Võ Nghịch Cửu Thiên (Tiểu Tiên Dịch)

Chương 4 - Thiếu Lâm Đàm Thối

Cổ Mộc đi vào cửa sau của Cổ gia, nhìn nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện Thẩm Như Ý đuổi theo, lập tức thở dài một hơi. Chỉ cần vào Cổ gia, tên Thẩm gia ăn chơi trác táng đó cũng không dám làm gì, loại người này nhiều nhất là ở bên ngoài tìm kẻ nhỏ yếu mà ức hiếp, chứ không có can đảm dám đánh tới Cổ gia. Nếu là Thẩm Như Ý biết suy nghĩ hiện tại của Cổ Mộc khẳng định sẽ tức khí nóng bốc đầu ngay lập tức, hôm nay rốt cuộc là ai khi dễ ai vậy.

Nhẹ nhàng mở ra cửa sau, Cổ Mộc rón ra rón rén đi vào, hiện tại thời gian đã là giữa trưa, chính viện khẳng định có không ít đệ tử Cổ gia, nếu là bị những tên thiếu gia vênh váo tự đắc đó thấy được chính mình thì không tránh khỏi lại bị nhục mạ. Nghĩ đến đây, trong lòng Cổ Mộc lại bổng nhiên cảm thấy số phận bi ai, phải co đầu rụt cổ thật sự quá nghẹn khuất.

“Hô!”

Vừa mới bước vào Cổ gia, một cổ cương khí mạnh mẽ gào thét vụt tới, tròng mắt Cổ Mộc co rụt lại, thầm kêu một tiếng không hay! Đây là có người muốn đánh lén, không, đây là có người quang minh chính đại muốn đánh chết chính mình! Hắn theo bản năng muốn tránh né, lại phát hiện chính mình không có nội lực nên không kịp làm ra bất luận phản ứng gì. Chuẩn xác nói, khi chính mình phản ứng lại thì đạo cương khí đã sớm từ trước ngực chính mình xuyên thấu qua.

Cương khí nhanh như tia chớp đánh thẳng vào trước ngực vị trí trái tim của hắn. Cổ Mộc nghĩ thầm xong đời, đạo quang mang xuyên qua thân thể chính mình dễ như trở bàn tay, mà chính mình chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Thực lực a … thực lực!” Cổ Mộc không cam lòng gào thét.

Trong thời gian nháy mắt, sóng cương khí kịch liệt lao đến trước ngực Cổ Mộc khi khoảng cách chỉ còn một tấc thì bổng nhiên dừng lại. Rồi sau đó cương khí bỗng nhiên ảm đạm tức khắc hóa thành hư vô ở giữa không trung.

Sợi tóc Cổ Mộc tán loạn, mồ hôi lạnh trên má tái nhợt chợt tuôn ra. Luồng cương khí đánh úp lại rồi biến mất gần như chỉ trong một khắc, trái tim nhỏ của hắn tăng tốc nhảy lên ‘thình thịch thình thịch’, tuy chính mình đã từng chết quá một lần, nhưng lại lần nữa tiếp xúc với mùi vị tử vong, vẫn là bị kích thích không nhẹ.

“Không sai, trong lúc sinh tử tồn vong mà còn có thể đứng thẳng người, ngươi xem như có một ít cốt khí!”

Cổ Mộc lúc này mới chú ý tới cửa sau nội viện đang đứng một người trung niên tuổi chừng bốn mươi, mặt chữ điền râu quai nón. Mà vị đại thúc có ngữ khí nghiêm túc này đúng là tổng hộ viện của Cổ gia, Cổ Cương, dựa theo bối phận Cổ Mộc hẳn nên gọi một tiếng thúc bá.

Đừng đùa nữa thúc thúc, chiêu Thiên cương phong nhận của thúc tí nữa là làm cho ta đầu mình ở hai nơi rồi.

