Ngày hôm sau Khuê Thúc đã sớm đem người gọi đến đầy đủ, nhìn những người công nhân tuổi trẻ căng tràn sức sống, hắn trong lòng không khỏi thổn thức một trận, ở mộc trại phấn đấu cả đời, trong nháy mắt đã qua vài thập niên, thật sự là năm tháng vô tình thúc giục người già đi.
Cổ Mộc đi vào sân đình viện, đánh giá tính toán một phen, mới biết được mộc trại này số người không nhiều lắm, cũng chỉ chừng hai mươi mấy người, bất quá những người này tuy rằng chỉ là người thường không có võ lực, nhưng một thân thân ngăm đen cường tráng cơ bắp phồng lên, không cần phải nói rõ cũng biết đây là một đám công nhân có thân thể tố chất vượt qua thử thách.
“Chào mọi người, ta là Cổ Mộc, là người trông coi mới.” Cổ Mộc từ một bên đi đến trên đài sân đình viện. Mỉm cười nhìn công nhân đang nghị luận sôi nổi mà nói. Mà bên dưới đài, Khuê thúc chống gậy đứng thẳng, trung niên gọi là Tiêu ca ở một bên dìu tay đỡ.
Nguyên bản đình viện có chút ồn ào náo động bỗng an tĩnh lại, mọi người đều đem ánh mắt nhìn lên trên Cổ Mộc, đối với người trông coi mới này đám người thường bọn họ sớm đã có nghe thấy, hiện giờ gặp mặt không nghĩ đến lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy. Mà Cổ Mộc nói xong một câu, sân đang an tĩnh lại lần nữa ồn ào náo động lên, công nhân bắt đầu sôi nổi châu đầu ghé tai nghị luận.
“Đây là Cổ gia phái tới người trông coi mới hả? Nhìn hình như chỉ là một tiểu thiếu niên lông cánh chưa mọc đủ!” Có người ngầm nhỏ giọng nói.
“Lão Khổng lời không thể nói bậy, nghe nói người mới tới trông coi này là dòng chính Cổ gia, lời này của ngươi nếu là truyền tới lỗ tai hắn, chỉ sợ sẽ không có ngày tháng tốt lành đâu!” Có người nhẹ giọng nhắc nhở lão Khổng, người mới vừa nói chuyện, hắn sợ họa là từ miệng mà ra.
Quả nhiên lão Khổng nghe xong lập tức thần sắc khẩn trương lên, vội vàng ngậm miệng rộng lại, dòng chính Cổ gia cũng không phải là có thể đùa giỡn, đó là dạng chủ nhân có thể đơn giản bóp chết một phàm nhân như mình đều không cần nhíu mày.
Đứng ở một bên, khuôn mặt Khuê thúc ngày càng tái nhợ khó coi, đám nhãi ranh này cũng quá không biết tôn kính tân giám sát của bọn họ mà, lúc này mới nói một câu liền bắt đầu không có phép tắc. Nếu còn tiếp tục chắc sẽ không xong nên vội vàng ho khan hai tiếng.
Mọi người nghe được Khuê thúc hoa khan vội vàng dừng nghị luận lại, nơi đây lại lần nữa an tĩnh. Khuê thúc mặt già đỏ lên, hướng về Cổ Mộc nói: “Cổ thiếu gia đã làm ngươi chê cười.”
“Không sao không sao.” Cổ Mộc xua xua tay không để ý, chỉ là làm hắn không thể tưởng được chính là, địa vị Khuê thúc ở mộc trại thật đúng là rất cao, chỉ cần một hành động nhỏ đã khiến cho nhân công an tĩnh lại, phần năng lực này quả là không nhỏ, trong lòng không khỏi kiên định với ý tưởng chính mình tối qua, sau đó đối với nhân công dưới đài nói: “tuy rằng ta là người giám sát mới, nhưng đối với mộc trại còn có rất nhiều điều không hiểu, hôm nay đem mọi người triệu tập lại đây, ta tuyên bố từ nay Khuê thúc đảm nhiệm chức phó giám sát tiếp tục xử lý công việc ở mộc trại.”
Lần này nói xong, giữa sân tức khắc ồ lên, tân giám sát mới tới này vậy mà để cho Khuê thúc trở thành phó giám sát, nói như vậy Khuê thúc liền không cần rời khỏi? Mọi người nhao nhao nhìn về phía Khuê thúc, trong ánh mắt tràn ngập kích động cùng hưng phấn.
