Ba người Đinh Lan, Hàn Hữu Đức và Hàn Tiểu Linh ngẩn ngơ, đặc biệt là Đinh Lan. Mặc dù mấy hôm trước moi ra không ít chuyện của Đường Kim trong miệng con gái, nhưng Đường Kim vẫn là lần đầu gặp mặt nàng. Nhưng hắn lại làm nàng kinh ngạc, bởi nàng vừa thấy rất rõ ràng, Đường Kim đột nhiên túm lấy cổ áo Quách Lương Tài, sau đó ném hắn ra khỏi phòng bao!
Quách Lương Tài lảm nhảm ở đây thật lâu, cả Đinh Lan và Hàn Hữu Đức đều hết cách, mà Đường Kim lại dứt khoát giải quyết bằng bạo lực. Nhưng bọn họ lại cảm thấy thật hả giận, thực tế, bọn họ cũng rất muốn ném bay tên kia đi, chẳng qua là không có năng lực mà thôi.
Ngây người vài giây, rốt cuộc Đinh Lan cũng phục hồi tinh thần, bắt đầu nhiệt tình chào hỏi Đường Kim:
- Đường Kim, ngồi đi, mau ngồi.
Ấn tượng đầu tiên mà Đường Kim tạo cho Đinh Lan là tương đối khá. Mặc dù Đinh Lan thấy, Đường Kim quả thật không quá đẹp trai, nhưng nếu Đinh Lan là người trông mặt bắt hình dong, đoán chừng nàng cũng không lấy Hàn Hữu Đức. Dĩ nhiên, ăn điểm nhất là màn Đường Kim trực tiếp ném Quách Lương Tài ra ngoài kia.
- Mẹ, sao lão kia cũng ở đây?
Hàn Tuyết Nhu đã kéo Đường Kim ngồi xuống, mà nàng cũng chẳng ngại ngồi sát vào người hắn.
Chuyện xảy ra năm năm trước, Hàn Tuyết Nhu thật ra cũng biết. Thậm chí lúc đầu Quách Lương Tài vì câu dẫn Đinh Lan đã từng lợi dụng Hàn Tuyết Nhu. Đối với tên khốn muốn phá hư tình cảm giữa cha mẹ, Hàn Tuyết Nhu đã khắc sâu ấn tượng. Cho nên vừa rồi nàng thoáng cái đã nhận ra Quách Lương Tài.
- Hôm nay ra đường không xem ngày, kết quả lại đụng phải.
Hàn Hữu Đức thở dài:
- Quên đi, đừng nói tới chuyện này nữa.
- Tên kia là ai nha?
Đường Kim có chút tò mò hỏi Hàn Tuyết Nhu.
Hàn Tuyết Nhu cũng không giấu diếm, chúi đầu vào bên tai Đường Kim thì thầm giải thích đơn giản đầu đuôi.
Nàng vừa nói xong, phục vụ đã bưng món ăn lên. Cho nên, nàng lập tức rời mục tiêu:
- Đói chết con rồi. Ba mẹ, chị Linh nữa, ăn thôi!
Hiện tại Hàn Tuyết Nhu quả thật đói quá rồi, vừa rồi tắm rửa, chẳng những không khôi phục được tý thể lực nào, ngược lại còn biến thành luyện tập động tác độ khó cao nữa. Nếu không phải trước khi tới đây, Đường Kim dùng chân khí giúp nàng khôi phục một chút thì hiện tại nàng cũng chẳng cử động nổi nữa.
Cùng là người nhà, đương nhiên Hàn Tuyết Nhu sẽ không khách khí. Nàng lập tức quơ đũa, mà Đường Kim cũng không kém cạnh gì, cùng hành động nhịp nhàng với bạn gái. Nhìn hai đứa ăn như rồng cuốn, trên mặt ba người Đinh Lan đều lộ ra vẻ cổ quái. Hiển nhiên, bọn họ biết thừa hai đứa này vừa rồi đã làm gì, nhưng mọi người đều không nói ra.
Nhìn hai người ăn như phong quyển tàn vân, Đinh Lan đành phải gọi phục vụ, gọi thêm vài món nữa.
- Mẹ, gọi nhiều chút, Đường Kim ăn rất khỏe.
Phục vụ đang định rời đi, thanh âm hơi lúng búng của Hàn Tuyết Nhu lại truyền tới.
- À, được rồi.
Đinh Lan ngẩn ngơ, nhìn thực đơn một chút, lại gọi thêm vài món ăn rồi mới trả thực đơn cho phục vụ. Thuận miệng lại nói một câu:
- Làm phiền mang đồ ăn lên nhanh xíu.
- Vâng.
Người phục vụ cầm thực đơn rời đi.
Người phục vụ ra khỏi phòng bao, thuận tay đóng cửa lại. Mà bên bàn ăn, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu vẫn đang chiến đấu hăng hái. Nhưng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn, một người đá bay cửa phòng bao ra.
Cửa phòng bao này vốn cũng không khóa, ai cũng có thể mở ra được. Nhưng thế éo nào mà lại có người cố tình lấy chân đạp cửa, hiển nhiên là chẳng tốt đẹp gì.
Người đá văng cửa không phải ai khác, chính là Quách Lương Tài vừa bị ăn hành.
- Quách Lương Tài, anh có thôi đi không?
Đinh Lan không thể nhịn được nữa, tức giận quát lên:
- Cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!
- Báo cảnh sát?
Quách Lương Tài cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên:
- Lên, trước tiên sửa trị thằng ôn kia thật tốt cho tao!
Quách Lương Tài chỉ Đường Kim, Đường Kim đang cúi đầu ăn gì đó, căn bản không để ý tới Quách Lương Tài. Mà họ Quách vừa ra lệnh, bốn tên cao to mặc đồng phục bảo vệ đã xông ào vào phòng bao, mỗi người đều cầm dùi cui, cùng nhau xông về phía Đường Kim.
Bên ngoài phòng bao cũng không thiếu người mặc đồng phục bảo vệ. Bọn họ chặn cửa, một mặt là không muốn bất cứ ai trốn ra, mặt khác là để ngăn cản những kẻ không liên quan tới ngắm. Tin rằng cho dù có người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì cũng chẳng có ai tới đây cả.
- Các người muốn làm gì?
Đinh Lan thất kinh, la hoảng lên.
Bốn bảo vệ bọt vào không để ý tới Đinh Lan, chỉ hùng hổ lao tới chỗ Đường Kim, vung dùi cui lên, hình như muốn nện xuống.
Nhưng lúc này, Đường Kim đột nhiên ngẩng đầu lên, xoay mặt nhìn bốn bảo vệ.
Dùi cui đang giơ cao đột nhiên dừng lại, bốn bảo vệ dùng tư thế tương đối buồn cười đứng hình tại chỗ, giống như bị định thân vậy.
- Đường... Đường Đường... Đường Đường Đường...
Sắc mặt bốn bảo vệ cùng đại biến, một người lại thoáng cái lắp bắp, mà bọn họ rõ ràng đã lộ ra vẻ sợ hãi.
- Các người muốn sửa trị tôi?
Đường Kim cười sáng lạn.
- Không không không...
- Tuyệt đối không phải...
- Hiểu lầm! Hiểu lầm...
- Đúng đúng đúng! Là hiểu lầm...
Bốn bảo vệ nối tiếp nhau giải thích. Mặc dù thời tiến đã hơi lạnh, trong phòng này cũng không ấm mấy, nhưng trên đầu bọn họ đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Những bảo vệ này thật ra chính là bảo vệ của khách sạn Thiên Kiêu. Là một khách sạn năm sao, bảo vệ nơi này tương đối nhiều. Nhưng bảo vệ nơi này thực tế cũng là một phần của công ty bảo an Phi Ưng. Nếu là bảo vệ bình thường, hơn phân nửa không biết đến Đường Kim. Nhưng bảo vệ của công ty Phi Ưng thì phần lớn đã nhìn ảnh của Đường Kim nhiều lần, sau đó tự nói với mình, gặp phải thằng ôn này thì trốn xa một chút.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại muốn sửa trị hắn. Điều này làm bốn bảo vệ nhất thời muốn đập đầu vào tường. Mẹ nó rốt cuộc là sao? Sao mà đen thế chứ?
Tất nhiên họ không biết, thật ra lúc Quách Lương Tài gọi điện cho Cửu thúc, nói cần mấy người, Quách Lương Tài cũng không nói là sửa trị ai, cộng thêm Cửu thúc biết bảo vệ của khách sạn Thiên Kiêu là người của Phi Ưng, nên mới gọi điện cho bên Phi Ưng kia. Sau đó, những bảo vệ này nhận được mệnh lệnh, giúp Quách Lương Tài dạy dỗ mấy người. Và chuyện đã thành ra bây giờ.
- Hiểu Lầm?
Đường Kim ra vẻ ngạc nhiên:
- Vậy các người giơ dùi cui cái gì? Chẳng lẽ đanh hành lễ với tôi?
Chương 305: Người bị gãy ba chân.- Đúng đúng đúng, là chào...
- Chúng tôi đều rất kính ngưỡng ngài...
- Chúng tôi kính ngưỡng ngài tựa như nước Trường Giang thao thao bất tuyệt...
- Chúng tôi lập tức thu dùi cui lại...
Bốn bảo vệ mồ hôi lạnh ròng ròng, không ngừng giải thích.
- Các anh làm cái gì vậy?
Quách Lương Tài phát hiện tình huống không ổn, có chút bất mãn quát lên:
- Cửu thúc dặn các anh làm việc như vậy hả?
Không chỉ riêng Quách Lương Tài phát hiện không ổn, ngay cả những bảo vệ ngoài cửa cũng thấy.
- Đội trưởng đang làm gì vậy?
- Con bé kia ngon thật...
- Đệt, tao chết mất!
- Cái gì?
- Đó là Đường Kim a, chạy mau tụi bây!
- Đường Kim? Tao xem nào... ô cái đệch, là nó thật, chúng ta chạy mau!
Mấy bảo vệ ngoài phòng bao đang định chuồn, Đường Kim bên trong lại nói:
- Các anh kính ngưỡng tôi thật à? Vậy tại sao mấy tên ngoài kia thấy tôi còn muốn chạy?
Lời này vừa ra, những bảo vệ bên ngoài chẳng dám động đậy. Nhất thời mọi người câm như hến, ngay cả nói cũng không dám.
- Thế này... bọn họ...
Bốn bảo vệ trong phòng còn muốn giải thích gì đó.
Đường Kim ngáp một cái:
- Quên đi, tôi tin các anh. Tôi đẹp trai như vậy, các anh kính ngưỡng tôi cũng bình thường.
- Tiểu Nhu nói không sai, quản nhiên tên này siêu cấp tự luyến.
Hàn Tiểu Linh chửi thầm trong lòng. Mà lúc này, Đinh Lan cũng trấn định lại, dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim. Con gái vẫn nói Đường Kim có nhiều bản lĩnh, nàng còn cảm thấy hơi khoa trương. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ con gái cũng không khoa trương là mấy.
- Vậy... vậy chúng tôi không quấy rầy ngài dùng cơm...
Người cầm đầu cẩn thận nói, hiển nhiên là muốn rời khỏi nơi thị phi này.
- Đi thôi đi thôi, nhớ là kéo thằng bệnh què ba chân kia đi luôn.
Đường Kim hời hợt phất tay một cái, sau đó lại chỉ chỉ Quách Lương Tài.
Người què ba chân?
Một đám người nhìn Quách Lương Tài, rõ ràng tên này vẫn đi đứng bình thường, hơn nữa cũng chỉ có hai chân mà.
- Chuyện này... có phải ngài nhìn nhầm không? Hình như hắn không có ba chân mà...
Bảo vệ cầm đầu lí nhí hỏi.
- Anh là đàn ông hả?
Đường Kim nhìn chằm chằm bảo vệ này.
- Ắc, tất nhiên.
Bảo vệ hơi kinh ngạc.
- Nếu anh là đàn ông, vậy sao anh không biết đàn ông có ba chân? Thằng nào có hai chân thì chỉ có thái giám.
Đường Kim tức giận nói.
Lời này vừa ra, mọi người hiểu ngay chân thứ ba là cái gì. Chẳng qua, một đám bảo vệ bắt đầu sợ hãi, Đường Kim có ý gì? Chẳng lẽ muốn biến Quách Lương Tài thành thái giám?
Bảo vệ cầm đầu cũng hoài nghi như thế, nhưng không dám xác định, đành cẩn thận hỏi một câu:
- Chuyện này... hắn hiện tại vẫn còn ít nhất hai chân lành lặn, ngài nói kẻ gãy ba chân, thật sự là hắn hả?
- Tôi nói gãy cả ba chân, chẳng nhẽ anh hoài nghi lời tôi nói?
Đường Kim nhìn chằm chằm vào bảo vệ này:
- Không phải vừa rồi anh nói rất kính ngưỡng tôi sao? Anh đã kính ngưỡng tôi, sao lại còn hoài nghi nữa? Nếu hắn không gãy ba cái chân kia, vậy trừ phi là cái chân thứ ba của anh bị chặt đứt. Anh cảm thấy chân thứ ba của mình bị chặt đứt rồi sao?
- Không có, tất nhiên là không có!
Bảo vệ cầm đầu đã toát mồ hôi lạnh. Lúc này hắn đã hiểu, nếu hắn không đánh gãy ba cái chân của Quách Lương Tài, Đường Kim sẽ làm thịt cái chân thứ ba của hắn.
Đường Kim lại còn ngồi đó làu bàu:
- Mấy ngày qua hình như có rất nhiều sát thủ tới tìm mình, những người này nói kính ngưỡng mình, có phải sát thủ cố ý tiếp cận không nhỉ? Thoạt nhìn có tý giống!
Nghe được câu này, bảo vệ còn đang do dự lập tức biến sắc, sau đó quát khẽ một tiếng:
- Lôi hắn ra ngoài trước!
Lời còn chưa dứt, hắn đã hùng hổ nhào về phía Quách Lương Tài. Hắn mà còn chần chừ, không khéo không chỉ biến thành thái giám, mà sẽ biến thành người chết!
Ba bảo vệ khác cũng lập tức hành động, cùng nhau nhào về phía Quách Lương Tài. Người nắm bả vai, người khóa đầu, cùng nhau kéo Quách Lương Tài ra khỏi phòng bao.
- Các người làm gì? Buông ra, tôi là người của Thiệu gia trên tỉnh thành, tôi rất thân với Cửu thúc của các người...
Quách Lương Tài to mồm gào thét, nhưng còn chưa hô xong đã phải la thảm một tiếng: "Gào!"
- Quen con mẹ mày!
Lại có người hung hăng đá hắn một cước.
- Tôi muốn gọi điện cho Cửu thúc... Ựa!
Quách Lương Tài nói một câu, sau đó cũng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.
Một đám bảo vệ bị dọa không nhẹ, lúc này phát tiết hết lửa giận lên người Quách Lương Tài. Mà tên bảo vệ cầm đầu lúc nãy lại càng hung hăng, một cước sút thẳng vào ngã ba của Quách Lương Tài:
- Lôi thằng cờ hó này đi trước đã. Mẹ kiếp, suýt nữa bị nó hại chết rồi!
Một đám bảo vệ nhanh chóng lôi Quách Lương Tài chẳng khác gì chó chết đi. Mà trong phòng bao, Đường Kim bắt đầu đổi khách thành chủ mời mọi người:
- Tuyết Nhu, nào, ăn cái này, cái này ngon nè...
- Chú Hàn, ăn chút bầu dục, cái này bổ...
- Dì Đinh, món canh này hình như tốt cho sắc đẹp...
- Chị Linh nè, cái này có thể hạ hỏa...
Hàn Tuyết Nhu lặng lẽ cấu Đường Kim một cái dưới bàn. Tên này nói nhăng quậy cái gì? Cho ba nàng ăn bầu dục, để ba bổ thận sao? Muốn mẹ nàng đẹp thì còn dễ nói, nhưng giúp chị Linh hạ hỏa thì là ý gì? Nghe như chị Linh thiếu mùi đàn ông vậy?
- Chuyện này... vậy là xong rồi hả?
Lúc này, Hàn Tiểu Linh không nhịn được hỏi.
Đinh Lan cũng tiếp lời:
- Đường Kim, chuyện này không có phiền toái gì chứ?
- Chuyện vừa nãy?
Đường Kim cực kỳ vô tội:
- Dì Đinh, vừa nãy ngoại trừ ăn vài thứ, hình như con không làm gì mà? Làm sao mà có phiền toái ạ?
Mấy người đều câm nín, sau đó nghĩ cẩn thận, lại phát hiện tên này cũng nói không sai, vừa rồi hắn đúng là chẳng làm gì, chỉ nói vài câu thôi.
- Mẹ, đừng lo lắng, không sao đâu. Mặc kệ có chuyện gì, Đường Kim đều có thể giải quyết.
Hàn Tuyết Nhu lanh chanh nói. Hàn Tuyết Nhu tuyệt đối tin tưởng cậu bạn trai này.
- Tiểu Nhu nói đúng, không cần lo lắng, chúng ta dùng bữa thôi.
Hàn Hữu Đức cũng ủng hộ.
