Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
4
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Đọc truyện Vợ ơi về nhà nào full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Vợ ơi về nhà nào, Vợ ơi, về nhà nào review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.
Nội dung Truyện Vợ Ơi Về Nhà Nào của tác giả Lu Lu –
Tô Hiểu Du vừa mới trải sang 1 cuộc hôn nhân rạn nứt. Cô vừa mới có lần rất kì vọng, mong muốn về mai sau, nhưng cô nhận thấy rằng cô và Lục Tiêu Bá không còn ở ngồi cùng nhau, nên vậy cô dứt khoát buông bỏ. Cô từ bỏ anh, xóa hình bóng anh khỏi tâm khảm và đi tìm kiếm một người xung quanh thích hợp với mình.
Tại hôn lễ…. “Còn do dự gì? Mau hộ vệ Lục thiếu phu nhân về nhà. Giam chú rể lại trong ngục tù Lục gia đợi ngày tôi kém chất lượngi quyết và xử lý!” “Lục Tiêu Bá, mau thả ck tôi ra! Hôm nay đó là ngày tôi lên xe hoa, anh biết chính mình anh còn vừa mới làm gì không?”
“Anh từng căn dặn em: Người độc nhất trên đời này còn có thể làm ck em chỉ duy đặc biệt là anh. Lục Tiêu Bá.” Thời tiết tháng bảy rồi mà hồng ngoại vẫn hừng hực trên đỉnh đầu cô như cái lò chén quái. Từng giọt những giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống.
Đoạn đường này ngày hôm nay làm thế nào để vậy chứ? Không mở cửa một cái taxi nào thì cô đi mua kiểu gì đây! Từ đằng sau cô vọng lại tiếng còi xe, cô hơi đột ngột quay sống lưng lại. Một chiếc xe thể thao thật đẹp mắt. “Đi đâu? Tôi đưa cô đi!”
Cố Dương Mịch ló đầu ra từ cửa xe, mắt vẫn còn đeo mắt kiếng dâm, thời trang phóng khoán thùg nhẹ nhõm. Đang thời hạn giữa trưa sẽ cực khó bắt xe, để mỗi cá nhân chờ lâu ổn định là không ổn. Cứ lên xe anh ta quá giang một đoạn vậy. “Cảm ơn.” Trong xe máy điều hòa mát lạnh, cảm bảng giác nhẹ nhõm rất chi là. “Cô đi đâu?” Anh ta vẫn chuyên chú tài xế nhưng không quên hỏi cô trước để biết đường. “Đến nhà hàng quán ăn gì đấy vừa mới đây đi. Tôi mua cơm cho cộng sự.” Anh ta bỏ kiếng ra nheo nheo mắt khó hiểu. “Tại sao?” “Không sao cả, là tôi tình nguyện.”
Cô hơi nhíu mày. Xe giới hạn ở một nhà hàng quán ăn dân dã, cô hơi đột ngột khi anh ta cbọn họn nơi này. Dù sao anh ta nhìn từ bên phía ngoài vào cũng tương đối khá kém chất lượng. “Đám chuyên viên đó vừa mới muốn ‘ở không ăn chén vàng’ thì cho bọn họ ăn đồ dân dã là được rồi.” Cố Dương Mịch nói giọng ghét ghen tiếp đó cười thỏa mãn nhu cầu khiến cho cô bất bảng giác cũng cười theo. Quả nhiên tiếng nói của anh ta làm cô dễ chịu và thoải mái hơn, nãy giờ cứ bức nỗi trong người mãi.
Sau khi lật đật đi qua đi lại, mới thấy tay mình bây giờ thật lắm đồ ăn, cô không còn cầm hết được. Đang gian khổ nghĩ suy lại thấy Cố Dương Mịch đi vào, đằng sau có thêm hai người mặc đồ đen dữ tợn, hình như đó là hai người vừa mới giúp anh ta bật đoạn băng trong chiếc card nhớ camera ở vụ án lần trước. “Các người đem đống đồ này về đơn vị đi.” “Rõ.” Ngắn gọn. Họ đều túi lớn túi nhỏ cứ vậy mà xách rời đi. Cô đứng ngẩn ra nhìn từ đằng sau. Còn vừa mới chưa biết cần làm gì tiếp theo sau.
“Đi thôi, tôi và cô đi ăn.” Cố Dương Mịch kéo tay cô thật mạnh lao nhanh về phía xe. “Khoan vừa mới…” Chưa kịp không đồng ý đến cuối cô vừa mới ngồi Gọn gàng trong xe anh ta mất rồi. […] “Này đường này ra ngoại thành mà, anh đi đâu thế?” Cô ngó xem qua cửa sổ nhìn ra ngoài với bộ dạng bất mãn.
Bạn có muốn đọc thêm truyện: Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa