Võ Nghịch Cửu Thiên (Tiểu Tiên Dịch)

Chương 7 - Nhân Tình Ấm Lạnh

Quả nhiên, không lâu sau đó hộ viện đầu đầy mồ hôi chạy tới nói: “Bẩm báo gia chủ, Tây Uyển quản sự tiên sinh mất tích!”.

“Cái gì!” Cổ Thương Kiệt đột ngột đứng lên, quản sự tiên sinh này là thủ hạ chính mình, như thế nào tự nhiên mất tích được, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Cổ Thương Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt cho ngươi Cổ Thương Phong, lại dám giết người diệt khẩu!”

Cổ Thương Phong sắc mặt không tốt nói: “Cổ Thương Kiệt, ngươi nói lời này là có ý gì?”

“Có ý gì, trong lòng ngươi tự khắc biết rõ!” Cổ Thương Kiệt hừ lạnh vài tiếng, biết hiện tại chính mình không bằng không cớ, căn bản là không làm gì được Cổ Thương Phong, đành phải vung tay áo thở phì phèo ngồi xuống.

Không khí Phòng hội nghị tức khắc quỷ dị lên.

“Đứa nhỏ Cổ Mộc này không có bất kỳ chút linh lực nào, muốn nói là có thể đánh bại được huynh đệ Cổ Cường ta là tuyệt đối không tin. Đợi một lát từ phòng thu chi lấy ra cho hai huynh đệ bọn hắn ít ngân lượng cùng dược liệu, để cho họ điều dưỡng thương thế cho tốt, chuyện này liền quyết định như vậy đi.” Cổ Thương Khung không nhanh không chậm nói. Xem ra ý định là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Huống chi chuyện này vốn chính là việc cỏn con.

Tam trưởng lão đang ngồi ở hạ vị đứng dậy, tán đồng nói: “Cổ Cường cùng Cổ Uy chỉ là bị một ít vết thương nhẹ, gia chủ không cần vì loại việc nhỏ này mà tổn thương hòa khí gia tộc.”

Mọi người sôi nổi gật đầu, chuyện này là đệ tử Cổ gia xảy ra một ít mâu thuẫn nhỏ, người trẻ tuổi huyết khí phương cương đánh nhau ẩu đả là chuyện bình thường, nếu không phải phế vật Cổ Mộc đánh hai người Cổ Cường, đổi thành một cái dòng chính khác căn bản sẽ không đưa ra thương thảo ở phòng hội nghị.

“Tam trưởng lão nói rất đúng, là do ta quá thương cháu mà hồ đồ.” Thấy được thái độ mọi người, Cổ Thương Kiệt lập tức biến đổi nhanh chóng lộ ra khuôn mặt hổ thẹn. Chợt chắp tay nói: “Gia chủ, lão Khuê trông coi ở Táng Long Sơn mộc trại tuổi tác đã cao, giám sát càng ngày càng không hiệu quả, bó củi vận chuyển về đây ngày càng ít đi hẳn là do có người ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nếu không đổi thành người trẻ tuổi khác tiếp nhận, chỉ sợ không vượt quá nửa năm chuyện kinh doanh sẽ bị thua lỗ.”

Cổ Thương Khung trầm tư trong chốc lát, gật đầu nói: “Chuyện này không thể lại kéo dài, đúng là nên đổi người mới trông coi.”

Cổ Thương Kiệt sắc mặt vui vẻ, sau đó nói tiếp: “Lão hủ vẫn cho rằng, người mới để thích hợp nhất trông coi vẫn là Cổ Mộc!”

Cổ Thương Phong không nghĩ tới lão già âm hiểm Cổ Thương Kiệt này lại đem đề tài lần trước ở hội nghị đề cập tới, lập tức muốn đứng lên để phản đối, lại nghe Cổ Thương Khung xua xua tay nói: “Một khi đã như vậy, vậy để Cổ Mộc đi mộc trại đi, tuy rằng hắn không thể tập võ, nhưng cũng đủ khả năng đảm nhiệm giám sát.”

