Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 81

Trên chiếc giường mềm mại, Tần Lâm vẫn đang nghiêng người chống đầu, say sưa nghe câu chuyện đêm khuya của cặp đôi nhỏ. Không ngờ điện thoại của Vưu Tốc lại bị tắt nhanh đến vậy.

Cô nàng vừa định trở mình thay đổi tư thế nằm, thì bị cô gái bên cạnh bắt quả tang ngay tại trận.

Gương mặt Vưu Tốc ửng hồng, cô tức tối lao lên: “Sao mày có thể trơ trẽn nghe lén người ta nói chuyện vậy chứ!”

Tần Lâm cười đùa, vừa trốn tránh vừa trêu ghẹo: “Ê Tưởng Trì Kỳ, em gái cậu đánh người kìa!”

“Đã vậy còn gọi anh trai… hai người thật là ngọt ngào quá đi ha ha!”

Tóc trên đầu Tần Lâm vẫn còn ẩm, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống vài giọt nước mát lành. Vưu Tốc không dám trực tiếp nhảy lên giường, chỉ có thể đứng bên cạnh mà nghe cô nàng trêu chọc.

Khi chiếc máy sấy vừa được cắm vào, cô đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ ngước mắt: “À đúng rồi, chuyện Thắng Thiên Dương nhờ tao tư vấm để theo đuổi mày….”

“Ngủ rồi, ngủ rồi, chúc ngủ ngon!”

Tần Lâm lập tức kéo chăn trùm kín, biến mất không dấu vết.

Mặc dù trong kỳ nghỉ đông, Thắng Thiên Dương không nói chuyện nhiều với Vưu Tốc, nhưng hình ảnh của anh ta xuất hiện trong tâm trí cô lại nhiều chỉ sau Tưởng Trì Kỳ.

Thắng Thiên Dương rất giỏi trong việc để lại ấn tượng qua những sự kiện nho nhỏ trong đời sống, khiến người ta không thể quên được.

Ví dụ lần trước, khi Vưu Tốc nhìn thấy bài đăng của anh ta trên vòng bạn bè có caption là: “Làm quen với mặt mộc”.

Cô cứ ngỡ Thắng Thiên Dương đang mắc chứng lo lắng về ngoại hình, còn nghĩ sẽ an ủi anh ta một chút. Nhưng khi ảnh kèm theo hiện lên, cô mới nhận ra… anh ta đăng ảnh của Bành Vu Yến.

“…”

Hoặc như lần anh ta đi câu cá lúc ba giờ sáng, khoác chiếc áo da của bố mình để giữ ấm, rồi ngủ quên bên bờ sông. Kết quả là chiếc áo da bị trộm, khiến anh ta phải chạy ba dặm để đuổi theo kẻ ăn trộm.

Những sự việc kỳ diệu lần lượt xảy ra trên người Thắng Thiên Dương. Dù Vưu Tốc vốn không hay có thành kiến với người khác, đôi khi cô cũng muốn nhắn cho anh ta một câu:

“Ở đó à? Bong bóng trên đầu cậu xẹp xuống chưa?”

… Không lịch sự chút nào…

Thực ra, ban đầu Vưu Tốc rất tán thành việc Thắng Thiên Dương và Tần Lâm đ3n với nhau, nhưng xét từ góc độ lựa chọn bạn đời, anh ta quả thực thiếu đi chút gì đó khiến người ta cảm thấy không đáng tin.

Dù sao chính anh ta còn giống như một đứa trẻ chưa lớn. Tần Lâm mà ở bên anh ta, lỡ chịu thiệt thòi thì sao?

Chuyện tình cảm thì cứ để họ tự do phát triển thôi.

Cô bà mối giả tưởng chưa từng được ai mời – Vưu Tốc, nghĩ thầm như vậy.

Ngày hôm sau.

Nhà người thân của Tần Lâm nằm ở phía nam, trong khi nhà của Vưu Tốc ở phía bắc. Để đến nơi phải mất hơn hai giờ đi xe, nên cô nàng phải dậy thật sớm, khi mắt còn lim dim là đã chuẩn bị rời đi.

Sau khi cùng Vưu Tốc sánh bước một đoạn, Tần Lâm quyến luyến tạm biệt cô bạn trước cửa phòng tự học.

