Có tiền, có sắc, và là nam thần đình đám được treo lên hàng đầu diễn đàn trường từ ngày khai giảng như Tưởng Trì Kỳ, hoàn toàn không ngờ rằng có ngày mình lại thất bại chỉ vì… không còn ruột thừa.
Người đàn ông nghẹn lại một lúc, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Vưu Tốc, không để lộ cảm xúc gì, dường như đang phân tích xem cô đang đùa hay thật sự để tâm đ3n chuyện này.
Giống như phương Tây không thể mất Jerusalem, mì gói không thể thiếu gói gia vị, và con người không thể không có… chiếc ruột thừa mềm mại ấy.
— Vưu Tốc bối rối tự tìm lý do để biện minh cho lời nói đùa vô căn cứ của mình.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng chốc im ắng đến kỳ lạ.
Giây tiếp theo,
Tưởng Trì Kỳ mặt không cảm xúc, ấn vào nút gọi bên cạnh giường bệnh.
“Để anh bảo bác sĩ khâu nó dính vào lưng, được chưa?”
Đèn tín hiệu ở đầu giường phát ra ánh sáng nhấp nháy nhẹ.
“!”
Nhìn thấy anh thực sự ấn chuông, Vưu Tốc vội vàng đứng bật dậy, cuống cuồng xin lỗi: “Vừa rồi em chỉ nói linh tinh thôi mà, cái này tắt thế nào…”
Tiếng tay nắm cửa bị vặn vang lên chỉ ba giây sau đó, cô chưa kịp tìm cách giải thích “ấn nhầm” thì đã thấy cô y tá nhanh nhẹn bước vào, thay túi truyền dịch mới và thành thạo tắt màn hình tín hiệu.
“Có cần gì thì gọi tôi nhé.”
“Cảm ơn.” Tưởng Trì Kỳ lịch sự gật đầu.
“…”
Anh dám dọa em?
Vưu Tốc giận dỗi quay về ghế ngồi, nhìn anh bằng ánh mắt oán trách.
Phong bao lì xì vẫn còn nóng trên tay, Vưu Tốc cúi đầu nhìn một lúc, rồi lẳng lặng nhét tiền vào lại, cất xuống ngăn kéo dưới tủ đầu giường. “Vẫn là để anh giữ thì hơn.”
Những chuyện không cần thiết, không giải quyết được ngay, thì cứ tạm thời gác lại.
Đây là bài học đầu tiên mà Vưu Tốc rút ra được sau khi học cách ngừng tự tiêu hao tinh thần… mà đến giờ vẫn còn bị ảnh hưởng.
Tưởng Trì Kỳ cũng chẳng để tâm, đáp hờ hững một tiếng. Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ đưa lại cho cô, chẳng cần bây giờ phải lằng nhằng qua lại.
Phòng bệnh riêng cách âm tốt, chỉ cần không ai nói chuyện là không gian lập tức trở nên trống trải. Nhậm Hoè Nhu biết Tưởng Trì Kỳ cũng nằm viện ở đây, cẩn thận dặn dò Vưu Tốc ở lại chăm sóc thêm, có thể về muộn chút. Dù sao cô cũng đã làm xong hết các kiểm tra trong ngày đầu nhập viện, mà việc nhập viện của bà là nhờ người ta giúp đỡ.
Dẫu vậy, vì đây là lần đầu tiên mẹ cô bị bệnh phải ra khỏi nhà xa như vậy, Vưu Tốc vẫn không hoàn toàn yên tâm.
“Phong Sở Du vẫn chưa về à?”
Nếu cậu không quay lại, Tưởng Trì Kỳ muốn làm gì cũng khó.
“Em định đi sao?”
Giọng người đàn ông hơi khàn, khóe mắt anh thoáng cụp xuống. Chai thuốc mới thay khiến anh cảm thấy hơi choáng váng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, giọng nhẹ nhàng: “Đi đi, mẹ em vẫn ở bên kia.”
“Bà vừa nhắn bảo không sao, em sẽ ở lại thêm chút nữa…”
“Anh họ!” Lời chưa nói xong, Phong Sở Du đã bước nhanh vào phòng, “Dì nhỏ đâu rồi? Em vừa tìm hiểu kỹ xong bệnh lý, sẵn sàng báo cáo ngay đây.”
Nhìn thấy bên cạnh giỏ trái cây lại có thêm một quả táo đã gọt sẵn, cậu thiếu niên hơi khựng lại: “Quả táo này…”
“Đến từ Giao Châu.”
“…?”
Nhận ra ánh mắt đầy khó hiểu của Phong Sở Du, Vưu Tốc xấu hổ gãi gãi mũi.
