Hai chữ ‘Thiên Hạ’ chỉ chung một vòm trời, những thứ tồn tại trong cõi trời đất này phàm là vật dưới trời đều thuộc về Thiên Tử, lý lẽ như thế thử hỏi ai chả muốn được làm Thiên Tử.
Tam Kha một vẻ lạnh băng nhìn thư họa, khẽ hỏi một câu:
- Điện Hạ, người nãy giờ ở ngoài chắc đã nghe hết mọi chuyện, không biết có chủ kiến gì chăng?
Xương Văn có chút hơi bất ngờ, qua một khắc suy nghĩ đắn đo liền đáp:
- Hài nhi cho rằng lời của người này không đáng tin. Nếu chỉ dựa vào việc chiêu mộ tử sỹ mà cho rằng Nguyễn Lệnh Công âm mưu tạo phản, thì Tĩnh Hải Quân có thập nhị lộ sứ đều chiêu mộ quân mã, không lẽ những người này cũng tạo phản cả sao?
- Ha ha! Nói hay lắm! – Tam Kha đột nhiên bật cười.
Xương Văn thấy có chút không phải, Tam Thúc Vương bình thường rất hiếm nở một nụ cười, hôm nay lại hảo sảng như vậy, thật là mặt trời đã mọc đằng tây, liền đỡ lời:
- Đại Vương quá lời rồi!
Tam Kha quay ra nhìn thiếu niên một vẻ mừng rỡ nói:
- Ngươi đã lớn rồi, đã biết nói lời phải quấy, nhưng thiên cơ của chuyện này còn tàng ẩn sâu xa, ngươi tuổi còn nhỏ không thấu hết được.
Vẻ mặt hắn lại trở về vẻ lãnh đạm quen thuộc:
- Người này quả thật không đáng tin, nhưng lời hắn nói ra cũng không sai, Nguyễn Thủ Tiệp đúng là mối họa trước mắt, không trừ đi kẻ này, ngày sau chính là đại họa của ta và ngươi.
Thiếu niên nhận định lời nói quả quyết của Tam Thúc Vương khó mà thay đổi, bèn cất lời xen vào:
- Nghĩa phụ, lần này người đi Tiên Du, hài nhi xin được nghĩa phụ cho đi cùng đến Nguyễn Gia Loan một chuyến.
- Con thật sự muốn đến Nguyễn Gia Loan?
Tam Kha có chút ngạc nhiên, liền lại trở về vẻ thản nhiên nói:
- Phải rồi, con cũng đã lớn, đã đến lúc phải lo nghĩ chuyện thiên hạ thay ta rồi.
Hai câu vừa rồi Tam Thúc Vương nói đều xưng một từ con khiến Xương Văn có chút nao lòng, xưa nay chàng vốn chỉ thấy Tam Thúc Vương là người lạnh lùng khó gần, trong lòng thầm có chút không ưa ông ta. Nhưng nói gì đi nữa Tam Thúc Vương cũng là cậu ruột của chàng, lần này thấy ông ta lại tỏ ra quan tâm như vậy, không khỏi một phần xúc cảm.
***
Bầu trời Tiên Du trong xanh một dải, mây trắng lững lờ, đứng ở đây phóng tầm mắt nhìn về phía Đông, có thể nhìn thấy vầng thái dương tỏa ánh hào quang rực rỡ. Nằm ở phía Đông thành Đại La, kéo dài từ Tây Phù Liệt đến Tiên Du là miền đất thuộc quyền cai quản của ba anh em họ Nguyễn là Nguyễn Thủ Tiệp, Nguyễn Khoan và Nguyễn Siêu.
Trấn Nguyễn Gia Loan nằm ở giữa trung tâm Tiên Du, bốn phía đều là đồng bằng bát ngát, cây cối xanh tươi màu mỡ, khác hẳn quang cảnh hoang tàn ở Cổ Loa thành.
Lúc này trời đã vào cuối đông, tiết trời se lạnh, hoa mai vàng khoe sắc, hoa đào cũng bắt đầu hé nở trên cành, trên phố ngựa xe đi lại đông đúc. Ở Nguyên Gia Loan này kiến trúc có phần mang đậm hình thái phương bắc, các mái nhà chỉ hơi cong lên, chứ không cong vút như các kiến trúc phương nam khác.
