Qua trăm năm phát triển, Cổ gia tại Bàn Thạch Thành đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất gia tộc, mà Thẩm gia lại là ở sau này quật khởi, trong vòng ngắn ngủn vài chục năm đã ở Bàn Thạch Thành đứng vững gót chân, ẩn ẩn có xu thế lay động cái ghế đệ nhất gia tộc của Cổ gia. Trong việc kinh thương, hai nhà minh tranh ám đấu, oán hận chất chứa ngày càng dày, gần nhất là ở Vượng Thị, vì tranh giành một gian cửa hàng hoàng kim môn mà vung tay đánh nhau.
Hai nhà đấu mấy ngày tổn thương thảm trọng, cuối cùng vẫn là đạt thành hiệp nghị gác lại việc tranh chấp cửa hàng, lúc này mới làm cho Bàn Thạch Thành tạm thời an bình. Nhưng là rất nhiều người đều biết, Cổ Thẩm hai nhà lần này tranh đấu so với trước kia thảm thiết hơn nhiều, biểu thị Bàn Thạch Thành sắp nghênh đón một hồi gió tanh mưa máu, mà hiện tại chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo đầu của cơn bão táp sắp đến.
Những việc này đối với Cổ Mộc không quan hệ, hắn từ khi đả thông túc tam âm kinh mạch xong vẫn luôn điệu thấp tu luyện Thiếu Lâm đàm thối, trước đó khi đi vào Tàng Thư Các, hắn biết được có một loại người được xưng là chân nguyên võ giả tồn tại. Nhưng mà thư tịch chỉ là sơ lược chứ không có giải thích nhiều, Cổ Mộc chỉ có thể hậm hực quay về.
Đàm thối chú trọng tam lộ cước, Cổ Mộc dựng một cây cọc gỗ ở trong phòng chất củi, mỗi ngày đều xuất cước lặp đi lặp lại vào trên cọc gỗ, hơn nữa chuẩn bị hai túi cát nặng chừng mười cân cột vào trên đùi, mỗi ngày vào lúc nửa đêm hắn sẽ chạy bộ ở Tây Uyển, sau khi mặt trời mọc thì về phòng rèn luyện cước lực. Những điều này đều là kỹ xảo luyện võ thông thường ở Hoa Hạ quốc, kinh mạch của Cổ Mộc mới vừa đả thông nên lần đầu tập võ cũng chỉ có thể đi từng bước một.
Cổ gia dòng chính mỗi đầu tháng đều được phát một ít trợ cấp, hơn nữa căn cứ thiên tư võ đạo của một người mà phát trợ cấp sẽ không giống nhau. Kinh mạch Cổ Mộc không thông bị phán định là phế nhân, mỗi tháng chỉ có thể lĩnh mấy chục đồng tiền xu.
Tháng đầu tiên Cổ Mộc xuyên qua đến Thượng Võ đại lục, hắn liền đợi tới sáng sớm đi tới phòng thu chi lĩnh tiền trợ cấp. Tuy rằng tiền phát không có bao nhiêu, nhưng dù sau có vẫn còn tốt hơn không có, hắn từ lần trước ở tiệm thuốc đã tiêu hết tiền dành dụm, hiện tại danh xứng với thực là một kẻ nghèo hèn.
Phòng thu chi Cổ gia có hai loại, một loại ở Tây Uyển là nơi để người hầu lãnh lương tháng, một loại khác ở chỗ chính sảnh, là nơi dòng chính Cổ gia cùng bọn hộ viện lĩnh tiền, mà Cổ Mộc muốn đi chính là phòng thu chi Tây Uyển.
Trong lúc Cổ Mộc vừa mới bước vào phòng thu chi, lại phát hiện hai gã dòng chính Cổ gia là Cổ Cường cùng Cổ Uy đang ngồi ở trên ghế dài thảnh thơi phẩm trà, quản sự phòng tiên sinh một bên cúi đầu khom lưng hầu hạ.
Cổ Mộc đột nhiên thấy có chút không ổn, hai cái dòng chính này xuất hiện ở phòng thu chi Tây Uyển nhất định là muốn nhằm vào chính mình. Ở trong trí nhớ lúc trước chủ nhân của thân thể này bị bọn họ khinh nhục cũng không phải là một lần hai lần. Hơn nữa nghiêm trọng nhất là một lần trước khi mình đoạt xá, chính là bọn hắn trực tiếp đem Cổ Mộc đánh chỉ còn một hơi thở.
“Không nghĩ tới thân thể tiểu tử ngươi còn rất cứng, lúc này mới qua một tháng đã sinh long hoạt hổ.” Cổ Cường buông chén trà, trên mặt ra vẻ nghiền ngẫm nhìn Cổ Mộc vừa mới tiến vào.