Quả táo này là do Ô Giản gọt khi nãy. Không hiểu sao bà và cô lại có suy nghĩ y hệt nhau, đều cầm dao tìm táo trong giỏ, gọt xong mới nhớ ra Tưởng Trì Kỳ hiện tại không thể ăn được. Thế là đành tiếc nuối đặt xuống.
“Quả táo này…” Tưởng Trì Kỳ chậm rãi mở miệng.
Ánh mắt Vưu Tốc lập tức sáng lên, đầy mong đợi nhìn anh. Chẳng lẽ anh cũng biết câu chuyện vui này?
“… Là cô giáo Vưu đặc biệt gọt cho em đấy, ăn đi, kẻo để lâu bị oxy hóa.” Anh nói rất thản nhiên.
“Thật không ạ?” Phong Sở Du lập tức cảm động, không ngờ Vưu Tốc chẳng hề để bụng chuyện cậu kéo tay cô lúc trước. Cậu thiếu niên hít sâu một hơi, ngay lập tức cầm quả táo lên cắn một miếng, vang lên tiếng giòn rụm: “Táo do cô giáo Vưu gọt… ngọt thật!”
“…”
Có vẻ Tưởng Trì Kỳ rất biết cách nói dối.
Tiếng nhai táo rôm rốp không ngớt. Vưu Tốc nhìn lại giường bệnh, vốn định nói lời tạm biệt để rời đi, nhưng thấy sắc mặt Tưởng Trì Kỳ dường như tái nhợt hơn lúc trước, cô theo phản xạ nhíu mày, lo lắng hỏi nhỏ: “Thuốc này là gì vậy? Sao trông càng truyền càng yếu thế…”
“Đừng có trù anh.” Người đàn ông khép hờ mắt, khóe môi hơi nhếch, toát lên vẻ lười biếng không thể diễn tả, “Em có đi chưa? Anh hơi buồn ngủ, em đi rồi anh ngủ một lát.”
“Đi… Anh chắc chắn không sao chứ?” Vưu Tốc đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhưng vẫn hơi do dự, “Để em xem xem, vết mổ có rỉ máu không.”
Không thì tại sao sắc mặt lại kém như vậy.
Cô vừa nắm lấy mép chăn thì tay đã bị giữ lại. Vưu Tốc nghi hoặc nhìn sang.
“Anh thật sự không đành lòng vạch trần em.” Đôi mắt lười biếng khẽ nhấc lên, mái tóc đen mềm rủ xuống trán, ánh nhìn của Tưởng Trì Kỳ thẳng thắn lướt qua cô, không chút che giấu.
“Em thật sự muốn xem vết mổ sao?”
“…”
“Không thì sao nữa???”
Anh càng giấu, Vưu Tốc càng thấy có vấn đề. Đôi mày thanh mảnh của cô nhíu lại gần như thành hình chữ xuyên (川), giọng nói hiếm khi nhuốm chút vội vàng. Đầu ngón tay ấm áp của cô nhẹ rút khỏi tay anh, khẽ chạm vào mặt nạ oxy, giọng điệu thấp thoáng vẻ sốt ruột: “Mau lên, không thì tối nay em mất ngủ đấy.”
“Đợi chút.” Tưởng Trì Kỳ nhấc chăn lên, liếc vào trong: “Để anh xem có mặc quần không đã.”
Từ lúc được đẩy ra khỏi phòng mổ, anh đã bị bao vây bởi ánh mắt mọi người. Sau gây mê toàn thân, đầu óc như bị phế đi, chẳng nhớ nổi mình mặc gì.
“Mặc rồi.”
Thấy cô gấp gáp, Tưởng Trì Kỳ không trêu nữa. Anh thả đầu tựa lên gối, để lộ một đoạn cổ dài gầy gò. Tay không gắn kim truyền dịch khẽ kéo tấm chăn trắng ra, phơi bày dáng người gọn gàng nhưng thoáng chút yếu ớt.
“Hơi sưng, không còn đẹp như trước nữa.”
Anh bỗng thu ánh mắt, nhìn cô chằm chằm không tiếng động.
Từ ngực đến eo, làn da lạnh trắng của anh hiện rõ qua lớp chăn mỏng. Xương quai xanh nhô nhẹ hai bên, trên người dán vài miếng băng tròn kết nối thiết bị, vùng eo có ba miếng băng vô trùng. Không có dấu hiệu chảy máu, nhưng dưới lớp gạc vẫn mờ mờ vệt đỏ nhạt, nhìn một cái đã thấy xót xa.
Mũi Vưu Tốc chợt cay cay, cô không nhịn được mà hít sâu một hơi: “Sao lại tự nhiên bị thế này… thật vô lý.”
“Còn chưa phải đặt ống dẫn lưu.” Tưởng Trì Kỳ mỉm cười, ngón tay lạnh chạm nhẹ vào mặt cô, giọng nói mềm mại hơn: “Mai là ổn thôi.”