Cổ Mộc thở hổn hển vỗ ngực, nhưng trong lòng lại không cho là đúng hừ hừ nói thầm: “Tiểu gia ta là người đã chết qua một lần, sẽ còn sợ chết sao? Còn nữa, đạo phong nhận này nhanh như vậy, ta muốn tránh cũng căn bản tránh không kịp a!”

Cổ Cương nghiêm nghị nhìn nhìn Cổ Mộc đang hồn phách lên mây, sau đó chỉ nói một câu liền xoay người rời đi: “Về sau đừng có rón ra rón rén đi vào cửa sau nữa.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tổng hộ viện trước khi rời đi, Cổ Mộc cảm giác có chút không đúng, hắn nhắc nhở chính mình không nên đi cửa sau, chẳng lẽ hai ngày nay Cổ gia có chuyện gì? Cổ Mộc vừa đi vừa suy nghĩ, đồng thời phát hiện trong hậu viện lúc này có một đội hộ vệ đang đi tới, nơi này lúc trước kia căn bản là không có người đến tuần tra!

“Xem ra thật là có chuyện gì muốn xảy ra, chẳng lẽ là Thẩm gia đánh tới?” Cổ Mộc cảm thấy loại chuyện này cùng chính mình không có liên qua, lập tức ôm tiểu dược lô đi tới phòng chất củi Tây Uyển. Ở trên đường còn đụng phải mấy tên dòng chính Cổ gia đang vội vội vàng vàng đi tới đi lui, bất quá bọn họ đều xem Cổ Mộc giống như là người vô hình nên không thèm liếc mắt.

Cổ Mộc vào nhà sau liền định nhóm lửa sắc thuốc, còn may là phòng của hắn chính là phòng chất củi nên cũng không thiếu củi đốt, đồ vật chuẩn bị đầy đủ hết, vì thế để lô thuốc đã bỏ dược liệu vào và để lên lò lửa đã được đốt lên, cũng không biết từ địa phương nào tìm được một cây quạt rách te tua nhẹ nhàng quạt thổi lửa.

Trung dược đối với hỏa hầu lớn nhỏ phải rất chú ý điểu chỉnh, có loại không thể nung quá lâu, có loại yêu cầu thời gian khá dài, hỏa hầu phải thích hợp, quá cao dễ dàng tổn thương thảo dược, quá thấp lại không đạt được hiệu quả, nhưng cái này đối với Cổ Mộc mà nói không có gì khó khăn.

Thật nhanh, trong phòng chất củi đóng kín bưng liền tản mát ra khói nhẹ lượn lờ, nhàn nhạt dược hương lan tỏa ra. Hai canh giờ sau, mùi dược hương tiêu tán lại hình thành luồng mùi vị khó ngửi tràn ngập phòng ốc.

Lấy lô thuốc đổ ra, Cổ Mộc lộ ra vẻ tươi cười nhìn dược dịch đen tuyền mà chính mình tỉ mỉ điều chế. Tìm lấy một cái bồn gỗ, bóp mũi đem dược dịch đổ vào, sau đó thêm một ít nước rồi mới lôi đến trước giường, cuối cùng liền dược lô cũng thuận tay đặt ở bên cạnh đầu giường.

Hắn gấp gáp không chờ nổi, ngay lập tức cởi giày duỗi hai chân đem nhúng vào bồn gỗ, đồng thời Cổ Mộc đem thảo dược còn cặn trong dược lô đắp ở trên đùi. Những bã dược này đều từ những dược thảo tương đối tốt, tuy rằng là bã nhưng vẫn có một ít tác dụng không thể lãng phí.

Hai chân ngâm trong bồn gỗ, hắn khom lưng nhẹ nhàn xoa bóp khơi thông ở trên tam âm huyệt vị, làm mỗi cái kinh mạch đều có thể nhanh nhất hấp thu dược tính.

