Vợ Là Do Chính Mình Nhặt Về

Chương 18

Kể từ khi Lâm Thừa quen biết Trương Hải Toàn, hầu như ngày nào cậu cũng đến nhà ông ấy chơi cờ.

Trương Hải Toàn thật sự rất quý mến Lâm Thừa, một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép như vậy, thử hỏi có ai mà không thích. Mỗi khi đến nhà ông, cậu luôn giữ im lặng, không giống như những nam sinh khác thường hay nghịch ngợm, quậy phá.

Quan trọng nhất là, chơi cờ với cậu rất thú vị. Trương Hải Toàn không nỡ để Lâm Thừa ra về, cứ níu kéo cậu ở lại ăn cơm. Ban đầu, Lâm Thừa ngại ngùng, lắc đầu từ chối, nói không cần, nhưng Trương Hải Toàn hết lời khuyên nhủ, vừa ngăn cản, lại còn dọa nạt.

Lâm Thừa muốn về, Trương Hải Toàn liền kéo lại, hai người ở cửa cứ lôi kéo, giằng co, cuối cùng, ông vẫn ép được Lâm Thừa ngồi vào bàn ăn cơm.

Trong nhà chỉ có Trương Hải Toàn và vợ ông ấy sống cùng nhau, thường ngày, Lâm Thừa gọi Trương Hải Toàn là ông Trương, còn vợ ông, cậu gọi là bà Trương.

Lâm Thừa cảm thấy bà Trương nấu ăn rất ngon, hình như còn ngon hơn cả anh trai cậu nấu! Tuy nhiên, cậu sẽ không bao giờ nói điều này với anh trai đâu.

Sau khi ăn cơm tối xong, hai người lại tiếp tục chơi cờ, cùng nhau nghiên cứu, tìm hiểu về cờ.

Khi nói về chủ đề cờ tướng, Lâm Thừa bỗng trở nên hoạt bát, nói năng rõ ràng hơn rất nhiều, một già một trẻ rất hợp tính nhau, chẳng mấy chốc đã trở thành đôi bạn thân thiết, dù tuổi tác cách biệt. Ngoài chơi cờ, hai người còn cùng nhau xem ti vi, trò chuyện, sau bữa tối, họ còn cùng nhau đi dạo trong khu dân cư cho dễ tiêu hóa thức ăn.

Trương Hải Toàn thích uống trà, mỗi khi rảnh rỗi, ông lại pha một ấm trà, vừa nhâm nhi, vừa trò chuyện cùng Lâm Thừa. Ông rót cho Lâm Thừa một tách trà, nhìn vẻ mặt cậu nhăn nhó vì sợ đắng, Trương Hải Toàn lại cười ha hả, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông càng hằn sâu hơn.

Có đôi khi, Lâm Thừa ở lại nhà Trương Hải Toàn đến tận hơn 10 giờ tối. Nếu Cố Ngôn về nhà mà không thấy cậu đâu, chắc chắn là cậu lại sang nhà ông già Trương rồi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Cố Ngôn về đến nhà, phát hiện đèn trong nhà không bật, anh liền quay người đi xuống lầu, sang nhà Trương Hải Toàn ở đối diện.

Cố Ngôn gõ cửa, bà Trương ra mở cửa cho anh vào, Lâm Thừa và Trương Hải Toàn đang say sưa chơi cờ trong phòng khách.

Trương Hải Toàn ngẩng đầu lên nhìn, nói: "A, anh trai cháu đến đón kìa."

Lâm Thừa đang quay lưng về phía cửa, nghe vậy liền quay người lại, vui vẻ reo lên: "Anh ơi!"

Trương Hải Toàn nói với Cố Ngôn: "Cháu đợi một chút, đợi bọn ông chơi xong ván cờ này rồi hãy về."

Thế là, Cố Ngôn ngồi xuống bên cạnh, đợi hơn mười phút. Cuối cùng, ván cờ kết thúc với tỷ số hòa, Trương Hải Toàn vẫn còn có chút chưa thỏa mãn, nhưng trời đã khuya, ông cũng không tiện giữ Lâm Thừa ở lại thêm.