Cổ uy cũng rất là kinh ngạc, một tháng trước hai người say rượu quay về, trùng hợp đụng phải Cổ Mộc, vốn dĩ tâm trạng đang khó chịu, vì vậy liền bắt lấy Cổ Mộc đánh một trận tơi bời, sau khi đánh xong hai người cũng thanh tỉnh không ít, cũng không thèm xem Cổ Mộc còn sống hay đã chết nằm trên mặt đất mà phe phẩy phất tay áo liền rời khỏi. Không tưởng được hiện tại Cổ Mộc chẳng những không có dấu vết bị thương, ngược lại tinh thần càng thêm sáng sủa.
Bọn họ đương nhiên không biết Cổ Mộc chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp ngay sau khi hai người rời đi không lâu đã bị đoạt xá.
Ánh mắt Cổ Mộc trở nên sắc bén sát khí lăng lệ, bất quá ánh mắt sát khí trùng trùng kia lại hơi hạ xuống nhìn lướt qua. Hai người này cùng ta đều là dòng chính huyết mạch vậy mà còn dám ra tay nặng như thế, rõ ràng là hai tên hỗn đãn đáng chết. Chính mình vừa rồi thiếu chút nữa không nhịn được muốn ra tay phế đi bọn họ, bất quá nghĩ đến chính mình vừa luyện võ chỉ mới có mấy ngày, cũng không có tin tưởng đối phó được hai tên nhập môn cấp võ giả.
Tiểu gia ta nhịn a!
Nhưng mà hai tên này lại không bỏ qua cho hắn.
Cổ Cường là nhập môn cấp trung kỳ võ giả nên có sức quan sát mà thường nhân không thể so sánh được, trong nháy mắt hắn liền thấy được ánh mắt lộ vẻ âm trầm của Cổ Mộc, chính vì thế khóe miệng giương lên, cười lạnh nói: “Ngươi không phục phải không?”
Cổ Mộc không nói, hắn chỉ muốn nhanh lãnh lương tháng rồi rời khỏi, cho nên nhìn qua quản sự tiên sinh đang ở một bên.
“Không cần phải tìm hắn làm gì, lương tháng này của ngươi đang ở chỗ ta.” Cổ Uy giơ bàn tay ra, một nhúm năm mươi cái tiền đồng quơ quơ ở trước mặt Cổ Mộc, sau đó nghe hắn châm chọc nói: “Một cái phế nhân kẻ hèn cũng có thể lãnh lương tháng, thật là thiên đại chê cười, bất quá……”
Cổ uy tạm dừng một chút, sau đó đem tiền đồng ném ở dưới chân, “Bang .. Bang..!” Một tiếng, mấy chục cái tiền đồng rơi tung ra đầy đất. Sau đó hắn nói tiếp: “Ta cũng không làm khó ngươi, lại đây nhặt lấy đi.”
Cổ Cường mắt sáng ngời, cảm thấy cái ý tưởng này của đệ đệ có điểm thực không tồi, vì thế hắn cười hắc hắc nói: “Có ý tứ, có ý tứ.”
Cổ Mộc sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cái này mẹ nó khinh người quá đáng. Vì thế hắn xoay người liền đi, không phải chỉ năm mươi cái tiền đồng sao tiểu gia ta không hiếm lạ, hơn nữa hiện tại ta không thể trêu vào còn trốn đi không được sao.
Cổ Mộc đem sự tình nghĩ quá đơn giản, hai ngày nay Cổ Thẩm hai nhà tranh đấu, hai người huynh đệ Cổ Cường bởi vì làm việc bất lợi bị nhị trưởng lão trách phạt một trận, mà hôm nay trùng hợp lại là ngày phát lương hàng tháng, vì thế hai người tụ lại một phen, tới Tây Uyển tìm Cổ Mộc để xả giận, như thế nào có thể dễ dàng cho hắn rời đi như vậy.
“Muốn chạy?” Cổ Cường vỗ một chưởng xuống bàn, chén trà bay lên, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung tay vào hư không, chén trà phảng phất bị một cổ lực lượng lôi kéo, bay vút theo quỹ đạo cầu vồng hướng về phía sau lưng Cổ Mộc đánh tới.
Trong mắt Cổ Uy một trận nóng rực, đây là thủ pháp cách không đánh vật chỉ có trung kỳ cấp nhập môn mới có thể làm được, mà hắn hiện tại chỉ là sơ kỳ đỉnh phong cấp nhập môn, tự nhiên đối với loại thủ pháp này càng hâm mộ không thôi. Nghĩ thầm, thủ pháp của đại ca càng ngày càng thành thạo, tiểu tử Cổ Mộc này chỉ sợ phải chịu trọng thương.