Ngâm chân và xoa bóp nửa canh giờ, từ đùi đến cẳng chân dần dần đỏ bừng lên, một trận cảm giác tê dại từ gan bàn chân dũng mãnh kéo lên, có chút nóng rát, còn có chút ngứa. Mặt Cổ Mộc lộ vẻ vui mừng, đây là tam âm kinh mạch bắt đầu hấp thu dược tính, trong lòng hắn thầm khen cấp bậc dược liệu này rất cao, hiệu cũng thật là nhanh!

Như thế lại qua nửa canh giờ, Cổ Mộc cảm giác hai chân chính mình càng ngày càng khô nóng, lúc này mới lưu luyến lấy chân ra. Cổ Mộc mang giày vào, không đành lòng đi ra khỏi phòng đem dược dịch đã hấp thu gần hết đổ bỏ, dược dịch mặc dù vẫn còn một ít tác dụng, nhưng hắn lại không cách nào tiếp tục sử dụng. Dược dịch ngâm chân cũng không phải là lúc nào cũng có thể ngâm, một ngày sử dụng một lần là phù hợp, ngâm nhiều chẳng những không có hiệu quả gì, ngược lại còn sẽ phản phệ kinh mạch, mất nhiều hơn được, huống hồ dược dịch qua đêm sẽ mất hết tác dụng.

Cứ như vậy.

Trừ bỏ mỗi ngày Cổ Mộc ngẫu nhiên đi phòng bếp lấy một ít đồ ăn, vẫn luôn nhốt mình trong phòng chất củi. Thời điểm đi ra ngoài cũng có nghe nói Cổ gia đang cùng Thẩm gia bởi vì một ít xung đột mà bạo phát một tràn chiến đấu quy mô nhỏ, hắn đối với Cổ gia không có chút lòng trung thành, bất luận là bên nào thắng đều không quan hệ tới hắn, chỉ cần Cổ gia không bị diệt là được.

Nửa tháng qua đi, dược liệu mà Cổ Mộc mua đã sử dụng hết, điều làm hắn vui sướng chính là, túc thái âm, túc thiếu âm, túc quyết âm ba đầu kinh mạch của hắn đều được đả thông. Sau khi kinh mạch thông suốt, từng luồng nhiệt lưu từ gan bàn chân dũng mãnh truyền vào, theo sau tam âm là mấy chục cái tiểu kinh mạch không ngừng lưu chuyển. Tiểu chu thiên tự động vận chuyển vài lần sau đó mới ngừng lại.

Cổ Mộc vận động một chút, ngay lập tức hắn cảm giác được hiện tại hai chân so trước kia có nhiều lực lượng hơn, làn da lúc đầu còn có chút ám vàng cũng chậm rãi khôi phục huyết sắc. “Đả thông ba đầu kinh mạch, thể chất chính mình cũng đã xảy ra biến hóa, hẳn là có thể tu luyện một ít ngoại công.”

Cổ Mộc tâm tình vui sướng, ở trong đầu lăn qua lộn lại tìm kiếm một ít võ công rèn luyện thể phách. Cuối cùng hắn nhớ tới nam quyền bắc cước đàm thối. Đàm thối phân rất nhiều loại, có Lâm khê đàm thối, Thiếu Lâm đàm thối,…. Căn cứ Hoa Hạ quốc ‘thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm’ dựa theo những lời này hắn vẫn là lựa chọn tu luyện Thiếu Lâm đàm thối.

Loại cước pháp này có tam quyền thất cước, không chỉ sử dụng hoàn toàn bằng hai chân. Hơn nữa chú ý tay, mắt, thân pháp phối hợp, đơn giản dễ học, cực kỳ thích hợp để cho Cổ Mộc luyện tập hiện tại, đàm thối chẳng những công phòng gồm nhiều mặt, có thể phối hợp rèn luyện toàn thân thể, cho nên trước lúc hắn không kịp đả thông các kinh mạch khác không đến mức làm cho cốt cách cơ năng thân thể hoàn toàn định hình.

Đàm thối tuy rằng lấy chủ công cước pháp là chính, nhưng là nếu đả thông tay tam dương kinh mạch, luyện thêm La Hán quyền, tay chân kết hợp lẫn nhau, sức chiến đấu chỉ có thể càng thêm cường hãn.

Cổ Mộc không cho rằng dựa vào đàm thối là có thể thiên hạ vô địch, ở thế giới này có một ít võ công vô cùng kì diệu căn bản không phải đàm thối có thể ứng phó được, tỷ như lần trước ở hậu viện, Cổ Cương đánh ra ‘Thiên Cương phong nhận’ liền hoàn toàn vượt qua phạm trù võ học bình thường, lấy đàm thối đi đánh bừa quả thực là muốn đi tìm chết. Bất quá đối phó một ít võ giả bất nhập lưu có thực lực nhập môn cấp, đánh lén hẳn là có nắm chắc có thể hạ gục nhanh tiêu diệt gọn.

Trong thời gian nửa tháng này, mặc dù dùng dược thảo đả thông kinh mạch, Cổ Mộc vẫn trước sau không có từ bỏ tu luyện Ngũ hành chân nguyên quyết, tuy rằng Chân nguyên quyết này chỉ là làm cho tinh thần chính mình càng ngày càng tốt, nhưng trực giác nói cho hắn, ‘Ngũ hành chân nguyên quyết’ khẳng định có chỗ đặc thù, chỉ là trong thời gian ngắn vẫn là còn không thể hiểu rõ được. Vì thế, hắn quyết định ngày mai sẽ đi một chuyến đến Tàng Thư Các lật xem một chút sách cổ, xem có nội dung nào có liên quan đến chân nguyên hay không.

Cổ Mộc ở trên giường bắt đầu tu luyện Ngũ hành chân nguyên quyết, nhưng mà sau khi vừa mới nhập định, hắn liền cảm giác được hiện tại có một cổ nhiệt lưu tự động vận chuyển trong kinh mạch ở hai chân chính mình, cổ khí lưu này ở trong túc tam âm kinh mạch vận chuyển vài Tiểu chu thiên, cảm giác dường như bất mãn bởi vì không gian quá nhỏ hẹp, mà chuyển hướng đánh sâu vào các kinh mạch đang bị tắc nghẽn không thông, lần lượt va chạm mang đến đau đớn làm cho Cổ Mộc ướt đẫm mồ hôi.

Kiên trì trong chốc lát, Cổ Mộc từ trong nhập định phục hồi tinh thần lại, bổng nhiên cổ khí lưu lập tức biến mất, đau đớn cũng theo dòng khí tiêu tán mà giảm bớt. Điều này làm cho hắn kinh ngạc không thôi, lúc trước kia kinh mạch vẫn chưa thông suốt, thời điểm tu luyện ngũ hành chân nguyên quyết còn không có loại hiện tượng này, vừa mới đả thông túc tam âm kinh mạch liền xuất hiện, chẳng lẽ là bởi vì ta đã đả thông ba đường kinh mạch, làm Ngũ hành chân nguyên quyết liền có tác dụng? Chỉ là kinh mạch còn không có toàn thông suốt, cho nên cũng không thể hoàn toàn vận chuyển?

Cổ Mộc suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, ra cửa gánh một chậu nước, cởi ra quần áo dội vài gáo ở trên người sau đó lao sạch một phen rồi về lại trên giường, không có biện pháp tiếp tục tu luyện Ngũ hành chân nguyên quyết nên lần đầu tiên hắn cũng có một giấc ngủ sớm.

Chú thích: Thiếu lâm đàm thối :có nguồn gốc do một vị cao tăng từ chùa Long Đàm ở Sơn Đông truyền thụ. Một thuyết khác lại cho rằng Đàm Mỗ ở Đàm gia Câu tỉnh Hà Nam sáng tạo ra. Đàm thoái thịnh hành vào khoảng giữa và cuối đời nhà Thanh, hiện nay được dùng làm bài bản luyện tập cơ bản về chuyên môn đòn chân (Thoái công phu).

Bình Luận (0)
Comment