Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một đoản đao băng sương lao tới, Tiểu Tuyết thần tình còn chưa khỏi thất sắc, nàng ta vốn lại không biết chút công phu nào, thậm chí còn không kịp tránh né. Ngọc Dung nhìn dáng bộ nữ nhân này thập phần không biết võ công, lại thấy trong đao pháp của Tiểu Bạch ẩn chứa nhiều phần sát khí, liền vung kiếm băng ra gạt đoản đao của nàng ta ra quát:
- Cô ta không biết võ công, ngươi không định giết người đấy chứ?
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn nữ tử vẹ đẹp mê mị nói:
- Coi chừng cô ta lừa đó! – Dứt lời đã dùng Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh băng đến sát nữ tử, kề đao lên cổ tra: - Nói, ngươi tên gì?
- Chu …Tiểu Tuyết! – Nàng ta vẻ thất sắc hỏi: - Các người là ai?
Tiểu Bạch ngang ngạnh hỏi tiếp:
- Ngươi không cần biết bọn ta là ai. Mau nói có phải ngươi bắt Ngô huynh không?
- Ngô huynh? Là nam nhân! – Chu Tiểu Tuyết giờ mới biết hắn tên Ngô huynh.
- Hắn…
Nàng nhìn vào phía trong nhà, chưa kịp nói hết câu hai người Dung Bạch đã băng tới phá cửa xông vào.
Trong nhà sặc mùi dược thảo, lại khói trắng nghi ngút, nam nhân đó là Xương Ngập bằng xương bằng thịt, đang ở giữa một cái nồi hấp lớn. Hai nàng thất thần xông đến vội kéo hắn ra ngoài. Tiểu Tuyết thấy hai nàng ta quả thật vô lễ hết chừng, vừa tới đã kề đao lên cổ nàng, tiếp đến lại phá cửa, xong rồi tự tiện kéo phu quân tương lai của nàng đang trị bệnh ra. Nhất thời tức giận ấm ớ quát:
- Các ngươi…
Tiểu Bạch ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng nói:
- Hồ Yêu, ngươi định nấu Ngô huynh của ta?
Tiểu Tuyết thấy nàng ta ngang ngược không biết lý lẽ liền tức giận quát:
- Các ngươi tránh xa Ngô Huynh ra! – Tiểu Tuyết nói với vẻ ra lệnh.
Hai cô gái nghe lời này ngỡ ngàng còn chưa biết làm sao, Tiểu Tuyết đã băng đến bên đoạt lấy Xương Ngập, quả quyết mắng:
- Các ngươi muốn chàng chết sao!
- Hồ Yêu ngươi… !
Đúng lúc Tiểu Bạch thần tình tức tối, một khắc đoản đao e rằng lấy mạng nàng ta, sắc mặt Xương Ngập sau khi bị đưa ra ngoài lập tức đã xám bệch, cơ thể bỗng nhiên lạnh toát đi. Tiểu Tuyết lo lắng vội đưa hắn lại bồn xông thảo dược, thần sắc hắn mới dần hồi phục lại
Hai nàng Dung Bạch nhìn chuyện này mới hiểu ra nguyên cớ. Ngọc Dung lo lắng hỏi:
- Ngô ca huynh ấy làm sao vậy?
Tiểu Tuyết đưa mắt nhìn Tiểu Bạch lại quay sang Ngọc Dung, nhìn nàng ta có vẻ ôn hòa hơn, mới phân trần:
- Huynh ấy trúng phải hàn độc, hiện giờ tính mạng vô cùng nguy nan, ta nhất thời không có cách nào chỉ có thể ngâm huynh ấy trong nước thảo dược ấm.
- Hàn độc! – Hai nàng cũng la hoảng.
Ngọc Dung nhìn hắn hai mắt đã ứa lệ nói:
- Không lẽ cả đời của huynh ấy phải ngâm mình trong bồn thuốc như vậy sao?
