Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch Full)

Chương 3 - Chương 26: Chị Kết Nghĩa.

Chương 26: Chị kết nghĩa.

- Tôi là một đứa trẻ ngoan, thích nói sự thật.

Đường Kim tỏ vẻ vô tội:

- Còn nữa, đừng có kêu tôi là tiểu quỷ, tôi không còn nhỏ.

- Không kêu cậu là tiểu quỷ chứ kêu cậu là gì?

Bộ dạng của Đường Thanh Thanh không cho là đúng:

- Nhớ kỹ, sau này ta đây chính là chị của cậu, nghe chị, đi theo chị thì chị sẽ cam đoan không có một ai dám khi dễ cậu.

- Này, Đường cảnh quan, dường như chúng ta còn chưa có quen thuộc với nhau a, làm sao mà cô lại trở thành chị của tôi rồi?

Đường Kim cũng không muốn tự dưng có thêm một bà chị không rõ ở đâu ra.

- Bởi vì chúng ta đều mang họ Đường, hơn nữa tuổi của chị cũng lớn hơn cậu cho nên chị chính là chị của cậu.

Đường Thanh Thanh hợp lý hợp tình nói:

- Điều quan trọng hơn chính là vừa rồi cậu đã chiếm tiện nghi của chị. Chị lớn như vậy rồi mà còn chưa bị người đàn ông nào chiếm tiện nghi cả. Nếu cậu không chịu làm em trai của chị thì chị sẽ gọi cậu là lưu manh rồi sẽ bắt cậu lại.

- Đẹp trai cũng là một cái tội a.

Đường Kim cảm khái:

- Đường cảnh quan, kỳ thật thì tôi cũng không để ý đâu, được rồi tôi sẽ làm bạn trai của chị.

- Hừ, chị đây cũng không thèm có một người bạn trai như cậu.

Cặp mắt của Đường Thanh Thanh trắng dã, liếc nhìn Đường Kim một cái rồi nói:

- Lại nói chị đây mới hai mươi tuổi, không muốn có bạn trai sớm thế.

- Vậy nếu như chị muốn tìm bạn trai thì có thể ưu tiên người đầu tiên nghĩ tới là tôi được không?

Đường Kim nghiêm trang hỏi.

- Ngô, việc này, có thể suy nghĩ.

Trong mắt của Đường Thanh Thanh hiện lên một tia giảo hoạt:

- Thế nào? Hiện tại cậu có bằng lòng gọi tôi một tiếng là chị không? Kêu tôi bằng chị thì sau này chị sẽ bảo vệ cậu, nếu không kêu thì chị đây liền tố cáo cậu đã vô lễ với chị.

- Thật là một chuyện bi thảm a.

Đường Kim lại cảm khái nói.

- Nói cái gì thế? Làm em trai chị đây mà bi thảm sao?

Đường Thanh Thanh có chút không vui, nói;

- Chị nói cho cậu biết, năm đó chị cũng được xưng là một hoa hậu giảng đường, hiện tại chị cũng là một trong những nữ cảnh sát đẹp nhất của thành phố Ninh Sơn này. Người khác muốn làm em trai của chị thì chị còn không muốn, nếu không phải cảm thấy cậu có duyên với chị thì chị sẽ không nhận cậu làm em kết nghĩa đâu.

- Được rồi, chị Thanh, hiện tại chúng ta có thể đi ăn cơm được chưa?

Đường Kim làm ra một bộ dạng không tình nguyện, kêu lên một tiếng.

- Wow, ha ha, Đường Thanh Thanh, cô thật sự là một thiên tài.

Nghe được Đường Kim gọi mình là chị Thanh thì rốt cuộc Đường Thanh Thanh cũng không nhịn được mà cười ha hả:

- Cứ như vậy một hồi mà cô đã lừa được một tiểu đệ đệ lợi hại. Thật sự là tài giỏi, thật sự là quá tài giỏi..Ha..ha…ha…

- Chị Thanh, chú ý phong độ của mình đi, cười không lộ răng hiểu không?

Thấy nữ cảnh sát xinh đẹp này cười khó coi như vậy thì Đường Kim không nhịn được mà nhắc nhở nàng một câu.

- Cắt, cái gì mà phong độ a, phong độ của chị cậu cũng không hiểu đâu.

Đường Thanh Thanh ra bộ không cho là đúng, sau đó tự nhiên nắm lấy tay của Đường Kim:

- Tiểu đệ, có phải là cậu rất lợi hại hay không? Một cước trưa nay của cậu rất soái. Cậu nhất định là một cao thủ a, vừa rồi kéo người ta chạy nhanh như vậy, có thể so với Bolt a, ngay cả lúc chị suýt té ngã đất thì cậu cũng lanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ chị, cậu tuyệt đối là một cao thủ, thế nào? Dạy chị một chút võ công đi, nếu không sau này khi gặp cướp làm sao chị có thể bắt hắn đây?

Đường Kim ngạc nhiên một hồi, náo loạn cả nửa ngày rồi thì ra nãy giờ Đường Thanh Thanh đang diễn trò sao?

- Chị Thanh, chị làm cảnh sát thật sự là rất đáng tiếc a.

Đường Kim cảm thán nói:

- Nếu thật sự chị đi làm diễn viên, lấy khuôn mặt của chị cùng kỹ năng biểu diễn thì nhất định sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng a.

- Diễn viên nổi tiếng cái rắm, chị của cậu thuần khiết như vậy, còn lâu muốn làm ba cái trò vớ vẩn ấy.

Đường Thanh Thanh lại bĩu môi, sắc mặt vẫn tỏ ra vui vẻ:

- Đi, chị mang cậu đi ăn một bữa tiệc lớn, ôi..ôi..ôi.

Đường Thanh Thanh nắm lấy cánh tay của Đường Kim bước đi, vừa đi vừa cười nhỏ:

- Hôm nay chị thật sự là rất cao hứng nha, bắt được tên trộm đầu tiên, hơn nữa còn lừa được một tiểu đệ…

Trên mặt của Đường Kim lộ ra vẻ kỳ quái, người chị kết nghĩa mới quen này thật sự là một nữ cảnh sát tay mơ a, nếu không sao hôm nay mới bắt được tên trộm đầu tiên? Hơn nữa nếu không có hắn hỗ trợ thì hiển nhiên đến bây giờ nàng vẫn còn chưa bắt được tên tội phạm nào.

- Thật là tự cho mình thông minh a.

Trong lòng Đường Kim nói thầm. Mặc dù bà chị kết nghĩa này là do nàng chiếm tiện nghi, kỳ thật hắn muốn tìm cũng không thấy

Chị kết nghĩa?

nguồn 4vn by Hùn.g Bá

Trong lòng của Đường Kim cũng nổi nhạc lên, một ngày nào đõ hắn sẽ biến đổi chữ chị này thành chữ….

- Ta thật sự là rất không thuần khiết a.

Lập tức Đường Kim liền tự trách:

- Đều là do tên Lâm Tuấn Hùng kia, lần sau nếu gặp lại tên tiểu tử đó thì nhất định phải đánh cho hắn thêm một trận. Ách, không đúng, ta thật sự là một người không thích sử dụng bạo lực, hay là không đánh hắn, cho hắn nếm thử một chút độc dược đi.

*****

Lúc này, trong phòng học lớp 10/1.

Một nữ sinh xinh đẹp vừa mới đi vào phòng học, sau đó nàng liền đến bên cạnh Tần Thủy Dao rồi ngồi xuống.

Nữ sinh này tên là Trương Ny, trước đây nàng chính là một nhân vật phong vân của trường cấp hai, nơi nàng học. Bất quá sau khi vào Ninh Sơn Nhị Trung này thì dường như nàng không gặp thời, nàng và Tần Thủy Dao cùng học trong một trường, hiện tại lại cùng học trong một lớp. Những vầng sáng chói lọi trên người của nàng cứ như vậy mà bị Tần Thủy Dao chiếm lấy, so với Tần Thủy Dao thì hiện nay nàng đang ở thế hạ phong, bất luận là dung mạo, dáng người, gia thế hay là thành tích học tập thì nàng ta vẫn kém Tần Thủy Dao.

nguồn 4vn b.y Hùng B.á

Bất quá, quan hệ giữa Trương Ny và Tần Thủy Dao lại tương đối tốt, hiện tại cả hai đã ngồi chung với nhau cùng bàn. Cả hai thường xuyên có đôi có cặp, cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau đi học….

- Trương Ny, cậu rớt ở trong WC sao? Làm sao hiện giờ mới quay lại đây?

Tần Thủy Dao có chút tò hỏi Trương Ny.

- Đừng nhắc tới chuyện này nữa.

Trương Ny tỏ ra hữu khí vô lực nói:

- Đúng rồi, tớ có một tin không tốt muốn nói cho cậu biết đây.

- Tin gì mà không tốt a?

Tần Thủy Dao có chút kỳ quái.

- Lão công tương lại của cậu đã ra khỏi trường rồi.

Trương Ny nhẹ giọng nói.

- Cậu nói cái gì thế? Cái gì mà là lão công…

Tần Thủy Dao liếc cặp mắt trắng dã nhìn vào Trương Ny, lập tức nàng kịp phản ứng lại:

- Cậu nói là tên Đường Kim khốn kiếp kia sao?

- Vô nghĩa, đương nhiên là nói đến hắn rồi, tớ vừa thấy được hắn và một nữ cảnh sát ôm nhau một chỗ a.

Trương Ny hạ giọng, nói:

- Tớ nói cho cậu biết nè Tần Thủy Dao, không thể nhẫn nhịn được nữa, hãy theo lời tớ nói đi, thiến hắn đi.

nguồ.n 4vn by Hùn.g Bá

- Phì phì phì, Trương Ny, cậu quá ác tâm mà, những lời như thế mà cậu cũng nói được sao?

Tần Thủy Dao lại liếc mắt nhìn vào Trương Ny, nhưng sau đó lập tức nàng lại có chút hưng phấn lên:

- Cậu thật sự thấy được tên khốn kiếp Đường Kim kia ôm ôm ấp ấp với một nữ cảnh sát sao?

- Đương nhiên là thật rồi, không tin thì cậu xem đây này, tớ còn dùng di động để chụp lại nữa đó.

Trương Ny lấy điện thoại di động ra, đưa cho Tần Thủy Dao xem. Trong hình Đường Kim đang thân thân mật mật ôm lấy vòng eo của nữ cảnh sát kia.

- Thật tốt quá.

Vẻ mặt của Tần Thủy Dao trở nên vô cùng vui vẻ:

- Mau đem, mau đem tấm hình này bắn qua máy của tớ.

- Được.

Trương Ny liền làm theo lời nói của Tần Thủy Dao nhưng mà vẫn có chút cảm thấy kỳ quái:

- Tớ nói cậu nè Tần Thủy Dao, chồng cậu ôm ôm ấp ấp người khác, sao cậu lại cao hứng như vậy?

- Tên khốn kiếp kia không phải là chồng của tớ.

Tần Thủy Dao hừ một tiếng, nói tiếp:

- Nếu không phải mẹ của tớ không đồng ý cho tớ từ hôn thì tớ đã sớm từ hôn với hắn rồi. Hiện tại, có tấm hình này rồi thì nhất định mẹ của tớ sẽ đáp ứng cho việc từ hôn của tớ.

Không đợi Trương Ny mở miệng nói chuyện thì Tần Thủy Dao đã nhanh chóng thu dọn lại sách vở trong bàn học, nàng tỏ ra cực kỳ hứng thú, đứng dậy nói:

- Tớ về nhà đây, tớ muốn đích thân đưa cho mẹ tớ xem tấm hình này.

Nhìn thấy Tần Thủy Dao cứ như vậy mà chạy ra khỏi phòng học thì Trương Ny cũng không khỏi ngẩn ngơ, cũng không phải là Tần Thủy Dao trốn học, rốt cuộc đây là lần đầu tiên mà Tần Thủy Dao vì Đường Kim mà trốn học.

Chương 27: Cứ ký sổ trước đã.

Trước cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung.

- Chị Thanh, đây là xe của chị sao?

Đường Kim nhìn vào chiếc xe chạy bằng điện trước mặt mà không biết nói gì. Đường Thanh Thanh này làm cảnh sát thật sự là quá thất bại, ngay cả một chiếc xe cảnh sát cũng không thấy đâu cả.

- Xe này thì có gì sao?

Thấy được vẻ mặt của Đường Kim thì Đường Thanh Thanh có chút không hài lòng:

- Động cơ chạy bằng điện, lại được nhãn hiệu nổi tiếng sản xuất. Đây chính là xe chị mới nhờ người khác mua về, chiếc xe này tốn của chị gần hai tháng tiền lương nha.

- Hai tháng tiền lương sao?

Đường Kim lại nhìn vào chiếc xe chạy bằng điện này sau đó lại nhìn vào Đường Thanh Thanh:

- Chị Thanh, xe này nhìn qua chắc chưa đến ba ngàn đồng, một tháng tiền lương của chị cũng chưa đến một ngàn rưỡi sao?

- Ai nói tiền lương của chị không đến một ngàn rưỡi đó?

Đường Thanh Thanh phản bác lại:

- Một tháng tiền lương của chị được hai ngàn, bất quá chị còn phải ăn cơm, mỗi tháng như vậy có thể còn dư lại được một ngãn rưỡi a.

Dừng lại một chút, Đường Thanh Thanh thúc giục nói:

- Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, cậu chở đi.

- Em không biết đi.

Đường Kim lắc lắc đầu, nói.

- Ngay cả chiếc xe này mà cậu cũng không biết đi sao?

Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh tỏ ra không tin, vẻ mặt nàng có chút nghi hoặc nhìn vào Đường Kim, nói:

- Cậu đừng nói cho chị biết là ngay cả xe đạp mà cậu cũng không biết đi nhá?

- Chị Thanh, chị thật sự là một người rất thông minh.

Đường Kim cười hì hì:

- Thật sự là em không biết đi xe đạp.

Đường Thanh Thanh có chút hết chỗ nói:

- Chẳng lẽ cậu chỉ biết có đi bộ thôi sao?

- Cũng không hẳn là vậy.

Đường Kim lắc đầu, nghiêm trang mà trả lời:

- Em còn biết cưỡi ngựa nữa.

- Thôi, cậu đừng nói nhảm nữa, ngay cả xe đạp mà cậu còn không biết đi, còn nói là biết cưỡi ngựa à.

Đường Thanh Thanh lại càng không tin những lời của Đường Kim:

- Thôi được rồi, đi thôi, tôi chở cậu.

Đường Thanh Thanh bước chân lên chiếc xe, đồng thời nhìn về Đường Kim rồi nói:

- Mau lên xe đi.

Đường Kim lập tức giang chân ra, sau đó hắn rất tự giác mà ôm vòng eo nhỏ nhắn của Đường Thanh Thanh, hơn nữa còn ôm rất chặt, hắn làm ra bộ dáng sợ rớt xuống xe.

Đột nhiên lọt vào tầm phục kích của Đường Kim thì thân thể mềm mại của Đường Thanh Thanh không tự chủ được mà khẽ run lên, cơ thể nàng bất giác cứng lại, khuôn mặt của nàng cũng hơi nóng lên, sau đó nàng vội vàng nói:

- Đừng có ôm chị, cậu ngồi ở chỗ này cũng không sợ bị rớt xuống đâu.

- Chị Thanh, đây là lần đầu tiên em ngồi trên xe điện này, chị không cho em ôm eo của chị, em sợ rằng mình sẽ té ngã.

Đường Kim cũng không tính buông vòng eo của Đường Thanh Thanh ra, muốn làm chị của hắn cũng đâu có dễ dàng như thế. Hắn mà không chiếm tiện nghi của Đường Thanh Thanh thì hắn chính là thằng ngốc rồi.

- Tiểu đệ, chị càng ngày càng phát hiện cậu là một người không thành thật a, có phải là cậu đang nghĩ muốn chiếm tiện nghi của chị hay không?

Đường Thanh Thanh quay đầu lại nhìn vào Đường Kim rồi trách hắn. Nàng bất đầu có chút hối hận rồi, lừa được tên tiểu đệ này làm bảo tiêu cho mình nhưng đồng thời tên bảo tiêu này cũng là một tên sắc lang, đang nghĩ phương pháp nào để ăn đậu hũ của nàng.

- Chị Thanh, làm sao chị lại có thể nói những lời làm em đau lòng như thế?

Đường Kim ra bộ dạng vô số tội, nói với Đường Thanh Thanh:

- Chúng ta đã là chị em, vậy thì nên tương thân tương ái mới đúng.

- Được rồi, để tôi tự thôi miên xem cậu là một người em trai tốt, là một người em trai tốt. Được rồi, xuất phát thôi.

Đường Thanh Thanh than thở vài câu, sau đó liền khởi động xe, chạy về phía trước.

Đường Kim ôm vòng eo nhỏ nhắn của Đường Thanh Thanh. Lúc này đây trong đàu của hắn bắt đầu so sánh thân hình như rắn nước của Hạt Tử đối với Đường Thanh Thanh, sau đó hắn phát hiện được vẫn là thân hình như rắn nước của Hạt Tử xúc cảm hơn a. Đương nhiên là còn cách một lớp quần áo, nếu như trực tiếp sờ vào da thịt thì…chậc. chậc..cảm giác nhất định là không giống nhau rồi.

- Chị Thanh, chị có em trai ruột không?

Xe chạy băng băng ở trên đường, Đường Kim lại vẫn không quên nói chuyện phiếm với Đường Thanh Thanh.

- Vô nghĩa, đương nhiên là không có rồi. Nếu chị đây có em trai rồi thì còn muốn cậu làm em của chị để làm gì?

Đường Thanh Thanh trả lời.

- À, vậy thì tốt rồi.

Đường Kim tỏ ra yên lòng.

- Cậu hỏi cái này để làm gì?

Nhưng mà Đường Thanh Thanh lại tỏ ra có chút buồn bực.

- Không có gì đâu. Đúng rồi, chị Thanh, trên người của chị mang theo bao nhiêu tiền thế?

Đường Kim lập tức thay đổi đề tài.

- Cậu quản chị mang theo bao nhiêu tiền để làm gì hả?

Đường Thanh Thanh càng nghĩ càng không hiểu rốt cuộc Đường Kim hỏi vấn đề này để làm gì.

- Ách, em ăn khá nhiều cơm, sợ rằng làm thịt hết một tháng tiền lương của chị.

Đường Kim ăn ngay nói thật.

- Được rồi, lúc này đây thì cậu mới giống bộ dạng của một người em trai, được rồi để đó cho chị tính tiền.

Giọng nói của Đường Thanh Thanh đột nhiên được nâng lên:

- Bất quá, cậu cứ yên tâm đi, mặc kệ cậu có thể ăn bao nhiêu thì tất cả đều để chị lo.

Đối với mấy lời nói này của Đường Thanh Thanh thì Đường Kim cũng có chút không tin tưởng. Ước chừng hai mươi phút sau, khi Đường Thanh Thanh cùng Đường Kim đứng trước một quán lẩu thì hắn mới tin được những lời Đường Thanh Thanh nói là thật, vì đây là một quán lẩu tự phục vụ.

- Hì hì, muốn ăn để cho chị nghèo sao, điều đó không có khả năng. Nơi này là 60 đồng một người, một nồi thì 30 đồng, hai chúng ta cùng nhau ăn cũng không đến hài trăm đồng, cho dù cậu có ăn hết thì chị cũng tự tin là trả nổi.

Đường Thanh Thanh lộ ra bộ dạng hơi đắc ý, nói với Đường Kim.

- Được rồi, em sẽ ăn hết trong này cho chị xem.

Đường Kim lộ ra bộ dạng uể oải.

- Cố lên, chị đây xem trọng cậu nha.

Đường Thanh Thanh cười ha ha, nói:

- Chị cũng không có yêu cầu gì cao siêu lắm, chỉ cần cậu có thể ăn đủ hai trăm đồng là được rồi.

- Nếu em làm được thì sẽ có chỗ tốt gì?

Đường Kim tùy ý hỏi.

- Chị sẽ hôn cậu một cái, cậu thấy thế nào?

Đường Thanh Thanh cũng trả lời một cách rất tùy ý.

- Đương nhiên là được rồi.

Đường Kim nói ngay không một chút suy nghĩ. Có mỹ nhân hôn mà không chịu thì chính là thằng ngu a.

- Chị mới không tin là cậu có thể ăn nhiều như vậy, vào đi thôi.

Hiển nhiên là Đường Thanh Thanh không để việc này ở trong lòng.

Ba mươi phút sau, trong quán lẩu.

Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra có chút không đúng khi nhìn vào Đường Kim, người này có thể ăn hết chừng này thức ăn, quả thực là quỷ đói đầu thai a.

Một tiếng đồng hồ sau.

Đường Thanh Thanh bắt đầu có chút ăn không nổi rồi. Nhưng mà khi nhìn thấy Đường Kim đang ăn ngon lành thì giọng nói của nàng giống như là đang mơ:

- Lời rồi, rốt cuộc thì vụ buôn bán này cũng lời rồi. Trả tiền chỉ có hai trăm đồng, thế mà cậu ăn ít nhất cũng hết bốn trăm rồi.

Hai tiếng đồng hồ sau.

Hai tay của Đường Thanh Thanh xoay huyệt Thái Dương của mình:

- Nằm mơ, nhất định là ta đang nằm mơ, trên đời này làm gì có loại người như cậu được, làm sao mà cậu lại có thể ăn giống như heo vậy?

- Chị Thanh, bây giờ chị mới cảm thấy không phải a. Đêm nay, chị mời em ăn cơm như thế này có phải là một quyết định sáng suốt không?

Rốt cuộc thì Đường Kim cũng bỏ đũa xuống, cười hì hì hỏi Đường Thanh Thanh.

- Chị cảm thấy đây chính là một chuyện sáng suốt nhất mà chị đã làm ở trong cuộc đời này. Nhưng mà nếu để cậu đầu thai làm em trai ruột của chị thì chắc rằng nhà chị sạt nghiệp cũng không đủ để nuôi cậu ăn.

Đường Thanh Thanh thì thào tự nói.

Đường Kim nở nụ cười sáng lạn:

- Đúng rồi chị Thanh, đến đây thì chị cũng nên thực hiện lời hứa của mình, thưởng cho em một nụ hôn cho rồi.

- Hôn cậu sao? Cái gì mà hôn cậu?

Đường Thanh Thanh giật mình một cái, sau đó liền bắt đầu giả bộ hồ đồ.

- Chị Thanh, chị nói chuyện mà không giữ lời hứa gì hết, chị không phải là một hảo hài tử ngoan a.

Đường Kim ngẩn ngơ, hắn phát hiện được lúc này Đường Thanh Thanh lại muốn ăn quỵt, đây quả thật là chuyện mà Đường Kim không dự đoán được.

- Chị không phải là một đứa trẻ mà chị là đại nhân, còn nữa, làm sao mà cậu lại nói chị không biết giữa lời nữa?

Đường Thanh Thanh bắt đầu phản bác lại Đường Kim:

- Còn nữa, chị còn nói là hôn nhưng mà chưa từng nói qua hôn cậu hoặc là chưa từng nói qua ngay lúc này sẽ hôn cậu a. Như vậy đi, chị thiếu cậu một cái, một ngày nào đó chị sẽ trả lại cho cậu, trước tiên thì cứ ký sổ đã.

Đường Kim có chút buồn bực, cái này cũng có thể ký sổ sao?

Chương 28: Tôi đã cho ông đi chưa?

- Được rồi, ký sổ thì ký sổ.

Rất nhanh Đường Kim liền đáp ứng yêu cầu của Đường Thanh Thanh

- Bất quá em sẽ tính thêm lợi tức nữa.

- Chị nói cậu em này, cậu mới có 16 tuổi thôi mà tại sao tư tưởng của cậu lại không thuần khiết như vậy hả? Cả ngày đều muốn làm những chuyện loạn thất bát tao như thế này thì sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu đó.

Đường Thanh Thanh bắt đầu lên lớp giáo dục Đường Kim.

- Người xưa nói 13 tuổi đã có thể kết hôn rồi, năm nay em đã 16 tuổi rồi mà một người bạn gái cũng chưa có. Em cảm thấy bản thân là một người vô cùng thuần khiết rồi.

Đường Kim thở dài:

- Bây giờ em thấy mình sắp ế rồi.

Đường Thanh Thanh liếc mắt nhìn có người mười sáu tuổi ế sao? Điều này thì mấy anh hai sáu tuổi vẫn FA sao chịu được a!

- Không nói nhảm với cậu nữa, chị về nhà đây. À quên nữa, cậu hãy để lại số điện thoại cho chị, lần sau khi có việc thì cậu sẽ gọi điện tìm cậu.

Đường Thanh Thanh lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, sau đó nói với Đường Kim.

nguồn 4vn by Hù.ng B.á

- Em không có điện thoại.

Đường Kim lắc lắc đầu rồi nói:

- Khi nào muốn tìm em thì chị hãy đến phòng học đi, thỉnh thoảng thì em sẽ lên lớp học.

- Được rồi, chị đi trước đây, cậu tự đi về trường nhá, à cậu đi xe bus cũng được.

Đường Thanh Thanh đứng dậy, đi ra khỏi quán lẩu.

Đường Kim cũng đứng dậy đi theo, cùng nàng bước ra ngoài.

Đường Thanh Thanh bước lên xe, đang chuẩn bị rời đi thì đúng vào lúc này một giọng nói giống như là một con vịt đột nhiên truyền đến:

- Wey, đây không phải là Đường cảnh quan của thành phố sao? Đường cảnh quan, tại sao lại trùng hợp đến như vậy, wey, cùng bạn trai hẹn hò sao?

Theo sau những lời này là một tên đại bàn tử đi từ bên kia tới. Đúng vậy, tên này quả nhiên là rất mập chỉ có thể dùng từ thùng phi để hình dung. Dọc theo đường đi, hắn đúng là thùng phi di động vậy, so với người ngồi cùng bàn với Đường Kim là Trương Tiểu Bàn thì quả thật là có thể dùng mấy chữ gầy trơ xương để hình dung.

Trên người của tên mập mạp này mang một chiếc áo sơ mi màu sắc rực rỡ, bên dưới thì hắn mặc một chiếc quần đùi cũng vô cùng rực rỡ. Chân hắn đi một đôi giày da, khỏi phải nói gì nữa, bởi vì thân thể của hắn quá khoa trương như thế cho nên mỗi bước đi của hắn thì dường như mặt đất cũng rung lên một hai cái.

Bất quá, tên mập mạp này cũng không chỉ đi một mình, phía sau hắn còn có thêm hai tên nam tử trẻ tuổi cao lớn khôi ngô, ánh mắt của hai tên này có chút hung ác, vừa nhìn qua thì cũng biết là hai tên này cũng không dễ chọc vào.

- Họ Tả kia, ông lại muốn chơi cái gì đây?

Thấy tên mập mạp này thì nhất thời Đường Thanh Thanh biến sắc, nàng oán hận nhìn vào hắn, nghiến răng nghiến lợi lại giống như là đang hỏi.

- Đương cảnh quan, làm gì mà trông cô có vẻ có địch ý lớn đối với tôi thế? Tôi đi ra này để ăn khuya, vừa hay gặp cô cho nên nhân tiện tới chào hỏi cô vài câu thôi mà.

Tên mập mạp họ Tả kia trả lời, giọng nói của hắn khó nghe như vậy, làm cho người khác nghe có cảm giác âm dương quái khí:

- Lại nói tiếp, hiện tại lão Đường còn hoàn hảo không? Đã lâu rồi mà còn chưa gặp ông ấy, tôi thật sự là muốn gặp ông ấy nha.

- Tả Tiểu Long, ông câm miệng lại cho tôi.

Đường Thanh Thanh nổi giận, nói.

- Đường cảnh quan, đất nước chúng ta có quyền tự do ngôn luận mà, đúng rồi, về nhà thì cô nhớ nói cho lão Đường biết rằng tôi nghĩ sẽ cùng ông ấy cùng nhau tản bộ chẳng hạn.

Tả Tiểu Long cười ha ha rồi nói:

- Tôi sẽ không quấy rầy cô hẹn hò với bạn trai nữa.

Tả Tiểu Long đi đến trước mặt của Đường Kim mà lúc này khuôn mặt của Đường Thanh Thanh đỏ bừng, tay nắm chặt lại, bộ dạng rất giận nhưng mà nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tả Tiểu Long bước đi trước mặt mình, từ đâu đến cuối không dám làm gì.

- Chị Thanh, tên mập mạp kia là ai thế?

Đường Kim có chút tò mò, hỏi một câu:

- Dường như thì hắn và chị có chút cừu oán sao?

- Tên khốn kiếp kia đã làm hại cha của chị chỉ có thể ngồi trên xe lăm, thế mà hiện tại hắn lại nói cái gì mà cùng cha của chị tản bộ. Hắn quả thật là một tên hỗn đản, không bằng cầm thú.

Đường Thanh Thanh căm giận nói.

Cũng không biết là có phải là nghe được những lời này của Đường Thanh Thanh hay không mà Tần Thủy Dao bước đi cách Đường Thanh Thanh khoảng mười mấy mét thì đột nhiên dừng lại, hắn xoay người nói:

- Đường cảnh quan, tôi cũng đã từng nói qua, cô và lão Đường đều có ánh mắt nhìn người kém như thế sao? Người bạn trai này của cô thì nhìnđã biết là không thể dựa vào a, một ngày nào đó hắn và mẹ của cô sẽ giống nhau, đều sẽ bỏ trốn đi cả.

- Tên mập mạp chết tiệt kia, ông nói cái gì đó?

Vốn là Đường Kim không muốn quản đến những chuyện này nhưng mà nghe được những lời nói kia của Tả Tiểu Long thì nhất thời hắn có chút không thoải mái. Hắn đẹp trai như vậy mà lại có người dám nói không thể tin cậy vào hắn, làm sao có thể nhịn được đây?

- Tiểu tử, mày kêu tao là cái gì đó?

Đống thịt béo trên người và trên mặt của Tả Tiểu Long bắt đầu rung lên vài cái. Sắc mặt của hắn phát lạnh, giọng nói của hắn đột nhiên trở nên vô cùng âm lãnh mà hai tên thuộc hạ đầu trọc của hắn cũng nhìn về phía Đường Kim, ánh mắt của bọn hắn bắn ra những tia độc ác. Tả Tiểu Long đi thẳng đến trước mặt Đường Kim rồi gằn từng tiếng:

- Tiểu tử, có dũng khí thì mày hãy lặp lại câu nói kia đi.

- Tên mập mạp chết tiệt, xem ra thì ông thực sự thích cách gọi này a, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông, kêu lên vài lần cho ông nghe.

Đường Kim tỏ ra uể oải nhìn vào Tả Tiểu Long:

- Tên mập mạp chết tiệt, Tên mập mạp chết tiệt, Tên mập mạp chết tiệt, Tên mập mạp chết tiệt, Tên mập mạp chết tiệt… Bây giờ thì ông đã thỏa mãn chưa?

- Tiểu tử, mày muốn chết.

Tả Tiểu Long âm lãnh nhìn vào Đường Kim:

- Mày cho là có Đường cảnh quan ở đây thì có thể bảo vệ được cho mày sao?

- Tên mập mạp chết tiệt kia nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm cái gì nữa hả?

Đường Kim ngáp một cái:

- Nếu ông muốn giáo huấn tôi thì nhanh động thủ đi, nếu ông không dám động thủ thì mau cút về chuồng heo của ông đi.

- Tiểu tử, mày thật sự cho rằng một nữ cảnh sát tay mơ mới vào làm được ba tháng ở bên cạnh thì tao không dám động vào mày phải không?

Ánh mắt của Tả Tiểu Long hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Kim:

- Tả gia tao cho nói mày biết, ở thành phố Ninh Sơn này thì còn không có người nào mà tao không dám động vào.

- Tả Tiểu Long, ông cứ thử xem, tôi cũng đang tìm cơ hội để thử súng đây.

Đường Thanh Thanh kêu lên một tiếng, tay phải của nàng sờ phải khẩu sung ở bên hông:

- Nếu ông dám ra tay thì tôi sẽ nổ súng bắn chết tên vương bát đản khốn kiếp nhà ông.

Tả Tiểu Long nhìn thoáng qua khẩu súng ở bên hông của Đường Thanh Thanh, hắn nở ra khuôn mặt vui vẻ sau đó cười ha hả:

- Đường cảnh quan, làm gì mà cô lại kích động như thế? Tôi chỉ là muốn tâm sự cùng bạn trai của cô mà thôi nếu cô không muốn thì tôi cũng không quấy rầy các người nữa.

Nói xong lời này, Tả Tiểu Long xoay người lần nữa, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Đường Kim lại vang lên:

- Tên mập mạp chết tiệt kia, tôi đã cho ông đi chưa?

Tả Tiểu Long xoay người lại, thân thể mập mạp của hắn mà linh hoạt thật, hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Kim, gằn từng câu từng chữ:

- Tiểu tử, không nên khiêu khích tao.

- Tôi đây là đang giảng đạo lý với ông, vừa rồi ông mới là người nói bậy, tôi hẳn là nên đánh ông bằng hai bàn tay của mình.

Đường Kim không nhanh không chậm nói:

- Nhưng mà, con người của tôi không thích sử dụng bạo lực cho nên tôi cảm thấy hay là ông nên tự tát vào mặt của mình vài cái đi, sau đó thì ông có thể chạy trở về chuồng heo của mình.

- Tốt, tốt lắm, ha ha ha ha ha….

Tả Tiểu Long giận quá hóa cười nhưng mà giọng nói giống như vịt của hắn khi cười lên lại khiến cho người khác cảm thấy khó nghe:

- Tiểu tử, mày thật sự rất có dũng khí, bất quá tao cũng nói cho mày biết một câu, người có dũng khí thường hay chết sớm.

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên Tả Tiểu Long vung tay lên:

- Giết tên tiểu tử này cho tao.

Hai tên thanh niên thủ hạ luôn đi phía sau của Tả Tiểu Long nghe được hắn nói thế thì liền hướng về phía gáy của Đường Kim mà đánh tới. Mà đồng thời, dường như cùng một lúc Tả Tiểu Long cũng thay đổi vị trí, động tác của hắn vô cùng linh hoạt, thân thể mập mạp của hắn cũng không ảnh hưởng gì đến tốc độ của hắn. Nhưng mà mục tiêu của hắn cũng không phải là Đường Kim mà là Đường Thanh Thanh đang ở phía sau.

Chương 29: Phải có giác ngộ của kẻ làm heo.

Đánh lén cảnh sát?

Đối với người bình thường mà nói, đánh lén cảnh sát rất nghiêm trọng nhưng mà đối với Tả Tiểu Long thì hắn lại không quan tâm đến chuyện này. Đường Thanh Thanh không có tí bối cảnh nào, căn bản là hắn không thèm để ý, bất quá là hắn biết Đường Thanh Thanh hận hắn thấu xương, hắn không muốn nàng xúc động mà cầm súng bắn hắn.

Cho nên, bây giờ hắn vẫn còn chút cố kỵ Đường Thanh Thanh. Không phải thân phận cảnh sát của nàng mà là khẩu súng trên người nàng. Cho nên bởi vậy hắn mới tính toán tự mình ra tay giải quyết Đường Thanh Thanh, không để cho nàng có cơ hội nổ súng bắn hắn.

Sợ rằng không ai ngờ tới, thân thể của Tả Tiểu Long nặng hơn 200 kg mà lại có thể hành động linh hoạt, nhanh chóng như thế. Trong nháy mắt dường như hắn đã hóa thành một quả cầu thịt di động, cục thịt này có tốc độ cực nhanh, lăn về phía Đường Thanh Thanh, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của nàng. Sau đó, trên người của cục thịt này đột nhiên vung ra một nắm tay lớn, đánh về phía Đường Thanh Thanh.

Mặc dù là Tả Tiểu Long xuất kỳ bất ý công kích lấy Đường Thanh Thanh nhưng mà từ lúc Đường Kim nói chuyện với Tả Tiểu Long thì Đường Thanh Thanh luôn phòng bị. Lúc này nàng thấy quả cầu thịt kia đang lăn nhanh về phía mình thì cơ hồ nàng không nghĩ ngợi gì nữa mà liền rút súng bên hông ra.

Nhưng mà, mặc dù Đường Thanh Thanh đã có phòng bị nhưng mà mọi chuyện vẫn không nằm trong kế hoạch của nàng. Kế hoạch của nàng chính là thừa dịp Tả Tiểu Long cố ý đánh lén nàng sau đó nàng có thể tiến hành tự vệ, trực tiếp bắn một phát vào người Tả Tiểu Long. Chỉ cần có thể bắn chết Tả Tiểu Long thì cho dù nàng có vứt bỏ bát cơm làm cảnh sát này thì cũng không sao cả.

Có lẽ trên thực tế là đúng như vậy, kế hoạch của nàng rất tốt, rất ok. Nhưng mà thật ra thì nàng lại là một tay cảnh sát tay mơ, phản ứng của nàng cùng tốc độ và khả năng đánh nhau cũng chỉ ở trạng thái amater mà thôi. Mà khiến nàng bất ngờ là, Tả Tiểu Long mập mạp như vậy thế mà tốc độ của hắn lại có thể nhanh đến như thế.

Lúc Đường Thanh Thanh thành công rút súng ra hơn nữa lại còn giơ tay lên, ở khoảng cách gần như vậy, tay phải của nàng vừa mới được nâng lên. Đường Thanh Thanh còn chưa kịp nổ súng thì từ cổ tay đã truyền đến một cơn đau kịch liệt, nắm tay to lớn của Tả Tiểu Long đã hung hăng đập vào cổ tay nàng.

- A..A

Đường Thanh Thanh đau đớn đến mức phải rên lên một tiếng, trong nháy mắt tay phải cầm súng của nàng dường như đã mất đi lực lượng. Khẩu súng nhất thời không tự chủ được mà rơi ra khỏi tay của nàng, rơi xuống đất.

Nhưng mà sau khi thành công tập kích Đường Thanh Thanh thì Tả Tiểu Long cũng không có ngừng lại. Một giây sau, tay trái của Tả Tiểu Long vung lên, hung hăng đấm thẳng vào Đường Thanh Thanh. Lúc này đây, tay của hắn nhắm vào đầu của Đường Thanh Thanh, trực tiếp nhắm vào đầu của nàng.

Kỳ thật thì Tả Tiểu Long cũng không phải là người dễ bị người khác chọc giận đến như vậy, nhưng mà lúc nãy Đường Kim có nói hắn là “mập mạp chết tiệt” đã động vào nghịch lân của hắn. Về sau trong lúc Đường Thanh Thanh uy hiếp hắn thì hắn vốn là tính toán tạm thời sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, đợi sau đó rồi mới tính chuyện trả thù. Nhưng mà câu nói của Đường Kim kia đã trực tiếp chọc giận hắn, lúc này hắn thật sự đã nổi lên sát khí, cho nên hắn mới ra tay một cách hung ác như thế.

Nắm tay của Tả Tiểu Long dường như cũng to bằng đầu của Đường Thanh Thanh, không hề nghi ngờ gì nữa. Nếu nắm tay của hắn va chạm vào đầu của Đường Thanh Thanh thì cho dù Đường Thanh Thanh không chết thì đầu của nàng cũng bị đập bể ra, nửa đời sau này có khả năng sẽ sống trong đời sống thực vật.

Tay phải đau nhức, ảnh hưởng thật lớn đến năng lực phản ứng của Đường Thanh Thanh. Năng lực phản ứng không nhanh này đối với nàng mà nói cũng đủ để mất mạng rồi. Trong lúc này thì nàng thấy được nắm tay của Tả Tiểu Long đã còn cách nàng có mấy cm, nàng cũng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào. Đường Thanh Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm tay của Tả Tiểu Long đập thẳng vào đầu của mình, trong lúc này đôi mắt của nàng không tự chủ được mà hơi đỏ, khuôn mặt lộ ra một tia hoảng sợ, đồng tử dường như đã phóng to lên gấp mấy lần.

Lúc này, Đường Thanh Thanh mới cảm thấy vô cùng sợ hãi, hơi thở tử vong dường như đang tiếp cận ở bên cạnh nàng làm cho nàng không khỏi nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà ngay tại lúc Đường Thanh Thanh cho rằng mình không thể may mắn tránh khỏi một đấm này của Tả Tiểu Long thì đột nhiên Đường Thanh Thanh phát hiện được vòng eo của mình bị người khác ôm lấy, thân thể của nàng đột nhiên bỗng trở nên nhẹ hơn. Cảm nhận được điều này thì nàng liền mở mắt to ra, sau đó nàng phát hiện được bàn tay trên eo của mình đã được lấy ra, nàng phát hiện được mình đã rời khỏi chỗ ban nãy, tiếp tục nhìn lại thì nàng liền trực tiếp đơ như cây cơ. Ở vị trí ban nãy của nàng đã có một người thay thế cho nàng, mà người này chính là Đường Kim.

Nắm đấm của Tả Tiểu Long kia vốn là sẽ đấm trúng vào đầu của nàng, thế nhưng mà lúc này nắm đấm của hắn lại dừng lại ở trên không. Nắm đấm của Tả Tiểu Long đã bị một bàn tay vững vàng chụp lấy, mà bàn tay kia rõ ràng chính là tay phải của Đường Kim.

Trong lúc nhất thời thì Đường Thanh Thanh dường như cảm thấy bản thân mình giống như là đang nằm mơ vậy. Thân thể của Đường Kim hơi phong phanh như vậy nếu đứng chung với thân thể mập mạp của Tả Tiểu Long thì làm cho nàng có một loại cảm giác là con kiến đang đứng chung với con voi. Nhưng mà lúc này đây, con kiến kia lại có thể cứng rắn chống cự lại con voi.

Theo bản năng thì Đường Thanh Thanh liếc mắt nhìn về cách chỗ này một đoạn không xa. Nàng nhớ rõ ràng là bên cạnh của Tả Tiểu Long còn có hai tên thủ hạ nữa, hơn nữa nàng còn biết ban nãy hai tên thủ này của Tả Tiểu Long lại nhắm về phía Đường Kim. Mà vừa nhìn thấy thì nàng lại càng thêm kinh ngạc bởi vì nàng phát hiện hai tên thủ hạ của Tả Tiểu Long lúc này đang nằm ở tên mặt đất, không nhúc nhích gì.

Rốt cuộc thì nàng cũng đã hiểu được, chỉ trong nháy mắt mà Đường Kim không chỉ có thể đánh ngã hai tên thủ hạ của Tả Tiểu Long, sau đó Đường Kim lại còn chạy tới cứu nàng, tuy rằng lúc trước nàng chỉ cảm thấy rằng thân thủ của Đường Kim hơi khá một chú mà thôi. Nhưng mà nàng lại không nghĩ là thân thủ của Đường Kim lại tốt đến thế.

Lúc này đây những thớ thịt trên người và trên mặt của Tả Tiểu Long bắt đầu lay động, hắn dùng hết khí lực của mình nhưng mà lại phát hiện được nắm đấm của mình không thể nhúc nhích được nửa cm. Mà quan trong nhất là hắn không thể thu lại được nắm tay của mình, 5 ngón tay của đối phương đã bắt lấy quả đấm của hắn, cho dù hắn làm cách gì cũng không thể rút ra được.

- Tiểu tử, xem ra thì bản thân tao đã xem nhẹ..Ách…

Vẻ mặt Tả Tiểu Long tỏ ra dữ tợn nhưng mà lời của hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên hắn lại hét lên một tiếng kêu thảm. Đột nhiên Đường Kim dùng sức, xoay cánh tay hắn một trăm tám mươi độ.

- Tôi ghét nhất là bị người khác sử dụng bạo lực với mình.

Đường Kim buông lỏng cánh tay của Tả Tiểu Long ra, nắm tay thành quyền, hung hắn đánh ra liên tục vào mũi Tả Tiểu long.

- A..A

Tả Tiểu Long lại hét lên một tiếng thảm thiết, máu mũi cứ như thế mà tuôn ra.

Đường Kim lại hung hăng đá thêm một cước, đá vào cái chân của Tả Tiểu Long, miệng tiếp tục mắng:

- Tôi càng chán ghét những con heo không an phận, cứ như thế mà trốn ra khỏi chuồng của nó.

- Ách!

Tả Tiểu Long lại kêu hừ một tiếng, thân thể mập mạp của hắn ngã rầm xuống dưới đất.

- Thân là một con heo mập mạp chết tiệt thì hẳn là ông phải có giác ngộ của kẻ làm heo.

Đường Kim cũng không có tiếp tục buông tha cho Tả Tiểu Long, hắn lại tiếp tục đá mấy cái trên người Tả Tiểu Long, đem quả cầu thịt Tả Tiểu Long đá lăn lộn trên mặt đất:

- Đừng tưởng rằng ông có bộ dạng mập mạp như thế thì muốn khoe ra cho thiên hạ nhìn xem. Ông hẳn là nên giống như một con thú sống ở chuồng heo, chờ chủ nhân của mình đến giết.

Lúc nãy Đường Thanh Thanh còn mới sợ hãi thân thủ của Đường Kim, lúc này nàng lại trợn tròn mắt há hốc mồm ra nhìn vào cảnh tượng trước mặt.

Trợn mắt há hốc mồm không chỉ có riêng một mình nàng mà còn có không ít người bị động tĩnh bên này hấp dẫn mà bu vào nhìn xem. Bất luận là ai, khi thấy được một người có thân thể nặng hơn 200kg, bị một tên tiểu tử đá vào, tuyệt đối thì ai nấy đều cảm thấy rung động.

- Người này là ai a? Sao mà có thể đánh người độc ác đến như vậy?

Có người thì thạo tự nói.

- Ừh, đúng rồi, đúng là một tên man ngoan. Bất quá, ấy tên mập mạp kia là ai a? Làm sao mà tôi trông thấy có vẻ quen mắt đến thế nhỉ?

Lại có một tên nữa mở miệng nói.

- Đây…Đây không phải là tên Phì Long sao?

Đột nhiên có người lên tiếng kinh hô.

- Cái gì? Phì Long sao? Không thể như thế được.

Sắc mặt của mọi người lại biến đổi thêm lầm nữa.

- Đúng vậy, người nằm dưới đất chính là Phì Long.

Có người lên tiếng nói tiếp:

- Lúc tôi đi ngang qua quán nhậu Long Hổ thì cũng đã từng gặp hắn.

- Tiểu tử này là ai a, quả thật là quá cường hãn, ngay cả Phì Long mà cũng dám đánh.

Có người thì thào tự nói.

Chương 30: Năng lực học tập rất mạnh.

- Tiểu tử này xong rồi.

Có người thấp giọng nói:

- Cả nhà hắn xong rồi mới đúng.

- Đúng a, ngay cả Phì Long mà cũng dám đánh, coi như hắn đánh nhau có lợi hại mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Có người thấp giọng phụ họa theo.

- Dường như thì tiểu tử đó đi chung với nữ cảnh sát kia thì phải? Có cảnh sát bảo vệ thì cũng chưa chắc đã có chuyện đâu.

Một người khác lại nói.

- Cảnh sát bảo vệ sao? Tôi đã nghe người ta nói, không ít cảnh sát làm việc cho Phì Long đó.

Có người cười lạnh một tiếng:

- Chỉ sợ là kết cục của nữ cảnh sát kia cũng không được tốt.

- Nữ cảnh sát kia trông đẹp thật, thật là đáng tiếc.

Còn có người mở miệng cảm khái.

- Đừng nói nữa, nếu không muốn rước họa vào thân thì chúng ta hãy đi nhanh ra khỏi đây. Phì Long bị đánh đến như vậy, hắn là hắn cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của hắn bây giờ.

Có một người nhắc nhở một câu.

Nghe người này nói như thế thì sắc mặt của mấy người nhiều chuyện này liền biến đổi, sau đó bọn hắn liền xoay người chạy nhanh đi. Chỉ một lát thì cả khu phố liền trở nên yên tĩnh, không còn lấy một bóng người.

- Tên mập mạp chết tiệt kia, mau cút trở về chuồng heo của ông đi, đừng để cho tôi phải nhìn thấy mặt của ông nữa nếu không thì tôi sẽ làm thịt ông rồi quăng cho chó ăn.

Đường Kim lại hung hắn đá một cước trên lưng Tả Tiểu Long.

Tả Tiểu Long lại kêu rên một tiếng, trên mặt đất lăn lộn một vòng, không thể không nói, năng lực chịu đòn của tên Tả Tiểu Long này thật sự là rất tốt. Bị Đường Kim đá hơn 10 cước vào người rồi thế mà lại không hôn mê bất tỉnh, so với tên Vương man tử thì quả thật Tả Tiểu Long mạnh hơn rất nhiều.

- Em trai, đừng đánh nữa.

Rốt cuộc thì Đường Thanh Thanh cũng phục hồi lại tinh thần, nàng liền lên tiếng ngăn cản Đường Kim:

- Giúp chị khóa hắn lại, chị muốn đem hắn đến cục cảnh sát.

Đường Thanh Thanh nói xong thì trước tiên liền cúi người xuống nhặt khẩu súng ở dưới đất lên, sau đó nàng hơi nhíu mày một chút rồi đi tới chỗ của Tả Tiểu Long. Tay phải của nàng vừa rồi bị Tả Tiểu Long đánh vào một quyền, giờ phút này vẫn còn hơi đau.

- Chị Thanh, đưa tay của chị cho em xem.

Đường Kim nói xong thì liền nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh, sau đó tay của hắn liền xoa xoa lên bàn tay của Đường Thanh Thanh. Trong lúc nhất thời cơn đau đớn trên cánh tay của Đường Thanh Thanh đã được giảm đi chút ít.

- Hoàn hảo là không có bị thương tổn đến xương cốt, không có việc gì đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một tối là có thể lành ngay.

Đường Kim mở miệng nói.

Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc:

- Cậu biết y thuật sao?

- Không biết, chẳng qua là đối với những cấu tạo trên cơ thể con người thì em có quen thuộc mà thôi.

Đường Kim lắc lắc đầu, nói:

- Chị Thanh, chị muốn đưa tên mập mạp chết tiệt này về đồn cảnh sát sao? Tại sao lại không trực tiếp ném hắn lên trên đường?

- Ném hắn ở đây thì quá tiện nghi cho hắn. Hắn đã đánh lén cảnh sát hơn nữa còn muốn đoạt súng, còn muốn giết chị, chị sẽ đem hắn bắt lại, để cho hắn ở trong kia ăn cơm tù 10 năm.

Đường Thanh Thanh dùng ánh mắt oán hận nhìn Tả Tiểu Long, sau đó nàng lấy còng tay ra rồi còng Tả Tiểu Long lại.

Đường Thanh Thanh lấy ra một chiếc điện thoại di động sau đó nói vào trong đấy:

- Đội trưởng, tôi là Đường Thanh Thanh, hiện tại tôi đang đứng trước quán lẩu Tứ Hải ở đường phía Bắc Nam Sơn, tôi đã bắt được Tả Tiểu Long… đúng rồi là Phì Long, hắn muốn đánh lén cảnh sát hơn nữa lại còn muốn giết tôi… Được … Được… Tôi sẽ đứng đây đợi.

Để điện thoại di động xuống, Đường Thanh Thanh lại nhìn vào Đường Kim rồi nói:

- Tiểu đệ, chị đã gọi điện cho đội trưởng, anh ấy lập tức sẽ đưa xe đến đây, tối nay cậu có rảnh không? Hiện tại chị cần lấy lời khai của cậu, nói cách khác nếu không có nhân chứng chứng minh Tả Tiểu Long động thủ trước với chị thì chỉ sợ là không có cách nào để định tội hắn.

- Chỉ là ghi chép thôi sao?

Đường Kim nhớ tới hôm qua chính bản thân mình đi tới đồn cảnh sát, rồi trải qua những chuyện trong đó thì không khỏi có chút lo lắng:

- Đừng có coi em là phạm nhân mà thẩm vấn a.

- Sẽ không có như vậy đâu, có chị ở đây thì sẽ không có người nào dám coi cậu thành phạm nhân. Chị đã nói với cậu rồi, trong sở cảnh sát chị chính là một đóa hoa được rất nhiều người hoan nghênh đó.

Bộ dạng của Đường Thanh Thanh tỏ ra tự hào.

- Được rồi, vậy thì em đi với chị.

Đường Kim yên lòng sau đó nhìn vào Tả Tiểu Long nằm ở dưới mặt đất, hắn nhịn không được mà hỏi:

- Chị Thanh, đến cuối cùng thì tên mập mạp chết tiệt này có thù oán gì với chị vậy?

- Sau này chị sẽ nói cho cậu biết, tóm lại là thù oán giữa chị và hắn rất nhiều, chị làm cảnh sát là muốn tự mình bắt tên cầm thú này.

Khuôn mặt của Đường Thanh Thanh khẽ buồn, giọng nói cũng hạ thấp, hiển nhiên là hiện tại nàng cũng không muốn nói đến chuyện này.

Đường Kim cũng không hỏi thêm điều gì nữa. Kỳ thật thì lúc nãy Đường Thanh Thanh đã nói rồi, Tả Tiểu Long làm hại cha của nàng suốt phần đời còn lại ngồi trên xe lăn. Kỳ thật thì xem ra thù này cũng rất lớn, hắn chỉ có chút tò mò muốn biết tình huống cụ thể mà thôi.

Mấy phút sau, một chiếc xe cảnh sát dừng lại ở ven đường, rất nhanh hai tên cảnh sát từ trong xe đi xuống, đi về phía Đường Thanh Thanh.

- Thanh Thanh, không có việc gì chứ?

Đi ở phía trước là một nam cảnh sát khoảng chừng 30 tuổi, thân người có chút cao lớn, bộ dạng cũng rất anh tuấn. Hắn nhìn vào Đường Thanh Thanh, có thể thấy bộ dạng hắn rất quan tâm đến Đường Thanh Thanh.

- Đội trưởng, tôi không sao.

Đường Thanh Thanh vội vàng nói:

- Chỉ là bị một chút vết thương nhỏ mà thôi.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Đội trưởng quét mắt nhìn vào Phì Long cùng với hai tên nam tử đi cùng với Tả Tiểu Long nằm ở dưới mặt đất, trong mắt nhất thời xuất hiện một tia kinh ngạc:

- Thanh Thanh, đây là do cô làm sao?

- Không phải, tôi đâu có lợi hại như vậy đâu.

Đường Thanh Thanh có chút không được tự nhiên cho lắm, nàng nhìn về phía Đường Kim rồi nói:

- Là em trai của tôi giúp tôi.

- Em trai của cô sao?

Tên đội trưởng có chút ngạc nhiên, sau đó tầm mắt của hắn chuyển dời ra khỏi người Đường Thanh Thanh, rồi ngó về Đường Kim:

- Thanh Thanh, tôi cũng không biết cô còn có một người em trai a.

- Đội trưởng, nó chính là em trai của tôi. Hôm nay tôi mới vừa nhận nó làm em kết nghĩa của mình, nó gọi là Đường Kim, cậu ta rất lợi hại, nếu không phải là do cậu ta cứu tôi thì khẳng định súng của tôi sẽ bị Tả Tiểu Long đoạt đi rồi.

Đường Thanh Thanh lôi kéo cánh tay của Đường Kim rồi hướng về tên đội trưởng kia nói:

- Em trai, đây chính là đội trưởng đội hình cảnh của chị, tên là Hà Vĩ Minh.

- Em kết nghĩa à?

Sắc mặt của Hà Vĩ Minh tỏ ra cổ quái, liếc mắt vào Đường Thanh Thanh và Đường Kim một cái rồi nói:

- Thanh Thanh, thật ra thì cô cũng tìm đuộc một người em kết nghĩa rất lợi hại a. Tạm thời không nói vấn đề này nữa, đem người mang về trong cục rồi nói sau.

Nói xong lời này, Hà Vĩ Minh liền hướng về phía Tả Tiểu Long đi tới:

- Phì Long, càng ngày thì lá gan của ông cũng càng to ra. Ông lại dám đánh cảnh sát hơn nữa còn muốn đoạt súng từ trên người cảnh sát nữa, lúc này thì tôi xem ông làm thể nào để trốn thoát được?

Hà Vĩ Minh cùng một người cảnh sát khác cũng nhau đem Tả Tiểu Long kéo từ trên mặt đất lên rồi nhét vào trong chiếc xe cảnh sát. Mà hai tên nam nhân đi theo Tả Tiểu Long cũng bị lôi dậy rồi nhét vào trong đó luôn, chỗ ngồi phía sau đã bị nhét đầy, đến lúc này, ngay cả Đường Thanh Thanh và Đường Kim cũng không có cách nào ngồi trong này được.

- Đội trưởng, mọi người về trước đi, tôi sẽ đi xe đạp điện về sau.

Đường Thanh Thanh đề nghị nói với Hà Vĩ Minh.

- Được rồi.

Hà Vĩ Minh gật đầu sau đó hắn nhìn về phía Đường Kim rồi nói:

- Thanh Thanh, nhớ rõ là cô hãy đem cậu em trai của cô đến cục cảnh sát luôn, chúng ta cần nhân chứng.

- Tôi biết rồi.

Đường Thanh Thanh gật gật đầu.

Hà Vĩ Minh cũng không còn nói cái gì nữa, rất nhanh mở ra xe cảnh sát rồi rời đi.

- Cậu em, chúng ta đi thôi.

Đường Thanh Thanh lại bước lên chiếc xe điện của mình rồi nhìn vào Đường Kim nói.

- Chị Thanh, tay của chị đang bị thương, có thể chở được sao?

Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra lo lắng hỏi Đường Thanh Thanh.

- Hẳn là không sao, cũng không đau cho lắm.

Đường Thanh Thanh cũng không xác định được điểm này.

- Hay là cứ để em chở cho.

Đường Kim nghĩ nghĩ một lát rồi nói.

Đường Thanh Thanh nhất thời ngẩn ngơ:

- Không phải lúc nãy cậu nói rằng cậu không biết lái xe sao?

- Hiện tại thì em đã học được rồi.

Đường Kim cười hì hì, nói.

- Đứa em chết tiệt này, có phải trước đó cậu giỡn mặt với chị hay không hả?

Đường Thanh Thanh nhất thời có chút tức giận, rõ ràng là lúc nãy tên tiểu quỷ này cố ý chiếm tiện nghi của nàng.

- Không phải.

Đường Kim cũng thề thốt phủ nhận điểm này:

- Chị Thanh, chẳng qua là năng lực học tập của em rất mạnh mà thôi, nhìn người ta làm một lần thì em sẽ học được ngay.

Chương 31: Quan hệ nam nữ.

Đường Thanh Thanh có chút không biết phải nói cái gì, cậu em này rõ ràng là trợn mắt chém gió. Coi như năng lực học tập của hắn có mạnh như thế nào chăng nữa thì cũng không thể học nhanhh như thế a.

- Sau này chị đây sẽ tìm cậu để tính sổ.

Đường Thanh Thanh hừ một tiếng:

- Đi thôi, để chị chỉ đường cho cậu.

Sau một lát, khi Đường Kim lái xe chở nàng đi ở trên đường thì lúc này Đường Thanh Thanh mới lại càng thêm xác nhận suy đoán của mình là đúng, cậu em này tuyệt đối là lừa nàng.

Điều này làm cho Đường Thanh Thanh có chút không biết nói gì. Biểu hiện trước đó của Đường Kim đã khiến cho nàng xác định được bản thân nàng đã lừa được một bảo bối, nhưng mà nàng phát hiện ra lừa được tên tiểu đệ bất lương có ý đồ với nàng này lại là một chuyện không hay cho lắm. Hiển nhiên là bên ngoài của hắn tuy là hơi khờ một chút nhưng bản chất hắn lại chính là một tiểu sắc làng, chẳng phải sau này nàng sẽ cùng múa với một tên sắc lang như Đường Kim sao?

Khoảng mười mấy phút sau, dưới sự chỉ đường của Đường Thanh Thanh thì Đường Kim cũng đã chở nàng tới trước đồn cảnh sát của thành phố Ninh Sơn.

Tuy rằng lúc này đã hơn 8h tối nhưng mà trong cục cảnh sát vẫn có không ít người. Dọc theo đường đi thì Đường Thanh Thanh gặp được không ít người, dường như mỗi người thấy Đường Thanh Thanh thì liền chào hỏi với nàng. Thấy được diểm này thì Đường Kim nhìn ra ở trong này nhân duyên của Đường Thanh Thanh với mọi người cung quả thật không tệ.

Kỳ thật thì điều này cũng bình thường thôi, dù sao thì Đường Thanh Thanh cũng là một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đương nhiên không phải là nàng có nhân duyên tốt, cũng không phải là nàng xinh đẹp mà là bởi vì cha nàng, Đường Hạo Nhiên.

Đường Hạo Nhiên là một cảnh sát tốt nhất của đội hình cảnh ở trong thành phố Ninh Sơn này, đáng tiếc là mười mấy năm trước lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến cho hai chân ông bị liệt. Từ đó về sau thì Đường Hạo Nhiên chỉ có thể làm bạn với chiếc xe lăn, mà Đường Thanh Thanh lại là con gái duy nhất của Đường Hạo Nhiên, sau khi nàng tốt nghiệp học viện cảnh sát thì liền được điều đến cục cảnh sát Ninh Sơn này làm việc. Sau đó nàng cũng bị không ít người chăm sóc, người đứng đầu của cục cảnh sát này từng là người đi theo Đường Hạo Nhiên mà đại đội trưởng hình cảnh Hà Vĩ Minh lại chính là đồ đệ của Đường Hạo Nhiên trước đây.

Có một ít quan hệ ở bên trong như vậy, hơn nữa hiện tại Đường Thanh Thanh lại là hoa khôi trong cục cảnh sát này cho nên mặc dù năng lực phá án của Đường Thanh Thanh thật sự không được tốt cho lắm nhưng mà nàng vẫn được những người trong cục cảnh sát này hoan nghênh.

Vừa mới đến được cục cảnh sát, thấy được Đường Thanh Thanh được hoan nghênh đến như vậy thì Đường Kim cũng bắt đầu tin tưởng vào năng lực của nàng nhưng mà rất nhanh hắn phát hiện được sự tình cũng không có đơn giản như vậy.

Sau khi đi vào cục cảnh sát khoảng mười phút thì một lần nữa Đường Kim lại ngồi ở trong phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn này thì trừ Đường Kim hắn ra thì còn có hai cảnh sát, một người cảnh sát là một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi, còn một cảnh sát còn lại là một nữ cảnh sát trẻ tuổi đang làm nhiệm vụ ghi biên bản.

- Tên cậu là gì?

Lúc này, tên cảnh sát trung niên bắt đầu mở miệng hỏi nhưng mà giọng nói tỏ ra rất hòa khí.

- Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.

Đường Kim trả lời.

- Bao nhiêu tuổi rồi?

Tên cảnh sát trung niên tiếp tục hỏi.

- Mười sáu tuổi.

Đường Kim cũng tiếp tục trả lời.

- Còn đi học sao?

Tên cảnh sát trung niên khẽ nhíu mày lại, dường như hắn không ngờ rằng Đường Kim lại nhỏ tuổi đến như vậy.

- Mới vừa lên lớp 10.

Đường Kim ngáp một cái, mấy vấn đề này thật sự là rất nhàm chán a.

- Học ở trường nào?

Tên cảnh sát trung niên vẫn như cũ, vẫn hỏi những vấn đề không quan trọng này.

- Trường Ninh Sơn Nhị Trung.

Đường Kim lại ngáp một cái, làm ghi chép thực nhàm chán a.

Tên cảnh sát trung niên này liếc mắt nhìn Đường Kim một cái, dường như cảm thấy có chút ý muốn. Hắn ngừng lại khoảng hai giây rồi tiếp tục hỏi thêm:

- Cậu và Đường Thanh Thanh có quan hệ như thế nào?

- Quan hệ chị em.

Đường Kim lời ít mà ý nhiều.

- Chị em ruột à?

Cảnh sát trung niên khẽ nhíu mày lại.

- Không phải, nàng là chị kết nghĩa của tôi.

Đường Kim bắt đầu cảm thấy việc này có chút không đúng, không phải là hắn đang làm nhân chứng sao? Thấy thế nào mà dường như tình cảnh của hắn lại giống với tình cảnh đêm qua a?

- Trừ việc này ra thì hai người còn còn có quan hệ gì khác không?

Cảnh sát trung niên tiếp tục hỏi Đường Kim.

- Uhm, để tôi suy nghĩ lại.

Đường Kim làm ra một bộ dạng lo lắng, sau đó gật gật đầu:

- Còn.

- Cái gì?

Cảnh sát trung niên hỏi một câu.

- Quan hệ nam nữ.

Đường Kim nghiêm trang nói.

Trong mắt của cảnh sát trung niên hiện lên một tia vui mừng:

- Hai người là tình nhân sao?

- Không phải.

Đường Kim lại lắc lắc đầu.

- Không phải cậu vừa nói quan hệ giữa cậu và Đường Thanh Thanh là quan hệ nam nữ sao?

Giọng nói của cảnh sát trung niên này tỏ ra hơi giận.

- Tôi là nam, chị ta là nữ, không phải là quan hệ nam nữ sao?

Đường Kim nghiêm trang nói, hắn liếc mắt nhìn qua nữ cảnh sát đang ghi biên bản ở bên cạnh:

- Ông xem đi, ông là nam còn cô ta là nữ, cho nên quan hệ giữa hai người, kỳ thật thì cũng là quan hệ nam nữ.

- Rầm!

Cảnh sát trung niên liền vỗ bàn:

- Nói hươu nói vượn, cậu hãy thành thật đi.

- Tôi chỉ biết là lúc này lại xảy ra vấn đề.

Đường Kim không khỏi thở dài, hắn đây gọi là số phận đen đủi a. Lần đầu tiên đến cục cảnh sát, vốn là để ghi chép, thế mà kết quả lại bị người ta xem bản thân mình là phạm nhân. Đêm nay, đây là lần thứ hai hắn vào cục cảnh sát, vốn hắn làm nhân chứng, nhưng mà hiện tại xem ra thì rõ ràng mọi chuyện cũng không hẳn là như thế.

- Đường Kim, cậu đã sinh sự đánh nhau, kết quả là một người trọng thương, hai người hôn mê, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Tôi khuyên cậu nên thành thật một chút.

Giọng nói của tên cảnh sát trung niên này tỏ ra vô cùng nghiêm khắc hơn nữa sắc mặt của hắn cũng bắt đầu trở nên âm trầm:

- Thành thật thì sẽ được khoan hồng, kháng cự lại thì sẽ bị trừng trị. Cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên cho nên nếu cậu bị người ta xui khiến thì chỉ cậu cậu nói ra người xui khiến cậu làm ra những hành động như vậy thì cậu sẽ được giảm án.

- Tôi nói cho ông biết nha, cái tên mập mạp chết tiệt kia bị mang đi như thế nào lại trở nên phối hợp như vậy? Thì ra là sớm có hậu chiêm a.

Đường Kim thì thào tự nhủ, đột nhiên hắn ý thức là có thể Đường Thanh Thanh đang gặp đại phiền toái.

- Cậu đang nói thầm thì cái gì đó? Mau mau thành thật khai báo đi.

Tên cảnh sát trung niên lại vỗ bàn một lần nữa.

- Tôi muốn gặp Đường Thanh Thanh.

Đường Kim thản nhiên nói.

- Đợi sau khi cậu khai báo rõ ràng rồi thì dĩ nhiên là cậu có thể thấy nàng.

Tên cảnh sát trung niên lạnh lùng nói.

- Xem ra thì quả nhiên chị Thanh đã gặp phiền toái a.

Đường Kim lại nói lầm bầm sau đó hắn đứng lên.

- Làm cái gì đó? Mau mau ngồi xuống cho tôi?

Tên cảnh sát trung niên thấy Đường Kim đứng dậy thì hắn vội vàng đứng lên mà nữ nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ ghi biên bản kia cũng tỏ ra cảnh giác, nhìn vào Đường Kim.

- Các người bị bệnh, tôi đi tìm bác sỹ chữa bệnh cho các người.

Đường Kim không chút hoang mang nói, vừa nói hắn vừa đi ra cửa phòng thẩm vấn.

- Nói hươu nói vượn, ai nói chúng ta bị bệnh, đứng lại cho ta…

Tên cảnh sát trung niên nổi giận quát lên một tiếng, nhưng mà đúng lúc này đột nhiên hắn cảm thấy được trời đất đang xoay chuyển, rồi đột nhiên trước mặt của hắn trở nên tối sầm, hắn vô lực ngồi xuống sau đó liền ngã sấp xuống bàn trong phòng thẩm vấn, hắn đã hôn mê rồi.

Mà dường như trong cùng một lúc nữ nhân viên làm nhiệm vụ ghi chép kia cũng gục ở trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

- Tôi đã nói rằng các người bị bệnh mà.

Đường Kim lầm bầm lầu bầu:

- Giấu bệnh sợ thầy thuốc thật sự là không đúng a.

Vừa nói thì Đường Kim vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Trong văn phòng của đại đội trưởng đội hình cảnh, Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, vẻ mặt của nàng tỏ ra khó tin.

- Đội trưởng, anh nói cái gì? Các anh muốn thả Tả Tiểu Long ra hơn nữa còn muốn bắt Đường Kim sao? Như vậy làm sao được?

Đường Thanh Thanh tức giận nói.

- Thanh Thanh, hiện tại chúng ta đã có đầy đủ chứng cớ cho thấy rõ ràng là Đường Kim động thủ đánh người trước, gây ra thương tích với Tả Tiểu Long. Hơn nữa hai tên thủ hạ của Tả Tiểu Long vẫn còn hôn mê bất tỉnh đến giờ, đây quả thực là một tội nghiêm trọng. Tôi biết hắn là người mà cô mới nhận làm em trai kết nghĩa của mình, tôi cũng muốn giúp cô nhưng mà chứng cớ đã có đầy đủ, cho nên tôi cũng bất lực, không thể giúp cô được.

Chương 32: Đường Thanh Thanh thất vọng.

- Chứng cớ vô cùng chính xác sao?

Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra không thể tin tưởng nổi nhìn vào Hà Vĩ Minh:

- Đội trưởng, trên thực tế rõ ràng là Tả Tiểu Long đã chủ động công kích tôi, Đường Kim chỉ là ra tay phòng vệ chính đáng hơn nữa hắn còn thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, hắn đã cứu tôi. Hiện tại, làm sao có thể nói là do hắn động thủ đánh người được? Lại còn nói cái gì là chứng cớ chính xác nữa? Cái này căn bản là đổi trắng thay đen mà.

- Thanh Thanh, cô đừng nên kích động.

Giọng nói của Hà Vĩ Minh có chút ôn hòa, kiên nhẫn giải thích cho Đường Thanh Thanh hiểu:

- Đối với cảnh sát chúng ta mà nói thì kỳ thật quan trọng nhất không phải là sự thật, mà đó chính là chứng cớ. Chúng ta nhận định một vụ án thì chỉ có thể dùng chứng cớ mà nói, có người có thể chứng minh rõ ràng là Đường Kim ra tay động thủ trước với Tả Tiểu Long. Mà Đường Kim thì không thể tìm thấy nhân chứng nào chứng minh hắn vô tội, hơn nữa vết thương trên người của Tả Tiểu Long cũng không phải là giả mà Đường Kim lại không hao tổn một sợi long tóc nào. Điều này rõ ràng chứng mình Đường Kim người đáng nghi nhất, mọi chứng cớ để chứng minh hắn có tội.

- Người làm nhân chứng cho Tả Tiểu Long nhất định là do anh nói láo.

Đường Thanh Thanh căm giân nói, nhưng lập tức nàng phát hiện có diều không thích hợp:

- Đội trưởng, mới vừa đưa Tả Tiểu Long đến cục cảnh sát này chưa đến mười phút, thế nào lại có nhân chứng nhanh đến như vậy?

- Thanh Thanh, cô có điều không biết, cho dù hiện tại Tả Tiểu Long không có nhân chứng nhưng mà hắn nhất định có thể tìm được nhân chứng đến đây. Mà Đường Kim kia, cho dù hắn có thể tìm nhân chứng tới đây để chứng minh hắn vô tội thì cuối cùng nhân chứng kia cũng nhất định sẽ biến mất. Đây là bổn sự của Tả Tiểu Long, cũng bởi vì như thế mà mấy năm nay Tả Tiểu Long hết những chuyện xấu cũng vẫn bình yên vô sự như vậy là bởi vì chúng ta vẫn thủy chung không tìm được chứng cớ để chứng minh hắn có tội.

Hà Vĩ Minh thở dài:

- Thanh Thanh, tôi biết là cô không tin lời của tôi nhưng mà đêm nay thì thật sự cô đã quá xúc động. Tôi biết cô làm cảnh sát làm muốn báo thù cho cha của cô, nhưng mà nếu như Tả Tiểu Long dễ dàng bị bắt như vậy thì chúng tôi đã sớm bắt hắn rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?

- Đội trưởng, tôi có thể làm nhân chứng cho Đường Kim.

Đường Thanh Thanh cắn răng nói:

- Tôi thể để cho hắn bị người khác vu oan được.

- Thanh Thanh, quả thật cô thì cô nên làm nhân chứng bất quá không phải là làm nhân chứng cho Đường Kim mà làm nhân chứng cho Tả Tiểu Long.

Hà Vĩ Minh lại thở dài:

- Đây là điều kiện của Tả Tiểu Long, nếu như cô vì hắn mà làm nhân chứng, chứng minh là do Đường Kim động thủ đánh người trước thì hắn sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng mà nếu như cô không làm nhân chứng cho hắn thì cô sẽ giống như Đường Kim, cô sẽ trở thành người phạm tội….

- Cái gì ?

Lúc này Đường Thanh Thanh quả thật cho rằng mình đã nghe lầm.

- Thanh Thanh, tôi biết cô sẽ khó chấp nhận sự thật này nhưng mà cô cũng cần phải bảo vệ lấy bản thân mình. Cô nhất định cần phải làm như vậy, dù sao thì Đường Kim cũng không phải là em trai ruột của cô, cô hãy vứt bỏ hắn mà tự bảo vệ lấy chính mình đi. Hiện tại thì đây chính là cơ hội tốt nhất của cô.

Bộ dạng của Hà Vĩ Minh tỏ ra bất đắc dĩ:

- Nếu cô không làm như vậy thì chẳng những cô không thể làm cảnh sát nữa, thậm chí cô có thể bị ngồi tù. Tiền đồ của cô cứ như thế mà bị hủy diệt rồi.

- Không có khả năng.

Đường Thanh Thanh liền cự tuyệt:

- Chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy thì Đường Thanh Thanh tôi sẽ không làm.

- Thanh Thanh, tôi hy vọng cô nên lo lắng về chuyện này. Nếu như cô xảy ra chuyện gì thì cha của cô sẽ do ai chăm sóc đây?

Hà Vĩ Minh khuyên nhủ Đường Thanh Thanh.

- Đội trưởng, anh không cần phải nói thêm những lời nào nữa. Tôi không tin rằg trên đời này sẽ không có nơi này không biết lý lẽ, tôi sẽ không khuất phục.

Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh tỏ ra vô cùng kiên quyết:

- Đường Kim vì tôi mà mới làm chuyện này cho nên tôi càng không có khả năng phản bội lại cậu ta.

- Đường Thanh Thanh, cô đừng nên xúc động như thế. Sự việc nếu làm ra lớn thì đối với cô cũng không có chỗ tốt nào, chỉ cần cô có thể đứng ra chứng minh là Đường Kim động thủ đánh Tả Tiểu Long trước thì cô sẽ giống như trước đây, vẫn làm một người cảnh sát. Mọi chuyện cũng chưa từng hề xảy ra.

Hà Vĩ Minh tiếp tục tận tình khuyên bảo Đường Thanh Thanh.

Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, trên mặt của nàng lộ ra tia cổ quát, sau một lát, đột nhiên nàng mở miệng nói:

- Đội trưởng, kỳ thật thì sau khi tôi gọi điện thoại cho anh thì tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt xong xuôi rồi phải không?

- Thanh Thanh, cô đang nói cái gì đó?

Sắc mặt của Hà Vĩ Minh hơi đổi.

- Đội trưởng, bản thân tôi không phải là một người cảnh sát vĩ đại nhưng mà tôi cũng không phải là một kẻ ngu. Có rất nhiều chuyện mà tôi đã sớm nhìn ra rồi nhưng mà chẳng qua tôi không muốn nói mà thôi.

Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh có chút cổ quái:

- Lúc vừa mới bước vào cục cảnh sát thì thật sự tôi đã nghĩ đến là anh chăm sóc tôi nguyên nhân là bởi vì cha của tô. Nhưng mà dần dần thì tôi càng phát hiện được những điều xảy ra ở cục cảnh sát này đều là giả dối cả, ngay cả việc tôi được hoan nghênh ở cục cảnh sát này cũng là giả hết. Nhiều lần tôi yêu cầu điều tra Tả Tiểu Long thì các anh đều đáp ứng nhưng mà các anh còn chưa bắt tay vào làm. Mà tối hôm nay khi tôi bắt được Tả Tiểu Long, đem hắn giải về cục cảnh sát thì đột nhiên Tả Tiểu Long kẻ là tội phạm đột nhiên trở thành người bị hại. Tôi tin tưởng là căn bản Tả Tiểu Long sẽ không được đưa vào sở cảnh sát, ở trên đường, các anh đã đem hắn thả ra rồi, có đúng không?

- Thanh Thanh, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hà Vĩ Minh cười một cách ảm đạm:

- Tôi vừa mới nói qua cho cô rồi, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, hết thảy khi làm việc gì đó cũng cần phải có chứng cớ, cho nên chúng ta mới không có cơ hội bắt Tả Tiểu Long.

- Tôi tin tưởng, hiện tại khi tôi gọi điện đến bệnh viện để thăm hỏi thì nhất định có thể tra được ở đó có một người bệnh tên là Tả Tiểu Long.

Đường Thanh Thanh lấy điện thoại di động của mình ra, làm ra bộ dạng dường như muốn gọi điện.

- Thanh Thanh, mặc dù là phạm nhân đã bị thương nhưng mà hắn cũng cần đi đến bệnh viện để điều trị vết thương trước.

Sắc mặt Hà Vĩ Minh bình tĩnh, hiển nhiên là hắn đã thừa nhận sự thật lúc này Tả Tiểu Long đang ở bệnh viện.

Trong mắt của Đường Thanh Thanh xuất hiện một tia thất vọng, mặc dù là Hà Vĩ Minh vẫn chưa thừa nhận những chuyện nàng nói là sự thật nhưng mà nàng cũng hiểu được, có một số việc thì cũng giống như với suy đoán của nàng.

- Tôi sẽ cứu Đường Kim ra.

Đường Thanh Thanh xoay người, nàng muốn rời khỏi văn phòng này. Nàng phát hiện được bản thân của mình quả thực là một chuyên nực cười, nói cái gì là bảo vệ an toàn cho Đường Kim nhưng cuối cùng hắn lại cứu nàng, hơn nữa vì nàng mà hắn còn mang tội danh mà mình không nên có.

- Thanh Thanh, cô có thể đi bất quá cô cần phải để lại súng lục cùng thẻ công tác của mình.

Giọng nói của Hà Vĩ Minh vang lên từ đằng sau lưng, truyền đến tai của Đường Thanh Thanh.

- Cái gì?

Nghe được Hà Vĩ Minh nói như thế thì Đường Thanh Thanh liền quay đầu lại nhìn vào Hà Vĩ Minh, vẻ mặt nàng không thể tưởng tượng được.

- Thanh Thanh, tạm thời thì cô đã bị cách chức.

Hà Vĩ Minh thản nhiên nói.

Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, còn có tức giận.

Vẻ mặt của Hà Vĩ Minh vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như đối với sự tức giận của Đường Thanh Thanh thì hắn cũng không nhìn thấy.

Cuối cùng thì Đường Thanh Thanh cũng sờ vào bên hông của mình, nàng chuẩn bị lấy bao súng của mình ra. Hiện giờ nàng đã hoàn toàn hiểu được, nàng không nên đem mọi hy vọng gởi vào trên người của tên Hà Vĩ Minh này. Trong cục cảnh sát này cũng không có một ai gọi là nguyện ý giúp đỡ nàng, nếu như bọn hắn nguyện ý giúp đỡ nàng thì căn bản nàng cũng không cần làm cảnh sát nữa, mà Tả Tiểu Long cũng sẽ không có bình yên vô sự cho đến bây giờ.

- Chị Thanh, tại sao chị vẫn chưa về nhà?

Đột nhiên một giọng nói từ sau lưng của Đường Thanh Thanh truyền đến.

Đường Thanh Thanh vốn là ngẩn ngơ, sau đó nàng bỗng nhiên xoay người lại, vẻ mặt tỏ ra vui mừng:

- Tiểu đệ, cậu…cậu, cậu không có xảy ra việc gì sao?

- Chị Thanh, lời này của chị có chút kỳ quái a, làm sao mà em lại có thể xay ra chuyện được?

Đường Kim làm ra một bộ dạng buồn bực:

- Em mới vừa làm xong ghi chép với bọn họ, bọn họ đã để em ra ngoài a.

Nhìn vào Đường Thanh Thanh còn đang sững sờ đứng ngay tại đó thì Đường Kim lại bước lên nắm lấy cánh tay của nàng rồi kéo nàng bước đi:

- Chị Thanh, đi thôi, đã muộn rồi, em còn muốn về ngủ nữa.

Đường Thanh Thanh mơ mơ màng màng bị Đường Kim nắm lấy cánh tay lôi ra khỏi văn phòng của Hà Vĩ Minh, nàng tỏ ra mê hoặc, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, ngay tại lúc Đường Kim nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh kéo đi thì lại nghe được một tiếng quát:

- Đứng lại đó.

Chương 33: Chó không có răng nanh.

Người lên tiếng quát Đường Kim và Đường Thanh Thanh dừng lại chính là Hà Vĩ Minh. Hiện tại thì hắn không biết vì sao Đường Kim lại thoát ra khỏi phòng thẩm vấn nhưng mà hắn biết rằng, nếu một khi Đường Kim cứ như vậy mà rời khỏi nơi này thì kế hoạch kia của hắn liền bỏ đi.

- Wey, sao lại có tiếng chó sủa vậy?

Đường Kim không thèm quay đầu lại mà có chút ngạc nhiên nhìn vào Đường Thanh Thanh.

Đường Thanh Thanh lại ngẩn người, tiểu đệ này đang làm gì đấy?

- Đường Kim, ai cho cậu ra khỏi phòng thẩm vấn hả?

Hà Vĩ Minh quát lên.

Rốt cuộc thì Đường Kim cũng xoay người lại khi thấy được trước mặt là Hà Vĩ Minh thì liền ngạc nhiên:

- Ồh, thì ra là anh đang ở đây kêu a.

- Cậu nói cái gì đó hả?

Hà Vĩ Minh tỏ ra tức giận nhìn chằm chằm vào Đường Kim.

- Heo thì phải có giác ngộ của của heo. Tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia không có giác ngộ làm heo cho nên tôi đã chặt đứt một cái móng heo của hắn, đồng dạng làm chó phải có giác ngộ của chó, không nên tùy tiện cắn người. Nếu không thì sẽ bị nhổ răng nanh ra đó.

Đường Kim nhìn vào Hà Vĩ Minh, giọng nói không nhanh không chậm:

- Tôi biết anh đang chơi cái gì, bất quá tôi cũng là một con người khiêm tốn cho nên tôi cũng không muốn làm lớn việc này lên. Cho nên, nếu anh có giác ngộ tốt thì để cho tôi và chị Thanh cứ như vậy mà rời khỏi đây, tôi sẽ coi là không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng mà nếu anh cứ khăng khăng đòi giữ tôi và chị Thanh ở lại đây thì tôi sẽ khiến cho anh hiểu thế nào là chó không có răng, từ nay về sau sẽ không thể cắn người nữa.

- Đường Kim, tôi thật sự rất bội phục cậu, tôi làm cảnh sát được mười mấy năm rồi mà không có ai dám đứng trước mặt mắng tôi cũng không có ai dám uy hiếp tôi.

Hà Vĩ Minh lãnh lãnh nhìn vào Đường Kim, thân thể của hắn khẽ run lên nhè nhẹ hiển nhiên là lúc này hắn vô cùng tức giận nhưng mà hắn vẫn như cũ, thân thể vẫn tỏ ra trấn định. Không thể không nói, tố chất tâm lý của Hà Vĩ Minh thật là mạnh.

- Tiểu đệ, rốt cuộc thì đã phát sinh chuyện gì vậy? Bọn hắn không phải là muốn cố ý đổ tội cho cậu sao? Như thế nào mà cậu lại có thể ra khỏi phòng thẩm vấn được?

Lúc này thì Đường Thanh Thanh cũng thoáng bình tĩnh trở lại, nàng liền nhỏ giọng hỏi Đường Kim.

Đường Kim còn chưa kịp mở miệng trả lời câu hỏi của Đường Thanh Thanh thì đột nhiên vào lúc này một người cảnh sát vội vội vàng vàng chạy vào đây, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Hà Vĩ Minh rồi nói:

- Đội trưởng, hai người bọn họ ở phòng thẩm vấn đã hôn mê.

Sắc mặt của Hà Vĩ Minh liền biến đổi:

- Mau goi xe cứu thương.

- Vâng, đội trưởng!

Cảnh sát kia lên tiếng sau đó đi gọi điện.

Lúc này Hà Vĩ Minh lại nhìn vào Đường Kim, hừ lạnh một tiếng:

- Đường Kim, đây là cậu muốn bỏ trốn sao?

- Xem ra thì anh cũng có bệnh.

Đường Kim ngáp một cái rồi nói:

- Nếu đã như thế thì tôi cũng không có tâm tình mà tính toán với một bệnh nhân nữa, hay là trước tiên anh nên đi chữa bệnh đi đã.

Hắn vừa dứt lớt thì đột nhiên Hà Vĩ Minh liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Đường Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, chuyện này…đây là chuyện gì đây?

- Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi, năm em lên ba tuổi thì đã được sư phụ bày cách hạ thuốc xổ rồi.

Đường Kim lầm bầm lầu bầu, sau đó hắn liền nắm lấy bàn tay mềm mại của Đường Thanh Thanh rồi xoay người, không chút hoang mang mà đi về phía trước.

- Tiểu đệ, rốt cuộc là tại sao lại thế này a?

Đường Thanh Thanh không nhịn được mà mở miệng hỏi.

- Chị Thanh, em cũng không biết a.

Đường Kim làm ra vẻ mặt vô tội.

- Người đâu, mau tới đây, đội trưởng té xỉu rồi.

Sau lưng của Đường Kim và Đường Thanh Thanh truyền đến một tiếng hét kinh hãi, tiếng bước chân vang lên. Mà Đường Kim cùng Đường Thanh Thanh cũng tỏ ra tỉnh bơ, tiếp tục hướng về phía bên ngoài đi tới.

Ra khỏi cục cảnh sát rốt cuộc Đường Thanh Thanh cũng lại không nhịn được mà hỏi Đường Kim:

- Tiểu đệ, cậu mau nói cho chị biết, rốt cuộc là ở trong phòng thẩm vấn thì bọn họ đã hỏi cậu những gì?

Đường Kim cũng không giấu diếm Đường Thanh Thanh, hắn đem những vấn đề cùng câu trả lời nói ra cho Đường Thanh Thanh biết.

- Bọn hắn lại có thể bắt cậu nói ra cái gọi là kẻ xúi giục sao? Điều này không phải là đang muốn nói đến chị xúi giục cậu sao?

Sắc mặt Đường Thanh Thanh tỏ ra tức giận, hàm răng cắn chặt lại vào nhau:

- Rốt cuộc thì chị đã hiểu rõ, Hà Vĩ Minh nói là vị muốn tốt cho chị trên thực tế thì mục tiêu vẫn là chị. Cho dù chúng ta có nói cái gì thì kết quả cuối cùng cũng vẫn là chúng ta sẽ phải ngồi tù. Căn bản là Hà Vĩ Minh sẽ không chó chúng ta có cơ hội xoay người.

- Chị Thanh, chị hiểu được điểm này là tốt rồi.

Kỳ thật thì Đường Kim cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Thanh Thanh và Hà Vĩ Minh, hắn thở dài:

- Haizz, em còn trông cậy vào chị để bảo vệ em, đáng tiếc a, chị Thanh, sau này vẫn là em bảo vệ chị.

- Tên Hà Vĩ Minh chết tiệt kia nhất định là sớm bị Tả Tiểu Long mua chuộc rồi.

Đường Thanh Thanh căm giận nói, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn vào Đường Kim:

- Tiểu đệ, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Chúng ta cứ như vậy mà rời khỏi cục cảnh sát, sẽ không phải trở thành tù trốn trại chứ?

- Chị Thanh, em muốn hỏi chị, tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia có thể thu mua tất cả mọi người trong cục cảnh sát sao?

Đường Kim hỏi.

- Điều này cũng không hẳn là đúng, với mà mà nói thì chỉ cần thu mua được Hà Vĩ Minh một tên đại đội trưởng đội hình cảnh thì như vậy cũng đủ rồi.

Đường Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.

- Vậu là được rồi, hiện tại Hà Vĩ Minh đã hôn mê, dĩ nhiên là chúng ta sẽ không có việc gì rồi.

Đường Kim hờ hừng nói.

- Vậy thì đến lúc hắn tỉnh lại, sẽ không tìm chúng ta để gây phiền toái sao?

Đường Thanh Thanh vẫn lo lắng như cũ.

- Tin tưởng em đi, tạm thời thì hắn sẽ không có cách nào để tỉnh lại được. Mà đợi sau khi hắn tỉnh lại thì chức đại đội trưởng của đội hình cảnh cũng là của người khác, không có chức này thì chẳng khác hắn bị nhổ khỏi răng nanh, sẽ không gây việc gì to tát cả.

Đường Kim thở dài một hơi:

- Sư phụ của em từng nói rằng, bản thân em cần phải khiêm tốn một chút. Cho nên lần này em chỉ nhổ răng nanh của hắn mà thôi, nếu như hắn muốn chết thì em sẽ đem hắn biến thành một con chó chết.

Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra kỳ quái nhìn vào Đường Kim, trong đôi mắt của nàng dường như còn có vài phần mê mang. Đột nhiên vào lúc này thì bản thân nàng phát hiện được mình hoàn toàn nhìn không thấu tên tiểu đệ lừa đến tay này.

Sau một lúc lâu, Đường Thanh Thanh mới mở miệng hỏi Đường Kim lần nữa:

- Tiểu đệ, cậu là nói, chúng ta cứ làm như vậy, vậy mọi chuyện cũng sẽ chưa xảy ra sao?

- Đúng vậy.

Đường Kim cười hì hì:

- Lại nói, em vốn là không muốn làm những chuyện này thôi.

Dừng một chút thì Đường Kim lại nói thêm:

- Chị Thanh, em cũng nên trở lại trường học. Được rồi, chị đọc số điện thoại cho em biết đi, ngày mai em sẽ gọi điện cho chị.

Đường Thanh Thanh gật gật đầu, sau đó rồi nói số điện thoại của mình cho Đường Kim biết. Hiện tại thì nàng chỉ muốn trở về nhà thật nhanh.

Xe cứu thương chạy đến trước cổng của cục cảnh sát mà Đường Thanh Thanh và Đường Kim thì lại ai về nhà nấy.

Lúc Đường Kim trở lại ký túc xá của Ninh Sơn Nhị Trung thì cũng đã hơn chín giờ tối, bất quá lúc này so với hắn mà nói thì kỳ thật vẫn còn sớm.

- Ngày thứ hai ở đây ở đây ta phát hiện được rằng ta càng thích ở nơi này.

Đường Kim nằm ở trên giường rồi nhìn vào trần nhà, lầm bầm lầu bầu nói:

- Lừa được một người chị hơn nữa lại còn được một Tiên Thiên độc thể.

Thở nhẹ một hơi, Đường Kim từ trên giường ngồi dậy rồi nhìn vào cổ tay trái của mình. Đột nhiên ở nơi đó xuất hiện một chiếc vòng ngọc, hơn nữa lại là một chiếc vòng ngọc màu đen.

- Bộ dạng của ta đẹp trai như vậy, vận khí lại tốt như vậy, nhất định là có thể tìm được cha mẹ.

Đường Kim thì thào tự nói, hắn nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng ngọc màu đen trên tay kia, ánh mắt lại xuất hiện vài phần mờ mịt:

- Cha mẹ, các người có còn sống hay không?

Cha mẹ trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ hắn tháy được rõ ràng. Từ lúc một tuổi thì hắn đã ở bên cạnh sư phụ của mình, cha mẹ của hắn để lại cho hắn vô số bảo vật vô giá nhưng mà lại chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Từ lúc còn nhỏ cho tới này thì hắn chỉ có một nguyện vọng đó chính là tìm được cha mẹ của mình.

Chương 34: Anh Đường Tinh.

- Ta nhất định tìm được họ.

Một giây sau, Đường Kim liền trở nên vô cùng tự tin, vẻ mờ mịt trong mắt của hắn đã biến mất. Hắn tin tưởng rằng bản thân nhất định sẽ làm được điều này.

Từ trên giường nhảy xuống, Đường Kim đi vào phòng sách rồi mở máy vi tính lên, vào diễn đàn của trường Ninh Sơn Nhị Trung.

Vừa đăng nhập xong, hình đại diện một cô gái sáng lên, tài khoản của cô gái này ở trên diễn đàn tên là Tiểu Đậu Nha, cô gái này đã để lại lời nhắn cho hắn.

- Anh Đường Tinh, anh đang ở đâu.

- Anh Đường Tinh, em đang ở lớp 10/9, anh đọc được tin nhắn thì tới tìm em được không?

- Anh Đường Tinh, anh ở ký túc xá nào thế? Em và các bạn trong lớp của anh đến tìm anh, bọn họ nói anh không có ở đó, cũng không biết là anh đang ở chỗ nào.

Tài khoản của Đường Kim trong diễn đàn là Đường Tinh, mà chữ ký của hắn lại là: đừng nên mê luyến ca, tuy rằng ca rất ngọt nhưng ăn vào thì sẽ khổ hơn.

Bạn bè trong diễn đàn của Đường Kim không đến mười người, mà những người này đều là những người hắn quen biết trong cuộc sống thực, Tiểu Đậu Nha này vốn là một người bạn khi còn học ở trường cấp hai với hắn.

Đường Kim nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng cũng trả lời lại tin nhắn của Tiểu Đậu Nha:

- Mấy ngày nữa anh sẽ đến tìm em.

Tiểu Đậu Nha không trả lời, hiển nhiên là hiện tại thì nàng không online. Đường Kim không để ý, hắn bắt đầu xem những chủ đề trên diễn đàn, sau đó hắn liếc mắt một cái thì nhìn thấy một chủ đề do Trương Tiểu Bàn tạo ra. Tiêu đề của chủ đề này là “ Báo danh”.

Vừa nhìn vào chủ đề thì Đường Kim liền cảm khái một câu, tên Trương Tiểu Bàn thật đúng là một nhân tài, là một tên gian thương chân chính a.

Tên gia hỏa này đã đăng danh sách những người báo danh khiêu chiến Đường Kim, hơn nữa ở bên cạnh lại là phí báo banh của người đó. Hắn được mọi người gọi là công chính công bình công khai. Có thể trên thức tế, đến cuối cùng Trương Tiểu Bàncòn bổ sung một câu, phí báo danh có thể tăng thêm, nói đến cùng là hắn cũng muốn mọi người giao thêm tiền.

Đến lúc này, đám gia hỏa muốn đi ăn tối cùng với Tần Thủy Dao dĩ nhiên là sẽ bỏ thêm tiền. Trương Tiểu Bàn tự nhiên là sẽ thu thêm được một số tiền nữa, đương nhiên là Đường Kim cũng thế, cũng kiếm thêm được một số tiền. Cho nên Đường Kim rất vui khi nhìn biết tình hình.

Đường Kim không biết, lúc này ở trong một biệt thự xa hoa, một cô gái xinh đẹp cũng đang xem chủ đề này, vừa xem nàng vừa mắng:

- Tên Đường Kim chết tiệt, không biết xấu hổ, lại lấy ta kiếm tiền coi như xong, còn vô sỉ như vậy.

Cô gái này không phải ai khác, đúng là Tần Thủy Dao, lúc này tâm tình của nàng không được tốt cho lắm. Vốn là nàng vô cùng hứng thú khi về nhà, nàng muốn đem ảnh chụp Đường Kim ôm Đường Thanh Thanh ở chung một chỗ cho mẹ của nàng là Tần Khinh Vũ xem, nàng vốn tưởng rằng mẹ của nàng sẽ đáp ứng yêu cầu từ hôn của nàng. Nào biết rằng, thái độ của Tần Khinh Vũ vẫn kiên quyết như cũ, vẫn không muốn thoái hôn.

- Hừ hừ, tên Đường Kim chết tiệt, hiện tại đã có mấy trăm người báo danh, ngươi cứ ở đó mà chờ bị tra tấn đi.

Thấy danh sách khổng lồ kia thì lập tức Tần Thủy Dao liền cao hứng trở lại. Tên hỗn đản Đường Kim chết tiệt này thật sự là khiến nàng mất mặt mà, nàng cũng không muốn để hắn yên như vậy.

Đến 23h thì Đường Kim tắt máy vi tính, rồi đi vào phòng ngủ, hắn không lên giường ngủ mà ngồi dưới đất, bắt đầu luyện công.

Khép hờ hai mắt lại, chân khí trong người hắn cứ như vậy mà vận chuyển. Trong không khí, một hơi thở mát mẻ liền lao vào trong cơ thể của hắn để dung hợp với chân khí bản thân, cùng lúc đó, ở cổ tay trái của hắn thì từng luồng chân khí dày đặc lao vào thân thể hắn cùng họi tụ với chân khí trong cơ thể hắn, sau mỗi vòng chân khí luân chuyển mà chân khí trong cơ thể hắn càng mạnh mẽ hơn.

Hiện tại toàn bộ võ công của Đường Kim đều là là học từ sư phụ của hắn. Nhưng mà nội công hắn đang tu luyện đây lại là một ngoại lệ, theo như lời của sư phụ của hắn thì một thân nội công này của hắn là từ khi hắn một tuổi thì đã tu luyện rồi. Hắn vẫn không biết rốt cuộc đây là loại nội công gì nhưng mà hắn biết được uy lực của nó vô cùng cường đại. Tuy rằng không có tâm pháp cụ thể nhưng mà hắn vẫn sớm biết rõ đường đi của chân khí trong cơ thể hắn, giống như môn nội công này trời sinh ra là để cho hắn tập luyện vậy. Mà mỗi lần luyện công thì chiếc vòng ngọc màu đen trên tay của hắn lại trợ giúp cho hắn rất nhiều, cho nên khi hiểu được việc này thì hắn không bao giờ tháo chiếc vòng ngọc màu đen ra trong khi tập luyện nội công. Chiếc vòng ngọc này quả thật là một bảo vật vô giá với hắn.

Sư phụ của hắn từng nói cho hắn biết bất luận là vòng ngọc này của hắn hay hắn sinh ra đã biết môn nội công này, còn có cái ngọc bội và chiếc vòng cổ có chìa khóa màu vàng kỳ dị kia đều đồ mà cha mẹ của hắn lưu lại. Ngay khi sư phụ hắn tìm thấy hắn thì những vật này đã nằm trên người của hắn, tuy rằng sư phụ hắn không biết lai lịch của những món đồ này nhưng mà hắn có thể xác định những thứ này đều là những bảo vật vô cùng trân quý a.

Nội công cường đại thì hắn đã được thể nghiệm, vòng tay này đối với tu luyện của hắn có sự trợ giúp thì hắn đã rõ ràng. Còn về phần cái ngọc bội thì đó là chỗ ở của Hoa Hoa, cái duy nhất mà hắn không hiểu rõ công hiệu lắm, chính là chiếc chìa khóa vàng kia. Hắn từng hy vọng đây là cái chìa khóa vạn năng, có thể mở được toàn bộ những cánh cửa trên thế giới này nhưng mà đáng tiếc cho hắn là hắn đã thử mở rất nhiều thứ nhưng cuối cùng không mở được gì.

Bất quá, Đường Kim tin chắc rằng một ngày nào đó hắn sẽ biết hết thảy mọi việc.

Một đêm nay, cũng giống như những đêm khác trong mấy năm qua, Đường Kim cứ ngồi dưới sàn luyện công như thế, mãi cho đến khi tia nắng ban mai đầu tiên lóe lên thì hắn mới mở mắt ra.

Cả đêm luyện công nhưng hắn cũng không thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, ngược lại, trông hắn có vẻ tỉnh táo, tinh thần sáng láng hơn.

Đánh răng, rửa mặt, tắm rửa, rời khỏi nhà.

Đường Kim không đến căng tin của trường mà hắn đi ra ngoài ăn sáng. Lúc này đây là hắn đang ăn trứng hồn đồn (Không hiểu món gì chắc là món ăn ở bên ấy). Hắn phát hiện được thịt ở trong trứng hồn đồn này cũng tương đốt nhiều, nhưng mà ăn hết năm bát trứng hồn đồn rồi mà hắn vẫn còn thấy có chút không đủ, cuối cùng thì hắn vẫn quyết định mua một con vịt quay nhét vào trong bụng.

Đợi sau khi Đường Kim tiêu diệt xong bữa sáng của mình thì cũng đã hết tiết đầu tiên.

- Anh bạn, sao giờ này mới thấy cậu đến đây?

Thấy Đường Kim thì Trương Tiểu Bàn có chút ngạc nhiên.

- Vì sao tôi không thể đi đến đây vào lúc này?

Đường Kim lại hỏi ngược lại.

- Tôi thấy cậu là người thích học Hóa, thế mà tiết thứ nhất là tiết Hóa mà cậu lại không lên học. Ngược lại, tiết thứ hai này chính là tiết Anh văn, thế mà cậu lại chạy đến đây. Điều này chẳng lẽ không kỳ quái sao?

Hiển nhiên là Trương Tiểu Bàn nghĩ không ra.

Đường Kim ngơ ngác như con chú nai vàng, hỏi:

- Chẳng lẽ sau tiết này chính là tiết Anh văn sao?

- Chẳng lẽ ngay cả thời khóa biểu mà cậu cũng chưa xem qua sao?

Trương Tiểu Bàn có chút hết chỗ nói.

Hiển nhiên là Đường Kim chưa xem qua thời khóa biểu rồi, lúc này hắn đang nghĩ là có nên bùng tiết Anh văn không? Nhưng mà hắn chưa kịp hành động thì bên ngoài hành lang đã truyền đến những tiếng bước chân quen thuộc. Sau đó là tiếng chuông vào tiết học vang lên, giáo viên mỹ nữ, xinh đẹp Tô Vân Phỉ đã đi vào lớp học, lúc này nàng đã đứng ở trên bục giảng.

- Class begin!

Sau khi tiếng chuông vang xong thì giọng nói của Tô Vân Phỉ cũng vang lên.

Đường Kim cũng giống như mọi người, hắn liền dứng dậy nhưng mà đồng thời cũng nói thầm một câu:

- Xem ra là cô giáo của chúng ta đang tính tìm bạn trai rồi.

Sau khi mọi người ngồi xuống thì ít nhất là có hơn nửa số người trong lớp đều không nhịn được mà nhìn sang Đường Kim. Người thật thật sự là rất bá đạo a, toàn sửa những lời dạo đầu mới vào lớp của giáo viên, quả thật là một nhân tài mà.

- Hôm nay chính ta sẽ không học bài mới, tôi sẽ kiểm tra mọi người một chút.

Những lời nói kế tiếp của Tô Vân Phỉ liền khiến cho các bạn học nhất thời khẩn trương lên, kiểm tra sao? Nhanh như vậy đã kiểm tra à?

Chương 35: Viết văn làm cho giáo viên Anh văn tức chết.

- Tôi phát hiện trình độ Anh văn của mọi người rất kém, tôi hy vọng có thể qua kiểm tra để hiểu rõ được các bạn, nắm rõ trình độ Anh văn của từng người. Lần kiểm tra này thì tôi chưa chuẩn bị đề nhưng mà mỗi bạn có thể viết một bài văn bằng tiếng Anh, mặc kệ các bạn viết cái gì miễn sao là tiếng Anh là được. Hiện tại các bạn hãy bắt đầu viết đi, trước khi hết tiết thì tôi sẽ thu lại.

Tô Vân Phỉ nói thêm.

Nghe Tô Vân Phỉ nói như thế thì mọi người thở phào một hơi, thì ra thì đây cũng không phải là một bài kiểm tra.

Đường Kim thì có chút buồn bực, viết văn bằng tiếng Anh? Chuyện khó như vậy thì tại sao hắn lại đụng phải đây? Sớm biết là kiểm tra thì trốn học cho rồi, như thế có tốt không a.

- Trương Tiểu Bàn, trình độ Anh văn của cậu như thế nào? Giúp tôi làm bài kiểm tra này đi.

Lúc này đây, Đường Kim lập tức bắt đầu đánh chủ ý lên người của Trương Tiểu Bàn.

- Anh bạn, bản thân tôi còn chưa viết được vài chữ nữa là, làm hộ sao được.

Trương Tiểu Bàn lộ vẻ mặt như quả mướp đắng.

- Haiz, xem ra thì phải tự lực cánh sinh a.

Đường Kim suy nghĩ một lát, hai mắt của hắn xoay động, đột nhiên có một chủ ý, hắn nhanh chóng lấy sách Anh văn ra rồi tìm kiếm một lát, cuối cùng thì rốt cuộc hắn cũng tìm được một câu, sau đó hắn liền bắt đầu viết vào bài làm của mình.

Năm phút sau.

Đường Kim giơ tay lên:

- Thưa cô, em viết xong rồi.

Nghe Đường Kim nói thế thì tất cả bạn học liền dừng bút, mấy chục ánh mắt kinh ngạc liền nhìn về phía Đường Kim, chẳng lẽ tên tiểu tử này lại là một thiên tài Anh văn sao? Nhưng mà nghĩ lại một chút thì mọi người không cho là đúng, thiên tài Anh văn mà có thể làm bài được 0 điểm sao?

Tô Vân Phỉ cũng có chút kinh ngạc, nàng chủ động đi xuống bục giảng, đi tới trước mặt Đường Kim:

- Đưa cho tôi xem thử.

Đường Kim liền đưa bài làm của mình cho Tô Vân Phỉ xem, Tô Vân Phỉ cầm lấy bài làm của Đường Kim rồi nhìn thoáng qua, nhất thời vẻ mặt của nàng liền tràn đầy hắc tuyến, nhìn kỹ vào nội dung bài làm thì hai mắt của nàng lại phún lửa.

“Bộp”

Tô Vân Phỉ đem bài làm của Đường Kim đập xuống bàn, rồi nói:

- Viết lại.

Đường Kim buồn bực, hắn cảm giác mình viết rất tốt a.

Ba phút sau.

Đường Kim lại giơ tay lên:

- Thưa cô Tô, em viết xong rồi.

Khuôn mặt của Tô Vân Phỉ đen lên, nàng lại bước tới trước mặt của Đường Kim, trực tiếp cầm bài làm của Đường Kim lên nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt của nàng liền trở nên hơi hồng.

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ vào Đường Kim:

- Đi ra ngoài, sau này em không cần vào tiết tôi dạy nữa.

- Cảm ơn cô, chào cô, hẹn gặp lại.

Đường Kim rất nghe lời, hắn liền đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng học.

Tô Vân Phỉ hung hăng đập bài làm của Đường Kim lên bàn sau đó nàng cũng bước ra khỏi phòng học, hiển nhiên là lúc này nàng cũng tức giận không nhẹ.

- Không biết là rốt cuộc anh bạn này đã viết cái gì đây?

Trương Tiểu Bàn lầm bầm lầu bầu sau đó liền nhìn thoáng qua bài làm của Đường Kim, nhất thời thì hắn liền bội phục Đường Kim, hắn đứng lên nói:

- Nhân tài a, Đường Kim thật con mja nó, cậu quả thật là một nhân tài mà.

- Ủa? Trương Tiểu Bàn, rốt cuộc thì Đường Kim đã viết những gì?

Tô Vân Phỉ đi ra khỏi lớp thì những người khác cũng rất tò mò, hỏi thăm Trương Tiểu Bàn.

- Tớ sẽ chụp ảnh lại rồi post lên mạng, tuyệt đối là một tin hot a.

Trương Tiểu Bàn lấy điện thoại ra rồi chụp lấy bài làm của Đường Kim, sau đó hắn liền đưa cho tên vừa hỏi nhìn xem:

- Này, cậu tự nhìn xem đi.

Người nọ vừa nhìn vào thì cũng lập tức cảm thán rồi đứng lên:

- Ta kháo, tên tiểu tử này quả thật là một hàng khủng mà.

- Cho tớ xem với.

- Tớ cũng muốn xem.

….

Rất nhanh, bài làm của Đường Kim cũng bắt đầu được truyền bá rộng rãi ra trong lớp học, mà lúc này đây Trương Tiểu Bàn cũng đã bắt đầu đem hình ảnh mà mình chụp được bằng điện thoại đi động post lên diễn đàn, hơn nữa tiêu đề của chủ đề này lại là:

- Hai bài văn khiến cho giáo viên dạy Anh văn tức chết.

Ba mươi phút sau.

Trong lớp 10/1.

Tiếng chuông hết tiết học vang lên, Trương Ny liền giật giật tay áo của Tần Thủy Dao, rồi nàng liền đưa chiếc điện thoại di động của mình đến trước mặt Tần Thủy Dao:

- Tần Thủy Dao, cậu mau nhìn này.

- Hai bài văn khiến cho giáo viên dạy Anh văn tức chết sao?

Tần Thủy Dao xem hết phần đầu tiên, sau đó liền thì thầm một câu:

- Tớ cũng muốn cho giáo viên dạy Anh văn tức chết a. Hả, nhưng mà đây không phải là bài văn được viết bằng tiếng Anh mà dường như nó được viết bằng tiếng Trung a.

Quả thật là bài văn này dường như là được viết bằng toàn bộ tiếng Trung, chỉ có hai câu mở đầu là viết bằng tiếng Anh mà thôi còn toàn bộ là được viết bằng tiếng Trung. Đây là một đoạn hội thoại giữa một giao viên mà một học sinh, câu nói đầu tiên là:

- Can you speak Chineses?

Sau đó giáo viên liền trả lời:

- Yes!

Trừ 2 câu mở đầu này được viết bằng tiếng Anh ra thì toàn bộ những câu kế tiếp là cuộc đối thoại được viết bằng tiếng Trung.

- Thưa cô, cô có bạn trai chưa?

- Vẫn chưa có.

- Thưa cô, nếu em làm bạn trai của cô thì sau này em có thể không đến lớp học Anh văn được không?

- Được.

….

Phần sau của đoạn văn này cũng còn không ít nhưng mà đều là một loạt vấn đền lung tung xà bần. Thậm chí cũng có câu hỏi về số đo ba vòng của giáo viên này nữa, Tần Thủy Dao nhận thấy thì bài văn này sẽ chọc giận giáo viên dạy Anh văn mà, nếu mà nàng tức chết cũng không phải là chuyện lạ.

- Cho nên nói, lão công của cậu thật là đỉnh a.

Trương Ny trộm cười lên một tiếng rồi nói:

- Bất quá cậu có thấy không? Dường như lão công của cậu có ý đồ bất lương với giáo viên đó nha.

- Cái gì, bài văn này là do tên Đường Kim khốn kiếp kia viết sao?

Tần Thủy Dao liền sửng sốt.

- Đúng vậy, cậu cứ xem phần thứ hai đi, cũng là do lão công của cậu viết đó.

Trương Ny cười hì hì:

- Không thể không nói, lão công của cậu đúng là một tên lưu manh a, không hổ là Đường lưu manh mà.

Tần Thủy Dao vội vàng nhìn sang bài viết thứ hai, bài này toàn viết được bằng chữ tiếng Anh nhưng mà nội dung rất ít, tổng cộng chỉ có 6 câu.

- Hi.

- Hi.

- I Love you.

- I Love you too.

- F**k you.

- F**k me.

Xem hết bài viết này thì Tần Thủy Dao lập tức đứng dậy, mắng lên:

- Phi, tên hỗn đản Đường Kim này thật là một tên lưu manh mà. Tớ nhất quyết phải từ hôn với hắn.

- Ây za, nếu không thì cậu hãy đem bài văn này cho mẹ cậu nhìn qua đi?

Trương Ny vội đề nghị Tần Thủy Dao.

- Tớ thấy phân nửa là vô dụng thôi, ngày hôm qua tớ đã đưa ảnh chụp tên Đường Kim khốn kiếp kia thân mật cùng với một nữ nhân. Thế mà mẹ tớ lại không đồng ý để cho tớ từ hôn hơn nữa mẹ còn bảo tớ rằng tờ phải giám sát chặt chẽ tên hỗn đản kia, nói với tớ rằng đừng để cho người khác cướp hắn đi.

Tần Thủy Dao có chút nhụt chí rồi.

- Tớ cũng không biết là tên kia có điểm nào tốt, bộ dạng cũng không đẹp trai hơn nữa quan trọng hơn thì hắn chính là một tên lưu manh, đặc biệt hơn là hắn rất đáng giân.

- Kỳ thật thì tớ cũng thấy Đường Kim cũng không tệ lắm a.

Trương Ny cười hì hì:

- Nếu không thì cậu hãy đem hắn tặng lại cho tớ là được rồi.

- Cậu thích hắn thì cậu hãy theo đuổi hắn đi.

Tần Thủy Dao liếc cặp mắt trắng dã của mình nhìn vào Trương Ny một cái sau đó liền bắt đầu gục đầu lên bàn.

Cục cảnh sát thành phố Ninh Sơn.

Văn phòng cục trưởng.

Đường Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh bàn, nàng nhìn vào nam nhân trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi đối diện với nàng, khuôn mặt của nàng hơi lộ ra vẻ khẩn trương.

Nam nhân này có khuôn mặt hình chữ Quốc, làm cho người khác có cảm giác không giận mà uy nghiêm mà hắn cũng không phải là ai khác, người này chính là nhân vật số một của cục cảnh sát thành phố Ninh Sơn, cục trưởng Nhâm Chính Kiệt.

Ba tháng trước khi Đường Thanh Thanh mới chính thức đi làm tại cục cảnh sát, trong ba tháng qua thì Nhâm Chính Kiệt vẫn chăm sóc nàng, bất quá Đường Thanh Thanh luôn luôn có một loại cảm giác dường như Nhâm Chính Kiệt chăm sóc mình không đơn giản giống như ở bề ngoài vậy. Mà sau khi chuyện tối hôm qua phát sinh thì Đường Thanh Thanh không còn tin tưởng vào Nhâm Chính Kiệt như lúc nàng mới bước chân vào cục cánh sát nữa.

Cho nên lúc này thì Đường Thanh Thanh khẩn trương rất nhiều hơn nữa lại còn có một chút đề phòng.

- Tiểu Đường, chú có mấy vấn đề muốn hỏi cháu.

Rốt cuộc thì Nhâm Chính Kiệt cũng mở miệng, giọng nói vô cùng ôn hòa:

- Cháu không cần khẩn trưởng, chỉ cần ăn ngay nói thật là được.

- Vâng, cục trưởng.

Đường Thanh Thanh gật đầu lên tiếng.

- Được rồi, vậy thì chuyện tối hôm qua, trong cục cánh sát có ba vị đồng nghiệp đột nhiên hôn mê, vậy cháu có biết nguyên nhân xảy ra việc này không?

Nhâm Chính Kiệt thoáng trầm ngâm một chút rồi hỏi.

- Không biết.

Đường Thanh Thanh lắc lắc đầu.

- Tối hôm qua, có một học sinh tên là Đường Kim đã đến cục cảnh sát, cháu có biết người này không?

Nhâm Chính Kiệt lại hỏi.

Chương 36: Trộm không đúng chỗ.

- Có quen biết.

Đường Thanh Thanh gật gật đầu, hiển nhiên là nàng biết không thể giấu diếm chuyện này được:

- Cục trưởng, Đường Kim là em trai kết nghĩa của tôi, nó đến nơi này tìm tôi có chút chuyện mà thôi.

Nhâm Chính Kiệt gật gật đầu:

- Tốt lắm, tiểu Đường, nếu mà có người khác hỏi cháu vấn đề giống như chú thì cháu nhớ rõ là cũng trả lời như vậy

- Hả?

Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc nhìn Nhâm Chính Kiệt.

- Tiểu Đường, có một số việc mà chú không có cách nào khác để nói cho cháu hiêu rõ được.

Nhâm Chính Kiệt thở dài một hơi:

- Nhưng mà chú hy vọng hiểu được rằng là có lẽ chú không xứng đáng ngồi lên chức cục trưởng này nhưng mà tuyệt đối cháu không phải là kẻ địch của chú, có một số việc chú cũng muốn làm nhưng mà lại hữu tâm vô lực.

Đường Thanh Thanh trầm mặc, lúc này nàng cũng không biết nên nói gì nữa, nàng tất nhiên là sẽ không tin những lời này của Nhâm Chính Kiệt, cho nên nàng cảm thấy chính mình vẫn còn chút điểm này là còn khá.

- Không còn việc gì nữa rồi, cháu ra ngoài làm việc đi.

Nhâm Chính Kiệt còn nói thêm.

- Vâng, cục trưởng.

Đường Thanh Thanh đứng dậy rồi đi ra khỏi văn phòng của Nhâm Chính Kiệt nhưng mà trong lòng vẫn có chút mơ hồ như cũ. Chuyện này hôm qua cứ như vậy mà trôi qua không một tiếng động nào sao?

Đột nhiên lúc này chuông điện thoại di động của Đường Thanh Thanh lại vang lên, Đường Thanh Thanh lấy điện thoại ra thì thấy số gọi đến là một số lạ.

- Alo, tôi là Đường Thanh Thanh đây.

Cảnh sát thấy số lại gọi đến cũng không ngạc nhiên cho nên Đường Thanh Thanh liền bấm nút nghe máy.

- Chị Thanh là em, Đường Kim đây.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc với Đường Thanh Thanh, đó là giọng của Đường Kim:

- Em vừa mới mua xong một cái di động, sau này nếu muốn tìm em thì chị hãy gọi vào số này nha.

- Tiểu đệ là cậu a?

Đường Thanh Thanh vội vàng đi đến một nơi yên lặng rồi nói nhỏ giọng:

- Chị nói cho cậu nè, bọn người Hà Vĩ Minh vẫn chưa tỉnh lại, bất quá dường như là cục trưởng đã ra mặt giúp chúng ta thu xếp chuyện này. Tạm thời sẽ không có người tìm chúng ta để gây phiền toái nhưng mà chị cũng không rõ vì sao cục trưởng phải giúp chúng ta?

- Không cần phải quan tâm đến ông ta, tóm lại là sau này nếu chị có phiền toái gì thì em sẽ bảo vệ cho chị, cứ yên tâm đi.

Đường Kim liền nói.

- Ừ, nếu như thế thì được rồi.

Đường Thanh Thanh liền đồng ý, sau khi trải qua chuyện tối qua thì nàng đã có sự tín nhiệm không rõ từ đâu vào cậu em trai kết nghĩa mời một ngày này.

Lúc này Đường Kim đang ở trong một cửa hang điện thoại, sau khi dùng 999 đồng để mua chiếc điện thoại đi động thì hắn liền gọi cho Đường Thanh Thanh, sau đó hắn cũng không gọi cho ai khác. Lúc này hắn đang tính toán đi trở về trường học bởi vì hôm nay trừ lên lớp ra thì dường như cũng không có chuyện gì phải làm cho nên tạm thời hắn không cần phải đi kiếm tiền. Chuyện mà hắn muốn làm chính là tìm thức ăn cho Hoa Hoa.

Nhưng mà thức ăn cho Hoa Hoa thì hiện tại hắn cũng biết nên đi tới đâu để tìm, trước kia lúc hắn còn ở với sư phụ ở nông thôn thì hắn có thể lên núi rừng tìm những con độc trùng, độc xà… cho Hoa Hoa ăn. Nhưng mà ở đây là thành phố thì lấy đâu ra núi với rừng, muốn tìm thức ăn cho Hoa Hoa cũng không phải là một việc dễ dàng.

Đường Kim đang bước ở trên đường thì đột nhiên một chiếc xe bus dừng lại ở bên cạnh hắn, lúc này thấy được chiếc xe bus đang đứng ở chỗ này thì theo bản năng Đường Kim liền liếc mắt nhìn một cái. Sau đó từ trên chiếc xe bus này thì hắn phát hiện ra được một nơi gọi là công viên Ninh An.

Công viên?

Đường Kim hơi suy nghĩ một chút, rốt cuộc hành đành phải thay đổi kế hoạch về trường của mình. Hắn liền lên xe bus, trong thành phố Ninh Sơn này thì công viên cũng tương đối nhiều, cho nên hắn cảm thấy được có lẽ ở những nơi như công viên thì có thể tìm được thức ăn cho Hoa Hoa.

Lúc này, khi lên xe bus thì hắn thấy trong này đã hết chỗ, cho nên Đường Kim không thể tìm được chỗ ngồi, hắn chỉ có thể đứng.

Quảng đường đi từ đây đến công viên Ninh Sơn cũng không xa, khi xe ra khỏi đường số 5, tới trước công công viên Ninh An thì ít nhất có mười mấy người cùng đứng dậy chuẩn bị xuống xe. Đường Kim cũng chuẩn bị đi xuống nhưng mà đúng vào lúc này thì hắn có cảm giác có một bàn tay đang móc vào túi quần của hắn, phát giác được điểm này thì đột nhiên hắn liền bỏ tay của mình vào túi, nắm lấy cánh tay của đối phương.

Hắn quay đầu lại thì thấy được phía sau mình chính là một nữ nhân trẻ tuổi, bộ dạng của nữ nhân này cũng không tệ lắm, cách ăn mặc cũng rất gợi cảm, thậm chí là mỗi động tác nhấc tay nhấc chân của nàng đều có thể làm cho người khác mơ tưởng hảo huyền. Bởi vì một bàn tay của nàng đã bỏ vào túi quần của Đường Kim cho nên trong ánh mắt của mọi người thì dường như nàng và Đường Kim đang làm một chuyện mập mờ gì đó.

- Vô lễ a, có sắc lang.

Nữ nhân trẻ tuổi này dùng sức muốn đem tay của mình thoát khỏi cánh tay của Đường Kim nhưng đáng tiếc là nàng không thể làm được. Sau đó đột nhiên nàng la lớn lên một tiếng, lúc la lên thì đồng thời một tay còn lại của nàng cũng vung lên hướng về mặt của Đường Kim mà tát một cái, đang làm ra bộ muốn đánh một tên sắc lang.

Mọi người vốn chuẩn bị xuống xe lúc này nghe nữ nhân trẻ tuổi này kêu lên như thế thì liền nhìn qua phía bên này. Sau đó ánh mắt của bọn họ liền tỏ ra khinh bỉ khi nhìn vào Đường Kim.

- Tuổi còn trẻ như vậy mà không chịu học hành tử tế a.

Có một ông cụ già nhìn lại, lắc lắc đầu than thở.

“Bốp”

Lúc này đột nhiên một tiếng bạt vang vang lên, truyền vào tai của mọi người. Gương mặt bên phải của nữ nhân trẻ tuổi này xuất hiện dấu 5 ngón tay nhưng đây cũng không phải là kiệt tác của Đường Kim mà là do bàn tay trái của nàng làm. Sau đó, đột nhiên bàn tay trái của nàng cứ như vậy mà tát vào mặt mình.

- Đây là do tự chính cô đánh a, cái này cũng không thể gọi là do tôi sử dụng bạo lực được nha.

Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra uể oải nói:

- Vừa rồi tay của cô bỏ vào trong quần của tôi muốn móc túi, tôi còn chưa kêu cô trộm của tôi thế mà cô lại còn kêu rằng tôi vô lễ với cô, cô đáng để tôi phải vô lễ sao? Nếu cô thích người khác vô lễ với cô như vậy thì tại sao cô phải làm một kẻ móc túi, không dứt khoác đi làm tiểu thư đi?

Đường Kim nắm lấy cánh tay của nữ nhân trẻ tuổi kia lôi từ trong túi của mình ra. Sau đó, mọi người trên xe bus liền thấy được lúc này đây trên bàn tay của nàng còn nắm một chiếc điện thoại di động.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên xe bus liền ngẩn ngơ như cây cơ. Hiện tại vào lúc này thì ngay cả là người ngu cũng hiểu được nữ nhân trẻ tuổi này đúng là một kẻ móc túi, nói cách khác, có người nào bị tâm thần mà đem điện thoại di động của mình nhét vào trong túi quần của người khác không?

Ông cụ ngồi ở phía trước kia lại thở dài rồi lên tiếng:

- Người còn trẻ như vậy mà cái gì không học lại học thói xấu như vậy.

- Mắt ông mờ rồi, đừng có nói lung tung lang tang nữa.

Lúc này với ông cụ kia thì Đường Kim cũng có chút khó chịu rồi, để lại những lời này rồi thì hắn liền xuống xe nhưng mà khi xuống xe thì hắn cũng nắm lấy cánh tay của tên móc túi kia, đem nàng kéo xuống xe luôn.

Đưa tay cầm lấy lại cái điện thoại di động của mình, Đường Kim liền bấm số điện thoại của Đường Thanh Thanh.

- Có chuyện gì thế?

Rất nhanh trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Đường Thanh Thanh nhưng mà lúc này dường như giọng nói của Đường Thanh Thanh có chút buồn bực, dù sao lần này Đường Kim cũng gọi cách lần trước chưa đến mười phút a.

- Chị Thanh, em lại bắt được một tên trộm, chị có muốn không?

Đường Kim nói thẳng vào vấn đề.

- Hả? Cậu lại bắt được một tên trộm sao?

Đường Thanh Thanh nghe được Đường Kim bắt được một tên trộm thì ngẩn ra sau đó nàng liền tỏ ra hưng phấn, hỏi:

- Hiện tại cậu đang ở nơi nào đó? Chị sẽ lập tức tới ngay.

- Em đang ở trạm xe bus tại công viên Ninh An.

Đường Kim nhìn quanh bốn phía rồi trả lời.

- Biết rồi, chị sẽ đến ngay.

Đường Thanh Thanh lập tức cúp điện thoại.

Đường Kim thấy Đường Thanh Thanh tắt mắt thì liền lấy điện thoại bỏ lại vào trong túi quần của mình rồi nhìn vào nữ nhân trẻ tuổi này, bắt đầu giáo dục nàng:

- Trộm cũng trộm không đúng chỗ, muốn trộm thì trước hết phải coi thử đối tượng mình muốn trộm là ai. Hiện tại thì cô xem thử tôi là người tùy tiện mà cô muốn trộm là trộm sao?

- Thả cái tay chóa của mày ra.

Lúc này đây không đợi nữ nhân trẻ tuổi này lên tiếng thì đột nhiên một tiếng tức giận ở bên cạnh truyền đến. Đường Kim quay đầu lại nhìn thì thấy một nam tử gầy yếu xuất hiện trước mặt của mình, vẻ mặt của tên nam tử này vô cùng hung hác, nhìn chằm chằm vào Đường Kim:

- Đệt con mja mày, mau thả lão bà của tao ra, nếu không thì lão tử sẽ làm thịt mày.

Trên tay của tên nam tử này chính là một con dao bấm, đinh một tiếng, lưỡi dao đã xuất hiện, quang mang bắn ra xung quanh.

Chương 37: Vận khí thật tốt.

- Haizz, các người thật sự không xứng đáng làm trộm.

Đường Kim lại lắc đầu rồi thở dài:

- Kẻ trộm chính là trộm cũng không phải là cướp, thân là một kẻ trộm thì các người phải có bổn phận của kẻ trộm. Từ trộm nhỏ biến thành tội phạm cướp bóc thì thật đúng là mất chất a.

Nhìn vào nữ nhân trẻ tuổi Đường Kim lại tiếp tục bài giảng của mình:

- Còn có a, cô tìm nam nhân này làm chồng của mình thì xem ra ánh mắt của cô thật sự rất kém a. Cô làm trộm còn hắn đứng xem, thật sự thì rất không bình thường.

Cuối cùng, Đường Kim lại nhìn vào tên nam nhân gầy yếu kia rồi nói:

- Tôi nói, loại người như anh thì còn sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa không? Nếu không thì không bằng hiện tại anh hãy tự đâm một dao vào người để chết đi.

- Đệt con mja mày, con mja nó, nói nhiều như thế thì mày có thả lão bà của tao ra không?

Nam tử gầy yếu liền bước tới gần Đường Kim, ánh mắt vô cùng hung ác:

- Đừng tưởng rằng lão tử không dám giết người, người chết trên tay của lão tử thì cũng không chín cũng mười.

- Hử?

Đường Kim nghe tên nam tử gầy yếu trước mặt nói như thế thì có chút kinh ngạc:

- Nói như vậy thì anh chính là một tên tội phạm giết người sao?

- Kháo, cho mày mặt mũi mày lại không cần vậy để lão tử đâm chết mày.

Tên nam tử gầy yếu này hiển nhiên là không có sự kiên nhẫn, hắn cũng không trả lời vấn đề của Đường Kim mà trực tiếp cầm con dao bấm rồi vọt tới Đường Kim, hắn hung hăng đâm về phía lồng ngực của Đường Kim, ra tay vô cùng tàn ác.

Ánh mắt của Đường Kim mất hẳn vẻ cười đùa, xem cách ra tay của tên trước mặt thì Đường Kim bắt đầu tin tưởng rằng tên này quả thật dám giết người rồi. Chỉ có người đã từng ra tay giết người mới có thể ra tay hung ác, quyết đoán như thế.

- Chị Thanh, chị thật là có vận khí tốt a, lại có một tên giết người nữa tự đưa mình tới đây.

Đường Kim lẩm bẩm lầu bầu, đối với đòn công kích này của tên nam tử dường như là không có chút uy hiếp gì đối với hắn. Trong mắt của người thường thì tốc độ rút dao của tên nam tử gầy yếu này rất nhanh nhưng mà đối với Đường Kim mà nói thì đây quả thật là một động tác quá chậm.

Một bàn tay của Đường Kim đang nắm lấy cánh tay của nữ nhân trể tuổi kia, tay còn lại liền duỗi ra, dễ dàng nắm lấy cánh tay của tên nam nhân kia, rồi sau đó tay của Đường Kim hơi dùng lực.

“A..A”

Tên nam tử gầy yếu liền kêu thảm lên một tiếng, con dao bấm trong tay của hắn rơi xuống đất.

Thấy vậy thì Đường Kim liền buông tay của tên nam tử gầy yếu này ra, sau đó thuận tay ngồi xuống đất cầm lấy con dao bấm kia, vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra đồng tình nhìn vào người này:

- Có nhiều việc tốt không làm sao lại đi làm kẻ giết người đây? Anh muốn làm kẻ giết người còn chưa tính hơn nữa vì cái gì mà còn muốn khoe khoang trước mặt của tôi nữa đây?

Tên nam tử gầy yếu dùng ánh mắt oán độc nhìn vào Đường Kim sau đó làm ra một động tác khiến cho Đường Kim có chút giật mình. Đột nhiên hắn xoay người mà chạy, hiển nhiên là hắn muốn bỏ trốn.

- Nam nhân này thật sự là rất không có khuôn phép a.

Đường Kim có chút đồng tình nhìn vào nữ nhân trẻ tuổi trước mặt một cái, sau đó hắn giơ tay lên rồi quăng con dao bấm vào người tên gầy yếu kia.

“A..A”

Vừa mới chạy được khoảng 10m thì tên nam tử kia liền kêu thảm một tiếng rồi ngã gục xuống đất, cũng không đứng dậy được nữa, lúc này trên bắp chân của hắn có gắn thêm một thứ, thứ này chính là con dao bấm.

- Hai người đã là vợ chồng, hẳn là phải đồng cam cộng khổ với nhau, sao mà anh lại có thể chạy trốn một mình chứ?

Đường Kim cười hì hì:

- Tôi thật sự là một ngươi vĩ đại a, lại giúp cho một đôi vợ chồng sum họp lại, vĩnh viễn không chìa lìa với nhau rồi.

- Có người ăn cướp, cứu mạng a, cứu mạng a, cứu mạng a…

Thấy tên nam tử gầy yếu kia nằm ở dưới đất không nhúc nhích nổi thì nữ nhân trẻ tuổi này liền kêu lớn lên. Lúc này sở dĩ nàng không dám la lớn lên là vì nàng muốn đợi tên nam tử gầy yếu kia cứu nàng nhưng mà hiện tại thì nàng phát hiện được, tên nam tử gầy yếu kia không thể trông cậy được, hiện giờ bản thân hắn còn khó giữ rồi làm sao có thể cứu được nàng. Hiện giờ chỉ còn trông cậy vào quần chúng nhân dân mà thôi.

Hiện tại thì vị trí của Đường Kim, tên nam tử gầy yếu và nữ nhân trẻ tuổi kia chỉ cách lối vào của công viên Ninh An khoảng 200m, người đi qua đi lại, đi vào đi ra có rất nhiều. Lúc này nữ nhân trẻ tuổi kia gọi to lên hiển nhiên là cũng khiến cho rất nhiều người chú ý đến nhưng chú ý thì chú ý, khi mọi người nghe được là có ăn cướp thì cũng không có một ai dám đến hỗ trợ, một số người nghe được nàng kêu như thế thì ngược lại, lại càng trốn xa hơn giống như là thấy ôn dịch vậy.

Nữ nhân tẻ tuổi thấy không có một ai tới trợ giúp mình thì trong lòng nàng lại sinh ra một kế khác, đột nhiên nàng nằm xuống đất rồi cao giọng lên kêu :

- Cứu mạng a, có thành quản người đây này.

(Thành quản: quản lí đô thị)

Thành quản đánh người?

Đầu năm nay, điều khiến cho mọi người tức giận không phải là tội phạm cướp bóc, cũng không phải là những tên ăn trộm mà chính là thành quản. Đúng lúc này, nghe thấy nữ nhân trẻ tuổi kia kêu lên thành quản đánh người thì lập tức có một đám người đi qua, nhân số ít ra cũng mười người.

Nhìn thấy được lúc này trên mặt đất có một nữ nhân trẻ tuổi đang nằm, còn bên kia thì có một người nam nhân đang bị dao đâm vào chân thì tất cả mọi người liền nhận định rằng, thật sự là thành quản đánh người.

- Đánh gãy răng của hắn đi.

Có một nam nhân hô lên một câu, sau đó liền vọt lên, một quyền đấm về Đường Kim.

Mà mười mấy người khác cũng giống như vậy, bọn hắn liền bất chấp tất cả mà cùng nhau vọt tới về chỗ Đường Kim, ra quyền, tung cước.

- Trên đời này người ngu ngốc quả nhiên là dễ dàng bị lợi dụng nhất a.

Đường Kim có chút buồn bực, trên đời này quả thật là có quá nhiều người ngốc, người mù cũng có rất nhiều nhưng mà ngươi ta cứ như vậy mà kêu lên một câu lại có thể khiến cho nhiều người xem hắn là thành quản.

- A... Ách... Đau quá... Đừng đánh ta a... A...

Một đám người tung quyền tung cước, đột nhiên lại có người kêu lên thảm thiết lien tục, đánh cho đã tay đã chân, đột nhiên mọi người mới cảm nhận được có chút không thích hợp, như thế nào mà tiếng kêu thảm thiết này chính là tiếng kêu của nữ nhân?

Dường như mọi người không hẹn mà cùng dừng tay lại, sau đó bọn hắn liền ngạc nhiên phát hiện được Đường Kim đang đứng ở một bên, lúc này lông tóc của Đường Kim cũng không có hao tổn gì mà nữ nhân trẻ tuổi gọi Đường Kim là thành quản thì cũng bị bầm dập, quần áo lộn xộn, giống như là nữ nhân trẻ tuổi đó bị đám người này vô lễ vậy.

- Cảm ơn các vị đại ca, các vị đại tẩu đã giúp tôi đánh tên trộm a, à còn nữa, nếu mọi người muốn tiếp tục đánh tên trộm kia thì cứ tiếp tục đi, tôi cũng sẽ không chú ý đến đâu.

Khuôn mặt của Đường Kim nở ra nụ cười sáng lạn.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, giữa ban ngày ban mặt lại gặp quỷ sao? Chuyện này sao mà có quỷ dị đến như thế được?

- Cậu nói ai là tên trộm?

Rốt cuộc cũng có một người không nhịn được mà hỏi một câu.

Đường Kim vẫn chưa trả lời, lại đột nhiên có một nữ nhân kinh hô kêu một tiếng:

- Nữ nhân kia đúng là tên trộm, lần trước nàng đã trộm của tôi một chiếc di động.

- Cái gì? Cô ta chính là người trộm di động của em hơn nữa còn gọi người đến uy hiếp cô nữa sao?

Bạn trai của cô gái này liền lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy, chính là cô ta.

Nữ nhân này khẳng định gật đầu.

- Kháo, vậy thì đánh chết con bà cô ta luôn đi.

Bạn trai của nữ nhân kia căm giận nói một câu, sau đó liền vọt lên phía trước. Lần này mục tiêu của hắn cũng không phải là Đường Kim mà chính là nữ nhân trẻ tuổi kia.

- Đúng rồi, đã là kẻ trộm thì cần phải ăn đòn, ta hận nhất chính là những tên trộm như thế này.

Đột nhiên có người liền phụ họa một câu sau đó liền gia nhập vào chiến đoàn.

Lại có mấy người nữa xông tới, tung quyền tung cước vào nữ nhân trẻ tuổi kia. Đường Kim thì không bận như bọn họ, lúc này hắn thong dong đứng ở bên cạnh xem cuộc vui, đồng thời nói thầm một câu:

- Thật sự là một đám người ngu ngốc, thấy họ làm gì thì liền hùa theo a.

Đột nhiên vào lúc này đây một tiếng còi cảnh sát vang lên rồi một chiếc xe cảnh sát chạy nhanh tới đây, vừa mới vừa rồi mọi người còn tung quyền tung cước đột nhiên thấy xe cảnh sát tới thì bọn họ liền lập tức giải tán. Điều này không khỏi khiến cho Đường Kim âm thầm cảm thán, đám người này thật sự là rất pro a. Đánh người đã như thế rồi, thấy cảnh sát đến thì lại bỏ chạy, cũng không có một người nào đứng lại để kể lại cho cảnh sát nghe mọi chuyện a.

Xe cảnh sát dừng lại, một nữ cảnh sát có đôi chân dài, bộ dạng anh hùng bừng bừng đi xuống, người này đúng là Đường Thanh Thanh rồi.

- Chị Thanh, rốt cuộc thì chị cũng có một chiếc xe cảnh sát sao?

Đường Kim thấy Đường Thanh Thanh đi xe cảnh sát tới thì có chút ngạc nhiên mà mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, hiện tại có phải là cảm thấy rằng chị rất là lợi hại không? À đúng rồi, lúc nãy cậu mới gọi cho chị nói là bắt được một tên trộm, người đâu rồi?

Đường Thanh Thanh có chút đắc ý, sau đó nàng liền thấy được có một nữ nhân trẻ tuổi, bộ dạng te tua đang nằm ở trên mặt đất thì nhất thời có chút đau đầu:

- Tiểu đệ, không phải là người này đấy chứ?

Bình Luận (0)
Comment