Khuê Thúc nghe xong cũng ngẩn ra, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng nói: “Cổ thiếu gia, mộc trại là không có chức phó giám sát.”
Cổ Mộc lắc lắc tay, nói: “Quy củ là chết người là sống, từ hôm này trở đi, mộc trại Cổ gia sẽ có chức vị phó giám sát.”
“Cái này……” Khuê thúc còn nghĩ muốn từ chối, nhưng Cổ Mộc lại đánh gãy lời hắn nói: “Việc này liền quyết định như vậy đi, mọi người giải tán đi.” Sau đó xuống đài đi đến trước mặt Khuê thúc nói: “Khuê thúc, có chuyện chúng ta đi đại sảnh lại nói.”
Thấy được Cổ Mộc đi trước một bước về hướng đại sảnh mộc trại, Tiêu ca vẫn luôn dìu đỡ Khuê thúc như đang suy tư gì hỏi: “Khuê thúc, người này thật là Cổ gia thiếu gia?”
“Lão già ta sẽ không nhận lầm, hai năm trước ta có may mắn gặp qua hắn ở Cổ gia, chỉ là, lúc đó Cổ thiếu gia không có tinh thần như hiện tại.” Khuê thúc khẳng định nói, bất quá chỉ có chính hắn biết, ở lần đó trên buổi tiệc cuối năm hắn trùng hợp đụng phải Cổ Mộc đang bị người nhạo bán, lúc đó thiếu niên này cuối đầu cắn răng nhận hết thảy sỉ nhục, chờ xong việc cũng chỉ có thể oán hận nhìn những đồng tộc đó rồi chật vật rời đi, mà hiện giờ Cổ thiếu gia lại phảng phất như là thay đổi thành một người khác, thay đổi đến hắn đều thiếu chút nữa nhận không ra.
Tiêu ca chỉ "à" một tiếng đỡ Khuê thúc đi về phía đại sảnh, tuy rằng Khuê thúc bệnh đã lâu năm, nhưng ký ức cùng nhãn lực vẫn phải có, điều từ trong miệng hắn nói ra tự nhiên sẽ không sai.
Đại sảnh mộc trại .
Sau khi Khuê thúc đã ngồi ở cạnh chiếc ghế chủ vị, Cổ Mộc lúc này mới cẩn thận quan sát Khuê thúc trong chốc lát nói: “Khuê thúc, ta xem ấn đường ngươi biến thành màu đen, tay chân vô lực, có phải hay không đã trúng độc gì rồi?”
“Trúng độc?” Khuê thúc vừa mới ngồi ngay ngắn, nghe được Cổ Mộc nói như thế thiếu chút nữa đã dựng đứng lên. Sắc mặt Tiêu ca cũng không còn bình tĩnh, vội vàng cung kính nói: “Cổ thiếu gia, mời ngài giải thích thêm?”
Từ phản ứng của hai người, Cổ Mộc minh bạch bọn họ cũng không biết Khuê thúc là bị trúng độc gây ra, kỳ thật việc này cũng không thể trách bọn họ, Khuê thúc ở tuổi này trúng độc, hơn nữa này độc này nhìn qua cũng không đơn giản, bọn họ chỉ cho rằng Khuê thúc tuổi cao nên dễ dàng bị bệnh. Bất quá, điều này không qua mắt được Cổ Mộc, ở trên địa cầu hắn cũng coi như là một danh y có chút thành tựu, là bị bệnh hay trúng độc liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
“Khuê thúc, ngài trúng độc thời gian chỉ sợ đã hơn hai tháng rồi.” Cổ Mộc không chút để ý nói.
“Đúng vậy, Cổ thiếu gia.” đôi tay Khuê thúc run rẩy không nói gì, mà Tiêu ca lại hiện lên vẻ kích động. Hắn rõ ràng thời gian Khuê thúc phát bệnh hơn so với bất kỳ ai khác, thậm chí hắn đã từng mang theo Khuê thúc đi Bàn Thạch Thành tìm lang trung, những đại phu đó đều không nhìn ra được nguyên nhân, chỉ nói Khuê thúc lớn tuổi nên dễ bệnh tật ốm yếu.
