Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 113

Cả buổi tối tôi không thể nào ngủ được, trong lòng luôn nghĩ làm sao để kiếm được mười ba tỉ một cách nhanh nhất.

Càng nghĩ cảng cảm thấy không có hi vọng.

Tôi không thể ở bên cạnh Lục Nguyên Đăng lâu như vậy được, đợi tôi năm mươi sáu mươi tuổi, anh thể nào cũng chê tôi già xấu. Tôi chỉ mong có một ngày anh chán ghét tôi, đuổi tôi đi!

Tôi xuống dưới nhà với đôi mắt gấu trúc, vì đến thời kì kinh nguyệt nên khẩu vị tôi không tốt, tôi uống qua loa một cốc sữa liền chuẩn bị đi làm.

Đang thay giày, Lục Nguyên Đăng từ trên lầu đi xuống, vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng ấy.

Người đàn ông này trừ lúc giở trò lưu manh thì bình thường đều mang dáng vẻ nghiêm trang khiến người khác run sợ.

“Em đi đâu?”

Lục Nguyên Đăng lạnh lùng mở miệng, đương nhiên là đang hỏi tôi.

“Đi làm.” Tôi trả lời cộc lốc.

Biết rồi còn hỏi.

Người bần hàn nghèo khổ như tôi không đi làm còn có thể đi đâu được nữa!

“Ăn cơm xong rồi đi.”

“Không ăn đâu, đợi ăn xong thì muộn làm mất. Với lại vừa nãy em cũng uống sữa rồi.”

Lúc đầu tôi cũng chỉ định uống sữa xong rồi đi, vì thế nên xuống hơi muộn. Bây giờ cũng đã tám giờ rồi, nếu không bắt xe bus đi sẽ không kịp mất.

“Ngồi xuống ăn cơm, lát nữa anh đưa em đi.” Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nói.

Người có tiền là ông chủ! Vì nợ tiền anh mà tôi không dám cãi lại, thành thật quay lại bàn ăn cơm.

Dù sao cũng có xe đưa đi làm, tôi còn vội gì nữa.

Dì Vương ở bên cạnh vẫn luôn cười: “Chỉ cậu chủ mới nói được cô chủ. Vừa nãy tôi làm thế nào cũng không khuyên được cô ấy. Cậu vừa nói, cô ấy liền ngoan ngoãn ăn cơm.”

Đương nhiên dì Vương không thể hiểu được nỗi oan ức trong lòng tôi, tôi cũng lười không muốn nói nhiều với dì ấy, buồn bực ăn cơm.

Thức ăn dì Vương nấu không được ngon lắm, nấu cháo thì ngon hơn. Vì rau dưa mua ở bên ngoài nên tôi ăn cũng cảm thấy khá ngon.

“Đừng ăn cái này.”

Lục Nguyên Đăng lạnh nhạt nói một câu, đĩa nộm trước mặt tôi cứ thế bị bưng đi mất.

Chết tiệt, thật quá đáng mà!

Tôi đã đưa đũa ra gần tới nơi rồi, vậy mà anh lại không cho tôi ăn!

Càng quá đáng hơn là anh cướp qua cũng không thèm ăn!

Tôi tức không làm gì được, không thèm ăn thức ăn nữa, ăn qua loa một chiếc bánh bao cùng với một ít cháo, liền ngồi ở sô pha đợi anh ăn xong đưa tôi đi làm.

Lục Nguyên Đăng cũng nhanh chóng ăn xong, cùng tôi đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi nhà, vẫn nghe thấy dì Vương nói nhỏ bên cạnh: “Cậu chủ thật chu đáo.”

Chu đáo?

Anh chu đáo chỗ nào chứ?

Tôi quay sang nhìn gương mặt người đàn ông lạnh như băng ở bên cạnh, trong lòng ngàn vạn lần khinh thường.

Lúc gần đến công ty, tôi bảo Lục Nguyên Đăng dừng xe, để tôi tự đi bộ vào.

Ở công ty tôi đã nổi bật lắm rồi, tôi không muốn việc Lục Nguyên Đăng đưa tôi đi làm lại trở thành một tâm điểm mới cho người ta bàn tán.

“Buổi chiều nhớ về sớm.”

Anh chỉ nói một câu liền lái xe đi.

Tôi nhìn đồng hồ, thấy còn vài phút nữa là đến giờ làm việc liền nhanh chóng bước vào công ty.

Có lẽ vì hôm qua đã hại tôi nên hôm nay không thấy Thẩm Ninh đến tìm tôi gây phiền phức. Sau khi làm xong công việc của mình, tôi liền đem bản vẽ mẫu lúc trước chưa làm xong ra để tiếp tục hoàn thành.

Lúc gần xong, đang suy nghĩ có nên để một viên đá quý đặt giữa thắt lưng hay không, tôi lại hơi rối về màu sắc.

Nếu như để đá quý màu đỏ, sẽ mang lại sự cao quý, nhưng lại không hợp với nền xanh băng.

Nếu là màu đen, sẽ không nổi bật, toát lên vẻ quá lạnh lùng cao ngạo.

Nhưng nếu dùng kim cương, điểm chính sẽ bị át đi.

Dù dùng màu sắc hay chất liệu gì đi chăng nữa đều không đạt được hiệu quả như tôi mong muốn.

Thật sự không nghĩ ra một ý tưởng nào, tôi liền lấy danh thiếp ra, ấn số bên trên gọi điện cho Downey.

Đương nhiên, vì phải thấp giọng nói, không muốn lại trở thành đối tượng bị công kích của mọi người, tôi liền đi vào phòng uống nước gọi điện.

Điện thoại rất nhanh có người bắt máy.

“Chào Downey, tôi là Ninh Khanh, nhân viên của Tống Thị. Không biết anh còn nhớ tôi không?” Tôi lịch sự chào hỏi.

“Nhớ chứ. Một cô gái vừa xinh đẹp lại có tài năng như vậy, đương nhiên để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi rồi.” Downey trêu đùa.

Những lời của anh ta khiến tôi có chút xấu hổ, ngại ngùng nói tiếp: “Nếu như có thể, tôi muốn gặp anh một chút, thiết kế của tôi có một vài vấn đề nhỏ muốn thảo luận với anh, không biết anh có thời gian không?”

“Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, khoảng hai tiếng nữa về đến khách sạn, cô đến gặp tôi.”
Bình Luận (0)
Comment