Trương Hải Toàn tiễn Lâm Thừa và Cố Ngôn ra tận cửa, vẫy tay nói: "Hôm nay cháu chơi tốt lắm, lần sau lại đến nhé."

Lâm Thừa đáp: "Vâng, cháu chào ông Trương, lần sau cháu lại đến ạ!"

Trong lúc chờ thang máy, Cố Ngôn hỏi: "Hôm nay em lại ăn cơm ở nhà ông Trương à?"

"Vâng, bà Trương, nấu cơm ngon lắm!"

Cố Ngôn cố tình trêu chọc cậu: "Vậy bà Trương nấu ngon hơn hay anh nấu ngon hơn?"

Lâm Thừa không cần suy nghĩ, trả lời ngay: "Dạ, bà Trương ạ."

Vừa nói xong, cậu mới chợt nhận ra, vội vàng quay sang nhìn Cố Ngôn. Quả nhiên, cậu thấy vẻ mặt anh trai có chút tổn thương.

Cố Ngôn giả vờ buồn bã nói: "Thì ra anh trai nấu ăn không ngon sao? Anh biết rồi, không sao cả, anh trai sẽ cố gắng học hỏi để nấu ngon hơn." Nói xong, anh còn hơi cúi đầu, hít hít mũi.

Lâm Thừa mở to mắt, có chút bối rối. Cậu tưởng Cố Ngôn thật sự buồn đến phát khóc, hai tay cậu ôm lấy mặt Cố Ngôn, hôn lên má anh: "Anh trai, đừng khóc mà."

Cậu cảm thấy rất hối hận, chỉ tại cậu nói bà Trương nấu ăn ngon, nên anh trai mới buồn như vậy.

Cậu vắt óc suy nghĩ để an ủi anh, ngẫm nghĩ một hồi, Lâm Thừa ngây ngô nói: "Bà Trương... nấu ăn ngon thật, nhưng mà, em vẫn thích đồ ăn anh nấu nhất."

Lời an ủi của bé ngốc nghe có vẻ như nịnh nọt, nếu là người bình thường nói những lời này, chắc chắn người khác sẽ không để tâm, nhưng Lâm Thừa lại nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và chân thành.

Cố Ngôn: "Thật sao?"

Lâm Thừa trịnh trọng gật đầu: "Dạ!"

Cố Ngôn không giả vờ nữa, anh bật cười, véo nhẹ má Lâm Thừa, ánh mắt cong cong: "Vậy thì anhtrai sẽ luôn nấu cơm cho em ăn, anh sẽ nấu cho em ăn cả đời, Thừa Thừa phải ăn hết đấy nhé!"

"Dạ."

Thời tiết dần ấm áp hơn, vào cuối tháng ba, mọi người đã có thể cởi bỏ áo khoác dày, thay vào đó là những chiếc áo ngắn tay. Quần áo mà Cố Ngôn mua cho Lâm Thừa trước đây đều là trang phục mùa đông, bây giờ đã sang mùa, Cố Ngôn liền đưa Lâm Thừa đến trung tâm thương mại để mua quần áo mùa hè.

Công việc ở tiệm lẩu vẫn diễn ra suôn sẻ như thường lệ. Vào ngày chủ nhật, Lâm Thừa không phải đi học, cậu liền đến tiệm chơi, ngồi ở quầy thu ngân cùng Hồ Thần Tùng chơi điện tử.

Dạo gần đây, Hồ Thần Tùng hình như đang gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, cả ngày hắn ủ rũ, sầu não, hễ tóm được Lâm Thừa là lại than thở, khuyên nhủ: "Em trai à, sau này khi tìm bạn gái, em phải thật cẩn thận, đừng có dễ dàng tin lời của phụ nữ, nhớ kỹ, phải tìm một người thật lòng đối tốt với em, và phải dịu dàng nữa..."

Lâm Thừa đáp: "Em không cần bạn gái."

"Em trai ngốc của anh," Hồ Thần Tùng vừa nói vừa xoa đầu Lâm Thừa: "Em còn nhỏ, không cần phải vội, không cần phải vội."

Bạn gái hiện tại của Hồ Thần Tùng là người thứ... thứ mấy thì chính bản thân Hồ Thần Tùng cũng không thể nhớ rõ.