Nói thì nói như thế, nhưng vừa rồi bị Quách Lương Tài náo loạn hai lần, Hàn Hữu Đức cũng chẳng muốn ăn nữa, Đinh Lan và Hàn Tiểu Linh cũng giống vậy. Kết quả là, kế tiếp, bữa tối này căn bản chỉ có Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu ăn. Đợi Hàn Tuyết Nhu lấp đầy cái bụng, chiến trường chỉ còn lại một mình Đường Kim.
Đinh Lan vốn định lợi dụng bữa tối này tự thân kiểm tra Đường Kim một chút, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Nhưng có thể khẳng định một chút, Đường Kim đã tạo ấn tượng mạnh với nàng. Còn về ấn tượng này có tốt hay không, ngay cả chính Đinh Lan cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ là, Đinh Lan lại phát hiện Hàn Tuyết Nhu đang tựa vào người Đường Kim, giống như sắp ngủ vậy. Nàng mở miệng nói:
- Tiểu Nhu, nếu buồn ngủ rồi, vậy cùng mẹ về nhà ngủ đi.
Chương 306: Ám sát trong đêm.Hàn Tuyết Nhu cố gắng chống mắt dậy, vừa rồi nàng rất đói, cũng không buồn ngủ như vậy. Bây giờ ăn no là lại muốn ngủ vô cùng. Mà nghe được lời này của Đinh Lan, nàng vô thức định đáp ứng. Chẳng qua nàng còn chưa mở miệng, đột nhiên cảm nhận được một cái tay đang mò mẫm lên ngực nàng, nhất thời nhớ ra một chuyện.
- Mẹ, lát nữa con còn đi xem phim với Đường Kim.
Hàn Tuyết Nhu lập tức nói.
- Tiểu Nhu, em như vậy còn phim phiếc gì nữa? Đến đó ngủ còn có vẻ đúng.
Hàn Tiểu Linh không nhịn được chen vào. Tiểu Nhu còn sắp ngủ gật rồi, còn xem phim gì nữa.
- Nhưng vé cũng đã mua rồi, không thể để lãng phí được.
Hàn Tuyết Nhu nhìn Đinh Lan, làm nũng nói.
- Được rồi, vậy con đi với Đường Kim đi.
Đinh Lan có chút bất đắc dĩ, nàng chả biết thừa, con gái chắc chắn không phải đi xem phim gì, mà là muốn ở cùng Đường Kim.
- Dạ, ba, mẹ, chị Linh, vậy bọn con đi trước!
Hàn Tuyết Nhu nói xong lại không nhịn được ngáp một cái. Thật sự quá buồn ngủ a, chẳng qua đã đáp ứng tên Đường Kim này, tối nay còn phải theo hắn nữa.
Còn về cái cớ xem phim này thì cũng không phải là lấy lý do. Đi xem phim chưa chắc đã phải vào rạp, ở nhà xem trên máy tính cũng được mà.
- Chú Hàn, dì Đinh, hẹn gặp lại.
Đường Kim cũng cười hì hì chào tạm biệt cha mẹ Hàn Tuyết Nhu.
Hai người ôm nhau rời đi. Mới đi hơn mười mét, Đinh Lan lại nghe được thanh âm làm nũng của Hàn Tuyết Nhu:
- Em mệt quá, anh ôm em về nha!
Sau đó, Đinh Lan thấy được, Đường Kim quả thật bế Hàn Tuyết Nhu. Mà dù ôm một người, tốc độ của hắn lại còn nhanh hơn mới chết. Không tới một lúc, họ đã biến mất trong tầm mắt ba người Đinh Lan.
----
Tối nay là tối thứ ba mà mọi người canh chừng ngoài biệt thự Tần gia. Hai tối trước đều sóng yên biển lặng, cộng thêm ngày hôm nọ vừa chết một đám sát thủ, mọi người đều cảm thấy tối nay có lẽ cũng yên tĩnh.
Bất tri bất giác, thời gian đã là bốn giờ sáng. Trong biệt thự rất an tĩnh, chẳng qua vẫn còn một căn phòng sáng đèn. Đại đa số người thử ở đây cũng cảm thấy buồn ngủ. Thông thường thì bốn giờ sáng cũng là lúc người ta buồn ngủ nhất, không ít người cũng đã vô thức thả lỏng mình.
Trong lúc những người này buồn ngủ, một bóng đen lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên nóc nhà biệt thự.
Bóng đen nhanh chóng rời khỏi nóc nhà, xuống lầu ba, sau đó lại xuống tới lầu hai. Bước chân của bóng đen này rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng. Mà rất nhanh, hắn đã tiếp cận căn phòng duy nhất còn sáng đèn trong biệt thự.
Lặng lẽ đi tới cửa, bóng đen dán sát vào để nghe động tĩnh bên trong. Mặc dù phòng này cách âm không tệ, nhưng hắn vẫn có thể nghe được thanh âm truyền ra, là tiếng rên kiều mỵ của con gái và tiếng thở hồng hộc của con trai đan xen nhau, làm người nghe có cảm giác mạch máu căng phồng lên.
Bóng đen này lộ ra vẻ mặt hài lòng. Thanh âm này đã đủ để hắn biết nam nữ trong phòng đang làm gì. Hai mục tiêu trong đó là một đôi vợ chồng chưa cưới, vậy thì, đôi nam nữ này hẳn đang ăn cơm trước kẻng rồi.
Bóng đen giơ tay phải lên, trong tay hắn là một khẩu súng lục có ống giảm thanh. Họng súng nhằm ngay cửa phòng, bóng đen nhấc chân chuẩn bị đạp cửa, đồng thời trong mắt hiện vẻ hưng phấn. Nam nữ bên trong đang cuồng hoan quên mình, hiện tại không chỉ là thời cơ xuống tay tốt nhất, mà còn có thể một lúc giải quyết hai mục tiêu.
Bốn mươi triệu đô la!
Trong con ngươi của bóng đen như hiện lên vô số đo la, hắn thậm chí còn thấy được một màu vàng chói. Trong nháy mắt, hắn có cảm giác, dường như mình đang ngồi trên núi vàng.
Một giây sau, hắn cảm thấy cổ họng truyền đến một trận đau nhức, một cỗ lực lượng cường đại thông qua cổ họng truyền vào cơ thể hắn. Cỗ lực lượng này lấy tốc độ cực nhanh cắn nuốt sinh mệnh của hắn, để cái chân giơ lên kia không tự chủ được rủ xuống. Sau đó, thân thể của hắn vô thanh vô tức ngã xuống đất.
Trong phòng ngủ, trên chiếc giường xa hoa kia, cảnh phim nóng vẫn đang được diễn tiếp. Thân thể hoàn mỹ của Hàn Tuyết Nhu đang vặn vẹo trong không khí, làm ra những tư thế hấp dẫn dị thường...
Lúc Đường Kim mang Hàn Tuyết Nhu tới đây, nàng đã ngủ say trong ngực hắn rồi. Cho đến một giờ trước, Hàn Tuyết Nhu mới tỉnh lại. Ngủ sáu bảy tiếng, tinh thần của nàng bây giờ cũng tương đối tốt. Cho nên, vốn đã lấy cớ muốn xem phim với Đường Kim, nàng liền dứt khoát lên giường đóng phim với hắn luôn.
Vừa giãy dụa, Hàn Tuyết Nhu lại thấy được ảnh chụp trên tường. Nhất thời, trong lòng nàng lại có cảm giác quái dị, nàng cảm thấy như Tần Thủy Dao đang nhìn nàng vậy. Mà mặc dù cảm giác này quái dị, nhưng hình như lại làm trong lòng nàng dâng lên một loại kích thích đặc biệt. Mà động tác của nàng, trong lúc vô tình lại càng cuồng nhiệt.
Mà Hàn Tuyết Nhu căn bản không biết, Đường Kim vừa phối hợp diễn xuất một tuyệt phẩm với nàng, lại vừa vô thanh vô thức giết một người.
Cho đến khi Hàn Tuyết Nhu vô lực ngã sấp lên người hắn, Đường Kim mới hơi tiếng nuỗi vỗ vỗ lên cặp mông mượt mà của nàng:
- Cưng à, anh ra ngoài vứt rác đã.
- Dạ.
Hàn Tuyết Nhu kiều mỵ đáp một tiếng, lật người xuống khỏi hắn, thuận tiện kéo cái chăn che giấu thân thể hấp dẫn vô cùng của nàng.
Đường Kim mặc quần áo rời giường, mở cửa ra ngoài, thi thể sát thủ vẫn nằm trước cửa.
Đóng cửa phòng, Đường Kim rút phi tiêu vàng ra, nhanh chóng khắc số 14 lên trán sát thủ, đồng thời cảm khái một câu:
- Số xấu như vậy mà chú cũng gặp được. Ngay số tử, không phải là muốn chết sao? Chú mà không chết, chẳng phải là thiên lý khó dung sao?
Mở đèn trên hành lang, sau đó cầm điện thoại chụp ảnh lại. Đường Kim cũng chưa gọi điện cho Hiểu Hiểu ngay, giờ này chắc nàng đang ngủ rồi.
- Vứt đống rác này trước đã.
Đường Kim lẩm bẩm. Trong phòng ngủ, nữ diễn viên xinh đẹp khêu gợi còn đang chờ nam chính như hắn trở về diễn phim tiếp. Hắn cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian với tên sát thủ rác rưởi này.
Cúi người xuống, đang định nhấc thi thể kia lên, Đường Kim đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm ập tới từ phía sau. Mặc dù cỗ khí tức này giấu diếm cũng khá, nhưng vẫn không tránh được lực cảm ứng của hắn.
Đường Kim đột nhiên đứng thẳng người, mà cùng một thời gian, hắn vung một tay lên, một chiếc phi tiêu vàng đã bắn về phía cỗ khí tức kia. Sau đó, hắn xoay người lại, nhưng trong nháy mắt đó, hắn lại thấy hàn mang bén nhọn đang bắn về phía mình với tốc độ của tia chớp!
Đây là một thanh kiếm, một thanh lợi kiếm có hàn mang. Không thấy được chủ nhân của thanh kiếm này, nhưng thanh kiếm chỉ còn cách ngực Đường Kim chưa đầy nửa mét
Chương 307: Tên quyết định vận mệnh.Thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên:
- Nhớ kỹ, tên ta là Kinh Kha!
Một kiếm này không chỉ đột ngột, mà tốc độ còn nhanh như chớp giật. Khi thanh âm này vang lên, tốc độ của trường kiếm còn nhanh hơn nữa, dường như trong nháy mắt sẽ đâm vào ngực Đường Kim!
Mà phi tiêu vàng Đường Kim vừa ném ra dường như không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với sát thủ. Lúc hắn đâm ra một kiếm này là đã đổi vị trí ngay, thế nào mà lại vô tình tránh được phi tiêu vàng này.
Nếu người bình thường gặp phải kiếm này, vậy thì hắn phải chết không cần nghi ngờ. Nhưng Đường Kim không phải người thường, hắn dù ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng thấy kinh hoảng.
Kiếm nhanh, nhưng tay Đường Kim còn nhanh hơn. Hắn chỉ giơ một tay lên, hai ngón tay đã kẹp lấy mũi kiếm, mà lợi kiếm vốn phi rất nhanh, lại không thể di chuyển thêm nửa tấc.
Mà lúc này, Đường Kim cũng nhìn rõ chủ nhân của thanh kiếm, một gã đàn ông thon gầy chừng ba mươi tuổi, nhìn qua bình thường chẳng có gì lạ. Nhưng kẻ có thể đâm ra một kiếm như vậy, hiển nhiên không phải là một người đàn ông bình thường.
- Kinh Kha?
Đường Kim nhìn gã thon gầy này:
- Xem ra, tên đúng là có thể quyết định vận mệnh a!
Sắc mặt Kinh Kha đột nhiên đại biến, hắn vốn cho rằng mình đã thành công, nhưng khi hắn phát hiện trường kiếm không thể di chuyển một chút nào, hắn đã cảm thấy không ổn. Mà một giây sau, khi hắn phát hiện Đường Kim chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp lấy kiếm của hắn, rốt cuộc hắn cũng hiểu, mục tiêu còn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng.
- Thế... thế này, sao lại thế?
Kinh Kha dùng ánh mắt khó tin nhìn Đường Kim. Nếu Đường Kim chỉ tránh thoát một kiếm này, hắn cũng không thấy ngoài ý muốn, nhưng một màn trước mắt lại vượt quá sự tưởng tượng của Kinh Kha.
- Đối với tôi, cái gì cũng có thể.
Đường Kim lười biếng nói một câu, đột nhiên lật cổ tay, một tiếng "xoảng" giòn vang. Ánh mắt Kinh Kha lại càng khó tin, bởi hắn phát hiện, Đường Kim lại bẻ gãy mũi kiếm rồi!
Nếu là thường ngày, Kinh Kha một kích không trúng là sẽ tiếp tục áp sát. Nếu lại thất bại, hắn mới lựa chọn trốn đi. Nhưng giờ phút này, thấy biểu hiện không thể tưởng tượng của Đường Kim, Kinh Kha không chỉ mất đi dũng khí tiếp tục ám sát, thậm chí ý niệm chạy trốn cũng không mọc ra được.
Con ngươi Kinh Kha mở lớn, trong tầm mắt, hắn thấy một mũi kiếm đang lớn dần. Một giây sau, ngực hắn cảm thấy đau nhức, hắn cảm thấy mình đang... chết... Rồi hắn ngửa đầu, ngã xuống đất.
- Tên quyết định vận mệnh, chú đã tự xưng Kinh Kha, sao có thể không chết chứ? (Không rõ đoạn này lắm, hình như từ Kha này có trong từ Khảm Kha = trắc trở)
Đường Kim lẩm bẩm, cầm lấy mũi kiếm khắc số 15 lên trán sát thủ. Chụp ảnh xong, sau đó nhấc cả Kinh Kha lẫn sát thủ kia lên, chợt lóe rồi biến mất.
Tiện tay vứt hai cỗ thi thể ra ngoài bietj thự, Đường Kim lại trở về phòng ngủ.
Trên giường, Hàn Tuyết Nhu làm lộ ra vài mảng trắng như bạch ngọc, hơi tò mò hỏi:
- Có sát thủ sao?
Nhìn tư thái mê người dị thường kia, trong lòng Đường Kim lại bốc lửa. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất cởi đồ ra, chui vào chăn, ôm lấy thân thể xinh đẹp của Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, em chính là sát thủ đó. Tối nay đã có vô số sinh mạng hy sinh trong thân thể em. Kế tiếp lại có thêm vô số sinh mệnh nhỏ chưa ra đời bị em bóp chết.
- Cái gì... Ưm...
Hàn Tuyết Nhu không hiểu được ý của Đường Kim.
- Người ta nói Nhất tướng công thành vạn cốt khô, một trẻ sinh ra vạn tinh khóc...
Hai tay Đường Kim không thành thật chạy nhảy trên người Hàn Tuyết Nhu. Thân thể nàng càng ngày càng thành thục, làm hắn đã trầm mê, không cách nào tự kềm chế.
- Anh thật lưu manh!
Hàn Tuyết Nhu rốt cuộc cũng hiểu ý Đường Kim.
- Cưng à, anh chỉ muốn nói cho em biết sinh mạng tạo ra khó thế nào mà thôi, sao có thể coi là lưu manh chứ?
Đường Kim cười hì hì một tiếng, lại lơ đãng hòa nhập làm một với Hàn Tuyết Nhu.
- Bây giờ anh đang giở trò lưu manh...
Hàn Tuyết Nhu nhẹ nhàng thở dốc.
Đường Kim không có nói nữa. Nói không bằng làm, bây giờ hắn chỉ muốn làm mà thôi.
Nam nữ mới nếm thử trái cấm luôn không tránh được trầm mê. Mà hiện tại Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu chính là như thế. Kể từ khi gặp lại, ngoại trừ ăn ngủ ra, bọn họ cơ hồ dùng tất cả thời gian để nghiên cứu thân thể đối phương.
Thi thể của Kinh Kha và một sát thủ khác sáng sớm đã bị phát hiện. Mà hôm nay Đường Kim cũng không rời biệt thự, Hàn Tuyết Nhu cũng không rời đi. Về vấn đề ăn cơm, trong phòng bếp vẫn còn, bọn họ ăn qua một chút, sau đó lại quấn lấy nhau.
Thậm chí Đường Kim tính toán, mấy ngày nghỉ tiếp theo đều ở cùng Hàn Tuyết Nhu như vậy. Chỉ tiếc, khi hắn và Hàn Tuyết Nhu ở trong biệt thự một ngày hai đêm, cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp này của hắn đã bị cắt đứt.
5/10, Đường Kim đã bận rộn nghiên cứu cả đêm, ngủ một cái là đến ba giờ chiều, sau đó vì bụng sôi sục mà tỉnh lại. Nhìn Hàn Tuyết Nhu vẫn ngủ say trong ngực, Đường Kim định xuống phòng bếp tìm cái gì ăn đã. Nhưng hắn vừa ngồi dậy, điện thoại hơn một ngày nằm im lại reo vang.
Cầm điện thoại, Đường Kim phát hiện là do Tần Khinh Vũ gọi tới, hắn không hề do dự bắt máy.
- Chị Khinh Vũ, sao vậy?