Hai cô gái, một lên lầu, một xuống bậc thang, chính thức kết thúc chuyến gặp gỡ trong kỳ nghỉ đông.

Buổi sáng, trong phòng tự học đã có vài ba sinh viên ngồi đọc sách. Vưu Tốc chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn bóng lưng Tần Lâm càng lúc càng xa, khóe môi cô bất giác cụp xuống.

… Rõ ràng đến lúc khai giảng sẽ lại gặp nhau, nhưng vẫn muốn ở bên bạn bè mãi.

Ngay khi suy nghĩ này lóe lên, không hiểu sao Vưu Tốc lại nghĩ đến Tưởng Trì Kỳ. Nghĩ đến câu anh nói với vẻ nghiêm túc vào tối hôm qua:

“Mai gặp.”

Những đám mây mưa ùn ùn kéo đến, dần dần che phủ bầu trời trong xanh hai giờ trước. Mùi đất ẩm ướt phảng phất trong không khí, báo hiệu trời sắp đổ mưa.

Vừa lúc đó, điện thoại báo tin nhắn từ Tần Lâm:
“Mày có mang ô không vậy?”

Vưu Tốc nhanh chóng trả lời: “Đừng lo.” Sau đó, cô nhón chân lấy từ tủ vài chiếc ô và bọc giày dự phòng, đặt sẵn ở quầy lễ tân để những người quên mang ô có thể dùng.

Cơn mưa bất ngờ trút xuống, những giọt mưa tí tách bắn vào bậu cửa sổ, dần lan vào trong.

Thấy vậy, Vưu Tốc vội chạy đến đóng cửa sổ cạnh một nam sinh đang đeo tai nghe, tập trung học bài. Khi quay lại, cô vô tình va chân vào cạnh bàn, khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, đôi mày thanh tú nhíu lại.

“Không sao chứ?”

Naml sinh cao lớn nhận ra, tháo tai nghe, ngước mắt nhìn cô với vẻ quan tâm.

“Không sao, xin lỗi đã làm phiền.”

Cô gượng nhịn đau, giữ dáng vẻ bình thường đi về quầy lễ tân.

Đừng cúi đầu… vương miện sẽ rơi mất.

Về đến quầy lễ tân, Vưu Tốc ngồi phịch xuống ghế, nhăn mặt xoa xoa chân bị đau, đồng thời mở điện thoại xem tin nhắn.

Tin nhắn của Tần Lâm vẫn gửi tới dồn dập.

[Ổn là tốt rồi, nhớ đừng để bị ướt nhé!]

[Ha ha, họ hàng nhà tao có chú cún con dễ thương lắm!]

[Kèm ảnh: jpg.]

Cô còn nhận được một thông báo từ ứng dụng Alipay:
[Người bạn Thắng Thiên Dương của bạn vừa giúp bạn thu hồi năng lượng 2g sắp hết hạn, hãy nhanh tay nhận ngay!]

“…”

Tưởng Trì Kỳ, anh chết thật rồi sao?

Sau khi nhắn tin trả lời Tần Lâm, Vưu Tốc mở mục trò chuyện với Tưởng Trì Kỳ.

Tin nhắn cuối cùng cô gửi đi đã được hai tiếng, nhưng anh vẫn chưa trả lời.

Bực mình, cô tiếp tục gửi thêm:

[Có ở đó không? Tay anh bị em gái nào đè lên rồi à?]

[Hôm nay không định chiều chuộng em hả?]

[Đang bận lật thẻ của ai thế???]

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, những tiếng xì xào trong phòng tự học cũng nhiều hơn. Một số sinh viên lo lắng không biết lát nữa làm sao về được nhà.

_

Dù chỉ cách nhà ba dãy phố, Vưu Tốc thường không về nhà vào buổi trưa. Một số sinh viên mang cơm hộp sẽ lên khu vực ăn trưa trên tầng, còn cô thì để lại số điện thoại ở quầy lễ tân rồi xuống cửa hàng tiện lợi tìm đồ ăn.

Kệ hàng chỉ còn lại vài hộp cơm, cô đành chọn một nắm cơm cá ngừ và mua thêm một ly sữa nóng, sau đó ngồi vào quầy đơn lẻ trong góc ăn.

Khi bóc lớp bọc của nắm cơm, ánh mắt cô vô tình dừng lại trên màn hình điện thoại để trên bàn.