Cổ Thương Phong đành phải đem lời định nói lập tức nuốt trở vào, hắn biết gia chủ một khi quyết định sự tình gì thì có chín con ngựa cũng khó kéo lại. Bất đắc dĩ ngồi xuống, đồng thời không ngừng thầm mắng lão già Cổ Thương Kiệt âm hiểm! Mà Cổ Thương Kiệt trong lòng lại dào dạt đắc ý, tuy rằng không thể báo thù cho cháu trai, nhưng có thể đem Cổ Mộc sung quân đến mộc trại cũng coi như xả được cơn tức giận.

“Trông coi Táng Long Sơn mộc trại?” Cổ Mộc âm thầm suy nghĩ, sau đó hướng về Cổ Thương Khung chắp tay thi lễ nói: “Gia chủ, vậy không biết làm giám sát mộc trại lương một tháng là bao nhiêu vậy?”

Mọi người nghe được Cổ Mộc hỏi như thế, nhao nhao lắc đầu nở nụ cười, nghĩ thầm, phế vật này không thể tập võ, nhưng lại đối với tiền tài rất là xem trọng đó nha. Mà Cổ Thương Khung hơi hơi mỉm cười, nói: “Mười lượng một tháng.”

“Gia chủ!” Cổ Thương Kiệt vừa nghe mười lượng tức khắc đứng lên, vội vàng nói: “Lương của lão Khuê vẫn luôn một tháng chỉ có năm lượng mà thôi!”

Cổ Thương Khung không cho là đúng nói: “Lão Khuê rốt cuộc không phải là người họ Cổ, mà Cổ Mộc là dòng chính Cổ gia ta, nhiều thêm năm lượng cũng không quá đáng.”

Sắc mặt Cổ Thương Kiệt lập tức khó coi, cảm thấy đem Cổ Mộc đuổi tới mộc trại hình như cũng không phải là một chuyện tốt gì, không duyên cớ để hắn lãnh lương cao như vậy, mức bổng lộc này cũng gần bằng lương tháng của những dòng chính con cháu vừa vào sơ kỳ nhập môn cấp.

“Mười lượng nha!” Cổ Mộc trong lòng vui vẻ, sau đó ra vẻ sợ hãi hỏi: “Gia chủ, có thể hay không cho ta ứng trước nửa tháng tiền lương.”

“Ứng lương? Tiểu tử ngươi thật đúng là nghĩ ra được!” Cổ Thương Kiệt vốn dĩ đang không cao hứng, vừa nghe Cổ Mộc nói như thế thiếu chút nữa cười thành tiếng mà không kịp che miệng. Ngươi nghĩ ngươi chính là thứ gì mà còn đòi ứng lương tháng.

Cổ Thương Khung nhìn Cổ Mộc, sau đó sắc mặt giận dữ nói: “Đợi lát nữa đi phòng thu chi lãnh năm lượng bạc, thuận tiện ra bên ngoài mua một vài bộ quần áo mới, ăn mặc nhết nhát như vậy còn ra thể thống gì.”

Cổ Mộc không biết trả lời thế nào, quần áo của mình rách rưới mặc cũng đã nhiều năm như vậy còn không phải là do các ngươi ban tặng, mỗi tháng chỉ cấp năm mươi cái tiền đồng, không thành ăn mày cũng đã không tệ rồi.

Cổ Thương Khung đứng lên nhìn Cổ Mộc nói: “Trở về chuẩn bị hành lí một chút, sáng sớm hôm sau ngươi liền đi mộc trại nhận chức.” Sau đó nhìn lướt qua mọi người, phẩy phẩy tay nói: “Giải tán hết đi.”

Thấy Cổ Thương Khung rời đi, lúc này Cổ Thương Kiệt mới nhận ra được tình hình có gì đó hình như không đúng, hôm nay gia chủ giống như phá lệ chiếu cố đối với Cổ Mộc, tuy rằng nhìn qua những tưởng vì mặt mũi ta đem Cổ Mộc sung quân đến mộc trại, nhưng lúc sau lại là tăng lương không những vậy còn cho ứng trước, giống như căn bản là sợ hắn ở mộc trại sinh sống không tốt.