Nàng ta cũng không khỏi than dài:
- Tạm thời ta không có cách nào, đợi phụ mẫu ta từ Tế Giang trở về rồi sẽ tính sau, phụ thân ta là thần y danh tiếng nhất trong thiên hạ nhất định sẽ có cách chữa trị cho huynh ấy.
Tiểu Bạch Ngọc Dung bốn mắt nhìn nhau thần sắc thập phần kinh hoàng.
- Chu Tiểu Tuyết! – Tiểu Bạch thất thố nhắc tên, liền lấy tay che miệng nhìn Ngọc Dung đồng thanh hô lên:
- Cô là biểu tỷ!
Tiểu Tuyết thấy hai nữ nhân hồ đồ này thần sắc dị thường, lại nghe gọi nàng là biểu tỷ, một vẻ đều tỏ ra không sao hiểu nổi, đang toan hỏi rõ nguyên cớ thì hai nàng ta đã đưa mắt nhìn nhau lặng lẽ bước ra ngoài.
Hai nàng ngội bên bàn tre ngoài sân, chốc lát lại thở dài, nhìn nhau đên nửa buổi cuối cùng đồng thanh nói:
- Ngươi…
- Ta..
Tiểu bạch nhìn nàng ta nói:
- Ngươi nói trước.
Ngọc Dung nhìn nàng ta hồi lâu nghiêm giọng nói:
- Chuyện này ngươi tính thế nào? Ta thấy biểu tỷ nói không sai, Chu sư bá hiện là thần y danh tiếng đệ nhất thiên hạ, ta thấy hay ngươi nên quay về Tế Giang cầu cứu ông ấy một phen.
Tiểu Bạch nhìn nàng ta có vẻ hoài nghi nói:
- Ngươi muốn đuổi ta đi để ngày đêm được gần Ngô huynh phải không, ta nhất định không đi, chẳng phải Chu sư bá cũng chính là sư bá của ngươi sao? Ngươi đi tìm ông ta năn nỉ là được rồi.
Ngọc Dung tức khí nói:
- Ngô ca đang lúc nguy cấp, ta không muốn đôi co nhiều lời với ngươi, Tế Giang hiểm trở, ngươi lại là đệ tử Lữ Đường Gia Bảo, mọi việc đều thuận tiện hơn ta.
Tiểu Bạch không cãi lý được nhất thời nổi hung nói:
- Ta nói không lại ngươi, tuyệt nhiên cũng không muốn để ngươi có cơ hội một mình bên huynh ấy. Chi bằng chúng ta so tài cao thấp, ai thua sẽ phải đi tìm Chu sư bá.
Ngọc Dung bị khích tướng nhất thời cũng không tự chủ được liền cầm kiếm lên nói:
- Tỷ thí thì tỷ thí, ta sợ ngươi sao!
Dứt lời đao kiếm đã vung lên náo động một khoảng sân trước nhà, Tiểu Tuyết nãy giờ cũng nghe qua câu chuyện, cơ hồ cũng hiểu ra vài phần. Thấy hai nàng động đao kiếm không cam lòng liền băng ra giữa quát lớn:
- Các người có thôi đi không!
Nàng ta lúc này thân phận là biểu tỷ, ít nhiều cũng khiến hai nàng có chút kinh dè, liền thu lại khí giới cùng hừ một cái bỏ vào trong nhà.
***
Thành Cổ Loa gió đông thổi lồng lộng, cảnh vật hiu hắt chỉ vài bóng người. Nơi đây vốn là cố đô ngàn năm của nhiều triều đại, bốn phía đều là đồng bằng trải dài hun hút. Miền đồng bằng này nằm trên lưu vực của Đại Hồng Giang một con sông lớn nhất của Bắc Tĩnh Hải,
Trên thành bên Vọng Lâu một thiếu niên tuấn mỹ khoác cẩm bào màu đỏ, đứng lặng đó đón gió đông, ánh mắt thủy chung chỉ nhìn về phía cuối chân trời phương nam xa tít như chờ đợi một ai đó.
Thiếu niên dáng hao gầy, làn da trằn hồng, cánh môi đỏ thắm như môi nữ nhân, mắt ngài mày phượng, đôi hàng tóc mai nhẹ bay trong gió. Có điều ẩn hiện trong đôi mắt hắn là một nỗi buồn không rõ duyên cớ.
Đứng bên cạnh thiếu niên là một lão thái giám già, tuổi đã ngoại lục tuần, mặc nhiên chỉ gục đầu phủ phục bên cạnh qua đến nửa ngày cũng để ý sắc mặt của thiếu niên kia nhắc một câu:
- Nương Nương hôm nay chắc chưa hồi cung, ngoài này gió đông rất lạnh e rằng ảnh hưởng đến long thể, xin thái tử mau chóng hồi cung.
Xương Văn không để ý đến lời nói của lão, mắt vẫn đoái nhìn về phía con đường lớn, mi mắt khẽ nheo lại, thấp thoáng ẩn chứa một nụ cười nhưng đã sớm vụt tắt. Số là trên đường lớn lúc này bụi khói phủ trắng, cuối cùng trong nắng chiều vàng nhạt lại hiện ra hơn mười tên cẩm vệ thúc ngựa như bay vào trong thành.
Xương Văn thờ ơ hỏi một câu:
- Người dưới thành đó phải chăng là Trương Thanh.
Lão thái giám khẽ nhìn theo hướng mắt của thiếu niên, lập tức đáp:
- Chính là Trưởng Cẩm Y Vệ.
Thiếu niên nheo mày hỏi:
- Ta nghe nói nghĩa phụ cử y đi thôn Nguyễn điều tra quân tình, hắn cấp tốc trở về như vậy hẳn là có báo biến.
- Điện hạ anh minh!
Xương Văn đưa mắt nhìn về cuối đường thở dài nói:
- Chúng ta về thôi!
Thiếu niên bước xuống Vọng Lâu cẩm y đỏ như lửa tan dần trong nắng chiều, người thái giám cũng vội vã theo sau.
Dưới chân thành mười Cẩm Y Vệ phi ngựa như bay qua các con đường hình cánh cung được phân cách bởi những bức tường đá lạnh lùng, cứ qua mỗi cửa lớn hai trong số họ lại dừng lại án ngữ, cuối cùng đến trước cửa Chính Thiên người tùy tùng theo sau Trương Thanh cũng dừng lại. Trương Thanh thần sắc nhàn nhạt vội vã đi nhanh vào trong đại điện.
Bên trong căn phòng rộng lớn Tam Kha lặng im đứng nhìn bức tranh chữ ‘Thiên Hạ’ đã nửa ngày không có chút động thái, Trương Thanh bước vào căn phòng lớn này tự nhiên sinh ra một cảm giác kinh sợ, lập tức đưa mắt nhìn về phía chủ nhân trong căn phong dò xét động thái, lại nhanh chóng quỳ xuống tĩnh lặng không dám buông ra một lời.
- Ngươi về rồi sao? Chuyện ở Nguyễn Gia Loan điều tra đến đâu rồi?
Tam Kha cũng không hề quay lại, Trương Thanh vội hành lễ nói:
- Đại Vương vạn vạn tuế! Thần đã bí mật đến Nguyễn Gia Loan điều tra, quả thật Nguyễn Thủ Tiệp dùng danh nghĩa chiêu mộ đệ tử Thiên Quân Môn nuôi trong nhà hơn ba ngàn tử sỹ, lại ngày đêm luyện tập binh trận ráo riết, e rằng y chính là có tâm mưu phản.
Tam Kha đôi mắt khẽ nheo lại, hỏi tiếp:
- Nguyễn Khoan thì sao?
- Bẩm Đại Vương, doanh binh phía Khoan cũng trên hai ngàn.
Tam Kha đáy mắt lưu chuyển, thần sắc có chút bất thường giọng nói vẫn lạnh lùng.
- Ngươi tạm lui ra trước đi.
Trương Thanh liền tạ lễ lui ra, Trong nhà Tam Kha lại quay lại nhìn thi pháp họa ‘Thiên Hạ’ một vẻ trầm lặng.