Họ Nguyễn di cư từ Bắc Triều về đất Tĩnh Hải sau cuộc binh biến của Khúc Hạo, Nguyễn Hãng vì say mê miền đất Tiên Du đã quyết định sinh cư lập nghiệp ở nơi này. Nguyễn Gia sau trăm năm thế lực hùng mạnh, gia trang bát ngát, trong ngoài nuôi không ít gia nhân nô bộc, có thể nói so với cuộc sống bần hàn bên ngoài lúc này chẳng khác gì một gia tộc tiên gia.
Nguyễn Xá Trang là gia trang lớn nhất trong Tĩnh Hải, nằm bên bờ sông Tiêu Tương, phía sau là núi Yên Xá, bao gồm một hệ thống kiến trúc đố sộ. Phía trước giáp với mặt sông là kênh hào, lũy đê xen kẽ như mạng nhện, bên trong là ba tòa nhà lớn xây hiên ngang trên một khu đất rộng, còn có cái tên là Tam Bảo Nguyễn Xá Trang, nơi đây chính là khách đường của Nguyễn Gia, nơi đón tiếp đại diện các chi phái trong võ lâm Tĩnh Hải. Phía sau tam bảo là một đồi núi nhỏ với la liệt nhà cửa khuôn viên, trải dài trên núi Yên Xá, vốn là nơi các sỹ tử ngày đêm tập luyện võ nghệ và trận pháp.
Một biệt lầu trên Yên Xá, Nguyễn Thủ Tiệp đang mải miết luyện tập Bát Quái Kỳ Môn Thương Trận Thiên Môn Quân, thân ảnh phiêu dật, thoáng ẩn thoáng hiện khắp nơi trong hoa viên, nhanh đến mức người xem cũng không nhận biết nổi hắn đang đứng ở nơi nào, và đang sử chiêu gì. Thiên Môn Trận của Nguyễn Gia khi xưa đã từng danh chấn thiên hạ, nhưng đến đời Thủ Tiệp mới phát triển và ngộ ra cái kỳ bí, ảo diệu trong ngũ hành tương sinh tương khắc của kỳ trận này.
Lúc này giữa hoa viên chỉ nghe tiếng gió lay cành lá, tiếng lá già rụng xuống nền đá, tịch không một tiếng chuyển động nào. Ở chính giữa hoa viên chỉ thấy thân ảnh Thủ Tiệp thấp thoáng bước theo phương vị ngũ hành, rồi bất ngờ tung ra một kỳ chiêu đoản kích vào khối thạch lớn giữa hoa viên.
Xoạch…
Thanh âm như đá sỏi vỡ nát, khối kỳ thạch to lớn đã bị đoản kích đâm nát thành năm mảnh nhỏ. Thủ Tiệp thân ảnh dừng lại sau khối kỳ thạch, trên trán y lấm tấm mồ hôi, thần sắc cũng không thể hiện niềm vui mừng.
Đối diện với khối kỳ thạch to lớn, từ trong trúc lâm một người áo đen bịt mặt bước ra, không ngớt lời khen ngợi:
- Chúc mừng môn chủ đã luyện thành Tu La Thiên Hành trongThiên Môn Trận.
Ánh mắt Thủ Tiệp một khắc lay động, người này thân pháp quả cao thâm, hắn ẩn thân nơi này đã lâu như vậy mà y không phát hiện ra, thật đúng là một cao thủ hiếm gặp, lập tức lấy lại thần sắc bình thản nói:
- Các hạ là cao nhân phương nào? Không biết đột ngột đến Yên Xá Trang của ta vì mục đích gì?
Người thần bí liền vòng tay đáp lễ nói:
- Môn chủ thứ lỗi! Tại hạ đột nhiên quấy quả quý trang là vì có sự tình muốn nói riêng với trang chủ,
- Sự tình?
Nguyễn Thủ Tiệp một vẻ tỏ ra ngạc nhiên, hỏi:
- Nguyễn Xá Trang của ta xưa nay vốn là một tiểu trang nhỏ bé, với những chuyện thị phi trong giang hồ lại không có chút qua lại. Các hạ nói có sự tình chẳng phải là đã quá coi trọng ta rồi sao?
Thần bí khách khóe mắt lay động liền đáp lại:
- Môn chủ một đời anh minh lỗi lạc, Yên Xá Trang đều đặt an nguy của người dân Vũ Ninh nên làm đầu, Tiên Du tuy là đất tiềm long vận dụng cũng chắc gì có kẻ đã cam lòng mà không sinh ra đố kị.
Sắc mặt Thủ Tiệp nghe xong có chút cả giận nói:
- Lời này của các hạ nói ra là có ý gì?
