“…?”
Tưởng Trì Kỳ khẽ sững lại, đôi mắt đen mơ màng dần lấy lại chút tỉnh táo. Giọng anh vẫn khàn khàn, lẫn chút mơ hồ: “Bóp cổ ai cơ? Anh hả?”
Vưu Tốc hơi ngập ngừng, đôi môi mấp máy một lát trước khi lí nhí đáp: “Không phải… mà là bóp cổ em.”
“Anh bóp cổ em?” Anh gần như lập tức từ chối, dứt khoát: “Không bóp.”
Thời tiết âm u, mưa dầm liên miên, ánh sáng bên ngoài càng thêm ảm đạm. Những cơn gió lạnh ẩm ướt lùa qua cửa sổ khẽ thổi, làm rèm cửa xám xanh kêu lên tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Ánh đèn trắng trong khách sạn chiếu lên, làm đôi tai đỏ bừng của Vưu Tốc càng thêm nổi bật. Cô khẽ day day vành tai nóng rực, cố tỏ ra bình tĩnh: “Chỉ là… thử một chút thôi. Anh không muốn thử xem cảm giác thế nào à?”
Bóp nhẹ một cái thì đã sao chứ!
Yêu cầu nhỏ nhặt này mà anh cũng không chịu đáp ứng. Thậm chí cô còn chưa bắt anh đeo găng tay da đen, dùng răng cắn găng tay rồi mới bóp cổ cô.
Vưu Tốc lùi nhẹ về phía sau, bàn tay luống cuống không biết để đâu, chỉ có thể đặt lên chiếc ghế đệm bọc nhung mềm mại.
Khoảng cách giữa hai người vốn rất gần, giờ đây bị kéo xa ra.
Cô là người luôn mạnh miệng, vậy mà lần đầu định “chuyển địa bàn” từ lý thuyết sang thực tế lại bị từ chối thẳng thừng.
Vưu Tốc khẽ xoa mũi, ánh mắt lén liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ. Khuôn mặt anh vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ nhượng bộ, khiến cô phải bỏ cuộc.
“Thôi vậy…”
Giọng cô pha chút buồn bã, rõ ràng có phần thất vọng.
Tưởng Trì Kỳ định mở lời nhưng chưa kịp nói, đã thấy cô cúi đầu lấy điện thoại ra. Ánh sáng từ màn hình mờ mờ phản chiếu lên sống mũi cao nhỏ nhắn, tạo thành cái bóng nhè nhẹ trên gương mặt thanh tú của cô.
Hầu kết của anh khẽ động, nhưng ánh mắt bỗng dừng lại khi thấy cô đứng lên.
Ngón tay cô vô thức chạm vào đôi môi vừa bị anh hôn, như muốn lau đi dấu vết nào đó. Sau đó, cô vuốt lại mái tóc rối, ánh mắt thoáng chút lưỡng lự: “Em về đây. Mẹ vừa nhắn bảo trời có thể mưa lớn, em nên về sớm.”
Cơn đau âm ỉ ở chân sáng nay va vào bàn giờ lại tái phát. Vưu Tốc nhìn thoáng qua chân mình, cố giữ bước đi bình thường dù dáng vẻ có chút gượng gạo.
Nhưng cô vừa bước đi được hai bước, thắt lưng đã bị một cánh tay kéo lại, siết chặt.
Hơi thở của cô nghẹn lại, chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị anh áp xuống.
Cô bị đẩy lùi về chiếc quầy bar nhỏ màu trắng phía sau, cơ thể bị anh đ è xuống.
Tưởng Trì Kỳ cúi đầu hôn cô, từng cái chậm rãi, như cố ý kéo dài từng khoảnh khắc. Những nụ hôn dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu ấy phủ lên khóe môi cô.
Cùng lúc đó, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến nơi cổ cô.
Thần kinh Vưu Tốc chợt căng lên, sống lưng cô như bị luồng điện nhẹ đánh vào, toàn thân lập tức tê dại. Đôi vai và chiếc cổ mảnh mai bất giác thả lỏng.
Ngón tay lạnh buốt của anh khẽ trượt qua làn da mềm mại, tạo nên cảm giác vừa lạ lẫm vừa k1ch thích.
Chỉ một bàn tay, anh đã có thể dễ dàng ôm lấy cổ cô.
Bàn tay trắng lạnh, những đầu ngón tay hơi đỏ nhẹ, nhấn vào làn da mịn màng. Cảm giác áp lực từ từng khớp xương, từng cử động nhỏ của anh đều bị khuếch đại trong cảm giác của cô.
Ngón tay cái của anh chạm vào yết hầu cô, điểm nhạy cảm nhất, khiến cô không thể không ngửa đầu ra sau.
Tư thế bị ép buộc làm cô càng thêm yếu ớt. Cơ thể cô lùi dần, lưng tựa hẳn vào công tắc điều khiển ánh sáng trên tường.
“Cạch.”
Đèn tắt.
Căn phòng chỉ còn lại ánh sáng nhấp nháy từ những ngọn đèn neon bên ngoài cửa sổ, chiếu vào một góc nhỏ của không gian, khiến không khí càng thêm ám muội.
Vưu Tốc khẽ gọi tên anh, giọng cô mềm mại như dính lấy không khí: “Tưởng Trì Kỳ…”
“Ừ.”
“…Có thể… mạnh thêm chút nữa không?”
Mạnh thêm một chút khi bóp, cũng mạnh thêm một chút khi hôn.
Hình như anh chỉ để tay ở đó, không làm gì cả.
Đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô, chỉ trong một giây ngắn ngủi, bàn tay anh siết nhẹ hơn.
Dường như anh hiểu được lời cô, cúi xuống hôn sâu hơn.
Cảm giác khó thở nhẹ nhàng lan tỏa khiến tất cả giác quan của cô đều tập trung vào bờ môi và chiếc lưỡi anh.
Nhưng cảm giác rõ rệt nhất vẫn là ngón tay anh nơi cổ cô, nhấn nhẹ, ma sát không mạnh không nhẹ.
–
Không biết đã qua bao lâu, Vưu Tốc mới lấy lại được chút tỉnh táo. Đôi mắt cô long lanh hơi nước, đôi môi và vành tai đỏ bừng.
Tưởng Trì Kỳ buông tay, cảm giác gò bó nơi cổ biến mất.
Anh cúi người, dùng ngón tay khẽ lau đi dấu vết nơi khóe môi cô, sau đó vòng tay ôm lấy eo, nhấc cô lên một chút.
Dưới ánh đèn neon mờ ảo, mái tóc đen của anh ánh lên ánh sáng nhẹ, khiến cô chỉ muốn nhắm mắt.
Ánh mắt anh sâu hun hút, giọng nói khàn khàn pha chút ý cười: “Thấy thoải mái chưa?”
–
[Lời tác giả]
Tôi nghĩ điều này không thuộc về SM, cũng không phải tính cách của Vưu Tốc. Đây chỉ là sự thử nghiệm vui vẻ giữa cặp đôi thôi. Cảnh này chỉ dừng ở cổ trở lên, mong không ai hiểu nhầm nhé!