Võ Nghịch Cửu Thiên (Tiểu Tiên Dịch)

Chương 12 - Hắc Mộc Cổ Quái

Hôm nay tiểu Vương phi thường cao hứng, hắn không nghĩ tới Tiêu ca sẽ đến tìm mình để dẫn đường cho Cổ Mộc thiếu gia đi tới tiểu sơn cốc hẻo lánh nơi mà lúc trước phát hiện cây hắc mộc, điều này với hắn mà nói là cơ hội khó có được. Tuy rằng hắc mộc phi thường quỷ dị, nhưng có thể gần gũi tiếp xúc với giám sát mới, hắn đã sớm không để bụng gỗ đen hay là gỗ trắng.

Cổ Mộc cùng tiểu Vương hai người đi vào Táng Long Sơn, trên đường tiểu Vương không ngừng cùng Cổ Mộc giới thiệu truyền thuyết về Táng Long Sơn. Hắn hận không thể một lần đem toàn bộ những gì mình biết đều nói ra.

Cổ Mộc mỉm cười im lặng, cái tên tiểu Vương này tuổi không lớn lắm nhưng lại biết ăn nói, theo lời hắn kể thì quả thật sự tích về Táng Long Sơn nghe cũng rất có ý tứ, bất quá cái đó không phải là trọng điểm, vì thế hỏi: “Tiểu Vương, cây hắc mộc đó đại khái trông như thế nào?”

Tiểu Vương nuốt nước miếng, thần sắc có chút hoảng loạn, sau đó sợ hãi nhớ lại: “Hai tháng trước, ta phụng mệnh vào trong núi tìm kiếm địa điểm đốn gỗ mới, trong lúc vô ý tìm được tiểu sơn cốc đó, lúc đầu ta cảm giác cái tiểu sơn cốc này có chút kỳ quái, bởi vì chung quanh sơn cốc đều bị cỏ dại che lấp, hơn nữa ngay cả tiếng côn trùng đều không có, vì thế ta liền đi vào tra xét một phen.”

“Mới vừa vào sơn cốc ta liền thấy được một cây đại thụ hắc mộc, cây gỗ đen đó nhìn rất quái lạ, vỏ cây đen nhánh không có phân ra cành cây nào, ngọn cây chỉ có ít ỏi vài miếng lá cây, hơn nữa lá cây cũng là màu đen, dải đất chung quanh nó cũng không có bất kỳ thực vật nào khác, cho ta cảm giác nó thật giống như một cây cột chống ở nơi đó. Lúc ấy ta không để ý, những tưởng là một thân cây khô héo già cỗi, ai biết vừa mới tới gần nó, ta lại đột nhiên cảm giác được một trận hàn phong thổi tới.” Nói tới đây bản mặt tiểu Vương nhăn nhó gãi đầu nói: “Ta còn tưởng rằng nơi này có âm hồn, vì thế chạy trối chết, sau khi trở về đem chuyện này nói cho Khuê thúc bọn họ, ngày hôm sau bọn họ liền đều đến đây xem thử.”

Cổ Mộc nghe xong mới rõ ràng, thì ra tiểu Vương là người thứ nhất phát hiện hắc mộc, khó trách Tiêu ca lại đem hắn an bài dẫn đường cho mình.

Đã biết đặc điểm hắc mộc Cổ Mộc cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, bởi vì hắn biết tiểu Vương chỉ là người thường, nhãn quang khẳng định cũng rất có giới hạn.

Len lõi trong rừng cây, Cổ Mộc lại cân nhắc hắc mộc rốt cuộc là thứ gì. Hắn có chút hoài nghi hắc mộc này có thể là một cây có linh tính. Bởi vì tại phạm vi trăm dặm xung quanh đại sơn linh khí nồng đậm, sẽ dễ dàng ra đời một ít thiên tài địa bảo.

Trong Táng Long Sơn tùy ý có thể thấy được đại thụ che trời, âm thanh chim thú kêu không dứt bên tai. Hai người đi được chừng một canh giờ, tiểu Vương liền bắt đầu cuối thấp thân mình, đôi mắt đen thui không ngừng hướng về bốn phía quan sát, đồng thời hạ giọng nói: “Cổ thiếu gia, hiện tại chúng ta đã tiếp cận chỗ sâu trong Táng Long Sơn, nơi này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít yêu thú mạnh mẽ!”

