cô tin em sẽ làm được! Cố lên nhé!"
Trong tháng vừa qua, Lâm Thừa tạm gác lại các lớp học cơ bản khác, dồn toàn tâm trí vào việc luyện tập cờ, cuối tuần ở nhà, cậu cũng miệt mài nghiên cứu. Khi cậu tập trung vào một việc gì đó, mọi thứ xung quanh dường như không thể làm cậu xao nhãng, trong mắt cậu lúc đó chỉ có bàn cờ trước mặt. Cố Ngôn ở bên cạnh, cảm thấy áy náy nếu làm phiền cậu, đến đi lại cũng phải thật khẽ khàng.
Quả thật, Lâm Thừa là một người có năng khiếu, ngay trong ngày thi đấu đầu tiên, cậu đã xuất sắc vượt qua năm đối thủ, loại sáu người, tiến thẳng vào top 10.
Có mấy ai được như cậu? Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã có thể đạt đến trình độ này, chơi cờ không giống như học thuộc lòng, không thể chỉ dựa vào việc học vẹt mà có thể đi thi. Nói cậu là một kỳ tài cờ tướng cũng không hề quá lời, dù sao thì Cố Ngôn luôn nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, cuộc thi tiếp tục diễn ra. Trong số mười người đứng đầu, mỗi bảng năm người sẽ chọn ra hai người thắng cuộc, hai người thắng cuộc này sẽ lại thi đấu với nhau để chọn ra người xuất sắc nhất.
Cuối cùng, Lâm Thừa đã không phụ sự kỳ vọng của Cố Ngôn, cậu thi đấu xuất sắc, giành chiến thắng chung cuộc, trở thành nhà vô địch.
Ban tổ chức trao tặng huy chương danh dự cho nhà vô địch, đến phần chụp ảnh, Lâm Thừa đứng ở vị trí trung tâm, trên cổ đeo chiếc huy chương vàng, tay nâng cao cúp vô địch, ống kính máy ảnh đã ghi lại khoảnh khắc với nụ cười rạng rỡ của cậu.
Nếu nói người vui mừng nhất khi Lâm Thừa giành được chức vô địch, thì đó chính là Cố Ngôn, suốt cả quá trình, anh cười không ngớt. Nếu không phải ở nơi công cộng, anh đã sớm ôm chầm lấy Lâm Thừa mà chúc mừng.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Cố Ngôn vẫn còn đang vu.ốt ve chiếc cúp, cười đến sung sướng, thì bỗng thấy một ông lão tiến về phía Lâm Thừa và hỏi: "Cháu tên là gì?"
Lâm Thừa không hiểu ông ấy muốn làm gì, nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Dạ, cháu tên là Lâm Thừa ạ."
Ông lão khen ngợi: "Cậu bé chơi cờ khá lắm."
Ông lão này là Trương Hải Toàn, một đại sư cờ tướng nổi tiếng ở tỉnh S.
Tuy nhiên, Cố Ngôn chưa từng quan tâm đến lĩnh vực này, nên anh không hề hay biết, vừa nghe thấy có người khen Lâm Thừa, anh liền có chút tự hào: "Tất nhiên rồi, quán quân mà!"
Trương Hải Toàn lại hỏi: "Tôi cũng có chút hiểu biết về cờ tướng, cậu bé có hứng thú so tài với tôi một ván không?"
Thời nay, người trẻ tuổi, rất ít người có hứng thú với cờ tướng, cho dù có thích thì đa phần cũng chỉ là nhất thời, người có trình độ chơi cờ giỏi lại càng hiếm.
Vốn dĩ ông ấy đến đây chỉ là để thử vận may, không ngờ lại gặp được một cậu bé có tài năng chơi cờ xuất sắc như vậy.
Ngay từ hôm qua, ông ấy đã chú ý đến Lâm Thừa, cậu bé này có lối chơi rất tinh tế, đi cờ vừa táo bạo lại vừa quyết đoán, nhưng lại khiến người khác khó mà nắm bắt. Thoạt nhìn, có vẻ như cậu đi cờ một cách tùy tiện, nhưng cuối cùng lại tạo ra bất ngờ, vào lúc đối thủ còn chưa kịp nhận ra, cậu đã tung ra một nước cờ quyết định, giành chiến thắng trong chớp mắt.
Trương Hải Toàn nói: "Nếu có thời gian, chúng ta có thể cùng nhau trao đổi, học hỏi."
Lâm Thừa vui vẻ đồng ý, cậu rất thích có người cùng chơi cờ.
Sau khi đồng ý, Lâm Thừa mới nhớ ra phải hỏi ý kiến của anh trai: "Anh, có được không ạ?"
Cố Ngôn: "Tất nhiên là được rồi!"
Trong cuộc trò chuyện sau đó, Trương Hải Toàn cũng nhận ra sự đặc biệt của Lâm Thừa, ông không ngừng khen ngợi, tỏ vẻ rất coi trọng cậu.
Sau đó, ông lại biết được cả hai người đều sống ở khu Bạch Thạch Mộc Khuê Viên. Cùng một khu dân cư thì càng thuận tiện, Trương Hải Toàn ngỏ ý mời Lâm Thừa khi nào rảnh rỗi thì đến nhà ông chơi, cùng nhau đánh cờ.
Buổi chiều trở về tiệm lẩu, Cố Ngôn vẫn còn lâng lâng trong niềm vui chiến thắng, anh cầm chiếc huy chương của Lâm Thừa, mân mê không ngừng.
"Quán quân, mọi người biết quán quân nghĩa là gì không, là hạng nhất đấy! Là người giỏi nhất! Thừa Thừa nhà ta đã giành được hạng nhất!"
Hồ Thần Tùng cũng cầm chiếc cúp lên, ngắm nghía không thôi, "Trời đất! Không thể tin được, em trai à, quán quân đấy! Hạng nhất đấy!"
Hắn nhớ lại những năm tháng còn đi học, đừng nói đến việc đoạt giải, bài tập về nhà hắn còn chưa làm được mấy lần. Nhờ có Lâm Thừa, lần đầu tiên trong đời hắn được chạm tay vào chiếc cúp vô địch.
Phải công nhận rằng, cảm giác cầm chiếc cúp nặng trĩu trên tay thật sự rất tuyệt.
Cố Ngôn và Hồ Thần Tùng, cả hai người đều vui mừng khôn xiết. Hồ Thần Tùng thậm chí còn muốn đem chiếc cúp và huy chương trưng bày ở nơi dễ thấy nhất trong tiệm, coi như bảo vật trấn giữ tiệm. Cuối cùng, Cố Ngôn đã ngăn lại, anh nói đùa, đồ vật quý giá như vậy, nhỡ may va phải, hay bị rơi vỡ thì biết làm thế nào, anh phải mang về nhà cất giữ cẩn thận mới được.
Niềm vui sướng ấy kéo dài rất lâu, đến tối, khi Cố Ngôn về đến nhà, Hồ Thần Tùng đột nhiên gửi tin nhắn đến: "Ngôn Tử, mọi người rủ đi tụ tập, mày có đi không?"
Cố Ngôn: "Khi nào?"
"Tối ngày kia, mọi người đang bàn bạc trong nhóm đó!"
Hồ Thần Tùng nói thêm: "Tao thấy chắc không có nhiều người lắm, hay là mày dẫn em trai đi cùng, ăn một bữa cho vui, thế nào, đi chứ?"
Cố Ngôn đồng ý ngay tắp lự, trước đây, những buổi tụ tập như thế này làm sao có thể thiếu anh được.
Tối trước ngày tụ họp, Cố Ngôn nói với Lâm Thừa, anh bảo sẽ dẫn cậu đi ăn một bữa thật ngon, và ở đó sẽ có rất nhiều người.
Ban đầu, Lâm Thừa có chút mong đợi, nhưng khi nghe nói sẽ có rất nhiều người, cậu lại có chút do dự.
Cố Ngôn động viên: "Không sao đâu, Thừa Thừa đáng yêu như vậy, mọi người chắc chắn sẽ rất thích em, em đừng lo lắng, có anh ở đây rồi."
Chủ nhật, 6 giờ 30 chiều, Cố Ngôn đưa Lâm Thừa đến địa điểm đã hẹn trước. Vừa đẩy cửa phòng bao ra, mọi người đã có mặt đông đủ, lúc này, nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả những người đang ngồi trong phòng đều đồng loạt quay đầu lại nhìn.
"Cuối cùng thì mày cũng đến, mọi người đang đợi mày đấy." Hồ Thần Tùng đứng dậy khỏi ghế, vẫy tay với Lâm Thừa, "Em trai, mau lại đây, ngồi cạnh anh Tùng này, ngồi ở đây này."
Lúc này, Hà Mộng Linh đang ngồi ở phía trong lên tiếng: "Cố Ngôn, anh đến rồi!"
Cố Ngôn đáp ngắn gọn: "Ừ."
Anh dẫn Lâm Thừa đến bên cạnh ghế của Hồ Thần Tùng, kéo ghế ra cho Lâm Thừa ngồi, còn mình thì ngồi xuống vị trí bên phải cậu.
Anh quay sang, khẽ hỏi Hồ Thần Tùng: "Sao cô ta cũng đến đây?"
Hồ Thần Tùng cười nhạt, nhìn Cố Ngôn một cái: "Chuyện này còn phải hỏi Cố đại soái ca là mày sao!" Sau đó, hắn lấy ra một hộp quà lớn đưa cho Lâm Thừa, "Này! Đây là quà tặng cho em, chúc mừng em đã giành chức vô địch!"
Lâm Thừa không nhận, cậu không biết có nên cầm lấy hay không, vì thế quay sang nhìn Cố Ngôn, cầu cứu.
"Anh Tùng đã tặng quà cho em thì em cứ nhận đi."
Lâm Thừa hai tay đón lấy hộp quà, Cố Ngôn lại ân cần: "Anh Tùng tặng quà cho em, Thừa Thừa phải nói gì nào?"
"Em cảm ơn anh Tùng." Giọng cậu lí nhí.
Hồ Thần Tùng cười toe toét, hắn giơ tay lên, véo nhẹ má Lâm Thừa, "Em trai ngoan quá. Mau mở ra xem bên trong có gì nào."
Nói rồi, hắn chẳng đợi Lâm Thừa kịp làm gì, đã tự mình mở hộp quà ra, "Woa! Người máy biến hình này, em có thích không?"
Lâm Thừa đáp: "Dạ, em thích ạ."
Đó là một bộ mô hình người máy biến hình bằng Lego.
Cố Ngôn đặt bộ đồ chơi sang một bên trên ghế sofa, sau đó mới ngồi xuống.
Lâm Thừa cúi gằm mặt, ngồi trên ghế, dáng vẻ co rúm, có chút bất an. Trong căn phòng này, ngoài anh Tùng ra, tất cả những người khác cậu đều không quen biết.
Từ khi bước chân vào căn phòng này, Lâm Thừa đã căng thẳng đến mức không dám nói năng gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Có quá nhiều người, hơn nữa, có mấy người hình như còn đang nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu càng thêm bối rối, Lâm Thừa quay sang nhìn Cố Ngôn, khẽ gọi: "Anh trai..."
"Sao vậy em?" Nhìn vẻ mặt của Lâm Thừa, Cố Ngôn đương nhiên hiểu rõ.
Có lẽ vì có nhiều người, nên bé con cảm thấy ngại ngùng.
"Không có gì đâu, đây đều là bạn của anh trai cả, Thừa Thừa không cần phải lo lắng." Cố Ngôn nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay Lâm Thừa, an ủi cậu.
Tuy nhiên, những lời an ủi đơn giản ấy dường như không có tác dụng, Lâm Thừa vẫn cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt lấy ống quần.
Thấy cậu vẫn không chịu ngẩng đầu lên, mặc kệ có bao nhiêu người đang nhìn, Cố Ngôn dứt khoát ôm cậu lên, đặt ngồi ngay trên đùi mình.
Hồ Thần Tùng hẳn là đã nói trước với mọi người, nên ai cũng biết tình hình của Lâm Thừa. Vì vậy, khi nhìn thấy Cố Ngôn ôm lấy Lâm Thừa, mọi người cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy thú vị, thậm chí còn có người trêu đùa: "Ôi! anh Ngôn, khi nào thì anh dịu dàng như vậy, hay cũng là ôm em một cái đi!"
Cố Ngôn chỉ dùng khẩu hình miệng, đáp lại một câu: "Cút."
Những người khác không để ý lắm, càng cười lớn hơn.
Lâm Thừa vừa ngồi lên đùi Cố Ngôn, liền rúc người vào trong lòng anh như một chú đà điểu, vùi đầu vào cổ anh, mặc cho Cố Ngôn có dỗ dành thế nào cũng không chịu ngẩng mặt lên.
Đợi thêm một lúc, có lẽ vì cảm thấy ngột ngạt, Lâm Thừa tự mình ngẩng đầu lên khỏi lòng Cố Ngôn. Vừa quay đầu lại, cậu phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt Lâm Thừa trong nháy mắt đỏ bừng vì xấu hổ, cậu vội vàng rúc đầu vào lòng Cố Ngôn, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
Vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu ấy của cậu khiến mọi người trong phòng đều bật cười, đứa nhỏ này thật là thú vị.
Cố Ngôn cũng không nhịn được cười, anh nghiêng đầu, ghé sát vào tai Lâm Thừa, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy mà trêu chọc: "Sao bảo bối lại dễ xấu hổ như vậy nhỉ? Hửm?"
Môi anh còn cố ý lướt nhẹ qua vành tai đã đỏ ửng của cậu.
Lâm Thừa ngượng ngùng, bực bội: "Anh trai!"
Cố Ngôn cũng không nỡ trêu cậu quá đáng, vì thế, anh lại dỗ dành một hồi, Lâm Thừa cũng không còn ngượng ngùng như ban nãy nữa, cậu rời khỏi đùi anh trai, ngồi vào vị trí của mình, yên lặng ăn những món mà Cố Ngôn gắp cho.
Trong lúc đi vệ sinh, Lâm Thừa tình cờ gặp Hà Mộng Linh từ trong đó đi ra.
Hà Mộng Linh gọi cậu lại, thẳng thắn hỏi: "Cậu và Cố Ngôn, hai người đang đang ở bên nhau à?"
Lâm Thừa đáp: "Vâng, chúng em đang ở bên nhau."
Hà Mộng Linh vừa nghe xong, liền hừ lạnh một tiếng. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã cảm thấy giữa hai người có gì đó không bình thường, vừa rồi, ở trong phòng, cô càng thêm chắc chắn về suy nghĩ này.
Làm gì có hai người đàn ông nào lại ôm ấp thân mật như vậy? Có thể người khác không nhận ra, chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là hành động thân thiết giữa anh trai và em trai, nhưng cô làm sao có thể không nhận ra chứ?
Cố Ngôn thật sự lại đi yêu một tên ngốc?!
"Cậu đã dùng cách gì để quyến rũ Cố Ngôn, khiến anh ấy đối xử với cậu như vậy? Rõ ràng tôi mới là người đến trước, tôi và anh ấy đã quen nhau lâu nhất."
Lâm Thừa khẽ đáp: "Bởi vì, em thích anh trai."
Hà Mộng Linh không giận mà còn cười nhạt: "Cậu là một tên ngốc, cậu thì biết cái gì gọi là thích?" Cô nhìn chằm chằm Lâm Thừa, "Anh ấy là của tôi!"
Lâm Thừa có thể cảm nhận được sự thù địch từ phía đối phương, dù có chút sợ hãi, nhưng cậu vẫn cố gắng đáp lại: "Anh trai Ngôn, là của em!"
Hà Mộng Linh lộ ra ánh mắt sắc lạnh: "À!"
Anh trai Ngôn, nghe cách gọi này chẳng khác nào gọi người yêu, cô còn chưa được gọi như vậy đấy!
Cô trừng mắt nhìn Lâm Thừa, "Thằng ngốc! Anh trai Ngôn sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi, anh ấy không hề thích cậu, anh ấy sẽ không bao giờ yêu cậu!"
Lâm Thừa tức giận, nhưng tính cách của cậu vốn không quen tranh cãi với người khác, khi cảm xúc dâng trào, cậu lại càng nói năng không được lưu loát, cậu bối rối đến mức dậm chân.
Cuối cùng, cậu thốt ra một câu: "Xin cô, làm ơn tránh ra một chút, tôi muốn đi vệ sinh!"
Hà Mộng Linh:......
Lâm Thừa ra ngoài là để đi vệ sinh, nói chuyện với người này đã làm lỡ không ít thời gian, cậu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra, Hà Mộng Linh đã quay trở lại phòng bao.
Cố Ngôn đợi mãi không thấy cậu quay lại, đang định ra ngoài tìm, thì Lâm Thừa trở vào.
Anh lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra, liền hỏi: "Sao em đi lâu vậy?"
Lâm Thừa không trả lời, cậu khó chịu nhìn về phía đối diện. Cố Ngôn theo ánh mắt của cậu nhìn sang, phát hiện Lâm Thừa đang nhìn Hà Mộng Linh, nhưng cô lại không nhìn anh. Cố Ngôn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không hỏi thêm nữa, bởi vì khi Lâm Thừa không muốn nói, thì dù có hỏi thế nào cũng không có ích gì.
Nửa sau của buổi tiệc, cả nhóm chuyển sang quán karaoke.
Hồ Thần Tùng đứng trên bục chọn bài, cầm micro gào thét.
Cố Ngôn rót cho Lâm Thừa một ly sữa bò ấm, còn mình thì uống Coca. Hai người ngồi ở một góc khuất, yên lặng lắng nghe.
Hà Mộng Linh vẫn để tâm đến Cố Ngôn, ánh mắt cô đảo quanh một vòng, khi nhìn thấy anh ở trong góc, cô liền cầm một chai rượu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Cố Ngôn, lắc lư chai rượu trong tay, hỏi: "Anh không uống một chút gì sao?"
Giọng Cố Ngôn không mặn không nhạt: "Tôi không uống."
Lâm Thừa nhấp một ngụm sữa bò, Hà Mộng Linh giả vờ nghiêng người sang xem, cố tình đặt tay lên đùi Cố Ngôn, "Em trai sao lại uống sữa bò thế?"
Cố Ngôn nhích người sang một bên, nhưng đối phương lại cố tình áp sát, dường như muốn va chạm vào người anh.
Lâm Thừa cau mày, tỏ vẻ không vui. Cậu dứt khoát ôm lấy eo Cố Ngôn, "Anh trai, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ." Nói xong, cậu còn giả vờ ngáp một cái.
Cố Ngôn: "Em mệt rồi à, vậy chúng ta về nhà thôi."
Chào tạm biệt những người khác, Cố Ngôn liền đưa Lâm Thừa ra về.
Khi đã nằm trên giường, Lâm Thừa ôm lấy Cố Ngôn, đột nhiên nói: "Em không thích, người kia."
Cố Ngôn vẫn chưa hiểu ý, "Hửm?"
Lâm Thừa không muốn gọi cô ta là chị nữa, "Cái người, đến nhà của chúng ta."
Đến nhà của chúng ta, liên hệ với những chuyện xảy ra hôm nay, Cố Ngôn đã hiểu Lâm Thừa đang nói đến ai.
Cố Ngôn hỏi: "Ừm, người kia làm sao?"
"Em không thích, em ghét cô ấy!"
Cố Ngôn có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Thừa biểu lộ sự không thích một người nào đó một cách rõ ràng như vậy.
"Tại sao em lại ghét cô ấy?"
"Cô ấy nói, anh trai, là của cô ấy, không thích em, không cho em, ở bên anh."
Lâm Thừa nhớ lại những lời Hà Mộng Linh đã nói hôm nay, cậu lại tức giận, cau mày, giọng nói đầy căm phẫn: "Em tức giận lắm!"
Đây là... ghen sao?
Bé ngốc nghếch của anh cũng biết ghen sao?
Nghĩ đến việc Lâm Thừa có thể ở một nơi mà anh không nhìn thấy, tranh cãi với người khác, Cố Ngôn không nhịn được cười.
"Thì ra bảo bối của anh là đang ghen!"
Lâm Thừa: "Ghen ạ?"
Cố Ngôn giải thích cho cậu hiểu: "Ghen chính là... Nếu như bảo bối nhìn thấy anh ôm người khác, hôn người khác, có phải em sẽ không vui không? Có phải em sẽ không muốn anh ôm người khác, hôn người khác không?" Cố Ngôn ôm chặt Lâm Thừa, hôn lên môi cậu, "Giống như thế này này."
Lâm Thừa ngơ ngác tưởng tượng ra viễn cảnh đó, vẻ mặt của cậu như không thể chịu đựng nổi, "Em không muốn ghen. Em tức giận lắm!" Chỉ cần tưởng tượng thôi, tim cậu đã nhói đau, "Ô... Em không muốn anh hôn người khác!"
Cố Ngôn không ngờ cậu lại khóc, anh vội vàng dỗ dành: "Đừng giận mà, không ghen không cần ghen, anh trai không hề thích người khác, anh sẽ không bao giờ hôn người khác đâu!"
"Anh trai sẽ chỉ là của riêng Thừa Thừa thôi, chỉ có Thừa Thừa mới được hôn anh, đừng khóc nữa nhé ~"
Lâm Thừa hôn nhẹ lên má Cố Ngôn: "Ừm, không được... không được thích người khác, chỉ được thích em."
Anh không được thích người khác, cũng không được ở bên người khác. Tuyệt đối không được!
Anh trai đã nói thì phải giữ lời đấy.
Tác giả
Phần cờ tướng này là tôi bịa.