Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch Full)

Chương 24 - Chương 319: Anh Mới Là Thượng Đế!

Chương 319: Anh mới là Thượng Đế!

- Thật ra thì, anh mới là Thượng Đế.

Đường Kim thở dài, một tay ôm lấy eo Tần Thủy Dao, một giây sau, hắn biến mất khỏi tấm lưới.

Sắc mặt hai Thượng Đế đồng thời đại biến, tròng mắt hiện lên vẻ khó tin.

- Điều này sao có thể...

Thượng Đế vui vẻ phun ra mấy chữ, nhưng hắn còn chưa nói xong, cổ họng đã bị bóp nghẹt, không cách nào nói được nữa.

Đường Kim quỷ dị xuất hiện bên cạnh hắn, một cái tay bóp cổ Thượng Đế vui vẻ, thản nhiên nói:

- Đây mới gọi là bàn tay Thượng Đế.

Ngón tay khẽ dùng sức, thanh âm cổ họng vỡ vụn truyền ra, sức sống của Thượng Đế vui vẻ nhanh chóng biến mất. Trong lúc thoáng qua, hắn đã thực sự đi gặp Thượng Đế. Dĩ nhiên, có lẽ hắn chỉ có thể gặp được Satan.

Sắc mặt Thượng Đế bi thương lại đại biến, trong con ngươi hiện lên hàn mang. Hắn nhanh chóng giơ tay phải, một khẩu súng lục tinh xảo xuất hiện. Nhưng đáng tiếc, hắn không thể bóp cò nữa. Hắn cảm thấy cổ họng đau nhói, sau đó tay phải vô lực rũ xuống. Thân thể cao lớn đổ xuống đất, cổ họng của hắn đã có thêm một chiếc phi tiêu vàng.

- Cái gọi là Thượng Đế, cũng chẳng gì hơn thế này.

Đường Kim lẩm bẩm, đi tới trước người Thượng Đế bi thương kia, rút phi tiêu vàng ra. Hắn vạch số 18 đỏ lòm lên trán, sau đó lại đến bên cạnh Thượng Đế vui vẻ, vạch số giống hệt. Chụp ảnh lại, gửi đi, sau đó gọi điện cho Hiểu Hiểu.

- Nè, hơn nửa đêm, làm cái gì vậy?

Hiểu Hiểu rất là bất mãn, nhưng sau đó lại kinh hô một tiếng:

- Oa... hai tên này giống nhau như đúc nè. Chẳng lẽ là Thượng Đế?

- Không sai, hắn đã đi gặp Thượng Đế chân chính rồi. Cái diễn đàn liên minh thích khách kia bao giờ mới mở?

Đường Kim hỏi nhanh.

- Để tôi nhìn xem. Ế, vận khí của anh không tệ, còn nửa tiếng nữa là tới rồi. Chờ lát nữa tôi up hình của hai tên này lên cho anh!

Hiểu Hiểu cũng nói nhanh, sau đó còn giải thích:

- Giờ mở của liên minh thích khách cũng không cố định, cho nên anh cứ chờ đi. Nửa tiếng nữa là tin tức này sẽ truyền khắp giới sát thủ rồi.

- Tiểu nha đầu, vậy làm phiền em rồi. Sau này mà gặp được em, anh sẽ trả em nhân tình.

Đường Kim cũng rất cao hứng.

- Được rồi, tôi ngủ trước đã, nửa tiếng sau làm việc.

Hiểu Hiểu cúp điện thoại.

- Phù...

Đường Kim thở dài một hơi:

- Những sát thủ chết tiệt này, cuối cùng cũng xong.

- Sẽ không còn sát thủ tới nữa chứ?

Lúc này Tần Thủy Dao bất an hỏi. Nhìn hai cỗ thi thể cách đó không xa, nàng có cảm giác mơ hồ sợ hãi.

- Chắc là không.

Đường Kim suy nghĩ một chút:

- Quan sát mấy ngày là có thể xác định. Nhưng mà, Thượng Đế này là sát thủ hàng đầu thế giới, hắn cũng đã ngỏm rồi, trừ phi những sát thủ khác muốn chết. Nếu không, hẳn là không ai dám tới nữa.

- Vậy bây giờ, chúng ta đi đâu?

Tần Thủy Dao hỏi.

- Hay là về biệt thự trên núi đi.

Đường Kim suy nghĩ một chút, lại ôm eo Tần Thủy Dao, đang định rời đi, nàng lại nôn nóng nói:

- Nè, không được trực tiếp về phòng ngủ. Muộn như vậy sẽ dọa mẹ tôi đó!

- Được rồi.

Đường Kim nhất thời cảm thấy đáng tiếc. Vốn định trực tiếp vào phòng ngủ xem tư thế ngủ của chị Khinh Vũ mà không được.

Nhìn xem hai cỗ thi thể dưới đất, còn cả tấm lưới cổ quái nữa, Đường Kim hơi chần chờ, đột nhiên lại có chủ ý. Hắn buông Tần Thủy Dao ra, ném hai cỗ thi thể lên trên lưới. Sau đó cuốn lưới lại, vác lên trên vai. Sau đó lại thò tay ôm Tần Thủy Dao, đột nhiên biến mất tại chỗ.

Một phút sau, Đường Kim xuất hiện trong biệt thự trên núi. Tiện tay ném bịch một tiếng, tấm lưới bọc thi thể rơi xuống đất.

- Ai?

Một tiếng quát trầm thấp vang lên, một thân ảnh tu mỹ cao gầy xuất hiện, chính là Ninh Tâm Tĩnh. Hiển nhiên động tĩnh vừa rồi đã kinh động tới nàng.

Nhưng Ninh Tâm Tĩnh lại nhanh chóng tản đi khí thế trên người, bởi nàng đã nhìn rõ là ai.

- Đường Kim, sao trễ như vậy lại tới đây?

Ninh Tâm Tĩnh hơi kinh ngạc, nhìn hai cỗ thi thể kia, nàng không khỏi hỏi tiếp:

- Bọn họ là ai?

- Bé ngốc, cậu về phòng ngủ trước đi.

Đường Kim nói một câu với Tần Thủy Dao.

Tần Thủy Dao cũng không nói gì, lập tức vào phòng.

- Huấn luyện viên Ninh, hai người này chính là sát thủ đứng đầu thế giới, Thượng Đế. À, tôi cảm tháy bàn tay Thượng Đế của bọn họ cũng khá thú vị, có lẽ chị có thể tìm người nghiên cứu một chút, nói không chừng hữu dụng.

Đường Kim nói thật nhanh.

- Thượng Đế? Bọn họ là hai người?

Ninh Tâm Tĩnh kinh ngạc một lần nữa:

- Bàn tay Thượng Đế là cái gì?

Đường Kim cũng không giấu diếm, giới thiệu khá cặn kẽ về cái thứ kia. Mà Ninh Tâm Tĩnh lúc này lại ngồi xổm xuống, quan sát thật kỹ tấm lưới lớn kia, sau đó lẩm bẩm:

- Loại chất liệu này hình như rất đặc biệt. Đường Kim, cậu nói không sai, bàn tay Thượng Đế này hẳn là đáng để nghiên cứu.

- Huấn luyện viên Ninh, vậy thì giao cho chị. Tôi đi trước.

Đường Kim nói xong câu đó, trong nháy mắt lại biến mất trước mặt Ninh Tâm Tĩnh.

Nhìn Đường Kim biến mất, trên mặt Ninh Tâm Tĩnh lộ ra vẻ khó hiểu. Đường Kim đột nhiên biến mất kiểu gì? Theo nàng biết, hẳn là không có loại võ công nào làm người ta biến mất nhanh như vậy. Đây rốt cuộc là loại năng lực kiểu gì?

- Dường như Đường Kim còn ẩn giấu rất nhiều năng lực a!

Ninh Tâm Tĩnh thầm suy nghĩ. Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều nữa. Năng lực của Đường Kim càng mạnh thì lại càng tốt cho Ám Kiếm.

- Hay là xem bốn tiểu nha đầu kia trước đã.

Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng vào nhà, bốn tiểu nha đầu kia vẫn còn đang nhập định.

----

Ký túc xá giáo viên của Ninh Sơn Nhị Trung.

Hai giờ sáng, phòng 601, Đường Kim nằm trên giường, nhưng làm sao cũng không ngủ được. Trong ngực không còn thân thể mềm mại kia, hình như hắn lại cảm thấy không quen.

- Quên đi, luyện công đã.

Đường Kim ngồi dậy.

Sau đó, hắn phát hiện, muốn luyện công cũng không dễ như trước. Trước đây, hắn muốn là có thể nhập định, nhưng tối nay lại luôn tâm thần không yên.

- Mỹ nữ thật là thuốc độc a!

Đường Kim lẩm bẩm tự nói:

- Nhưng mình bách độc bất xâm cơ mà. Thuốc độc như mỹ nữ, có nhiều thêm anh cũng không sợ.

Hít một hơi thật sâu, Đường Kim cố gắng khu trừ tạp niệm trong lòng. Thân thể chính là tiền vốn tán gái, luyện công vẫn còn rất cần thiết.

Nhưng khi tạp niệm trong đầu hắn vừa khu trừ, điện thoại lại vang lên. Trong ban đêm an tĩnh này, chuông điện thoại có vẻ đặc biệt vang dội.

Chương 320: Liên minh thích khách mời hợp tác.

- Chẳng lẽ là con nha đầu Hiểu Hiểu?

Đường Kim thầm nói. Với lấy điện thoại nhìn, lại phát hiện không phải số của tổng bộ Ám Kiếm. Trên màn hình không có bất cứ số điện thoại nào, chỉ có mấy chữ: "Số điện thoại không rõ"

- Người nào mà ngay cả số cũng giấu thế này?

Đường Kim ngáp một cái, vẫn bắt máy:

- Alo, ai vậy? Hơn nửa đêm thế này, có cho người ta ngủ hay không?

- Ngài khỏe chứ, Đường Kim tiên sinh tôn kính. Thật xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ của ngài, bởi bên chúng tôi đang là ban ngày, là lỗi của tôi.

Đầu bên kia truyền đến thanh âm tiếng Tàu không chuẩn lắm. Thanh âm già nua, còn hơi khàn khàn, từ cái thanh âm này là có thể biết đối phương không còn trẻ.

- Là ai vậy?

Đường Kim có chút ngạc nhiên. Lúc trước hắn còn nghĩ có phải tên nào nháy máy quấy rầy hay đùa nghịch hay không. Nhưng bây giờ vừa nghe, hắn đã hiểu, đây không phải là điện thoại quấy rầy, mà đối phương cũng không tìm nhầm người, đúng là tìm tới hắn.

- Đường Kim tiên sinh tôn kính, tôi tên là Rogge.

Thanh âm già nua kia trả lời ngay:

- Chắc ngài không biết tôi, nhưng tôi tạm thời là người phụ trách của liên minh thích khách.

- Liên minh thích khách?

Đường Kim càng thêm ngạc nhiên:

- Ông tìm tôi làm cái gì?

- Đường Kim tiên sinh tôn kính, liên minh thích khách đã treo giải với ngài, hi vọng ngài đừng hiểu lầm. Liên minh thích khách chúng tôi cũng không phải kẻ địch của ngài.

Giọng nói của Rogge vẫn rất khách khí:

- Mà sở dĩ quấy rầy ngài, là vì liên minh thích khách chúng tôi muốn tiến hành một lần hợp tác.

- Hợp tác?

Đường Kim ngáp một cái:

- Nè nè, lão Rogge kia, tôi không có hứng thú làm sát thủ.

- Dĩ nhiên dĩ nhiên. Với thân phận tôn quý của ngài, tại sao lại làm sát thủ được?

Rogge vội vàng nói:

- Ngài đừng hiểu lầm. Hợp tác mà tôi nói cũng không phải mời ngài làm sát thủ. Huống chi, liên minh thích khách chúng tôi chỉ là sàn giao dịch, bản thân cũng không có sát thủ.

- Lão già, ông lừa trẻ con hả?

Đường Kim tức giận nói:

- Các người không có sát thủ mới là lạ. Có cần tôi tới liên minh sát thủ bái phỏng sát thủ của chính các ông không?

- Ách...

Rogge bên kia ngẩn ngơ, sau đó cười trừ:

- Đường Kim tiên sinh, ngài ở tại Hoa Hạ, cách nơi này quá xa. Đi đường mệt lắm, ngài cũng đừng tới, với thân phận tôn quý của ngài, cần gì so đo với chúng tôi?

- Tôi cũng không muốn so đo với nhân vật nhỏ như các ông. Nhưng bây giờ là các ông tìm tôi gây phiền toái.

Đường Kim rất mất hứng:

- Lão già, đừng nói nhảm nữa. Ông nói muốn hợp tác, rốt cuộc là thế nào?

- Vâng, Đường Kim tiên sinh tôn kính. Chúng tôi biết gần đây sát thủ có hơi ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của ngài. Mặc dù với năng lực của ngài, những sát thủ kia cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, chẳng uy hiếp gì được tới ngài. Nhưng tôi tin rằng, ngài cũng không muốn sau này có mấy con ruồi vo ve xung quanh.

Rogge nói thật nhanh:

- Vì vậy, liên minh thích khách muốn hợp tác với ngài, giúp ngài loại trừ hoàn toàn những phiền toái nhỏ này.

- Hả? Tiêu trừ bằng cách nào?

Đường Kim lại cảm thấy hứng thú. Tuy rằng đã giết chết Thượng Đế, theo lý thuyết sẽ không còn sát thủ tới kiếm năm mươi triệu đô nữa. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chẳng may có sát thủ chưa từ bỏ ý định, vậy thì cũng khó lòng phòng bị.

Rogge nhanh chóng trả lời:

- Đường Kim tiên sinh, chúng tôi có thể triệt tiêu giải thưởng của ngài và hai vị Tần tiểu thư. Hơn nữa, chúng tôi có thể đảm bảo, sau này vĩnh viễn không bố trí giải thưởng nhằm vào ngài và bạn bè. Như vậy, sau này ngài cũng không cần phiền lòng vì những việc vặt vãnh như vậy nữa.

- Hủy bỏ giải thưởng?

Đường Kim có chút ngạc nhiên:

- Theo tôi biết, đã treo giải là không hủy bỏ mà?

- Đường Kim tiên sinh tôn kính. Thật ra chỉ cần tiến hành thao tác thích hợp là có thể hủy bỏ. Ví dụ như chúng ta có thể nói cố chủ trao giải xuất hiện một chút vấn đề, cũng có thể nói nhiệm vụ đã hoàn thành. Tất nhiên, thao tác cụ thể thì ngài đừng lo, chỉ cần ngài nguyện ý hợp tác, tôi có thể đảm bảo, giải thưởng sẽ bị hủy bỏ trong nửa giờ nữa.

Rogge lộ vẻ nắm chắc. Thoạt nhìn, bọn họ đã từng tiến hành thao tác tương tự rồi.

- À, vậy các người muốn chỗ tốt gì?

Đường Kim cũng khá động tâm với hợp tác này. Đúng như Rogge kia nói, hắn không sợ sát thủ, nhưng cả ngày đề phòng thì quả thật quá phiền. Nếu có thể giải quyết dứt điểm thì đúng là chuyện tốt.

- Đường Kim tiên sinh tôn kính, chúng tôi làm sao dám đòi chỗ tốt của ngài? Chúng tôi chỉ hy vọng ngài đừng vì sự kiện lần này mà giận lây sang chúng tôi.

Rogge vẫn lộ vẻ tương đối khách khí:

- Dĩ nhiên, nếu ngài có thể đáp ứng, sau này có cơ hội, ngài có thể giúp chúng tôi một lần thì lại càng tốt.

- Muốn tôi giúp các người một lần?

Đường Kim ngáp một cái:

- Tôi không gây phiền toái cho các người đã giúp đỡ rồi đó.

- Dĩ nhiên! Dĩ nhiên! Ngài nói đúng. Nhưng mà, Đường Kim tiên sinh tôn kính, nếu như ngài nguyện ý giúp chúng tôi một lần, vậy sau này chúng ta sẽ làm bằng hữu chân chính. Thân là bằng hữu, chúng tôi có thể nói cho ngài một số chuyện vốn không thể nói. Ví dụ như thân phận của kẻ treo giải lần này.

Mặc dù Rogge vẫn rất khách khí, nhưng hiển nhiên hắn không muốn buông tha cho điều kiện kia.

Đường Kim suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên hỏi:

- Lão già, hủy treo giải, vậy năm mươi triệu đô kia cũng bị các người nuốt riêng sao?

- Không, sẽ không nuốt riêng. Chẳng qua chỉ bị thất lạc mà thôi. Bởi vì thất lạc nên chúng tôi mới hủy bỏ treo giải.

Rogge trả lời ngay.

- Đúng là lão cáo già a. Chỗ tốt cũng bị các người nuốt sống.

Đường Kim ngáp một cái:

- Được rồi, lão già, vốn là tôi lười hợp tác với các người. Nhưng mà tôi cũng không muốn bị phiền suốt ngày. Tôi tạm thời cũng lười ra nước ngoài tóm các người. Vậy đi, tôi có thể đáp ứng giúp các người một chuyện, nhưng mà tôi cũng không tùy tiện chuyện gì cũng giúp. Ví như các người muốn tôi giết người, tôi phân nửa là không đi. Nhưng nếu các người có một cô bé xinh đẹp cần tôi chăm sóc hộ... tôi phân nửa là đáp ứng.

- Đó là dĩ nhiên, chúng tôi tuyệt đối không để ngài làm việc không thích.

Rogge vội vàng nói.

- Còn có, trong nửa giờ, hủy bỏ treo giải, đồng thời nói thân phận cố chủ cho tôi. Thuận tiện, chia một nửa năm mươi triệu đô la kia cho tôi nữa.

Đường Kim tiếp tục nói:

- Tôi giết mười mấy người, cũng cần được bồi dưỡng chứ.

Nghe được cái điều kiện này của Đường Kim, Rogge bên kia hơi trầm mặc một chút, hiển nhiên là đang do dự. Nhưng chỉ vẻn vẹn vài giây sau, thanh âm của lão lại truyền đến:

- Không thành vấn đề, Đường Kim tiên sinh, đầu tiên chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ. Tiếp theo, chúng ta lại nói một chút vấn đề về kỹ thuật đi.

Chương 321: Lãi vài chục triệu.

Đường Kim nói chuyện với Rogge chừng mười phút. Cái gọi là vấn đề kỹ thuật cũng chỉ là phương thức liên lạc, ám hiệu, còn có tài khoản ngân hàng của Đường Kim.

Cúp máy, Đường Kim lẩm bẩm tự nói:

- Bận bịu như vậy, cuối cùng lời vài chục triệu. Xem ra giấc mộng càng ngày càng gần rồi.

Liên minh thích khách giao dịch cũng chỉ là niềm vui ngoài ý muốn với Đường Kim. Treo giải chưa hạ, hắn cũng khó mà an tâm. Tóm liên minh thích khách lại cũng không phải không thể làm, nhưng thật sự hơi phiền toái. Đã có phương pháp dễ dàng hơn, tất nhiên hắn sẽ không tự làm phức tạp.

Chẳng qua, hắn cũng không muốn chỗ tốt bị liên minh thích khách nuốt hết, cho nên mới chặt bọn chúng hai mươi lăm triệu đô. Còn về giúp liên minh thích khách một việc, hắn thật ra cũng chẳng để ý. Nếu như liên minh thích khách đến lúc đó nói ra yêu cầu làm hắn có thể tiếp nhận, hắn cũng có thể giúp. Nhưng nếu quá phiền toái, cùng lắm thì hắn lại tiêu diệt hết liên minh thích khách là xong.

- Đợi treo giải bị hủy, chị Khinh Vũ có thể sinh hoạt bình thường rồi.

Đường Kim lẩm bẩm. Hiện giờ cũng chỉ cờ tin tức chính xác khi giải thưởng bị hủy mà thôi.

Nằm trên giường, chờ khoảng mười phút, điện thoại di động lại vang lên, Đường Kim nhấc máy, nhất thời có chút hưng phấn.

- Alo, tiểu nha đầu, có phải liên minh thích khách hủy treo giải phải không?

Đường Kim nhận điện thoại, hơi cấp bách hỏi.

- Sao anh biết?

Đầu bên kia, Hiểu Hiểu có chút ngạc nhiên:

- Nè, anh làm gì vậy? Liên minh thích khách vừa mở ra tạm thời, hủy bỏ treo giải với ba người các anh... Oa...

Còn chưa nói xong, Hiểu Hiểu đột nhiên khoa trương la lên:

- Nhiều số 0 quá... tôi xem nào, thế này... hai mươi lăm triệu! Còn là đô la! Quỷ chán ghét, người nào chuyển nhiều tiền cho anh như vậy?

Không đợi Đường Kim trả lời, Hiểu Hiểu lập tức đoán ra:

- Trùng hợp thế? Đây là liên minh thích khách chuyển cho anh hả?

- Nè, tiểu nha đầu, sao em biết có người chuyển tiền cho anh?

Đường Kim cũng chỉ quan tâm vấn đề này.

- Ngu ngốc, thẻ này cũng là do Ám Kiếm đưa cho anh. Tài sản của mọi người trong Ám tổ đều do tôi quản chế. Thẻ của anh vừa rồi có thêm hai mươi lăm triệu đô la, tất nhiên tôi phải biết rồi.

Hiểu Hiểu tức giận nói:

- Nè, tôi hỏi anh, có phải anh lừa tình liên minh thích khách không hả?

- Không có, chỉ là bọn họ thấy anh rất tuấn tú, muốn chia ít tiền cho anh mà thôi.

Đường Kim hời hợt nói.

- Anh lừa ai vậy? Nhất định là bọn họ sợ anh gây phiền toái, ai bảo anh giết cả Thượng Đế chứ? Hiện giờ giới sát thủ cũng điên cuồng rồi. Tôi nói nè, tuy anh không phải sát thủ, nhưng bây giờ, trong giới sát thủ, anh còn nổi danh hơn cả sát thủ hàng đầu đó.

Hiển nhiên Hiểu Hiểu không tin Đường Kim chém gió:

- Mặc kệ, tôi chả quan tâm anh kiếm tiền đâu ra. Hiện giờ vấn đề sát thủ đã giải quyết, tôi đi ngủ đây, không cần nửa đêm gọi điện cho tôi nữa!

Hiểu Hiểu dường như mệt mỏi rã rời, nói xong là cúp máy. Mà Đường Kim nhận được tin tức chính xác, rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Chuyện này dây dưa kéo dài cả kỳ nghỉ quốc khánh, cuối cùng cũng giải quyết xong.

- Có nên gọi điện cho chị Khinh Vũ không nhỉ?

Đường Kim cầm điện thoại, có chút do dự. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn gọi đi:

- Chị Khinh Vũ chắc là thích biết tin này sớm hơn.

Điện thoại vừa vang lên là đã có người bắt máy, thanh âm động lòng người của Tần Khinh Vũ lập tức truyền đến:

- Đường Kim, làm sao vậy?

- Chị Khinh Vũ, chị còn chưa ngủ sao?

Đường Kim ngẩn người, điện thoại chuyển nhanh như vậy, chỉ có thể là do Tần Khinh Vũ chưa đi ngủ.

- Vừa mới tỉnh.

Tần Khinh Vũ nhu hòa nói:

- Trễ thế này còn gọi điện cho dì, có chuyện gì sao?

- Chị Khinh Vũ, liên minh thích khách đã hủy bỏ treo giải.

Đường Kim hồi đáp.

- Hủy bỏ treo giải?

Tần Khinh Vũ sửng sốt:

- Chẳng phải nói sẽ không hủy bỏ sao?

- Chị Khinh Vũ, chuyện trên đời cũng chỉ tương đối thôi.

Đường Kim vẫn rất hưng phấn:

- Tóm lại chuyện sát thủ đã được giải quyết. Chị Khinh Vũ, bắt đầu từ bây giờ, chị không cần lo về sát thủ nữa. Sát thủ cũng chỉ vì tiền, bọn hắn chẳng bao giờ giết người không công đâu. Cho nên, chắc chắn không có sát thủ tới ám sát hai người nữa.

- Nói vậy, ngày mai dì và Dao Dao có thể về nhà rồi sao?

Giọng nói của Tần Khinh Vũ khó nén được vui mừng.

- Chị Khinh Vũ, nếu chị muốn thì về ngay cũng được. Nhưng bây giờ muộn quá rồi, hay là chờ trời sáng rồi hẵng về.

Đường Kim cười hì hì nói.

- Ừ, dì với Dao Dao chờ trời sáng sẽ về.

Giọng nói của Tần Khinh Vũ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mặc dù nàng tin tưởng Đường Kim có thể giải quyết chuyện này, nhưng trong mấy ngày nàng, tâm trạng của nàng cũng rất áp lực.

- Đúng rồi, chị Khinh Vũ, em đã biết là ai treo giải giết chúng ta.

Đường Kim lại nói.

- Kẻ nào?

Tần Khinh Vũ vội vàng hỏi.

- Vợ Lâm Quốc Binh, Điền Nhã Lam.

Đường Kim hồi đáp.

- Quả nhiên là ả.

Tần Khinh Vũ cũng không quá ngạc nhiên. Lâm Tuấn Hùng và Lâm Quốc Binh đều chết, Lâm Thiên Hùng bị phế đi. Sau khi Lâm Quốc Binh chết không được mấy ngày, Điền Nhã Lam đã rời khỏi Ninh Sơn. Mà Tần Khinh Vũ cũng nhận được tin tức, người giàu hàng đầu Ninh Sơn, Điền Nhã Lam đã dời hết tài chính ra ngoài. Cho nên, Tần Khinh Vũ đã sớm hoài nghi rồi.

- Ả đàn bà kia đang trốn ở nước ngoài, đoán chừng là không dám trở lại. Chờ sau này có thời gian ra nước ngoài, em sẽ đi tìm ả.

Trước kia Đường Kim cũng không biết Điền Nhã Lam này, nhưng vừa rồi liên minh thích khách đã chuyển hết tài liệu của Điền Nhã Lam cho hắn.

- Ừ, cháu xem rồi làm là được.

Tần Khinh Vũ đáp một tiếng, trầm mặc một hồi, nàng lại nhẹ nhàng nói:

- Đường Kim, mấy ngày nay, cháu cực khổ rồi.

- Chị Khinh Vũ, dù cực khổ thế nào đi nữa thì em cũng bảo vệ chị.

Đường Kim nói rất chân thành.

- Đường Kim, cũng muộn rồi, dạo gần đây cháu cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi.

Tần Khinh Vũ ôn nhu nói.

- Chị Khinh Vũ, chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Rốt cuộc Đường Kim cũng lưu luyến cúp máy.

Có lẽ là cả người cảm thấy thư thái, lần này, Đường Kim vừa ngã xuống giường là ngủ thiếp đi.

Cho đến khi chuông điện thoại lại vang lên, Đường Kim mới tỉnh lại.

Đường Kim còn đang ngái ngủ, vừa nhìn vào điện thoại lại thấy buồn bực. Người gọi tới lại là hàng xóm mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ.

Nhận điện thoại, Đường Kim hữu khí vô lực hỏi:

- Cô Tô, lão nhân gia ngài lại uống say rồi sao?

Chương 322: Tám phần là uống say.

Đầu bên kia điện thoại, Tô Vân Phỉ hình như ngẩn người, sau đó hỏi:

- Đường Kim, bây giờ em lại về ở ký túc xá sao?

- Cô Tô, em đang ngủ trong ký túc xá nè. Nếu cô không uống say, vậy thì em ngủ tiếp.

Đường Kim ngáp một cái, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ.

Còn chưa nói xong, Tô Vân Phỉ đã cúp máy.

Đường Kim nhất thời ngẩn người, cô Tô này định làm cái gì? Khó hiểu.

- Xem ra tám phần là uống say.

Đường Kim nói thầm một câu. Ném điện thoại đi, hắn chuẩn bị ngủ tiếp. Mặc dù mỹ nữ lão sư có vóc người rất tốt, nhưng tán gái cũng cần tâm tình, hiện giờ Đường Kim không thích làm việc kia.

Nhưng ngay khi hắn định ngủ một giấc thật ngon, tiếng gõ cửa cộc cộc lại truyền đến.

Đường Kim ngẩn ngơ, sau đó lại lôi điện thoại ra nhìn giờ, phát hiện đã năm giờ sáng, nhất thời hắn cảm thấy không ổn. Chẳng lẽ mỹ nữ lão sư không có uống say, định dựng hắn dậy đi chạy bộ?

Buồn bực nhảy xuống giường, Đường Kim mở cửa ra nhìn, đúng là mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ đang mặc một thân đồ thể thao đứng đó.

- Cô Tô, thời tiết tốt như vậy, sao cô không ngủ tiếp chứ?

Đường Kim hữu khí vô lực hỏi. Lúc này hắn đã hiểu, vừa rồi Tô Vân Phỉ gọi điện chỉ là để xác định xem hắn có đây hay không.

- Đường Kim, dù là học tiếng Anh hay rèn luyện thân thể thì cũng cần kiên trì bền bỉ. Hiện giờ đã hết kỳ nghỉ, em cũng nên thực hiện lời hứa với cô. Tiếp tục theo cô chạy bộ nào.

Tô Vân Phỉ khẽ mỉm cười.

Nghe Tô Vân Phỉ lại mang lời hứa ra đe dọa, Đường Kim mặc dù buồn bực, nhưng cũng hết cách. Ai bảo ban đầu hắn không cẩn thận bị mỹ nữ lão sư này bẫy chứ?

- Được rồi, cô Tô, chờ em mấy phút.

Đường Kim đành phải đáp ứng, ngày nghỉ kích thích tuyệt mỹ cũng phải kết thúc rồi. Mà cuộc sống của hắn lại bắt đầu khôi phục về giống như trước kỳ nghỉ.

Ninh Sơn mới năm giờ sáng, sắc trời mờ ảo, trên đường gần như chẳng có ai, xe bus giờ này còn chưa xuất phát nữa.

Đoạn đường từ Ninh Sơn Nhị Trung tới công viên Ninh An, hai thân ảnh bắt đầu chậm rãi chạy. Có thể từ vóc người nhận ra đây là một nam một nữ, nếu có ai nhìn thấy, hơn phân nửa cho rằng đây là một cặp tình lữ dậy sớm chạy bộ.

Nhưng thực tế, bọn họ lại là cô trò. Là mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ nổi danh Ninh Sơn Nhị Trung cùng nam sinh Đường Kim nổi tiếng cả Ninh Sơn Nhị Trung.

Hai người sóng vai chạy chậm, khoảng cách rất gần, từng sợi hương thơm tiến vào trong mũi Đường Kim. Nhưng bây giờ hắn cũng không nghĩ bậy bạ gì, hắn chỉ có buồn bực. Sáng nay, mỹ nữ lão sư này không vùi dập hắn sao? Đến bây giờ, thậm chí nàng còn chưa nói một câu tiếng Anh nào.

Tất nhiên Đường Kim không biết, hiện tại Tô Vân Phỉ đang có tâm sự.

Kể từ khi biết Liêu Hâm và Diêu Hà chết theo cái cách không dám nói ra ngoài kia, Tô Vân Phỉ vẫn lo lắng có chuyện phát sinh. Mà trên thực tế, lo lắng của nàng cũng không có thừa.

Mặc dù cảnh sát muốn kết án qua loa, nhưng người nhà Liêu Hâm cũng có quan hệ. Sau khi bị tạo áp lực, cục cảnh sát Ninh Sơn đành phải lật lại bản án. Mà những người trong phòng bao hôm đó đều nằm trong diện điều tra. Tô Vân Phỉ cũng đã bị gọi tới cục cảnh sát để hỏi chuyện.

Một vài vấn đề cảnh sát đưa ra làm Tô Vân Phỉ dần dần phát hiện, chuyện hôm đó có điều không ổn. Nàng cũng đã từng uống say, nhưng say đến mức quên cả trời trăng như đêm đó thì chưa từng. Mà khi nàng từ chỗ cảnh sát biết được chai rượu bị bỏ thuốc, nàng đã xác định được, đêm hôm đó, chính Liêu Hâm và Diêu Hà đã bẫy nàng, mà nàng thì suýt nữa trúng chiêu.

Sở dĩ nàng bình yên vô sự, hiển nhiên là nhờ Đường Kim tới đón. Mà nàng cũng không khỏi hoài nghi, Liêu Hâm và Diêu Hà chết trùng hợp như vậy, chỉ sợ cũng không có tình cờ.

Mà để nàng thấy ngoài ý muốn là, cảnh sát điều tra lại hỏi thân phận bạn trai nàng. Bởi cảnh sát đã từ miệng những người khác nghe tới nàng được bạn trai đón. Mà khi nàng giải thích người kia không phải bạn trai, mà là học sinh của nàng, cảnh sát lại không tin. Chẳng qua khi nàng nói người kia là Đường Kim, cảnh sát đột nhiên bỏ dở điều tra một cách quỷ dị. Sau đó, nàng cứ thế bình yên vô sự được thả ra.

Sau đó, chuyện cứ như vậy là xong. Nghe nói người nhà của Liêu Hâm và Diêu Hà đang cãi cọ với nhau. Mà cảnh sát cũng đã kết án một lần nữa, vụ này được coi như chuyện ngoài ý muốn.

Tô Vân Phỉ cũng không ngốc. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng căn bản đã nhận định một chuyện, sở dĩ đêm đó nàng không sao, thực tế là nhờ Đường Kim giúp nàng. Mà sở dĩ cảnh sát không gây phiền toái, cũng là vì Đường Kim.

Nhìn Đường Kim một cái, rốt cục Tô Vân Phỉ cũng mở miệng:

- Đường Kim, đêm đó ở KTV, thật cám ơn em.

Mặc dù Đường Kim nói hắn chẳng làm gì cả, nhưng Tô Vân Phỉ vẫn có thể xác định, nếu đêm đó hắn không xuất hiện, hơn phân nửa nàng đã gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ.

- Cô Tô, thân là một mỹ nữ, không được tùy tiện uống say.

Đường Kim thuận miệng đáp một câu:

- Nhưng mà cô cũng không cần cảm ơn em. Nếu cô muốn cảm ơn, sau này đừng gọi em dậy chạy bộ buổi sáng là được.

Tô Vân Phỉ lộ ra một nụ cười động lòng người:

- Đường Kim, cô biết em giúp cô, cho nên, cô nhất định sẽ giúp em học tốt môn tiếng Anh.

Đường Kim lại buồn bực, mỹ nữ lão sư này đúng là lấy oán trả ân a. Biết thêm đêm đó cho nàng thử chút xuân dược.

Mà mấy phút sau, chuyện buồn bực nhất đã xảy ra. Mỹ nữ lão sư bắt đầu dùng tiếng Anh vùi dập hắn.

Chịu vùi dập hơn nửa giờ, rốt cuộc Đường Kim và Tô Vân Phỉ cũng chạy về Ninh Sơn Nhị Trung. Giống như trước đây, Tô Vân Phỉ tiếp tục chạy vào trong trường, còn Đường Kim thì ngừng lại.

Đang chuẩn bị đi ăn sáng, một chiếc Porsche quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt. Đường Kim ngẩn ra, bé ngốc lại tới trường học rồi?

Porsche dừng bên cạnh Đường Kim. Cửa xe mở ra, một đôi tuyệt sắc mỹ nữ là mẹ con nhưng nhìn như chị em cùng xuống xe. Chính là Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao.

- Đường Kim, dì đang định gọi cho cháu. Dao Dao giao cho cháu nhé.

Tần Khinh Vũ khẽ mỉm cười với Đường Kim. Có lẽ vì sự kiện sát thủ đã qua, hiện giờ Tần Khinh Vũ đã rạng rỡ hơn nhiều.

- Đi thôi, hôm nay vẫn còn kịp tập thể dục buổi sáng đó!

Hiện giờ tâm tình của Tần Thủy Dao khá tốt. Thúc giục Đường Kim một câu, nàng chạy trước vào trường học.

Đường Kim đành phải vào theo, đưa nàng tới sân vận động trường, hắn lập tức rời đi. Sát thủ không còn, hắn tất nhiên không cần ở bên bảo vệ nàng nữa.

Lại ra khỏi cổng trường, Đường Kim đi về phía phòng bếp. Song, chân vừa mới nhấc, điện thoại của hắn lại vang lên. Vừa lấy ra nhìn, lại là số điện thoại không rõ.

- Đường Kim tiên sinh, chúng ta có phiền toái. Ở thành phố Ninh Sơn vẫn còn một sát thủ!

Điện thoại vừa nhận, đầu bên kia đã truyền tới thanh âm hơi vội vàng của Rogge.

Chương 323: Yêu Xà.

- Thành phố Ninh Sơn có sát thủ lạ lắm hả?

Đường Kim chả thèm để ý:

- Treo giải cũng hủy rồi, chẳng lẽ còn sát thủ muốn ra tay?

Theo Đường Kim thấy, thành phố Ninh Sơn có sát thủ cũng chẳng sao, chỉ cần sát thủ này không phải tới giết Tần Thủy Dao và Tần Khinh Vũ là được. Lại nói, không cần Rogge nói cho hắn, hắn cũng biết nơi này vẫn còn ít nhất một sát thủ, cũng chính là cái thằng Lạc Trần kia.

- No no no... Đường Kim tiên sinh, ngài không hiểu ý tôi rồi. Ý tôi là còn sát thủ của liên minh thích khách, hắn vẫn đang nhằm vào ngài và hai vị Tần tiểu thư!

Rogge nói thật nhanh:

- Có lẽ ngài không biết, liên minh thích khách treo giải, mỗi sát thủ tiếp nhận đều nhận hồ sơ ở chỗ chúng tôi. Mà sau khi chúng tôi hủy bỏ treo giải, những sát thủ từng nhận ủy thác đều gửi hồi âm lại và trở về. Trừ phi sát thủ đã chết, còn lại tất cả đều trở về. Chúng tôi cũng đã nhận được gần đủ hồi âm, những người này đều rời khỏi Ninh Sơn. Nhưng còn một sát thủ vẫn chưa hồi âm lại!

- Có thể hắn chưa kịp về thì sao?

Đường Kim có vẻ mê hoặc, treo giải cũng hủy rồi, giết người còn chỗ tốt gì đâu? Ai cũng biết ám sát rất nguy hiểm, kẻ nào còn muốn làm thế?

- Không đâu, chúng tôi chắc chắn hắn đã nhận được tin tức. Chúng tôi đang truy lùng hắn. Chúng tôi có thể xác định vị trí đại khái, hắn đang ở thành phố Ninh Sơn của ngài.

Rogge có vẻ hơi lo lắng:

- Đường Kim tiên sinh, ngài ngàn vạn lần đừng phớt lờ. Kẻ ngày khá nguy hiểm, danh hiệu của hắn là Yêu Xà. Hắn khác với những sát thủ khác, giết người không phải vì tiền, mà vì sở thích. Mục tiêu càng khó khăn thì hắn càng khoái. Mặc dù hắn chỉ xếp thứ 19 trong bảng xếp hạng, nhưng thậm chí hắn còn nguy hiểm hơn cả sát thủ top 10... Hỏng ròi, chúng tôi đã xác định, hắn đang ở Ninh Sơn Nhị Trung!

- Đù, sao ông không nói sớm?

Rốt cục Đường Kim cũng chửi bậy một câu, điện thoại cũng không nghe nữa, hắn chợt lóe rồi biến mất tại chỗ.

Mà Tống Oánh vừa cảm nhận được Đường Kim đi xuống lầu, rồi lại phát hiện chẳng thấy hắn đâu, trong mắt không khỏi lộ ra một tia mê hoặc.

Sân vận động Ninh Sơn Nhị Trung.

Mấy ngàn học sinh đang xếp hàng chỉnh tề, nghe đài phát thanh, chuẩn bị tập thể dục buổi sáng.

Trong đội ngũ lớp 10/1, mặc dù Tần Thủy Dao đứng rất tùy ý, cũng không phải chỗ nổi bật gì, nhưng nàng vẫn đưa tới vô số ánh mắt. Làm hoa khôi của Ninh Sơn Nhị Trung, dù nàng đứng ở chỗ nào thì cũng nổi bật cả.

Mà Tần Thủy Dao cũng không biết, ngoại trừ ánh mắt của vô số nam sinh, cách đó mấy trăm mét còn có một đôi mắt tàn nhẫn âm độc đang nhìn nàng.

Cách mấy trăm mét, trên đỉnh ký túc xá công nhân viên chức mười một tầng, một gã tóc xù sắc mặt tái nhợt đang dùng súng ngắm chĩa về phía Tần Thủy Dao. Nói cho chính xác thì là ngắm vào đầu nàng.

Rừng rộng lớn, chim kiểu gì cũng bay. Thế giới lớn, người kiểu gì cũng có. Có kẻ thích mỹ nữ, có kẻ thích tiền, có kẻ thích quyền lực, có kẻ thích trân bảo.

Gã tóc xù này chính là Yêu Xà, sát thủ xếp thứ 19 của liên minh thích khách. Mà chuyện hắn thích nhất lại là giết người.

Yêu Xà không chỉ thích cảm giác khi mục tiêu mất đi tính mạng ngã xuống đất. Hắn lại càng thích sau khi mục tiêu chết đi, thân nhân bằng hữu của mục tiêu thương tâm rầu rĩ. Mỗi lần giết chết mục tiêu, hắn cũng không rời đi ngay, mà sẽ ở lại mấy ngày, ở đây hưởng thụ sự thống khổ của người khác.

Người khác thống khổ, Yêu Xà vui vẻ. Còn đối với Yêu Xà, thù lao kếch xù của nghề sát thủ cũng chỉ là tặng phẩm phụ sau khi hắn hưởng thụ quá trình giết người mà thôi.

Sau khi thấy liên minh thích khách treo giải, mục tiêu mà Yêu Xà chọn chính là Tần Thủy Dao. Không phải là vì hắn thấy Tần Thủy Dao dễ giết hơn, mà hắn cho rằng, nếu Tần Thủy Dao chết, hai mục tiêu khác sẽ thương tâm hơn. Hắn muốn cho hai mục tiêu kia thương tâm, lại từ từ giết chết bọn họ.

Mà thủ pháp giết người của Yêu Xà cũng không cao minh, hơn nữa chỉ có một. Lần nào giết người hắn cũng dùng súng bắn tỉa. Nhưng hắn có một sở trường lớn nhất, đó chính là kiên nhẫn. Ví như lần này, hắn đã ngồi ở đây chờ hai ngày ba đêm rồi.

Lúc Tần Thủy Dao xuất hiện trong tầm mắt, Yêu Xà khó mà nén được hưng phấn trong lòng. Tần Thủy Dao sắp chết trong tay hắn rồi.

- Giết chết mi, ta chính là ông vua không ngai của giới sát thủ!

Yêu Xà thầm nghĩ trong lòng, sau đó đột nhiên bóp cò!

Trong sân vận động, mọi người căn bản cũng đã dừng lại, bởi vì sắp chính thức bắt đầu tập thể dục rồi.

- Học sinh cả nước phổ cập thể thao, vũ động thanh xuân... Rầm!

Một tiếng vang khổng lồ, thậm chí lấn át cả tiếng loa đài.

Trong nháy mắt đó, Tần Thủy Dao dường như cảm thấy khí tức tử vong tới cần, thân thể không tự chủ mà run rẩy. Mà cùng một lúc đó, nàng cảm thấy một cỗ đại lực đụng vào người nàng, một người đột nhiên đẩy nàng ngã nhào xuống đất.

Đài phát thanh vẫn tiếp tục, những người khác bắt đầu tập thể dục buổi sáng. Mặc dù tiếng vang kia lớn, nhưng không ai nghĩ tới đó là tiếng súng. Chỉ là Tần Thủy Dao đột ngột ngã nhào lại tạo ra một trận xôn xao.

- Làm sao vậy?

- Tần Thủy Dao sao lại ngã?

- Không phải là bị ngã, là bị đụng ngã...

- Đù, đây không phải Đường Kim sao?

- Con hàng này đang làm gì?

- Sáng sớm đã vô lễ với Tần Thủy Dao. Con hàng này chưa được thỏa mãn thú tính sao?

- Đường Kim nào? Sao tao không thấy?

- Kia không phải Đường Kim hả? Á đù, sao không thấy?

- Mày hoa mắt hả?

- Móa, gặp quỷ!

...

Nghe thấy bốn phía nghị luận, lại nhìn ánh mắt quái dị của mọi người, Tần Thủy Dao nhất thời cũng ù hết cả đầu. Vừa rồi nàng phát hiện là Đường Kim đẩy nàng ngã, vốn định mắng hắn, lại đột nhiên thấy hắn biến mất quỷ dị. Nàng biết Đường Kim có năng lực biến mất quỷ dị, nhưng vấn đề là, nàng không biết tại sao hắn lại đụng nàng ngã.

Lấy tay chống xuống đất, chuẩn bị đứng dậy, lòng bàn tay lại truyền đến cảm giác thô ráp, hình như còn nong nóng. Tần Thủy Dao vội vàng rụt tay lại, sau đó sắc mặt nàng biến đổi. Đó... đó rõ ràng là một đầu đạn!

Trong nháy mắt, Tần Thủy Dao liên tưởng tới tiếng nổ vừa rồi, lại liên tưởng tới súng ngắm trong phim, Tần Thủy Dao bất chợt toát mồ hôi lạnh. Súng bắn tỉa, đây tuyệt đối là súng bắn tỉa!

Đầu óc Tần Thủy Dao bất chợt hỗn loạn dị thường, không phải nói sát thủ không tới nữa sao? Sao lại còn có người muốn giết nàng? Còn có, Đường Kim đâu? Đường Kim đâu rồi?

Chương 324: Kẻ cuối cùng.

Đỉnh ký túc xá giáo viên, Đường Kim lại cầm điện thoại trên tay, dưới chân hắn, Yêu Xà đã thành một con rắn chết.

Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, hắn vừa kịp nhìn thấy Tần Thủy Dao, sau đó hắn phát hiện không kịp ngăn đạn nữa, hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh nàng, sau đó đẩy nàng ngã nhào ra đất. Trong nháy mắt đó, hắn cũng đã xác định được tung tích của Yêu Xà.

Hắn không cho Yêu Xà cơ hội bắn lần thứ hai, cũng không cho Yêu Xà cơ hội mở miệng nói chuyện, trực tiếp bạo lực bóp nát họng Yêu Xà.

- Mẹ kiếp, suýt nữa để mày thành công rồi!

Đường Kim hiện tại rất mất hứng, thậm chí còn nghĩ mà sợ. Nếu không phải vận khí tốt, lão già Rogge kia gọi điện kịp, Tần Thủy Dao đã ăn head shot rồi. Đến lúc đó, hắn chẳng biết khai báo với Tần Khinh Vũ thế nào.

- Đường Kim tiên sinh, ngài đã tìm được Yêu Xà chưa?

Trong điện thoại đột nhiên truyền đến thanh âm của Rogge.

Cả quá trình từ lúc Đường Kim cứu Tần Thủy Dao tới giết Yêu Xà thật ra không tới một phút. Mà Rogge thì vẫn duy trì trạng thái trò chuyện với Đường Kim.

- Lão già, ngoại trừ con rắn chết này, ông xác định không còn ai nữa chứ?

Đường Kim cũng rất bất mãn. Lần này sở dĩ phạm vào sai lầm suýt nữa không cứu được này cũng là do lão già này. Nếu không phải lão già cam đoan, hắn cũng không có lơ là như vậy.

- Xác định, Yêu Xà tuyệt đối là kẻ cuối cùng!

Rogge cũng cảm thấy Đường Kim bất mãn, vội vàng trả lời, sau đó lại lập tức xin lỗi:

- Đường Kim tiên sinh, thật sự xin lỗi ngài, lần này là sai lầm của chúng tôi. Chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không tái diễn.

- Vì cú điện thoại kịp thời của ông, lần này tôi không thèm so đo nữa.

Đường Kim hiện tại cũng chẳng muốn truy cứu trách nhiệm, hắn cũng lười nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy. Hắn tin rằng Rogge không lừa hắn, nếu Rogge muốn lừa, vậy cũng không cần gọi điện tới nhắc nhở.

Từ trên cao nhìn xuống sân vận động, Đường Kim phát hiện Tần Thủy Dao hình như vẫn đang ngồi dưới đất. Suy nghĩ một chút, hắn lại gọi điện cho Tần Thủy Dao.

- Alo? Đường Kim hả? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Điện thoại vừa bắt máy, Tần Thủy Dao đã vội vàng hỏi.

- Không có chuyện gì đâu, có một tên biến thái chết tiệt, không lấy tiền cũng muốn giết cậu. Giờ thì xong rồi.

Đường Kim rất nhẹ nhàng nói:

- Cậu tập thể dục buổi sáng tiếp đi, lần này an toàn rồi.

- Cậu xác định? Chẳng may còn sát thủ biết thái nào nữa thì sao?

Mặc dù Tần Thủy Dao đã nhẹ giọng đi, nhưng hiển nhiên nàng vẫn còn bất an.

- Thật không còn mà. Yên tâm đi, không có nhiều kẻ biến thái như vậy đâu.

Đường Kim hiếm khi lại dùng giọng an ủi nói chuyện với Tần Thủy Dao. Cuối cùng hắn còn bổ sung một câu:

- Nếu cậu còn chưa yên tâm, vậy đừng đi học vội. Ở cùng với chị Khinh Vũ cũng rất an toàn.

- Tôi lại tin cậu một lần.

Tần Thủy Dao do dự một chút rồi mới nói. Sau đó, nàng liền cúp máy, mà Đường Kim cũng thấy Tần Thủy Dao đứng lên. Không tới một lúc, nàng lại tiếp tục tập thể dục buổi sáng như bình thường.

Mấy phút sau là kết thúc thể dục buổi sáng. Tần Thủy Dao đi vào phòng học, Đường Kim trên mái nhà cũng đột nhiên biến mất.

Phòng bếp của Đường Kim.

Lần thứ hai tới phòng bếp vào sáng nay, Đường Kim phát hiện cô gái xinh đẹp như yêu tinh kia đã chờ đợi hắn rồi.

- Vừa xảy ra chuyện gì sao?

Tống Oánh ngồi bênh cạnh Đường Kim, ân cần hỏi han.

- Không sao nữa rồi, đã giải quyết.

Đường Kim rất tùy ý nói. Mấy chục giây kinh hồn vừa rồi đã qua, hắn cũng đã tỉnh táo trở lại.

- Vậy... chúng ta ăn sáng nhé.

Tống Oánh cũng không hỏi nhiều nữa. Nàng vẫy nhẹ một cái, lão Lục vội vàng đưa lên một mâm bánh chẻo và một chén sủi cảo. Mà Tống Oánh cũng không lấy đũa, trực tiếp dùng hai ngón tay ngọc ngà kia kẹp lấy một miếng bánh chẻo, đưa tới tận miệng Đường Kim.

Đường Kim nhất thời cảm khái, vẫn là ở chung với Tống Oánh thoải mái nhất a, cái gì cũng không cần lo lắng.

Bảy rưỡi sáng, tiết thứ nhất sắp bắt đầu, Đường Kim đi vào phòng học.

- Bạn thân, hôm nay thật hăng hái nha, còn lên lớp cơ à?

Thấy Đường Kim, Trương Tiểu Bàn thấy hơi ngạc nhiên.

- Trương Tiểu Bàn, có biết phòng trăng mật của khách sạn Thiên Kiêu bao nhiêu một tối không?

Đường Kim thuận miệng hỏi.

- Xặc, cái này không biết.

Trương Tiểu Bàn ngẩn ngơ.

- Cậu thật quá thất bại rồi, cô bé kia còn chưa tới tay.

Đường Kim vẻ mặt đồng tình.

Trương Tiểu Bàn nhất thời có chút buồn bực, cho dù hắn không mướn phòng ở khách sạn Thiên Kiêu, cũng không có nghĩa là gái chưa tới tay a.

- Bạn thân, gần đây cậu có xem tin tức giải trí không? Tiếu Thiền hiện tại rất nổi a, bản ba lê trên piano của các cậu, hiện tại không ai là không biết.

Trương Tiểu Bàn dời đề tài đi:

- Nhưng, nói ra cũng kỳ, Tiếu Thiền nổi, sao cậu lại không nổi nhỉ?