Sau bức bình phong lúc này một người áo đen bịt mặt lặng lẽ bước ra, cúi xuống hành lễ nói:
- Đại Vương, giờ hẳn người đã tin lời ta nói.
Tam Kha khẽ đưa mắt nhìn y một thoáng nói:
- Ngươi giúp ta vì lý do gì?
Đôi mắt người áo đen thoáng hiện ra một khắc lưỡng lự, liền lại trở lại vẻ thản nhiên trả lời:
- Tại hạ cũng vì mối nguy của xã tắc, Đại Vương người quá đa nghi rồi!
- Đa Nghi! – Tam Kha sắc lạnh nhìn hắc y – Ngươi giấu diếm danh phận, chuyện báo tin này vốn là vì ta hay vì ngươi?
Hắc y có chút kinh tâm, liền lấy lại sắc diện đáp:
- Đại Vương, người nghĩ nhiều quá rồi!
- Quả nhân ghét nhất là bị người ta giật dây, ta muốn xem ngươi rốt cuộc là ai? – Hắn lời chưa dứt trảo thủ đã băng đến trước mặt hắc y toan giật chiếc khăn che mặt của hắn.
Hắc y thân thủ linh hoạt đã vung quyền thủ gạt trảo thủ ra. Tam Kha liền thuấn di áp sát tung ra một chiêu Bạch Vân Thiên Tái, chiêu thức chín phần sát khí nhằm thẳng giữa ngực hắc y đánh tới.
Hắc y chân đạp nhẹ một nhịp thân hình đã lui đến 8 thước sát chiếc lục bình kê bên cạnh cột nhà, lập tức lại lăng không sang bên mé hữu, vừa lúc Bạch Vân Thiên Tái áp sát, chiếc lục bình bị đánh trúng vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Hắc y sắc mặt không khỏi tái nhợt, ngay tức khắc đã thấy Tam Kha sử chiêu Thủy Minh Lạc Nhật nhằm sang mé hữu công tới, thân ảnh hắn nhanh như ngọn gió. Hắc y bất giác đành tung chưởng đối chiêu, chưởng này vốn là một bí chưởng thất truyền lâu đời của tăng sư Chăm Pa Lưu Quang Diệt Ảnh.
Tam Kha bị đối phải chưởng này khóe mắt lộ ra một tia mang quang, lập tức liền dồn nội lực của Băng Hỏa Thiên Di vào Thủy Minh Lạc Nhật.
Rầm
Hắc y phút chốc bỗng thấy toàn thân khí nóng khi lạnh xâm nhập vào cơ thể, Lưu Quang Diệt Ảnh phút chốc đã bị kình khí nóng lạnh này đẩy lùi đến mức tiêu tán, đáy mắt lưu chuyển lập tức đã dụng Yên Ba Giang Thượng lùi ra ngoài vùng phát kình lực của Thủy Minh Lạc Nhật. Kình khí ập tới phá nát chiếc lục bình còn lại.
Cạch…
Bên ngoài chợt phát ra thanh âm như ai đó vô tình đụng phải một vật gì. Tam Kha ánh mắt lạnh băng quát:
- Ai?
- Là hài nhi. – Thiếu niên ngoài cửa lên tiếng.
Hắc y thần nhãn linh động lưu chuyển, một thoáng liền đối Tam Kha nói:
- Đại Vương! Việc tốt cũng đã nói, tại hạ xin cáo lui. – Dứt lời đã theo lối cửa sổ thoát ra ngoài.
Tam Kha thấy không tiện đuổi theo liền áp chế sắc thái trên mặt, thản nhiên nói ra cửa:
- Xương Văn! Con đến rồi sao không vào đi.
Thiếu niên cẩm y màu đỏ rực mở cửa bước vào, chàng cũng không mấy bận tâm đến hoang cảnh trong phòng, mặc nhiên đến bên nghĩa phụ đang ngự lãm bức thư pháp ‘Thiên Hạ’.
P/s : Theo các bạn hắc y này là ai ?