Cổ Mộc đứng dậy đi đến trước mặt Khuê thúc, sau đó ngồi ở một bên trên ghế, nhìn hắn nói: “Khuê thúc, để ta bắt mạch cho ngươi.”
“Cổ thiếu gia còn biết xem bệnh?” Khuê thúc kinh ngạc nhìn Cổ Mộc, nhưng đôi tay khô gầy lại bất giác duỗi ra.
“Ha ha… Ta chỉ biết sơ tí da lông.” Cổ Mộc cười nhẹ sau đó lấy ngón giữa cùng ngón trỏ đặt ở trên mạch đập Khuê thúc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc suy tư chẩn mạch.
Xem mạch hay còn gọi là bắt mạch, là y thuật quý giá mà Hoa Hạ quốc còn lưu lại. Cổ Mộc đã từng thuộc nằm lòng đối với《 kinh mạch 》trong cơ thể người, việc bắt mạch khám bệnh cũng có một ít tâm đắc.
Một người khi thở ra mạch lại đập, hít vào mạch cũng lại đập, một lần từ khi hít vào thở ra đập chừng năm lần, "mạng là bình nhân, bình nhân giả không cũng bệnh". Những lời này ý là chỉ mạch một người đập trong một tức thời gian sẽ nhảy lên bốn tới năm lần là thuộc về mạch tượng bình thường, cũng không có bệnh tật gì.
Mà Cổ Mộc vừa mới xem mạch cho Khuê thúc, hắn liền cảm giác được mạch tượng Khuê thúc trong một tức thời gian nảy lên đúng là bốn năm lần, thuộc về mạch tượng bình thường, căn bản không giống bệnh tật cũng không có đặc thù của trúng độc, điều này làm cho Cổ Mộc trong lòng âm thầm kỳ quái.
“Ấn đường biến thành màu đen, lưỡi ố vàng, suy yếu vô lực, sinh cơ ảm đạm, rõ ràng là trúng độc gây ra, nhưng……” Cổ Mộc ngưng mắt suy tư. Hắn trước sau không nghĩ ra được rốt cuộc là trúng độc gì. Nếu như ở khi xưa hắn chỉ cần hơi thêm chút nội lực, ở kinh mạch cùng ngũ tạng kiểm tra một phen là có thể chẩn đoán chính xác, nhưng hôm nay nội lực không còn sót lại chút gì, mà độc này cũng cực kỳ không đơn giản, hắn nhất thời nhìn không ra nguyên nhân gì tới.
Khuê thúc nhìn thấy thần sắc Cổ Mộc bỗng nhiên ngưng trọng, biết bệnh chính mình hắn chỉ sợ cũng nhìn không ra được, tức khắc than thở một hơi rồi nói: "Lão hủ đã lớn tuổi rồi, mặc kệ là trúng độc hay là bị bệnh cũng sống không lâu được, liền không cần phải thêm phiền toái cho Cổ thiếu gia.”
Cổ Mộc lắc lắc đầu, tuy rằng hắn không có biện pháp chẩn đoán chính xác là độc gì, nhưng là hắn lại muốn biết một ít tình huống trước khi Khuê thúc bị bệnh, liền hỏi: “Khuê thúc, hai tháng trước ngươi có hay không ăn thứ gì bất thường?”
“Đồ ăn?” Khuê thúc mờ mịt nhìn qua Tiêu ca, sau đó như đang suy tư, suy nghĩ nửa ngày lắc đầu nói: “Không có, cũng vẫn ăn đồ ăn bình thường, giống với đồ ăn chung của mọi người.”
“Vậy kỳ quái.” tay phải Cổ Mộc vuốt cằm lẩm bẩm tự nói, cái gọi là bệnh cũng từ do ăn uống mà ra, này phần lớn trúng độc cũng là như thế, Khuê thúc vẫn không có ăn qua đồ vật gì kỳ lạ, độc kia chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống hay sao?
“Cổ thiếu gia, ta nhớ tới một việc!” Tiêu ca ánh mắt sáng ngời, tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng mở miệng nói.
“Chuyện gì?”
