Võ Nghịch Cửu Thiên (Tiểu Tiên Dịch)

Chương 9 - Thượng Lộ Bình An

Cổ Mộc thừa dịp phi đao thứ hai đang bay ra, thân mình nhanh như thỏ chạy từ trong bụi cỏ bay vụt tới, bước nhanh mấy bước, nhấc chân lăng không bay lên trực tiếp đá vào ngực Hầu Tam. Lúc này Hầu Tam vừa mới đứng lên, lại dính một cước thật mạnh, cả thân mình tức khắc lui mạnh về sau hơn ba thước, mà chân phải Cổ Mộc vừa chạm đất, chân trái liền phát lực, lại đá thêm một cước vào ngực hắn.

Một chiêu này trong Thiếu Lâm thập nhị đàm thoái gọi là liên hoàn cước, liền mạch lưu loát nối liền không dứt!

“Phốc!”

Hầu Tam bị cước thứ hai đá trúng, thân mình giống như quả bóng cao su lăn mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại, hắn nằm trên mặt đất phun ra từng ngụm máu tươi, tên mỏ chuột tai khỉ giờ khắc này trên mặt vương vãi máu tươi, nhìn qua rất là khủng bố.

Cổ Mộc đứng vững thân mình, lắc lắc cổ chân, nguyên khí nhập thể của tên Hầu Tam này so Cổ Cường lợi hại hơn nhiều, lại có thể đem hai chân mình phản chấn đến tê dại.

Hầu Tam gian nan ngẩng đầu, đợi đến thấy rõ được thân ảnh gầy yếu chỉ cần hai cước đã làm mình trọng thương, tức khắc sắc mặt cứng đờ, khó có thể tin bật thốt lên: “Cổ Mộc!”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đến chết Hầu Tam đều sẽ không tin người đem mình đá bay lại là phế vật Cổ gia! Cái này vẫn là phế vật sao? Chỉ cần hai cước lại có thể làm cho mình thương nặng, không có thực lực trung kỳ nhập môn cấp trở lên là không có khả năng làm được! Chẳng lẽ tiểu tử này vẫn luôn giả heo ăn hổ? Nghĩ đến đây, Hầu Tam liền bất giác rùng mình một cái, bị mọi người cười nhạo là phế vật mười mấy năm, không nghĩ tới hắn có thể ẩn nhẫn lâu như vậy, tâm cơ này cũng quá con mẹ nó thâm sâu!

Cổ Mộc tự nhiên không biết được suy nghĩ của Hầu Tam, khóe miệng hắn nhe răng tươi cười, trong tay lại có thêm một thanh phi đao sáng loáng, đi đến trước người Hầu Tam rồi ngồi xổm xuống, dùng sống dao ở trên mặt hắn ve vuốt nói: “Ngươi nô tài này không hảo hảo ở Bàn Thạch Thành đi theo chủ tử ngươi hưởng phúc, như thế nào lại chạy đến nơi hoang sơn dã lĩnh này?”

“Cổ … Cổ thiếu gia…… Ta chỉ là đi ngang qua……” tròng mắt Hầu Tam đảo qua đảo lại, Cổ Mộc nói lời này, giống như còn không biết mình âm mưu tới giết hắn, vội vàng giảo hoạt viện cớ, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Cổ Mộc cắt ngang.

“Một đường luôn đi theo dõi ta, người còn muốn định trở về nói với thiếu gia nhà ngươi, giả trang thành thổ phỉ đến mộc trại phóng hỏa giết người?” Cổ Mộc nói xong, ánh mắt bổng nhiên sắc bén lên, bất thình lình, hắn nâng phi đao đâm vào trên cánh tay phải của Hầu Tam.

“Aaaa..!” Hầu Tam rống lớn thảm thiết, tay phải bị thương, đau đớn làm hắn mất đi ý định phản khán, một thanh chủy thủ từ bên hông rơi xuống đất.

Cổ Mộc đem chủy thủ nhặt lên, cầm trong tay thưởng thức trong chốc lát, cảm thấy thanh chủy thủ này quả thật không tồi nhìn qua có vẻ rất sắc bén, bất đắc dĩ thở dài: ”Sống an ổn không muốn lại đi đến đây kiếm chuyện với bổn thiếu gia, cũng không biết chữ chết viết như thế nào. “

Hầu Tam mặt lộ sợ hãi, chính mình vừa rồi hành động rất cẩn mật vậy mà vẫn bị hắn phát hiện, khả năng quan sát của hắn cũng quá mạnh đi! Hơn nữa hắn quyết đoán đâm vào cánh tay mình, cùng ánh mắt sắc bén vừa rồi, hắn khẳng định tiểu tử này đã từng giết người.