Người ta hay nói có những chàng trai khi yêu thì dễ si mê, nhưng khi lạnh lùng lại tuyệt tình không ngờ. Huống hồ Tưởng Trì Kỳ còn có gương mặt đẹp trai thế này.

Anh không chấp nhận yêu xa sao?

Suy nghĩ miên man, cô cắn thêm một miếng cơm.

Điện thoại bỗng rung lên, cô vội vàng mở tin nhắn:

[Ăn cơm chưa?]

Ánh mắt cô dừng trên màn hình, đầu ngón tay cầm ly sữa nóng đột nhiên bị bỏng, nắm cơm trong tay bỗng chốc trở nên khó nuốt.

… Để cô đợi ba tiếng, chỉ để hỏi câu này thôi sao?

Trái tim cô thắt lại, cảm giác chua xót quen thuộc trào lên, như có ai đó nhẹ nhàng gãi vào.

Cô cúi đầu, vừa định cất nắm cơm đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng kính bị gõ vang lên ở trên đầu.

Theo phản xạ, Vưu Tốc ngẩng đầu nhìn.

Ngoài cửa kính, dưới màn mưa xám xịt, Tưởng Trì Kỳ một tay cầm ô, dáng người cao lớn nổi bật giữa dòng người hối hả. Hình ảnh anh như một bức tranh tĩnh, bị thời gian đóng khung.

Những hạt mưa rơi xuống, hơi nước lượn lờ quanh mép ô. Gương mặt luôn mang nét tự tin, bướng bỉnh của anh giờ đây bị những sợi mưa làm dịu đi, ánh mắt anh nhàn nhạt dừng trên cô, khẽ nhếch môi cười:

“Không nhận ra anh à?”

“Trí nhớ kém vậy sao?”

Là anh.

Tim cô chợt đập thình thịch, cổ họng nghẹn lại, đôi môi khẽ mấp máy, còn chưa kịp thốt ra lời thì đã phát hiện ra một chi tiết kỳ lạ.

Ở đúng tầm mắt của cô, ngoài cửa kính, có một chiếc kẹo mút đang được anh đưa tới.

Hóa ra anh dùng cây kẹo này để gõ kính.

Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên một tin nhắn:

[Ngẩng đầu lên.]

[Bạn trai em đến gặp em rồi đây.]

Khoảnh khắc Tưởng Trì Kỳ bước vào cửa hàng, cả khu vực ăn uống đều đồng loạt ngước lên nhìn.

Vưu Tốc hoảng hốt đưa ly sữa nóng ra trước mặt anh: “Anh cầm đi, làm ấm tay một chút.”

Giọng nói của cô nhẹ bẫng, tựa như vẫn chưa hoàn hồn.

Tưởng Trì Kỳ liếc ly sữa trong tay, không nhận, mà ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, giọng nói có chút trêu chọc: “Cũng lịch sự quá nhỉ.”

“Nhưng thứ anh muốn sưởi ấm không phải cái này.”

Lời vừa dứt, bàn tay lạnh buốt của anh bất ngờ áp lên má cô. Làn da cô bị cái lạnh làm tê liệt trong chốc lát, phản xạ tự nhiên rụt cổ lại.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo.

Cô vừa định gạt tay anh ra, thì nghe thấy giọng nói mang chút bực bội, nhưng rất đỗi đời thường của anh: “Trời mưa sấm chớp, suýt nữa anh không bay đến đây được.”

Cô lập tức đứng yên bất động.

… Anh cứ chạm đi! Tùy anh muốn làm gì thì làm!

Nắm cơm trong tay cô được bọc lại kín hơn, theo phản xạ giấu ra phía sau.

Tưởng Trì Kỳ nhận ra động tác nhỏ đó, giọng nói hơi trầm xuống: “Không phải em nói dưới lầu có quán cơm, trưa nào cũng ăn ở đó à?”

“… Quán đó đóng cửa rồi.”

“…”

Quán Schrödinger, chỉ cần anh tới thì quán liền biến mất.

Vưu Tốc cười gượng một tiếng, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của anh, cô ngay lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc, giọng điệu yếu đi thấy rõ: “Chỉ là hôm nay ăn tạm thôi, bình thường em vẫn hay mua được cơm hộp ngon mà.”

“Đầu em sao còn ướt thế này?”

Tưởng Trì Kỳ nhìn lên đỉnh đầu cô, giọng điệu thoáng khó chịu.

“Vừa nãy xuống đây bị mưa tạt qua một chút thôi, chỉ một chút xíu!”

Vưu Tốc vội vàng giải thích.

Để đến được cửa hàng tiện lợi, cô phải đi qua một cửa hàng sách. Bình thường đường đi rất thẳng, không cần xuống bậc thang. Nhưng hôm nay vì trời mưa, ai đó sợ xe máy bị ướt nên đặt hai chiếc xe chắn ngang lối. Cô đành vòng qua màn mưa để chạy tới đây.

“…”

Tưởng Trì Kỳ trầm mặc, bàn tay đang áp lên má cô rụt về.

Tim cô bất giác thắt lại. Cô dè dặt kéo tay áo anh, ngước mắt nhìn: “Sao thế?”

Đôi tay lạnh giá của cô khẽ cọ vào lòng bàn tay anh, như đang tìm kiếm sự an ủi.

Tưởng Trì Kỳ không nói gì, chỉ kéo khóa chiếc áo khoác lông vũ màu xám đen rồi nhấc tay cô đặt vào bên trong, nơi lớp áo len màu đen mềm mại đang giữ hơi ấm.

Anh muốn sưởi ấm tay cô.

Nhìn thấy anh đã dịu lại, Vưu Tốc thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh tự nhiên lại đến đây…”

“Vưu Tốc, em có thể ngoan ngoãn một chút không?”

Giọng nói nghiêm khắc của anh khiến cô cứng người, lời nói bị nghẹn lại nơi cổ họng. Đôi môi cô khẽ mấp máy, mãi sau mới nhỏ giọng đáp: “…Vâng.”

Kể từ khi lên đại học, rất hiếm khi cô nghe thấy những lời quan tâm nghiêm khắc như vậy.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô đã cố gắng làm việc chăm chỉ để tự lập, cố tỏ ra mình mạnh mẽ trước bố mẹ, để họ không cần phải lo lắng.

Trong mối quan hệ gia đình, cô đã chọn trở thành người gánh vác thay vì người được che chở. Điều này khiến cô mất đi quyền được yếu đuối trước mặt họ.

Lúc mẹ hỏi: “Mang ô chưa?”, cô trả lời: “Mang rồi ạ.”

Lúc Tần Lâm hỏi: “Có cần gì không?”, cô đáp lại: “Không sao đâu.”

Nhưng chỉ có Tưởng Trì Kỳ, người đã vượt một quãng đường xa xôi, đến tận nơi xé toạc lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy.

“Em không mang ô.”

Tưởng Trì Kỳ nhìn cô cúi đầu, dáng vẻ như vừa làm sai điều gì, khiến lòng anh vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Anh thở dài, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt dịu dàng: “Anh chỉ muốn em kể hết mọi chuyện với anh.”

“Không thì làm sao anh biết cách chăm sóc em được, đúng không?”

“Em biết mà…”

Giọng cô nhỏ dần, nhưng đôi mắt lại ngập đầy cảm xúc.

“Thế thì ngẩng đầu lên.”

Vưu Tốc như tìm lại được chút tự tin, ngón tay vẫn được anh giữ trong áo len, bắt đầu nghịch ngợm cọ cọ trong lòng bàn tay anh.

Những động tác mập mờ ấy khiến tim Tưởng Trì Kỳ như bị nhói lên.

Anh bật cười, nghiêng người tới gần, bàn tay đặt lên mép ghế, kéo gần khoảng cách của cả hai. Giọng nói khàn khàn trầm thấp thì thầm bên tai cô: “Ngịch ngợm quá, lát nữa anh không chịu được đâu.”

Đôi tai của Vưu Tốc đỏ bừng, cô rụt tay lại, ba giây sau mới lúng túng phản bác: “…Anh im đi.”

Nắm cơm cá ngừ đã nguội lạnh, Tưởng Trì Kỳ đề nghị đưa cô đi tìm quán ăn sạch sẽ hơn.

Khi thấy anh định ném nắm cơm vào thùng rác, Vưu Tốc liền cản lại, nói anh đừng lãng phí. Cuối cùng, dưới ánh mắt cương quyết của cô, anh bất đắc dĩ cầm nắm cơm lên, ăn nốt phần còn lại ngay trước mặt cô.

“…”

Đến nơi, họ dừng chân ở một quán mì nhỏ. Trời mưa khiến không khí lạnh đi nhiều, nhưng tô mì nóng hổi dường như xua tan cảm giác lạnh giá ấy.

Tưởng Trì Kỳ tuy đã ăn chút gì đó ở sân bay, vẫn cầm điện thoại nghịch tìm đồ ăn ngon.

“Hay anh tìm một cô giúp việc nấu cơm cho em?”

“Cô giúp việc gì cơ?”

Vưu Tốc vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu.

“Người đến nấu cơm cho em, giá rẻ thôi.”

Cô lập tức bị sặc, ho khù khụ: “Chỉ là bữa trưa thôi, anh không cần làm quá lên như vậy. Với lại cơm hộp trước đây em mua cũng ngon lắm.”

“Chỉ là gói gia vị thôi.”

Anh hờ hững trả lời, mắt vẫn không rời màn hình.

… Anh nói thế làm cô cụt cả hứng.

Vưu Tốc im lặng, cúi đầu tiếp tục ăn, trong lòng âm thầm oán trách, nhưng vẫn không nhịn được cười.

“Quán em ăn hàng ngày đóng cửa, chứ không phải toàn ăn đồ gói gia vị đâu nhé!” Vưu Tốc gượng gạo lên tiếng, cố gắng bảo vệ chút tự trọng cho những bữa ăn qua loa của mình.

Tưởng Trì Kỳ vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, thản nhiên đáp: “Có lò vi sóng đúng không? Vậy em làm cơm ở nhà, mang theo đi hâm nóng.”

“Nhưng thế thì sáng phải dậy sớm lắm…”

“Không thì làm tối hôm trước rồi bỏ tủ lạnh.”

Nghe đến đây, anh mới ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt lười biếng pha chút trêu chọc: “Tối hôm trước? Tối của em không phải đều dành cho anh sao?”

“…”

Lời nói này sao nghe dễ gây hiểu lầm vậy chứ!

Vưu Tốc lập tức che mặt, tránh ánh mắt dò xét của những người ngồi gần đó, rồi lườm anh một cái rõ sắc. Nhưng Tưởng Trì Kỳ chỉ cười khẽ, lại tiếp tục gõ gì đó trên điện thoại, giọng điệu đều đều: “Anh vừa đặt đồ ăn trưa cho em trong 20 ngày. Họ sẽ giao đến tận nơi, có muốn thêm món gì không?”

“Anh đặt hết bao nhiêu tiền?”

Vưu Tốc gần như hoảng hốt, sợ rằng chi phí này còn cao hơn cả tiền lương nhỏ nhoi của cô.

“5 hào một bữa.”

“…”

5 hào?! Với giá đó thì đồ ăn nóng nhất cô có thể nhận được chắc chỉ là… một bát cháo loãng!

Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của cô, anh mỉm cười, nghiêng đầu nói nhỏ: “Để lại chút cơ hội cho bạn trai em thể hiện không được sao?”

Ánh mắt của anh, giọng nói của anh đều khiến tim cô không ngừng xao xuyến. Cuối cùng cô chỉ đành cắn môi, nhỏ giọng nhượng bộ: “Thế cũng được… Nhưng đừng tiêu nhiều tiền quá.”

“Ừ, biết rồi.” Anh hờ hững đáp, nhưng rõ ràng chẳng mảy may để tâm lời nhắc nhở của cô.

Bữa ăn kết thúc muộn hơn dự kiến. Khi về đến phòng tự học, Vưu Tốc đã nhận được tin nhắn từ một sinh viên khác, nhờ cô làm thủ tục đăng ký chỗ ngồi.

“Anh chờ em chút, em phải lên lầu xử lý công việc.” Cô kéo tay anh, ngập ngừng nói thêm: “Xong việc sẽ quay lại dỗ anh, được chưa?”

Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch môi, hừ nhẹ một tiếng nhưng không đáp.

Vưu Tốc không nhịn được cười, nhón chân hôn nhanh lên má anh một cái rồi chạy lên lầu.

Vị khách cần làm thủ tục là một học sinh cấp ba đang ôn thi lại, trông sắc mặt khá nhợt nhạt, có lẽ vì áp lực học hành. Sau khi giới thiệu qua các loại chỗ ngồi và bảng giá, Vưu Tốc cẩn thận pha cho cô bé một ly trà mật ong hoa hồng để giúp tinh thần thư giãn hơn.

Chỉ mất chưa đầy 15 phút, cô bé đã chọn được một bàn cạnh cửa sổ, mang theo sách vở ngồi xuống.

Xong việc, Vưu Tốc đi kiểm tra một vòng các khu vực khác, thấy không còn gì cần xử lý nữa mới quay lại với Tưởng Trì Kỳ.

Mưa đã ngớt, mặt đường ẩm ướt sạch sẽ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Dáng người cao lớn của Tưởng Trì Kỳ vẫn đứng đó, tay cầm chiếc ô gấp gọn lại lộn xộn, trông vô cùng lười biếng.

Vưu Tốc thở dài, đi tới bên cạnh, cẩn thận lấy chiếc ô từ tay anh, tỉ mỉ chỉnh lại nếp gấp.

Trong lúc xếp ô, cô bỗng nhiên nghĩ tới chuyện lúc nãy—cậu bạn học kia chắc chỉ đơn thuần trả ơn vì cô giúp đóng cửa sổ, không có ý gì khác. Nhưng vẫn cảm thấy nên giải thích.

“Lúc sáng em thấy cậu ấy quên đóng cửa sổ, em chỉ giúp một chút thôi. Chắc cậu ấy thấy áy náy nên mới mang ô xuống, không có gì đâu.”

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “chỉ giúp”, hy vọng anh không suy diễn gì thêm.

“Thế em thích cậu ta hay thích anh?”

Câu hỏi của Tưởng Trì Kỳ khiến cô sững sờ.

“Tất nhiên là thích anh rồi, em còn chẳng biết cậu ấy tên gì!”

Anh nhìn cô, gật đầu có vẻ hài lòng. Nhưng khi cô tiếp tục bổ sung, vẻ mặt anh lại trở nên khó tả:
“… Chỉ biết họ của cậu ấy là Ngô thôi.”

“…”

“Nhớ rõ họ nhỉ.”

Không nhận ra giọng điệu châm chọc của anh, Vưu Tốc cười cười, đùa thêm: “Vì họ của em là Vưu, họ của cậu ấy là Ngô. Một có, một không, thấy cũng thú vị mà!”

“Ừ, thú vị thật.” Anh gật gù. “Hai người cứ tiếp tục đi. Anh về trước đây.”

“Đợi đã!”

Vưu Tốc vội nắm lấy tay anh, ánh mắt chuyển động nhanh như đang tìm cách xoay chuyển tình thế. Sau cùng, cô bĩu môi, tỏ vẻ uất ức: “Nếu anh không ở đây, lỡ em bị cảm lạnh thì sao? Lỡ cậu ta ra tay giúp em thì sao?”

“Em giật ô của cậu ta, đạp cậu ta ra ngoài.”

Câu trả lời của anh khiến cô nghẹn lời.

“Nếu cậu ta đánh em thì sao?”

“Đánh lại cậu ta.”

Nhìn thấy vẻ mặt đen như mực của cô, anh bật cười, bàn tay khẽ đặt lên đầu cô, nhấn nhẹ một cái.

“Được rồi. Anh chỉ không thích em đối xử tốt với người khác như thế thôi.”

Cô đỏ mặt cúi đầu, lí nhí đáp: “Nhưng đó là khách hàng mà…”

Tưởng Trì Kỳ vốn không được phép ngồi trong khu vực làm việc của Vưu Tốc, nhưng anh chẳng quan tâm.

Chỉ một lát sau, anh đã thản nhiên ngồi trong khu nghỉ ngơi, tựa người vào ghế sô pha, dáng vẻ nhàn nhã như chủ nhà, nghịch điện thoại. Đôi chân dài khoanh hờ, khí chất lười biếng nhưng lại thu hút không ít ánh mắt từ xung quanh.

Vưu Tốc đứng ở quầy lễ tân, nhìn anh đầy bất lực. Mọi người đều chú ý đến anh, nhưng không phải ai cũng đơn thuần nhìn ngắm. Một số học sinh cấp ba đang ôn thi bắt đầu xì xào, ảnh hưởng không nhỏ đến sự tập trung của họ.