… Làm gì có chuyện nhanh như vậy.
Vưu Tốc không muốn khóc vào lúc này để tăng thêm gánh nặng cho anh. Đôi mắt Tưởng Trì Kỳ thâm quầng, rõ ràng là rất mệt. Cô nhẹ nhàng tránh lớp băng vô trùng và ống truyền dịch, chỉnh lại chăn cho anh cẩn thận. Đôi mắt đen thẳng thắn nhìn anh, từng lời nói ra đều mang theo sự quan tâm sâu sắc.
“Đừng cử động nhiều, đừng chạm vào vết thương. Tối nay em sẽ quay lại thăm anh.”
“?”
“Tối em không ngủ, chạy đến đây làm gì?”
“Đừng lo.” Vừa đi, cô vừa quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh: “Em thích phiên bản chiến tổn giới hạn của anh.”
“…”
Thế mà mắt cô vẫn đỏ kìa.
Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch đôi môi khô, ánh mắt sâu thẳm dõi theo bóng cô đến tận khi cánh cửa phòng bệnh khép lại. Nghe tiếng khóa chốt cửa, anh mới hạ mắt, lấy điện thoại ra.
–
Mùa đông ở thành phố B lạnh hơn miền Nam rất nhiều. Độ ẩm trong không khí giảm mạnh, gió thổi qua từng cơn, khiến ai nấy đều rùng mình.
Đối với người lớn lên ở miền Nam như Vưu Tốc, ấn tượng đầu tiên về thành phố B là một pho tượng Phật vàng lạnh lùng và khắc nghiệt: tráng lệ nhưng không dịu dàng. Cô cảm thấy cổ họng và mũi khô rát hơn nhiều so với buổi sáng, thậm chí bắt đầu ngứa.
Cô rẽ vào siêu thị gần đó, mua một bình giữ nhiệt cỡ lớn nhất rồi vội vã quay về bệnh viện.
Thật ra ban đầu khi y tá nhìn thấy danh thiếp của phó viện trưởng Lưu, họ định sắp xếp phòng riêng cho mẹ cô. Nhưng vì Vưu Tốc và mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng để tự chi trả mọi chi phí ngoài bảo hiểm, họ không muốn phung phí quá mức nên đã chọn phòng sáu người.
Phòng bệnh này mang lại cảm giác “đời thường” hơn nhiều so với phòng của Tưởng Trì Kỳ. Bên trong là những bệnh nhân vừa phẫu thuật hoặc còn đang chịu đau, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng r3n rỉ, khiến lòng Vưu Tốc nặng trĩu. May mắn là cô đã mang theo vài cặp nút tai công nghiệp.
Khi cô còn đang tìm nút tai trong túi, mẹ cô đã đưa cho cô một đôi nút tai màu cam còn chưa bóc vỏ.
“…”
Không hổ là mẹ con ruột, mẹ cô thậm chí còn biết chỗ giấu đồ của cô.
Nhưng chưa kịp đeo nút tai, cô đã nhận được cuộc gọi từ ba mình. Ông vốn định xin nghỉ phép để đến chăm sóc, nhưng bị cô từ chối.
Dù công ty của ba cô trả lương rất tốt, nhưng việc xin nghỉ ở đó lại cực kỳ khó khăn. Trừ khi là chuyện quan trọng đặc biệt, còn không họ sẽ yêu cầu làm việc từ xa, mang cả máy tính về nhà, và công việc còn rắc rối hơn cả khi ở văn phòng.
Nhậm Hoè Nhu tháo nút tai xuống để nói chuyện với ba của Vưu Tốc, trong lúc đó, cô đi ra ngoài lấy một bình nước sôi. Khi quay lại phòng, cô đã nghe mẹ mình tức giận nói:
“Bệnh viện trước đây chẳng có chút trình độ nào, cứ khăng khăng rằng tôi không thể hồi phục, khiến tôi lỡ mất thời gian điều trị tốt nhất. Vậy mà bác sĩ ở đây lại nói, vài ngày nữa là có thể phẫu thuật được rồi. Dù thời gian hồi phục chưa chắc chắn, nhưng chắc chắn tôi có thể đứng dậy.”
Đôi mắt Vưu Tốc hơi nheo lại. Cô đặt bình nước xuống, mở ứng dụng tư vấn luật sư, âm thầm chuẩn bị kiện mấy gã bác sĩ tắc trách kia.
Điện thoại vừa mở khóa chưa kịp lướt, màn hình đã nhảy lên một tin nhắn:
Tưởng Trì Kỳ: [Thật sự không đau.]
Đồng tử cô thoáng run lên. Vưu Tốc ngồi xuống chiếc ghế thấp, bất giác vòng tay ôm lấy đầu gối.
…Xạo.
–
Lúc đầu đúng là không đau, vì thuốc mê vẫn còn tác dụng. Cho đến khi được phép ngủ, Tưởng Trì Kỳ ngủ chập chờn khoảng bốn, năm tiếng, cảm giác đau đớn dữ dội mới ập tới khiến anh tỉnh giấc. Dù dùng bơm giảm đau, cơn đau vẫn không giảm, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán.
Anh mở choàng mắt, vừa hay nhìn thấy một cô gái nhỏ đang gục đầu ngủ bên cánh tay anh.
Hơi ấm từ máy sưởi trong phòng khiến người ta mềm nhũn. Ánh đèn vàng nhạt từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa, rọi nhẹ lên khuôn mặt cô. Đường nét khuôn mặt mơ hồ trong ánh sáng, hàng mi dài khẽ rung theo nhịp thở, trong sáng và dịu dàng như một cánh bướm trắng đầu xuân.
Tưởng Trì Kỳ bỗng nhớ đến câu anh đã nói ban ngày: “Em đẹp lắm.”
Nỗi đau khó chịu trong lòng ngực anh như được xoa dịu bởi một luồng cảm giác ấm áp.
Anh đưa tay định kéo lại chiếc áo khoác trên người cô, thì cô gái đã khẽ mở mắt, ánh nhìn dần lấy lại vẻ tỉnh táo.
“Đi vệ sinh à?”
“…”
Cảm giác ấm áp vừa dấy lên trong lòng anh lập tức sụp đổ, cơn đau lại quay về.
–
Nhậm Hoè Nhu bên kia đã ngủ, Vưu Tốc nhân cơ hội qua trông Tưởng Trì Kỳ. Phong Sở Du rõ ràng không biết chăm sóc người bệnh, ngủ còn sâu hơn cả gấu ngủ đông ở Đại Hưng An Lĩnh.
Không thể chịu được nữa, Vưu Tốc nở nụ cười “chết chóc”, kéo tai Phong Sở Du, đuổi cậu ra ngoài.
Phòng bệnh riêng có hai giường, nhưng cô sợ Tưởng Trì Kỳ có việc không dám gọi, nên dứt khoát nằm cạnh để không bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu nào anh cần giúp đỡ.
Tận tâm như thế này… Vưu Tốc bỗng thấy tự hào.
24 giờ bạn gái hiếu thảo! Ai làm lại cô?!
Tưởng Trì Kỳ, anh phải nhớ kỹ khoảnh khắc này. Sau này nếu chia tay, anh phải vừa tự tát mình vừa nói chia tay!
“Cảm ơn em, không cần đâu.”
Cuối cùng, người đàn ông đáp lại câu hỏi ban nãy của cô với vẻ bất lực.
Dịch truyền vẫn đang nhỏ giọt, cần liên tục trong hơn mười giờ nữa. Vưu Tốc cúi xuống kiểm tra tay anh, thấy kim truyền vẫn cố định tốt, liền vỗ ngực thở phào: “May quá, không bị lỏng kim hay sưng phồng.”
“Em đã giảm tốc độ truyền, vì y tá bảo có loại thuốc kháng viêm dễ gây tác dụng phụ cho một số người.”
“Ừ.”
Tưởng Trì Kỳ khẽ mỉm cười, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn cô hồi lâu mới nhàn nhạt đáp.
Thấy anh không ngủ được, Vưu Tốc bật đèn bàn bên cạnh: “Em còn chuẩn bị cả tiết mục biểu diễn đặc biệt cho anh đấy.”
“?”
“Lắc bình nước và huýt sáo.” Nói rồi, cô nhấc bình nước đầy một nửa lên, vừa lắc vừa cố huýt sáo.
Nhưng cô chỉ tạo ra được vài âm thanh méo mó kỳ quặc trong ánh mắt bất lực của anh.
“Rõ ràng trước khi đến em đã tập rất lâu…”
“Thế này phải không?”
Tưởng Trì Kỳ khẽ mím môi, từ kẽ môi anh vang lên một tiếng huýt sáo rõ ràng, mang âm điệu tự nhiên.
“…Sao anh rành thế?”
Anh cười liếc cô, cố tình chọc ghẹo: “Hồi cấp ba hay huýt sáo gọi mấy bạn nữ mà.”
“…”
“À không, anh nói nhầm.” Thấy ánh mắt cô lạnh băng, Tưởng Trì Kỳ lập tức đổi giọng.
Vưu Tốc giơ cao bình nước, mắt nhìn vào vị trí gần vết thương của anh, nhấn mạnh: “Anh nói lại thử xem?”
Tưởng Trì Kỳ chớp mắt, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Là họ huýt sáo gọi anh.”
“…”
Anh chết đi, Tưởng Trì Kỳ.
–
Sau một hồi đấu khẩu, cuối cùng hai người lại rơi vào yên lặng. Tưởng Trì Kỳ để ngửa tay, cô nhẹ nhàng đan tay mình vào tay anh, cảm nhận đầu ngón tay anh vuốt v3 nhẹ nhàng.
“Đúng rồi, mẹ em sao rồi? Phó viện trưởng Lưu nói có chữa được không?”
“Ông ấy vẫn đang dự hội thảo ở tỉnh Y, hai hôm nữa mới về. Nhưng các cộng sự của ông ấy đã thăm khám cho mẹ em.” Vưu Tốc siết nhẹ tay anh, giọng trầm xuống, “…Họ nói là có thể chữa được.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tưởng Trì Kỳ mỉm cười, giọng nhẹ nhõm hơn.
Lát sau, anh ngước mắt nhìn cô, giọng hơi kéo dài, mang theo chút ý tứ sâu xa: “Vậy sau này em sẽ không còn điều gì buồn phiền nữa, đúng không?”
Tim cô bỗng chậm lại một nhịp, như bị ngâm trong làn nước ấm, từng chút một lấp đầy cảm giác dịu dàng.
“Hình như… đúng thế thật.”
“Nếu còn chuyện gì khác thì nhớ nói với anh.”
Nói với anh, để anh nghĩ cách giải quyết.
“Vâng.” Cô mím môi khẽ gật đầu.
“…Còn nếu anh cần gì, cũng có thể nói với em.” Vưu Tốc không quen nói những lời này, bị ánh mắt cười cười của Tưởng Trì Kỳ nhìn chằm chằm, cô vội vàng bổ sung, “Ví dụ như đau hay muốn đi vệ sinh, cũng đừng nhịn.”
“…”
Quả nhiên nói chuyện với Vưu Tốc không thể mơ giữ được bầu không khí lãng mạn quá ba phút.
“Em có mệt không? Qua giường bên kia mà nghỉ.”
“Không mệt.”
“Qua đi, anh ổn mà. Không thì bật tivi xem cũng được.”
Thấy anh kiên quyết, Vưu Tốc đành nhận lời, duỗi lưng một cái rồi quay người đi tìm điều khiển. Nhưng chưa được vài bước, tai cô bỗng nghe thấy tiếng loa phát thanh từ quầy y tá.
“Bệnh nhân giường 306 gọi, bệnh nhân giường 306 gọi…”
“!”
Vưu Tốc lập tức quay đầu, ánh mắt chắc nịch như đã nắm bắt được điều gì: “Phải không, phải không?!”
“Đừng có mơ.” Vẻ dịu dàng vừa nãy của Tưởng Trì Kỳ biến mất không dấu vết. Anh kéo môi khẽ nhếch, lộ rõ sự khiêu khích: “Dù có chết, anh cũng không để em đưa anh đi.”
Rõ ràng anh đã nhận ra chuyện Vưu Tốc lặng lẽ “đuổi” Phong Sở Du ra ngoài chẳng hề có ý tốt đẹp gì.
Trên bảng hệ thống gọi y tá, ánh sáng đỏ vẫn nhấp nháy. Vưu Tốc thoáng ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ khó tin: “Anh thà để y tá nữ đưa đi, cũng không thèm nghĩ đến em sao?”
“Y tá nam, y tá nam mà.” Anh nhanh chóng đáp lại, như thể đã có sự chuẩn bị.
“Anh chắc là ca tối nay có y tá nam không?” Vưu Tốc bước nhanh ra cửa, nhìn quanh ba giây rồi bật cười như phát hiện ra gì đó: “Xui rồi anh trai à, cách đây mười mét không thấy bóng dáng y tá nam nào đâu.”
“Thế thì để y tá nữ gọi y tá nam đến.”
Tưởng Trì Kỳ trả lời bằng một nụ cười đầy tự tin, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Dù thế nào đi nữa, Vưu Tốc không thể là lựa chọn của anh. Anh không muốn tình cảm giữa họ tiến triển tới mức “lạ lùng” như vậy.
“Vậy thì để xem nhé.”
Vưu Tốc dựa lưng vào tường, bắt chước vẻ lười nhác thường ngày của anh.
Chỉ chưa đầy nửa phút sau, y tá đã đến, mở cửa bước vào: “Cần thay dịch truyền à?”
Cả hai không ai trả lời. Sau một lúc nhìn nhau, cuối cùng Vưu Tốc lên tiếng trước: “Cho hỏi… tối nay có y tá nam không ạ?”
“Y tá Tiểu Đới về nhà rồi.”
Vết nứt xuất hiện trên nụ cười của Tưởng Trì Kỳ.
“Ôi xui quá trời.” Vưu Tốc liếc qua biểu cảm có chút thảm bại của anh, sau đó tiếp tục hỏi với giọng điềm nhiên: “Thế còn bác sĩ nam thì sao ạ?”
“Bác sĩ Trần đang phẫu thuật, khoảng nửa tiếng nữa mới về…” Y tá hơi khó hiểu: “Có vấn đề gì không? Vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng sao?”
“Không có gì, cảm ơn đã làm phiền chị.”
Tiễn y tá xong, Vưu Tốc không ở lại trong phòng mà ra ngoài mượn một cái khung hỗ trợ đi lại. Khi quay về, cô xuất hiện ở cửa với dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn:
“Anh trai, cần em giúp không?”
“…”
Ca phẫu thuật đã được sáu tiếng. Theo kiến thức cô tìm hiểu, thử đi lại sớm sẽ tốt cho cơ thể, tránh nguy cơ dính nội tạng.
“Xuống giường được không?”
Với Vưu Tốc, đây chẳng có gì phải ngại ngùng. Cô nghiêm túc cầm túi truyền dịch lên cao, khuôn mặt không chút giễu cợt, chỉ mang vẻ quan tâm.
Tưởng Trì Kỳ kéo chăn trùm kín một lúc lâu, sau đó nghe cô phàn nàn rằng giơ tay lâu quá mỏi, mới chậm rãi ló mặt ra.
Mấy miếng hút dán trên người anh đã được gỡ, giờ chỉ còn lại túi truyền dịch là kết nối với người. Tưởng Trì Kỳ cao, cô phải nhón chân mới giữ túi dịch ở đúng độ cao.
Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng không cam lòng gọi khẽ:
“Vưu Tốc.”
“Dạ?”
“Tại sao em không phải là con trai?”
“… Có lẽ vì anh không phải gay?”
Vưu Tốc chớp mắt, ánh nhìn tràn đầy khích lệ: “Đàn ông thì đứng lên đi, mạnh mẽ lên nào!”
Lần đầu tiên xuống giường tất nhiên rất đau đớn. Dù là mổ nội soi, đây vẫn là một ca phẫu thuật và cần phải chịu đau.
Dáng người Tưởng Trì Kỳ cao lớn, tỉ lệ hoàn hảo, ngay cả bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình cũng không làm giảm đi sự thu hút của anh. Chiếc áo sọc xanh anh mặc có vài khuy áo phía dưới chưa cài, để lộ miếng băng trắng ở phần eo.
Đầu gối anh bắt đầu nhích động, chân phải khẽ bước. Hàng chân mày lập tức nhíu chặt lại.
Vưu Tốc nhanh chóng đặt tay lên vai anh, vừa giúp đỡ vừa âm thầm quan sát xem anh có yếu đuối kêu ca gì không.
Tốt nhất là anh phải than thở cho em xem, hehe.
Vì vấn đề sĩ diện, Tưởng Trì Kỳ vẫn im lặng. Từ lúc đứng dậy đến khi bước được mấy bước, anh chỉ khẽ rên một tiếng. Khi liếc thấy ánh mắt của cô, anh lại mím môi nhịn xuống.
Vưu Tốc hoàn toàn bắt được khoảnh khắc ấy.
Biểu cảm ấy là một trong những điều hiếm thấy ở Tưởng Trì Kỳ.
Vưu Tốc bám sát anh, vừa giúp đỡ vừa “an ủi”: “Không sao đâu, đau quá thì tựa vào vai em khóc cũng được.”
Giọng nói đầy chân thành, vẻ mặt nghiêm túc.
Tưởng Trì Kỳ quay sang nhìn cô, ánh mắt hoài nghi. Cô lập tức thay đổi thái độ, giả vờ bi ai: “Sao lại là anh trai tôi chịu đau mà không phải tôi chứ huhu!”
“…”
Dần dần, cơn đau từ không thể chịu đựng được cũng trở nên dễ chịu hơn. Có lẽ máy giảm đau đã phát huy tác dụng, Tưởng Trì Kỳ thậm chí buông tay khỏi khung hỗ trợ.
Khi cả hai vô tình chạm mắt, họ đều cảm thấy cảnh tượng này hơi kỳ lạ.
“Thôi được rồi.” Cảm giác uể oải mấy tiếng trước của anh tan biến, khóe môi nhếch lên, giọng điệu chậm rãi: “Em về đi, lát nữa anh xuống dưới đi dạo, tiện thể mua cho em bữa tối.”
“?”
Đừng cố làm màu.
Cuối cùng khi đã ổn định trong phòng tắm, Tưởng Trì Kỳ treo túi dịch lên giá, ngoảnh đầu nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi nở một nụ cười:
“Giữ tự trọng chút đi.”
Cô đỏ mặt, vội vàng rời khỏi phòng. Nhưng trước khi đi, cô vẫn phải dằn lại một câu: “…Có cần em huýt sáo giúp anh không?”
“Cần.” Anh trả lời gọn gàng.
“?”
“Vào đây huýt đi.”
Cô gái nhỏ run rẩy đóng cửa lại, trong lòng tự hỏi: Gặp phải tên bi3n thái thật rồi sao?
Phong Sở Du đã trải qua một ngày nhàn hạ, nhưng cuối cùng cũng bị gọi về làm “lao công bất đắc dĩ”.
Đúng như Vưu Tốc dự đoán, chỉ cần Tưởng Trì Kỳ có chút sức lực, anh liền bắt đầu “bóc lột” em họ mình không chút do dự.
Mặc dù anh đã có thể xuống giường đi lại một lúc, ngày thường chỉ nằm trên giường xem phim, nhưng để giường nghiêng đúng 30 độ khi xem phim, phải để Phong Sở Du xoay điều chỉnh. Để chuẩn bị đúng 60 độ C nước ấm đặt cạnh giường, cũng phải để Phong Sở Du lo liệu. Thậm chí, cả việc chăm sóc mẹ bạn gái nằm ở tòa nhà khác, anh cũng “giao phó” cho cậu.
Vưu Tốc nhìn cậu em họ nhà giàu, người mặc toàn hàng hiệu nhưng giờ đây phải cúi mình, ngoan ngoãn đưa từng miếng trái cây đã gọt sẵn tới miệng mẹ cô, lòng không khỏi cảm thán.
Tưởng Trì Kỳ!
Sao anh có thể dạy Phong Sở Du thành bộ dạng cháu trai ngoan ngoãn thế này!
Hôm nay, phó viện trưởng Lưu đã quay lại bệnh viện và lên kế hoạch điều trị chi tiết cho mẹ cô. Ca phẫu thuật được lên lịch, kèm theo đó là liệu pháp phục hồi cơ bắp. Mọi thứ đều diễn ra rất bài bản.
Dù vậy, việc điều trị không tránh khỏi những cơn đau, và Vưu Tốc đã cố gắng áp dụng kiểu “khích lệ” thường dùng với Tưởng Trì Kỳ để an ủi mẹ mình.
Ví dụ như:
“Chỉ là chút đau đớn nhỏ, cái này mà không chịu nổi sao?”
Hoặc:
“Đau và vui vẻ có thể cùng tồn tại! Mẹ đau, nhưng mẹ vẫn vui, đúng không?”
Kết quả, cả cô và đ ĩa trái cây đã gọt đều bị đuổi ra khỏi phòng.
Phong Sở Du, người luôn cười “hùa” cũng bị đẩy ra ngoài cùng. Cậu ngơ ngác: “Sao cả em cũng bị đuổi ạ?”
“Ai bảo cậu cười khi tôi nói mấy câu đó!” Vưu Tốc lạnh lùng đâm thêm một nhát.
… Làm nô tài thật chẳng dễ dàng gì.
Vưu Giang Phong vẫn không yên tâm nên đã thuê một hộ lý giàu kinh nghiệm để chăm sóc mẹ cô. Người hộ lý này từng có chồng nằm liệt giường một thời gian, vì thế mẹ cô rất đồng cảm, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết. Dạo gần đây, bất kể ai cũng không vừa mắt bà bằng hộ lý này.
May mắn là phòng bệnh 306 còn dư chỗ để nghỉ ngơi.
Khi bước vào phòng, Vưu Tốc mệt mỏi ngồi xuống ghế. Tưởng Trì Kỳ vừa truyền xong, tay anh sưng một vòng quanh chỗ tiêm, còn hơi bầm tím. Y tá vừa rút kim, nói ngày mai sẽ phải chuyển sang tay khác.
Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn cô đang ngồi không làm gì, liền đưa tay bị sưng đến trước mặt cô.
“… Hôm qua chưa sưng thế này mà.”
Vưu Tốc lập tức bị thu hút sự chú ý. Cô nhíu mày, nhẹ nhàng lấy túi chườm nóng Phong Sở Du mang tới, đặt lên tay anh.
“Bao giờ thì anh xuất viện được?”
“Có lẽ bốn, năm ngày nữa.” Anh hạ mắt nhìn cô, giọng lười biếng: “Nhưng nhà anh có căn hộ ngay gần đây, muốn gặp em lúc nào cũng được.”
“Thôi, tốt nhất anh đừng chạy lung tung thì hơn.”
Buổi sáng, mẹ anh có mang một nồi súp tự tay nấu đến cho anh. Nhìn thấy anh gầy đi, bà mới bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Phong Sở Du bước vào, run rẩy vì lạnh, giơ lên bộ bài giá rẻ mua ở căng-tin, cười thật thà: “Anh họ, cô giáo Vưu, chơi bài không?”
“Sao trẻ con thế.” Tưởng Trì Kỳ liếc cậu một cái.
“Đúng vậy, rõ ràng đều gần tuổi nhau, nhưng so với sinh viên đại học trưởng thành như chúng tôi, cậu đúng là còn non nớt lắm.” Vưu Tốc chống cằm, tỏ vẻ nghiên cứu một hiện tượng kỳ lạ.
“Chơi bài thì có gì trẻ con chứ?” Phong Sở Du cố gắng phản bác: “Vậy hai người chơi không?”
“Chơi!” Vưu Tốc lập tức đồng ý.
“Không chơi.” Tưởng Trì Kỳ từ chối.
Hai ánh mắt đầy mong đợi đồng thời nhìn về phía anh. Sau một hồi cân nhắc, Tưởng Trì Kỳ miễn cưỡng đổi ý: “Cũng không phải không thể chơi với bọn trẻ con.”
Anh giật bộ bài từ tay Phong Sở Du, ném về phía Vưu Tốc: “Trẻ con, chia bài đi.”
“?”
Tôi còn là đàn chị của anh đấy nhé…
Vài phút sau, khi họ vừa bắt đầu chơi bài, thông báo trên điện thoại của hai người đồng thời bật lên. Tưởng Trì Kỳ lướt qua một cách hờ hững, nhưng Vưu Tốc thì cẩn thận mở ra xem.
Đọc được nội dung thông báo, cô lập tức thu điện thoại lại, hơi lùi về sau với vẻ không tự nhiên.
“Đột nhiên nhớ ra có chút việc cần làm…”
Thái độ kỳ lạ khiến Tưởng Trì Kỳ bắt đầu thấy tò mò. Anh mở điện thoại lên, vừa nhìn vào thông báo, sắc mặt lập tức tối sầm.
Đó là kết quả bình chọn từ hoạt động “Viết thư tình” họ tham gia ở quán cà phê lần trước.
Trong số các giải như: “Cặp đôi ngọt ngào nhất”, “Tình yêu lâu dài nhất”, “Chân thành nhất”, “Chênh lệch tuổi tác đẹp nhất”, họ nhận được giải…
“Khoảng cách chênh lệch lớn nhất”.
Không chỉ vậy, tên họ còn chiếm hẳn vị trí đầu bảng trong diễn đàn bình luận.
[Tôi tỉnh dậy và thấy một chị gái tệ bạc.]
[Anh này chắc chắn là một “simp lỏ” điển hình.]
[Anh em, chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi.]
[Tối nay tôi muốn mơ giấc mơ này.]
“…”
Simp lỏ?
Tưởng Trì Kỳ nghiến răng, trong khi Vưu Tốc với kỹ năng lướt mạng thành thạo, đang nhanh tay sửa lại cục diện bằng loạt bình luận mới:
[Tình cảm chân thành như vậy mà cũng bị chê bai sao? Anh trai viết quá hay, tôi cũng muốn yêu anh ấy!]
[Ai nói cô gái này hời hợt thì đứng ra! Một dòng chữ thôi tôi cũng cảm nhận được cả tấm lòng!]
[Tôi là bạn cô gái, cô ấy đang viết lại thư, nghe nói sẽ viết tận 5000 chữ!]
Nhưng những bình luận của cô, lượt thích đều chỉ vỏn vẹn một con số: 1, và người bấm là chính cô.
Thấy Tưởng Trì Kỳ sắp xuống giường xử lý mình, Vưu Tốc lập tức rút ra bản thảo 500 chữ cô đã chuẩn bị sẵn mấy hôm nay, đưa cho anh: “Đây, cho anh!”
Tưởng Trì Kỳ lạnh lùng liếc nhìn tờ giấy: “Lại kiểu gì thế?”
“Không phải, lần này là thật lòng!” Vưu Tốc vội vàng cam đoan.
“… Để đấy đi.”
Anh tạm thời không đọc, tránh bệnh chưa khỏi đã bực mình thêm.
Vài phút sau, trên diễn đàn xuất hiện một bài đăng mới với ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn của hai người:
Từ khóa [Bé cưng]: 205 lần, cả hai phía.
Từ khóa [Anh]: 76 lần, từ phía Vưu Tốc.
Từ khóa [Yêu anh/em]: 88 lần, cả hai phía.
Bằng chứng rõ ràng này nhanh chóng làm thay đổi dư luận.
Nhưng một bình luận ẩn sâu trong ảnh lại khiến Vưu Tốc bật cười:
:)
Dù sao cũng được yêu rồi.
“…”
Sao không viết rõ: “Đã là một đôi” để cứu vãn danh dự? Đằng này lại ngầm khẳng định vai trò “simp lỏ” là của anh. Trong khi thực tế, người đóng vai “simp lỏ” trong mối quan hệ này luôn luôn là cô.