Cổ Mộc vừa mới xoay người rời đi, đột nhiên cảm giác được phía sau có một trận kình phong đánh tới, tức khắc bạo nổi, không nghĩ tới giữa ban ngày ban mặt vậy mà Cổ cường dám ra tay công kích chính mình, thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhẫn!
Vì thế, chân phải của hắn vừa mới nâng lên chưa kịp đặt xuống đất bỗng nhiên quay lại, hoa lệ xoay chuyển một trăm tám mươi độ đá nát chén trà đang bay tới. Đồng thời cũng âm thầm khinh thường chiêu cách không đánh vật này của Cổ Cường thật sự là quá kém cỏi, so với Thiên Cương Phong Nhận của Cổ Cương hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Hậu thiên võ đạo cao thủ trên địa cầu ném ra phi tiêu đều mạnh hơn so với hắn.
Chén trà vỡ nát ra thành vô số mảnh nhỏ, bay tứ tán hướng về bốn phía.
Sắc mặt Cổ Cường biến đổi, chiêu cách không đánh vật của chính mình vậy mà lại bị chặn, hơn nữa chỉ đơn giản bằng một chân. Quan trọng nhất vẫn là bị chặn bởi tên phế vật Cổ Mộc này, cái này sao có thể được!
“A!”
Bỗng Cổ Uy hét thảm một tiếng, ôm đùi phải dị thường thống khổ, từng luồng máu đỏ tươi từ kẽ ngón tay gian tràn ra.
Hắn vốn tưởng rằng Cổ Cường có thể nhẹ nhàng đánh phế Cổ Mộc, không thể tưởng lại bị Cổ Mộc phá giải, do không hề phòng bị hắn tức khắc bị mảnh nhỏ của chén trà đánh trúng đùi phải, có thể nói là xui xẻo đến cực điểm.
Cổ Cường nhìn Cổ Uy đang gào khóc, sắc mặt âm trầm xuống, nhìn chằm chằm Cổ Mộc trầm giọng nói: “Ngươi dám đánh đệ đệ ta!”
Cổ Mộc nhún vai, vô tội nói: “Ta căn bản là không có chạm vào hắn, ngươi không cần vu oan ta, hơn nữa là ngươi ném ra chén trà trước, ta chỉ là bị bắt tự vệ, muốn trách thì trách hắn học nghệ không tinh, ngay cả bản lĩnh né tránh mảnh vỡ đều không có.” Bất quá trong lòng Cổ Mộc lại rất là hả hê, nghĩ thầm: “Cho ngươi trang bức, lần này đả thương xem như thu chút lợi tức trước!”
Cổ Cường tự nhiên sẽ không cùng Cổ Mộc đi lý luận ai đúng ai sai, hắn nhất quyết từ một khắc Cổ Mộc xoay người phản kích đã chú định là hôm nay không thể để hắn dễ dàng chạy thoát. Vì thế bỗng nhiên đứng dậy, bàn tay co thành trảo nhanh như chóp chụp thẳng tới cánh tay của Cổ Mộc. “Hôm nay ta chặt ngươi một cánh tay, để cho người hiểu rõ phế vật thì phải có giác ngộ của phế vật. “
Giác ngộ của phế vật?
Cổ Mộc nhớ tới trong khoảng thời gian này mỗi ngày cũng giống như một đống bùn nhão sợ đông sợ tây, lâu dài oán khí đè nén ở trong lòng hoàn toàn bùng nổ, hôm nay lão tử liền hung hăng đánh ngươi một trận, Cổ gia này cũng không có gì đáng giá để ta lưu luyến, cùng lắm thì cao bay xa chạy.
“Tiểu gia ta nếu nhường nhịn lần nữa các người sẽ còn tưởng ta là quả hồng mềm để cho các ngươi tùy tiện nắn bóp!” Cổ Mộc sắc mặt lạnh băng, vừa nói xong thân hướng qua một bên tránh né, bâng quơ nhẹ nhàng tránh đi một trảo sắc bén của Cổ Cường. Đồng thời không chút lưu tình nhấc chân đá tới cánh tay của Cổ Cường đang duỗi tới cực nhanh.
Vừa né tránh vừa nhấc chân xuất cước liền mạch lưu loát, lại đủ tàn nhẫn!
Trong lúc đó nếu nhập môn cấp võ giả muốn dựa vào vật lộn gần người để đả thương Cổ Mộc thì vẫn còn thiếu một đường. Rốt cuộc hắn đã từng là cao thủ nội gia bẩm sinh, lớn nhỏ ác đấu vô số, kinh nghiệm võ đạo phong phú, cho dù vừa mới khôi phục kinh mạch lại chỉ mới tập luyện một ít võ công cơ sở, cũng không phải là một công tử trưởng thành trong nhà ấm có thể so sánh được.
Cổ Cường cho rằng Cổ Mộc có thể đá văng chén trà khẳng định là dựa vào vận khí, vậy mà hiện giờ hắn thấy ngay khi chính mình phi thân đánh úp tới thì chỉ trong nháy mắt hắn nhẹ nhàn xoay người đã có thể hóa giải công kích của chính mình, bất chợt ngẩn người ra một chút, chờ phục hồi tinh thần lại, đã thấy một chân Cổ Mộc sắc bén đá thẳng tới cánh tay phải của chính mình, lập tức kinh hãi, vội vàng thu trảo, chật vật lui về phía sau vài bước.
“Ngươi là võ giả?” Cổ Cường kinh hãi khó có thể tin nói, hắn biết tốc độ chính mình, ở trong cùng thế hệ có rất ít người có thể né tránh, nhưng thực tế Cổ Mộc lại có thể nhẹ nhàng né tránh, lại còn có thể nhanh chóng phản kích, đây thật vẫn là tên phế vật sao? Thân pháp tinh diệu này chẳng lẽ là nhập môn cấp võ học? Không phải cả đời hắn không thể học võ sao?
Các loại nghi hoặc nổi lên trong lòng Cổ Cường.
“Mẹ ngươi mới là võ giả!” Cổ Mộc chửi ầm lên, đồng thời thu hồi chân phải, bước về phía trước hai bước, hướng tới Cổ Cường xuất ra một chiêu ngoan độc liêu âm thối (chiêu này là đá zái đại pháp rất khủng bố của bọn giang hồ đường phố bạn nào không tin thử thì biết).
Cổ Cường dù sao cũng là trung kỳ nhập môn cấp võ giả. Ngắn ngủi khiếp sợ trong giây lát đã nhanh chóng khôi phục lại, thấy được Cổ Mộc lại nhấc chân đá tới, vẻ mặt nghiêm lại, không còn dám xem thường Cổ Mộc, lập tự bộc phát khí thế. Một cổ khí lưu mỏng manh từ toàn thân phát ra, đây là đặc thù của nhập môn cấp võ giả, nguyên khí nhập thể!
“Thối pháp không tồi, ta đây sẽ phế đi nó!” Nguyên khí nhập thể, Cổ Cường tin tưởng mãnh liệt, mặc kệ Cổ Mộc có hay không bước vào cấp nhập môn, chính mình vận dụng nguyên khí nhập thể tất nhiên có thể nhẹ nhàng thu thập hắn, hắn liền nhấc chân phải nghênh hướng Cổ Mộc tập kích tới. Dự định sẽ lấy lực lượng tuyệt đối trực tiếp đem chân của hắn phế đi.
“Ngu ngốc!” Cổ Mộc thầm mắng một câu, tại thời điểm Cổ Cường giơ chân đá tới, chân phải hắn đột nhiên chạm xuống mặt đất, thân hình gầy yếu đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy chân phải để chống đỡ, chân trái vẽ ra một quỹ đạo đường cong trên mặt đất, quét thẳng vào sơ hở tại hạ bàn của Cổ Cường đang mở rộng ra.
Cổ Cường hoảng sợ không thôi, theo bản năng định lui về phía sau, nhưng chân đã đá ra, quán tính thân thể làm cho hắn không có cách nào kịp làm ra phản ứng né tránh gì.
“Bặt!” Cổ Mộc nhanh chóng ra một cái quét chân sắc bén vào giữa cổ chân của Cổ Cường, Cổ Cường chỉ cảm thấy chỗ khớp xương cổ chân truyền đến một cơn đau đớn, toàn bộ trọng tâm thân thể không vững, ngay lập tức bay ngược ra sau, rồi sau đó ngã ở trên mặt đất.
Cổ Cường ngã trên mặt đất bị một trận đầu váng mắt hoa, mà Cổ Mộc đang định nhân cơ hội bước tới tàn nhẫn đá mấy cước vào trước ngực hắn để phát tiết một phen, lại cảm giác được phía sau lưng lại có người đánh úp tới, chỉ là cái kỹ xảo đánh lén này cũng thực sự có chút kém cỏi, Cổ Mộc hừ lạnh một tiếng, xoay người lại ra một cước, trực tiếp đem Cổ Uy đá bay ra hơn hai mét. Sau đó xì một tiếng khinh miệt: “Chỉ có chút thực lực ấy còn khi dễ người, thật không biết sống chết.”
Dứt lời, đang định tiến lên bồi hai cước hết sức vào ngực Cổ Cường, lại nghe thấy một thanh âm trầm thấp mà mạnh mẽ từ ngoài phòng thu chi truyền tới: “Cổ Mộc, dừng tay!”