Không đợi Đường Kim trả lời, Trương Tiểu Bàn lại nhìn qua chỗ Tiếu Thiền, hơi kỳ quái hỏi:

- Còn có chuyện rất quỷ dị a, Tiếu Thiền tối qua không tới lớp tự học buổi tối, sáng nay cũng không lên lớp. Xem cái kiểu này, hôm nay có khi cô ấy cũng không đến học mất.

- Cô ta làm minh tinh, học gì nữa.

Đường Kim thuận miệng nói.

- Làm minh tinh?

Trương Tiểu Bàn ngẩn ra:

- Tôi nói nè bạn thân, tin tức này của cậu có chính xác không?

- Không tin thì cậu cứ canh tin tức giải trí mỗi ngày. Sẽ có lúc thấy được tin tức của cô ấy.

Đường Kim không nhanh không chậm nói.

- Móa, đó chẳng phải có nghĩa là, tôi có thể làm bạn học của một đại minh tinh sao?

Trương Tiểu Bàn nhất thời hưng phấn.

Đường Kim ngáp một cái:

- Đúng a, tôi cũng có một đại minh tinh làm tài xế.

Đại minh tinh làm tài xế?

Trương Tiểu Bàn nhất thời hết chỗ nói, ước mơ của bạn thân này, hình như hơi dị dạng a.

Chuông vào học vang lên, hai người không tán gẫu nữa. Mà Đường Kim lại bắt đầu ngủ, tối qua ngủ không ngon, sáng nay phải ngủ bù cho sướng.

Cả buổi sáng sóng yên biển lặng, trên thực tế, trong ba ngày tiếp theo, cả Ninh Sơn Nhị Trung hay thành phố Ninh Sơn đều thật bình tĩnh.

Trong ba ngày này, Đường Kim căn bản đều ở trường học. Mỗi ngày lên lớp bình thường, mặc dù hắn thường xuyên ngủ trên lớp, nhưng vẫn được thầy trò lớp 10/4 coi như kỳ tích. Liên tục ba ngày không trốn học, thậm chí cả buổi tự học tối cũng đến. Đối với Đường Kim thì đó đã là kỳ tích rồi.

Trong ba ngày này, Hàn Tuyết Nhu đều làm học sinh giỏi của nàng. Nàng phải học tập thật giỏi, ngày càng tiến bộ. Còn Đường Kim cũng chỉ ngày ngày lên lớp ngủ ngon.

Đảo mắt đã đến thứ năm, bảy giờ bốn mươi phút sáng, chuông vào học vang lên. Giáo viên vào phòng học, sau đó cùng mấy chục học sinh đồng thời nhìn về chỗ ngồi của Đường Kim. Sau đó cùng thở dài ra một hơi. Thế giới, rốt cuộc cũng trở lại bình thường.

Đường Kim, rốt cuộc lại trốn học.

Chương 325: Cho anh một công việc bình thường.

Phòng bếp của Đường Kim.

Đường Kim ngồi cạnh bàn, Tống Oánh lại không ngồi bên hắn. Mà người ở đối diện lại là Lạc Trần.

- Ba ngày nay có phát hiện tung tích của sát thủ nào không?

Đường Kim mở miệng hỏi.

Sau khi Yêu Xà chết, Đường Kim vẫn để Lạc Trần tiếp tục dùng góc nhìn sát thủ nhằm vào Tần Thủy Dao. Mà lúc trước Lạc Trần không phát hiện Yêu Xà cũng chẳng lạ gì, bởi vì Lạc Trần vẫn cho rằng Tần Thủy Dao ở trong nhà.

- Không có.

Lạc Trần lắc đầu:

- Dạng sát thủ như Yêu Xà chỉ là số ít. Nếu liên minh thích khách đã hủy giải thưởng, tôi tin rằng sẽ không còn bất cứ sát thủ nào xuất hiện nữa.

- Tôi cũng cảm thấy không thành vấn đề.

Đường Kim gật đầu:

- Vậy nhiệm vụ lần này của anh cũng kết thúc rồi.

- Được.

Lạc Trần gật đầu.

- Anh có muốn một công việc bình thường không?

Đường Kim lại hỏi.

- Công việc bình thường?

Lạc Trần sửng sốt:

- Tôi là sát thủ, còn có thể làm công việc bình thường sao?

- Tôi cho thể cho anh một công việc bình thường, sau này anh cũng không cần lẩn trốn nữa.

Đường Kim không nhanh không chậm nói:

- Dưới tay tôi có một công ty bảo an, cần một huấn luyện viên tốt. Anh đi đi, anh làm sát thủ nhiều năm như vậy, chắc bồi dưỡng vài vệ sĩ cũng chẳng khó khăn.

Không chờ Lạc Trần nói chuyện, Đường Kim lại bổ sung:

- Không cần lo về việc cảnh sát phát hiện ra anh. Việc này tôi sẽ xử lý.

- Được rồi, tôi sẽ làm huấn luyện viên.

Lạc Trần dứt khoát đáp ứng.

- Mặt khác, thật ra tôi biết anh vẫn nuôi giấc mộng làm kiếm khách. Cho nên, tôi tìm cho anh một đối thủ có kiếm thuật không tệ. Sau này có thời gian thì đối luyện một chút.

Đường Kim lười biếng nói.

- Được, cảm ơn!

Lạc Trần lúc này lại hơi hưng phấn.

- Được rồi, anh có thể đi. Tới nơi này nhận công tác.

Đường Kim đưa một tờ giấy cho Lạc Trần, trên đó có địa chỉ, còn có điện thoại.

Lạc Trần gật đầu, đứng dậy rời đi. Mà Đường Kim thì lấy điện thoại di động ra gọi cho Dương Minh Kiệt.

- Huấn luyện viên cho công ty bảo an sắp tới rồi. Hắn tên là Lạc Trần, sau này vệ sĩ cá nhân thì để hắn huấn luyện nhé.

Đường Kim đi thẳng vào vấn đề.

- Được, không thành vấn đề!

Mặc dù cảm thấy hơi đột ngột, nhưng Dương Minh Kiệt cũng chẳng hề do dự mà đáp ứng.

- Đúng rồi, có tin tức gì về anh cả kia của anh không?

Đường Kim thuận tiện hỏi một câu.

- Có chút tin tức. Hai ngày trước hắn đã về tỉnh thành, nhưng tới giờ thì tôi lại không tra ra trước đó hắn đã đi tới đâu. Hình như không tới Ninh Sơn, hoặc là chúng ta không phát hiện. Nhưng có thể xác định, trong thời gian đó, hắn cũng chưa từng gặp Kiều An An.

Dương Minh Kiệt trầm ngâm nói.

- Chỉ cần không gặp thất tiên nữ của tôi là được.

Đường Kim cũng chả mấy hứng thú với Dương Minh Hào:

- Có tin tức thì nói cho tôi biết.

Cúp máy, Đường Kim lại gọi cho Uông Tùng:

- Tới tập đoàn Hoàng Kim tìm một người gọi là Lạc Trần. Hắn sẽ luyện kiếm với cậu.

An bài xong những chuyện này, Đường Kim lại ngồi tại chỗ ngẩn người.

Mấy phút sau, rốt cuộc hắn lại cầm máy lên, rút ra một tờ danh thiếp, bấm số điện thoại trên đó:

- Bạch Văn sao? Tôi là Đường Kim, mang tôi tới phố đồ cổ xem một chút đi.

- Đường Kim... À? Được, chú ở đâu? Anh tới ngay!

Đầu bên kia điện thoại, Bạch Văn hiển nhiên chưa kịp phản ứng.

- Trước cổng Ninh Sơn Nhị Trung.

Đường Kim báo vị trí ra rồi cúp máy.

Sờ sờ lên vòng tay hắc ngọc trên tay, Đường Kim đứng lên, đi ra ngoài. Đã hơn một tháng, vẫn không bất cứ tin tức gì của cha mẹ, mà hắn lang thang trên diễn đàn đồ cổ cũng chẳng phát hiện điều gì. Rốt cuộc hắn cũng quyết định, nên đi tới nơi giao dịch đồ cổ xem một chút, thử xem có tìm được đầu mối hữu dụng không.

Đợi vài phút một chiếc Land Rover mới toanh xuất hiện trước mặt Đường Kim.

Land Rover nhanh chóng dừng bên cạnh hắn, một thanh niên tóc trắng nhảy xuống, chính là Bạch Văn.

- Người anh em, rốt cuộc cũng có tâm tư đi xem đồ cổ hả?

Bạch Văn rất nhiệt tình chào hỏi Đường Kim.

- Nhàm chán đi dạo một chút thôi.

Đường Kim thuận miệng nói, sau đó lại lên xe, hỏi một câu:

- Lại đổi xe à?

- Đúng rồi, mấy hôm trước nhặt lậu được phát, buôn bán lời vài chục vạn, liền đổi xe. (Nhặt lậu/Kiểm lậu là thuật ngữ chơi đồ cổ, ý chỉ mua đồ xịn với giá bèo)

Bạch Văn cũng lên xe theo:

- Lại nói, anh phát hiện mình đúng là có thiên phú trò này. Hơn nữa nha, mặc dù đồ cổ này có tính chất đỏ đen, nhưng dù sao cũng không phải cờ bạc, vẫn là hợp pháp. Cho nên hiện tại a, anh là kiếm tiền hợp pháp.

- Lái xe đi.

Mặc dù Đường Kim cũng không hiểu mấy về đồ cổ, nhưng dù gì cũng lướt diễn đàn đồ cổ cả tháng, cũng biết sơ về cái thuật cữ nhặt lậu này. Vừa mới gõ được một số tiền lớn của liên minh thích khách, bây giờ hắn cũng không có thiếu vài chục vạn kia.

Bạch Văn hiển nhiên rất giỏi về nhìn mặt đoán lòng, hắn lập tức phát hiện hình như tâm tình Đường Kim không quá tốt, cho nên cũng không lảm nhảm nhiều nữa, lập tức lái xe tới phố đồ cổ.

Phố đồ cổ ở thành tây, thành phố Ninh Sơn cũng không quá lớn, phố đồ cổ cũng chỉ là một cái chợ không dài. Cách mấy trăm mét mới có một cửa hàng đồ cổ, còn hầu hết là bán lề đường.

Mười phút sau, lối vào phố đồ cổ.

- Người anh em, đến nơi rồi. Những tiệm vỉa hè này cũng không có gì tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nhặt lậu. Những tiệm đồ cổ lớn kia thì nhiều thứ tốt hơn một chút.

Bạch Văn giới thiệu đơn giản cho Đường Kim.

- Tôi xem linh tinh một chút trước đã.

Đường Kim chẳng hề để ý nói. Mặc dù cảm thấy cơ hội không lớn, nhưng hắn vẫn quét mắt qua tất cả những đồ đạc bên vỉa hè, cố gắng tìm được thứ tương tự với vòng tay của mình.

Đáng tiếc, chuyện có xác suất nhỏ như vậy cũng không phát sinh. Đi dạo cả con phố, Đường Kim cũng không phát hiện ra thứ gì bên vỉa hè cả, thậm chí vòng tay hắc ngọc còn chẳng có.

- Anh biết người nào hiểu đồ cổ nhất ở Ninh Sơn không?

Đường Kim mở miệng hỏi thăm. Hắn cảm thấy cứ mù quáng tìm kiếm như vậy cũng không phải cách. Nên tìm một người xem thử vòng tay của mình vẫn hơn.

- Hiểu đồ cổ nhất?

Bạch Văn cơ hồ chẳng chút do dự đưa ra đáp án:

- Vậy thì tuyệt đối là lão Chương của Thiên Bảo Các rồi. Ông ta là nhân vật hàng đầu trong giới đồ cổ, cả tỉnh Thiên Nam này, ông ấy cũng là hàng đầu.

- Thiên Bảo Các?

Đường Kim ngẩng đầu nhìn một chỗ cách đó mười mét:

- Là chỗ đó sao?

- Đúng. Chỉ là, bây giờ lão Chương có ở Thiên Bảo Các hay không thì anh cũng không biết.

Bạch Văn gật đầu, sau đó lại bổ sung:

- Nhưng anh có thể hỏi thăm một chút.

- Không cần hỏi thăm, trực tiếp tới xem sao đi.

Đường Kim nhấc chân đi tới Thiên Bảo Các.

Bạch Văn tất nhiên là đi theo. Nhưng vào lúc này, một thanh âm tức giận lại truyền tới từ sau lưng hai người:

- Lông Trắng, con mẹ mày đứng lại cho bố!

Chương 326: Còn tưởng lỳ đòn lắm chứ.

Đường Kim và Bạch Văn đều dừng bước. Hai người quay lại, thấy một thằng béo đang chạy tới bên này. Thằng béo này không cao, tóc húi cua, trên cổ mang một vòng vàng thô to, bước đi hai tay cũng vung vẩy, làm người ta thấy rõ hai cái ngọc ban chỉ to đùng trên ngón cái tay trái của hắn.

- Mập mạp chết bầm, mày bị bệnh à?

Bạch Văn căm tức:

- Mày có thôi đi không? Đồ mày éo cần, bố nhặt lậu được. Là do mày không có mắt, số cũng đen. Đừng con mẹ nó cả ngày quấn bố, mày tưởng bố mày dễ chọc hả?

- Lông trắng, mày đừng có ngang ngược với bố. Chia một nửa ra đây, nếu không thì không xong đâu!

Mập mạp hừ mạnh một tiếng:

- Bố mày đây cũng không dễ trêu, mày buôn bán lời tám mươi vạn, bố thì bị một đám mắng là ngu như bò. Mày cũng đừng nói đạo lý, bố mày không giảng đạo lý đấy, có sao không?

- Đù, mập mạp chết bầm, mày đúng là thằng vô lại!

Bạch Văn tức giận mắng:

- Quên đi, bố đây đang có việc, éo chơi với mày. Chờ khi nào rảnh lại từ từ nói chuyện.

- Có việc?

Mập mạp nhìn Đường Kim một cái:

- Có việc thì tốt, vừa hay tao không có việc gì. Đưa trước mười vạn ra đây, nếu không hôm nay mày cũng đừng mong làm việc.

- Người anh em, làm sao bây giờ? Thằng cờ hó này là đồ vô lại, nó suốt ngày la liếm khắp cái phố đồ cổ này, anh cũng không sợ nó, nhưng thằng cờ hó này không sợ đánh, không sợ mắng, cũng không sợ vào đồn. Một khi nhằm vào ai, nó sẽ không đạt mục đích không bỏ qua.

Bạch Văn hạ giọng:

- Anh nhặt lậu được cái thứ kia, thật ra là mua ở chỗ nó. Chỉ tốn hai ngàn tệ, bán tám mươi vạn. Hiện giờ nó cả ngày quấn anh, muốn anh chia tiền cho nó.

- Đi thôi, đi Thiên Bảo Các.

Đường Kim thản nhiên nói.

- À, được.

Bạch Văn chần chừ một chút, vẫn xoay người tiếp tục đi tới Thiên Bảo Các.

- Lông Trắng, mày đừng mong chạy... Á!

Mập mạp lập tức đuổi theo. Nhưng lúc này, Đường Kim đột nhiên đá một phát lên người hắn.

Mập mạp rên rỉ, thân thể ục ịch bay ra xa hơn mười mét, sau đó nặng nề ngã xuống đất, trực tiếp ngất đi.

- Còn tưởng lỳ đòn lắm?

Đường Kim hơi thất vọng:

- Nào biết yếu sinh lý như vậy.

Nói xong lời này, Đường Kim lại tiếp tục đi tới Thiên Bảo Các.

Bạch Văn ngẩn ngơ, sau đó lại thấy hơi sợ hãi, lời đồn thật đúng là không sai a!

Bạch Văn cả ngày lăn lộn giang hồ, tin tức tất nhiên là linh thông. Gần đây Ninh Sơn phát sinh vài chuyện, hắn cũng biết không ít. Có vài lời đồn đại về Đường Kim, hắn cũng đã biết.

Thấy Đường Kim đã đi vào Thiên Bảo Các, Bạch Văn vội vàng đuổi theo.

Diện tích của Thiên Bảo Các khá lớn, nhưng bên trong chỉ có một người, là một người đàn ông trung niên. Bạch Văn vừa vào nhà đã lập tức nhiệt tình chào hỏi:

- Chú Chương, hôm nay mở cửa sao?

- Bạch Văn, thằng nhóc này lại tới làm gì?

Chú Chương chẳng khách khí với Bạch Văn chút nào:

- Thằng nhóc, chỗ này của chú cũng không có vận khí tốt cho mày đâu.

- Chú Chương, chú nói gì vậy? Dĩ nhiên cháu không thể tới đây nhặt lậu rồi.

Bạch Văn vừa đưa thuốc cho chú Chương vừa nói:

- Là thế này, cháu có một người anh em, muốn bái phỏng ông Chương. Không biết ông Chương có ở đây không?

- Bạch Văn, cha chú không phải ai cũng gặp a. Thằng nhóc cháu lại tùy tiện dẫn người tới đây là sao?

Chú Chương hơi không vui, tất nhiên hắn cũng thấy Đường Kim. Chẳng qua, hiển nhiên hắn không để Đường Kim vào mắt. Đường Kim thoạt nhìn cũng chẳng lớn là mấy, mà trò đồ cổ này bình thường đều là càng già càng bản lĩnh.

- Chú Chương, chú cũng không thể nói như vậy được. Bạch Văn cháu đây làm sao có thể dẫn loạn...

Còn chưa nói xong, đã có hai người đi vào Thiên Bảo Các.

Đi phía trước là một gã trẻ tuổi chừng hai mươi, nhìn qua cũng bình thường, dường như chẳng có chỗ nào xuất chúng. Mà phía sau hắn thì lại là một người đàn ông trung niên khôi ngô, trên tay nam trung niên này cầm một cái rương, ánh mắt rất sắc bén, tạo cho người ta cảm giác bất phàm.

