Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 88

Khác với những cặp đôi thường tranh giành quyền chủ động trong tình yêu, Vưu Tốc lại kiên quyết tự tô vẽ mình thành một “simp lỏ”, nắm lấy lợi thế đạo đức để khơi dậy sự day dứt và áy náy trong lòng đối phương, cuối cùng khiến cô trở thành người “vững vàng” hơn trong mối quan hệ.

Nhưng rõ ràng, bình luận Dù sao cũng được yêu” đã giúp Tưởng Trì Kỳ chiếm thế thượng phong.

Vưu Tốc nheo mắt, trầm ngâm suy nghĩ làm thế nào để giành lại vai trò “simp lỏ” vốn thuộc về mình.

“Chia bài, chia bài đi!”

Phong Sở Du bắt đầu phân phát bài một cách thành thục sau khi vô tình làm rơi bộ bài mới.

Chơi bài với “simp lỏ”…

Nếu thắng một ván, coi như tôi thua.

Vưu Tốc lén liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ, chậm rãi cầm lấy bài trên tay. Với một bộ bài tuyệt đẹp gồm bốn con hai và hai con Joker, mỗi lượt cô đều hô to:

“Không bắt!”

Tưởng Trì Kỳ ngồi tựa trên chiếc giường nghiêng đã được chỉnh góc 30 độ, từ tốn liếc xuống nhìn cô.

Không biết tại sao, anh như cảm nhận được sự kỳ quặc trong suy nghĩ của Vưu Tốc, và ở lượt kế tiếp, anh cũng bắt đầu hùa theo:
“Qua.”

Phong Sở Du đánh một đôi sáu, cả hai đồng thanh:
“Không bắt.” “Qua.”

Cậu tiếp tục đánh ba con bốn kèm một con năm, và hai người vẫn giữ nguyên giọng điệu ấy.

Phong Sở Du bắt đầu ngờ vực, đánh ra con ba nhỏ nhất…

“Không bắt!”
“Qua!”

“Không chơi nữa!” Cậu giận dỗi ném bài, ngồi bật dậy: “Em đi học lớp thư pháp đây, hai người cứ ngồi đấy mà rắc cẩu lương đi!”

Hai người này nhường nhịn nhau đến mức khiến cậu cảm thấy mình như một trò cười.

“Đừng giận mà, ván sau chúng ta sẽ chơi nghiêm túc!”

Vưu Tốc vẫy tay níu kéo, không muốn bỏ lỡ cơ hội “thả nước” để giành một ván thắng.

“Tạm, biệt!”

Phong Sở Du mở cửa rời đi, tựa vào khung cửa bên ngoài, không biết vô tình hay cố ý, cậu rút điện thoại gọi cho cô bạn nhỏ mà mình đang thích. Trong bầu không khí yên ắng, bệnh phòng vẫn loáng thoáng nghe được giọng điệu đầy tình ý của cậu:

“Đột nhiên rất nhớ cậu… Ừm… Không hiểu sao nữa…”

“Thế này có tính là yêu sớm không nhỉ?”

Nghe một lúc, Vưu Tốc chậm rãi quay đầu lại.

“Tính chứ.” Tưởng Trì Kỳ cúi đầu, ánh mắt không vội nhìn lướt qua khuôn mặt cô, Dù sao cũng tốt hơn anh họ của nó.”

“…?”

Vết bầm nhạt màu trên tay Tưởng Trì Kỳ khiến cô xót xa. Nhìn anh cố thu dọn bài bằng bàn tay còn sưng, Vưu Tốc không nhịn được giành lấy xếp giúp anh.

Chẳng có gì để làm trong căn phòng nhỏ này, cô cất bài vào hộp gọn gàng, định mở tivi lên xem thì điện thoại của Tưởng Trì Kỳ bất ngờ rung lên liên tục.

Đặt điện thoại anh trên tủ gần giường để sạc, Vưu Tốc tiện tay nhấc lên. Không có mật mã, cô đã sớm nghiên cứu thuộc làu.

Cứ nghĩ là tin nhắn hỏi thăm thường lệ của Ô Giản, nhưng khi nhìn nội dung, mặt cô lập tức biến sắc.

“Tưởng Trì Kỳ.”

“Ừ?”

“… Hình như Thắng Thiên Dương đã lập một tài khoản quyên góp cho anh.”

“???”

Không ai có thể đoán được suy nghĩ của Thắng Thiên Dương. Cậu ta khăng khăng rằng mình chỉ muốn quan tâm đ3n bạn bè, vì không tìm được cách nào tốt hơn nên mới lập tài khoản quyên góp và chia sẻ lên vòng bạn bè.

Nhưng Vưu Tốc nhanh chóng nhìn thấu: Tài khoản quyên góp cần có hình minh họa.

Thực tế, nếu Tưởng Trì Kỳ bớt nóng tính, Thắng Thiên Dương hoàn toàn có thể đăng ảnh dìm anh lên mà không cần bịa lý do.

Không phải cậu ta muốn châm chọc à? Ai mà chẳng muốn!

Bình luận dưới bài viết nhanh chóng bùng nổ, kéo dài hàng chục tầng, toàn lời “cầu chúc bình an”.

Vưu Tốc thấy cả bạn học cũ của anh, lại liếc qua sắc mặt của anh đang ngồi trên giường. Cô quyết định trở thành người bảo vệ duy nhất cho danh dự của anh:

“Đừng giận, để em bình luận cho anh.”

Nửa phút sau, bình luận [@Tưởng Trì Kỳ, đừng đọc bình luận ác ý] xuất hiện.

“…”

Cảm ơn, em vừa giúp anh làm rõ thêm rằng bạn bè trong nhóm bóng rổ đều chẳng nhớ nổi tên anh.

Gần Tết, ba cô đã xin nghỉ phép và đến Bệnh viện đoàn tụ với hai mẹ con.

Mẹ cô đang trong giai đoạn quan trọng của liệu trình điều trị. Dù đã cố gắng tập đứng, đầu gối vẫn cần phải phẫu thuật thêm. Sau đó, bà phải nằm dưỡng thêm một thời gian.

Với sự chăm sóc chu đáo của ba, Vưu Tốc không phải lo lắng quá nhiều. Nhưng đây cũng là cái Tết đầu tiên cả nhà họ trải qua trong bệnh viện, kể từ khi ông nội cô qua đời.

Tưởng Trì Kỳ đã xuất viện vài ngày trước, nhưng vẫn thường xuyên lui tới bệnh viện, hoặc kéo cô ra ngoài dạo chơi.

“Bắc Kinh đúng là nơi hào nhoáng mê người…”

Ngồi trên chiếc Brabus G800 của anh, Vưu Tốc chống cằm cảm thán. Hàng loạt tòa cao ốc cùng đám đông nhân viên công sở nghiêm nghị lướt qua trước mắt cô, vừa toát lên vẻ hiện đại, vừa lạnh lùng xa cách.

“Thì thầm cái gì đấy?” Tưởng Trì Kỳ nhàn nhã đạp phanh khi đèn đỏ, liếc sang cô.

“Em có thắc mắc này.” Vưu Tốc nghiêm túc giơ tay: “Người ta nói đàn ông giàu đều là cặn bã. Họ đi KTV gọi mấy em gái xinh đẹp, nuôi thư ký, buổi trưa hôn tạm biệt bạn gái xong là lẻn vào tiệm massage chân.”

“Nhưng cuối cùng họ vẫn yêu bạn gái nhất. Có đúng không?”

Đối mặt với câu hỏi đột ngột, Tưởng Trì Kỳ khẽ cười, tiện tay ném điện thoại cho cô: “Hay là em gắn định vị trên máy anh luôn đi?”

“Đừng đánh trống lảng!”

“Anh chưa từng đến những nơi đó, sau này cũng sẽ không.”

Đường phía trước hơi tắc, Tưởng Trì Kỳ có chút thời gian để nghiêm túc cam kết với cô. Ánh mắt anh trầm tĩnh rơi trên mặt cô, sau đó chậm rãi tiếp lời: “Thật ra anh nghĩ anh mới là người cần lo lắng.”

Vưu Tốc mơ hồ, nghi hoặc chờ anh giải thích tiếp.

“Em biết tại sao anh đổi avatar đôi trên vòng bạn bè không?”

“Vì sao…?”

Lại còn cần lý do sao? Vì anh trẻ con chứ gì!