“Yêu thú?” Cổ Mộc sắc mặt khẽ biến, hắn ở Cổ gia Tàng Thư Các xem qua sách cổ, phía trên có giới thiệu, phàm là trong thâm sơn tất nhiên có yêu thú tồn tại, chúng bất đồng với dã thú, có thể thi triển một ít vũ kỹ như là Võ Đồ vũ giả, có yêu thú sức chiến đấu thậm chí không thua võ sư.

“Đúng vậy, yêu thú sẽ phun sương mù có cái phun ra lửa, rất lợi hại, thường xuyên xuất hiện ở trong chỗ sâu Táng Long Sơn!” Tiểu Vương sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên ở trong mắt người thường như hắn, yêu thú này tuyệt đối là tồn tại giống như thần linh.

Cổ Mộc không thể không cẩn thận lên, mình tuy rằng có ít võ công, nhưng muốn đối phó hậu kỳ nhập môn cấp võ giả hắn cũng chưa có tin tưởng chiến thắng, càng đừng nói có thể cùng võ sư cấp yêu thú đánh nhau.

Tiểu Vương thường xuyên qua lại ở trong núi rừng, đối với kinh nghiệm tránh né dã thú cũng có một ít bản lĩnh, hai người nhanh chóng rẽ trái rẽ phải liền tới một triền núi cỏ dại mọc um tùm. Tiểu vương xem xét cảnh giác khắp nơi, sau đó chỉ vào phiến cỏ dại phía trước nói: “Cổ thiếu gia, cái sơn cốc đó là ở mặt sau đám cỏ dại!” Nói xong liền trước một bước đẩy cỏ dại ra đi vào.

Không cần tiểu Vương nhắc nhở, Cổ Mộc liền phát hiện đám cỏ dại cao hai mét trước mặt có chút cổ quái, lập tức không hề do dự đi tới bước vào đám cỏ dại, đợi đến hắn vén cỏ dại ra, tiểu sơn cốc kỳ quái đó liền đập vào mắt.

Tiểu sơn cốc trước mặt được núi vây quanh bốn phía, nếu không có đám cỏ dại thiên nhiên cách trở thì khó mà bị người phát hiện. Sơn cốc này diện tích không lớn, chỉ chừng một mẫu đất nhỏ, bên trong sinh trưởng rất nhiều cổ thụ và cỏ hoang, nhưng kỳ quái chính là, những cây cổ thụ này cùng cỏ dại đều khô héo.

Tiểu vương đứng ở một bên thần sắc hoảng loạn nói: “Cổ thiếu gia, lúc trước thời điểm chúng ta tới nơi này cây cối còn sinh cơ bừng bừng mà!”

Cổ Mộc không nói gì, ngồi xổm thân mình xuống trên mặt đất nhặt lên một mảnh cây cỏ khô vàng nhìn nhìn, loại cây này hắn nhận thức, đây là một loại cây sinh trưởng rất dễ dàng vào mùa hạ, nhưng hôm nay còn không có vào thu liền đã khô héo điều này làm cho Cổ Mộc thật sự khó hiểu.

Ngẩng đầu, Cổ Mộc hướng về chỗ sâu trong sơn cốc nhìn tới, quả nhiên hắn thấy được cây hắc mộc trong miệng tiểu Vương miêu tả kia.

Ở một mảnh đất vắng trống trãi, một cây hắc mộc thẳng tắp dựng đứng ngay giữa, chung quanh nó không có bất luận cây cỏ gì, phảng phất cả khu vực này chính là lĩnh vực nó.

Hắc mộc cổ thụ dáng ngăm đen bóng loáng, thật giống như bị người dùng dụng cụ làm gỗ gia công qua, toàn thân cây khô thẳng tắp, mặt trên không có nhánh cây nào, ở vị trí phần ngọn cây chỉ có vài mảnh lá màu đen thui, nếu không có vài mảnh lá cây này điểm xuyết, căn bản nhìn không ra đây là một thân cây!

Cổ Mộc nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, hắn cũng chưa từng thấy qua chủng loại này. Nhưng hắn có thể cảm giác được chung quanh hắc mộc có một cổ linh khí loãng dao động. Lập tức liền khẳng định phán đoán lúc trước của mình, quả nhiên đây là một cây linh thụ! Mà cây cỏ chung quanh cổ thụ này mất đi sinh cơ, chắc cõ lẽ là bị nó hấp thu.