Cô cố gắng ẩn mình sau quầy lễ tân, cúi xuống nhắn tin:

Vưu Tốc: Anh ra ngoài chờ đi!

Tưởng Trì Kỳ: Tại sao?

Vưu Tốc: Đây là nơi làm việc! Anh đã trả tiền đâu!

Tưởng Trì Kỳ: Anh muốn trả nhưng em không nhận đấy chứ!

Vưu Tốc: Anh ngồi đó làm mọi người không tập trung được!

Tưởng Trì Kỳ: Tốt mà, để họ biết em có bạn trai, đỡ ai tơ tưởng.

Vưu Tốc: Em nói mọi người nhìn anh ấy! Không phải em!

Cô tức đến mức thầm nghiến răng. Nhưng khi chuẩn bị nhắn thêm thì tin nhắn mới của anh lại hiện lên:

Tưởng Trì Kỳ: Em ghen à?

Tưởng Trì Kỳ: Hay để anh che mặt lại?

Cô hít sâu một hơi, quyết định không tranh luận nữa.

Không lâu sau, Vưu Tốc thấy Tưởng Trì Kỳ rời khỏi ghế sô pha, thong thả đi về phía quầy lễ tân. Anh cúi người, ánh mắt quét qua cô, đặt một thứ gì đó lên bàn, rồi nhàn nhã quay về ghế, ngồi lại dáng vẻ cũ.

Cô nhìn xuống bàn, phát hiện đó là hai cây kẹo mút.

Điện thoại rung lên với một tin nhắn mới:

Tưởng Trì Kỳ: Phong Sở Du nói kẹo này ngon, anh trộm hai cây mang cho em.

Vưu Tốc cầm kẹo lên, không nhịn được bật cười.

Sau khi tan làm, cô lấy cớ đang “đi chơi với Tần Lâm” để cùng Tưởng Trì Kỳ đi đặt khách sạn.

Trong thang máy, cô vẫn nhớ chuyện buổi sáng nên ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt đầy thắc mắc: “Anh thật sự chỉ vì một câu nói của em mà bay đến đây sao?”

Câu nói ấy rất đơn giản, chỉ là: Nếu anh ở đây thì tốt biết mấy.”

Tưởng Trì Kỳ cúi đầu nhìn cô, bật cười, bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc cô: “Không chỉ vì câu nói đó.”

Ánh mắt anh dịu dàng như thể đang nói ra một bí mật: “Cũng là vì thật sự muốn gặp em.”

Dường như từng chữ đều gõ thẳng vào trái tim cô.

Cô nhẹ nhàng dụi đầu vào vai anh, thì thầm: “Đợi khi em kiếm đủ tiền thì em cũng sẽ đi tìm anh.”

“Được thôi. Mẹ anh còn bảo muốn gặp em nữa.”

Câu nói ấy khiến Vưu Tốc giật bắn người, nhanh chóng rời khỏi vai anh: “Anh kể với mẹ anh về em rồi sao?”

“Ừ.” Anh gật đầu. “Lần trước Quốc khánh, anh mua quà cho em, mẹ hỏi anh mua cho ai mà tốn công vậy. Anh nói tên em, bà hiểu ngay.”

“… Sớm vậy sao?”

Cô không dám tin, bởi khi ấy dường như cô vẫn chưa nhận ra mình thích anh.

Nhìn vẻ bối rối của cô, ánh mắt Tưởng Trì Kỳ tối lại. Không đợi cô kịp phản ứng, anh cúi xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, hơi thở của anh quấn lấy cô, mang theo chút lạnh giá của cơn mưa.

Cô đẩy anh ra, đôi môi khẽ run:

“Chờ đã…”

“Sao vậy?” Giọng anh khàn khàn, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô.

“Không phải…” Đôi má cô đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh. Trong đầu cô bất chợt hiện lên một bài đăng trên mạng mà cô từng xem.

Cô hít sâu, lấy hết dũng khí nói: “Tưởng Trì Kỳ… anh có thể bóp cổ hôn em không?”

[Lời tác giả:]

Tưởng Trì Kỳ: …?

Để giải thích, đây là một kiểu “đam mê” hoặc sở thích đặc biệt. Nam chính sẽ không làm nữ chính bị thương đâu!

Bình Luận (0)
Comment