Mỗi một mối tình của hắn đều đến rất nhanh và cũng kết thúc chóng vánh, cô bạn gái hiện tại là người mà hắn quen lâu nhất, đã hơn một năm, Hồ Thần Tùng vẫn rất nghiêm túc trong mối quan hệ này.

Vì thất tình, Hồ Thần Tùng vật vã, đau khổ suốt mấy ngày liền, ngày nào hắn cũng than thở, làm ồn ào trong nhóm trò chuyện của hội anh em.

Cố Ngôn không thể chịu đựng được nữa, liền mắng hắn một câu, hai người khẩu chiến kịch liệt trong nhóm, Hồ Thần Tùng nhắn tin không lại, liền gọi điện thoại trực tiếp cho Cố Ngôn.

Hồ Thần Tùng vừa khóc lóc vừa nói: "Mày là một con chó độc thân từ trong trứng nước, mày thì biết cái gì."

Cố Ngôn đáp: "Ai nói với mày là tao độc thân."

"Ừ nhỉ, mày và Hà Mộng Linh sớm muộn gì cũng thành đôi thôi, người ta đã đợi mày nhiều năm như vậy, nếu là tao, tao cũng sẽ yêu cô ấy..." Sau đó, hắn lại lớn tiếng hỏi: "Thế khi nào thì mày mới chính thức yêu cô ấy? Tại sao lại không nói cho tao biết?!"

"Chuyện này thì liên quan gì đến cô ta?"

"Ý mày là sao? Không phải cô ấy ư? Vậy thì còn có thể là ai?" Hồ Thần Tùng vô cùng thắc mắc.

"Chẳng lẽ mày không nhận ra mối quan hệ giữa tao và Lâm Thừa à?"

"Thì có thể là mối quan hệ gì chứ?"

"Mày không nhận ra một chút nào sao?"

Hồ Thần Tùng mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc là mày muốn nói cái gì? Có gì thì nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo tam quốc nữa!"

Cố Ngôn thản nhiên đáp, nhẹ nhàng công khai: "Tao và Lâm Thừa đang yêu nhau."

"Ồ, ra là đang yêu nhau thật à," Hồ Thần Tùng hỏi lại, "Với ai cơ?"

"Mày bị điếc à?" Cố Ngôn lớn tiếng: "Tao nói là Lâm Thừa, Lâm Thừa!"

"Hả...... Cái gì cơ, mày nói cái gì?!"

Cố Ngôn:......

"Mày đang ở đâu, tao đến đó ngay!!"

Còn chưa kịp cúp điện thoại, Hồ Thần Tùng đã hớt hải chạy đến nhà Cố Ngôn.

"Mày thích đàn ông à?!" Hồ Thần Tùng như thể vừa bị sét đánh trúng, vẻ mặt đầy kinh ngạc, không thể tin nổi, hai mắt hắn trợn to hơn bình thường.

"Này, này, coi chừng, mắt mày sắp rơi ra ngoài rồi đấy. Còn nữa, làm ơn chú ý lời nói của mày, tao không hề thích đàn ông..." Dừng một chút, Cố Ngôn nói tiếp: "Trước đây, tao cũng không hề thích phụ nữ."

"Tao chỉ thích Lâm Thừa, mày hiểu không? À mà thôi, mày là một tên trai thẳng chính hiệu, mày thì biết cái gì."

"Tao có nói thích đàn ông thì có gì sai đâu." Hồ Thần Tùng thật sự không hề cảm thấy việc Cố Ngôn thích đàn ông là điều gì đó quá ghê gớm, hơn nữa, nếu người đó là Lâm Thừa thì cũng tốt,hắn biết rõ gốc gác của cậu, con người cậu lại ngoan ngoãn, đáng yêu, lại còn xinh đẹp nữa. Chỉ là... vấn đề nằm ở chỗ...

"Chỉ là... em ấy không giống như chúng ta! Em ấy có hiểu thế nào là tình yêu không? Em ấy có biết là hai người đang yêu nhau không?"

Cố Ngôn khoanh tay trước ngực, thản nhiên đáp: "Không có gì là không giống cả, em ấy không biết thì tao có thể dạy cho em  ấy, hơn nữa, tao đã dạy xong rồi."