- Nhân thiếu, ngài đã tới!

Chú Chương vốn mất kiên nhẫn với Bạch Văn, lúc này lại lập tức nghênh đón, vô cùng cung kính với gã trẻ tuổi kia.

- Chú Chương, ông Chương có ở đây không?

Nhân thiếu kia tươi cười hỏi.

- Có, đang chờ ngài đây.

Chú Chương vội vàng nói.

- Được, vậy cháu tự vào.

Nhân thiếu khẽ gật đầu, ánh mắt lơ đãng lướt qua Đường Kim, sau đó lại đi tiếp vào bên trong.

Nhân thiếu và người trung niên kia nhanh chóng vào bên trong. Đường Kim nhìn Bạch Văn một cái, mở miệng:

- Chúng ta cũng vào thôi!

- Chờ một chút!

Chú Chương kia bất mãn, lên tiếng quát lớn:

- Ai cho tụi bây vào?

- Chú Chương, bọn cháu tìm ông Chương có việc. Nếu ông Chương có ở đây, vậy bọn cháu vào tìm ông, cũng không có vấn đề chứ?

Bạch Văn mở miệng nói.

- Đầu tiên, lão nhân gia đang tiếp khách quan trọng. Tiếp theo, cho dù lão nhân gia có rảnh, tụi bây muốn gặp cũng phải hẹn trước.

Chú Chương hừ nhẹ một tiếng:

- Bạch Văn, anh em gì gì của mày muốn gặp cha chú, trước hết cứ để tên lại. Chờ cha chú xong việc, chú sẽ nói với ông một tiếng, xem có muốn gặp hai đứa hay không.

- Chú Chương, chú đây là xem thường bọn cháu phải không?

Bạch Văn hơi khó chịu:

- Chú xem thường cháu cũng được, Bạch Văn cháu cũng chả là cái gì. Nhưng cháu nói với chú, người anh em của cháu cũng không phải người bình thường, chú biết hắn là ai không?

- Bạch Văn, đừng ra vẻ như vậy, cho dù là Uông Quốc Uy, nhìn thấy cha chú cũng phải khách khí gọi một tiếng ông Chương!

Chú Chương vẻ mặt khinh thường. Đối với hắn, Bạch Văn chỉ là tay mơ mới chơi đồ cổ, hoàn toàn không cần để ý.

Uông Quốc Uy không phải ai khác, chính là thư ký thị ủy Ninh Sơn. Chú Chương nói như vậy là nói cho Bạch Văn chú đây không sợ ai hết.

- Ý của ông là, cha ông chỉ cần thân phận, không có thân phận là không gặp phải không?

Đường Kim cuối cùng cũng mở miệng. Mặc dù trong lòng hắn khó chịu, nhưng vẫn không có mạnh mẽ xộc vào, dù sao còn có việc cầu người. Nhưng bây giờ hắn phát hiện, chú Chương này rõ ràng xem thường hắn, điều này làm hắn hơi khó chịu đựng.

- Cậu có thể hiểu như vậy.

Chú Chương nhìn Đường Kim khinh thường. Theo hắn thấy, kẻ đi cùng với Bạch Văn thì có thân phận gì được? Hơn phân nửa là đồ cắc ké.

- Chú Chương, người anh em của cháu có thân phận...

Bạch VĂn có chút không cam lòng.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, Đường Kim đã ngăn trở:

- Đừng nói nữa, nếu nơi này đã thích nói thân phận, vậy tôi cũng đến nhầm rồi. Tôi tới đây, đúng là mất thân phận của tôi.

- Còn nhỏ mà khẩu khí cũng lớn thật!

Chú Chương cười lạnh một tiếng:

- Nếu vậy thì hai người ra ngoài đi. Thiên Bảo các chúng tôi không hoan nghênh người như các người!

- Tôi là Đường Kim.

Đường Kim không nhanh không chậm nói:

- Nói cho cha ông biết, để ông ta tới gặp tôi!

Nói xong câu đó, Đường Kim đi ra khỏi Thiên Bảo các.

- Chú Chương, cháu nói rồi, người anh em này là người có thân phận. Chú không tin thì tìm người hỏi một chút!

Bạch Văn nói vậy, sau đó nhanh chóng ra khỏi Thiên Bảo Các.

Chương 327: Ông nên đi gặp hắn.

Trong Thiên Bảo Các.

Trong gian phòng nhỏ, một ông già hơn sáu mươi và một tên trẻ tuổi chừng hai mươi đang ngồi cạnh cái bàn. Trên bàn đang đặt một bình hoa.

Ông già này chính là ông chủ Thiên Bảo Các, nhân vận quyền uy của giới đồ cổ Ninh Sơn, Chương Cổ Đổng.

Chương Cổ Đổng vốn cũng không phải tên như vậy, chẳng qua sau khi trầm mê nghiên cứu đồ cổ thì mới sửa lại. Dĩ nhiên, hiện tại dù là ở thành phố Ninh Sơn hay tỉnh Thiên Nam thì cũng chẳng mấy ai gọi trực tiếp tên lão. Đại đa số người nhìn thấy lão thì đều khách khí gọi ông Chương.

Mà tên trẻ tuổi kia, dĩ nhiên là Nhân thiếu.

- Ông chương, cái bình này là thật sao?

Nhân thiếu hơi khách khí hỏi.

- Nhân thiếu ra tay quả nhiên không tầm thường a. Bình sứ Thanh Hoa này...

Chương Cổ Đổng còn chưa nói xong, chân mày đã cau lại, nhìn ra ngoài cửa:

- Đức Tài, con vào đây làm gì?

Người đi vào chính là chú Chương đang trông tiệm kia, Chương Đức Tài. Tên này cũng được nghĩ kỹ rồi mới đặt, một đằng thì mang nghĩa là tài đức vẹn toàn, mặt khác thì đồng âm với "đắc tài". Chương Cổ Đổng hy vọng cuộc sống của mình vừa có đức tài vừa đắc tài. Chẳng qua, rất nhiều người đều biết, Chương Đức Tài cũng chẳng có tiền đồ gì. Không chỉ vô đức vô tài, mà cũng chẳng "đắc tài", chỉ biết phá gia tài của cha hắn.

Còn may chính là, Chương Cổ Đổng làm đồ cổ mấy chục năm, của cải khá phong phú, cũng có đủ gia tài để Chương Đức Tài phá.

- Cha, vừa rồi có hai thằng nhỏ vào trong tiệm, nói muốn gặp cha. Bởi bọn chúng không khách khí, cũng không hẹn trước với cha, con đã đuổi bọn chúng đi rồi.

Chương Đức Tài hồi đáp.

- Đuổi đi rồi, thế còn vào đây làm gì?

Chương Cổ Đổng không vui:

- Cha có chuyện quan trọng với Nhân thiếu, đừng có quấy rầy!

- Chỉ là...

Chương Đức Tài còn định nói gì đó.

Lúc này, Nhân thiếu lại nói một câu:

- Chú Chương, không phải chú vừa đắc tội hai người kia chứ?

- Nhân thiếu, chẳng lẽ cậu biết hai người kia?

Chương Đức Tài vội vàng hỏi.

Sắc mặt Nhân thiếu hơi ngưng trọng:

- Chú Chương, chú có đắc tội bọn họ hay không?

Sắc mặt Chương Đức Tài hơi bất an, nhất thời chưa trả lời.

- Nói thật!

Chương Cổ Đổng trầm giọng quát lên.

- Chuyện này... có lẽ thế.

Chương Đức Tài hơi bất an:

- Tôi cho rằng họ là hai tên côn đồ cắc ké, tên Bạch Văn kia thì tôi biết, tên còn lại trông như thằng trẻ con, tôi cho rằng...

- Đó là Đường Kim.

Nhân thiếu tiếp lời. Lúc vừa vào đây, hắn đã nhận ra Đường Kim rồi, chẳng qua chỉ giả bộ không biết mà thôi.

- Đúng, hắn nói mình là Đường Kim, khẩu khí cũng rất lớn, lại nói cha tôi tới gặp hắn...

Chương Đức Tài vội vàng gật đầu.

- Chuyện này... Nhân thiếu, Đường Kim là ai?

Chương Cổ Đổng hiển nhiên không biết cái tên này:

- Chỗ chúng ta co người này sao?

- Ông Chương, ông vẫn nghiên cứu đồ cổ, ít quan tâm tới chuyện bên ngoài. Không biết tên hắn cũng bình thường.

Nhân thiếu nhẹ nhàng thở dài:

- Bề ngoài hắn chỉ là học sinh cấp 3, nhưng người này đúng là không chọc vào được. Tình huống cụ thể thì tôi nhất thời không nói rõ được. Nhưng là, dù là tôi hay Cửu thúc cũng không dám trêu chọc hắn. Cho nên, ông Chương, tôi thấy ông nên đi gặp hắn đi.

- Cái gì?

Chương Cổ Đổng và Chương Đức Tài đồng thời biến sắc. Bọn họ cũng chẳng biết Đường Kim, nhưng Nhân thiếu và Cửu thúc thì họ đều biết. Đường Kim này... ngay cả hai người họ cũng không chọc nổi sao?

- Chú Chương, Đường Kim có nói để ông Chương tới nơi nào gặp hắn không?

Nhân thiếu lại hỏi.

- Không có.

Chương Đức Tài lắc đầu.

Nhân thiếu khẽ trầm ngâm một chút rồi nói:

- Gần trường Ninh Sơn Nhị Trung, có một chỗ gọi là phòng bếp của Đường Kim. Chắc có thể tìm hắn ở đó.

- Nếu Nhân thiếu đã nói vậy, tôi sẽ đi một chuyến.

Sắc mặt Chương Cổ Đổng khó coi.

- Ông Chương, hay là đi luôn đi. Thằng nhóc kia hỉ nộ vô thường, cũng không biết hắn tìm ngài làm gì. Chẳng may chậm trễ, không khéo sẽ gặp phiền toái lớn.

Nhân thiếu lắc đầu:

- Chuyện của tôi cũng không vội, ông cứ xử lý bên Đường Kim trước đi, việc đó quan trọng hơn.

- Vậy... được rồi.

Chương Cổ Đổng hơi bất đắc dĩ thở ra một hơi.

----

Vừa ra khỏi Thiên Bảo Các, hai cảnh sát đã đi tới.

- Bạch Văn, Lý mập là anh đánh?

Cảnh sát này hiển nhiên cũng biết Bạch Văn.

- Tôi đánh.

Đường Kim lười biếng nói.

- Cậu... Á... Cậu... cậu...

Cảnh sát kia đang định khiển trách một chút, chỉ là vừa thấy Đường Kim, hắn đã sợ hết hồn.

- Tôi thì sao?

Hiện giờ tâm tình Đường Kim hơi bị kém.

- Không sao, không có chuyện gì, tôi đi trước!

Cảnh sát kia quay đầu bước đi.

Bạch Văn nhất thời hâm mộ, bây giờ Đường Kim đúng là hung danh vang dội a, ngay cả cảnh sát cũng sợ.

Ra khỏi phố đồ cổ, Bạch Văn không nhịn được hỏi một câu:

- Người anh em, cứ thế về hả?

- Tôi về trước, anh thích chơi tiếp thì tùy.

Đường Kim đã hết hứng thú với phố đồ cổ này.

- Vậy anh đưa chú về trước.

Bạch Văn vừa nói vừa mở cửa xe:

- Người anh em, lên xe thôi.

Đường Kim cũng không khách khí, tiến vào trong xe. Mặc dù hắn có cách trở về nhanh hơn, nhưng nếu không phải tình huống khẩn cấp, hắn cũng lười dùng năng lực đặc biệt này.

Bạch Văn lái xe đưa Đường Kim về tới Ninh Sơn Nhị Trung. Dừng xe xong, đợi Đường Kim xuống xe, hắn lại không nhịn được hỏi:

- Người anh em, có cần anh làm gì nữa không?

- Tạm thời không có, có việc tôi sẽ tìm anh.

Đường Kim thờ ơ nói một câu, sau đó đi vào phòng bếp. Một giây sau, một câu nói lại lọt vào tai Bạch Văn:

- Anh có chuyện, cũng có thể tìm tôi.

Nghe được câu này, trên mặt Bạch Văn nhất thời lộ ra vẻ vui sướng. Một chuyến hôm nay, đi cũng không uổng!

Cho đến khi thân ảnh Đường Kim biến mất, Bạch Văn mới nổ máy rời đi.

Mà lúc này, Đường Kim vừa vào phòng bếp đã nhận được điện thoại của Tần Khinh Vũ.

- Đường Kim, dì có chuyện muốn hỏi. Khối dây chuyền cháu đưa cho dì dạo này hơi kỳ quái. Buổi tối khối ngọc bội kia đôi lúc trở nên rất lạnh, lạnh như băng vậy, nhưng không bao lâu lại bình thường. Như vậy có vấn đề gì không?

Đầu bên kia, Tần Khinh Vũ hơi mê hoặc. Nàng biết khối ngọc bội kia không đơn giản, cho nên mới cố ý hỏi Đường Kim.

- Chị Khinh Vũ, không sao đâu, yên tâm đi.

Đường Kim nhẹ nhàng nói.

- À, vậy thì tốt. Cháu lên lớp đi, dì không quấy rầy nữa.

Tần Khinh Vũ nhanh chóng cúp máy.

Đường Kim có chút buồn bực. Hắn không lên lớp a. Lại nói, dù hắn có lên lớp thật, điện thoại của Tần Khinh Vũ cũng không có quấy rầy hắn.

Còn về vấn đề ngọc bội, Đường Kim cũng tự hiểu rõ. Là do Hoa Hoa mất hứng, ai bảo hắn lâu lắm không tìm đồ ăn cho Hoa Hoa chứ?

Chương 328: Vòng tay này không tháo ra được!

- Đi đâu tìm đồ ăn cho Hoa Hoa bây giờ?

Đường Kim cảm thấy khó khăn, hoạt độc cũng không dễ tìm như vậy a. Hoặc là tìm loại độc vật như rắn độc, không được thì tìm người bị trúng độc a.

- Nếu không thì tìm người đút ít thuốc độc?

Đường Kim thầm nói, chỉ là như vậy thì không tốt lắm. Hạ độc thì đơn giản, nhưng vô duyên vô cớ hạ độc người ta thì không được. Mà khi có đối tượng mà hắn muốn hạ độc, vậy thì lúc đó hắn sẽ độc chết người kia. Chẳng lẽ lúc đó lại cho Hoa Hoa tới giải độc?

Suy nghĩ một chút, Đường Kim cảm thấy, vẫn nên nghĩ biện pháp khác. Nếu không được thật thì tìm người có thù oán với hắn, cho ăn nhiều thuốc độc một chút. Sau khi cho Hoa Hoa ăn no, lại để Hoa Hoa cắn chết tên kia là xong.

Hơi suy nghĩ một chút, Đường Kim lại gọi điện.

- Đường Kim, có việc gì không? Chị đang đi làm.

Đầu bên kia truyền đến thanh âm động lòng người của Kiều An An.

- Thất tiên nữ, ở bệnh viện của chị có bệnh nhân nào bị trúng độc không?

Đường Kim đi thẳng vào vấn đề.

- Trúng độc?

Kiều An An có chút kinh ngạc:

- Có, nhưng mà rất ít. Có khi là ngộ độc thức ăn, cũng có người trúng thuốc trừ sâu. Nhưng dạo này thì không thấy.

- À, thất tiên nữ, nếu lần sau thấy người trúng độc như vậy, chị nhớ gọi điện cho tôi nhé.

Đường Kim cũng không trông mong gì việc tìm được ngay. Nhưng cứ chuẩn bị trước, nếu có gặp được thì cũng có thể cho Hoa Hoa ăn no nê.

- Cậu tìm bệnh nhân như vậy làm gì?

Kiều An An lại thấy hơi buồn bực.

- Bởi vì tôi rất thiện lương.

Đường Kim nghiêm trang nói:

- Tôi muốn giải trừ thống khổ cho những bệnh nhân này thật sớm.

- Cậu biết y thuật?

Kiều An An có chút kinh ngạc hỏi.

- Không biết. Nhưng tôi biết giải độc.

Đường Kim hồi đáp:

- Mặc kệ trúng độc gì, chỉ cần không chế là tôi có thể giải độc cho người đó.

Kiều An An bên kia lại ngẩn ngơ. Nếu người khác nói biết giải độc, nàng phân nửa là không tin. Nhưng nàng biết Đường Kim có vài năng lực đặc thù, cho nên, nàng cũng tạm tin lời này của hắn.

Chần chừ một chút, Kiều An An mới lên tiếng:

- Đường Kim, có phải độc gì cậu cũng giải được không?

- Đương nhiên là thật. Tôi trung thực như vậy, chưa bao giờ khoác lác.

Đường Kim hồi đáp.

- Chị biết một người, cô ấy có thể đã trúng độc. Nhưng mà chị cũng không chắc lắm.

Kiều An An đang định nói tiếp, đầu bên kia đã truyền tới tiếng người khác gọi nàng. Nàng đành phải nói nhanh một câu:

- Đường Kim, bây giờ chị có việc. Chờ hết bận chị lại gọi cho cậu nhé.

Kiều An An cúp máy, nhưng Đường Kim lại thấy hưng phấn. Không ngờ lại thật sự có niềm vui ngoài ý muốn.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một thanh âm:

- Xin hỏi, Đường Kim tiên sinh ở đây sao?

- Chương Cổ Đổng?

Thanh âm động lòng người nhưng có chút lạnh lùng đón lời. Tống Oánh đi xuống lầu, nhìn ông già đứng ngoài cửa, Tống Oánh hơi ngoài ý muốn:

- Ông tới đây làm cái gì?

- Ông ta là Chương Cổ Đổng?

Đường Kim nhìn lão đầu một cái:

- À, là anh bảo ông ta tới gặp.

- Vào đi!

Nghe Đường Kim nói thế, Tống Oánh lại mời vào.

Chương Cổ Đổng nhìn Tống Oánh một cái, cho dù là tuổi như lão, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Tống Oánh cũng hơi thất thần. Nhưng lão nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn vào Đường Kim, vẻ mặt áy náy:

- Đường Kim tiên sinh, thật xin lỗi, khuyển tử vừa rồi hơi thất lễ. Tôi tới đây xin lỗi thay nó...

- Không cần, ngồi đi. Tôi tìm ông có chút việc thôi.

Đường Kim lại không muốn khách sáo gì với Chương Cổ Đổng.

- Vậy... không biết cậu tìm tôi có chuyện gì?

Chương Cổ Đổng ngồi đối diện Đường Kim, vẫn tương đối khách khí. Người mà cả Cửu thúc lẫn Nhân thiếu không dám đắc tội, lão cũng không muốn đắc tội.

Đường Kim vươn tay trái:

- Nhìn kỹ xem, có từng nhìn qua vòng tay này không?

- Cái này...

Chương Cổ Đổng ngây ngốc, sau đó lấy một cái kính lúp trong túi quần ra, quan sát cẩn thận.

Qua thật lâu, Chương Cổ Đổng mới lên tiếng:

- Đường tiên sinh, cậu có thể tháo vòng tay ra không? Vậy thì tôi có thể quan sát cẩn thận một chút.

- Vòng tay này không tháo ra được.

Đường Kim thản nhiên nói.

- Không lấy ra được?

Chương Cổ Đổng hơi ngẩn ra, sau đó ra vẻ chợt hiểu:

- À, tôi hiểu. Vậy làm phiền cậu lật tay lại, tôi muốn nhìn kỹ.

Đợi Đường Kim lật cổ tay, Chương Cổ Đổng lại quan sát mấy phút. Sau đó mới chậm rãi nói:

- Đường tiên sinh, chất liệu của vòng tay này hẳn là hắc ngọc, nhưng hắc này thật ra không tính là trân quý. Hơn nữa, vòng tay này gia công rất thô ráp, mặc dù niên đại sâu xa, nhưng nói đến giá trị... thật ra cũng bình thường...

- Tôi không hỏi ông nó đáng giá bao nhiêu. Tôi chỉ hỏi trước kia ông từng gặp qua vòng tay thế này chưa.

Đường Kim ngắt lời Chương Cổ Đổng:

- Nghe nói ông là nhân vật quyền uy nhất giới đồ cổ Ninh Sơn, chắc hẳn ông đã thấy qua rất nhiều đồ cổ chứ?

- Chuyện này, Đường tiên sinh, không dối gạt câu, những năm này đồ cổ tôi xem qua đúng là đếm không xuể, vòng tay hắc ngọc cũng gặp qua vài cái. Nhưng vòng tay này, trước kia quả thực chưa từng thấy qua. Nói thật, vòng tay chế tác thô như vậy, thật sự rất ít.

Chương Cổ Đổng chậm rãi nói.

- Nếu đã vậy... thôi ông về đi.

Đường Kim có chút thất vọng. Nhưng ban đầu hắn cũng không hy vọng nhiều. Còn về giá trị của vòng tay này, hắn tất nhiên là tự hiểu, tuyệt đối không phải mấy thứ đồ cổ cùi bắp kia so sánh được.

- Được, tôi không quấy rầy nữa.

Chương Cổ Đổng đứng dậy, xoay người rời đi.

Ra khỏi phòng bếp của Đường Kim, ven đường có một chiếc xe đang chờ lão, mà người lái xe không phải ai khác, chính là Chương Đức Tài.

- Cha, không sao chứ?

Chương Cổ Đổng vừa lên xe, Chương Đức Tài đã hơi lo lắng hỏi.

- Mau lái xe, đưa cha về!

Sắc mặt Chương Cổ Đổng bất chợt ngưng trọng dị thường. Có chút vội vã, lại dường như có chút kích động.

Chương Đức Tài vừa nhìn sắc mặt Chương Cổ Đổng hơi kỳ kỳ, cũng không hỏi gì nữa, vội vàng lái xe đi.

Hơn mười phút sau, xe dừng trước cửa Thiên Bảo Các.

Chương Cổ Đổng xuống xe, vội vàng vào trong Các. Sau đó vào trong phòng, thấy Chương Đức Tài đang bám đuôi, lão đột nhiên quát khẽ:

- Đợi bên ngoài. Không cho bất cứ ai vào trong!

Trong Thiên Bảo Các còn có một gian trân bảo các nho nhỏ, bên trong đều là đồ cổ mà Chương Cổ Đổng cất riêng. Ngày thường ngay cả Chương Đức Tài cũng không được vào. Mà sau khi nói câu kia, Chương Cổ Đổng vội vã đi vào trân bảo các, sau đó đóng chặt cửa lại.

Trịnh trọng mở một ngăn kéo ra, lấy ra một tời giấy. Đây là một tờ giấy trắng bình thường, lại được ép kỹ, mà trên tờ giấy có một dãy số, là một số điện thoại.

Chương Cổ Đổng tới bên điện thoại, trịnh trọng bấm từng số. Nghe thấy âm thanh tút bên trong, kích động trên mặt lão biết mất, mà thay vào đó là cung kính.

- Ai vậy?

Điện thoại bắt máy, bên kia truyền tới một thanh âm không vui.

- Thất thiếu, tôi là Chương Cổ Đổng ở thành phố Ninh sơn.

Giọng nói của Chương Cổ Đổng cung kính dị thường:

- Thứ mà ngài dặn tôi chú ý, tôi đã tìm thấy rồi.

Chương 329: Hẹn hò với thất tiên nữ.

Tiếng hô hấp bên kia đã trở nên ồ ồ, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Thanh âm lập tức truyền đến, nhưng đã không còn chút mất hứng nào:

- Ông xác định?

- Thất thiếu, tôi xác định. Cái vòng tay kia giống hệt với hình ảnh mà ngài từng cho tôi xem!

Giọng nói của Chương Cổ Đổng chắc nịch:

- Quan trọng hơn, cái vòng tay kia đeo trên tay một người, hơn nữa không tháo ra được!

- Vòng tay ở trên tay ai?

Thất thiếu chậm rãi nói.

- Một học sinh cấp 3 tên là Đường Kim. Tôi cũng không quá rõ về hắn, nhưng Thất thiếu yên tâm, tôi sẽ cẩn thận điều tra tất cả về hắn.

Giọng nói của Chương Cổ Đổng vẫn vô cùng cung kính.

- Không cần điều tra.

Thất thiếu trầm giọng nói:

- Trước khi tôi tới nơi, ông không được hành động bất cứ điều gì, tránh đánh rắn động cỏ!

- Vâng, Thất thiếu.

Chương Cổ Đổng cung kính đáp.

- Nhớ kỹ, chuyện này không được nói với ai. Ngoại trừ tôi và ông, không có kẻ thứ ba được biết!

Thất thiếu lại nói như ra lệnh.

- Vâng, Thất thiếu, tôi hiểu rồi!

- Tôi sẽ qua đó nhanh thôi.

Thất thiếu nói xong câu đó, liền cúp máy.

Khiêm cung trên mặt Chương Cổ Đổng dần biến mất, thay vào đó là một loại kích động và hưng phấn khó mà khống chế được.

Phòng bếp của Đường Kim.

Đường Kim ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt hơi hoài nghi.

- Có gì không ổn sao?

Tống Oánh ôn nhu hỏi.

- Không biết, lão già Chương Cổ Đổng kia cho anh cảm giác không ổn.

Đường Kim lắc đầu:

- Tuy rằng lão vẫn giả vờ bình tĩnh, nhưng nhịp tim không quá bình thường. Nhưng anh nghĩ có thể là lão sợ anh.

- Nếu không em lén tra hỏi lão một chút?

Tống Oánh nhẹ giọng đề nghị.

Đường Kim suy nghĩ một chút, rồi vẫn lắc đầu:

- Quên đi, nếu lão già này không biết lai lịch của vòng tay này, lén hỏi lão cũng vô dụng. Nhưng nếu lão biết, vậy tạm thời anh cũng không muốn dùng thủ đoạn cưỡng chế.

Đối với Đường Kim, hiện giờ vòng tay này chính là con đường duy nhất để tìm cha mẹ. Nếu Chương Cổ Đổng thực sự biết gì đó, vậy hắn tạm thời cũng không muốn làm chuyện này trở nên không cứu vãn được.

- Nếu như lão biết cái vòng tay này thật, nhưng lại cố ý không nói, vậy có thể lão có mưu đồ khác.

Tống Oánh nhẹ nhàng nói:

- Nếu không, em cho mấy người theo dõi lão trước, xem có điều gì khác thường không.

- Cũng được, theo dõi trước một chút.

Đường Kim gật đầu, trước mắt thì đây là lựa chọn tốt nhất.

Tống Oánh nhanh chóng an bài xong xuôi. Đường Kim cũng rất mau không chú ý tới chuyện này nữa, bởi Kiều An An đã gọi điện cho hắn.

Làm Đường Kim cao hứng chính là, Kiều An An lại hẹn hắn cùng ăn trưa.

- Thất tiên nữ quả nhiên đã nhung nhớ Đổng Vĩnh rồi. Hớ hớ, hẹn hò với thất tiên nữ thôi.

Đường Kim tự nói với mình, sau đó đi tới bệnh viện.

Mười một rưỡi, bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Sơn.

Kiều An An vừa ra khỏi cửa chính bệnh viện đã nghe được bên cạnh truyền tới một thanh âm:

- Y tá Kiều, ra ngoài ăn cơm sao?

- Đúng vậy, bác sĩ Lý, anh cũng muốn ra ngoài sao?

Kiều An An quay đầu lại nhìn thoáng qua, người chào hỏi nàng là một gã trẻ tuổi cao lớn, anh tuấn. Hắn là đồng nghiệp của nàng, chẳng qua nàng là y tá, hắn là bác sĩ. Kiều An An cũng biết tên của hắn, Lý Thiên Danh.

- Tôi cũng chuẩn bị đi ăn cơm trưa, nếu không thì cùng đi nhé?

Lý Thiên Danh kín đáo đưa ra lời mời. Chẳng qua ánh mắt nhìn Kiều An An lại không khống chế được hiện lên dục vọng.

Kiều An An đã trút bỏ đồng phục y tá, lần này nàng mặc một thân đồ đen. Quần bò đen, áo khoác mỏng màu đen, một đôi giày da nhỏ màu đen nốt. Một thân trang phục màu lạnh này, phối hợp với nụ cười nhàn nhạt của nàng, làm khí chất càng thêm xuất chúng. Mà nhìn cặp chân ngọc thon dài kia, trong lòng Lý Thiên Danh không nén được tà hỏa.

- Ngại quá, bác sĩ Lý, tôi đã hẹn với bạn trước rồi.

Kiều An An hơi chau mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Ở bệnh viện trung tâm, danh tiếng của Lý Thiên Danh thật ra cũng khá rạng ngời. Sinh viên tài cao tốt nghiệp học viện y học đại học Nam Thiên, bác sĩ chủ trị trẻ tuổi nhất bệnh viện. Lại được khen là người đẹp trai nhất bệnh viện trung tâm. Nói tóm lại, trong mắt nhiều người, Lý Thiên Danh không chỉ anh tuấn, cao to, lại tuổi trẻ mà tiền đồ vô lượng, chính là tình nhân trong mộng của vô số cô gái chưa lập gia đình.

Nhưng Kiều An An lại biết, Lý Thiên Danh còn có một danh hiệu, đó là sát thủ của y tá.

Lý Thiên Danh lớn lên đẹp trai, lại là bác sĩ, muốn theo đuổi y tá tất nhiên là dễ dàng. Mà mỗi một y tá bị hắn cưa đổ, không tới một tuần sẽ bị bỏ rơi. Mà trong bệnh viện này, y tá bị hắn bỏ rơi ít nhất cũng tính tới hai chữ số. Hiện giờ mỗi khi có y tá mới tới, đều sẽ bị y tá cũ cảnh cáo, đừng có dây dưa với Lý Thiên Danh này. Có thể nói, trong quần thể y tá bệnh viện, Lý Thiên Danh đã là tiếng xấu lan xa.

Đáng tiếc, luôn có vài y tá tin rằng mình khác người khác. Mà đến khi các nàng phát hiện ra mình cũng giống người ta, lúc đó hối hận cũng muộn rồi. Nói tóm lại, mặc dù Lý Thiên Danh tiếng xấu lan xa, nhưng hắn vẫn tiếp tục làm sát thủ y tá của hắn.

Lúc Kiều An An vừa tới bệnh viện, Lý Thiên Danh đã nhằm vào nàng. Đáng tiếc, Kiều An An không phải y tá bình thường, không dễ lừa như vậy. Mà Lý Thiên Danh quấn Kiều An An vài ngày rồi bị người ta tàn nhẫn đánh một trận, sau đó cũng không dám mưu đồ với Kiều An An nữa. Chẳng qua, không hiểu sao mấy ngày này, hắn lại bắt đầu dây dưa với nàng.

- Bạn trai sao?

Lý Thiên Danh thuận miệng hỏi một câu.

- Bác sĩ Lý, bạn tôi tới rồi, tôi đi trước.

Kiều An An không trả lời, chỉ nói thật nhanh một câu rồi đi mất.

Cách đó không xa, một thiếu niên ôm bó hoa hồng lam đang đứng, hắn cười sáng lạn, chính là Đường Kim.

- Thất tiên nữ, tặng chị nè.

Đường Kim đưa bó hoa hồng lam cho Kiều An An.

Kiều An An hé miệng cười một tiếng, trên mặt hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng vẫn ôm lấy bó hoa:

- Cảm ơn.

- Thất tiên nữ, chugns ta đi đâu ăn cơm đây?

Đường Kim lại hỏi.

- Cậu chờ chị một chút, chị đi cất hoa đã.

Kiều An An nhẹ giọng nói một câu, sau đó ôm hoa đi vào bệnh viện.

Không tới hai phút, Kiều An An lại chạy trở ra:

- Đi thôi, xung quanh đây có một quán ăn, mùi vị cũng không tệ lắm.

Hai người sóng vai rời đi. Nhìn bộ dạng thân mật của bọn họ, trong mắt Lý Thiên Danh tràn đầy ghen tỵ, còn có mấy phần âm độc.

Lúc thân ảnh hai người biến mất trong tầm mắt của hắn, Lý Thiên Danh lấy điện thoại ra, gọi tới một số:

- Hào thiếu, thằng nhãi Đường Kim kia vừa tới bệnh viện, tặng một bó hoa cho Kiều An An. Sau đó hai người cùng đi ăn cơm, tôi thấy bọn chúng rất thân mật, tốt nhất anh nên hành động sớm một chút, nếu không sẽ không kịp nữa đâu.

Chương 330: Thiên nhật túy.

Bên phải bệnh viện trung tâm, cách khoảng hai trăm mét có một chiếc cầu vượt. Qua cầu vượt, đi thêm hai trăm mét nữa là tới quán ăn mà Kiều An An nói.

Khác với tưởng tượng của Đường Kim, nơi này không phải nhà hàng Âu gì đó, cũng không phải nhà hàng lớn gì. Thực tế chỉ là một quán cơm bình dân nhỏ.

- Cơm ở nơi này cũng không tệ, sau khi làm việc, chị rất hay ăn trưa ở đây.

Kiều An An dường như cảm thấy Đường Kim đang bất ngờ, hé miệng cười nhẹ nhàng một tiếng:

- Chiều chị còn cần đi làm, thời gian không nhiều lắm. Lần sau chị sẽ mới cậu tới chỗ khác ăn cơm nhé.

- Thất tiên nữ, chỉ cần ăn cơm với chị là được, ăn ở đâu cũng không sao.

Đường Kim cười hì hì một tiếng. Mặc dù hắn là loại thích ăn ngon, nhưng ăn cơm quan trọng nhất là tâm tình. Tâm tình tốt, ăn cái gì cũng ngon, tâm tình không tốt, ăn cái gì cũng dở. Cho nên, ăn cái gì không quan trọng, ăn với ai mới là quan trọng nhất.

Khuôn mặt Kiều An An lại hơi đỏ lên, không nói thêm gì nữa.

- Hai vị ăn gì?

Người phục vụ trong quán đi tới hỏi.

- Cho tôi một cơm sườn, cậu ăn gì? Nơi này có thực đơn, không ít loài đâu. Có thịt bò, gà, nấm hương...

Kiều An An hỏi thăm Đường Kim.

- Giống chị là được.

Đường Kim thuận miệng nói.

- Vậy cũng được, hai suất cơm sườn.

Kiều An An nói với người phục vụ kia.

Người phục vụ gật đầu, cầm thực đơn rời đi.

Trầm mặc chốc lát, Kiều An An lại mở miệng:

- Tiểu Mạn đã gọi điện cho chị, cô ấy nói bốn đứa bé bây giờ rất tốt. Còn nói, cậu rất tốt với bọn họ, cô ấy rất cảm ơn em. Nhưng cô ấy ngại nói với cậu, để chị thay mặt cô ấy cảm ơn.

- Không cần cảm ơn tôi, tôi là cha nuôi của bọn chúng nha, thật ra thì tôi cũng rất thích bọn chúng.