Đường Kim hỏi.
- Đường Kim, trong công ty có chút việc, có một thương nhân nước ngoài muốn nói chuyện hợp tác với dì. Gần đây công ty của dì gặp chút phiền toái, nếu có thương nhân hợp tác... có lẽ là chuyện tốt. Dì muốn đi xem sao, nhưng không biết có thể đi hay không, cho nên muốn hỏi ý kiến của cháu một chút.
Tần Khinh Vũ dò hỏi.
- Thương nhân nước ngoài?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Nam hay nữ?
- Nam, dẫn theo một nữ phụ tá, cụ thể thì dì không rõ lắm.
Tần Khinh Vũ hồi đáp.
- Thương nhân nước ngoài, tới lúc này cũng hơi trùng hợp.
Đường Kim lầm bà lẩm bẩm, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chị Khinh Vũ, vậy đi, em đi trước xem sao đã. Nếu xác nhận không thành vấn đề, chị lại nói chuyện với bọn họ.
- Ừ, cũng tốt. Dì sẽ để La Ngọc Hoa chờ cháu ở cửa công ty.
Tần Khinh Vũ đáp ứng:
- Đúng rồi, cháu còn nhớ La Ngọc Hoa chứ? Chính là phụ tá của dì, cháu đã gặp trong viện lần trước.
- Em nhớ.
Đường Kim nói nhanh:
- Chị gọi cho La Ngọc Hoa trước đi, mấy phút sau em sẽ tới.
- Được, cứ như vậy.
Tần Khinh Vũ cúp máy trước.
Đường Kim cúp máy, đang chuẩn bị rời giường, cúi đầu nhìn, lại phát hiện Hàn Tuyết Nhu đã tỉnh lại. Nàng dùng cặp mắt xinh đẹp mà mị hoặc dị thường kia nhìn hắn, vẻ mặt có vẻ quái dị.
- Cưng à, anh biết mình rất tuấn tú, nhưng em cũng không cần nhìn ngây người vậy chứ?
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
- Vừa rồi anh nói chuyện với mẹ Tần Thủy Dao hả?
Hàn Tuyết Nhu mở miệng hỏi.
- Đúng rồi, chị Khinh Vũ có việc cần anh đi làm.
Đường Kim gật đầu.
- Sao anh lại gọi mẹ Tần Thủy Dao là chị?
Hàn Tuyết Nhu ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim.
Chương 308: Anh quyết định làm một bài thơ.- Cưng à, em không thấy chị Khinh Vũ thoạt nhìn cũng chỉ 20 tuổi sao?
Đường Kim hỏi ngược lại.
- Nhưng anh là hôn phu của Tần Thủy Dao, gọi mẹ cô ấy là chị mà cũng được hả?
Hàn Tuyết Nhu nhìn Đường Kim, đột nhiên ngữ xuất kinh người:
- Ê, đại sắc lang, không phải anh có ý đồ với mẹ Tần Thủy Dao đó chứ?
Hàn Tuyết Nhu cũng đã gặp qua Tần Khinh Vũ, tất nhiên nàng biết Tần Khinh Vũ nhìn rất trẻ, nhiều nhất chỉ khoảng hơn hai mươi. Nàng đứng chung với Tần Thủy Dao cũng chẳng khác hai chị em là mấy. Nàng biết kiểu phụ nữ cao quý thành thục thế này rất hấp dẫn với đàn ông, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Ninh Sơn của Tần Khinh Vũ đã đủ nói rõ vấn đề rồi.
Cho tới bây giờ, Hàn Tuyết Nhu vẫn chẳng hiểu sao Đường Kim lại từ hôn với Tần Thủy Dao. Mặc dù vẫn luôn cạnh tranh với Tần Thủy Dao, nhưng nàng cũng hiểu rõ, bàn về điều kiện, Tần Thủy Dao chẳng hề kém nàng. Một đại mỹ nữ như vậy, hơn nữa còn là đại mỹ nữ sắp tới tay Đường Kim, lấy sự háo sắc của tên này, sao còn muốn đẩy nàng đi chứ?
Mặc dù Hàn Tuyết Nhu ước gì Đường Kim từ hôn cùng Tần Thủy Dao, nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Nhưng vừa rồi nghe Đường Kim nói chuyện với Tần Khinh Vũ, nàng đột nhiên nghĩ ra một ý niệm quái dị. Tên sắc lang này, không phải coi trọng Tần Khinh Vũ chứ?
Hàn Tuyết Nhu càng nghĩ càng thấy đúng, Tần Thủy Dao là mỹ nữ, Tần Khinh Vũ lại càng là đại mỹ nữ. Mà mị lực của Tần Khinh Vũ rõ ràng lớn hơn. Nếu trở thành con rể Tần Khinh Vũ, muốn cua nàng là không thể nào, cho nên Đường Kim mới muốn từ hôn với Tần Thủy Dao. Như vậy, hắn có thể quang minh chính đại theo đuổi Tần Khinh Vũ rồi. Nguyên nhân này, càng nghĩ càng thấy chuẩn, thậm chí, Hàn Tuyết Nhu cảm thấy, đây chính là nguyên nhân hợp lý duy nhất.
Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu, bộ dạng thật ngạc nhiên:
- Cưng à, em vẫn còn ngái ngủ sao?
Mặc dù bộ mặt ngạc nhiên và vô tội, nhưng trong lòng Đường Kim cũng hơi kinh ngạc. Nghe nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, hình như bạn gái này của hắn cũng rất nhạy bén a. Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện như vậy. Trước khi chị Khinh Vũ tới tay, hắn sẽ không cho bất cứ kẻ nào biết ý đồ này.
Vẻ mặt vô tội này của Đường Kim đã lừa gạt được Hàn Tuyết Nhu. Nhất thời, hoài nghi trong lòng nàng cũng giảm đi nhiều. Chẳng qua nàng không nhịn được hỏi:
- Nếu không có ý đồ với Tần Khinh Vũ, vậy anh sao lại từ hôn với Tần Thủy Dao?
- Cưng à, đó là vì anh yêu em mà!
Đường Kim cười hì hì nói.
- Lừa ai vậy? Lúc anh náo loạn với Tần Thủy Dao thì em còn chưa xuất hiện.
Hiển nhiên Hàn Tuyết Nhu không tin lời này.
- Cưng à, người vĩ đại như anh tất nhiên có thể biết trước tất cả. Mặc dù lúc ấy còn chưa gặp em, nhưng anh biết nhất định sẽ gặp được em mà.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Gạt người!
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng:
- Nè, cho em biết nguyên nhân chân chính đi. Nếu không em không để ý đến anh nữa!
- Được rồi.
Đường Kim cảm khái một câu:
- Cưng à, nghĩ ngợi rất nhiều, anh đột nhiên nổi thi hứng, anh quyết định làm một bài thơ.
Hàn Tuyết Nhu không nhịn được liếc Đường Kim một cái. Tên này lại làm trò rồi.
Đường Kim lại mặc quần áo rời giường, sau đó tới bên tường, nhìn ảnh chụp trên đó. Hắn chắp tay nhẹ nhàng ho khan hai cái, sau đó chạm rãi đọc:
- Tính mạng tuy đáng quý. Tình yêu đáng giá hơn. Nếu vò tự do cố. Cua gái sẽ thành công.
Phì!
Hàn Tuyết Nhu duyên dáng cười. Tên này mà làm thơ cái gì? Chép thơ còn không phải.
- Cưng à, nên rời giường thôi. Chúng ta giúp chị Khinh Vũ làm chút chuyện.
Đường Kim xoay người, nhìn Hàn Tuyết Nhu vẫn còn rúc trong chăn, cười rạng rỡ:
- Muốn anh giúp em mặc quần áo không?
- Không thèm.
Hàn Tuyết Nhu cong miệng, để tên này mặc quần áo? Không khéo nửa giờ cũng chưa xong.
Ba rưỡi chiều, tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ.
Trong phòng tiếp khách, một nam một nữ ngồi trên ghế. Đàn ông hơn bốn mươi, khuôn mặt đúng kiểu phương Đông, mang một cặp kính đen, giày tây, hào hoa phong nhã. Chẳng qua hiện tại, trên mặt hắn đã hơi mất kiên nhẫn. Chờ đến mức này, quá lâu rồi.
Bên người người trung niên lại có một mỹ nữ tóc vàng. Mỹ nữ này chỉ khoảng hơn hai mươi, vóc người gợi cảm nóng bỏng. Mà một thân trang phục của nàng trong lúc lơ đãng lại tản ra sự hấp dẫn. Mảng tuyết trắng lớn trước ngực, còn cả khe rãnh như ẩn như hiện nữa, lại cả chiếc quần tất bao lấy cặp đùi đẹp. Không chút nghi ngờ nào, đó là một vưu vật tóc vàng làm đàn ông vừa nhìn đã muốn ném nàng lên giường.
Người trung niên hình như muốn đứng dậy. Nhưng lúc này, một mỹ nữ còn trẻ tuổi đi tới, chính là phụ tá của Tần Khinh Vũ, La Ngọc Hoa.
- La tiểu thư, Tần tổng của các cô còn chưa tới sao?
Người trung niên mở miệng hỏi, tiếng Tàu của hắn cũng không quá chuẩn, nhưng nếu so với một người nước ngoài thì tiếng Tàu của hắn đã rất khá rồi.
La Ngọc Hoa còn chưa nói gì, một nam một nữ đã đi tới. Chính là Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu.
- Hồ tiên sinh, vị này là đại diện của Tần tổng, Đường tiên sinh. Tần tổng tạm thời quá bận không tới được, để Đường tiên sinh tới nói chuyện hợp tác với ngài trước.
Lúc này La Ngọc Hoa mới mở miệng, sau đó lại chuyển sang nói với Đường Kim.
- Đường tiên sinh, vị này là Hồ tiên sinh đến từ nước Mỹ, đây là phụ tá của Hồ tiên sinh, tiểu thư Nina.
Vừa vào cửa, tầm mắt của hai người Đường Kim đã tập trung lên người Nina. Mỹ nữ tóc vàng này mặc dù là phụ tá, nhưng hiển nhiên nàng gây chú ý hơn "tiên sinh" nhiều.
Bàn về dung mạo, Nina hơi kém Hàn Tuyết Nhu một chút, nhưng bàn về vóc người, Nina lại chẳng thua kém tý nào. Trên thực tế, Nina còn đầy đặn, còn thành thục hơn. Mà một thân trang phục câu dẫn người khác của nàng, làm nàng thậm chí còn hấp dẫn hơn cả Hàn Tuyết Nhu nữa.
Là đàn ông, Đường Kim tất nhiên sẽ chú ý mỹ nữ hơn. Mà thân làm một mỹ nữ, Hàn Tuyết Nhu cũng sẽ theo bản năng mà chú ý tới những mỹ nữ không phân cao thấp với nàng. Vì vậy, Nina trở thành tâm điểm chú ý của cả hai người.
- Hồ tiên sinh, nghe nói ông muốn đầu tư vào sản phẩm thẩm mỹ của chúng tôi?
Đường Kim nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Mặc dù Nina thoạt nhìn còn gợi cảm hơn Hàn Tuyết Nhu, nhưng nhìn thêm mấy lần, mị lực của Nina trong mắt hắn lại giảm xuống. Cỗ phong tình mị hoặc trên người Nina lại chứa quá nhiều sự giả bộ, mà sự mị hoặc của Hàn Tuyết Nhu lại hoàn toàn giống như tự nhiên, không có nửa điểm dấu vết giả tạo.
- Không sai, tôi rất hứng thú với sản phẩm thẩm mỹ của quý công ty, có ý đưa sang thị trường Âu Mỹ.
Hồ tiên sinh kia gật đầu, sau đó lại hơi hoài nghi nhìn Đường Kim:
- Đường tiên sinh, không biết chuyện như thế này, cậu có thể hoàn toàn đại diện cho Tần tổng không?
Chương 309: Thay đổi to lớn.- Dĩ nhiên có thể.
Đường Kim đảo tròng mắt:
- Hồ tiên sinh, nghe nói ông không rõ vài vấn đề, không biết là vấn đề gì?
- Là như vậy, chúng tôi muốn biết mỹ phẩm của của các cậu có hiệu quả như thế nào. Nếu như có thể, chúng tôi muốn biết đại khái về cách điều chế. Theo La tiểu thư nói, những thứ này chỉ có Tần tổng mới biết, cho nên chúng tôi muốn gặp mặt Tần tổng.
Hồ tiên sinh hồi đáp.
- Cách điều chế cần giữ bí mật.
Đường Kim lắc đầu:
- Nhưng mà, nếu Hồ tiên sinh muốn biết hiệu quả, thật ra cũng không khó. Tôi có thể biểu diễn ngay tại đây.
- Biểu diễn?
Hồ tiên sinh khẽ cau mày:
- Đường tiên sinh, hiệu quả của mỹ phẩm cũng không có biểu hiện ngay, làm sao mà biểu diễn?
- Hồ tiên sinh có điều không biết, đồ trang điểm bình thường tất nhiên không có hiệu quả ngay lập tức. Nhưng mỹ phẩm của chúng tôi lại không giống. Đối với phụ nữ da không tốt, đặc biệt là phụ nữ Âu Mỹ chưa từng dùng qua sản phẩm của chúng tôi, hiệu quả của lần đầu sử dụng, tuyệt đối là dựng sào thấy bóng.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
La Ngọc Hoa không khỏi nhìn Đường Kim một cái, năng lực lòe bịp của thằng nhóc này đúng là nhất lưu a. Nàng còn chưa từng nghe nói qua công ty có loại sản phẩm thế này.
Trong lòng Hàn Tuyết Nhu đang nói thầm, tên này lại nói chuyện đứng đắn với người khác như thế? Tám phần đang lừa bịp người ta.
- Thật thần kỳ như vậy?
Hồ tiên sinh rất kinh ngạc.
- Dĩ nhiên, nếu ông không tin, tôi có thể biểu diễn ngay cho các ông. Phụ tá Nina của ông chưa từng dùng qua sản phẩm của chúng tôi, hơn nữa da cô ấy cũng không khá lắm. À, tôi đảm bảo sau khi sử dụng, làn da cô ấy sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đường Kim lời thề son sắt.
Hồ tiên sinh quay đầu, thấp giọng dùng thứ ngôn ngữ mà Đường Kim không hiểu để nói chuyện với Nina. Sau đó thấy Nina gật đầu. Hồ tiên sinh lại quay lại nhìn Đường Kim:
- Đường tiên sinh, đã như vậy thì chúng ta dùng thử một chút. Nếu hiệu quả đúng như cậu nói, vậy chuyện hợp tác của chúng ta cũng không thành vấn đề.
- Tốt!
Trên mặt Đường Kim lộ ra nụ cười sáng lạn, quay đầu nhìn La Ngọc Hoa:
- Đi lấy mỹ phẩm cho tiểu thư Nina dùng thử.
- Vâng, Đường tiên sinh.
Mặc dù La Ngọc Hoa không biết Đường Kim đang làm cái gì. Nhưng nàng rất thức thời không nói gì cả. Một mặt là Tần Khinh Vũ đã dặn dò, mà mặt khác là do nàng cũng mơ hồ biết về năng lực của Đường Kim.
Sau đó, cái gọi là mỹ phẩm Khinh Vũ số 2 được đưa tới. Là loại chất lỏng hoàn toàn, bao bì còn chưa bị mở ra.
- Nina tiểu thư, có cần tôi tự mình thoa mỹ phẩm cho cô không?
Đường Kim cầm lấy Khinh Vũ số 2, lại khẽ mỉm cười với Nina, trong mắt còn mơ hồ lộ ra thần thái sắc mị mị.
Hàn Tuyết Nhu không nhịn được véo Đường Kim một cái. Sắc lang này, không phải muốn chiếm tiện nghi của người ta đó chứ?
Nina lại như chẳng hiểu gì, bộ dạng hơi mờ mịt. Cho đến khi Hồ tiên sinh thấp giọng nói mấy câu với nàng, nàng mới hiểu ra, sau đó lắc đầu.
- Nina nói để cô ấy tự sử dụng làm được.
Hồ tiên sinh nói với Đường Kim.
- À, vậy cũng được. Cứ thoa ngay lên mặt là được.
Đường Kim cũng hơi tiếc hận, đưa Khinh Vũ số 2 cho Nina.
Nina cũng không chần chờ, nhận lấy mỹ phẩm, sau đó mở bao bì, đổ chất lỏng bên trong ra rồi thoa lên mặt mình. Thật ra Đường Kim cũng không có nói sai, mặc dù gương mặt Nina cũng coi như xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ thì da dẻ kém xa Hàn Tuyết Nhu, thậm chí còn không bằng cả La Ngọc Hoa bên cạnh.
Chẳng qua nhìn nàng thoa mặt, Đường Kim lại đột nhiên nhớ tới Kiều An An. Da của thất tiên nữ đúng là tốt không nói nổi a. Nàng không cần mỹ phẩm, nhưng cũng chẳng mấy ai hơn được nàng.
- Đường tiên sinh, cần bao lâu mới thấy được hiệu quả?
Hồ tiên sinh mở miệng hỏi.
- Rất nhanh.
Đường Kim lộ vẻ mười phần tự tin:
- Mấy phút đồng hồ là có thể thấy hiệu quả rõ ràng.
Mấy phút?
La Ngọc Hoa có chút dở khóc dở cười, thằng nhóc này càng ngày càng quá đáng. Coi như là linh đan diệu dược cũng không hiệu quả nhanh tới vậy chứ?
Hàn Tuyết Nhu lúc này lại tin chắc, bạn trai của nàng quả nhiên đang lừa dối người nước ngoài.
Chẳng qua Hàn Tuyết Nhu và La Ngọc Hoa cũng hơi lo lắng, Đường Kim lát nữa sẽ giải quyết thế nào?
Nhưng thấy bộ dạng tin chắc của Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu lại bắt đầu yên lòng. Còn La Ngọc Hoa vẫn thấp thỏm bất an, hiện giờ công ty hơi phiền toái, nếu thật sự có thể phát triển ra thị trường quốc tế, phát tán sản phẩm ra nước ngoài, có lẽ có thể thay đổi tình thế. Nhưng nếu Đường Kim không cẩn thận đắc tội thương nhân nước ngoài này, vậy tất cả cũng sẽ thành điều viển vông.
- Cưng, à, lát nữa chúng ta ăn cơm ở đâu?
Đường Kim bắt đầu tán phét với Hàn Tuyết Nhu.
- Đừng nói ăn cơm có được không?
Hàn Tuyết Nhu nhất thời cong môi lên:
- Người ta vốn không để ý, anh vừa nói, đột nhiên em nhớ ra chúng ta chưa ăn trưa, thật là đói!
- Không sao, đợi thêm mấy phút nữa, chúng ta có thể đi ăn cơm rồi.
Đường Kim vội vàng an ủi Hàn Tuyết Nhu, thật ra hiện tại hắn cũng rất đói.
- Lâu rồi chưa ăn lẩu nha, nếu không lát nữa đi ăn lẩu được không?
Hàn Tuyết Nhu bắt đầu suy nghĩ chỗ ăn cơm sau đó.
- Tốt.
Đường Kim đáp ứng ngay.
Hai người đứng đó chàng chàng thiếp thiếp, không coi ai ra gì, làm Hồ tiên sinh cau mày liên tục. La Ngọc Hoa lại càng câm nín, Đường Kim này không phải con rể tương lai của Tần tổng hay sao? Sao lại thân mật với con gái nhà khác thế này?
Qua gần mười phút, Hồ tiên sinh rốt cuộc không nhịn được mở miệng:
- Đường tiên sinh, bây giờ có thể nhìn ra biến hóa chưa?
- Dĩ nhiên có thể, chẳng lẽ ông không thấy được biến hóa sao?
Đường Kim đón lời, bộ dạng rất ngạc nhiên.
Mấy người ở đây vốn không thấy hiệu quả dựng sào thấy bóng nào, tất nhiên cũng không nhìn mặt của Nina. Mà nghe hắn vừa nói thế, Hồ tiên sinh và La Ngọc Hoa cùng vội vàng nhìn lại, ngay cả Hàn Tuyết Nhu cũng nhịn không được nhìn sang.
Vừa nhìn, ba người đều ù ù cạc cạc, đây là chuyện gì?
Hồ tiên sinh xoa xoa mắt, nhất thời hoài nghi mình nhìn nhầm. Nhưng xoa mấy lần, hắn phát hiện mình nhìn đúng, quả thật có biến hóa, hơn nữa còn biến hóa rất lớn.
La Ngọc Hoa cũng ngẩn người, đây... biến hóa này cũng quá ngoài dự kiến của nàng a!
Hàn Tuyết Nhu cũng hơi sững sờ. Nàng vốn tưởng rằng Đường Kim chỉ đơn thuần lòe bịp người nước ngoài. Nhưng xem ra, hình như không chỉ là lừa bịp a.
Thấy vẻ mặt của ba người, Đường Kim lại đắc ý dào dạt:
- Sao hả? Tôi nói không sai chứ? Tôi nói rồi, hiệu quả thấy ngay lập tức, mấy phút đồng hồ là có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bây giờ da của tiểu thư Nina, có phải biến hóa nghiêng trời lệch đất không?
Ba người đều không nói gì, lúc này, Nina lấy ra một tấm gương. Một giây sau, nàng phát ra một tiếng kêu sợ hãi!
Chương 310: Anh chờ cô ta chết.Trong gương là một gương mặt toàn nốt ban đen, làm cho sự quyến rũ trong mắt Nina trong nháy mắt biến mất sạch, thay vào đó là hoảng sợ và tức giận.
Mà thấy bộ dạng đắc ý của Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu và La Ngọc Hoa đều hơi câm nín, rốt cuộc tên này đã làm gì? Da mặt của Nina, đúng là trong mấy phút ngắn ngủn biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng vấn đề ở chỗ, biến hóa này không phải theo chiều hướng tốt. Gương mặt vốn xinh đẹp kia đã nổi đầy vết ban đen, chỉ một chữ xấu không thể hình dung nổi gương mặt này, có lẽ phải thêm hai chữ kinh khủng mới hợp lý!
- Đường tiên sinh, cậu có ý gì?
Hồ tiên sinh rất tức giận nhìn Đường Kim.
- Đầu năm nay, kiếm tiến không dễ a!
Đường Kim nhìn Hồ tiên sinh, vẻ mặt cảm khái:
- Đặc biệt là loại người vô năng như các ông, muốn kiếm tiền cũng không có dễ như vậy.
- Đường tiên sinh, các cậu đến nửa điểm thành ý cũng không có, tôi muốn tố cáo với chính phủ của các cậu. Cậu đã cố ý làm tổn thương phụ tá...
Hồ tiên sinh quắc mắt đứng lên, bộ dáng phẫn nộ.
Đường Kim ngáp một cái:
- Mười triệu đô la cũng không dễ kiếm như vậy. Bây giờ các người đập đầu vào tường hay để tôi ra tay?
- Cậu...
Hồ tiên sinh nổi giận đùng đùng đút tay vào trong túi:
- Tôi muốn báo cảnh sát!
Tay thò vào, nhưng không phải lấy điện thoại ra, mà là một khẩu súng. Họng súng nhằm vào Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu nhất thời kinh hô:
- Cẩn thận!
Ứ!
Một tiếng kêu thảm ngắn ngủn, Hồ tiên sinh một tay che cổ họng, tay cầm súng cũng như mất đi khí lực. Cạch một tiếng, súng lục rơi xuống, một giây sau, cả người hắn cũng đổ rầm xuống đất.
Hồ tiên sinh trợn trừng hai mắt, bộ dạng chết không nhắm mắt. Mà cổ họng hắn thì đang cắm một chiếc phi tiêu vàng.
"Á!" La Ngọc Hoa khinh hô.
"Á..." Nina cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó luyến thoắng gì đó với Đường Kim. Chẳng qua, hắn nghe chẳng hiểu được câu nào.
- Đừng nói tiếng Khựa nữa, tôi biết cô biết tiếng Tàu.
Đường Kim rốt cuộc không nhịn được nói với Nina:
- Athena, cỡ trình độ như cô, thật chẳng hiểu sao cô lại đứng thứ bảy trong giới sát thủ được!
Tiếng kêu sợ hãi ngừng lại, hoảng sợ trong mắt Nina cũng biết mất, khí chất cả người nàng hình như cũng thay đổi. Một cỗ sát khí mãnh liệt đột nhiên bộc phát từ người nàng.
- Đường Kim, tôi đánh giá thấp cậu rồi.
Nina không nói tiếng Khựa nữa. Mà trên thực tế, tiếng Tàu của nàng còn hoàn thiện hơn cả Hồ tiên sinh kia.
- Là tôi đánh giá cao cô.
Đường Kim ngáp một cái:
- Lãng phí độc của tôi.
- Làm sao cậu biết là tôi?
Nina, hiện tại hẳn nên gọi là Athena, nàng nhìn Đường Kim, dường như khó mà tin được.
- Tôi không nhận ra cô. Nhưng mà, tôi biết cô thích lợi dụng sắc đẹp giết người, còn biết vóc người cô không tệ, còn có tóc vàng nữa.
Đường Kim lười biếng nói:
- Dĩ nhiên, quan trọng nhất là IQ của cô rất thấp. Nếu không, vừa rồi cô cũng không thừa nhận mình là Athena.
- Mi gạt ta?
Athena căm tức nhìn Đường Kim.
Đường Kim lại lấy điện thoại ra, chụp một tấm của Athena, sau đó gửi cho Hiểu Hiểu, lại chẳng coi ai ra gì gọi điện cho Hiểu Hiểu một phát.
Điện thoại bắt máy, thanh âm ôn nhu động lòng người của Hiểu Hiểu truyền đến:
- Ơ, quỷ chát ghét, cô gái mà anh vừa gửi tới, không giống như người chết a, trên trán cũng không đánh số!
- Gửi cho em trước một tấm, tránh cho tý nữa chẳng ai nhận ra bộ dáng của cô ta.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Thuận tiện hỏi em một câu, Athena này xếp hạng thứ 7 thế giới thật hả?
- Nói nhảm, đương nhiên là thật!
Hiểu Hiểu tức giận nói, sau đó lại sửng sốt:
- Cái gì? Anh nói là Athena? Sao mặt cô ta lại thành ra như vậy?
- Anh trang điểm cho cô ấy.
Đường Kim thuận miệng nói, sau đó cảm khái một câu:
- Ngữ như cô ta thật không thể nào đứng thứ bảy a. Anh cũng hiểu rồi, giới sát thủ này cũng có thể dựa vào sắc đẹp để lên hạng.
- Anh không phải nói nhảm sao? Nữ sát thủ giết người trên giường là dễ nhất.
Hiểu Hiểu tức giận nói.
- Thật ra thì vóc người của cô ta cũng thường, không tốt bằng bạn gái anh, cũng không xinh đẹp bằng bạn gái anh luôn.
Đường Kim nhìn Athena một cái, tiếp tục tán phét với Hiểu Hiểu.
Hàn Tuyết Nhu bên cạnh nghe được bạn trai khích lệ, trong lòng hơi cao hứng, đồng thời lại thấy dở khóc dở cười. Hiện giờ nàng cũng đã hiểu, cô gái tóc vàng này là một sát thủ! Nhưng vấn đề là, sát thủ này còn sống, Đường Kim lại đang gọi điện cho người khác. Có lẽ hắn không sợ, nhưng nàng lại thấy hơi sợ a!
Hàn Tuyết Nhu hơi sợ, La Ngọc Hoa lại càng sợ. Cách đó không xa có một người chết, còn có một sát thủ chưa chết, nàng không sợ mà được sao? Nàng rất muốn chạy đi, nhưng lại không dám chạy, hai chân nàng run lên cầm cập. Nhưng nàng không rõ, tại sao tên kia còn có tâm tư buôn chuyện với người khác chứ?
- Đường Kim, nếu biết là ta, sao còn chưa động thủ?
Athena cũng đang nhìn Đường Kim. Nàng muốn ra tay, nhưng mơ hồ cảm thấy không ổn. Đường Kim quá trấn định, dường như tất cả đều nằm trong tay hắn. Điều này làm nàng hơi chần chừ, bởi nàng chẳng có chút nắm chắc nào.
Đường Kim chưa cúp máy, chỉ hơi ngạc nhiên nhìn Athena:
- Động thủ? Sao tôi phải động thủ?
- Mi không giết ta?
Athena dường như khó mà tin được.
Bên kia đầu dây, Hiểu Hiểu cũng hỏi vấn đề y hệt:
- Nè nè... sao không giết cô ta?
- Anh đang đợi cô ta chết mà.
Đường Kim trả lời Hiểu Hiểu, cũng không khác gì trả lời Athena:
- Chờ thêm một phút, cô ta sẽ chết, không cần anh lãng phí khí lực.
Nghe nói như thế, Athena đột nhiên căng cứng cả người, thân thể nhảy dựng lên. Chẳng qua vừa rời ghế được một tấc, nàng lại vô lực ngã xuống. Sau đó, nàng phát hiện mình toàn thân vô lực, mà sinh mệnh của nàng cũng nhanh chóng trôi qua.
- Mi... mi đã làm gì ta?
Athena kinh hãi nhìn Đường Kim.
Đường Kim không có lên tiếng, chỉ đứng dậy đi tới trước người Hồ tiên sinh, rút phi tiêu vàng ra khỏi cổ họng hắn, sau đó lấy phi tiêu xẹt qua trán Athena, số 17 đã xuất hiện trên trán nàng.
Athena không cảm thấy đau đớn, ý thức của nàng dần mơ hồ. Một giây sau, nàng đã rơi vào bóng tối vô tận.
- Cảm tạ tôi đi, cô rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi.
Đường Kim lẩm bẩm, sau đó lại chụp hình Athena, tiếp tục nói với Hiểu Hiểu:
- Kinh Kha đã thọt, Athena cũng về gặp vua Hùng. Bây giờ, cũng chỉ còn lại tên Thượng Đế kia thôi.
Chương 311: Chưa bao giờ cần khoe khoang.- Nè, anh cũng nên cẩn thận một chút, Thượng Đế kia rất lợi hại, hơn nữa rất thần bí. Chỗ của tôi cũng không có tài liệu về hắn đâu.
Hiểu Hiểu bên kia vẫn có ý tốt nhắc nhở Đường Kim.
- Yên tâm, Thượng Đế kia sẽ nhanh chóng không còn thần bí nữa.
Đường Kim lười biếng nói, sau đó lại cúp điện thoại.
Duỗi lưng một cái, Đường Kim quay đầu nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, chúng ta đi ăn lẩu đi.
- Cứ như vậy mà đi hả?
Hàn Tuyết Nhu có chút sững sờ, nàng chỉ chỉ hai cỗ thi thể kia:
- Xử lý bọn họ thế nào?
- Yên tâm, sẽ có người xử lý mấy đống rác này.
Đường Kim hời hợt nói một câu, sau đó kéo Hàn Tuyết Nhu khỏi ghế, đi ra bên ngoài.
Lúc ra cửa, Đường Kim mới nói một câu với La Ngọc Hoa còn đang sững sờ kia:
- Báo cảnh sát đi, sau đó nói thật là được.
- À, được được!
La Ngọc Hoa lắp bắp trả lời.
Ra khỏi tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ, Đường Kim gọi điện thoại cho Tần Khinh Vũ.
- Chị Khinh Vũ, em đã gặp hai người kia rồi, bọn họ đều là sát thủ, em đã giải quyết.
Đường Kim nhanh chóng nói.
- Lại là sát thủ?
Đầu bên kia điện thoại, Tần Khinh Vũ có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại thở dài:
- Sát thủ thật nhiều a.
- Chị Khinh Vũ, đừng lo lắng, nếu không có gì bất ngờ thì hai ngày tới là giải quyết xong.
Đường Kim cảm thấy Tần Khinh Vũ có chút phiền muộn, lập tức an ủi:
- Chị chờ thêm hai ngày. Theo em đoán, chậm nhất là đến cuối kỳ nghỉ, sẽ không còn sát thủ xuất hiện nữa.
- Ừ, nhưng mà, Đường Kim, cháu cũng đừng nôn nóng. Dì không sao, chờ trên núi này cũng tốt, dì coi như nghỉ phép. Cháu cứ xử lý từ từ là được.
Thanh âm của Tần Khinh Vũ vẫn ôn nhu động lòng người như vậy. Mặc dù tâm tình nàng hơi phiền muộn, nhưng nàng cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho Đường Kim.
Đường Kim đói đến sôi ruột rồi, cũng không hàn huyên nhiều với Tần Khinh Vũ, rất nhanh đã cúp máy. Sau đó hắn và Hàn Tuyết Nhu tới quán lẩu Xuyên Muội Tử ở gần trường học kia.
Ăn từ 4h đến 6h, hai người rốt cuộc cũng no nên. Khi bọn họ đang định tính tiền rời đi, đột nhiên lại thấy một đôi nam nữ đi tới.
- Aiz, chúng ta hình như thật có duyên với bọn họ a. Lại gặp ở chỗ này rồi.
Thấy hai người này, Hàn Tuyết Nhu không nhịn được nói.
Một đôi nam nữ này chính là Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm. Xem cái kiểu tay trong tay kia, hiển nhiên bây giờ bọn họ đã xác định quan hệ người yêu.
- Ế, bạn thân, các cậu cũng ở đây hả?
Trương Tiểu Bàn cũng đã liếc thấy Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu.
- Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu, hai cậu cũng tới trường sao?
Vương Cầm lập tức chào hỏi hai người.
- Đúng vậy, vừa tới.
Hàn Tuyết Nhu hồi đáp.
- Bạn thân, hai người ăn xong rồi hả?
Trương Tiểu Bàn nhìn cái bàn ngổn ngang chén đĩa một cái.
- Ăn xong rồi, đang chuẩn bị đi.
Đường Kim đứng lên, sau đó vỗ vỗ vai Trương Tiểu Bàn:
- Cố lên nhóc, lẩu sẽ tới, cô bé cũng sẽ về tay.
Phì!
Hàn Tuyết Nhu không nhịn được bật cười, tên này lại làm trò rồi.
- Phục vụ, tính tiền.
Đường Kim vẫy vẫy tay, sau đó lại ôm lấy eo Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, chúng ta cũng không nên quấy rầy bọn họ.
Hàn Tuyết Nhu quyến rũ cười một tiếng, gật đầu:
- Vương Cầm, Trương Tiểu Bàn, bọn mình đi trước a!
- Được, bọn mình cũng không quấy rầy thế giới của hai cậu nữa.
Vương Cầm nhẹ nhàng cười một tiếng.
Đường Kim nhanh chóng thanh toán, trước khi đi, hắn đột nhiên chân thành nói với Trương Tiểu Bàn:
- Trương Tiểu Bàn, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.
- Chuyện gì rứa?
Trương Tiểu Bàn ngẩn người.
- Phòng trăng mật của khách sạn Thiên Kiêu rất tốt.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Khụ khụ...
Trương Tiểu Bàn bị sặc nước, nhìn bộ dạng trịnh trọng hiếm thấy của Đường Kim, hắn vốn tưởng chuyện gì quan trọng lắm. Hóa ra, bạn thân này đang giới thiệu chỗ mướn phòng cho hắn.
Chẳng qua, bạn thân này kinh nghiệm như vậy, chẳng nhẽ đã mướn qua rồi?
Nghĩ tới đây, Trương Tiểu Bàn vô thứ nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái. Không nhìn không sao, vừa nhìn kỹ lại đã có thể phát hiện, mấy ngày không thấy, cả người Hàn Tuyết Nhu hình như trở nên gợi cảm hơn, yêu mị hơn, còn có cả mùi đàn bà nữa. Xem ra, bạn thân này quả thật đã biến Hàn Tuyết Nhu từ bé gái thành đàn bà rồi.
Không chỉ riêng Trương Tiểu Bàn nhìn Hàn Tuyết Nhu, ngay cả Vương Cầm cũng nhìn. Do đó, Hàn Tuyết Nhu nhất thời cũng cảm thấy không ổn, mặt không khỏi đỏ bừng. Nàng xấu hổ cấu Đường Kim một cái, gắt giọng:
- Ê, đi thôi!
Kéo Đường Kim ra khỏi quán lẩu, Hàn Tuyết Nhu vẫn còn hơi xấu hổ:
- Nè, lần sau không cho nói đến phòng trăng mật với người khác nữa!
- Sao lại thế?
Đường Kim vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Anh cảm thấy chỗ đó rất tốt mà!
- Tóm lại không cho nói nữa. Còn có, không cho nói chuyện của chúng ta ra.
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng.
- Chuyện gì của chúng ta?
Đường Kim vẫn giả ngơ.
- Chính là chuyện trong khách sạn!
Hàn Tuyết Nhu ném cho hắn một cái nhìn xem thường kiều mỵ:
- Em biết thừa nam sinh các anh thích khoe khoang chuyện này. Nhưng không cho phép anh mang em ra khoe khoang!
- Người đàn ông vĩ đại như anh, chưa bao giờ cần khoe khoang.
Đường Kim cười hì hì:
- Nhưng mà, cưng à. Dù anh không nói, người khác cũng sẽ biết.
- Dù sao anh không nói là được, em cũng không sợ người khác biết.
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng:
- Em không cần anh mang em ra so bì với người khác. Em là tốt nhất, không cần so với ai cả.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực:
- Cưng à, lúc nào em cũng so bì với bé ngốc thì sao?
- Đó là em với cô ấy ganh đua, chuyện kia thì không giống.
Đường Kim nghe mà choáng váng, tâm tư của đàn bà thật quá thể.
- Tít tít!
Điện thoại của Hàn Tuyết Nhu nhận được tin nhắn. Nàng lôi ra nhìn, sau đó lại lẩm bẩm:
- Mẹ lại nhắn tin cho em, gọi em về nhà.
- Cũng muộn thế này rồi, em còn về làm gì?
Đường Kim vội vàng nói.
- Nhưng ngày nào cũng vậy thì không tốt lắm. Mẹ em cũng biết rồi!
Hàn Tuyết Nhu cũng không muốn đi lắm, chỉ là nàng hơi do dự.
- Sao lại không tốt? Rõ ràng chúng ta rất tốt mà.
Đường Kim một tay ôm cái eo nhỏ của Hàn Tuyết Nhu, một tay khác lại mơn trớn ngoài áo:
- Nhìn đi, chỗ này càng ngày càng tốt, hình như hơi lớn ra... Còn có chỗ này nữa, còn tốt hơn...
- Sắc lang!
Hàn Tuyết Nhu lại đỏ lên, kiều mỵ xem thường Đường Kim một cái. Hơi do dự một chút, nàng lại nói:
- Nè, em với anh thượng lượng chuyện này xem có được hay không?
- Chuyện gì?
Đường Kim vẫn chưa dừng tay.
- Em cảm thấy, chúng ta nên lập ba điều quy ước!
Hàn Tuyết Nhu nũng nịu nói.
Chương 312: Lại ba điều quy ước.- Lại ba điều quy ước?
Đường Kim ngẩn ngơ, bọn họ đã từng có một lần quy ước ba điều. Dĩ nhiên, cái quy ước này cũng chẳng có hiệu quả gì cả.
- Điều thứ nhất, hôm nào không nghỉ học, buổi tối em sẽ ở lại ký túc xá của mình.
Hàn Tuyết Nhu bắt đầu nói điều thứ nhất.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực. Hàn Tuyết Nhu ở ký túc xá, vậy chẳng phải hắn ở một mình à?
- Vậy, ban ngày em ở cùng với anh hả?
Đường Kim chưa từ bỏ ý định.
- Ban ngày em đi học!
Hàn Tuyết Nhu kiều mỵ xem thường Đường Kim:
- Ba mẹ nói em có thể có bạn trai, nhưng em cũng đáp ứng bọn họ, cho dù có bạn trai thì cũng không ảnh hưởng tới học tập. Nếu ngày nào cũng như thế với anh, vậy nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
- Thật ra thì không lên lớp cũng không thể ảnh hưởng tới học tập a.
Đường Kim hữu khí vô lực nói.
- Em cũng không phải thiên tài, không lên lớp chắc chắn bị ảnh hưởng!
Hàn Tuyết Nhu nũng nịu nói.
- Được rồi.
Đường Kim đành đáp ứng:
- Cưng à, anh tin chắc em sẽ không chịu nổi điều kiện sống ác liệt ở ký túc xá kia. Em sẽ chủ động tới chỗ anh ở.
- Điều thứ hai, vào ngày nghỉ, em sẽ về nhà ở.
Hàn Tuyết Nhu tiếp tục nói.
- Hả?
Đường Kim ngẩn ngơ, sau đó lập tức phản đối:
- Vậy sao được? Lúc nào em mới ở cùng với anh chứ?
Đôi mắt đẹp của Hàn Tuyết Nhu hiện lên một tia giảo hoạt, kiều mỵ cười với Đường Kim:
- Đừng có nóng, còn điều thứ ba mà.
- Điều thứ ba? Hai điều phía trước không có công hiệu hả?
Đường Kim lập tức phấn chấn:
- Cưng à, có đúng không?
- Nghĩ hay nghỉ.
Hàn Tuyết Nhu một lần nữa xem thường hắn:
- Điều thứ ba chính là, chỉ cần em đồng ý, điều thứ hai tạm thời không có hiệu quả.
Đường Kim thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, nói như vậy, mỗi chủ nhật, bạn gái xinh đẹp này vẫn thuộc về hắn.
- Được rồi, anh đáp ứng.
Lần này Đường Kim rất là sảng khoái.
- Quyết định như vậy nha!
Hàn Tuyết Nhu cũng thở phào nhẹ nhõm. Chẳng may Đường Kim không đáp ứng, nàng cũng chẳng biết làm sao. Mẹ của nàng hai hôm nay gửi không ít tin nhắn. Đinh Lan cũng không trách nàng, chẳng qua chỉ nói cho nàng, hai đứa còn nhỏ, cả ngày gắn bó như keo sơn thì đều không có lợi cho cả hai. Không chỉ ảnh hưởng tới việc học của nàng, mà còn có thể ảnh hưởng tới Đường Kim nữa.
Hàn Tuyết Nhu cảm thấy mẹ nói không sai. Hai ngày nay, bọn họ ở cùng nhau ngoại trừ làm cái chuyện kia, hình như cũng chẳng làm gì khác. Thỉnh thoảng cuồng hoan một lần như vậy cũng không thành vấn đề, nhưng lúc nào cũng thế thì chắc chắn là không được.
Cũng bởi vậy, Hàn Tuyết Nhu mới nghĩ đến việc quy ước ba điều với Đường Kim. Nàng vốn còn lo hắn không đồng ý, nếu như hắn cứ kiên trì, chỉ sợ nàng cũng không kháng cự nổi. Chẳng qua, Đường Kim đã đáp ứng, vậy thì nàng cũng yên lòng.
Một đôi tay mềm mại ôm cổ Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu cười kiều mỵ, trong giọng nói có thêm mùi vị cám dỗ:
- Nè, vì anh đã đáp ứng em chuyện này, em thưởng cho anh một chút. Trong kỳ nghỉ này, em vẫn ở cùng anh!
----
Hai ngày sau, Hàn Tuyết Nhu vẫn phụng bồi Đường Kim. Mà trong hai ngày này, bọn họ cũng không bị quấy rầy thêm gì. Sát thủ không xuất hiện tiếp, Thượng Đế kia cũng chẳng thấy đâu. Mà Đinh Lan cũng đã biết ba điều quy ước của hai người, cũng không nhắn tin tới giáo dục con gái nữa. Chỉ là Tần Thủy Dao mấy lần gọi điện cho Đường Kim, hỏi hắn bao giờ mới xong việc. Nàng đã bắt đầu hơi khó chịu với cuộc sống không bước chân ra khỏi nhà.
Đường Kim trải qua hai ngày vui sướng. Nhưng hai ngày này với liên minh thích khách lại không có vui sướng như vậy. Lúc ảnh của Athena và Kinh Kha xuất hiện trên diễn đàn, liên minh thích khách đã thực sự kinh hãi. Kinh Kha đứng thứ 13, Athena đứng thứ 7. Hai người này tuyệt đối là sát thủ hàng đầu, nhưng bọn họ đều chết hết. Điều này làm cho rất nhiều sát thủ đang do dự đều hạ quyết tâm, không tới Ninh Sơn tìm vận may nữa.
Mặc năm mươi triệu đô mê người, nhưng hiện giờ thành phố Ninh Sơn đã trở thành nghĩa trang của sát thủ. Bọn họ không có muốn đi vào nghĩa trang.
Dĩ nhiên, cũng không phải tất cả đều rút lui. Có một số ít sát thủ đang đợi tin tức cuối cùng, là tin tức của Thượng Đế. Nếu Thượng Đế ám sát thành công, có lẽ họ còn có thể tranh đoạt hai mục tiêu còn lại.
Đảo mắt đã tới 7/10, bây giờ là ba giờ chiều, Ninh Sơn Nhị Trung xe cộ tấp nập. Nhìn đâu cũng thấy xe phụ huynh đưa con về trường, dĩ nhiên, lại càng dễ thấy các học sinh đã trở lại.
Căn cứ vào lịch học, tối 7/10 sẽ có tiết tự học. Cho nên, chiều hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối cùng. Ngoại trừ số ít học sinh, phần lớn mọi người đều về trường. Ngay cả học sinh ngoại trú ở ngoại thành, trên căn bản cũng đều tới trường học.
Cửa ký túc xá nữ, một nữ sinh xinh đẹp khêu gợi dị thường đứng đó, hấp dẫn tầm mắt vô số người. Mỗi nam sinh đi qua đều quay đầu nhìn mấy lần, một số người còn dứt khoát dừng lại để nhìn nữa.
- Hàn Tuyết Nhu thật là càng ngày càng gợi cảm a!
- Đúng nha, mấy ngày không gặp, hình như càng hấp dẫn...
- Nhìn ngực, thật lớn thật căng, thật muốn cắn một miếng... Á đù, thằng nào đánh bố?
- Ha ha, đáng đời, tám phần là Đường Kim ám toán chú. Chú đến bạn gái nó mà cũng muốn cắn, không đập vỡ răng chú là còn may đó...
- Thầy u nó, tao nói tý mà thôi, con hàng này phải hẹp hòi như vậy sao?
- Có thể không hẹp hòi chắc? Có khi chính nó còn chưa được cắn qua kìa...
- Cái rắm ý. Tao nhận được tin tức, hai đứa chúng nó đã ở chung rồi. Nói không chừng đã tạo ra mạng người rồi đó!
- Không thể nào? Đậu móa, nữ thần gợi cảm của tao...
- Còn may tao không thất vọng mấy, tao vẫn luôn thích Tần Thủy Dao...
...
Vô số nam sinh nhìn Hàn Tuyết Nhu như sói đói, lại càng nhiều nam sinh hâm mộ ghen tỵ nhìn Đường Kim. Ai bảo lúc này hắn đang ôm cái eo nhỏ của nàng chứ?
- Buông ra, em phải về ký túc xá. Anh phải nhớ kỹ ba điều quy ước nha!
Hàn Tuyết Nhu nhỏ giọng nói.
Đường Kim hơi luyến tiếc buông Hàn Tuyết Nhu ra. Trong lòng hắn đang cảm khái, có mấy lời cũng không thể tin a. Người ta nói không chiếm được mới là tốt nhất, nhưng hắn càng ở chung với Hàn Tuyết Nhu thì lại càng mê luyến nàng. Nàng mang cho hắn cảm giác tuyệt vời, giống như một loại thuốc phiện khó cai, đã xâm nhập vào tận xương tủy của hắn.
Nhìn Hàn Tuyết Nhu biến mất trong tầm mắt, Đường Kim thở ra một hơi dài. Bất chợt, hắn phát hiện ba điều quy ước này cũng thật cần thiết. Nếu không, chỉ sợ hắn chẳng làm nổi chính sự gì nữa. Mấy ngày qua, trên căn bản hắn cũng không làm chính sự, ngay cả luyện công hàng đêm cũng bị hoang phế.
- Sư phụ đã nói, luyện công phải kiên trì, thỉnh thoảng dừng một hai ngày thì không sao, quá lâu thì không được.
Đường Kim lẩm bẩm tự nói. Giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng nhận ra, sau khi có nhân tính, cuối cùng hắn cũng có mục tiêu.
Chương 313: Bọn con cũng là tình nhân của cha.Bốn giờ chiều, biệt thự trên núi.
- Mẹ, con chán muốn chết rồi!
Trong phòng ngủ, Tần Thủy Dao đang càu nhàu:
- Nếu cứ thế này, con không bị sát thủ giết thì cũng tự mình chán chết.
- Dao Dao, nhẫn nại một chút. Đường Kim nói, mấy ngày nữa là giải quyết xong rồi.
Tần Khinh Vũ ôn nhu an ủi con gái.
- Nhưng thật sự quá nhàm chán a. Khó lắm mới được nghỉ dài ngày một lần, con lại phải vượt qua ở nơi này.
Tần Thủy Dao càng nghĩ càng thấy bực.
- Dao Dao, có được tất có mất. Muốn bảo vệ những thứ có được, vậy tất nhiên phải mất đi vài thứ.
Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng thở dài:
- Đừng trách Đường Kim, đây không phải lỗi của nó.
- Mẹ, con biết rồi, con cũng không trách hắn. Người ta chỉ than phiền một chút thôi mà.
Tần Thủy Dao cong miệng. Nàng cũng không phải cô gái thích cố tình gây sự, chẳng qua cảm tháy mấy ngày này quá buồn chán, tâm tình không trách khỏi kém đi.
Cuối cùng, Tần Thủy Dao lại lẩm bẩm:
- Thật quá buồn chán a, con cũng muốn tới trường.
- Bé ngốc, muốn ra ngoài hóng mát một chút không?
Một thanh âm quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa, chính là Đường Kim vô thanh vô tức xuất hiện.
- Tôi có thể ra ngoài?
Tần Thủy Dao nhất thời mừng rỡ, nàng lần đầu tiên vui vẻ như thế khi nhìn thấy Đường Kim.
- Vốn không thể ra ngoài.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Nhưng mà, tôi là người tốt, giàu lòng đồng cảm. Thấy cậu chán sắp chết rồi, tôi quyết định dẫn cậu ra ngoài dạo một chút.
- Cậu tốt như vậy?
Tần Thủy Dao hoài nghi nhìn Đường Kim. Trực giác nói cho nàng, tên này tám phần đang nghĩ trò bậy bạ gì đó.
- Tôi vẫn luôn tốt bụng như vậy.
Đường Kim rất là vô tội:
- Chẳng qua mắt cậu quá kém, chưa phát hiện ra mà thôi.
- Coi như cậu tốt, cậu dẫn tôi đi chơi đi!
Mặc dù Tần Thủy Dao hoài nghi, nhưng nàng cũng chỉ muốn ra ngoài dạo một chút. Nàng thấy dù Đường Kim có định làm trò gì thì hắn cũng không hại nàng. Về điểm này thì nàng vẫn khá yên tâm.
Tần Thủy Dao muốn rời đi thật nhanh. Nhưng vào lúc này, tiếng thanh thúy lại đồng thanh truyền vào tai nàng: "Cha nuôi!"