Linh thụ đối với Cổ Mộc mà nói có sức hấp dẫn quá lớn. Ở trên địa cầu linh khí thiếu thốn, hắn có thể tu luyện đến tiên thiên cảnh giới đã là cơ duyên lớn lao, mà hiện giờ gặp được một cây linh thụ, nếu mình có thể hấp thụ, mang đến chỗ tốt tuyệt đối khó có thể tưởng tượng. Có lẽ có thể trực tiếp lần nữa ngưng tụ ra một ít linh lực trong đan điền mình, mà có linh lực hắn liền có tự tin trong thời gian ngắn nhất có thể đả thông mười hai kinh mạch!

Trong lòng không chịu nổi khát vọng cực độ đối với linh khí, Cổ Mộc nâng bước chân lên định đi tới gần hắc mộc, lại bị tiểu Vương đứng một bên kéo lại: “Cổ thiếu gia, hắc mộc này âm trầm quỷ dị, ngươi ngàn vạn lần đừng tới gần a!”

Cổ Mộc nghe vậy đột nhiên tỉnh ngộ, đích xác theo như lời tiểu Vương nói, hắc mộc này tuy rằng có linh khí, nhưng chung quanh lại vô hình trung có từng luồng khí quỷ dị có thể ẩn chứa độc tố, chính mình nếu tùy tiện tiến đến, khẳng định sẽ bị độc tố ăn mòn.

Cổ Mộc bỗng nhiên nhớ tới ngạn ngữ trước kia ở địa cầu, phàm là thiên địa linh bảo tất có mãnh thú tồn tại. Nhưng mà hắn từ trong sơn cốc cũng không có phát hiện dấu vết động vật sinh tồn, nói vậy khỏa linh thụ này không có yêu thú nào bảo vệ, nhưng lại có độc tố vây chung quanh.

“Tiểu Vương, nơi này hoàn cảnh âm u ẩm ướt, người thường tiếp cận khẳng định phải bị độc tố ăn mòn, các ngươi lúc ấy rất nhiều người tới gần như thế nào chỉ có Khuê thúc trúng độc?” Cổ Mộc có chút hoang mang, theo đạo lý mà nói độc tố nơi này thường nhân căn bản vô pháp chống cự, nhưng những nhân công đó đã từng tiến vào định chặt cây lại không xuất hiện bất luận triệu chứng gì không khoẻ, trong đó khẳng định có vấn đề.

“Khuê thúc là trúng độc?” Tiểu Vương kinh hãi hỏi, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói Khuê thúc bị trúng độc, hắn và mọi người đều cho rằng Khuê thúc là tuổi cao nên mới bệnh nặng.

Cổ Mộc đơn giản nói nguyên nhân Khuê thúc trúng độc với hắn, tiểu Vương nghe xong như có điều ngộ ra, sau đó giống như nhớ tới cái gì, nói: “Lúc ấy mọi người chúng ta đều quay trở về, nhưng ngày hôm sau có rất nhiều người tiêu chảy đau bụng, lúc ấy chúng ta còn tưởng rằng là ăn đồ ăn hỏng nên đau bụng do đó cũng không có để ý.”

“Đau bụng? Sau đó thì sao?” Cổ Mộc vội vàng hỏi.

“Sau đó mọi người nghỉ ngơi nửa ngày, liền không có việc gì.” Tiểu Vương gãi gãi đầu suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra cái gì.

Cổ Mộc hết chỗ nói rồi, hắn căn bản không có phát hiện chỗ nào khả nghi, bất quá đúng lúc này, tiểu Vương đột nhiên nhảy dựng lên, vỗ đầu nói: “Đúng rồi! Lúc ấy bọn họ đều ở trên giường lăn qua lộn lại nửa ngày không có ăn cơm, vì thế ta liền gánh một thùng nước sơn tuyền về cho bọn họ uống, sau khi bọn họ uống xong, không bao lâu thì tốt hơn!”

“Nước sơn tuyền? Ngươi có phải hay không cũng uống quá?” Cổ Mộc kết luận nước sơn tuyền này khẳng định là giảm bớt vấn đề bụng đau của bọn họ.

