Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 51

Editor: G.O.

Dưới tầm mắt bao người, Ninh Vũ Tâm trực tiếp lướt qua bọn họ dắt Ninh Noãn Dương lên sân khấu, lúc này mọi người mới phát hiện ra, chị gái của ngôi sao lớn Ninh Vũ Tâm không phải chính là cô gái đi cùng Đỗ thiếu sao?

Bàn về con đường nổi tiếng của Ninh Vũ Tâm, công chúng bên ngoài đã có rất nhiều bàn tán, mặc dù ngoại hình Ninh Vũ Tâm không xấu, nhưng chính là kỹ thuật khi diễn xuất lại rất cứng nhắc, mà cô ta vẫn được rất nhiều người săn đón. Hiện tại, rốt cuộc mọi người đã hiểu rõ, có một cô chị như thế này, thì đồng nghĩa với sau lưng có Đỗ thiếu làm chỗ dựa, muốn nổi tiếng thì cũng chỉ là một chuyện dễ dàng mà thôi.

Ninh Vũ Tâm giơ lên một cái vòng tay, hướng về phía khán giả dưới sân khấu cho họ xem, sau đó mới chuẩn bị đeo chiếc vòng lên tay Ninh Noãn Dương.

Dưới sân khấu, hai mắt Đỗ Ngự Đình chăm chú nhìn chằm chằm từng cử động một trên sân khấu, một tay cầm thật chặt cây súng bên hông, nếu như Ninh Vũ Tâm dám đùa giỡn gây ra chuyện gì, hắn sẽ trực tiếp giải quyết cô ta.

"Chị." Ninh Vũ Tâm cúi đầu cẩn thận đeo vòng tay cho Ninh Noãn Dương, đầu của cô càng lúc càng cúi thấp xuống, nhìn bộ dáng có vẻ như có điểm nào đó không đúng lắm, "Chị đứng gần tới một chút."

Ninh Noãn Dương không nghi ngờ gì cô, đến gần hơn, "Cám ơn em, Tâm Tâm."

"Đoàng ——"

Một tiếng súng bất ngờ vang lên, đèn chùm to lớn bằng pha lê vốn được treo giữa trần nhà rơi xuống thật mạnh, ánh sáng trong phòng tiệc nhất thời tối hẳn đi bóng người mờ nhạt bây giờ khó có thể phân biệt được ai với ai.

"A, giết người."

"Chạy mau!"

"Cứu mạng với ——"

Đám người thét lên chói tai theo bốn phía chạy ra ngoài, hiện trường đầy rối loạn.

Âm thanh thủy tinh bị làm vỡ.

Tiếng thét chói tai của các bà cô.

Ninh Noãn Dương sợ ngây người, đứng im tại chỗ, "Tâm Tâm, em có bị làm sao không?" Cô vươn tay muốn xác nhận coi Ninh Vũ Tâm có an toàn hay không, thì lại có cảm giác bị một người sau lưng ra sức đẩy mình một cái, đôi chân mang giày cao gót bước đi không ổn định, cô bị ngã về phía trước, "A ——"

Trong bóng tối mơ hồ, Đỗ Ngự Đình nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô gái nhỏ, anh chỉ kịp nhìn thấy một bóng người thấp thoáng từ trên sân khấu ngã xuống, "Noãn Dương!" Bất chấp tất cả xông lên phía trước, anh dùng cơ thể của mình để đỡ lấy cô. Cô rơi thẳng vào trong lồng ngực của anh, và đồng thời phía sau lưng, anh cũng bị những mảnh bể của thủy tinh trên đất đâm thật mạnh vào, anh rên nhẹ một tiếng, nhưng vẫn một lòng nhớ tới sự an toàn của cô gái đang ôm trong người: "Noãn Dương, em có bị thương chỗ nào không?"

"Ngự Đình ——"

"Thiếu gia!"

Đỗ Ngự Đình ôm Ninh Noãn Dương đứng dậy, lại phát hiện cô gái nhỏ được anh ôm trong ngực này đã sớm bị ngất đi, ánh sáng yếu ớt, anh nhìn thấy trên trán cô bị sưng lên một cục lớn.

"Ninh Vũ Tâm ——" Tròng mắt anh đỏ lên, ý lạnh lan tràn làm cho người ta không rét mà run.

Người phụ nữ kia lại dám làm Noãn Dương bị thương.

Giờ phút này, bên trong sảnh lớn loạn thành một đoàn, mọi người chen chúc nhau bỏ chạy hướng ra phía cửa.

"Đoàng ——"

"Đoàng ——"

Mấy tiếng súng vang lên, vài bóng đèn nhỏ bị bắn bể liên tiếp.

"Tôi sẽ đuổi theo Ninh Vũ Tâm, cậu mang Noãn Dương chạy ra ngoài đi." Mộ Ngưng Tử không biết nhảy ra từ chỗ nào, cô đã đổi lại mặc một bộ trang phục bình thường, một tay kéo Jayson qua: "Đi!"

"Noãn Dương!" Lục Tử Viễn vội vã xông tới, hiển nhiên là bị tiếng súng làm kinh động, "Tôi là bác sĩ, để cho tôi kiểm tra xem cô ấy có làm sao không."

"Cút ra xa một chút ——" Đỗ Ngự Đình ôm cô gái nhỏ đã bị hôn mê, bước nhanh ra ngoài.

"Đoàng ——"

Một tiếng súng lại vang lên, người nổ súng chính là Lục Tử Viễn.

Một người đàn ông đang cầm súng lăn từ lầu hai xuống.

"Tôi sẽ đuổi theo bọn họ, cậu mang Noãn Dương đi trước đi." Lục Tử Viễn cởi áo khoác vướng víu xuống, xoay người vội vã rời đi.

Đỗ Ngự Đình ôm Ninh Noãn Dương chạy đến bãi đậu xe, Quý Giản Phàm cùng Tiêu Ngâm Tuyết đã sớm đợi ở chỗ này.

"Bắt lấy Ninh Noãn Dương!" Một đám người áo đen vẻ mặt hung thần ác sát(*) từ bên cạnh lao ra, trong tay cầm súng, đang có xu thế bao vây bọn họ lại.

(*)Hung thần ác sát (凶神恶煞): Là một thành ngữ dùng trong phép ẩn dụ để đề cập đến những người hung ác tàn bạo.

"Chết tiệt!" An Dật Cảnh chửi thầm một tiếng, bởi vì tham gia bữa tiệc, nên bọn họ cũng không có mang theo nhiều người đến, mà đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị sẵn rồi. Nếu như chỉ có mấy người bọn anh, thoát thân khẳng định không phải việc gì khó, nhưng ngay lúc này còn phải bảo vệ thêm hai người phụ nữ, vậy thì có chút phiền toái rồi.

Xem ra hôm nay phải cứng đối cứng.

"Ngâm Tuyết, em vào trong xe mau." Quý Giản Phàm nói khẽ với Tiêu Ngâm Tuyết.

"Ừ." Tiêu Ngâm Tuyết vừa nhìn đến tình thế này, bị sợ đến choáng voáng vội vàng chui vào bên trong xe.

Đỗ Ngự Đình ôm Ninh Noãn Dương, cũng chuẩn bị đưa cô đến bên trong xe.

"Đoàng ——"

Chỉ trong nháy mắt lúc đang mở cửa xe ra, đạn bay xẹt tới, Đỗ Ngự Đình kinh hãi, vội vàng dùng cánh tay bảo vệ cô gái nhỏ ôm trong ngực, viên đạn bắn sượt qua cánh tay anh lau ra một vết máu. Không mấy quan tâm đến việc đó, anh vẫn nhẹ nhàng đặt cô vào bên trong xe, máu từ cánh tay anh vẫn từ từ chảy xuống.

"Ngự Đình, anh bị thương." Tiêu Ngâm Tuyết hoảng sợ nhìn cánh tay của Đỗ Ngự Đình.

"Chăm sóc tốt cho Noãn Dương." Đỗ Ngự Đình cúi đầu khẽ hôn trên mặt cô gái nhỏ, cắn răng đóng cửa xe lại.

"A Dật, cậu phụ trách bảo vệ xe, tôi cùng Phàm đối phó với bọn họ, Vệ Dực đi phía trước mở đường." Đỗ Ngự Đình nhanh chóng định ra biện pháp ứng đối đơn giản.

"Tốt."

Mọi người chia ra hành động.

Hình như người của đối phương càng ngày càng nhiều, mà tiếp viện bọn họ lại chậm chạp chưa tới. An Dật Cảnh cầm súng cảnh giác mọi thứ chung quanh, "Đoàng ——" Anh giơ súng bắn trúng một người áo đen đang muốn tiếp cận lại gần xe.

"Anh Dật, lúc nào thì chúng ta mới có thể rời đi?" Tiêu Ngâm Tuyết run run mở cửa xe, vẻ mặt kinh hoảng nhìn qua ánh đèn u ám bên ngoài.

An Dật Cảnh nhìn bộ dạng mềm mại của Tiêu Ngâm Tuyết liền trở nên đau đầu nhức óc, anh đang muốn đem cửa xe đóng lại, "Đại tiểu thư của tôi, em ——"

"Đoàng ——"

Có người đánh lén, tay phải cầm súng của An Dật Cảnh bị bắn trúng, súng trong tay bị rơi xuống.

"Giao Ninh Noãn Dương ra đây." Mấy người đàn ông mặc áo đen đến gần.

An Dật Cảnh xuống xe, giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, trong lòng lại đang suy tính, nếu như mình muốn nhặt súng lên cần vài giây, tay phải của anh bị thương, nhưng may là tay trái của anh dùng súng cũng rất tốt, nếu như có thể nhặt được súng thành công, đối phó mấy người này hẳn không phải là vấn đề.

Mấy người áo đen dần dần đến gần.

"A ——"

Tiêu Ngâm Tuyết hét lớn một tiếng lanh lảnh.

"Krittt ——"

Chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc sau một cú drift(*), cấp tốc dừng lại.

(*)Drift: là một kỹ thuật lái xe mà trong đó, người lái xe cố tình làm thừa lái, gây ra sự trượt bánh sau, trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao.

"Đoàng ——"

"Đoàng ——"

Mấy tên áo đen hét lên rồi ngã gục.

Lục Tử Viễn từ trên chiếc xe Mercedes đi xuống, "Cậu không sao chứ?" Anh nhìn về phía cánh tay đang không ngừng chảy máu của An Dật Cảnh.

"Không có việc gì."

"Lục Tử Viễn, cẩn thận." Lời nói mang theo vẻ lo lắng sốt ruột vang lên, một cô gái có đầu tóc ngắn xuất hiện chắn phía trước Lục Tử Viễn.

"Tiểu thư." Mấy người áo đen định đánh lén liền dừng động tác lại.

"Đồ ăn hại, thấy tôi tới còn dám nổ súng!" Mặc Tử Huyên giơ súng trong tay lên, lời nói ác danh uy hiếp: "Ngại sống lâu đúng không!" Cô sử dụng ánh mắt ý bảo Lục Tử Viễn giải quyết mấy người này.

"Tiểu thư, chúng tôi......"

"Đoàng đoàng ——"

Súng trong tay Lục Tử Viễn toát ra làn khói trắng, mấy người kia đồng loạt ngã xuống.

"Em......"

"Đừng nói gì nữa, đi mau!"
Bình Luận (0)
Comment