Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 50

Editor: G.O

Từ cửa hông của phòng tiệc, Ninh Noãn Dương cùng Nhâm Tử Huyên lén lút trốn ra ngoài, hình như Nhâm Tử Huyên rất quen thuộc với đường đi nước bước nơi đây, cô lôi kéo Ninh Noãn Dương đi một mạch tới thẳng vườn hoa.

Ban đêm, ánh đèn u ám bao trùm cả vườn hoa, đủ các loại hoa thơm cỏ lạ bị mất đi sự soi sáng của ánh nắng mặt trời làm cho chúng nhìn qua có vẻ mất đi mấy phần tư sắc.

"Noãn Dương!" Đằng sau những bụi hoa, có một người đàn ông đang đứng, là Lục Tử Viễn, anh không mặc áo blouse trắng như mọi khi, bây giờ trên người của anh khoác một bộ tây trang màu đen, càng nhìn càng cảm thấy anh là một người đàn ông thành thục ổn trọng, cái nhìn của anh hướng thẳng đến Ninh Noãn Dương, trong ánh mắt là một vẻ kinh ngạc tràn đầy: "Hôm nay em rất đẹp!" Trên người cô diện một bộ lễ phục màu xanh lục, mặc dù kiểu dáng có phần đơn giản, tuy nhiên nó lại quấn lấy thân thể nuột nà của cô vô cùng tinh tế.

"Cám ơn!" Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, dí dỏm nháy mắt đáp lại: " Bác sĩ Lục, hôm nay anh cũng rất đẹp trai."

"Này này, hai người không khen tôi lấy một cái à?" Nhâm Tử Huyên giả bộ không vui nói.

Lục Tử Viễn sững người một lúc, sau đó phải suy nghĩ mất một hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Em mặc bộ trang phục này rất hợp!"

"Cái gì? Không có một chút thành ý!" Nhâm Tử Huyên tặc lưỡi, mặt dài vẫy tay: "Được rồi, được rồi, xem ra anh cũng không phải là một người biết nịnh hót." Cô dửng dưng ngồi xuống, cầm lấy một chai rượu: "Mọi người tiếp tục ——"

Lúc này Ninh Noãn Dương mới chú ý đến, trên bãi cỏ đã chất sẵn không ít chai rượu chưa khui, còn có vài dĩa điểm tâm làm đồ nhắm, xem ra Nhâm Tử Huyên đã có chuẩn bị từ sớm.

Ninh Noãn Dương cũng ngồi xuống, học theo bộ dạng Nhâm Tử Huyên, cầm lấy một chai rượu: "Chúng ta cạn!" Cô cởi giày, cho bàn chân trần giẫm trên bãi cỏ mềm nhũn, cảm giác lòng bàn chân khẽ bị những cọng cỏ chọt chọt, có chút nhột nhột. Thật là thoải mái, so với phòng tiệc ồn ào ban nãy, nơi này hiển nhiên là thoải mái hơn rất nhiều.

Lục Tử Viễn vẫn im lặng, bình tĩnh dõi theo từng động tác của Ninh Noãn Dương, gò má cô thật mông lung dưới ánh trăng, khuôn mày, khóe môi, trong thoáng chốc, anh giống như là đã trở lại vào cái đêm của ba năm trước.

Dưới ánh trăng, một thiếu nữ mười lăm tuổi, khuôn mặt như hoa kiều diễm như sương tối, cô đang ngồi đu trên cành cây, đong đưa hai chân, trong miệng thì ngâm nga tiểu khúc, mặt thoải mái trông rất nhàn nhã.

"Y Y, mau xuống đây, trên đó rất nguy hiểm, để anh đỡ em xuống, ngoan ——" Lục Tử Viễn thở gấp vội vã chạy tới, anh giang cả hai tay, nhìn những hành động của cô làm anh muốn tụt huyết áp. Tiểu nha đầu này tự nhiên lại leo lên một cái cây cao đến tận 20m, ngộ nhỡ té xuống thì phải làm thế nào?

"Không cần, lên trên này mới gần bầu trời!" Lăng Y Y lắc đầu, mặc cho anh ở dưới tàng cây hô gấp gáp, cô vẫn như cũ vẻ mặt mơ ước nhìn lên không trung: "Nơi này ngắm sao rất đẹp!"