Quả nhiên, tiểu Vương gật gật đầu nói: “Đúng vậy, sau khi ta trở về vào lúc ban đêm liền uống một ngụm nước sơn tuyền, bởi vì loại nước suối này thực thanh mát, trước khi ngủ ta thường thích uống một ly, chẳng lẽ……”

“Nước sơn tuyền này có khả năng có công hiệu giải độc.” Cổ Mộc nói, sau đó hỏi: “nước uống Mộc Trại không phải là nước sơn tuyền sao?”

Tiểu Vương lắc lắc đầu nói: “Chúng ta phần lớn đều là uống nước giếng ở mộc trại đào ra, loại nước sơn tuyền này cách trại mộc quá xa nên chúng ta rất ít khi dùng để uống. “

“Khuê thúc không có uống qua nước sơn tuyền này sao?” Cổ Mộc lại hỏi, bởi vì nếu dựa theo suy đoán của mình thì Khuê thúc cũng không thể bị trúng độc a.

“Đương nhiên uống qua, hơn nữa mỗi ngày đều ở uống!” Tiểu Vương tức khắc cũng mê hoặc, nếu là dựa theo suy đoán của Cổ thiếu gia thì nước sơn tuyền có công hiệu giải độc, vậy Khuê thúc vì sao còn bị trúng độc. Hơn nữa bởi vì hắn là người giám sát mà mọi người tôn trọng, trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ có người gánh một ít nước sơn tuyền tới cho hắn dùng để uống.

Cổ Mộc không nghĩ ra liền không tiếp tục suy nghĩ nữa, vẻ mặt tiếc hận nhìn hắc mộc, nghĩ thầm, một kiện bảo bối trước mặt mình nhưng không thể nào cầm lấy được thật đúng là không cam lòng a, bất quá hắn biết việc này là không gấp được, nếu không cẩn thận bị trúng độc vậy mất nhiều hơn được. Vì thế đối với tiểu Vương nói: “Chúng ta đi thôi, ngươi dẫn ta đến địa phương lấy nước suối nhìn thử xem.”

Tiểu Vương sớm đã không muốn ở lại nơi không khí âm trầm quỷ dị này, nghe Cổ Mộc nói xong tức khắc vui sướng lên tiếng. Sau đó liền đi theo Cổ Mộc rời khỏi tiểu sơn cốc.

“Rống!”

Đương lúc hai người vừa mới ra khỏi tiểu sơn cốc, giữa rừng bỗng nhiên truyền tới một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, thanh âm này chấn đãng chung quanh làm cho đại thụ che trời như muốn lung lay sắp đổ, sắc mặt tiểu Vương bổng nhiên biến tái nhợt, hai chân run rẩy không ngừng thiếu chút nữa liền quỳ trên mặt đất ngay lập tức nói: “Cổ.. cổ.. cổ.. thiếu gia, này đây là tiếng yêu thú rống!”

Cổ Mộc cũng bị thanh âm ẩn chứa uy áp này chấn đến khí huyết quay cuồng, bất quá rốt cuộc hắn từng là tiên thiên cao thủ, tiếng rống rít gào này chỉ là ảnh hưởng tâm thần hắn, sau giây lát đã giảm bớt hắn không chút do dự kéo tiểu Vương hướng phía đường trở về mà chạy như điên.

Nói giỡn, nghe tiếng gầm gừ này thì không khó nhận ra, yêu thú này khẳng định là mạnh mẽ vô cùng hơn nữa lại là đang nổi giận rồi, còn ở lại khu vực này chính là chờ chết sao.

Cổ Mộc cùng tiểu Vương chạy thục mạng xuyên qua trong núi rừng, thanh âm rít gào rống giận kia cũng càng ngày càng xa, thẳng đến khi chỉ còn mơ hồ nghe được lúc này hai người mới thả chậm bước chạy.

Cuối cùng hai người rời khỏi Táng Long Sơn, bất quá lúc này trong suy nghĩ hai người lại không giống nhau, tiểu Vương là may mắn không có bị yêu thú nổi giận phát hiện tìm được đường sống trong chỗ chết, mà Cổ Mộc lại bị chấn động thật sâu, bởi vì lần đầu tiên hắn biết, nguyên lai trên thế giới này ngoài võ giả lớn mạnh không ngừng, còn có yêu thú sinh tồn ở trong thâm sơn này không muốn người biết!

Bình Luận (0)
Comment