“Vì nếu em còn tái phạm lần nữa, lên mạng mà vô tình thích người khác thì ít nhất những người đàn ông khác nhìn thấy avatar đôi và bài viết của em sẽ biết đường tránh xa.”

… Một lý do “tránh rủi ro” thật hợp lý.

Vậy hóa ra anh đến với em cũng chỉ vì trốn không kịp sao?

Nhớ lại những hành động ngớ ngẩn của mình trước đây, Vưu Tốc không khỏi cảm thấy xấu hổ. Cô lặng lẽ gãi đầu, nhưng vẫn cố gắng nghiêm giọng: “Đừng lảng tránh! Anh nói chưa từng đi những nơi đó? Lần trước em say ở KTV, ai đã bế em về?”

Bên ngoài, tiếng còi xe tức giận vang lên. Tưởng Trì Kỳ tạm thời đóng cửa kính thông khí ở ghế sau, chậm rãi đáp: “Anh nhớ hôm đó hình như không phải anh chủ động bế em, mà là em nhất quyết bắt anh ôm eo em.”

“…”

Mẹ kiếp, toàn là mấy chuyện dở khóc dở cười!

Thấy ánh mắt cô thoáng lóe lên sự bối rối, Tưởng Trì Kỳ cong môi, nhẹ nhàng trấn an: “Nói chung, chỉ có KTV cao cấp mới có dịch vụ gọi mấy cô phục vụ thôi.”

… Anh biết rõ nhỉ!

Nhận ra ánh mắt như dò xét của cô, anh lập tức ngừng giải thích: “Đời này anh không bao giờ đến KTV.”

“Vậy tiệm massage chân?”

“Đời này không bao giờ đến tiệm massage chân.”

“Nuôi thư ký trong công ty?”

“Đời này không đi làm.”

“???”

Ai cho phép anh phơi bày lý tưởng cuộc sống của cô thế này!

“Tóm lại anh sẽ không làm mấy chuyện vớ vẩn đó. Nếu em thực sự lo lắng, sau này ra ngoài anh sẽ để em nghe mic 24/7.”

Dòng xe tắc nghẽn dần di chuyển. Tưởng Trì Kỳ nhìn vết bầm mờ nhạt trên mu bàn tay, khẽ cử động ngón tay, ánh mắt thoáng lướt qua cô như lơ đãng: “Nghe người ta nói, cách đây 500 mét có KTV gọi được người mẫu nam.”

“… 500 mét nữa đỗ lại bên đường, em có việc gấp.”

“Vưu Tốc.”

Bàn tay anh đặt trên vô lăng siết chặt hơn, khóe môi từ từ cong lên.

“Hả?”

“Em sắp bị đánh rồi đấy.”

Không cần vòng vo, chỉ cần khẽ thăm dò cũng đủ đoán ra nguy cơ “lạc đường” của cô trong tương lai.

Chiếc xe dừng lại tại lớp thư pháp để đón Phong Sở Du, ba người cùng nhau lái vào một khu biệt thự ngoại ô.

Hôm nay là buổi tụ họp trước Tết của gia đình Tưởng Trì Kỳ, một sự kiện thường niên hiếm hoi. Những người tham dự đa phần đều là con cháu đồng lứa, buổi tụ họp thường bao gồm việc các anh chị lớn tuổi chia sẻ về những rủi ro cần tránh khi du học hoặc làm việc, cũng như các cơ hội nên nắm bắt.

Vưu Tốc hiểu ngay, đây chắc chắn là một “đại hội chia sẻ thông tin” giữa các gia tộc giàu có.

Cô vốn không muốn đi, dù đã quen thuộc với những người thân thiết, nhưng trước những cuộc gặp gỡ kiểu này, cô vẫn thấy khó xử. Tưởng Trì Kỳ lại trấn an rằng không sao, đến đó anh sẽ nói cô là thư ký của mình.

Vưu Tốc… miễn cưỡng chấp nhận.

Chủ yếu là cô muốn thử món BBQ. Mấy ngày nay ăn đồ ăn ở căng-tin bệnh viện quá nhạt nhẽo, luôn trong trạng thái “nửa đói nửa no”. Tưởng Trì Kỳ còn hứa sẽ gọi đầu bếp làm đồ ăn địa phương riêng cho cô, hai người sẽ tìm một góc yên tĩnh để ăn mà không cần hòa vào đám đông.

Những căn biệt thự liền kề được thông nhau, khoảng sân rộng hơn sau khi được chỉnh trang. Vưu Tốc lén buông tay Tưởng Trì Kỳ đang nắm, nhận thấy ánh mắt anh dò hỏi, cô chậm rãi lên tiếng: “Thư ký thì không thể nắm tay…”

“…”

Tưởng Trì Kỳ lườm cô, sau đó giơ tay khoác lên vai cô thay thế.

Lên đến sân thượng, Phong Sở Du cũng theo sau.

Trên bàn đá cẩm thạch bày sẵn trà nóng. Tưởng Trì Kỳ rót cho Vưu Tốc một ly, còn mình thì không động tới.

Vưu Tốc chưa kịp nâng ly, Phong Sở Du đã lén lút đến gần, khẽ nói: “Cô giáo Vưu, cô còn nhớ chuyện dì em giục anh họ tìm bạn gái không?”

“Cô biết tại sao dì ấy lại sốt ruột muốn anh họ yêu đương không? Vì tụi em có một người anh họ… là gay!”

Là gay thì không có gì lạ, nhưng đáng nói là Chu Bắc Lạc không hề giống bất kỳ định kiến nào họ từng nghe về gay, nhất là khi có tin đồn rằng… anh ấy còn là người bị “đè”.

“!”

Quả nhiên, giới nhà giàu đầy ắp tin đồn. Vưu Tốc áp tai lại gần, đầy hứng thú: “Kể tiếp đi.”

“Khoan đã, trước hết chỉ tôi xem, nhân vật chính đâu?”

“Để em xem…” Phong Sở Du đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở một người đàn ông cao lớn đang cầm quả bóng đồ chơi của chó: “Chính là người đó, nhìn đi.”

Vưu Tốc theo hướng tay cậu chỉ.

Người đàn ông kia cao ráo, dáng vẻ lười biếng khi trò chuyện, mặc chiếc áo khoác da đen mờ nhẹ cổ cao. Đôi lông mày sắc nét như núi xa, nửa thân mình khuất trong tán dây leo của cây tầm xuân, khí chất lạnh lùng mà không kém phần bất kham.

… Quá đẹp trai.

Vưu Tốc âm thầm gắn nhãn “cực phẩm” cho anh ấy, nhưng không kìm được muốn bênh vực: “Tôi thấy anh ấy không giống người như vậy… Tin này cậu nghe từ đâu?”

“Cũng không nhớ rõ, nhưng lúc đó nghe rất chi tiết.” Phong Sở Du cũng không nhịn được mà đánh giá vẻ ngoài đầy tính lừa gạt của người anh họ.

Phía dưới sân thượng, giọng thì thầm nhỏ vang lên, như cố ý tránh mặt mọi người. Vưu Tốc và Phong Sở Du tò mò chú ý.

Một cô gái trẻ xinh xắn với đôi mắt hạnh nhân và mũi cao nổi bật trong đám đông. Cô ấy ăn mặc cực kỳ giản dị, giống như mấy ông già dạo quanh ngõ làng. Giọng nói xen lẫn giữa nghiêm túc và hài hước khiến người ta càng tin lời cô hơn:

“Miêu Miêu, Ly Ly, cậu biết chuyện gây sốc không? Chu Bắc Lạc khi ra nước ngoài dường như thay đổi xu hướng tính dục… Nghe đâu…”

Cô gái nhướng mày, biểu cảm vừa hàm súc vừa sinh động: “Anh ấy còn là người nằm dưới.”

“Đừng lan truyền lung tung nhé, mình chỉ nói riêng với cậu thôi.”

“…”

Có vẻ đã tìm được nguồn gốc của tin đồn.

Lời tác giả

Trình Vãn và Chu Bắc Lạc là đối thủ không đội trời chung.

Cách Trình Vãn trả thù Chu Bắc Lạc: tung tin đồn Chu Bắc Lạc là gay.

Cách Chu Bắc Lạc trả thù Trình Vãn: tung tin đồn Trình Vãn thầm yêu mình.

Nam nữ chính trong “Đừng giả bộ nữa” lần đầu tiên xuất hiện trong chương này. Nếu thấy hứng thú, bạn có thể ghé chuyên mục của tác giả để lưu vào danh sách yêu thích!

Bình Luận (0)
Comment