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây, Hồ Thần Tùng chợt bừng tỉnh, "Thảo nào... thảo nào, bình thường hai người thân thiết như vậy, lại còn xưng hô anh anh em em, hóa ra là bấy lâu nay vẫn luôn lừa tao."

Cố Ngôn đáp: "Ai lừa mày, tại bản thân mày ngốc nghếch, không nhận ra thì trách ai được?"

Hồ Thần Tùng hiếm khi không phản bác lại, hắn nhìn Lâm Thừa với vẻ mặt phức tạp, "Mày như vậy, có được coi là dụ dỗ trẻ vị thành niên không?"

Cố Ngôn: "Điên à, em ấy đã đủ tuổi trưởng thành rồi!!"

Hồ Thần Tùng tiến đến gần Lâm Thừa, hỏi cậu: "Em trai, anh Tùng hỏi em nhé, em có biết... em và Cố Ngôn... hai người có đang yêu nhau không?"

Lâm Thừa ngây thơ nhìn anh ta, Hồ Thần Tùng liền tỏ vẻ mặt "Đấy, mày thấy chưa, tao đã nói rồi mà".

Lâm Thừa: "Em và anh trai, vẫn luôn ở bên nhau mà!"

Hồ Thần Tùng lại hỏi: "Vậy còn anh thì sao? Em có muốn ở bên anh Tùng không?"

Cố Ngôn ở phía sau, lén đá vào chân Hồ Thần Tùng một cái, hỏi cái quái gì vậy không biết! Hồ Thần Tùng không thèm để ý, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thừa, chờ đợi câu trả lời.

"Tại sao, em lại phải, ở bên anh Tùng?" Lâm Thừa khó hiểu hỏi.

"Bởi vì... bởi vì nếu như anh cũng đối xử tốt với em giống như Cố Ngôn, thậm chí còn tốt hơn cả nó, thì em có đồng ý ở bên anh không?"

Lâm Thừa lắc đầu: "Em thích anh trai, em chỉ, ở bên anh trai thôi."

Ý của cậu là, cho dù người khác có đối xử tốt với cậu, nhưng đó cũng chỉ là người khác, cậu sẽ không muốn ở bên bất kỳ ai khác. Cậu chỉ thích Cố Ngôn, và sẽ chỉ ở bên Cố Ngôn mà thôi.

Cố Ngôn vui mừng ra mặt, nói: "Tao đã nói rồi mà, Thừa Thừa nhà tao rất thông minh, em ấy hiểu mọi chuyện."

Lúc nãy, Lâm Thừa đang mải mê lắp ráp Lego, bị gián đoạn giữa chừng, có một chỗ cậu đã quên mất cách lắp, cậu liền nhờ Cố Ngôn giúp đỡ: "Anh trai, chỗ này, em không biết lắp."

Cố Ngôn cười dịu dàng, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, "Được rồi, để lát nữa anh chỉ cho em." Quay sang, anh tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Hồ Thần Tùng, "Mày đã hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì mày có thể về được rồi đấy."

Hồ Thần Tùng nhăn mặt, "Em trai có biết bộ mặt thật này của mày không?"

Cố Ngôn "xì" một tiếng, "Mày có về hay không?"

"Đồ đáng ghét! Tao còn đang buồn bã, đau khổ đây này! Có ai đối xử với anh em như mày không hả?!"

Cố Ngôn lạnh lùng đáp: "Vậy thì mày cứ về nhà mà buồn bã, đau khổ đi!"

Có được câu trả lời, biết rằng Lâm Thừa không hề bị lừa gạt, và anh em tốt của mình cũng không phải là đang yêu đơn phương, đau khổ, Hồ Thần Tùng cũng không còn cảm thấy khó xử nữa. Thậm chí, hai người này còn là yêu nhau say đắm!

Hắn không muốn nhìn thấy cái tên vô tình vô nghĩa này thêm một giây phút nào nữa, liền ủ rũ, chán nản quay trở về.

"Mày mau về đi!" Cố Ngôn đóng sầm cửa lại, rồi vui vẻ cùng Lâm Thừa tiếp tục chơi Lego.

Bình Luận (0)
Comment