Đường Kim bắt đầu nghĩ một đằng nói một nẻo. Bốn tiểu nha đầu kia đáng yêu thì đáng yêu, vấn đề ở chỗ quá lanh lợi rồi. Cha nuôi này không cẩn thận cũng sẽ bị lừa, lừa tình thật sự a.

- Mặc kệ thế nào, bọn chị đều thật cảm kích cậu.

Kiều An An nhẹ nhàng nói.

- Thật ra thì, thất tiên nữ, nếu chị thật sự vô cùng cảm kích tôi, vậy thì có thể lấy thân báo đáp.

Đường Kim cười hì hì.

Kiều An An đỏ bừng cả mặt, tên này lại chơi trò trực tiếp rồi!

Mặc dù không phải bây giờ mới biết hắn như vậy, nhưng Kiều An An vẫn chịu không nổi. Nàng lập tức chuyển đề tài:

- Đường Kim, sáng nay chị đã nói với cậu. Chị có người bạn, có thể bị trúng độc.

- À, yên tâm đi. Chỉ cần đúng là trúng độc, nhất định tôi sẽ giải được.

Đường Kim thuận miệng nói.

- Chỉ là chị cũng không thể xác định có phải là trúng độc hay không.

Kiều An An lộ ra một tia mê hoặc:

- Thật ra thì chị ấy là chị gái của bạn chị. Người bạn kia của chị là một nữ phóng viên rất nổi tiếng trên tỉnh thành, tình huống của chị gái cũng là do cô ấy nói cho chị. Theo lời cô ấy nói, chị cô ấy từ khoảng hai năm trước đột nhiên ngủ không tỉnh lại. Dù đã đi rất nhiều bệnh viện kiểm tra, nhưng không tìm ra nguyên nhân. Nhưng cơ năng thân thể của chị ấy lại không có vấn đề gì lớn, chỉ là cứ ngủ mê mệt không tỉnh. Bác sĩ ở tỉnh thành, kinh thành, thậm chí là cả bác sĩ nước ngoài cũng khám qua, nhưng không tìm ra nguyên nhân. Chỉ có một lão trung y nói đây là trúng độc. Nhưng lão trung y kia cũng chỉ đoán, chẳng những không biết là độc gì, lại càng không thể giải độc.

- Hai năm không tỉnh?

Đường Kim lẩm bẩm:

- Chẳng nhẽ là Thiên Nhật Túy? Nhưng cũng không phải a, nếu là thiên nhật túy, bệnh viện hẳn có thể tra ra một số chỗ không bình thường. Ồ, xem ra tôi phải tận mắt nhìn một chút mới có thể xác định.

- Thiên nhật túy?

Kiều An An sửng sốt:

- Đó là cái gì?

- Coi như một loại thuốc độc. Đúng rồi, thất tiên nữ, chị gái của bạn chị hiện giờ đang ở đâu? Nếu không lát nữa chúng ta đi xem một chút.

Đường Kim cũng khá hứng thú với chuyện này. Bởi trong ấn tượng của hắn, còn không có loại độc nào làm người ta ngủ hai năm lại không tra ra bất cứ vấn đề gì. Hắn cũng có không ít chất độc làm người ta vô duyên vô cớ hôn mê, trong thời gian ngắn cũng không tra ra được nguyên nhân. Nhưng ngủ hai năm mà không biết dấu hiệu trúng độc, hơn nữa cơ năng thân thể hầu như không có vấn đề, vậy thì chính hắn cũng không làm được.

- Người bạn kia ở tỉnh thành. Nếu không, chờ chị liên lạc với cô ấy một chút, xem cô ấy có nguyện ý mang chị gái tới đây không.

Kiều An An suy nghĩ một chút rồi nói.

- Cũng được.

Đường Kim cũng không quá nôn nóng. Dĩ nhiên, hắn cũng không thể nguyện ý vì chuyện này mà tới tỉnh thành được.

- Cơm sườn tới đây.

Thanh âm của phục vụ truyền đến, hai suất cơm sườn đã lập tức đặt trước mặt bọn họ.

Ăn trưa xong, Kiều An An bắt đầu liên lạc người bạn phóng viên kia. Chẳng qua đã gọi nhiều lần nhưng chẳng có ai bắt máy. Gọi tới tòa soạn báo cũng không tìm được người.

- Đường Kim, tạm thời chị không liên lạc được với người bạn kia. Chờ chị liên lạc được, chị sẽ báo lại cho cậu.

Kiều An An cũng có chút bất đắc dĩ.

- Không sao, tôi không vội.

Đường Kim cũng không quá để ý.

Hai người đi dạo một hồi xung quanh bệnh viện, rốt cuộc Kiều An An cũng phải về viện đi làm. Đường Kim chỉ tiễn nàng tới bệnh viện, sau đó hắn trở về Ninh Sơn Nhị Trung.

- Bạn thân, đại hội thể dục thể thao còn hơn một tuần nữa sẽ cử hành. Cán bộ thể dục như cậu sao tới giờ cũng chẳng có động tĩnh gì?

Trong lớp 10/4, thấy Đường Kim đi vào, Trương Tiểu Bàn không nhịn được nói.

- Chuyện nhỏ như vậy, cậu làm là được.

Đường Kim thuận miệng nói:

- Vậy đi, sau này cậu chính là đại diện của cán bộ thể dục.

- Ách, bạn thân, như vậy không được đâu.

Trương Tiểu Bàn có chút câm nín.

- Tôi nói được là được, ai nói không thì bảo tới tìm tôi.

Đường Kim vỗ vỗ vai Trương Tiểu Bàn:

- Nhiệm vụ dễ dàng như vậy, giao cho cậu đó. Nhóc, làm tốt thì sẽ có bé gái, phòng trăng mật ở khách sạn Thiên Kiêu cũng có luôn.

- Ách, bạn thân, cậu muốn tôi giúp cậu làm cán bộ thể dục này thật hả?

Thật ra Trương Tiểu Bàn cũng hơi động tâm. Đố với loại chuyện tổ chức hoạt động này, hắn vẫn luôn có hứng thú.

- Đương nhiên là thật, cậu cứ làm giúp tôi đã, đợi chuẩn bị xong chuyện đại hội lần này, tôi lại nói với cô Tô, cho cậu làm cán bộ thể dục.

Đường Kim chẳng có nửa điểm hứng thú với chức cán bộ này.

- Ách. Vậy... bạn thân, đại hội lần này, cậu có báo danh vài hạng mục không?

Trương Tiểu Bàn lập tức nhập vai.

- Quên đi, tôi không báo danh, tránh cho các lớp khác nói tôi bắt nạt họ.

Đường Kim lắc đầu nói. Nếu hắn ghi danh, vậy hạng mục nào cũng đứng đầu. Chuyện bắt nạt người khác như vậy, hắn sẽ không làm.

- Chuyện này... hình như cũng đúng.

Trương Tiểu Bàn cảm thấy Đường Kim cũng nói có lý. Chẳng qua, nếu Đường Kim không báo danh, lớp 10/4 bọn họ cũng sẽ bị lớp khác bắt nạt a.

Suy nghĩ một chút, Trương Tiểu Bàn lại đề nghị:

- Bạn thân, nếu không cậu báo danh vài hạng mục đi. Ví như chạy nhanh gì đó. Nếu cậu không ghi danh, chỉ sợ lớp chúng ta đến một giải nhất cũng không kiếm được a.

Chương 331: Chu Cương Cường uy hiếp.

- Cậu xem rồi làm, cậu có thể tùy tiện báo danh cho tôi vài hạng mục, đến lúc đó tâm tình tốt thì tôi thi, tâm tình không tốt thì thôi.

Đường Kim thuận miệng nói. Loại chuyện nhỏ nhặt thế này, hắn cũng không để ở trong lòng.

- Vậy được, tôi đăng ký mấy hạng mục cho cậu.

Trương Tiểu Bàn cảm thấy cũng không tệ. Dù sao đại hội này cũng không quá chính quy, hạng mục báo danh cũng không hạn chế, hơn nữa ghi danh xong bỏ là chuyện như cơm bữa, chẳng ai truy cứu cả.

- Tùy cậu đi, chỉ cần cô Tô không có ý kiến là được.

Đường Kim cũng không muốn sáng ra chạy bộ lại bị Tô Vân Phỉ nhắc tới chuyện này.

Mà Tô Vân Phỉ vừa bị Đường Kim nhắc tới, giờ phút này nàng vừa ra khỏi gian phòng của nàng. Tô Vân Phỉ làm việc và nghỉ ngơi rất quá quy luật, buổi sáng dậy sớm, buổi trưa cũng ngủ nửa tiếng. Do đó, hiện tại nàng mới vừa rời giường.

- Cô Tô, chuẩn bị lên lớp hả?

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Tô Vân Phỉ khẽ cau mày. Không cần nhìn, nàng cũng nghe ra kẻ đang chào hỏi là Chu Cương Cường.

- Chuẩn bị tới phòng làm việc.

Tô Vân Phỉ vẫn trả lời một câu, sau đó đóng cửa phòng, đi xuống lầu dưới.

Mặc dù khu này có thang máy, nhưng Tô Vân Phỉ căn bản chỉ đi thang bộ. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Có chút tham lam nhìn tư thái thành thục của Tô Vân Phỉ, trong mắt Chu Cương Cường lộ ra dục vọng rõ ràng. Tô Vân Phỉ ngủ trưa xong, trên người còn có mấy phần khí chất uể oải, lại càng thêm mê người.

Nhìn Tô Vân Phỉ xuống lầu, Chu Cương Cường ngó qua cái mông đầy đặn kia, không tự chủ nuốt nước miếng. Sau đó hắn không kềm nén được, theo nàng xuống lầu.

- Cô Tô, chờ một chút.

Chu Cương Cường chạy nhanh vài bước, đuổi theo Tô Vân Phỉ.

- Thầy Chu, có chuyện gì sao?

Tô Vân Phỉ cũng không dừng lại, tiếp tục đi xuống.

Đối với Chu Cương Cường, Tô Vân Phỉ không có hảo cảm gì, thậm chí còn hơi chán ghét. Dĩ nhiên, bọn họ cũng chẳng có thù hận gì, chẳng qua Chu Cương Cường lần nào gặp nàng cũng dùng ánh mắt trần trụi kia nhìn, khiến nàng rất không thoải mái. Mà Chu Cương Cường thường xuyên dẫn đàn bà vào phòng làm ầm ĩ, cũng làm cho người vốn thích sạch sẽ như Tô Vân Phỉ cảm thấy chán ghét.

- Có chút chuyện.

Chu Cương Cường dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tô Vân Phỉ, giống như sắc lang chưa thỏa mãn dục vọng nhìn con mồi sắp tới tay vậy.

- Hả?

Tô Vân Phỉ hơi kinh nhạc nhìn Chu Cương Cường một cái. Nhưng nhìn thấy cái loại ánh mắt này, nàng lại cau mày:

- Thầy Chu, có việc thì nói nhanh đi.

Tô Vân Phỉ nghĩ rằng, Chu Cương Cường phân nửa là lôi kéo làm quen, thật ra cũng chẳng có chính sự gì.

- Cô Tô, sáng nào cô cũng chạy bộ sao?

Chu Cương Cường không nhanh không chậm hỏi.

- Không sai, có vấn đề gì không?

Tô Vân Phỉ có chút mơ hồ. Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này định nói gì?

- Dĩ nhiên không có vấn đề. Chỉ là thỉnh thoảng buổi sáng tôi cũng chạy bộ, có lẽ cô Tô không phát hiện. Nhưng mà, tôi lại phát hiện ra một bí mật nhỏ của cô Tô.

Ánh mắt Chu Cương Cường đã trở nên tham lam, nói một câu, hắn đã đi thẳng vào vấn đề:

- Không ngờ cô Tô đúng là muốn đi tiên phong, lại chơi trò cô trò yêu nhau đó.

Tô Vân Phỉ nhất thời biến sắc, đột nhiên ngừng lại, tức giận nhìn Chu Cương Cường:

- Thầy Chu, thầy đang nói nhăng nói cuội cái gì?

- Cô Tô, tôi không nói nhăng nói cuội, cô tự biết rõ mà.

Thấy Tô Vân Phỉ tức giận, Chu Cương Cường lại càng cao hứng:

- Tôi vốn không muốn nói, nhưng cô không chỉ chơi trò cô trò yêu nhau, mà hình như còn là người thứ ba nữa. À, cũng không đúng, theo tôi biết, Đường Kim ngoại trừ hôn thê, còn có cả bạn gái. Cô cùng lắm chỉ coi như người thứ tư đúng không?

- Chu Cương Cường, anh đúng là đồ ăn ốc nói mò!

Tô Vân Phỉ tức giận hừ một tiếng, xoay người tiếp tục đi xuống. Nàng coi như đã hiểu, Chu Cương Cường nghĩ rằng nàng và Đường Kim yêu nhau. Xem ra, Chu Cương Cường đã từng thấy nàng chạy bộ cùng Đường Kim buổi sáng.

- Cô Tô, cần gì vội vã như vậy?

Hiển nhiên Chu Cương Cường không định bỏ qua như vậy:

- Thật ra, cô chỉ cần đáp ứng tôi một điều kiện, chuyện cô trò yêu nhau kia, tôi sẽ giấu hộ hai người.

- Phải không?

Tô Vân Phỉ cười lạnh một tiếng:

- Chu Cương Cường, tôi cũng có hứng thú muốn biết, rốt cuộc anh muốn cái gì?

- Nếu vậy thì tôi nói thẳng.

Chu Cương Cường tham lam nhìn Tô Vân Phỉ một cái:

- Cô Tô, thật ra tôi thích cô lâu rồi. Điều kiện của tôi cũng không quá hà khắc, chỉ cần mỗi tuần qua đêm với tôi một lần, tôi sẽ bảo đảm giữ bí mật cho cô.

- Chu Cương Cường, anh thật vô sỉ, tởm lợm!

Tô Vân Phỉ cảm thấy tức giận dâng trào. Mặc dù cảm thấy Chu Cương Cường chẳng tốt đẹp gì, nhưng nàng không ngờ hắn lại trực tiếp nói ra yêu cầu vô sỉ như vậy.

Bị Tô Vân Phỉ mắng như vậy, Chu Cương Cường nhất thời thẹn quá thành giận:

- Tô Vân Phỉ, cô đừng có giả bộ thanh cao với tôi. Cô có thể ngủ với học sinh, chẳng nhẽ không ngủ được với ông đây? Cái thân thể bé tẹo của Đường Kim kia mà thỏa mãn được cô chắc? Tôi đảm bảo, trên giường sẽ khiến cô thoải mái hơn so với hắn!

- Chu Cương Cường, anh còn dám ô ngôn uế ngữ như vậy, tôi sẽ nói cho hiệu trưởng. Anh chuẩn bị bị khai trừ đi!

Tô Vân Phỉ giận đến tái mặt. Chu Cương Cường này không phải hạ lưu bình thường.

- Nói cho hiệu trưởng?

Chu Cương Cường lại như nghe được chuyện nực cười:

- Tô Vân Phỉ, tôi cũng muốn nhìn một chút, nếu hiệu trưởng biết cô yêu học trò, rốt cuộc là khai trừ tôi hay khai trừ cô?

- Nếu vậy, bây giờ chúng ta đi tìm hiệu trưởng!

Tô Vân Phỉ lạnh lùng cười một tiếng:

- Tôi cũng không biết, có cái quy định nào cấm học sinh và cô giáo cùng chạy bộ!

- Tô Vân Phỉ, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cô cho rằng, tôi nhận định các người ở cùng nhau, chỉ là vì các người cùng chạy bộ sao?

Chu Cương Cường cười ha hả:

- Nếu vậy, tôi cho cô xem một chút bằng chứng trước nha. Tôi không sợ cô báo với hiệu trưởng, nhưng tôi cũng không muốn hại cô bị khai trừ. Tôi chỉ muốn nếm thử tư vị của cô mà thôi.

Vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại ra, Chu Cương Cường loay hoay một chút, sau đó nhìn Tô Vân Phỉ:

- Xem xem nhận được tin nhắn chưa? Tấm hình kia rất nét a. Ánh mắt kia của cô Tô, thật đúng là mê ly đó!

Mặc dù Tô Vân Phỉ rất tức giận, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, sau đó mở tin nhắn vừa nhận được. Đó là một tấm hình, ánh sáng trong ảnh hơi mờ mờ, hiển nhiên là buổi tối. Mặc dù hơi mờ mờ, nhưng vẫn để nàng nhìn ra, hai người trong hình chính là nàng và Đường Kim.

Chính xác thì là Đường Kim bế ngang nàng, còn nàng đang nhắm mắt. Mà trong hình có thể thấy rõ, một cái tay của Đường Kim đang đặt trên cặp mông lớn của nàng.

Chương 332: Làm việc bằng đầu óc.

Sắc mặt Tô Vân Phỉ nhất thời khó coi. Nếu chỉ nhìn tấm hình này, sợ rằng ai cũng nhận định nàng và Đường Kim có quan hệ nam nữ!

- Đêm đó, anh đã ở KTV Hoàng Triều?

Tô Vân Phỉ nhìn Chu Cương Cường, lạnh lùng hỏi.

- Đó là đương nhiên, nếu không phải vậy, làm sao tôi chụp được tấm ảnh nét như thế?

Chu Cương Cường hơi đắc ý:

- Tô Vân Phỉ, tôi biết cô xem thường tôi, cảm thấy loại giáo viên thể dục như tôi không có đầu óc. Nhưng bây giờ tôi muốn cô, tôi cũng có thể dùng đầu óc để làm việc!

- Nếu anh đã ở đó, vậy anh cũng hiểu, lúc ấy tôi chẳng qua chỉ uống say, Đường Kim tới đón tôi về mà thôi.

Tô Vân Phỉ cắn răng nói.

- Tô Vân Phỉ, cô lừa ai vậy? Cô uống say, lại tùy tiện tìm người đón về sao?

Chu Cương Cường cười lạnh một tiếng:

- Sao cô không tìm tôi? Sao không tìm học sinh lớp khác? Sao cô lại chỉ tìm Đường Kim chứ?

Không đợi Tô Vân Phỉ phản bác, Chu Cương Cường lại nói:

- Nhìn bộ dạng ôm cô tự nhiên thế kia, hẳn là Đường Kim cũng không phải ôm cô như thế lần đầu. Tôi thấy các người như vậy, đã cảm thấy có vấn đề rồi. Sau đó, tôi cố ý quan sát các người mấy ngày, quả nhiên các người có vấn đề. Sáng nào cũng dạy sớm cùng nhau chạy bộ, thật là tình tứ đó!

- Chu Cương Cường, anh đúng là ngậm máu phun người!

Tô Vân Phỉ rất tức giận:

- Tôi chạy bộ với Đường Kim mỗi sáng chỉ là vì dạy hắn tiếng Anh mà thôi.

- Được rồi, Tô Vân Phỉ, cô không cần giải thích với tôi. Cho dù cô nói thật, nhưng nếu tôi đưa tấm hình này cho người khác, vậy ai sẽ tin hai người không có một chân chứ?

Chu Cương Cường mất kiên nhẫn:

- Tôi cho cô suy nghĩ một buổi chiều. Tối nay cô phải ngoan ngoãn xuất hiện trong phòng của tôi, nếu không, đừng trách tôi phát tán tấm hình này ra, thuận tiện gửi cho tòa báo một tấm. Đến lúc đó, chuyện cô trò yêu nhau của các người sẽ truyền khắp cả thành phố đó!

- Chu Cương Cường, anh đúng và vô sỉ cực độ!

Tô Vân Phỉ căm tức nhìn Chu Cương Cường, nhất thời hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt giết chết hắn.

- Chỉ cần cưỡi cô một lần, tôi vô sỉ một chút cũng không sao.

Ánh mắt Chu Cương Cường tràn đầy dục vọng:

- Tô Vân Phỉ, tôi đã nói hết rồi. Quyết định thế nào thì tùy cô. Đến lúc đó, Đường Kim có lẽ không sao, nhưng cô chuẩn bị thân bại danh liệt đi!

Ngực Tô Vân Phỉ phập phồng kịch liệt, hiển nhiên đã phẫn nộ cực kỳ. Nhưng nàng lại không biết làm gì, bởi nàng biết, thủ đoạn này mặc dù rất vô sỉ, cũng rất đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu. Đừng nói tấm hình kia là thật, cho dù có là giả, một khi gửi tới tòa soạn, cộng thêm vài tên nhà báo vô lương thêm mắm dặm muối, vậy thì cái thanh danh yêu học trò của nàng cũng trốn không thoát rồi. Đến lúc đó, chỉ sợ nàng sẽ thật sự thân bại danh liệt.

- Tô Vân Phỉ, xem cô tức giận như vậy, đúng là xinh đẹp a. Tôi cũng hơi không nhịn được rồi, ha ha ha.

Chu Cương Cường đắc ý cười to, sau đó lại đi xuống lầu:

- Buổi tối, tôi sẽ chờ cô.

Chu Cương Cường ra khỏi ký túc xá, mà Tô Vân Phỉ vẫn sắc mặt tái nhợt, đứng nguyên tại chỗ, thật lâu không nói gì.

Mấy phút sau, Tô Vân Phỉ đi ra khỏi ký túc xá, vẻ mặt kiên quyết.

Lại mấy phút nữa, nàng gõ cửa phòng hiệu trưởng.

- Tiểu Tô, là cô à, ngồi đi ngồi đi. Cô tìm tôi có việc gì?

Thấy Tô Vân Phỉ, hiệu trưởng nhiệt tình mời vào.

- Hiệu trưởng Tiền, thầy đã nói, dù cho tôi có khó khăn gì, cũng có thể tìm thầy. Lời thầy nói còn tính không?

Tô Vân Phỉ cắn răng hỏi.

- Dĩ nhiên là tính.

Tiền Tiến khẽ cau mày:

- Sao vậy? Có vấn đề gì trong công việc sao?

Tô Vân Phỉ ngồi xuống, khẽ hít một hơi, sau đó nói hết lời uy hiếp của Chu Cương Cường với nàng ra. Sở dĩ lựa chọn nói cho Tiền Tiến, một mặt là vì ông từng nói sẽ giúp nàng, một mặt là vì chẳng may có náo lớn, nàng nói trước với hiệu trưởng này thì cũng có ưu thế hơn.

- Chu Cương Cường này, đúng là sắc đảm ngập trời mà!

Nghe xong chuyện này, tấm mặt mo của Tiền Tiến trở nên âm trầm. Sau đó ông an ủi Tô Vân Phỉ một câu:

- Tiểu Tô à, cô yên tâm đi. Nếu cô đã cố gắng nghĩ hết biện pháp dạy Đường Kim tiếng Anh, tất nhiên tôi cũng không để cô bị ủy khuất. Cô cũng không cần để ý đến lời uy hiếp của Chu Cương Cường.

- Hiệu trưởng Tiền, vậy cảm ơn thầy.

Tô Vân Phỉ thở phào một hơi. Có những lời này của hiệu trưởng, nàng cuối cùng cũng yên tâm.

- Nếu muốn nói cảm ơn, vậy là tôi cảm ơn cô mới đúng. Vì một chút chuyện riêng của tôi mà lại làm cô phí tâm.

Tiền Tiến thở dài:

- Tóm lại, cô cứ yên tâm đi. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì tới cô cả.

- Hiệu trưởng Tiền, vậy làm phiền thầy. Tôi về phòng làm việc trước.

Tô Vân Phỉ đứng dậy.

- Được, cô bận thì đi trước đi.

Tiền Tiến gật đầu:

- Tôi sẽ lập tức nói chuyện với Chu Cương Cường.

Tô Vân Phỉ gật đầu, xoay người ra khỏi phòng hiệu trưởng. Nhưng mà, nàng vừa ra cửa, Tiền Tiến đột nhiên lại gọi một tiếng:

- Đúng rồi, tiểu Tô. Có chuyện này, có lẽ tôi nên nói cho cô một chút.

- Hiệu trưởng Tiền, có chuyện gì?

Tô Vân Phỉ có chút sững sờ.

- Tiểu Tô, thật ra thì, nếu sau này gặp phiền toái gì, còn có thể nhờ Đường Kim giúp đỡ.

Tiền Tiến thở dài, ngay sau đó lại bổ sung:

- Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải không muốn giúp cô, tôi chỉ muốn cho cô biết, thật ra thì, Đường Kim còn có bản lĩnh hơn lão già này.

Tô Vân Phỉ ngẩn ngơ, sau đó gật đầu:

- Cảm ơn hiệu trưởng Tiền, tôi hiểu rồi.

- Hiểu là tốt. Cô về đi.

Tiền Tiến lộ vẻ tươi cười.

Tô Vân Phỉ gật đầu, ra khỏi phòng hiệu trưởng. Nhưng tâm thần của nàng lại có chút không yên. Chuyện này... có cần nói cho Đường Kim không?

Đường Kim đã ở trong phòng học cả buổi chiều. Chờ chuông tan học vang lên, hắn mới tiêu sái ra khỏi phòng học, đi tới lớp 10/9. Hắn bắt đầu nhung nhớ bạn gái xinh đẹp "vừa tuyết vừa nhu" kia rồi.

Chẳng qua, hắn còn chưa tới lớp 10/9, điện thoại của hắn lại vang lên.

Là Dương Minh Kiệt gọi tới. Vừa bắt máy, thanh âm hơi vội vàng của Dương Minh Kiệt đã truyền sang:

- Đường Kim, tôi vừa nhận được tin tức từ tình thành, mẹ của Kiều An An bị xe đụng!

- Mẹ của Kiều An An bị xe đụng?

Đường Kim nhất thời không kịp phản ứng:

- Mặc dù không phải tin tức tốt gì, nhưng anh cũng không cần vội vã vậy chứ?

- Người anh em Đường Kim, cậu không hiểu ý tôi rồi. Mẹ của Kiều An An bị xe đụng, cô ấy nhất định phải về tỉnh thành. Về đó rồi, Dương Minh Hào nhất định sẽ xuống tay với cô ấy!

Dương Minh Kiệt có chút lo lắng:

- Mặc dù tôi chưa có chứng cứ, nhưng tôi hoài nghi mẹ Kiều An An bị xe đụng cũng không phải ngoài ý muốn, căn bản chính là âm mưu của Dương Minh Hào. Với sự hiểu biết của tôi về hắn, hắn tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy!

Chương 333: Đi tỉnh thành một chuyến.

- Anh nói là, tên Dương Minh Hào kia tìm người đâm mẹ của Kiều An An, để cô ấy phải trở về tỉnh thành?

Rốt cục Đường Kim cũng coi trọng, tỉnh thành không phải địa bàn của hắn, Kiều An An một mình đi tỉnh thành, đó không phải chui đầu vào rọ sao?

- Đúng thế.

Dương Minh Kiệt nói chắc nịch:

- Có lẽ mẹ Kiều An An xảy ra tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn thật, nhưng chắc chắn cô ấy phải trở về. Có lẽ cậu không rõ, Kiều gia nhiều người như vậy, nhưng người có cảm tình tốt nhất với Kiều An An chính là mẹ cô ấy. Hiện giờ mẹ cô ấy bị tai nạn xe, chỉ cần Kiều An An nhận được tin tức, chắc chắn sẽ về tỉnh thành ngay lập tức.

- Nói vậy, tôi cũng cần đi tỉnh thành một chuyến.

Đường Kim lẩm bẩm. Thất tiên nữ sắp về tay rồi, hắn cũng không thể để nàng bay mất.

- Người anh em Đường Kim, nếu cậu đi tỉnh thành, có cần tôi an bài giúp một chút không? Tôi cũng khá quen thuộc nơi đó.

Dương Minh Kiệt vội vàng hỏi.

- Ừm... tạm thời không cần. Anh giúp tôi trông coi chuyện bên Ninh Sơn là được.

Đường Kim nói thật nhanh:

- Tôi đi bố trí một chút đã.

Đường Kim cúp máy thật nhanh, sau đó lại gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp. Hắn tới Ninh Sơn hơn một tháng, chưa từng rời đi lần nào. Lần này lên tỉnh thành ít nhất cũng cần mấy ngày, tất nhiên là cần an bài bên này một chút.

Gọi điện cho Tần Khinh Vũ trước, nói rõ hắn cần rời đi trong thời gian ngắn. Sau đó lại gọi cho Ninh Tâm Tĩnh và Tống Oánh, nhờ các nàng an bài một ít nhân thủ, đảm bảo an toàn cho Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao. Còn về bạn gái Hàn Tuyết Nhu, hắn cũng không gọi điện, bởi giờ phút này, nàng đang đứng trước mặt hắn rồi.

Lúc hắn còn đang gọi điện, Hàn Tuyết Nhu đã ra khỏi phòng học rồi. Sau đó trấy được Đường Kim, nàng liền chủ động đi tới. Chẳng qua nhìn hắn vẫn mải gọi điện, nàng cũng không nói gì.

- Nè, anh tới tìm em hả?

Thấy Đường Kim đã cúp máy, Hàn Tuyết Nhu nũng nịu hỏi.

- Cưng à, để anh ôm một cái đã!

Đường Kim thò tay ôm thân thể mềm mại của Hàn Tuyết Nhu vào ngực.

- Nè, nhiều người nhìn lắm!

Hàn Tuyết Nhu gắt giọng.

- Không sao đâu, để bọn họ hâm mộ, đố kỵ đi.

Đường Kim chẳng thèm để ý:

- Cưng à, thật ra thì, anh muốn nói với em một chuyện.

- Chuyện gì nha?

Hàn Tuyết Nhu có chút kỳ quái.

- Cưng à, anh muốn lên tỉnh thành một chuyến. Có lẽ phải mất mấy ngày, cho nên, mấy ngày tới có thể em sẽ không nhìn thấy anh.

Đường Kim cười hì hì nói:

- Cho nên, anh đề nghị em hãy chụp một tấm ảnh của anh lưu vào trong máy. Vậy thì nếu nhớ anh, em có thể nhìn ảnh cho đỡ nhớ.

- Chụp cái đầu anh. Có mấy ngày thôi mà.

Hàn Tuyết Nhu không nhịn được kiều mỵ xem thường hắn một cái:

- Lại nói trong máy em cũng không phải không có ảnh của anh. Nhưng mà, đang yên đang lành, anh lên tỉnh thành làm gì?

- À, đi giúp một người bạn chút xíu.

Đường Kim hời hợt nói:

- Cưng à, ánh sắp đi rồi. Nếu em có chuyện, có thể gọi cho anh, anh nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt em.

- Biết rồi.

Hàn Tuyết Nhu nũng nịu đáp.

- Vậy anh đi trước. Cưng à, hôn một cái tạm biệt nào!

Đường Kim nói xong là chặn đôi môi đỏ mọng của Hàn Tuyết Nhu lại.

Trên hành lang, mấy nam sinh đứng huýt sáo, có hai giáo viên lại lắc đầu: "Học sinh thời nay, thật là kỳ cục a..."

Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Sơn.

Nhìn một chiếc Beetle đỏ biến mất trong tầm mắt, Lý Thiên Danh vốn xưng là sát thủ y tá liền lấy điện thoại ra, gọi một cú:

- Hào thiếu, Kiều An An đã vội vã rời khỏi bệnh viện, hẳn là đi tới tỉnh thành. Trên xe chỉ có một mình cô ta, Đường Kim chắc là chưa biết tin tức.

Cúp máy, trong mắt Lý Thiên Danh hiện lên một tia âm trầm, còn có chút đắc ý.

Mà giờ khắc này, Kiều An An mới rời bệnh viện không xa đang bóp còi inh ỏi. Bây giờ là giờ tan tầm, đường xá hơi tắc, điều này làm Kiều An An vốn nóng lòng lại càng thêm lo lắng.

- Thất tiên nữ, đừng gấp, tôi tới rồi.

Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên người.

Kiều An An ngẩn ra. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Đường Kim không biết đã ngồi ghế lái phụ từ bao giờ.

- Sao cậu cũng tới?

Kiều An An có chút kinh ngạc:

- Đường Kim, cậu mau xuống xe đi, chị muốn đi tỉnh thành...

- Tôi biết.

Đường Kim cười rạng rỡ:

- Tôi cũng muốn đi tỉnh thành.

- Cậu muốn cùng đi với chị?

Kiều An An đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó lại lắc đầu:

- Đường Kim, không được đâu. Như thế không thích hợp.

- Thất tiên nữ, Đổng Vĩnh nói, như vậy rất thích hợp.

Đường Kim nghiêm trang nói.

- Đường Kim, chị nói thật đó. Như vậy không tốt đâu, nếu chị mang cậu về, sẽ có rất nhiều người nói xấu...

Kiều An An có chút lo lắng. Hiện giờ nàng vội vã trở về, không muốn dây dưa với Đường Kim. Dù sao trên danh nghĩa nàng cũng là hôn thê của Dương Minh Hào, nếu cứ mang đàn ông về tỉnh thành, sợ rằng sẽ có đủ loại tin đồn xuất hiện.

- Thất tiên nữ, đã liên lạc với người bạn phóng viên kia chưa?

Đường Kim lại ngắt lời Kiều An An.

Kiều An An hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu:

- Còn chưa liên lạc được.

Dừng lại, Kiều An An lại nói:

- Cậu muốn nói, cậu lấy danh nghĩa chữa bệnh đi tỉnh thành với chị?

- Thất tiên nữ, thật ra tôi cũng không muốn dùng danh nghĩa gì. Cho là tôi nhất định phải đi tỉnh thành với chị.

Đường Kim nghiêm trang nói.

Kiều An An trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu:

- Vậy cũng tốt.

Phía sau truyền đến tiếng còi, tắc nghẽn phía trước đã được khai thông. Kiều An An đạp chân ga, xe tiếp tục tiến về phía trước.

Mười mấy phút sau, xe ra khỏi khu vực thành thị. Trên đường đi tỉnh thành, Kiều An An vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng:

- Đường Kim, cậu đã nhất định đi với chị, vậy chị cũng nói cho cậu biết vài chuyện.

----

Lúc Kiều An An và Đường Kim rời khỏi khu vực thành thị, Kiều Gia Đạt cũng vừa ra khỏi tòa nhà thị chính, sau đó tiến vào trong một chiếc xe.

Xe khởi động, nhanh chóng rời đi, Kiều Gia Đạt cũng mở miệng:

- An An đã rời khỏi bệnh viện rồi sao?

- Tiểu thư đã rời đi từ mười phút trước.

Tài xế hồi đáp.

- Một mình?

Kiều Gia Đạt lại hỏi.

- Lúc cô ấy rời đi thì một mình. Nhưng ở trên đường, có một người đột nhiên lên xe.

Sắc mặt tài xế cổ quái:

- Chính là thằng nhóc Đường Kim kia.

- Tin tức của hắn cũng linh thông thật.

Kiều Gia Đạt lần này cũng thấy bất ngờ.

- Hẳn không phải là tiểu thư nói cho hắn.

Tài xế kia chần chừ một chút:

- Nhưng mà, hình như quan hệ của Đường Kim và Dương Minh Kiệt cũng không tệ. Tôi hơi hoài nghi, Đường Kim có phải do Dương Minh Kiệt phái tới cố ý tiếp cận tiểu thư không?

Bình Luận (0)
Comment