Tiêu ca thần sắc nghiêm nghị, từ từ nói: “Nửa năm trước, chúng ta tại trong một cái sơn cốc hẻo lánh ở Táng Long Sơn phát hiện một cây hắc mộc kỳ quái, hắc mộc to ước chừng cỡ hai người vây quanh như vậy, hàng năm chúng ta ở trong núi chặt cây đốn gỗ, đối với chủng loại cây cối ở Táng Long Sơn đều hiểu biết sâu sắc, nhưng lại không ai có thể nhận ra cây gỗ đen này là loại gì, vốn dĩ định đem nó chặt xuống mang về nghiên cứu, nhưng mà khi nhóm nhân công một rìu bổ tới, hắc mộc kia ngay một chút vết sướt đều không có, còn đột nhiên tản mát ra một cổ hắc khí có mùi gay nồng nặc .
Lúc ấy chúng ta đều bị hoảng sợ, cho rằng đây là thần mộc có linh thức, vội vàng quỳ lạy một phen liền rời khỏi, liệu có phải hay không việc Khuê thúc nhiễm độc là bởi vì trong hắc khí có độc?”
Khuê thúc giống như cũng nhớ tới chuyện này, lập tức nghi hoặc nói: “Hẳn là có khả năng đúng tám chín phần mười, ngươi không nói lão hủ đều đã quên bẳng đi, nhưng mà lúc ấy mọi người chúng ta đều hít phải cổ hắc khí, vì sao chỉ có mình lão hủ trúng độc?”
Tiêu ca bất đắc dĩ đoán: “Chắc khả năng là chúng ta tuổi trẻ khỏe mạnh đi!”
“Hắc mộc? Mùi gay?” Cổ Mộc rất có hứng thú lẩm nhẩm, sau đó nhìn Tiêu ca nói: “Cây hắc mộc thụ ở địa phương nào, dẫn ta qua nhìn xem!” Hắn đối với những sự vật bí ẩn thật có ham muốn thăm dò mãnh liệt.
“Chuyện này chắc chắn không thể được!” Khuê thúc vội vàng ngăn cản, sau đó khẩn trương nói: “Cổ thiếu gia, hắc mộc này có linh thức, hẳn là thần mộc của Táng Long Sơn, ngươi ngàn vạn lần đừng đi, nếu lỡ có bất trắc gì……” Hắn không có nói xong, bởi vì hắn cảm giác chính mình lời này cũng quá không may mắn.
Cổ Mộc hơi mỉm cười, cũng không có nghĩ nhiều, mà nhìn Khuê thúc nói: “Nếu thật là Táng Long Sơn thần mộc, ta ở nơi này đốn cây lấy gỗ tất nhiên phải tiến đến kính bái, bằng không sẽ gặp xui xẻo.”
Khuê thúc nghe xong cũng cảm thấy lời Cổ Mộc nói có lý, hắc mộc đó nếu thật là thần thụ, mấy ngày này chúng ta chặt cây làm gỗ nếu không tiến đến bái tế một phen, Sơn Thần gia khẳng định sẽ trừng phạt bọn họ. Bọn họ dù sao vẫn là người thường nên tin vào cúng bái quỷ thần.
“Cổ thiếu gia, ta mang ngươi đi.” Tiêu ca đối với hắc mộc cũng rất tò mò, đứng dậy chủ động nói.
Cổ Mộc vẫy vẫy tay, nói: “Ngươi nên lưu lại giúp Khuê thúc xử lý sự vụ mộc trại đi, tìm cho ta người đã từng đi qua sơn cốc kia là được.”
Cổ Mộc vẫn luôn lưu ý đối với người trung niên gọi là Tiêu ca này, trực giác nói cho hắn người này không đơn giản. Có lẽ địa vị ở trại mộc không hề thua kém Khuê thúc, Khuê thúc trúng độc hơn hai tháng mộc trại còn có thể hoạt động bình thường, chỉ sợ cũng là công lao của người này, hơn nữa từ trong ánh mắt Khuê thúc không khó nhận ra hắn thật coi trọng đối với Tiêu ca.
Đối với người định "buông tay làm chủ" như Cổ Mộc mà nói, loại người này không thể nghi ngờ là dạng hắn cần nhất.
“Được rồi, vậy ta đây liền đi lo liệu ngay.” Tiêu ca quơ quơ tay, ngay sau đó liền vội vàng đi ra ngoài. Hắn là một người thông minh, những lời Cổ Mộc nói hắn có thể hiểu ra ý tứ gì.