"Y Y Ngoan, mau xuống đây, để anh leo lên hái sao cho em." Lục Tử Viễn vừa lo lắng, vừa nói dối để lừa cô, chỉ cần có thể để cho cô leo xuống, cái gì cũng được.

"Không cần, anh gạt em, ngôi sao làm gì mà hái được dễ như thế." Lăng Y Y lắc đầu, tự nhiên đu tới đu lui trên cành cây.

"Y Y, đừng động, cẩn thận nhánh cây sẽ gãy mất!"

"Nó chắc lắm ——"

"Rắc rắc ——"

Lời còn chưa dứt, tiếng cành cây bị gãy đã vang lên răng rắc.

"A ——" Thiếu nữ la lên một tiếng sợ hãi, cả cơ thể đột nhiên bị rơi xuống dưới.

"Y Y ——" Lục Tử Viễn phi thân, tại thời điểm trước lúc cô ngã chạm đất, rốt cuộc cũng tiếp được cô, anh che chở ôm cô vào trong ngực, bị lực quán tính tác dụng đẩy liên tiếp lăn lộn mấy vòng trên mặt đất hai người mới dừng lại được.

Cô bị dọa sợ xanh mặt, hồi lâu cũng không nói được gì, chỉ là mở to mắt ngồi đó bất động.

"Y Y, không sao chứ." Anh dìu cô đứng dậy, một hồi sau lưng anh mới truyền đến một cơn đau cắt gan xoắn ruột, vào nhà thì phát hiện, phía sau lưng của anh đã bị những hòn sỏi ẩn dưới lớp cỏ cấn vào, máu thịt be bét quét mất một mảng da, áo quần cũng đã nát tươm.

Nhìn vết thương sau lưng anh, cô tự trách khóc khẽ, thế nhưng anh vẫn cười an ủi cô: "Không có việc gì, anh là bác sĩ, đây chỉ là một chút thương tích nhỏ."

Lúc người giúp việc thay anh bôi thuốc cũng không đành lòng nhìn thẳng vào vết thương sau lưng anh, đã vậy bà cũng biết, thiếu gia thương yêu tiểu thư Y Y đến như thế nào.

Ba năm trước, trăng sáng cùng hôm nay thật không ngờ giống nhau đến thế, lúc này ngay cả sân cỏ nơi đây cũng tương tự.

"Y Y ——" Lơi nói Lục Tử Viễn nhẹ nhàng truyền đến, tựa như xa xôi tựa như rất rõ ràng, nụ cười nơi khóe miệng anh bộc phát nồng hậu, "Em đã trở lại." Anh tự tay khẽ chạm vào gương mặt của cô gái nhỏ, ôm lấy cô thật chặt vào trong ngực mình, lẩm bẩm thì thầm: "Em đã trở lại!"

Anh biết, bọn họ là lừa anh, Y Y không chết.

"Bộp, bộp, bộp ——" Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, gương mặt của một người đàn ông tà mị xuất hiện, ánh mắt anh ta híp lại, mỉm cười nhìn một màn này trước mắt, rồi thở dài nói: "Các người có biết nếu Đỗ Ngự Đình thấy một khung cảnh ôm ôm ấp ấp này thì sẽ có cảm giác gì?"

Nghe được lời nói lạ bất ngờ truyền đến, Nhâm Tử Huyên thình lình đứng lên, nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện ngay trước mắt, cô kinh hãi, một giây kế tiếp, bỏ lại một câu với Ninh Noãn Dương: "Noãn Dương, tôi đi trước." Động tác cô lưu loát chạy đến tường rào cao bên cạnh, leo tường mà nhảy qua.

"Đuổi theo ——" Bùi Tử Dương ra lệnh một tiếng, mấy người đàn ông cao ráo phía sau cũng leo tường mà dí theo.

Ninh Noãn Dương trợn mắt há hốc mồm, Tử Huyên từ khi nào lại có bản lĩnh tốt đến như vậy? Một lúc sau cô mới hoàn lại hồn, thế nhưng cô lại bị Lục Tử Viễn ôm, cô cố đẩy anh ra, với lấy đôi giày thủy tinh, cô vội vã đứng lên, hướng tới phòng tiệc chạy về.

Cô bị điên rồi sao? Tự dưng lại bị ánh mắt cùng lời nói của Lục Tử Viễn mê hoặc.

"Noãn Dương!" Lục Tử Viễn đứng dậy đuổi theo.

Bùi Tử Dương cũng không ngăn cản.

Anh ta đã nghe rõ ràng, người đàn ông này gọi cô với cái tên là Y Y?

"Đi điều tra rõ ràng!"

"Vâng."

Ninh Noãn Dương vội vàng hấp tấp xách theo đôi giày, đang chạy thì cô vô tình va phải lọt ngay vào trong ngực của Đỗ Ngự Đình, khuôn mặt nhỏ nhánh đỏ hõn một mảng.

"Sao vậy?" Đỗ Ngự Đình một tay ôm cô, ánh mắt anh rơi xuống đôi chân trần trụi của Noãn Dương, "Thế nào? Sao lại cởi giày ra rồi hả?" Anh đỡ cô ngồi xuống, lấy khăn tay từng chút từng chút một lau sạch sẽ lòng bàn chân đầy cỏ vụn bẩn thỉu, rồi lại một lần nữa giúp cô xỏ đôi giày lên.

Tại sao Tử Huyên thấy Bùi Tử Dương lại bỏ chạy?

Còn có Lục Tử Viễn, làm sao cô lại bị lời nói của anh mê hoặc? Đáy mắt anh ưu thương nhạt nhòa, thế nhưng lại để cho cô cảm thấy thật đau lòng.

Anh cho cô cảm giác thật giống như là đã từng quen biết.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Đỗ Ngự Đình có chút buồn cười nhìn dáng vẻ vừa lắc đầu vừa gật đầu của cô, mùi rượu trên người cô truyền đến: "Em uống rượu?" Anh hơi nhíu nhíu chân mày.

"Ừm Hìhì!" Ninh Noãn Dương cười cười lấy lòng: "Em chỉ uống có một tí." Cô sợ sau khi về nhà cái mông sẽ gặp điều chẳng lành.

Trong tràng ánh đèn lần nữa trở tối, vòng đấu giá thứ hai bắt đầu.

"Vòng đấu giá thứ hai, món đồ này đã thuộc về ngôi sao lớn của chúng ta —— tiểu thư Ninh Vũ Tâm, xin mọi người cho một tràng pháo tay."

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn chú ý đến bên dưới, Ninh Vũ Tâm tạo hình như một nữ thần khoác bên ngoài một bộ váy đuôi cá màu vàng kim xuất hiện, đưa tới không ít ánh mắt soi mói của tụi con nhà giàu. Tay cô bưng cái khay, chậm rãi từ từ đi ra, đuôi váy thật dài kéo lê trên mặt đất.

"Tâm Tâm!" Ninh Noãn Dương vui mừng nhìn Ninh Vũ Tâm đã lâu không gặp.

Món đồ đấu giá thứ nhất là một cái vòng tay làm bằng Phỉ Thúy màu xanh, Ninh Vũ Tâm cầm micro chậm rãi nói: "Vật phẩm đấu giá đầu tiên, giá khởi điểm là mười triệu, tôi đã nguyện ý ra giá sáu mươi triệu để mua nó, chỉ với một mong ước là muốn đưa nó cho một người mà đối với tôi hết sức quan trọng, hi vọng mọi người có thể cho tôi một cơ hội."

Bởi vì bài phát biểu của Ninh Vũ Tâm, cùng với xét thấy lực ảnh hưởng của cô, người dẫn chương trình cũng không ngăn cản cô vốn đang làm tốn thời gian. Ninh Vũ Tâm tiếp tục cười nhẹ nhìn về phía dưới sân khấu: "Tôi muốn tặng cái vòng tay này cho người hiểu rõ tôi nhất. Chị Ninh Noãn Dương." Cô hướng dưới sân khấu: "Chị, mời chị lên đây một chút, em muốn tự tay đeo cái vòng này cho chị, hi vọng chị có thể hạnh phúc đến vĩnh viễn."
Bình Luận (0)
Comment