Táng Long Sơn cách Bàn Thạch Thành chừng một trăm dặm về phía Tây Bắc, là thuộc quận Tào Châu. Ban đầu tên gọi là Tổ Long Sơn, bởi vì có Long gia là một gia tộc lánh đời tọa trấn vì vậy mới nổi danh. Long gia đã từng là một đại gia tộc danh tiếng trên Thượng võ đại lục, sau này không biết vì sao đột nhiên biến mất, có tin đồn là Long gia bị kẻ thù diệt môn giết hết cả nhà, vì thế hậu nhân mới đem tên Tổ Long Sơn đổi lại thành Táng Long Sơn.
Tuy rằng Táng Long Sơn phong cảnh tú lệ hùng vĩ, linh khí dư thừa, nhưng bởi vì Long gia tự dưng ly kỳ biến mất như vậy, cho nên cũng không ai dám ở chỗ này khai tông lập phái đều sợ dính phải vận rủi. Vì lẽ đó, chừng trăm dặm xung quanh núi cũng không tồn tại bất luận tông môn, môn phái nào, điều này hoàn toàn bất đồng với những danh sơn linh địa có tông phái ở nơi khác.
Con đường duy nhất thông tới Táng Long Sơn, cỏ dại mọc um tùm xung quanh, có rất nhiều vết bánh xe lún sâu dưới đất, trong đó còn có những dấu móng ngựa với độ sâu cạn khác nhau, không khó nhìn ra những dấu vết này đã tồn tại thời gian dài, Cổ Mộc biết đây là dấu vết mà đội nhân mã Cổ gia vận chuyển gỗ từ trong núi đi ngang lưu lại. Tại Táng Long Sơn này cũng chỉ có mộc trại Cổ gia mới có thể có xe ngựa.
Đi trên con đường cổ hoang vắng, cảm nhận linh khí trong không khí ngày càng nồng đậm, Cổ Mộc dạt dào hứng thú, nghĩ thầm, Táng Long Sơn non xanh nước biếc, không biết vì sao mà công việc béo bở này lại bổng nhiên rơi vào trên đầu mình.
Lộ trình con đường đã đi được một nửa, mặt trời chói chang sớm đã trèo lên trên đỉnh núi, tuy hiện tại thời tiết khá lạnh nhưng do ánh nắng mặt trời vẫn còn, Cổ Mộc lau mồ hôi trên gương mặt gầy gò, sau đó liền đi vào mảnh râm mát dưới tàng cây gần đó nghỉ tạm. Lấy túi nước ra từ trong bao hành lí, vừa uống dòng nước ngọt lành thanh khiết, vừa thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp phía dãy núi phập phồng.
“Ahh?” Cổ Mộc bỗng híp đôi mắt lại, bởi vì trong lúc lơ đãng hắn mơ hồ thấy dừng như có bóng người chợt ẩn hiện phía sau đám cỏ dại, tuy rằng chỉ là chợt lóe rồi biến mất nhưng hắn lại khẳng định chính mình không có bị hoa mắt.
“Chẳng lẽ có người theo dõi chính mình?” trong lòng Cổ Mộc bổng sinh ra cảnh giác, nhưng ngoài mặt lại vẫn hồn nhiên giả vờ như không biết gì, say mê ngắm nhìn cảnh sắc non sông tú lệ như cũ.
Tạm nghỉ thời gian một chén trà nhỏ, Cổ Mộc đem túi nước cất vào trong bao hành lí và tiếp tục lên đường, nhưng bước chân lại không hay biết vô tình tăng nhanh hơn, còn thỉnh thoảng lặng lẽ lưu ý phía sau.
“Hầu ca, tiểu tử này đi càng lúc càng nhanh, ngươi nói xem có phải hắn đã phát hiện ra chúng ta hay không?” Ở trong bụi cỏ dại gần đó, một tên thanh niên cường tráng nhẹ giọng hỏi. Mà ngồi xổm bên cạnh hắn là một thanh niên có mỏ chuột tai khỉ. Nếu thấy được thanh niên này Cổ Mộc sẽ nhận ra, đúng là người hầu bên người của tên Thẩm Như Ý có thực lực nhập môn cấp gọi là Hầu Tam.
Hầu Tam cũng cảm giác được Cổ Mộc bước chân nhanh hơn không ít, tuy vẫn có ngẫu nhiên dừng chân thưởng thức phong cảnh trên đường, nhưng trực giác nói cho hắn biết, tên tiểu tử này hình như đã phát hiện ra bọn họ.
“Cho dù có phát hiện ra thì như thế nào?” Hầu Tam cười lạnh một tiếng, không chút nào để ý.
Sáng sớm hôm nay trong lúc vô tình hắn phát hiện Cổ Mộc đang cõng bao hành lý ra khỏi thành, lần trước bị Thẩm thiếu gia đánh một trận, hắn đem món nợ này ghi tạc lên trên đầu Cổ Mộc, khi nhìn thấy hắn rời khỏi Bàn Thạch Thành, ngay lập tức cảm thấy cơ hội báo thù đã đến, vì thế liền mang theo Tô Hậu một đường đuổi theo.
“Chúng ta có muốn hay không tiến lên……” Tuỳ tùng Tô Hậu chỉ nói một nửa rồi lấy tay làm một động tác cắt ngang cổ.
Thấy được Cổ Mộc lại dừng chân thưởng thức phong cảnh, Hầu Tam khẽ lắc lắc tay, khóe miệng vễnh lên lên tà khí nói: “Phía trước không xa có một mảnh rừng rậm, chúng ta ở nơi này đưa tiễn hắn lên đường bái kiến Diêm Vương.”
“Hầu ca, ngươi nói nếu chúng ta đem tiểu tử này giết đi, lỡ bị Cổ gia phát hiện thì nên làm thế nào?” Tô Hậu vẫn có chút lo lắng về phía Cổ gia, đó rốt cuộc vẫn chính là đệ nhất đại gia tộc của Bàn Thạch Thành, bị phát hiện thì cái mạng nhỏ của chính mình cũng xong đời.
“Lão đệ không cần lo lắng, phế vật này ở Cổ gia cũng không được coi trọng“ Hầu tam híp con mắt, phân tích đạo lý rõ ràng: ”Nhìn hướng đi thì hắn tám chín phần là muốn tới Cổ gia mộc trại, cho dù chúng ta có đem hắn giết đi, Cổ gia cũng sẽ chỉ cho rằng phế vật này chết ở trong tay sơn tặc.”
Tô Hậu ngẫm lại thấy cũng đúng, trong ánh mắt nhìn Hầu Tam càng thêm bội phục, khó trách có thể trở thành tâm phúc bên cạnh Thẩm công tử.
Thủ pháp truy tung của hai người Hầu Tam thực sự quá không chuyên nghiệp, thường xuyên thò đầu ra để quan sát, lại luôn không ngừng di chuyển thay đổi bụi rậm, bọn họ cho rằng thực sự bí ẩn, lại không biết rằng bản thân đã sớm bại lộ.
Khóe miệng Cổ Mộc cười lên châm biếm, đám người theo dõi này thật là ngu ngốc, bất quá cũng có chút yên lòng, thủ pháp theo dõi vụng về như vậy, nghĩ đến người truy tung cấp bậc hẳn là cũng không cao.
Trong chốc lát hắn lại tiếp tục lên đường.
Cổ Mộc kéo dài bước chân về phía trước lại đột nhiên đi theo đường vòng, lúc này Cổ Mộc mới phát hiện phía trước có một mảnh rừng lớn chắn lại. Hắn dừng bước chân và lấy trong ngực ra một tấm bản đồ ố vàng, Cổ Mộc châm chú, phát hiện nếu đi theo đường mòn cũ sẽ phải vòng đi rất xa, nếu trực tiếp từ cổ mộc lâm xuyên qua có thể giảm đi rất nhiều thời gian, vì thế cất bản đồ lại, sau khi chần chờ một lát liền tiến vào khu rừng đó.
Hắn thấy Cổ Mộc quyết định tiến vào cổ mộc lâm, đôi tặc nhãn tiểu nhân của Hầu Tam chợt lóe sáng, nói: “Tiểu tử này vậy mà không đi đường mòn, bất quá như vậy càng tốt, sau khi xử lý hắn đỡ phải tốn công đem hắn ném vào rừng.”
Hai người không tiếp tục ẩn nấp, quang minh chính đại nhanh chóng chạy tới hướng Cổ Mộc. Bọn họ thấy cũng không cần phải tiếp tục che dấu nữa, tại nơi hoang sơn dã lĩnh hẻo lánh ít người này khẳng định sẽ không có ai phát hiện, hơn nữa bọn họ cũng cho rằng Cổ Mộc chắc chắn không thể nào thoát khỏi tay hai tên nhập môn cấp võ giả như bọn họ.
Bất quá điều làm cho hai người buồn bực chính là, thời điểm bọn họ vào trong rừng, tìm bên trong nửa ngày trời vẫn không phát hiện ra tung tích của Cổ Mộc, giống như tiểu tử này tiến vào rừng liền bốc hơi.
Hầu Tam tức khí nổi giận, vậy mà lại để cho Cổ Mộc ở ngay dưới mí mắt trốn thoát.
“Hiện tại làm sao bây giờ Hầu ca? “Tô Hậu tìm kiếm một vòng ở phụ cận lại vẫn không có phát hiện tung tích Cổ Mộc, đành phải hỏi Hầu Tam tiếp theo làm như thế nào.
Hầu Tam dựa vào một cây đại thụ lớn, cặp mắt gian xảo đảo tới đảo lui, thật nhanh nghĩ ra biện pháp, hắn nói:” Chúng ta trở về đem chuyện Cổ Mộc đi mộc trại nói cho thiếu gia, với tính tình của thiếu gia khẳng định sẽ dẫn người đến Cổ gia mộc trại thu thập hắn, đến lúc đó chúng ta bịt mặt hóa trang thành tặc phỉ, đi mộc trại trực tiếp phóng hỏa giết người!”
“Hay!” Tô Hậu giơ ngón tay cái lên.
Tô hậu vỗ mông ngựa làm cho Hầu Tam thực sự cảm thấy hưởng thụ, rối cuộc đem phiền muộn vứt ra phía sau, dương mi cười rộ lên: “Đi, trở về! “
Vèo!
Hầu Tam vừa nói dứt câu, bỗng nhiên một tiếng xé gió cực kỳ bé nhỏ phá không ở phía sau hắn vang lên, là một trung kỳ nhập môn cấp võ giả, Hầu Tam tai mắt thông tuệ hơn người thường, trước tiên liền nghĩ là có người phóng tên bắn lén, trong một thoáng theo bản năng đem thân thể hướng về một bên tránh né.
“A!”
Trong rừng bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tô Hậu, Hầu Tam bật dậy đứng vững thân người mới phát hiện đạo ám phong vừa rồi cũng không phải tập kích chính mình, mà là đánh trúng Tô Hậu đang không hề có chút nào phòng bị, hắn chỉ vừa mới đạt tới sơ kỳ nhập môn cấp, mà lúc này Tô Hậu đã ngã quỵ trên mặt đất thống khổ giãy giụa che cánh tay phải lại, máu tuôn như suối phun nhiễm hồng toàn bộ ống tay áo!
“Là ai!” Hầu Tam vội vàng dùng nguyên khí nhập thể, cảnh giác nhìn về bốn phía. Nhưng chung quanh trừ bỏ lá rụng từ cổ thụ cùng vài tiếng chim thú thỉnh thoảng vang lên, căn bản không phát hiện bất luận kẻ nào.
Không phát hiện được gì, Hầu Tam vội vàng tiến tới kiểm tra thương thế cho Tô Hậu đang quỳ rạp trên mặt đất gào thét, mới phát hiện trên vai phải của hắn cắm một thanh phi đao màu bạc, trên chuôi đao còn dùng vải thô quấn lại.
Hầu tam trong lòng tức khắc hoảng hốt, có thể sử dụng phi đao tinh chuẩn đánh lén nhập môn cấp võ giả, chiêu này so với thủ pháp cách không đánh vật tương tự nhau, nhưng lực đạo lại mạnh hơn nhiều, nói vậy thực lực so với chính mình hẳn là cao hơn không ít. Tại núi hoang rừng thẩm như thế nào lại xuất hiện võ giả mạnh như vậy, chẳng lẽ có người theo dõi chính mình? Nghĩ đến đây Hầu Tam liền có một loại cảm giác bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu, mà chính mình lại là con bọ ngựa đắc ý kia.
Vèo!
Lại là một tiếng phá không rất nhỏ bay tới.
Hầu Tam cảm giác một cổ nguy cơ dâng lên, bất quá may mắn là hắn sớm có sự phòng bị, trong nháy mắt liền thấy một thanh phi đao đang bay vút nhắm tới chỗ hiểm của mình, lập tức cười lạnh một tiếng, lắc mình một cái liền tránh thoát đi.
Bất quá, sau khi tránh thoát lại nghe được tiếng Tô Hậu gầm rú thê thảm vô cùng. Vội vàng quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên đùi Tô Hậu lại trúng một thanh phi đao có vải thô quấn quanh .
Tô Hậu buồn bực muốn tự sát, tại vì sao phi đao này lại luôn tìm chính mình mà đánh tới, chẳng lẽ bởi vì mình chỉ là sơ kỳ nhập môn cấp võ giả liền nghĩ dễ ức hiếp hay sao? Thật cũng quá khi dễ người mà!
Hầu Tam lại càng thêm cảnh giác, bởi vì hắn hiểu được cái phi đao đánh lén chính mình vừa rồi cũng chỉ là hư chiêu mà thôi, mục tiêu chân chính là Tô Hậu đã bị thương. Xem ra đối thủ nghĩ là muốn giải quyết xử lý Tô Hậu xong lại đến đối phó chính mình, lập tức phán đoán địch nhân hẳn chỉ là một người, nếu không cũng sẽ không làm như vậy.
Cổ Mộc ẩn nấp trong chỗ tối, tay cầm mấy cái phi đao lấp lánh ngân quang, khóe môi mỉm cười, trong lòng vui vẻ nghĩ, mua mấy cái phi đao ở cửa hàng vũ khí thật đúng là mang đến công dụng xuất sắc. Sau đó hắn lại đem vải thô trên cổ tay gỡ xuống, xé thành nhiều sợi nhỏ dài quấn vào chuôi hai thanh phi đao chỉ chừa lại phần lưỡi phi đao sắc bén. Sở dĩ làm như vậy bởi vì hắn chỉ có thể xuất phi đao thông qua cước pháp mới phát huy được uy lực.
Cổ Mộc đem một thanh phi đao trong đó hướng lên không trung ném, phi đao ở không trung xoay vài vòng đợi đến khi sắp rơi xuống đất, Cổ Mộc bỗng nhiên nhấc chân chuẩn xác không sai một li đá vào chỗ quấn vải của phi đao, chỉ nghe ‘ vèo ’ một tiếng, phi đao bùn nổ bắn ra nhắm thẳng hướng Hầu Tam. Nhưng mà vẫn chưa xong, ngay sau đó Cổ Mộc lại lần nữa vứt thanh phi đao còn lại lên không tiếp tục đá ra.
Lại là một tiếng ám khí !
Hầu Tam nhìn thấy phi đao mang theo kình phòng đánh tới, trước tiên nhìn thấy được hướng phi đao bắn tới, vội vàng đề khí né tránh, sau đó định lao nhanh đến phía bụi cỏ nơi mà thanh phi đao bay ra, tức khắc lại nhìn thấy có một thanh phi đao chớp mắt bay tới, hắn lập tức kinh hoàng thất sắc, cũng bất chấp hình tượng cắm đầu xuống lăn tròn mới miễn cưỡng né tránh lần đánh lén thứ hai .
“Thật vô sỉ ……” Hầu Tam chật vật từ trên mặt đất bò dậy, vốn định chửi ầm lên đối phương thật không biết xấu hổ, chỉ biết đánh lén ám toán. Nhưng lời còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một thân ảnh gầy nhỏ nhanh nhẹn phi tới.