Thần bí khách vẫn điềm nhiên tiếp:
- Chẳng giấu gì môn chủ, tại hạ đến đây chính là vì chuyện này, cách đây mấy ngày Bình Vương nghe lời xàm tấu đố kỵ, nói môn chủ chiêu binh ý đồ tạo phản. Lập tức đã hạ chiếu cho một vạn binh mã xuất quân đến Nguyễn Gia Loan, ý đồ ra sao tại hạ không nói ra chắc môn chủ cũng đã hiểu. Tại hạ vì cảm mến tấm lòng nhân nghĩa của môn chủ mà mạo muội đến đây báo tin này.
Thủ Tiệp nghe hắn nói vậy, cơ hồ cũng đã tin đến tám phần, xưa nay Nguyễn Gia chiêu mộ nghĩa tử thực lòng cũng vì nghiệp lớn thiên hạ, chỉ là bên ngoài cố ý che giấu đi mà thôi, nhưng người này lai lịch thần bí chưa biết chừng lại cố ý đặ ra cái bẫy này, nguyên do sâu xa ra sao ai có thể ngờ được, liền ôn hòa nói:
- Các hạ có lòng tốt như vậy, Thủ Tiệp ta xin thay mặt cho Thiên Môn Quân có lòng cảm tạ. Cổ nhân có câu “
Cây ngay không sợ chết đứng”, thiết nghĩ Đại Vương chắc cũng hiểu rõ nội tình.
Hắc y lãnh đạm chen vào:
- Môn chủ nói sai rồi, con người Tam Kha lạnh lùng dã tâm, đến mối tình huynh đệ còn bội bạc phản trác, người như vậy sớm muộn cũng là đại họa của xã tắc. Môn chủ một đời bác ái, sao không vì trăm họ một lần ra tay.
Lời không rõ kết, cũng đã im lặng. Thủ Tiệp có chút chấn động, liền đã lấy lại bình tĩnh đáp:
- Xã tắc lâm nguy, phụng sự ấu chủ mới là việc nên làm. Lời các hạ Thủ Tiệp không dám nhận.
- Môn chủ quả xứng danh là đấng quân tử. Thứ lỗi tại hạ đã mạo muội, lời đã nói xong, xin được cáo lui.
Thân ảnh nhanh hơn cả lời nói, thoắt cái đã ẩn sau trúc lâm.
Nguyễn Thủ Tiệp còn chưa hết khinh tâm, bên ngoài chợt có tiếng bước chân, quay mặt nhìn ra thì Nguyễn Khoan cũng đã đến, bước chân vội vã, lời nói đã đi trước:
- Đại ca, đại ca.
Thủ Tiệp lấy lại thần sắc trầm tĩnh, ôn hỏa hỏi:
- Có chuyện gì mà đệ gấp gáp vậy?
Nguyễn Khoan đảo mắt xung quanh vội ghé tai hắn thuật sơ qua mật tin. Thủ Tiệp nghe xong sắc mặt tái nhợt nói:
- Hắn nhất định muốn ép chúng ta đến đường cùng sao?
- Chúng ta phải làm sao bây giờ đại ca?
Thủ Tiệp huyết sắc trên khóe mắt khẽ lộ nói:
- Tam Kha, chính là ngươi ép ta trước! – Lại quay sang Nguyễn Khoan nói. – Ngươi cứ theo kế hoạch mà sắp xếp binh thần.
Nguyễn Khoan toan đi nhưng lại chợt nhớ ra điều gì liền dừng lại nói:
- Đại ca, còn chuyện này đệ quên chưa nói, sáng nay Tam Ác Văn Giang đến chỗ đệ, ngỏ lời xin tá túc.
- Đệ nhận lời chúng sao?
Thủ Tiệp với Tam Ác Văn Giang không có chút thiện cảm lạnh nhạt hỏi lại. Nguyễn Khoan với những kẻ này cũng chẳng mặn mà gì, hắn nở một nụ cười nhạt nhẽo nói:
- Bọn chúng mang theo một người.
- Mang theo một người? – Thủ Tiệp giật mình hỏi lại.
- Chính là kẻ mà chúng ta đã đuổi theo ở Đan Nhiễm hai tháng trước.
Nguyễn Thủ Tiệp thần quang lóe sáng nói:
- Đinh Hoàn.
Nguyễn Khoan không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái, Thủ Tiệp hướng ánh mắt nhìn về phía ánh sáng chiếu chói lòa từ hừng đông cười lớn:
- Trời cũng muốn giúp Nguyễn Gia ta rồi.
P/s: Gã hắc y này đúng là gián điệp hai mang mà.