Hơn nữa không phải chỉ một lần!

Hầu Tam tức khắc hối hận bản thân mình không nên có ý định xấu xa, hiện tại xem ra căn bản không có đường lui, tình thế không tốt mạng nhỏ cũng sẽ phải bỏ lại nơi hoang sơn dã lĩnh này. Hắn không muốn chết, vội vàng muốn giải thích cái gì nữa, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Cổ Mộc cúi người ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Bằng hữu, ngươi là người đầu tiên ta giết khi ta đi vào thế giới này, không cần nhiều lời, ra đi thanh thản!”

Cổ Mộc nói xong rồi vỗ vỗ bờ vai của hắn, chủy thủ trong tay trực tiếp đâm vào trước ngực Hầu Tam.

“Phốc tê”

Đồng tử Hầu Tam co rụt lại, hai mắt trợn trừng, một cổ cảm giác đau đớn khó có thể miêu tả từ vị trí trái tim truyền đến, đồng thời một vòi máu ở dưới mí mắt hắn phun ra, nó bắn tung tóe khắp trên mặt đất, đầu hắn ong ong vang lên, thân thể lập tức xuất hiện một trận run rẩy, hắn muốn nói chuyện nhưng vừa mới hé miệng, lại phát hiện hô hấp bắt đầu khó khăn, giờ khắc này hắn biết được đây là dấu hiệu sinh cơ từ từ trôi đi, hơn nữa cũng biết được thì ra tử vong là điều thống khổ như vậy!

Tầm mắt Hầu Tam càng ngày càng mơ hồ, Cổ Mộc thản nhiên mỉm cười là hình ảnh cuối cùng trong đầu Hầu Tam. Hắn cũng không kịp suy nghĩ câu nói của Cổ Mộc ‘ta đi vào thế giới này là ý gì‘,hiện tại trong đầu Hầu Tam gào thét ‘Đây là phế vật sao? Ta mẹ nó tự dưng muốn đi giết hắn làm gì!’

Trong cơn hấp hối, Hầu Tam hết sức hối hận không thôi, nếu cho hắn có cơ hội lần nữa, hắn khẳng định lúc ở cửa thành sẽ làm bộ không thấy được Cổ Mộc ra khỏi thành. Chỉ là hiện giờ đã muộn, không có nếu như cũng không có cơ hội làm lại! Cuối cùng không cam lòng mang theo nỗi uất hận mà chết, tròng mắt Hầu Tam dần ảm đạm thất sắc, khuôn mặt dữ tợn thống khổ kia vĩnh viễn đọng lại!

Cổ Mộc lắc lắc đầu, duỗi tay đem mí mắt Hầu Tam đã chết khép lại, sau đó đứng dậy đi về phía Tô Hậu đang không ngừng giãy giụa bò lếch.

Lúc này, trong mắt Tô Hậu tràn ngập vẻ sợ hãi, tại một khắc này hắn đã không còn cảm giác được đau đớn từ vết thương, ý nghĩ duy nhất của hắn lúc này chính là chạy trốn! Hắn không nghĩ tới phế vật có danh xưng Cổ Mộc này vậy mà vân đạm phong khinh giết chết Hầu Tam! Người tiếp theo hắn giết còn không phải là mình sao?

Tô Hậu nằm trên mặt đất dùng sức mấp máy đôi môi, tuy rằng hắn biết như vậy căn bản trốn không thoát, nhưng bản năng cầu sinh làm hắn xem nhẹ hết thảy, khi hắn đã bò lê người đi được chừng hai thước, đột nhiên hắn cảm giác được có vật gì hơi ấm đặt tại trên yết hầu mình, hắn hiểu rõ hơi ấm nóng trên chủy thủ khẳng định là do thấm lên máu của Hầu Tam.

Trong lòng hắn muốn cầu xin tha thứ đào tẩu, nhưng trong lúc này bên tai lại nghe được hai từ như sấm vang lên: “Cúi chào!”

Cúi chào? Đến lúc ý thức của Tô Hậu tiêu tán cũng không rõ những lời này là có ý nghĩa gì, bất quá điều này đã không quan trọng.