Cổ Thương Kiệt không nghĩ ra, Cổ Thương Phong cũng không nghĩ ra, từ trước đến nay gia chủ vẫn xem Cổ Mộc giống như không khí, như thế nào hôm nay lại chiếu cố Cổ Mộc như thế, lại còn không phải là công bằng chiếu cố! Ngay cả những trưởng lão còn lại cũng xem không hiểu, sôi nổi phỏng đoán Cổ Thương Khung trong hồ lô đang bán thuốc gì.

Cổ Mộc đương nhiên không biết bọn họ suy nghĩ cái gì, hắn rời khỏi phòng hội nghị lại đi phòng thu chi lãnh năm lượng bạc, sau đó ở trên đường trở về còn định đi mua một ít dược liệu, dự định mang theo đi mộc trại, không chừng có thể ở nơi đó đem túc tam dương kinh mạch cùng lúc đả thông.

Đệ tử Cổ gia lén lại đây xem náo nhiệt thấy được Cổ Mộc bình yên vô sự rời đi, đều cảm thấy không thể tưởng tượng. Sau đó lại nhìn thấy Cổ Thương Kiệt nổi giận đùng đùng bước ra, bọn họ liền biết Cổ Mộc khẳng định là không có đánh huynh đệ Cổ Cường, bằng không lấy tính cách của nhị trưởng lão như thế nào lại để hắn nhẹ nhàng rời đi như vậy.

Sự tình Cổ Mộc đánh huynh đệ Cổ Cường truyền khắp đại viện Cổ gia, những trưởng lão đó đều là yêu tinh sống vài chục năm, tự nhiên biết thật giả của chuyện này, hơn nữa bọn họ từ thái độ của gia chủ nhìn ra, gia chủ là không muốn bởi vì việc nhỏ này mà làm cho Cổ Thương Kiệt cùng Cổ Thương Phong xé rách da mặt, cho nên lúc còn ở phòng hội nghị mọi người cũng lên tiếng phụ họa.

Dòng chính Cổ gia vì không rõ chân tướng nên cũng sẽ không tin phế vật Cổ Mộc này lại đánh ngã được Cổ Cường. Cho nên hướng gió toàn bộ nghiêng về một phía Cổ Mộc, điều này về sau làm cho Cổ Thương Kiệt nổi trận lôi đình, bởi vậy lại đánh huynh đệ Cổ Cường hai người một trận.

Sau khi hoàn hôn buông xuống, Cổ Thương Khung ở trong thư phòng xem một vài quyển sách cổ, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, rồi sau đó Cổ Cương từ bên ngoài đi đến, chắp tay nói: “Gia chủ.”

Cổ Thương Khung buông sách trong tay ra, nhàn nhạt hỏi: “Điều tra như thế nào?”

“Phòng chất củi của Cổ Mộc dựng một cây cột gỗ có nhiều vết cước, dưới giường có hai bao cát nặng chừng mười cân cùng với một cái dược lô, hơn nữa trong một góc ở bên ngoài phòng chất củi phát hiện số lượng lớn bã thuốc, mà bản thân hắn trong tháng này đã đi đến cửa hàng dược liệu mua sắm một ít dược thảo ngoài ra không có ra khỏi Tây Uyển.” Cổ Cương đem những gì mình thấy hôm nay cùng kết quả điều tra nói ra, đồng thời nhớ tới ngày đó ở cửa sau gặp phải Cổ Mộc, lúc ấy trong tay tiểu tử này thật đúng là ôm một cái lô thuốc.

Cổ Thương Khung sắc mặt nghiêm nghị, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó hỏi: “Người này vẫn luôn khổ luyện thân thể?”

Cổ Cương gật đầu nói: “Thuộc hạ hôm nay đi hỏi thăm cửa hàng dược liệu, Cổ Mộc cùng ngày mua sắm đều là một ít thảo dược lưu thông máu huyết tan máu bầm, cọc gỗ ở phòng chất củi bị đá dấu vết rất rõ ràng, chắc là mỗi ngày đều ở đó rèn luyện, sau đó lại dùng thảo dược trị thương!”

Cổ Thương Khung xua xua tay nói: “Đi xuống đi.”

Cổ Cương định rời đi, bất quá lại nghĩ tới cái gì, dừng bước chân lại xoay người chắp tay nói: “Gia chủ, Cổ Mộc mua sắm thảo dược cùng ngày gặp phải thiếu gia Thẩm gia Thẩm Như Ý, Cổ Mộc trước mặt mọi người nhục nhã Thẩm như ý một phen liền chạy.”

Đợi đến Cổ Cương rời đi, Cổ Thương Khung lại lâm vào suy nghĩ sâu xa, đồng thời hiển lộ ra dung nhan vô cùng tiếc hận: “Nghị lực người này thật ra không tồi, chỉ tiếc trời sinh kinh mạch không thông, tuy rằng thân thể có thể rèn luyện, nhưng không có linh lực duy trì cuối cùng cũng chỉ có thể chống lại nhập môn cấp võ giả .”

Đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vòm trời lộng lẫy tinh quang, Cổ Thương Khung trào dâng một cảm giác vô lực: “Cổ gia ở Bàn Thạch Thành đã dừng chân trăm năm, ngày nay đến đời con cháu nhân tài điêu linh, hạng người giống như Cổ Cường Cổ Uy như thế nào có thể gách chịu trọng trách phát dương quang đại Cổ gia.”

Từ sáng sớm thì Cổ Mộc đã đi tới cửa hàng dược liệu. Lão nhân trong tiệm thuốc nhận ra Cổ Mộc là người tinh thông dược thảo lần trước, bất quá vẫn giống như lần trước, hắn chỉ chọn dược liệu rẻ tiền, nhưng số lượng lại thật ra không ít, ước chừng hơn bốn lượng. Rời đi cửa hàng dược liệu, Cổ Mộc lại mua vài bộ quần áo bình thường, năm lượng bạc lĩnh từ phòng thu chi bị hắn tiêu xài hết, thực nhanh lại thành kẻ nghèo hèn.

Bất quá thời điểm hắn chuẩn bị lên đường đi Táng Long Sơn, trong lúc tiễn đưa, Cổ Thương Phong lén dúi cho hắn năm mươi lượng, tiền này là Cổ Thương Phong ngầm tích cóp, định đến sau khi Cổ Mộc thành niên cưới vợ sẽ dùng tới, nhưng hiện giờ hắn đi xa không biết khi nào mới có thể trở về, liền lấy ra trước năm mươi lượng để cho hắn ở trên đường sắm thêm dụng cụ sinh hoạt.

Cổ Mộc cảm động thiếu chút nữa rơi nước mắt, nghĩ thầm, lúc ta sắp đi, lão nhân này mới lấy tiền ra, còn không biết xấu hổ kêu ta đi mua dụng cụ sinh hoạt, còn kịp sao?

Nhận năm mươi lượng bạc rồi hắn mới cáo biệt Cổ Thương Phong, Cổ Mộc cõng hành lý rời khỏi Bàn Thạch Thành. Cổ gia chỉ có Cổ Thương Phong tiến đến tiễn đưa, hắn cũng không để ý, hắn chỉ cần có lão nhân Cổ Thương Phong này như vậy là đủ rồi. Nhân tình ấm lạnh, thế gian trăm đường, hắn so với bạn cùng lứa tuổi đã tiếp xúc xã hội quá nhiều, người khác đối với chính mình không tốt thì mặc kệ bọn họ, đối với chính mình tốt thì hắn sẽ cảm kích trong lòng, nếu có ngày trở thành đỉnh phong thì sẽ hoàn lại gấp trăm lần.

Phía xa xa trong rừng, sương giăng phủ lối, một thiếu niên gầy yếu đang đi trên đường tới Táng Long Sơn, cơn gió thổi la khô cùng sợi tóc thiếu niên bay múa, gương mặt tuấn tú thần thái cao ngạo. Hắn vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh hai bên sườn núi, khi thì lại cất lên tiếng hát một mình, cảm giác tiến đến Táng Long Sơn cũng như đi ngao du sơn thủy.

Bình Luận (0)
Comment