Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 112

Ba mươi ba năm, tôi có thể nói gì được đây?

Tôi chỉ có thể nói toán học của Lục Nguyên Đăng thật sự quá giỏi.

Năm nay tôi hai mươi tư tuổi, ba mươi ba năm sau, tôi năm mươi sáu mươi tuổi rồi. Chẳng lẽ cả thanh xuân của tôi đều lãng phí bên cạnh Lục Nguyên Đăng sao?

Chỉ có ông trời mới biết tôi muốn thoát khỏi số phận này đến thế nào, chỉ muốn sống cuộc sống mà mình luôn ước ao.

Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không được phép từ bỏ.

“Mười ba tỉ thì mười ba tỉ, em nhất định sẽ trả hết.”

Tôi kiên định nhìn Lục Nguyên Đăng.

Ánh mắt anh rơi trên người tôi, nhìn tôi rất lâu.

Tôi không biết anh đang nghĩ gì, tôi không thể nhìn ra bất cứ điều gì từ ánh mắt này. Mà điều này lại khiến tôi cảm thấy lo sợ.

Điện thoại Lục Nguyên Đăng ở trước mặt tôi kêu lên, phá vỡ sự yên tĩnh kỳ dị này.

Anh nhìn màn hình điện thoại, hình như đang do dự không biết có nên nghe hay không.

Rốt cuộc là điện thoại của ai mà khiến Lục Nguyên Đăng do dự như vậy?

Vừa nhìn thấy tên trên màn hình, tôi có chút hoảng sợ.

Đúng là, cái nghề làm bồ nhí này luôn phải mang tâm lý thấp thỏm, không nên làm thì hơn.

Một lúc lâu cũng không thấy Lục Nguyên Đăng nghe máy, tôi không chịu được buột miệng nói: “Điện thoại của vợ anh mà anh không nghe sao? Có lẽ cô ấy đang nhớ anh thì sao?”

Lục Nguyên Đăng nhíu mày nhìn tôi một cái, tay trượt qua màn hình điện thoại, nghe máy.

“Alo.”

Âm lượng điện thoại của Lục Nguyên Đăng không khá to, lại thêm trong phòng yên tĩnh, hoặc cũng có thể nói, là do tôi cũng có ý nghe trộm, vì vậy tôi nghe được rất rõ những gì Quý Vương Nhung nói.

“Sao vừa nãy anh không nghe điện thoại của em?”

Quý Vương Nhung đang chất vấn chứ không hề làm nũng.

“Đang lái xe.” Lục Nguyên Đăng thản nhiên trả lời.

“À. Thế bao giờ anh mới đến thăm em?”

Hai người em một câu anh một câu, tôi có cảm giác giống như họ đang tán tỉnh nhau vậy, có chút không nghe nổi.

Mãi cho đến lúc tôi nghe thấy Quý Vương Nhung chợt hỏi một câu: “Thẻ đen của anh có phải mất rồi không?”

Lục Nguyên Đăng nhíu mày, quay sang nhìn tôi, thản nhiên nói: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Hôm nay em ở cửa hàng đồ cổ, nhìn thấy một người phụ nữ dùng thẻ đen của anh, chính là cái cô nhân viên của Tống Thị, hình như tên là Ninh Khanh.” Quý Vương Nhung tiếp tục nói.

Tim tôi thoáng chốc như ngừng đập, khẩn trương đến mức quên cả hô hấp.

“Không mất, đúng lúc có mối làm ăn lớn với bên Tống Thị, anh liền tặng cho Tống Trọng, có lẽ anh ta đưa cho nhân viên dùng. Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ sớm đi.”

Lục Nguyên Đăng nói xong liền cúp máy.

Trong lòng tôi lo lắng.

Quả nhiên, vẻ mặt của Lục Nguyên Đăng cũng trở lên nghiêm túc, trầm giọng nói với tôi: “Em gặp Quý Vương Nhung ở cửa hàng đồ cổ?”

“Ừ, lúc đó cô ấy cùng Thẩm Ninh đến cửa hàng xem đồ, em cũng bị dọa hết hồn. Nhưng cô ấy làm sao biết em dùng thẻ của anh? Không phải thẻ đen nào cũng giống nhau hay sao?” Tôi ngượng ngạo hỏi.

Lục Nguyên Đăng lắc đầu giải thích: “Thẻ đen của anh là ngân hàng đặc biệt làm riêng, trên thẻ có tên viết tắt của anh.”

Tôi lấy thẻ từ trong túi ra nhìn lại, đúng là như vậy.

Tiêu rồi!

Quý Vương Nhung nhìn thấy tôi dùng thẻ này, chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi. Mặc dù Lục Nguyên Đăng vừa rồi đã giải thích, nhưng chưa chắc cô ta đã tin.

Tôi phải làm sao bây giờ?

Tôi nhìn Lục Nguyên Đăng, vẻ mặt đầy hoang mang không biết phải làm sao.

“Lần sau ở trước mặt người quen em đừng dùng chiếc thẻ này.” Lục Nguyên Đăng thản nhiên nói với tôi.

Tôi gật đầu.

Nếu không phải bất đắc dĩ, tôi cũng không dùng thẻ của anh.

“Em vẫn nên trả lại anh thì hơn.”

“Đồ anh đã tặng, từ trước đến nay chưa bao giờ lấy lại. Sau này cẩn thận hơn một chút là được.”

Lục Nguyên Đăng nói xong liền đi ra ngoài.

Để lại tôi một mình trong phòng, vừa nghĩ tới tình hình lúc trước, tôi lại cảm thấy rùng mình.

Tinh thần của Quý Vương Nhung không bình thường, tâm lý của những người như vậy rất cực đoan, tôi thật sự thoát được lần này sao?

Sự lo lắng của tôi là bình thường, ngay sau đó liền thấy Tống Trọng gọi điện cho tôi, nói cho tôi biết, Quý Vương Nhung gọi điện cho anh ta hỏi về chuyện tấm thẻ đen.

Tôi cảm thấy thật đáng sợ, bèn lấy chiếc thẻ ra ngoài để trong phòng. Về sau dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng kiên quyết không dùng đến nó nữa.
Bình Luận (0)
Comment