Loại sự tình giết người này ở địa cầu Cổ Mộc đã trải qua vô số lần, chỉ là ở thế giới này lần đầu tiên giết người, tâm cảnh hắn khó tránh khỏi có chút gợn sóng nhỏ, nhưng cũng chỉ như một giọt nước nổi lên gợn sóng mà thôi.

Tuy rằng lần này dựa vào đánh lén để giết chết hai người bọn họ, nhưng Cổ Mộc lại không có áy náy chút nào, đối với người muốn giết mình, từ trước đến nay hắn đều không từ thủ đoạn giết chết dù quang minh chính đại hay âm hiểm xảo trá, huống chi hắn cũng không rõ ràng lắm chính mình có phải đối thủ của trung kỳ nhập môn cấp võ giả hay không.

Đối với kẻ thù nhân từ chính là tàn nhẫn đối với bản thân, đạo lý này Cổ Mộc so với ai khác đều hiểu rõ hơn hết!

Mặc kệ là ở địa cầu hay là hiện tại ở Thượng võ đại lục, quy tắc cá lớn nuốt cá bé là vĩnh viễn không thay đổi, muốn không bị người giết, vậy trước hết phải học cách giết người! Hơn nữa Cổ Mộc là người có dã tâm, dã tâm của hắn là kiếm chỉ võ đạo đỉnh phong đại lục, cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, Cổ Mộc biết con đường của mình về sau còn rất dài, mặc kệ sống hay chết thì đôi tay này nhất định phải dính đầy máu tươi!

Đi tới trước thi thể Hầu Tam, Cổ Mộc lục soát lung tung trên người hắn, xem có tìm thấy một ít ngân lượng nào không, kết quả chỉ lục soát ra mấy lượng bạc cùng một trương bản vẽ ố vàng, đem ngân lượng nhét vào trong ngực, Cổ Mộc mới có hứng thú mở ra bản vẽ, phát hiện đây là một trương bản đồ cũ nát, nghĩ thầm, chẳng lẽ là bản đồ bảo tàng? Bất quá nhìn trong chốc lát vẫn thấy không hiểu, hắn liền đem bản đồ cũng nhét vào trong ngực, sau đó đi tới trước thi thể Tô Hậu tìm tòi một lần, lại lục soát ra không đến hai lượng bạc vụn, xem ra tên này địa vị không bằng Hầu Tam nha.

Cổ Mộc ở trong rừng dùng chủy thủ đào một cái hố to, sau đó đem hai người ném vào chôn xuống, đơn giản lập một khối bia gỗ không có khắc tên, sau đó thần sắc ngưng trọng nhẹ giọng nói: ”Hai vị, người chết xem như hết, một đường đi tốt, nếu là cũng giống như ta xuyên qua nơi nào đó, mong rằng về sau sẽ làm người tốt!”

Sau khi nói xong, nhìn sắc trời dần dần u ám, Cổ Mộc cầm lấy tay nải tiếp tục lên đường, hắn thật không muốn ăn ngủ ngoài trời ở thiên sơn dã lĩnh này.

Một cơn gió thổi nhẹ làm lá cây xào xạt bay múa, khu vực nồng đậm mùi máu tươi này dần dần tiêu tán. Nơi này nhanh chóng quay trở lại vẻ an bình tĩnh lặng, phảng phất đều không có chuyện gì phát sinh qua.

“Rắc..”

Cổ Mộc vừa mới rời đi không lâu, một thân hình nhỏ bé xinh xắn đạp lên lớp lá rụng phủ kín trên mặt đất, đi tới trước bia mộ thê lương không nói một lời, nhìn giây lát, sau đó hướng về phía Cổ Mộc rời đi đuổi theo.

Thân ảnh nhỏ xinh vừa mới rời đi, chỗ bia mộ mới lập lại xuất hiện một trung niên nhân, người này tuy rằng một thân ăn mặc áo vải thô, nhưng tướng mạo oai hùng, đặc biệt có một vòm râu quai nón rất là bắt mắt, rõ ràng đây là Cổ gia tổng hộ viện Cổ Cương.

“Tiểu tử này thật là đủ tàn nhẫn.” Nhìn mộ phần, khuôn mặt nghiêm túc cứng ngắc của Cổ Cương khó được triển lộ ra vẻ tươi cười, sau đó lại lắc đầu, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Tiểu tử này mới ra khỏi Bàn Thạch Thành sao liền có nhiều phiền toái như vậy, xem ra lần này ta sống cũng sẽ không thoải mái rồi!”

Dứt lời, liền bước nhanh đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment