Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch Full)

Chương 4 - Chương 38: Không Cảm Ơn Em Sao?

Chương 38: Không cảm ơn em sao?

- Chị Thanh, người này không phải là do em đánh hạ.

Nghe Đường Thanh Thanh nói thế thì Đường Kim cảm thấy mình thật sự vô tội, sau đó hắn kể lại mọi chuyện đơn giản chút cho nàng.

Nghe Đường Kim kể người nằm cách đó không xa là một tên giết người thì nhất thời Đường Thanh Thanh liền cảm thấy khẩn trương, nàng nhanh chóng đi qua còng tên đó lại.

- Tiểu đệ, cậu sẽ phải làm nhân chứng lần nữa.

Đường Thanh Thanh nói với Đường Kim.

- Không, em không đến cục cảnh sát để làm nhân chứng nữa đâu.

Nghe Đường Thanh Thanh bảo mình đến cục cảnh sát để làm nhân chứng thì Đường Kim liền lập tức phản đối, hai lần trước đi đến cục cảnh sát thì cả hai lần đều không phải chuyện tốt lành gì.

- Yên tâm đi, chị sớm đã chuẩn bị rồi, cậu cứ ở chỗ này viết lời khai rồi sau đó ký tên vào đây là được, không cần đến cục cảnh sát nữa.

Đường Thanh Thanh cũng sớm có chuẩn bị rồi.

Nghe Đường Thanh Thanh nói mình không cần phải đi đến cục cảnh sát thì Đường Kim nhẹ nhàng thở dài một hơi. Trên thực tế thì hắn cũng không phải sợ cảnh sát nhưng mà mỗi lần đến cục cảnh sát thì mỗi lần hắn đều làm một chuyện gì đó, hắn là một người khiêm tốn cho nên những điều như thế không phù hợp với tác phong khiêm tốn của hắn.

- Tiểu đệ, cậu thật sự là vận may của tỷ a.

Sau khi hoàn thành ghi chép thì Đường Thanh Thanh có chút hưng phấn vỗ vỗ bả vai của Đường Kim, sau đó nàng mới nhớ đến một chuyện:

- Đúng rồi, tại sao giờ cậu lại ở chỗ này? Cậu không phải học bài à?

- Không cần, em đi vào công viên dạo một chút.

Đường Kim trả lời.

- Cậu đi dạo một mình à?

Đường Thanh Thanh nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

- Có cần chị đi dạo chung với cậu không?

- Chị Thanh, chị không cần đem hai tên trộm này về cục cảnh sát sao?

Nghe Đường Thanh Thanh nói thế thì Đường Kim cảm thấy có chút kỳ quái.

- Chị sẽ gọi cho người khác, nhờ họ mang hai tên này trở về cục cảnh sát.

Đường Thanh Thanh thuận miệng trả lời:

- Tuy rằng ở trong cục cảnh sát không có chức không có quyền gì nhưng mà tự nhiên vô cớ lại có một phần công lao, loại chuyện như thế này thì khẳng định sẽ có rất nhiều người nguyện ý làm.

- Tốt lắm a, vậy thì trước tiên chị gọi điện tìm người đi, em chờ chị cùng đi dạo công viên.

Đường Kim tự nhiên sẽ không từ chối loại chuyện tốt này. Một mình hắn đi dạo trong công viên không có ý tứ gì nhưng mà đột nhiên có thêm một nữ cảnh sát xinh đẹp đi cạnh bên thì tự nhiên là thích ý lắm.

Đường Thanh Thanh gọi điện thoại, sau đó liền nói cho Đường Kim:

- Đại đội trưởng của đội hình cảnh của chị sẽ tự mình đến đây, đợi năm phút nữa thì anh ta sẽ đến.

Không đến năm phút sau, một chiếc xe cảnh sát đi đến ven đường rồi dừng lại, một nam cảnh sát không đến ba mươi tuổi liền mở cửa bước xuống xe, sau đó liền đi về phía Đường Thanh Thanh.

- Đồ đội trưởng.

Đường Thanh Thanh liền tiến lên bắt chuyện.

Dung mạo của nam cảnh sát này cũng không tính là hơn người nhưng mà làm cho người ta nhìn vào có loại cảm giác giỏi giang. Hắn hướng về phía Đường Thanh Thanh gật gật đầu xem như là chào hỏi sau đó liền nhìn về phía Đường Kim, khuôn mặt nở ra nụ cười:

- Cậu chính là Đường Kim sao? Tôi là Đồ Trường Văn phó đội trưởng đội hình cảnh cục cảnh sát Ninh Sơn.

- Tôi là Đường Kim.

Đường Kim trừng to hai mắt lên nhìn vào Đồ Trường Văn:

- Tại sao anh lại không cảm ơn tôi?

Trường Văn hơi sửng sờ, sau đó cười cười:

- Đúng a, tôi nên cảm ơn cậu.

- Kỳ thật thì chờ sau khi anh lên làm đại đội trưởng thì tiếp tục cảm ơn tôi cũng không muộn.

Đường Kim cười hì hì rồi sau đó nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh kéo nàng:

- Chị Thanh, chúng ta đi dạo công viên thôi.

- Đồ đội trưởng, tôi đi trước đây. À đúng rồi, người nam nhân kia có thể là một kẻ giết người, tốt nhất là anh cần phải điều tra thêm.

Đường Thanh Thanh nghe được ý tứ của cuộc nói chuyện giữa Đường Kim và Đồ Trường Văn. Mặc dù là nàng không thừa nhận, Đường Kim cũng giả vờ hồ đồ nhưng mà kỳ thật ở trong cục cảnh sát cũng có nhiều người biết chuyện Hà Vĩ Minh hôn mê tuyệt đối có liên quan đến Đường Kim. Mà sau khi Hà Vĩ Minh hôn mê thì Đồ Trường Văn là người được lợi lớn nhất, nếu Hà Vĩ Minh kia bất tỉnh mãi mãi thì chức vị đại đội trưởng của đội hình cảnh sẽ chuyển chủ, và người giữ chức ấy cũng không phải là ai khác mà chính là Đồ Trường Văn.

Lúc này thì Đường Thanh Thanh cũng đã hiểu vì cái gì mà ngày hôm nay đột nhiên Đồ Trương Văn đối xử khá tốt với nàng như thế.

- Có người báo nguy nói là trong công viên Ninh An có kẻ trộm, cô hãy đi điều trai đi.

Đồ Trường Văn gật gật đầu.

- Cảm ơn Đồ đội trưởng.

Đường Thanh Thanh cũng không phải là một người ngu ngốc, lúc này nghe Đồ Trường Văn nói như thế thì nàng liền biết được đây là Đồ Trường Văn tìm cho nàng một cái cớ để nàng quang minh chính đại mà đi dạo công viên. Dù sao thì bây giờ thì cũng vẫn là ở trong thời gian làm việc nên trên lý thuyết thì Đường Thanh Thanh không thể đi dạo công viên cùng với Đường Kim.

Đồ Trường Văn cười cười, không nói cái gì nữa, rất nhanh liền mang theo hai nghi phạm rời đi. Mà Đường Kim cùng với Đường Thanh Thanh thì cùng nhau cầm tay rồi đi về lối vào công viên Ninh An.

Sau khi đi vào công viên Ninh An thì Đường Kim liền cảm giác được bản thân mình hơi thoải mái. Công viên này quả thật là hữu sơn hữu thủy (có non có nước), quả thật là một nơi đủ điều kiện để các loại động vật sinh tồn. Đương nhiên thì trong công viên này thì rừng tùng là nơi chiếm diện tích khá lớn, còn hồ nước thì cũng chỉ có diện tích hơi bé mà thôi. Nhưng mà trong thành phố Ninh Sơn này, địa phương có non có nước như vậy thì rất ít khi thấy được, cũng bởi thế mà trong công viên có không ít người, bọn họ cũng giống như Đường Kim và Đường Thanh Thanh, vào đây đi dạo.

- Chị Thanh, chúng ta vào rừng cây bên kia đi dạo một chút đi.

Đường Kim cảm thấy rừng tùng bên kia nói không chừng sẽ tìm được một con độc xà chẳng hạn, cho nên hắn liền tính muốn qua đó thử vận may. Hôm nay đã là ngày thứ ba mà Đường Kim sống ở thành phố Ninh Sơn này, nếu còn không cho Hoa Hoa ăn thì khẳng định nó sẽ mất hứng.

- Được.

Đường Thanh Thanh đáp ứng yêu cầu của Đường Kim rồi sau đó hai người liền đi về rừng tùng phía trước.

Mắt thấy còn khoảng trăm mét nữa là đến rừng tùng thì đột nhiên từ trong đó có một người vội vàng chạy ra, mà phía sau hắn còn có một thiếu phụ ước chừng khoảng ba mươi tuổi đang đuổi theo người này.

- Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?

Đường Thanh Thanh thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, sau đó thì nàng liền thấy rõ, người chạy phía trước là một người đàn ông, lúc này trên tay của người đàn ông này đang ôm theo một đứa trẻ khoảng chừng bốn, năm tuổi, Đường Thanh Thanh thấy vậy thì không khỏi nghi hoặc:

- Không phải là giữa ban ngày ban mặt mà lại ôm một đứa trẻ bỏ chạy sao?

- Tránh đường một chút, mọi người tránh đường một chút, đứa nhỏ này bị bệnh cấp tính, cần phải đến bệnh viện để chữa trị, mọi người nhường đường một chút.

Một bên chạy, một bên người đàn ông này hô to lên.

- Thì ra là như vậy a.

Đường Thanh Thanh thầm nói một câu:

- Ta cũng sẽ nói a, giữa ban ngày ban mặt này mà ôm đứa trẻ này chạy nhanh giống như là kẻ bắt cóc như vậy thì cũng có chút hơi quá đáng.

Đường Kim thấy vậy cũng không để ý đến, mặc dù ở phía sau người đàn bà kia đang khóc chạy đuổi theo người đàn ông ở trước mặt nhưng mà người đàn bà này cũng không ckêu hỗ trợ. Hiển nhiên là lời nói của người nam nhân kia cũng không có sai, lúc này đây người nam nhân kia hẳn là đang giúp đỡ mang đứa bé kia đến bệnh viện chứ không phải là một kẻ bắt cóc. Cho nên, khi thấy người đàn ông kia chạy gầ nđến chỗ của mình thì Đường Kim liền nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh rồi kéo nàng qua một bên, chủ động nhường đường.

Người đàn ông kia chạy rất nhanh, đứa trẻ này đã hôn mê rồi, vừa nhìn qua thì quả thật rất là nghiêm trọng. Mà tích tắc ngay khi người đàn ông mang đứa bé này chạy qua bên người của Đường Kim thì theo bản năng Đường Kim liền nhìn liếc mắt nhìn vào lồng ngực của đứa bé kia, thấy được như thế thì sắc mặt của Đường Kim không khỏi biến đổi. Sau đó, đột nhiên Đường Kim đưa tay ra, đặt trên vai của người đàn ông này.

Trong nháy mắt này, người đàn ông kia chỉ cảm giác được có một tòa núi lớn đang đè lên vai hắn khiến cho hắn không thể nào nhúc nhích được chứ đừng nói là chạy tiếp. Thấy vậy thì hắn liền nóng nảy quay đầu lại nhìn vào Đường Kim, tức giận nói:

- Cậu làm cái gì thế? Mau thả tôi ra, tôi còn đi cứu người nữa.

- Cậu làm cái gì đó? Mau thả anh ta ra.

Thiếu phụ kia cũng đuổi theo, thấy được Đường Kim ngăn cản không cho người đàn ông kia chạy nữa thì liền hướng về phía Đường Kim rồi khàn giọng, ré lên:

- Nếu con của tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tìm cậu để chịu trách nhiệm.

- Con của cô không phải là bị bệnh cấp tính mà là bị độc phong cắn rồi, trúng độc vào thì liền hôn mê, cho dù ngay lập tức có đi đến bệnh viên thì cũng không thể cứu được nó.

Đường Kim thản nhiên nói.

- Vậy…vậy thì phải làm sao bây giờ?

Thiếu phụ kia sớm đã thất kinh, lúc này nghe được Đường Kim nói con của mình bị trúng độc thì nàng liền sợ tới mức mà khóc lên.

- Cậu trai trẻ, cậu có thể nhìn ra đứa nhỏ này bị độc phong cắn, vậy thì nhất định là cậu có biện pháp phải không?

So với thiếu phụ kia thì người đàn ông này tương đối trấn định hơn, dù sao thì đứa nhỏ này cũng không phải là con của hắn cho nên tự nhiên hắn cũng sẽ không có khẩn trương như thế.

- Đúng vậy, tôi có biện pháp.

Đường Kim cũng không quản tới người ta có đồng ý để cho hắn chữa trị hay không, hắn liền đặt tay của mình lên sau cổ của đứa bé này.

Chương 39: Hủy dung nhan cũng không sao.

“Oa”

Đột nhiên đứa bé này khóc lớn lên rồi sau đó bắt đầu tìm mẹ của mình:

- Mẹ…Mẹ…Mẹ..

Đường Kim thu tay về, cơ hồ là trong một thời gian ngắn có một đạo bạch quang dùng tốc độ mà mắt người thường khó nhìn thấy được theo lòng bàn tay bắn về phía lồng ngực của hắn, trong nháy mắt liền biến mất.

- Độc trong người nó đã được xử lý rồi, sẽ không có còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nhưng mà miệng vết thương cần phải xử lý, các người mau đưa nó đến bệnh viện đi.

Bộ dạng của Đường Kim uể oải, nói.

- Chàng trai trẻ, cậu thật lợi hại.

Người đàn ông ôm đứa nhỏ kia hơi có thâm ý mà nhìn Đường Kim một cái rồi sau đó nhìn vào Đường Thanh Thanh ở bên cạnh. Sau đó hắn liền thu hồi ánh mắt của mình rồi ôm đứa trẻ bước nhanh.

- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.

Đến bây giờ thiếu phụ kia vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh, nàng cảm ơn Đường Kim hai câu rồi sau đó vội đuổi theo người đàn ông kia, tuy rằng hiện tại con của nàng đã tỉnh lại nhưng mà hiển nhiên trong lòng nàng vẫn còn chưa yên.

Người đàn ông ôm đứa nhỏ và thiếu phụ kia rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim và Đường Thanh Thanh. Lúc này đây, Đường Thanh Thanh người luôn thờ ơ với việc này rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện:

- Tiểu đệ, cậu thật sự là một kẻ nói láo a. Tối hôm qua cậu còn nói mình không phải là bác sỹ thế mà hiện tại tại sao cậu lại có thể chữa bệnh cho người ta?

- Chị Thanh, thật sự em không phải là một bác sỹ mà.

Đường Kim thật nghiêm túc mà trả lời:

- Em không biết trị bệnh, chỉ biết giải độc mà thôi.

- Cho dù là như vậy thì sau này chị cũng không quản cậu có phải là bác sỹ hay không, lần sau nếu chị không cẩn thận mà ngộ độc thức ăn thì chị sẽ tìm cậu.

Đường Thanh Thanh cũng không muốn tiếp tục truy vấn về vấn đề này nữa. Nhìn biểu hiện mới vừa rồi của Đường Kim thì bản thân nàng cũng ý thức được rằng người em trai kết nghĩa này của nàng vẫn còn rất nhiều bổn sự mà nàng cũng không biết.

- Không thành vấn đề, mặc dù là chị trúng độc gì thì chị cũng có thể tới tìm em.

Đường Kim nghiêm trang trả lời:

- Trên đời này, không có loại độc nào mà em không giải được.

- Cậu bớt chém gió đi.

Tuy rằng Đường Thanh Thanh cảm thấy Đường Kim là người lợi hại nhưng mà nàng không tin rằng Đường Kim lại lợi hại như vậy, bất quá chuyện này cũng không có liên quan đến nàng cho nên nàng liền chuyển sang chuyện khác:

- Tiểu dệ, chúng ta còn đi vào rừng tùng kia nữa không? Nơi đó có độc phong cắn người đó.

- Đường nhiên là đi rồi a, cho dù chị có bị độc phong cắn thì vẫn còn có em ở đây.

Tự nhiên là Đường Kim muốn vào trong rừng tùng ấy rồi, nếu nói lúc trước thì chỉ là hắn muốn đi tìm vậy may, hiện tại hắn biết được nơi đó có độc phong, vừa mới lúc này nhìn trên người của đứa nhỏ kia có hơn 10 vết độc phong cắn thì chắc hẳn trong rừng tùng kia có một tổ ong a.

- Vạn nhất trên mặt của chị bị nó cắn vào hai ba cái thì không phải khuôn mặt của chị sẽ bị hủy đi sao?

Tuy rằng miệng Đường Thanh Thanh nói như vậy nhưng mà nàng cũng vẫn cùng đi với Đường Kim hướng về phía rừng tùng đi đến.

- Dù sao thì hiện nay chị cũng chưa có bạn trai hơn nữa chị cũng chưa muốn tìm bạn trai cho nên dù có bị hủy đi cũng không có quan hệ gì.

Đường Kim nghiêm trang nói.

- Có phải là cậu đang nguyền rủa chị bị hủy đi dung nhan có đúng không?

Nghe Đường Kim nói như thế thì Đường Thanh Thanh có chút mất hứng.

- Này này, cái này rõ ràng chính là do miệng chị nói trước, nói đúng là là chị tự nguyền rủa mình, liên quan gì đến em?

Đường Kim cảm giác thật sự mình vô tội mà.

Đường Thanh Thanh liếc mặt nhìn Đường Kim một cái rồi hừ một tiếng:

- Tiểu đệ, cậu cứ chờ xem, nếu thật sự chị bị hủy đi dung nhan của mình thì chị sẽ nhờ cậu.

- Vậy sao?

Đường Kim cười hì hì:

- Chị Thanh, em bắt đầu cho mong trên mặt của chị bị ong cắn rồi đó.

Đường Thanh Thanh có chút buồn bực, rốt cuộc thì nàng đã tìm được tiểu đệ gì đây a.

Rất nhanh Đường Kim và Đường Thanh Thanh đã đi vào rừng tùng, vừa hay trong rừng tùng thì có những chiếc ghế đá, thấy được ghế đá thì Đường Kim và Đường Thanh Thanh liền đi tới rồi ngồi xuống. Mà lúc này Đường Thanh Thanh cũng không phát hiện được ở trên ngực của Đường Kim có một đạo bạch quang bắn nhanh ra bên ngoài, nhưng lúc này đây thì đạo bạch quang ấy cũng không có xuất hiện trong lòng bàn tay của Đường Kim mà nó đã biến mất ở trong rừng tùng.

Hai người Đường Kim và Đường Thanh Thanh nói chuyện phiếm khoảng được hơn mười phút thì đột nhiên đạo bạch quang ấy quay trở lại, rồi sao đó nó phóng về phía Đường Kim, biến mất trong lồng ngực hắn.

- Chị Thanh, chúng ta đi qua bờ hồ bên kia dạo một chút đi.

Đường Kim dứng dậy rồi nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh, kéo nàng đi. Hiện tại mục đích vào rừng tùng này của hắn đã đạt được cho nên đối với hắn mà nói thì tiếp tục lưu lại ở trong rừng tùng này cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Đường Thanh Thanh cũng không có ý kiến. Vốn nàng cảm thấy rằng tiểu đệ này của mình một mình đi dạo trong công viên thì có chút đáng thương, mà sáng sớm hôm nay thì tiểu đệ này đã giúp nàng bắt được hai tên trộm cho nên nàng cảm thấy được bản thân nàng cần phải báo đáp lại hắn một chút nên nàng mới quyết định đi dạo trong công viên cùng hắn. Còn về phần bản thân nàng thì trước đây nàng đã đến công viên nhiều lần rồi cho nên đối với việc này thì nàng cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.

Hai người đi ra khỏi rừng tùng, đi về cái hồ nhân tạo trong công viên. Đúng vào lúc này, đột nhiên có một thanh niên đâm đầu đi tới, trên tay của người thanh niên này cầm theo một chiếc túi du lịch màu đen, nhìn bộ dạng của hắn thì có thể thấy rằng lúc này hắn đang vô cùng gấp gáp.

Đột nhiên người thanh niên này ngẩng đầu lên, thấy được trước mặt hắn là Đường Thanh Thanh thì lập tức sắc mặt của hắn liền biến đổi, hắn bỗng nhiên xoay người lại, hướng về bên kia chạy đi.

- Nè, cậu đứng lại đó.

Nhất thời thì Đường Thanh Thanh cảm thấy được có chút không thích hợp, người này vừa nhìn thấy nàng thì liền xoay người bỏ chạy, rõ ràng là hắn có vấn đề rồi.

Đường Thanh Thanh không kêu thì thôi, vừa kêu lên thì khiến hắn càng chạy nhanh hơn.

Đường Thanh Thanh thấy vậy thì liền muốn đuổi theo, đột nhiên Đường Kim lại giữ nàng lại:

- Chị Thanh, chị muốn bắt tên kia đúng không?

- Tiểu đệ, cậu đừng có kéo chị lại, tên kia đã chạy cách chúng ta hơn 100m rồi.

Thấy Đường Kim kéo mình lại thì Đường Thanh Thanh có chút lo lắng, nói.

- Chị Thanh, chị cứ đứng ở chỗ này chờ em, em sẽ giúp chị đuổi theo tên kia.

Đường Kim nói xong lời này thì liền lập tức cất bước hướng về tên thanh niên kia đuổi theo.

Khoảng cách của Đường Kim và tên thanh niên kia càng ngày càng gần hơn, dường như cũng chỉ qua vài giây đồng hồ sau thì Đường Thanh Thanh đã phát hiện được lúc này Đường Kim đã đuổi kịp tên thanh niên kia, sau đó Đường Kim liền tung cước, đá tên vào tên thanh niên kia làm cho hắn ngã xuống đất.

- Tiểu đệ này thật sự là rất dũng mãnh a.

Đường Thanh Thanh thấy như vậy thì lẩm bẩm tự nói sau đó liền chuẩn bị đi qua.

Nhưng mà lúc này đây, đột nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau lưng của Đường Thanh Thanh:

- Đường Thanh Thanh, cô làm cái trò quỷ gì đó? Ai bảo cô xuất hiện ở trong này hả?

Nghe được tiếng gầm này thì Đường Thanh Thanh ngẩn người sau đó liền xoay người lại thì liền thấy được lúc này có một đám người đang hướng về phía nàng mà chạy tới. Đi ở đằng trước là một nam tử trung niên, dáng người của nam tử trung niên này không cao nhưng mà có chút mạnh khỏe, giờ phút này thì vẻ mặt của nam tử trung niên này tỏ ra vô cùng tức giận.

Thấy được nam tử trung niên này thì Đường Thanh Thanh không khỏi ngẩn ra, bởi vì nàng biết được người này, người này chính là tổ trưởng tổ trọng án trong cục cảnh sát, Lưu Khôi.

Mà những người phía sau Lưu Khôi toàn là người trong tổ trọng án, điều này làm cho Đường Thanh Thanh cảm giác có chút không ổn, dường như lúc này tổ trọng án đã xuất động hết tất cả nhân sự, chẳng lẽ ở trong này có một vụ án lớn gì sao?

- Lưu tổ trưởng, tôi đang ở trong này có chút việc, các anh, các anh như thế nào lại ở trong này?

Đường Thanh Thanh có chút bất an, hỏi.

- Cô…Cô…

Lưu Khôi nghe được những lời này của Đường Thanh Thanh thì giống như là bị chọc tức nhưng không có chỗ để phát tiết:

- Kế hoạch tốt của chúng ta đã bị cô phá hủy hết rồi.

- Lưu tổ trưởng, tôi cũng không biết tại sao mọi người lại hành động ở trong này, dù sao thì trước đó mọi người cũng không có nói cho tôi biết a.

Đường Thanh Thanh caixa lại, điều này cũng không liên quan tới nàng nha.

- Nói cho cô biết sao? Cô thì tính là cái gì đây? Nè, tôi nói cho biết, nếu như Gia Tường nhà tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

Lưu Khôi còn chưa mở miệng trả lời thì đột nhiên một giọng nói vô cùng tức giận truyền đến, một người đàn bà trung niên nhắm về phía Đường Thanh Thanh.

Người đàn bà này được bảo dưỡng khá tốt, một cách ăn mặc trên người cũng không tầm thường. Thấy được người đàn bà này thì Đường Thanh Thanh lại cảm thấy càng không ổn, bởi vì người đàn bà này chính là phó khu trưởng của khu Ninh An, Diệp Minh Phương.

- Diệp khu trưởng, thật sự là tôi không cố ý mà…

Đường Thanh Thanh cố gắng muốn giải thích.

Đột nhiên Diệp Minh Phương lại vung tay lên, hung hăng tát vào mặt của Đường Thanh Thanh một bạt tai

“Bốp”

Sờ lên má của mình thì Đường Thanh Thanh có chút ủy khuất, càng nhiều hơn là phẫn nộ nhưng mà người ta là phó khu trưởng, nàng cũng không dám nói gì. Nàng chỉ đành phải đem toàn bộ ủy khuất cùng phẫn nộ nuốt lại vào bụng của mình.

Chương 40: Đánh khu trưởng hai cái.

Vừa mới bắt đầu khi thấy Đường Thanh Thanh phá hỏng kế hoạch của mình thì Lưu Khôi rất tức giận nhưng mà lúc này khi thấy trên má của Đường Thanh Thanh có in dấu năm ngón tay thì nhất thời hắn cũng có chút đồng tình với Đường Thanh Thanh. Hắn biết chuyện này nghiêm khắc mà nói thì quả thật cũng không phải là lỗi của Đường Thanh Thanh, muốn nói sai thì cũng chỉ có thể nói tổ trọng án của bọn hắn không tính kỹ được thời gian, không nói chuyện này với đội hình cảnh và những người khác nghe. Nhưng mà vấn đề ở chỗ là Diệp phó khu trưởng lại yêu cầu mọi người phải giữ bí mật chuyện này, không được nói cho bất kỳ người nào ngoại trừ đội của Lưu Khôi.

Những cảnh sát cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên, Đường Thanh Thanh bị Diệp Minh Phương tát một bạt tai, điều này làm cho bọn họ cảm thấy được cái tát này của Diệp Minh Phương dường như là đang tát vào mặt của bọn họ vậy. Vì muốn phá vụ án này mà bọn họ hở một chút lại bị Diệp phó khu trưởng chửi mắng, kỳ thật thì điều này cũng làm cho trong lòng của bọn họ khó chịu, nhưng mà khó chịu thì khó chịu bọn họ cũng chỉ là giận mà không dám nói gì cả, dù sao thì người ta cũng là phó khu trưởng, còn họ thì chỉ là những cảnh sát quèn.

Thành phố Ninh Sơn chỉ là một thành phố loại hai, ở bên dưới còn có thêm năm quận, huyện nữa. Hai khu chính là khi Ninh An và khu Tân Ninh, mà khi Ninh An chính là khu ở trong nội thành cho nên phó khu trưởng của khu Ninh An này thì kỳ thật có quyền lực rất lớn. Huống gì cũng có rất nhiều người biết được, vị Diệp phó khu trưởng này sở dĩ có thể leo lên được chức khó phu chưởng là bởi vì nàng có người bảo kê cho, nếu đắc tội với nàng thì không chỉ là đắc tội với một khó phu trưởng đơn giản như vậy đâu.

- Đường Thanh Thanh, cô trở về trước đi…

Giọng nói của Lưu Khôi đã trở nên hòa hoãn rất nhiều nhưng mà còn chưa đợi hắn nói xong thì “ Bốp..Bốp” hai tiếng bạt tai vang lên, nhất thời liền khiến cho mọi người sợ ngây người ra.

Những người khác cũng sợ ngây người kể cả Đường Thanh Thanh, mỗi người đều nhìn thấy rõ hai bên mặt của Diệp Minh Phương đều có dấu năm ngón tay. Trong lúc nhất thời, mọi người đều có cảm giác được ngày tận thế đã đến.

Diệp Minh Phương, Diệp Minh Phương là một khó phu trưởng, lại có thể bị người khác tát vào mặt, hơn nữa lại bị đánh trước mặt của nhiều người như thế.

Mà vị Diệp phó khu trưởng Diệp Minh Phương kia lúc này hoàn toàn giống như là đang nằm nàng dùng hai tay vuốt lên hai má của mình, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, nàng lại có thể bị người ta tát vào mặt sao? Nàng đường đường là một phó khu trưởng, cứ như thế mà bị người ta tát hai cái vào mặt sao?

Nằm mơ, nhất định là đang mơ, làm sao lại có người nào dám đánh nàng được? Trong thực tế thì tuyệt đối sẽ không phát sinh những chuyện không thể tưởng tượng như thế được.

Nhưng mà, hai má truyền đến cảm giác nóng bỏng đau đớn, điều này đã làm cho Diệp Minh Phương bắt đầy ý thức được đây không phải là mơ mà là sự thật rành rảnh trước mắt, nàng, thật sự bị người khác đánh.

- Mày, mày dám đánh tao?

Diệp Minh Phương nhìn tên thiếu niên trước mặt, sau đó liền hoàn toàn nổi giận:

- Mày lại dám đánh tao sao? Mày có biết tao là ai không? Đem người này bắt lại cho tôi, tôi muốn đem hắn xử bắn.

Một đám cảnh sát không ai có hành động gì cũng không phải là bọn hắn dám làm trái lời của Diệp Minh Phương nhưng mà ngay lúc này đây chính bọn hắn vẫn còn rung động, chưa lấy lại tinh thần. Bọn hắn đột nhiên thấy được trước mặt mình xuất hiện một thiếu niên thoạt nhìn thì giống như người bình thường, trên mặt thậm chí là còn mang theo vẻ tươi cười hoà khí, hoàn toàn không giống với người vừa tát vào mặt của Diệp Minh Phương hai cái, bọn hắn thế nào cũng không rõ vì sao người này lại dám đánh cả Diệp Minh Phương?

Chẳng lẽ, đây là cái gọi là, hậu sinh khả uý?

- Tiểu đệ, lần này thì cậu đã gây ra họa lớn a.

Lúc này đây, Đường Thanh Thanh đã quên mất đau đớn trên mặt mình, giọng nói của nàng giống như là người đang ngái ngủ, chỉ có bản thân của nàng mới nghe rõ được. Bởi vì người đánh Diệp Minh Phương không phải là ai khác mà chính là Đường Kim, mà dưới chân của Đường Kim lại là tên thanh niên xách túi kia.

Lo lắng thì lo lắng nhưng Đường Thanh Thanh không phải không thừa nhận, hiện tại nàng cảm thấy giống như bản thân của mình đã được trút giận. Mà cơn ủy khuất cùng phẫn nộ lúc trước cũng như thế mà biến mất.

- Tôi không biết bà là ai, tôi cũng không cần biết bà là ai nhưng mà tôi chỉ biết bà là người đánh chị của tôi, như thế tôi chỉ trả lại cho bà hai bạt tai mà thôi, mọi chuyện chính là đơn giản như vậy.

Đường Kim thản nhiên nói:

- Bà hẳn là cảm thấy may mắn, nếu tôi không phải là một người không thích sử dụng bạo lực thì bà sẽ không may mắn như thế đâu.

- Lưu Khôi, các cậu còn chờ cái gì nữa? Lập tức bắt tên côn đồ này lại cho tôi.

Diệp Minh Phương lại gầm hét lên.

- Tôi khuyên tốt nhất là các anh đừng nên cử động.

Đường Kim nhìn thấy dường như Lưu Khôi muốn hành động thì thản nhiên nói:

- Hà Vĩ Minh chính là vết xe đổ trước mắt của các anh đó.

Sắc mặt của Lưu Khôi khẽ biến đổi:

- Cậu là Đường Kim sao?

Thân là tổ trưởng tổ trọng án thì Lưu Khôi tự nhiên là biết được biến cố tối hôm qua tại cục cảnh sát, mặc dù đối với người ngoài thì cục cảnh sát tuyên bố rằng Hà Vĩ Minh bị bệnh cấp tính nhưng mà dựa vào tình báo mà hắn thu thập được thì hắn nghe nói em kết nghĩa của Đường Thanh Thanh tên là Đường Kim dính vào vụ này, không tránh khỏi liên quan.

- Đúng vậy, ta chính là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.

Đường Kim vẫn một bộ dạng uể oải như vậy, nhìn có vẻ trấn định.

- Mày chính là Đường Kim?

Hai mắt Diệp Minh Phương phún lửa, hàm răng nghiến chặt lại với nhau giống như mấy bà bán cá ngoài chợ:

- Đường Kim học tại Ninh Sơn Nhị Trung, là vị hôn phu của Tần Thủy Dao? Mày chính là Đường Kim kia sao?

- Hiện tại tôi đã nổi danh đến thế rồi sao, sao người nào cũng biết tôi hết thế nhỉ?

Đường Kim sờ sờ cầm, lẩm bẩm lầu bầu giống như nói.

- Tốt, tốt lắm, thì ra là mày, tao nói ai lại dám làm càn với tao như vậy? Thì ra là mày dựa vào Tần Khinh Vũ.

Diệp Minh Phương giận quá thành cười:

- Nói cho Tần Khinh Vũ biết, khoản nợ này Diệp Minh Phương tao sẽ nhớ kỹ.

Lưu lại một câu ngoan thoại như vậy rồi hành động kế tiếp của Diệp Minh Phương đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, nàng đã xoay người rời đi. Mấy giây sau, giọng nói của nàng lại truyền đến:

- Lưu Khôi, nếu con của tôi có xảy ra chuyện gì thì tốt nhất là các anh nên về quê trồng rau đi.

Một đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, này, cái này cũng thật sự là không thể tin được a?

Có người dám đánh Diệp Minh Phương, chuyện này vốn cũng đã không thể tưởng tượng nổi nhưng mà bây giờ Diệp Minh Phương lại không truy cứu người đánh bà ta là Đường Kim, mà cứ như vậy mà rời đi, điều này càng làm cho bọn hắn thấy khó tin được.

Coi như tiểu tử này cùng Tần Khinh Vũ có quan hệ, có thể Diệp Minh Phương không sợ Tần Khinh Vũ thì sao? Dù sao thì Tần Khinh Vũ cũng chỉ có tiền mà thôi, Diệp Minh Phương thì cũng có quyền nhưng mà người nào cũng biết, người có tiền lại không bằng người có quyền.

Đường Thanh Thanh cũng sững sờ ngay tại chỗ, vị em trai kết nghĩa của mình chính là chồng chưa cưới của Tần Thủy Dao sao?

Ở thành phố Ninh Sơn này thì danh tiếng của Tần Thủy Dao cũng khá lớn nên Đường Thanh Thanh cũng biết được người này, có thể quả thật đến bây giờ nàng mới biết được Đường Kim lại có quen hệ với Tần Thủy Dao, mà nàng cũng mơ hồ hiểu được, chuyện xảy ra vào tối hôm qua có thể giải quyết thuận lợi như vậy chắc 8/10 là do Đường Kim dùng mối quan hệ của mình để giải quyết.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên trong lòng của Đường Thanh Thanh dâng lên một cảm giác là là, dường như có chút không được thoải mái cho lắm.

- Chị Thanh, hiện tại thì khuôn mặt của chị thật sự là bị hủy dung a.

Lúc này đây, Đường Kim nhìn vào khuôn mặt của Đường Thanh Thanh rồi nói:

- Hiện tại thì em chính thức tuyên bố, chị có thể làm lại vào em, em sẽ không để ý đâu.

- Cẩn thận không chị lại làm vào cậu đó.

Đường Thanh Thanh hướng về Đường Kim liếc mắt một cái, cái này cũng tính là bị hủy dung sao?

Không đợi Đường Kim có cơ hội tiếp tục nói hươu nói vượn thì Đường Thanh Thanh đã quay đầu lại nhìn về phía Lưu Khôi:

- Lưu tổ tưởng, thật sự là tôi không có ý phá hư hành động này của mọi người, tôi có thể hỏi một câu không, hiện tại mọi người đang tra vụ án gì thế?

Lưu Khôi cuối cùng phục hồi tinh thần lại, hắ liếc mắt nhìnĐường Kim một cái, thoáng trầm ngâm một chút, rốt cục vẫn quyết định nói ra:

- Con trai của Diệp phó khu trưởng đã bị người ta bắt cóc.

- Bắt cóc ư?

Đường Thanh Thanh cả kinh, sau đó theo bản năng nhìn vào tên thanh niên đang nằm bất tỉnh trên mặt đất kia:

- Vậy vừa rồi mọi người đang giao tiền chuộc sao?

Chương 41: Lịch sử chính là được sáng tạo ở chỗ này.

Lưu Khôi gật gật đầu:

- Bọn bắt cóc đưa rayêu cầu làcần một trăm vạn tiền chuộc. Diệp khutrưởng đồng ý,chỉ cần contrai bà ta cóthể trở về thì đưa baonhiêu tiền cũng không sao. Nhưng mà bà ta lolắng nhất chính làbọn bắt cóc không giữ lời hứa chonên mới kêu chúng tôi chuẩn bị. Chúng tôi đem tiền chuộc đến đặt tại vị trí màbọn bắt cóc yêu cầu sauđó đợi đối phương lấy tiền chuộc đithì tiến hành theo dõi. Hơn nữa, ởtrong tiền chuộc kiathì chúng tôi cũng đã gắn thiết bị theo dõi, nếu như đối phương cầm tiền rồi thả người thì tự nhiên làtốt thôi, nếu màđối phương lấy tiền không thả người thì chúng tacũng cóthể truy được dấu vết của bọn chúng.

- Vì một trăm vạn màbắt cóc contrai của phó khutrưởng, cóđáng giá không nhỉ?

Đường Thanh Thanh lại lẩm bẩm lầu bầu nói một câu.

Sắc mặt Lưu Khôi hơi đổi, sauđó mới thấp giọng nói:

- Hy vọng làbọn bắt cóc chỉ cần tiền, nếu không thì đúng làrất phiền phức.

Nhìn vào tên thanh niên đang cầm túi xách nằm trên mặt đất kiathì Lưu Khôi tiếp tục nói:

- Hiện tại thì chỉ cóthể trông cậy vào người thanh niên này biết những gìthôi, như vậy thì đối với chúng tamới cólợi được.

- Chị Thanh, chúng ta đithôi, contrai của bà ta cósống haychết cũng không cóliên quan gìđến chúng tacả.

Đối với việc này thì Đường Kimkhông cóhứng thú gì, nói xong thì Đường Kimliền nắm lấy cánh taycủa Đường Thanh Thanh rồi kéo nàng đi, giống như làmuốn rakhỏi chỗ này càng sớm càng tốt vậy.

- Đường Kim, chờ một chút.

Thấy Đường Kimkéo Đường Thanh Thanh bỏ đithì Lưu Khôi vội vàng kêu lên một tiếng.

- Có chuyện gìsao? Ông cũng muốn ăntát vào mặt à?

Đường Kimnghe Lưu Khôi kêu tên mình thì cóchút mất hứng.

- Tôi nghĩ tôi muốn mời cậu giúp một việc.

Lưu Khôi nghe vậy thì liền ănnói khép nép một chút.

- Không cóhứng thú.

Đường Kimliền cự tuyệt ngay.

- Lưu tổ trưởng, anhcứ nói ra làsự việc gìđi.

Đường Thanh Thanh xenvào hỏi một câu.

- Tiểu Đường, tình huống khẩn cấp, chúng tacần phải thẩm vấn tiến hành thẩm vấn tên này, nhưng màhiện tại hắn đã hôn mêtôi sợ rằng không kịp thời gian nên muốn hỏi Đường Kim cóbiện pháp gìcứu tỉnh hắn trước khi xecứu thương đến haykhông?

Lưu Khôi nhìn vào tên thanh niên đang nằm trên mặt đất kiarồi hướng về Đường Thanh Thanh nói.

Đường Thanh Thanh nhìn vào Đường Kim:

- Tiểu đệ, cóbiện pháp gìkhông?

- Có nhưng màkhông muốn làm.

Đường Kimliền trả lời rõràng.

- Coi như làgiúp chị một chuyện đi, là dochị không cẩn thận nên phá hủy hành động lần này của Lưu tổ trưởng, aibảo chị mặc bộ đồ cảnh sát này đidạo trong công viên với cậu làm gì.

Đường Thanh Thanh cảm giác được bản thân mình vẫn còn cómột chút trách nhiệm về việc này.

- Được rồi.

Đường Kimliền đá một cước vào trên người tên thanh niên kia, sauđó liền kéo Đường Thanh Thanh rồi bước đi.

Lưu Khôi hơi sững sờ, đang muốn nói cái gìnhưng nhất thời liền nghe được một tiếng kêu đau đớn, sauđó thì liền phát hiện được tên thanh niên kiađã tỉnh lại.

- Đường Kimnày thật đúng làkhông phải người thường a.

Trong lòng của Lưu Khôi liền hiện ra suynghĩ này, lập tức hắn lôi tên thanh niên đang nằm trên mặt đất kiadậy, sauđó quát lên:

- Nói, Diệp Tường đang ởđâu?

Rời xabờ hồ, rốt cuộc thì Đường Thanh Thanh cũng không nhịn được mànói:

- Tiểu đệ, càng ngày chị càng phát hiện bản lĩnh gây chuyện của cậu tuyệt đối làsố một a, ởchung một chỗ với cậu nhất định làchuyện xấu ùn ùnkéo đến.

- Chị Thanh, bởi vìcái gọi làhọa phúc tương yvốn làchân lýnày. Bất quá, ởcùng với emmột chỗ thì chuyện tốt cuối cùng cũng chính làchuyện tốt còn chuyện xấu thì cuối cùng cũng sẽ biến thành chuyện tốt chonên chị không cần lolắng, có embảo vệ chị mà.

Đường Kimkhông nhanh không chậm nói.

Đường Thanh Thanh đang muốn nói gìthì đột nhiên điện thoại diđộng của nàng lại vang lên.

Mấy phút đồng hồ sau, Đường Thanh Thanh cúp điện thoại, ánh mắt của nàng tỏ racổ quái nhìn vào Đường Kim:

- Tiểu đệ, cậu thật đúng làđược a,Đồ đội trưởng gọi điện thoại chochị nói rằng tên namnhân bị bắt kiađúng làmột kẻ giết người. Dấu vân taycủa hắn cũng giống với dấu vân taytrong những vụ áncướp bóc vàgiết người đã từng xảy ratrước đây, tuyrằng hiện giờ hắn không khai báo nhưng màbất quá chỉ cần kiểm tra DNAmột chút là cóthể định tội hắn.

- Đó làđương nhiên rồi, cái gì mà emlại không biết.

Đường Kimtỏ ramột bộ dạng sớm biết được mọi chuyện vậy.

- Đồ đội trưởng nói với chị đó làmột vụ ánlớn, kêu chị quay về cùng với hắn phụ trách vụ ánnày, như vậy thì chị cóthể cóđược công laorất lớn.

Đường Thanh Thanh cóchút vuivẻ, giống như nàng đã quên được cái bạt taivào mặt mình vậy:

- Tiểu đệ, cậu còn muốn tiếp tục ởđây đidạo không? Nếu đithì cậu đimột mình đi a,chị còn phải trở về để chủ trì chính nghĩa nữa.

- Không đinữa, emcũng trở về.

Đường Kimvốn cũng không phải đến công viên Ninh Annày để đidạo, hiện tại thì Hoa Hoacũng đã ăn nomột chút, nếu Đường Thanh Thanh phải đithì một mình hắn ởchỗ này lại càng không có ýnghĩa gì.

- Được rồi, cùng điđi, chị trước tiên chị sẽ đưa cậu về trường.

Đường Thanh Thanh nói ra.

Đường Kimgật đầu, rất nhanh haingười đã rời khỏi công viên Ninh An, sauđó Đường Thanh Thanh liền dùng chiếc xecảnh sát mới của mình đưa Đường Kimđến trước cửa Ninh Sơn Nhị Trung, sauđó một mình nàng lại trở về cục cảnh sát.

Đường Kim đivào phòng học lớp 10/4 thì chỉ còn năm phút nữa làbắt đầu tiết cuối cùng, đó chính làtiết Lịch Sử.

- Anh bạn, hôm naythì cậu cũng rất mạnh mẽ a.Ngày hôm quathì cậu trốn bốn tiết học, hôm naythì cậu cũng trốn bốn tiết.

Càng ngày Trương Tiểu Bàn càng sùng bái Đường Kim.

- Thân làm một người vĩđại thì mỗi ngày tôi cần phải làm chobản thân mình siêu việt hơn.

Đường Kim ramột bộ dạng nghiêm túc.

- Ngưu!

Trương Tiểu Bàn giơ ngón taycái về phía Đường Kim, sauđó nhỏ giọng hỏi một câu:

- Cậu thật sự không sợ bị đuổi học sao?

- Tôi không sợ aiđuổi cả.

Đường Kim cóchút phờ phạc trả lời một câu.

Trương Tiểu Bàn vừa không biết nói lại gìvừa cóchút gìđó hâm mộ, làm học sinh được tự donhư Đường Kimquả thật làquá sung sướng mà.

Tiếng chuông vào học vang lên, đivào lớp học làmột lão nhân hơn năm mươi tuổi.

Đường Kimcũng không thích lịch sử chonên khivào học khoảng chừng được baphút thì hắn liền gục đầu xuống bàn, bắt đầu ngủ.

Hai phút sau, đột nhiên một viên phấn baykhỏi taygiáo viên dạy Lịch Sử, bayvề đầu Đường Kim.

Mấy chục ánh mắt liền nhìn vào quỹ đạo baycủa viên phấn, dường như mỗi người đều muốn thấy viên phấn này bayvào đầu của Đường Kim, một số người lại chờ mong phản ứng của Đường Kim. Nhưng màrất nhanh đã làm chobọn hắn phải thất vọng rồi, bởi vìbọn hắn phát hiện khiviên phấn sắp trúng đầu của Đường Kimthì nhìn Đường Kimthoạt như đang ngủ đột nhiên khẽ vươn tay ra,dùng haingón taykẹp lấy viên phấn, giống như làtrên đầu của Đường Kimcòn cómột conmắt khác vậy.

- Ta kháo, như thế này cũng được sao?

Mọi người liền trừng tomắt, tên tiểu tử này cũng quá mạnh đó a?

Càng kỳ quái hơn là sau khingười này dùng taykẹp lấy viên phấn thì hắn cũng không ngẩng đầu lên màvẫn nằm gục dưới bàn, bộ dạng dường như làmuốn ngủ tiếp.

Hành động này của Đường Kimđã hoàn toàn chọc giận vị giáo viên dạy Lịch Sử kia, hắn lại vung taylên, lập tức lại cómột món đồ trong taycủa hắn bay ra,nhưng màlúc này đây đồ bay rakhông phải làviên phấn mà làmột cái khăn dùng để laubảng đen.

Tấm khăn laubảng đen kia bayđược một nửa thì ngón taycủa Đường Kimlại bắn ra,viên phấn trong taycủa hắn liền bắn ra,giữa không khung, viên phấn vàcái khăn laubảng kiađụng vào nhau rồi sauđó làm chochiếc khăn laubảng này ngừng lại, rồi rơi thẳng xuống.

-Hả!

Một nữ sinh liền lahoảng lên, trên đầu của nàng dính đầy bụi phấn vàchiếc khăn laubảng kia.

Một đám người liền trợn tròn mắt màlão nhân giáo viên dạy Lịch Sử kiacũng sửng sốt, mànữ sinh bị bụi phấn vàchiếc khăn laubảng rơi xuống kiathì cóchút ủy khuất cùng cóchút phẫn nộ nhìn lên giáo viên dạy Lịch Sử kia, nàng không nghĩ tới làđang yên đang lành như thế màcả đầu của mình lại ănmột đống bụi phấn.

- Em…Em đi rakhỏi lớp học chotôi.

Giáo viên dạy Lịch Sử liền kịp phản ứng, dùng ngón taychỉ vào Đường Kimrồi giận dữ hét lên.

Rốt cuộc thì Đường Kimcũng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người một cái, sauđó đứng dậy, cảm khái một câu:

- Lịch sử, chính làđược sáng tạo ởđây.

Nói xong những lời này thì Đường Kimthản nhiên tiêu sái đi rakhỏi phòng học, học sinh vàgiáo viên trong lớp đều trợn tròn mắt háhốc mồm.

Chương 42: Lại muốn mời tôi ăn cơm sao?

Một buổi sáng, Đường Kim hai lần bị đuổi khỏi phòng học, đây tuyệt đối là một lịch sử được sáng tạo trong trường Ninh Sơn Nhị Trung này, mà buổi chiều còn năm tiết học thì trên thực tế Đường Kim cũng chỉ học một tiết, còn bốn tiết sau hắn cũng chuồn học. Dù sao thì trung học cũng không phải là đại học, học sinh trốn học vẫn còn ít lắm, hơn nữa lại giống như Đường Kim, người quang minh chính đại rời khỏi phòng học như vậy thì cũng càng trở nên ít hơn. Những người khác cho dù muốn trốn học thì hơn phân nửa là tìm đủ lý do, như là đau bụng, đau đầu….

Với Đường Kim mà nói thì sau khi được nghỉ học thì hắn luôn đi ăn cơm, đối với việc mình nghỉ cả năm tiết học buổi sáng, không chép bài thì Đường Kim cũng không để ở trong lòng, nhưng mà hắn cũng phát hiện lại thì kỳ thật trốn học cũng chưa hẳn là một việc tốt bởi vì hắn phát hiện sau khi trốn học ra thì bản thân hắn cũng không biết nên làm cái gì.

- Hiện tại nếu đi ăn cơm trưa thì vẫn còn hơi sớm a.

Đường Kim vừa đi vừa lẩm bẩm, hiện tại thì hắn nên làm cái gì cho tốt đây?

Nhưng mà một giây sau thì Đường Kim lại phủ nhận cách nói của mình:

- Đối với một người ăn hàng mà nói thì bất luận vào thời điểm gì, bất luận là cái gì cũng ăn được cho nên bây giờ ta nên đi ăn cơm đi.

Đi ra khỏi khu học đường, Đường Kim đi ra khỏi cổng trường, hôm nay tiếp tục đi đến quán thịt dê hay là quán lẩu kia? Hoặc là mình nên tìm một quán ăn mới để thay đổi khẩu vị đây?

Đang lúc Đường Kim rối rắm không biết tìm món gì để ăn trưa thì đột nhiên trước mặt hắn lại xuất hiện một đám người. Đám người này toàn mặc đồng phục của học sinh lớp 10, cũng không phải ai khác, đúng là một tổ hợp sáu người không bạo lực không hợp tác kia.

Sáu người vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang đi trên đường. Bộ dạng muốn gây rối, nhưng lúc này bọn hắn đột nhiên thấy được Đường Kim đang đi tới thì bước chân của bọn hắn liền chậm lại, sau đó liền dừng hẳn.

Lúc nãy nừa tưng bừng khí thế, nay vừa được Đường Kim thì khí thế trên mặt bọn hắn đã biến mất không còn tí nào, cơ hồ là xuất phát từ bản năng mà bọn hắn cúi thấp đầu xuống. Nhưng sau đó, sáu người lại ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Đường Kim, hiển nhiên là mặc dù trong lòng bọn hắn vẫn còn sợ hãi Đường Kim nhưng mà bọn hắn cũng không muốn cứ như vậy mà yếu thế trước mặt Đường Kim.

- Wey, Trư Đầu Phi, cậu hồi phục rất nhanh a.

Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn vào Vương Phi, mới có một ngày mà đầu heo của Vương Phi đã bớt sưng, khuôn mặt của hắn cũng đã khôi phục lại nguyên trạng.

Nhất thời trên mặt của Vương Phi xuất hiện vẻ phẫn nộ, hắn muốn phát hỏa nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống:

- Đường Kim, mày đừng có đắc ý quá sớm.

- Tôi đâu có ý gì a.

Bộ dáng của Đường Kim tỏ ra vô tội:

- Tôi sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà đắc ý.

Thoáng dừng lại một chút, Đường Kim còn nói thêm:

- Lại nói, các cậu ngăn đường không cho tôi đi, phải chăng là muốn mời tôi ăn cơm nữa sao?

- Đường Kim, mày đi con đường của mày, chúng ta đi con đường của chúng ta, người nào cản mày đâu?

Vương Phi có chút tức giận nói.

- Hiện tại các cậu đang cản đường của tôi đấy.

Đường Kim nghiêm túc nói.

- Đường rộng như thế, mày không biết đi bên cạnh sao?

Vương Phi có chút tức giận nói.

- Tôi không thích đi đường vòng.

Đường Kim ngáp một cái:

- Các cậu thấy tôi đẹp trai hơn các cậu, chẳng lẽ các cậu lại không chủ động tránh đường để tôi đi sao? Hay là các cậu thấy được nhóm các cậu lại đẹp trai hơn tôi? Kỳ thật thì tôi cũng không để ý việc tiếp tục so vẻ đẹp trai với nhóm các cậu lần nữa a.

Đệt con mja nhà nó, điều này là uy hiếp trần trụi, khiến cho đám người Vương Phi cảm thấy vô cùng biệt khuất. Nhưng mà biệt khuất thì biệt khuất, ước chừng khoảng hai giây sau thì cho dù không cam lòng thì bọn hắn vẫn chủ động tránh đường để Đường Kim đi.

- Như thế này mới đúng nha.

Đường Kim rất hài lòng, khi đi ngang qua sáu người thì Đường Kim lại cảm khái một câu:

- Tôi thật sự quá là đẹp trai, quả nhiên là không người nào có thể địch lại a.

Đường Kim rất nhanh đi xa, Đường Kim rất nhanh đi xa, Vương Phi rốt cục nhịn không được hướng bóng lưng của hắn nhổ một bải nước miếng

- Đệt con mja nhà nó, nói về da mặt thì tên tiểu tử này quả thật là không có ai địch nổi lại hắn.

- Anh Phi, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà quên đi mối thù này sao?

Lý Bố Y lộ ra một bộ dạng không cam lòng.

- Không cam lòng thì như thế nào? Tiểu tử đó đánh nhau thật con mja nó lợi hại, chúng ta dù có thêm sáu người nữa cũng không phải là đối thủ của hắn.

Trương Lực có chút nhụt chí.

- Có năng lực đánh nhau tốt thì như thế nào? Hắn có thể đánh thắng sáu người chúng ta, có thể đánh thắng sáu mươi người, sáu trăm người người sao?

Vương Phi hừ lạnh một tiếng:

- Coi như cho dù hắn có thể đánh thắng sáu mươi người, sáu trăm người đi chăng nữa thì chỉ cần một khẩu súng thì cũng có thể bắn chết con mja hắn.

- Anh Phi cũng nói rất đúng, chúng ta cũng không thể cứ thế mà quên đi mối thù này, nghĩ đến nhóm chúng ta đã tung hoành trong Ninh Sơn Nhị Trung này ba năm, cho tới bây giờ vẫn không thấy qua loại người như hắn.

Vẻ mặt Trương Tiểu Báo tỏ ra khó chịu.

Hà Quân nghe vậy thì chen vào một câu:

- Anh Phi, nếu không thì chúng ta ra đường tìm người sau đó chúng ta dụ hắn vào một ngõ rồi túm đầu nó lại, sau đó chúng ta sẽ từ từ tra tấn hắn.

- Chú ý này rất tốt, tôi tán thành.

Mạnh Tác Lâm cũng mở miệng nói chuyện.

- Chúng mày tưởng rằng tao không nghĩ đến cách đó sao?

Vương Phi hừ một tiếng:

- Nhưng mà tạm thời vẫn không nên làm như vậy.

- Anh Phi, tạo sao hiện tại không phải là lúc?

Lý Bố Ý có chút mê muội.

- Loại phương pháp này chỉ có thể dùng để đối phó với mấy tên không có tiền, không có bối cảnh ở trên người. Nếu đối phương có hậu trường vững mạnh thì nếu dùng loại phương pháp này thì tính phiêu lưu sẽ rất lớn.

Sắc mặt của Vương Phi có chút âm trầm:

- Tao vốn tưởng rằng, tên tiểu tử Đường Kim này sẽ không có bối cảnh gì nhưng mà nào biết được Tần Khinh Vũ cũng che chở cho hắn, dường như đã muốn đem hắn trở thành nam nhân của Tần Thủy Dao rồi.

- Mẹ nó, tiểu tử này thật sự là có vận may kít chó mà, làm sao lại có một người vợ có gia đình tốt như thế?

Hà Quân nghe Vương Phi nói như vậy thì có chút hâm mộ, cùng một chút cảm giác ghen tị.

Nhất thời thì mặt mày của Lý Bố Y có chút ủ rũ:

- Anh Phi, nói như anh thì chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này sao?

- Đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.

Vương Phi kiên quyết lắc đầu, cười lạnh một tiếng:

- Hiện tại tên vương bát đản chó chết kia có Tần Khinh Vũ che chở, tao sẽ nhịn hắn một chút, bất quá tao đã nghe được tin tức rằng ngày lành của Tần Khinh Vũ cũng không còn nhiều nữa. Chờ cho sau khi Tần Khinh Vũ tự thân cũng khó bảo toàn thì tao xem bà ấy còn có năng lực để che chở cho tên chó chết Đường Kim kia không?

- Tự thân Tần Khinh Vũ khó bảo toàn ư?

Nhất thời thì Trương Tiểu Báo liền có hứng thú:

- Anh Phi, mau nói cho tụi em biết đi, rốt cuộc thì anh đã nghe được tin tức gì?

- Đừng hỏi, tao cũng không rõ ràng, tóm lại là chúng ta cứ chờ xem đã.

Hiển nhiên là Vương Phi cũng không muốn trả lời vấn đề này:

- Đợi lát nữa chúng ta đi tìm Trương Tiểu Bàn để báo danh, trước tiên vào trận bóng rổ đó chúng ta hãy hạ nhục tên vương bát đản đó đã rồi nói sau.

Sáu người bàn bạc với nhau về đối sách để đối phó với Đường Kim xong rồi tiếp tục nghênh ngang đi về phía trước, tiếp tục làm ra bộ dạng ta đây, dường như bọn hắn đã quên mất mới vừa rồi trước mặt Đường Kim thì bộ dạng của bọn chúng giống như là nô tài thấy chủ nhân vậy.

Lúc này đây thì Đường Kim đang đứng trước cửa trường học Ninh Sơn Nhị Trung, chừng mọt phút sau thì hắn vẫn chưa động đậy. Hiện tại hắn đang rối rắm là không biết nên đi về phía bên phải hay đi về phía bên trái, nếu đi về phía bên phải thì hắn sẽ tới quán lẩu để ăn, mà đi về phía bên trái thì hắn sẽ đi tới quán thịt dê.

- Một bữa thịt dê cũng sẽ tốn hơi nhiều tiêu, hay là đi ăn lẩu đi.

Sau khi suy nghĩ một hồi thì Đường Kim mới làm ra quyết định, cuối cùng hắn quyết định đi đến quán lẩu ăn, ăn ở quán này thì có thể giúp hắn tiết kiệm được một khoảng tiền. Lấy năng lực ăn hơn người thường của hắn thì hắn ăn ở quán lẩu chỉ mất có vài trăm đồng nhưng mà khi ăn ở quán thịt dê thì ít nhất là hắn tốn một ngàn đồng. Thân làm một người nghèo thì cuối cùng Đường Kim cũng cảm giác được rằng bản thân hắn cần phải tiết kiệm một chút.

- Tiết kiệm là một loại phẩm chất tốt, ta quả nhiên là một người vừa đẹp trai vừa có đức mà.

Đường Kim tự mình ca ngợi bản thân một câu, sau đó liền xoay người về phía bên trái rồi bước chân di chuyển. Nhưng vào lúc này, đột nhiên ở phía sau lưng hắn truyền đến một giọng nữ có chút tức giận:

- Đường Kim, cậu đứng lại đó cho tôi.