- Cha nuôi, cha đến từ bao giờ?
- Cha nuôi, sao mẹ nuôi không tới?
- Cha nuôi, mẹ nuôi không nhớ cha sao?
- Cha nuôi, có mang đồ ăn vặt cho bọn con không?
...
Đường Kim xoay người lại, nhìn thấy ngay bốn tiểu nha đầu đang chạy tới, chính là bốn tiểu ma nữ Khả Ái Lanh Lợi.
Đường Kim nhất thời nhức hết cả đầu. Vốn định len lén rời đi, nào biết vẫn để bốn tiểu nha đầu này phát hiện.
- Mẹ nuôi các con đang làm việc...
Đường Kim còn chưa nói xong, bốn tiểu nha đầu đã thay nhau oanh tạc.
- Cha nuôi, sao cha có thể bỏ mặc mẹ nuôi mà tới đây tán gái chứ?
- Không sai, như vậy là có lỗi với mẹ nuôi!
- Bọn con tố cáo với mẹ nuôi, để mẹ không cần cha nữa!
- Ai bảo cha nuôi không mang đồ ăn vặt cho bọn con!
Đường Kim đầu đầy vạch đen, bốn tiểu nha đầu này quá kỳ cục rồi.
Nhất thời, Đường Kim rất muốn đánh bốn tiểu nha đầu này. Nhưng các nàng thật sự quá nhỏ, đánh thì ngại quá.
- Được rồi, lần sau tới, cha sẽ đem đồ ăn vặt cho các con.
Trợn mắt nhìn bốn tiểu nha đầu một hồi, Đường Kim đành phải thỏa hiệp. Rất khó nói lý với bé con sáu tuổi a.
- Nha, cha nuôi thật đẹp trai!
- Con thích kem!
- Con thích bỏng!
- Con không thích ăn khoai tây chiên, cha nuôi không được mang khoai tây chiên tới đó!
Bốn tiểu nha đầu thay đổi sắc mặt thật nhanh, lập tức đã rot ra vui vẻ.
- Được, lần sau tới nhất định sẽ mang cho mấy đứa.
Đường Kim bây giờ chỉ muốn thoát khỏi bốn tiểu nha đầu. Mặc dù các nàng thật đáng yêu, nhưng bốn cô bé giống nhau như đúc, nhìn cứ thấy choáng váng làm sao ý. Đến bây giờ hắn vẫn không phân biệt được các nàng khác nhau chỗ nào.
- Cha nuôi, cha muốn đi sao?
- Cha nuôi, cha không quan tâm với bọn con học hành thế nào ạ?
- Cha nuôi, bọn con học được rất nhiều thứ!
- Đúng vậy, bọn con học được sửa xe, sửa máy tính, sửa điện thoại, còn cả sửa tủ lạnh nữa!
- Cha nuôi, cha lại hỏi cũng không thèm, cha thật vô trách nhiệm!
- Đàn ông vô trách nhiệm không phải đàn ông tốt, mẹ nuôi sẽ không thích đâu!
- Chị gái xinh đẹp đằng sau cha cũng sẽ không thích đâu!
Bốn tiểu nha đầu cứ ngươi một câu ta một câu, vẫn liền mạch như thế. Không riêng Đường Kim nghe mà choáng váng, ngay cả Tần Thủy Dao phía sau cũng ngất ngây con gà tây.
- Không phải các con là thiên tài sao? Nếu đã là thiên tài thì còn cần gì cha quan tâm tới việc học?
Đường Kim hữu khí vô lực hỏi.
- Cha nuôi!
- Thiên tài cũng cần được quan tâm!
- Thiên tài mà không được quan tâm...
- Sẽ biến thành củi mục!
Lần này bốn tiểu nha đầu nói chuyện dễ hiểu hơn, nhưng bộ dạng thì lại giống như người lớn đang dạy dỗ trẻ con vậy.
Lúc Đường Kim sắp tan vỡ, một thanh âm bình thản truyền đến:
- Khả Ái Lanh Lợi, đừng quấn cha nuôi nữa. Mấy con nên đi học.
Theo thâm anh này, một cô gái dáng người như ma quỷ mà mặt cũng như ma quỷ xuất hiện trước mắt Đường Kim, chính là Ninh Tâm Tĩnh.
- Dì Ninh!
- Bọn con đang học tập mà!
- Đúng nha!
- Bọn con muốn học cha nuôi!
Hiển nhiên bốn tiểu nha đầu cũng không sợ Ninh Tâm Tĩnh. Chẳng qua các nàng vừa nói xong, Đường Kim đã buồn bực.
- Cha là học sinh, không thích làm giáo viên. Mấy đứa vẫn nên học với dì Ninh đi, cô ấy mới là cô giáo.
Đường Kim luyến thoắng nói.
- Cha nuôi, cha biết bọn con chuẩn bị học cái gì không?
Bốn tiểu nha đầu lần này lại đồng thanh hỏi.
Đường Kim lắc đầu.
- Cha nuôi, bọn con đang chuẩn bị học võ công!
Bốn tiểu nha đầu lại cùng nhau nói chuyện.
- À, dì Ninh của mấy đứa rất giỏi võ.
Đường Kim vội vàng nói.
- Chính dì Ninh nói, võ công của cha lợi hại nhất chỗ này.
Bốn đôi mắt nhìn Đường Kim:
- Cha nuôi, bọn con muốn học với cha!
Đường Kim dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Ninh Tâm Tĩnh. Nhưng Ninh Tâm Tĩnh lại ra vẻ lực bất tòng tâm. Điều này làm Đường Kim có chút buồn bực. Bốn tiểu nha đầu này không phải bị Ninh Tâm Tĩnh xui dại tới đòi học võ của hắn đấy chứ?
- Cha nuôi, cha muốn giấu nghề!
- Cha nuôi, cha thật quá keo kiệt!
- Cha nuôi, con gái kiếp trước là tình nhân của người cha đó có biết không?
- Con gái nuôi chính là tình nhân kiếp này của cha nuôi, cha có biết không hả?
Bón tiểu nha đầu đầu tiên lại chia nhau nói, sau đó cùng đồng thanh một câu với Đường Kim:
- Cha nuôi, bọn con cũng là tình nhân của cha, cha ngay cả xíu xiu võ công cũng không chịu dạy cho bọn con. Cha có xấu hổ không vậy?
Cuối cùng, bốn tiểu nha đầu còn bồi thêm câu nữa:
- Cha nuôi, cha hẹp hòi như vậy là không được. Đàn ông keo kiệt không ai thích, mẹ nuôi không thích, hai chị gái xinh đẹp sau lưng cha cũng không thích, dì Ninh cũng sẽ không thích!
Chương 314: Học giỏi võ công, bảo vệ cha nuôi!Tình nhân?
Đường Kim nhìn chằm chằm bốn tiểu nha đầu này, ai mà làm tình nhân của bốn nàng, vậy cũng không cần sống nữa, chuẩn bị bị hành hạ tới chết là vừa!
Ninh Tâm Tĩnh cũng bất đắc dĩ nhìn bốn nha đầu. Mấy ngày qua, nàng đã sớm hiểu được, đây chính là bốn tiểu ma nữ, thứ mà chúng biết còn nhiều lắm.
Tần Thủy Dao và Tần Khinh Vũ cũng dở khóc dở cười. Mấy ngày qua các nàng cũng không ra khỏi phòng, cũng không giao lưu gì với bốn tiểu nha đầu này. Cho nên cũng không quá hiểu rõ về các nàng. Tần Thủy Dao cũng chỉ mới biết sơ sơ thôi. Bây giờ nghe lời này, nàng lại cảm thấy, bốn tiểu cô nương này hình như lớn hơi sớm rồi.
- Chuyện này... Khả Ái Lanh Lợi, sư phụ của cha đã nói, võ công của cha hiện giờ chưa hoàn thiện. Nói cách khác, cha còn chưa xuất sư. Sư phụ còn nói, trước khi xuất sư thì không thể dạy đồ đệ, như thế sẽ dạy hư người khác...
Mặc dù Đường Kim bị oanh tạc sắp ngất, nhưng hắn vẫn không muốn thỏa hiệp. Nếu phải dạy võ cho bốn tiểu nha đầu mỗi ngày, vậy cuộc sống tươi đẹp của hắn cũng xong rồi.
- Cha nuôi, cha phải có lòng tin vào mình!
- Không sai, cha nuôi, cha đã xuất sư rồi!
- Cha nuôi, cha là lợi hại nhất!
- Cha nuôi, dạy bọn con võ công đi!
Hiển nhiên bốn tiểu nha đầu quyết không bỏ qua. Đường Kim còn chưa kiếm cớ xong, các nàng đã tiếp tục oanh tạc.
Thấy Đường Kim bị bốn tiểu nha đầu hành hạ tới phát khóc, nhất thời Tần Thủy Dao cũng cảm thấy hơi đồng tình cho hắn. Lực sát thương của bốn tiểu nha đầu thực sự quá mạnh mẽ.
- Khụ khụ... người thì tự rõ mình. Cha còn chưa có xuất sư...
Đường Kim vẫn còn kiên trì, người đàn ông vĩ đại như hắn, tuyệt đối sẽ không để bốn tiểu nha đầu đánh bại.
Lúc này, một tiểu nha đầu trong bốn đứa đột nhiên lao lên, ôm chặt lấy cổ Đường Kim, tiếp theo lại một tiểu nha đầu bắt chước, bám vào sau lưng hắn, hai tiểu nha đầu còn lại mỗi đứa ôm lấy một chân Đường Kim.
- Cha nuôi, van cầu cha đó!
- Dạy... dạy cho bọn con đi!
- Bọn con ngoan lắm mà!
- Cha không đáp ứng là bọn con khóc nha!
Bốn tiểu nha đầu đột nhiên thay đổi sách lược, bắt đầu làm nũng năn nỉ, khiến cho ba người phụ nữ bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối. Đây quả thực là tiểu ma nữ bách biến a.
Nhìn Đường Kim còn chưa đáp ứng, tiểu nha đầu bám trên cổ hắn đột nhiên hai mắt long lanh:
- Cha nuôi, con khóc thật nha!
Cái miệng nhỏ nhắn há ra, nha đầu này thật sự bắt đầu rơi lệ. Diễn kỹ này... quá thật rồi!
Đường Kim lúc này chịu thua thật rồi. Nhìn mọi người xung quanh một cái, rốt cuộc cũng hữu khí vô lực nói:
- Được rồi, cha đáp ứng là được mà.
- Nha, cha nuôi thật đẹp trai!
Tiểu nha đầu còn đang khóc lóc đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, chụt một tiếng, hôn lên mặt Đường Kim một cái. Sau đó lại lau nước mắt, nhảy tọt xuống đất.
- Cha nuôi, bọn con nhất định sẽ giúp cha của được mẹ nuôi!
- Cha nuôi, bọn con sẽ giúp cha lừa gạt thật nhiều chị gái xinh đẹp làm tình nhân!
- Cha nuôi, chờ khi bọn con học giỏi võ, bọn con sẽ bảo vệ cha!
Ba tiểu nha đầu còn lại cũng mỗi đứa một câu. Cuối cùng lại cùng nhau la lên:
- Cha nuôi, khẩu hiệu của bọn con sau này sẽ là: Học giỏi võ công, bảo vệ cha nuôi!
- Cha là vô địch, không cần ai bảo vệ.
Đường Kim hữu khí vô lực nói. Chờ các nàng học giỏi võ, vậy thì đến mùa quýt năm nào chứ?
- Cha nuôi, bây giờ mau dạy bọn con võ công đi!
- Cha nuôi, con muốn học phi tiêu!
- Cha nuôi, con muốn học bay lượn!
- Con muốn học thành vô địch thiên hạ!
Bốn tiểu nha đầu vây kín Đường Kim, bộ dạng như hắn không dạy các nàng không đi. Mà yêu cầu của các nàng cũng làm người khác dở khóc dở cười, học phi tiêu còn đỡ, chứ một đứa muốn học bay lượn, một đứa muốn vô địch thiên hạ... Yêu cầu của hai nha đầu này cũng quá cao rồi.
- Được rồi, tìm gian phòng yên tĩnh, dạy cho mấy đứa chút võ công đã rồi nói.
Đường Kim có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Tần Thủy Dao:
- Bé ngốc, tôi sẽ dẫn cậu đi hóng mát sau. Chờ tôi dạy dỗ bốn tiểu nha đầu này xong đã.
- Cha nuôi, chúng ta tới phòng luyện công!
Bốn tiểu nha đầu hưng phấn dẫn đường.
Đường Kim đi theo, Ninh Tâm Tĩnh cũng theo phía sau.
- Đường Kim chết tiệt, dạy mình võ công thì không chịu, bị bốn tiểu cô nương quấn lấy thì lại chịu!
Tần Thủy Dao bất mãn nói thầm, sau đó hầm hừ nói:
- Tôi đây cũng đi xem một chút, xem rốt cuộc cậu dạy võ công gì!
Tần Thủy Dao muốn đi xem, Tần Khinh Vũ cũng theo tới. Cho nên, cái chỗ gọi là phòng luyện công giờ đã có ba người phụ nữ, bốn tiểu cô nương và một tên đực rựa duy nhất là Đường Kim.
Cái gọi là phòng luyện công, thật ra chính là một gian phòng bình thường trong biệt thự, hiện giờ hoàn toàn thuộc về Khả Ái Lanh Lợi.
- Khả Ái Lanh Lợi, ngồi xuống giống cha nè.
Đường Kim giả trang ra một bộ dạng rất nghiêm túc, khoanh chân ngồi xuống đất.
- Dạ, cha nuôi!
Bốn tiểu nha đầu bây giờ lại khá thành thật, bộ dạng như học sinh ngoan biết nghe lời.
- Bốn đứa các con đều là kỳ tài võ học trăm năm có một. Nhưng cha nuôi các con lại chính là võ học thiên tài vạn năm có một. Cho nên, dù cha đã từng học rất nhiều võ công, nhưng các con cũng không thể học nhiều giống như cha được.
Đường Kim bắt đầu khoác lác, mà hắn hết lần này tới lần khác lại ra vẻ nghiêm trang, khiến ba nữ bên kia đều dở khóc dở cười.
- Cha nuôi, bốn người bọn con là trăm năm có một, tính cả bốn thì là trăm triệu năm có một!
Bốn tiểu nha đầu lại đồng thanh nói.
- Cả bốn thì cũng chỉ có bốn trăm năm có một, sao lại là trăm triệu năm?
Đường Kim lập tức hỏi.
- Cha nuôi, bốn cái một trăm nhân nhau, chính là một trăm triệu. Đây là vấn đề xác suất, không thể dùng phép cộng, phải dùng phép nhân.
Bốn tiểu nha đầu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
- Sặc!
Đường Kim gãi gãi đầu, bốn tiểu nha đầu này không dễ lừa a.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Đường Kim lại nói:
- Tóm lại, thiên phú võ học của mấy đứa kém cha một chút, cho nên, mấy đứa không thể nào học được toàn bộ võ công của cha. Nhưng mà, các con cũng là con gái nuôi của ta, thấy các con ngoan như vậy, dĩ nhiên cha sẽ dạy các con thứ lợi hại nhất.
- Cha nuôi, cha là đẹp trai nhất!
Nghe được câu này, bốn tiểu nha đầu liền vui vẻ, các nàng thích thứ lợi hại nhất.
- Dĩ nhiên, cha nuôi các con đương nhiên là đẹp trai nhất.
Đường Kim vươn tay, kéo tiểu nha đầu đứng gần hắn nhất lại, nói tiếp:
- Cha muốn dạy các con loại nội công lợi hại nhất. Nhưng mà, nội công này không có khẩu quyết, cha cũng chỉ biết lộ tuyến vận công. Hiện giờ cha sẽ truyền chân khí vào thân thể các con, nhớ kỹ lộ tuyến chân khí di chuyển trong kinh mạch... Đúng rồi, mấy thứ như kinh mạch với chân khí, mấy đứa có hiểu không?
Chương 315: Thiên tài trăm triệu năm có một.- Cha nuôi, bọn con hiểu, cha tiếp tục!
Bốn tiểu nha đầu cùng hồi đáp.
Đường Kim tiếp tục huyên thuyên một trận, nói cái gì bọn chúng cũng hiểu. Sau đó, hắn truyền chân khí vào trong cơ thể một tiểu nha đầu. Sau khi di chuyển vài vòng trong cơ thể nàng thì lại thu về.
- Nhớ chưa?
Đường Kim hỏi.
- Cha nuôi, bọn con nhớ kỹ rồi!
Bốn tiểu nha đầu lại cùng trả lời.
- Sặc, nhớ thật á?
Đường Kim ngẩn người.
- Cha nuôi, nhớ kỹ thật mà, bọn con bây giờ bắt đầu luyện công nha!
Bốn tiểu nha đầu lại hồi đáp.
- Được rồi, luyện từ từ, chờ các con luyện tốt nội công này rồi sẽ luyện những thứ khác.
Đường Kim đứng lên, đồng thời thở dài một hơi. Cuối cùng cũng giải quyết xong, nội công này đủ cho các nàng luyện mười năm tám năm, mà chưa chắc còn có thành tựu nữa. Hắn luyện hơn, còn nhờ vòng tay kia mới có được công lực bây giờ.
Quay đầu nhìn Ninh Tâm Tĩnh, Đường Kim cười rạng rỡ:
- Huấn luyện viên Ninh, chị trông chừng bọn chúng, tôi đi trước.
- Được.
Ninh Tâm Tĩnh đáp ứng sảng khoái. Nàng đã nhìn ra, Đường Kim bị bốn tiểu nha đầu hành hạ đến sắp hỏng rồi.
Đường Kim duỗi lưng một cái, cười hì hì với Tần Thủy Dao:
- Bé ngốc, đi thôi, tôi dẫn cậu ra ngoài hóng mát.
Nói xong, Đường Kim liền đi ra cửa. Ra đến cửa, hắn lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Tần Khinh Vũ:
- Chị Khinh Vũ, chị ở lại đây chờ hai ngày. Chuyện sắp xong rồi.
- Không có chuyện gì, dì chờ lâu một chút cũng không sao.
Tần Khinh Vũ gật đầu.
- Đi thôi!
Tần Thủy Dao kéo Đường Kim một cái, đi ra khỏi phòng trước.
Đường Kim lại quay đầu, chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên ồ lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Sao vậy?
Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
Đường Kim không nói gì, chỉ nhìn bốn tiểu nha đầu đang khoanh chân dưới đất, thần sắc ngạc nhiên ngày càng đậm, trong mắt còn có chút ít khó tin.
Trong không khí có một cỗ dao động rất nhỏ, người khác không thể cảm nhận được dao động này, nhưng Đường Kim lại có thể nhìn rõ mồn một. Giờ khắc này, hắn đang cảm thấy từng sợi khí tức dùng tốc độ khá nhanh tụ lại xung quanh bốn tiểu nha đầu, sau đó, những khí tức này chia ra tiến vào thân thể từng đứa. Mà có vài khí tức lại hoàn toàn giống với thứ hắn hấp thu khi luyện công.
Mới qua vài phút ngắn ngủn, bốn tiểu nha đầu này đã tạo được chân khí trong người. Dù là Đường Kim cũng cảm thấy khiếp sợ dị thường. Sư phụ nói loại nội công này rất khó tu luyện, người bình thường căn bản chào thua, sư phụ hắn cũng không có cách nào tu luyện. Mà kể cả nội công tầm thường thì cũng cần một thời gian khá dài mưới tu luyện được luồng chân khí đầu tiên. Nhưng bốn nha đầu này lại chỉ cần bốn phút đã chính thức bước vào cánh cửa tu luyện!
- Đường Kim, bọn chúng không sao chứ?
Ninh Tâm Tĩnh hơi vội vàng hỏi, bốn tiểu nha đầu này không thể xảy ra chuyện a!
- À, huấn luyện viên Ninh, không có chuyện gì.
Đường Kim phục hồi tinh thần, sau đó cảm khái một câu:
- Bọn chúng đúng là thiên tài trăm triệu năm có một a!
Dừng một chút, Đường Kim lại nói:
- Huấn luyện viên Ninh, bọn chúng đã qua được cửa ải khó khăn nhất khi tu luyện nội công. Đừng quấy rầy chúng, chờ chúng tự tỉnh lại, nói với chúng sau này kiên trì tu luyện mỗi đêm. Thời gian tu luyện tốt nhất là từ mười một giờ tối đến lúc mặt trời mọc.
- Cậu nói là, bọn chúng đã tu luyện ra một luồng chân khí trong thời gian ngắn như vậy?
Ninh Tâm Tĩnh cũng thấ kinh, hiển nhiên nàng đã hiểu được ý của Đường Kim.
- Đúng á, nếu không sao tôi lại nói chúng là thiên tài trăm triệu năm có một?
Đường Kim cũng hơi câm nín, Tống Oánh coi như là kỳ tài tu luyện, nhưng tư chất của bốn tiểu nha đầu này còn vượt xa nàng.
Dừng một chút, Đường Kim lại nói:
- Huấn luyện viên Ninh, tôi đi trước.
Không chờ Ninh Tâm Tĩnh phục hồi từ khiếp sợ, Đường Kim đã vội vã rời đi. Chẳng may bốn tiểu nha đầu này tỉnh lại rồi quấn hắn, vậy thì phiền to.
Tần Thủy Dao há mồm định nói gì đó, nhưng Đường Kim cũng không cho nàng cơ hội. Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, sau đó Tần Thủy Dao cảm thấy quay cuồng một trận, nàng phát hiện, mình đã xuất hiện trong phòng khách nhà mình.
Buông Tần Thủy Dao ra, Đường Kim ngửa người nằm lên ghế salon, sau đó thở dài một hơi:
- Cuối cùng cũng thoát nạn, sau này tránh xa chúng ra một chút.
- Đáng đời, ai bảo sắc lang cậu muốn theo đuổi mẹ nuôi người ta?
Tần Thủy Dao duyên dáng hừ một tiếng, nhưng sau đó lại thở phì phì:
- Ê, lần trước tôi muốn học võ thì cậu ra sức khước từ, bây giờ sao lại dạy cho bọn chúng?
- Bởi vì bọn chúng còn nhỏ, học võ vẫn còn kịp. Cậu bây giờ bắt đầu học, cũng hơi muộn rồi.
Đường Kim lười biếng nói:
- Cậu cũng mười sáu rồi, bọn chúng mới sáu tuổi. Bọn chúng học mười năm là có thành tựu, cậu mà học mười năm thì già mất rồi.
- Toàn kiếm cớ!
Tần Thủy Dao rất bất mãn:
- Lại nói, có thể học thành hay không là việc của tôi, việc của cậu là có dạy hay không. Cậu chỉ cần dạy là được, tôi không học được thì là vấn đề của tôi!
- Bé ngốc, cậu muốn học thật hả? Chờ giải quyết xong chuyện này, tôi dạy cho cậu là được.
Đường Kim bây giờ cũng chẳng muốn gây lộn với Tần Thủy Dao, dứt khoát đáp ứng. Cùng lắm thì như vừa rồi, dạy cho Tần Thủy Dao loại nội công này, còn nàng luyện được đến đâu thì không phải việc của hắn.
- Tốt, đến lúc đó cậu đừng đổi ý!
Rốt cuộc Tần Thủy Dao cũng cao hứng. Tên này bản lĩnh như vậy, nàng không tin mình không học nổi một chút.
Dường như sợ Đường Kim lại kiếm cớ gì đó, Tần Thủy Dao lập tức đổi đề tài:
- Nè, không phải cậu nói mang tôi ra ngoài hóng mát sao? Sao vẫn ở trong phòng?
Đường Kim đứng lên khỏi salon, duỗi lưng rồi ngáp một cái:
- Đi thôi, ra ngoài đi dạo một chút.
Chương 316: Mọi người còn ở đây à?Ngoài biệt thự Tần gia, các đoàn người bảo vệ mẹ con Tần gia vẫn chưa tản đi. Không có mệnh lệnh của Đường Kim, ai cũng không dám tự tiện rời đi.
Lúc này, Đường Kim và Tần Thủy Dao lại cùng ra khỏi biệt thự.
Tần Thủy Dao xuất hiện làm không ít người ngạc nhiên. Bởi bọn họ đã rất lâu không thấy nàng xuất hiện, thậm chí không ít người hoài nghi, có phải nàng đã rời biệt thự hay không? Chẳng qua, bây giờ thấy Tần Thủy Dao ra khỏi biệt thự, hoài nghi của mọi người cũng bị đánh tan.
Dĩ nhiên, nếu những người này biết, quả thật Tần Thủy Dao không có trong biệt thự này, chỉ sợ họ sẽ thấy chút ít quỷ dị.
Ra khỏi cửa chính, Đường Kim nhìn mọi người một cái, bộ dạng rất là ngạc nhiên:
- Ế, các người còn ở đây hả?
Một đám người nhìn nhau, không biết Đường Kim lại nói ra câu này. Bọn họ vẫn ở đây, lạ lắm hả?
- À, tôi vừa nhớ ra, tôi quên mất không nói cho mọi người một chuyện.
Đường Kim đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
- Thế này... sát thủ đều đã thọt rồi, mọi người bây giờ cũng có thể về. Các cô các chú các bác các mẹ, có vợ về tìm vợ, F.A tìm tình nhân, không tìm được gái cũng có thể tìm chai Tường An dùng tạm...
Nghe tên này nói hươu nói vượn, Tần Thủy Dao không nhịn được giẫm hắn một cái, khiến hắn ngừng lại.
Đám người xôn xao một trận, một số người thấp giọng nghị luận.
- Đi được thật hả?
Có người không nhịn được hỏi một câu.
- Đương nhiên là thật.
Đường Kim nhìn người nọ một cái:
- À, tiện đây nói một chút, mặc dù sát thủ thọt sạch rồi, nhưng vẫn có người muốn tạm thời đổi nghề làm sát thủ. cho nên, nếu lát nữa tôi phát hiện ở đây còn có người, có lẽ tôi sẽ hoài nghi người đó muốn đổi nghề đó.
Cuối cùng, Đường Kim lại cười rạng rỡ một tiếng:
- Mọi người có ai muốn đổi nghề không?
- Không có, tất nhiên là không có...
- Vậy tôi đi trước...
- Tôi đi ngay lập tức...
Một đám người sửng sốt, sau đó lắc đầu quầy quậy. Có vài người còn lập tức hành động, nhanh chóng rời đi. Dĩ nhiên còn có người chửi thầm, con hàng Đường Kim này đúng là qua cầu rút ván a, bọn họ giúp hắn nhiều ngày như vậy, bây giờ lại chẳng chút khách khí đuổi bọn họ đi.
Ngắn ngủn vài phút, hơn trăm người đã chuồn sạch. Nhìn cửa lớn trở nên vắng tanh, Tần Thủy Dao nhất thời sững sờ.
Một lát sau, nàng mới hơi tức giận hỏi:
- Nè, rõ ràng sát thủ còn chưa giải quyết xong, cậu đuổi bọn họ đi làm gì?
- Bởi bọn họ hết tác dụng rồi.
Đường Kim lười biếng nói.
- Bọn họ dù gì cũng tới hỗ trợ, cậu có cần đuổi bọn họ như vậy không?
Tần Thủy Dao tức giận nói:
- Cậu làm như vậy, sau này còn ai giúp cậu nữa?
- Bé ngốc, bọn họ không có giúp tôi, chẳng qua chỉ tự giúp mình mà thôi.
Đường Kim ngáp một cái.
- Dù nói thế nào đi nữa, chẳng lẽ cậu không thể khách khí một chút sao?
Tần Thủy Dao vẫn cảm thấy thái độ của Đường Kim quá tệ.
- Tôi nói nè, sau bé ngốc cậu vẫn cứ ngốc như vậy chứ?
Đường Kim nhất thời buồn bực:
- Cậu cho rằng bọn họ giúp tôi vì cái gì? Là vì họ sợ tôi, tôi mà khách khí với họ, họ còn sợ tôi không?
Cuối cùng, Đường Kim lại cảm khái một câu:
- Bé ngốc à bé ngốc, thời đại lấy đức phục người đã qua, bây giờ thịnh hành nhất là lấy soái phục người. Tôi đẹp trai như vậy, bọn họ đều sợ tôi, cho nên bọn họ mới nghe lời a!
Tần Thủy Dao không nhịn được liếc Đường Kim. Nàng tin những người kia có sợ Đường Kim, vấn đề là, hắn thì quan hệ quái gì đến đẹp trai chứ?
- Không thèm cãi với cậu, chúng ta đi đâu?
Tần Thủy Dao hỏi.
- Bé ngốc, cậu muốn hít thở không khí trong lành mà. Cậu muốn đi đâu thì đi đó.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Là cậu nói đó.
Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng:
- Tốt lắm, chúng ta tới trường trước.
- Tốt, đi thôi.
Đường Kim một lời đáp ứng.
Tần Thủy Dao ngẩn người, nàng vốn tưởng Đường Kim không muốn, nhưng nàng không ngờ hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy.
Nhưng nàng cũng không nói gì, trực tiếp đón một chiếc taxi, mấy phút sau, hai người tới Ninh Sơn Nhị Trung.
Tần Thủy Dao trực tiếp đi tới phòng học, lại ngoài ý muốn một lần nữa, Đường Kim lại cũng theo vào, đợi khi nàng ngồi xuống chỗ của mình, Đường Kim đã ngồi xuống bên cạnh.
Mặc dù buổi tối mới bắt đầu tự học, nhưng đã có hơn mười học sinh trong phòng. Mà Đường Kim vừa ngồi xuống, nhất thời mười mấy ánh mắt nhìn hắn, trong lòng cả đám đều có suy nghĩ cổ quái, con hàng này lại định làm gì?
- Ế? Đường Kim, sao cậu lại ở đây?
Trong phòng học lại xuất hiện một người, chính là Trương Ny bị Đường Kim chiếm chỗ. Nhìn Tần Thủy Dao một cái, Trương Ny lại cười hì hì:
- Cậu đây là tới học cùng Tần Thủy Dao hả?
- Không sai, tôi tạm thời là của cậu ấy.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Đường Kim chết tiệt, cậu nói cái gì?
Tần Thủy Dao nhất thời tức giận.
Đường Kim vô tội:
- Vốn là vậy mà, bồi ăn bồi uống bồi dạo phố, chẳng lẽ không phải thế sao?
- Hẳn là bốn bồi nha, không phải còn bồi học sao?
Trương Ny cười hì hì nói.
- Hắn ngồi chỗ của cậu đó, là bồi cậu học!
Tần Thủy Dao liếc Trương Ny một cái.
- Tần Thủy Dao, chắc cậu muốn ngồi cùng với Đường Kim chứ gì?
Trương Ny cười mập mờ:
- Hay là cậu muốn ngồi lên người cậu ấy? Muốn thì nói thẳng ra, cậu không nói sao Đường Kim biết được? Đúng không, Đường Kim?
- Không được.
Đường Kim rất chân thành lắc đầu:
- Thật ra thì tôi cũng biết cậu ấy muốn ngồi lên người tôi, chỉ là tôi giả vờ không biết, bởi tôi không thể để âm mưu của cậu ấy thành công được.
- Cậu muốn chết!
Tần Thủy Dao một quyển sách ném Đường Kim, sau đó thở phì phì chạy ra khỏi phòng học.
Đường Kim thở dài:
- Đầu năm nay, nói thật cũng khó a!
Trương Ny buột miệng cười:
- Đường Kim, cậu mà không đuổi theo, Tần Thủy Dao sẽ chạy mất đó!
- Không cần đuổi theo, cậu ấy sẽ chờ tôi.
Đường Kim không chút hoang mang đứng lên, sau đó chậm rãi tiêu sái ra khỏi phòng học.
Trương Ny có chút ngạc nhiên theo ra ngoài, vừa nhìn lại... Tần Thủy Dao đúng là đang đứng trên hành lang chưa đi!
- Oa, Đường Kim, cậu hiểu Tần Thủy Dao thật nha. Không hổ là hôn phu của cậu ấy!
Trương Ny bội phục nói.
- Bé ngốc, cậu còn muốn đi đâu?
Đường Kim lười biếng hỏi.
- Vừa rồi không phải cậu nói bồi ăn bồi uống bồi dạo phố sao?
Tần Thủy Dao duyên dáng hừ một tiếng:
- Vậy thì đi dạo phố đã!
- Tốt!
Mặc dù lúc này dạo phố thì hơi quỷ dị, nhưng Đường Kim vẫn một lời đáp ứng.
Đường Kim đáp ứng sảng khoái như vậy, làm cho Tần Thủy Dao hơi ngạc nhiên. Nàng nhìn Đường Kim, đến mười giây đồng hồ, nàng mới hoài nghi hỏi:
- Nè, sang tôi cứ thấy cậu hôm nay không bình thường vậy? Có phải cậu đang nghĩ đến chuyện xấu không hả?
Chương 317: Uống rượu ăn mừng.- Nếu không, tôi trả cậu về cho chị Khinh Vũ nhá?
Đường Kim lười biếng hỏi.
- Tôi không về!
Tần Thủy Dao vội vàng nói:
- Sắp chán chết rồi. Thôi mặc kệ cậu có định làm trò gì, bây giờ theo tôi đi dạo phố!
Thật vất vả mới được ra ngoài hóng mát, Tần Thủy Dao cũng không muốn về biệt thự trên núi. Mặc dù cảm thấy Đường Kim hơi dị, nhưng nàng vẫn quyết định không hỏi nữa. Vội vàng ra khỏi khu phòng học, nàng đi ra khỏi trường.
- Đậu móa, hai giờ trước còn thấy Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu lưu luyến chia ly, sao con hàng này bây giờ lại thông đồng với Tần Thủy Dao?
- Chẳng lẽ qua một kỳ nghỉ, Tần Thủy Dao cũng rơi vào ma chưởng của Đường Kim rồi?
- Chắc thế!
- Không thể nào, Tần Thủy Dao sẽ không để tao thất vọng!
- Cắt, mày quen thuộc với Tần Thủy Dao lắm đấy...
...
Hai người đi chung, khiến cho một số người nghị luận, vài nam nữ sinh cũng bắt đầu bát quái.
Đường Kim và Tần Thủy Dao coi như không thấy, hai người nhanh chóng ra khỏi trường học, sau đó Tần Thủy Dao bắt đầu lò dò đi dạo xung quanh trường.
Thật ra hiện tại Tần Thủy Dao cũng không hứng thú dạo phố lắm, nàng chỉ muốn tùy tiện đi một chút. Kết quả là, hai người đi trên đường, thoạt nhìn không giống dạo phố, mà giống như một đôi tình lữ đang tản bộ vậy.
Đi dạo khoảng một giờ, Tần Thủy Dao cũng thấy chán, cho nên Đường Kim đổi thành bồi dạo phố thành bồi ăn. Mà lần này hai người cũng không đi quá xa, cũng là quán thịt dê nướng mà Đường Kim từng ăn nhiều lần.
Một thời gian không tới nơi này ăn thịt dê xiên nướng, Đường Kim lần này cũng ăn thật sướng mồm. Chỉ không hoàn mỹ là, lần này không ai gây phiền toái, cũng không ai tính tiền cho hắn cả.
Chẳng qua hình như tâm tình Tần Thủy Dao không tốt lắm. Ra khỏi quán thịt dê, nàng liền đòi đi về.
- Bé ngốc, sao mà cậu lại đòi về?
Đường Kim lại mất hứng:
- Tôi còn chưa bồi xong mà, bồi ăn bồi uống bồi dạo phố. Tôi còn chưa bồi cậu uống rượu.
- Cậu muốn uống rượu?
Tần Thủy Dao sửng sốt, tên này hình như không uống rượu mà? Dù sao trong ấn tượng của nàng, Đường Kim chưa từng uống rượu.
- Dù gì bây giờ tôi cũng là người lớn, nên uống rượu ăn mừng một chút.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Vậy... chúng ta đi quán bar?
Tần Thủy Dao cũng hơi động tâm. Lớn như vậy rồi, nàng còn chưa đi tới quán bar bao giờ. Lần duy nhất đi quán bar chính là đến Hải Dương Thiên Đường treo đầu dê bán thịt chó kia.
Nơi như quán bar này khá loạn, con gái đi vào dễ chịu thiệt, cho nên Tần Khinh Vũ không cho Tần Thủy Dao đi quán bar. Nhưng mà, nếu có Đường Kim đi cùng, vậy dù Tần Khinh Vũ có ở đây thì cũng không phản đối.
- Được, đi quán bar!
Đường Kim một lời đáp ứng.
- Đi quán bar nào bây giờ?
Tần Thủy Dao bắt đầu lúng túng:
- Cậu có quen thuộc chỗ nào không?
- Có nè!
Đường Kim lập tức gật đầu:
- Chính là Hải Dương Thiên Đường lần trước đã đi qua!
- Lưu manh!
Tần Thủy Dao liếc Đường Kim một cái, sau đó tức giận hỏi:
- Còn có quán khác không?
- Có quán bar Thanh Xuân, cũng từng tới một lần.
Đường Kim hồi đáp.
- Quán bar Thanh Xuân? Tôi nghe nói qua rồi, chỗ có hình như đứng đắn hơn một chút, đi luôn đi!
Tần Thủy Dao lập tức nói.
Hai người cứ quyết định như vậy, sau đó lại bắt một chiếc taxi. Vừa hơn tám giờ, quán bar đúng lúc mở cửa, hai người cũng đi vào bên trong quán bar Thanh Xuân.
Trời đêm đen đặc.
Ngoài quán bar Thanh Xuân.
"Huệ..." Một người đứng bên đường nôn như hack, mà bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp thanh thuần dị thường, vẻ mặt nàng thật tức giận.
Đang đứng nôn không phải ai khác, chính là Đường Kim, mà thiếu nữ xinh đẹp tức giận kia tất nhiên là Tần Thủy Dao.
Buồn bực, quá buồn bực!
Đây là cảm giác của Tần Thủy Dao bây giờ. Lần đầu tới quán bar, với nàng cũng không phải ác mộng gì. Nhưng nó còn làm nàng buồn bực hơn cả ác mộng, bởi suốt cả tối, nàng gần như chẳng làm cái gì cả!
Người ta tới quán bar là để giải sầu, mà nàng tới quán bar lại rước bực vào thân. Mà đầu sỏ của tất cả mọi chuyện lại chính là tên Đường Kim này. Bởi... sau khi vào quán bar, hắn đột nhiên trở nên bất bình thường.
Tên này vừa vào quán bar là đã lập tức gọi bia. Chọn một vị trí, không nói hai lời đã bắt đầu rót bia vào trong bụng.
- Rốt cuộc ũng là người lớn, tôi muốn ăn mừng...
Một chai bia vào bụng.
- Từ hôn còn chưa thành công, buồn chết tôi, lại muốn uống...
Lại một chai nữa.
- Bé ngốc, uống cùng nào...
Lại thêm một chai.
- Mười sáu năm không rượu bia, tôi muốn uống bù...
Một năm một chai, mười sáu chai bị giải quyết.
- Lại nhớ bọn sát thủ về hưu, an nghỉ nha, tôi mời các người...
Lại mười mấy chai tiếp.
...
Qua gần năm giờ, Đường Kim gần như không ngừng nghỉ, vẫn uống bia. Hắn cứ vừa nói vừa nốc, vốn Tần Thủy Dao còn muốn uống một chút, nhưng thế nào cũng không dám uống. Nàng dám đến quán bar là vì có đường Kim. Nhưng tên này uống say, vậy còn đáng tin sao?
Nếu hắn say, nàng cũng say, đến lúc đó tám phần nàng chịu thiệt. Đến lúc này, Tần Thủy Dao vốn định uống một chút, lại thành ra cả tối cũng chưa chạm giọt nào.
Mà Đường Kim còn điên cuồng quát tháo, cuối cùng cũng uống say. Uống say thì cũng thôi, tên này còn liều mạng không chịu đi, nhất định đòi uống tiếp. Thành ra, đến mười phút đồng hồ trước, quán bar muốn đóng cửa, nàng mới nhờ một thợ pha chế lôi Đường Kim ra ngoài.
Vừa ra khỏi quán, Đường Kim lại ghé về bên đường nôn như điên, làm Tần Thủy Dao vừa kinh tởm vừa buồn bực, tâm tình kém khỏi phải nói.
- Đường Kim chết tiệt, nhất định kiếp trước cậu là tửu quỷ!
Căm giận mắng một câu, Tần Thủy Dao vội vàng vẫy một chiếc taxi: "Taxi!"
Thấy taxi dừng lại, Tần Thủy Dao liền kéo Đường Kim lên:
- Nè, đi thôi!
Lôi Đường Kim, mở cửa xe ra, nhét hắn vào. May mà Đường Kim cũng không nặng, nếu không Tần Thủy Dao còn bực nữa.
- Đến số 1 đường Khinh Vũ.
Tần Thủy Dao lên xe, nói với tài xế một câu. Hiện giờ Đường Kim say đến vậy rồi, nàng cũng không thể mặc kệ hắn. Không thể làm gì khác hơn là đưa hắn về nhà.
Chừng mười phút sau, taxi dừng trước cửa số 1 đường Khinh Vũ, Tần Thủy Dao thanh toán tiền xe, có vẻ cật lực kéo Đường Kim xuống. Mở cửa vào biệt thự, sau đó tiếp tục lôi hắn vào trong.
"Á!" Dưới chân đột nhiên đạp phải thứ gì, Tần Thủy Dao kinh hô một tiếng, ngã nhào xuống đất. Đường Kim tất nhiên cũng ngã theo.
Xoa xoa đầu gối hơi đau đớn, lại nhìn Đường Kim có vẻ đang ngủ say dưới đất kia. Tần Thủy Dao nhất thời ủy khuất, lại càng tức giận. Nàng căm giận mắng một câu:
- Đường Kim chết tiệt, cậu là một con heo. Vậy mà cũng ngủ được!
- Tiểu thư xinh đẹp, có cần tôi giúp em dạy dỗ hắn một chút không?
Một thanh âm quái dị đột ngột vang lên.
Chương 318: Bàn tay Thượng Đế.Thanh âm này cũng hơi khó nghe, còn hơi ảo diệu nữa, không rõ là phát ra từ hướng nào.
- Ai?
Tần Thủy Dao kinh hãi, quát nhẹ một tiếng. Sau đó nàng vội vàng tìm khắp nơi, nhưng nhìn cả một vòng mà cũng chẳng thấy nửa cái thân ảnh.
- Tiểu thư xinh đẹp, đừng kinh hoảng. Tôi nghe được lời cầu nguyện của em, cho nên, tôi sẽ xuất hiện.
Vừa dứt lời, Tần Thủy Dao đột nhiên phát hiện cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh cao lớn. Mà gần như cùng lúc, đèn trong biệt thự cũng đột ngột sáng lên. Lần này, Tần Thủy Dao lập tức thấy rõ bộ dạng người kia.
Hắn là một người ngoại quốc, tóc vàng hoe, thân hình cao lớn khôi ngô, mặc một thân áo gió đen. Mà trên mặt hắn lại mang theo nụ cười ấm áp.
Tần Thủy Dao vô thức thối lui tới bên cạnh Đường Kim, ngồi xổm người xuống, dùng sức lay Đường Kim, cố gắng gọi hắn dậy. Vào lúc này, một người đàn ông nước ngoài xuất hiện trong nhà nàng, cho dù hắn đang tươi cười thì Tần Thủy Dao cũng không tin kẻ này đến đây là để nói chuyện vui đùa.
- Rốt cuộc anh là ai?
Tần Thủy Dao vừa cố gắng gọi Đường Kim, vừa giả bộ trấn định hỏi. Làm nàng buồn bực chính là, Đường Kim vẫn ngủ như chết, làm thế nào cũng không tỉnh.
- Tôi là Thượng Đế, Thượng Đế không gì không làm được.
Tên tóc vàng khẽ mỉm cười:
- Thượng đế muốn em sống, em sẽ sống. Thượng đế muốn em chết, em phải chết. Tiểu thư xinh đẹp, em muốn sống, hay muốn chết đây?
Tần Thủy Dao bắt đầu cấu mạnh vào tay Đường Kim, cố gắng làm hắn đau mà tỉnh. Đến lúc này, nàng có thể xác định kẻ tự xưng là Thượng Đế này cũng là sát thủ.
- Làm anh thất vọng rồi, tôi không tin Thượng đế.
Tần Thủy Dao tiếp tục tán phét với tên tóc vàng, cô gắng trì hoãn một lúc để chờ Đường Kim tỉnh lại.
Mà Tần Thủy Dao cũng không biết sát thủ đứng đầu liên minh thích khách là Thượng Đế. Nếu không, chắc chắn nàng không trấn định được như bây giờ.
- Tiểu thư xinh đẹp. Tin Tượng Đế, được vĩnh sinh, nếu em không tin Thượng Đế, em sẽ bị Thượng Đế trừng phạt.
Nụ cười của gã tóc vàng vẫn rất ôn hòa, nhưng lời hắn nói lại không ôn hòa cho lắm.
- Anh là sát thủ?
Tần Thủy Dao rốt cuộc cũng hỏi thẳng, trong lòng lo lắng dị thường, đồng thời còn mắng mỏ Đường Kim. Tên đáng chết, sớm không uống muộn không uống, hết lần này tới lần khác uống say mèm lúc có sát thủ. Bây giờ ngủ như lợn thế kia, lay vậy mà vẫn không tỉnh!
- Không không không. Tiểu thư xinh đẹp, tôi là Thượng Đế! Thượng Đế có thể quyết định sinh tử của bất luận kẻ nào.
Gã tóc vàng lắc đầu:
- Nếu em muốn được vĩnh sinh, em nên cầu nguyện với tôi...
- Mày nói nhảm nhiều thế? Động thủ đi!
Đúng lúc này, một thanh âm lại đột nhiên chen vào.
Thanh âm này cũng rất khó nghe, chỉ khác là, thanh âm này rất lạnh lùng, lại mang theo sự mất kiên nhẫn.
Tần Thủy Dao lại cả kinh, thanh âm này phát ra từ phía sau nàng. Nàng vội vàng quay người lại, thấy được một gã tóc vàng khác giống hệt tên vừa rồi, điều này khiến nàng không khỏi kinh ngạc. Đến quần áo cũng giống, chỉ khác nhau ở chỗ, trên mặt hắn không có nụ cười.
- Anh... anh là ai?
Tần Thủy Dao nhìn gã tóc vàng kia, giọng nói bắt đầu lắp bắp. Cho dù nàng muốn giả bộ trấn định, nhưng bây giờ làm sao cũng không trấn định được.
- Tiểu thư xinh đẹp, hắn cũng là Thượng Đế.
Gã tóc vàng biết cười lại tiếp lời:
- Thượng Đế rất phức tạp, hắn biết vui vẻ, cũng biết bi thương. Tôi có thể cho em vui vẻ, hắn có thể cho em bi thương. Cho nên, tôi là Thượng Đế vui vẻ, còn hắn là Thượng Đế bi thương. Nhưng chúng tôi, đều là Thượng Đế.
- Mày không động thủ, tao động thủ.
Thượng Đế bi thương không nhịn được nói.
- Được rồi, ngày vui ngắn chẳng tày gang, thật là làm người ta hơi thất vọng.
Thượng Đế vui vẻ thở dài:
- Tôi vốn tưởng tối nay sẽ là một ký ức khó quên. Đáng tiếc, tôi đã đánh giá cao Đường Kim, thật không nên chờ nhiều ngày như vậy mới động thủ.
- Quả thật không nên đợi.
Thanh âm lười biếng đột nhiên vang lên, Đường Kim ngồi dậy từ dưới đất:
- Tôi đợi đến phát phiền rồi.
- Cậu tỉnh rồi?
Tần Thủy Dao nhất thời mừng rơn.
- Mi không say?
Nụ cười trên mặt Thượng Đế vui vẻ đột nhiên biến mất.
- Nếu không phải anh giẩ say, thằng ôn nhát cáy như chú thế nào lại xuất hiện?
Đường Kim ngáp một cái, sau đó kéo Tần Thủy Dao đứng lên, ánh mắt đảo qua Thượng Đế bi thương, trên mặt hắn xuất hiện một tia ngạc nhiên:
- Nhưng mà, anh cũng thật không ngờ, sát thủ đứng đầu thế giới lại không phải một người. Hai chú là anh em sinh đôi hả?
Tần Thủy Dao rốt cục cũng hiểu, đùa nửa ngày, hóa ra biểu hiện khác thường của Đường Kim cũng không phải kỳ lạ. Hắn cố ý uống rượu giả say chỉ là vì dụ sát thủ này ra.
- Đường Kim, mi thật là không làm cho ta thất vọng. Xem ra, Kinh Kha và Athena chết trong tay mi cũng không oan uổng.
Trên mặt Thượng Đế vui vẻ lại xuất hiện nụ cười:
- Đáng tiếc, mi đã gặp phải bọn ta. Thượng Đế muốn mi chết, mi nhất định phải chết!
- Anh em của chú nói không sai, chú nói nhảm nhiều thật.
Đường Kim thở dài:
- Còn nhảm hơn cả thằng Lạc Trần kia. Chẳng nhẽ chú không biết, sát thủ nói nhảm nhiều rất dễ chết sớm hay sao?
- Mi cũng nói nhảm quá nhiều!
Thanh âm lạnh lùng truyền tới từ sau lưng:
- Bàn tay Thượng Đế!
- Cẩn thận!
Tần Thủy Dao kinh hô. Lúc Đường Kim nói chuyện với Thượng Đế vui vẻ kia, Tần Thủy Dao cũng ngó chừng Thượng Đế bi thương. Lúc này, nàng phát hiện Thượng Đế bi thương đột nhiên giơ tay trái lên, tiếp tay, bàn tay trái đột nhiên bay ra.
Nhất thời, Tần Thủy Dao hoài nghi mình nhìn nhầm, tay trái sao lại bay được?
Song, trên thực tế, tay trái của Thượng Đế bi thương thật sự bay ra, rời khỏi thân thể hắn, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Đường Kim và Tần Thủy Dao. Mà khi cái tay này cách bọn họ không tới một mét, nó đột nhiên nổ tung, vô số sợi tơ bung ra, cái tay này nháy mắt biến thành một cái lưới lớn. Mà cái lưới này trong nháy mắt đã bao phủ Đường Kim và Tần Thủy Dao.
Gần như cùng một lúc, Thượng Đế vui vẻ cũng hành động. Hắn cũng giơ một tay lên, chẳng qua lại là tay phải. Tay phải của hắn cũng rời khỏi thân thể, bay về phía Đường Kim, sau đó bung ra thành một cái lưới lớn trong không trung.
Hái tấm lưới lớn kết hợp, hoàn toàn bao vây Đường Kim và Tần Thủy Dao bên trong. Cứ thế trong nháy mắt, hai người đã thành cá trong chậu, nhìn qua đã hết đường trốn!
- Bàn tay Thượng Đế, không ai có thể trốn. Tiểu thư xinh đẹp. Bây giờ, em có nguyện ý thờ phụng thượng đế không?
Trên mặt Thượng Đế vui vẻ tràn đầy nụ cười. Theo hắn thấy, Đường Kim và Tần Thủy Dao đã thành miếng mồi trong tay hắn.