Chương 43: Nhất định là cô yêu tôi.

Nghe thấy tiếng kêu thì Đường Kim liền xoay người lại, hắn liền thấy trước mắt là một cô gái có mái tóc dài bồng bềnh, cao chừng 1m6, bộ dạng rất không tệ; nàng có đôi mắt to, lông mày lá liễu, làn da không tồi, nhưng mà nhìn dáng người của nàng thì dường như là nàng vẫn chưa dậy thì, căn bản không thấy đường cong nào trên người nàng cả.

- Mỹ nữ, cô muốn mời tôi đi ăn cơm sao?

Đường Kim ra bộ tò mò hỏi cô gái kia.

- Có quỷ mới mời cậu đi ăn cơm, nếu mời thì cậu mời tôi mới đúng.

Vẻ mặt của cô gái này tỏ ra tức giận.

Đường Kim ngẩn ngơ:

- Ách? Vì sao tôi phải mời cô đi ăn cơm?

- Cậu hại tôi bị phấn rơi đầy người hơn nữa trên đầu lại dính chiếc khăn lau bảng kia, chẳng lẽ cậu không nên mời tôi dùng cơm sao?

Cô gái này thở phì phò nói.

- Ách, thì ra là cô sao, cô cũng trốn học à?

Cuối cùng thì Đường Kim cũng hiểu được, cô bé trước mặt này của hắn chính là nữ sinh chịu đòn trong cuộc chiến giữa hắn và lão nhân dạy môn Lịch Sử kia, vì thế mà khi gặp nàng Đường Kim có chút quen thuộc.

- Tôi không có trốn học, là do giáo viên cho phép tôi ra ngoài.

Cô gái kia hừ một tiếng rồi nói tiếp:

- Nếu không phải là tôi phản ứng nhanh thì thiếu chút nữa bụi phấn sẽ rơi vào trong mắt của tôi, cậu nói đi, cậu sẽ bồi thường tôi như thế nào đây?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Kỳ thật thì đó là do lỗi của thầy giáo kia.

Đường Kim tỏ ra uể oải:

- Bất quá, nếu cậu muốn nếu cô muốn tôi mời cô đi ăn cơm thì tôi cũng không có ý kiến gì cả, vừa lúc thì tôi cũng đang đi ăn cơm đây, thêm một người cũng không nhiều.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cái gì mà thêm một người cũng không nhiều lắm?

Cô gái này tỏ ra không hài lòng:

- Nhìn này, ngay cả nửa điểm thành ý mà cậu cũng không có.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cô có đi hay không?

Vốn Đường Kim cũng không có thành ý mời cô gái này dùng cơm:

- Cô không đi thì tôi sẽ đi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim nói đi là đi, cô gái thấy vậy thì liền sửng sốt sau đó liền lập tức đuổi theo Đường Kim:

- Nè, cậu muốn mời tôi dùng cơm, tôi biết ở bên này có một quán ăn ngon lắm.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Chỗ nào?

Đường Kim liền có chút hứng thú, thân làm một người ăn hàng thì tự nhiên hắn hy vọng có thể tìm được một quán ăn ngon.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tôi dẫn cậu đi.

Trong mắt của cô gái này liền hiện lên một chút giảo hoạt.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cô gái liền đi ở phía trước để dẫn đường, còn Đường Kim thì không nhanh không chậm đi ở phía sau, đại khái khoảng chừng hai phút sau thì cô gái đã đến trước một quán ăn rồi dừng lại.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Là chỗ này.

Cô gái nói:

- Đây là một quán ăn đặc sắc nhất quanh trường ta, rất có danh tiếng ở thành phố này.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Quán ăn kinh điển?

Đường Kim ngẩn lên nhìn vào chiêu bài trước mắt sau đó liền đi vào.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Quán ăn không lớn, không có phòng ăn, chỉ có hơn mười bàn ăn, hoàn cảnh bên trong cũng không có chút bắt mắt nào nhưng thật ra có chút cảm giác tao nhã, vào lúc này trong phòng ăn không khách nào, nhưng ở một góc sáng sủa lại có một nam nhân đang chăm chú đánh đàn Piano.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống, sau đó quét mắt nhìn về bốn phía thì hắn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao trong quán ăn này thì ngay cả một người phục vụ cũng không có đây?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cô gái kia ngồi đối diện với Đường Kim, dường như là rất quan thuộc, nàng liền bấm vào một cái nút ở trên cái bàn ăn sau đó một chiếc ván gỗ hình chữ nhật bắn lên, lộ ra một chiếc máy vi tính.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Nè, gọi món ăn đi, chiếc máy vi tính này dùng để gọi món ăn đó, chúng ta chỉ cần ngồi đây gọi món ăn thì phòng bếp có thể nhận được ngay, bọn họ sẽ làm những món ăn ngon để đưa lên.

Hiển nhiên thì đây không phải là lần đầu tiên mà cô gái này tới quán ăn này.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim nhìn chằm chằm vào cái máy vi tính kia, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi cô gái kia:

- Cô chắc chắn đây này là quán ăn chứ không phải là thư viện chứ?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cũng khó trách Đường Kim tỏ ra không tin bởi vì hắn thấy được trên mặt bàn toàn là những quyển sách nổi tiếng, đều là những tác phẩm nước ngoài nổi tiếng, cái gì mà Chí Phèo, Số đỏ…, hiển nhiên thì những quyển sách này đều toàn là tiểu thuyết a.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Đương nhiên là quán ăn rồi, đây này, đây chính là menu, cậu chỉ cần gọi món ăn là được.

Cô gái liền khẳng định một câu, sau đó nhớ ra cái gì đó rồi nhắc nhở Đường Kim một câu:

- Cậu có thể lật tờ giấy ra, mặt sau còn có nữa đó.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim thử lật lại giấy thì phát hiện ở phía sau trừ một tác phẩm nổi tiếng ở nước ngoài ra thì còn có một câu thơ nữa. Đúng như lời của cô gái kia nói, những thứ trên này toàn là tên của các món ăn, nhưng mà hắn cảm thấy được, để tên các món ăn vào đây thật sự là không có khuôn phép.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cái này đều là đồ ăn sao? Nếu không thì cô hãy kêu thử đi.

Hai mắt của Đường Kim có chút trắng dã, bữa ăn này thật sự là hơi quá đặc sắc đi mà.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Thật sự là để cho tôi kêu thử sao?

Trong mắt của cô gái kia hiện lên một tia giảo hoạt.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Nhớ kỹ là gọi cho tôi món nào có thịt là được rồi.

Đường Kim thuận miệng nói.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Được rồi, vậy thì để tôi gọi a.

Cô gái này lộ ra bộ dạng như đã thực hiện được quỷ kế của mình, sau đó liền lấy tốc độ nhanh nhất mà kêu hơn mười mấy món ăn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Mấy phút sau, một nam nhân mặc áo bành tô bưng một mâm đồ ăn đi tới rồi đặt lên bàn, sau đó cũng không nói lời nào mà liền quay người rời đi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Nè, cậu có biết món này gọi là gì không?

Cô gái có chút đắc ý hỏi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Không phải là ớt xào mộc nhĩ sao?

Đường Kim ra một bộ dạng phờ phạc:

- Tôi không thích những món ăn kiểu này.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Sai, đây là Đỏ và Đen.

Vẻ mặt cô gái tỏ ra đắc ý nhìn vào Đường Kim.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đỏ và Đen?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim nhìn vào một chút, không biết nói gì, thật sự đúng là đỏ và đen mà, cây ớt màu đỏ còn nấm mèo thì màu đen.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Không có tí đặc sắc nào, không bằng dùng ớt hồng với tiêu đen đi.

Đường Kim thì thào tự nhủ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Rất nhanh, người phục vụ mặc áo bành tô lại xuất hiện, lại bưng một mâm đồ ăn để ở trên bàn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Những món ăn này a, thật quá tệ đi chứ.

Đường Kim buồn bực, hắn bắt đầu có cảm giác bị nha đầu kia lừa gạt, cái quán ăn kinh điển này thuần túy là nơi lừa gạt người khác.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Đây gọi là Romeo cùng Juliet.

Cô gái ấy nói:

- Thấy không, đây là Romeo hình chiếc lá, còn cái này, cái này chính là phổi heo làm thành lá cây.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim thì thào tự nói:

- Romeo làm bằng phổi heo sao? Nếu vậy thì nhất định Juliet chết sẽ không nhắm mắt.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Ngay khi người phục vụ mang món thức ăn thứ ba lên thì Đường Kim đã có chút hỏng mất, đây cũng giống với gà nướng nhưng mà cái tên của món thức ăn này lại làm cho Đường Kim có chút hộc máu, bá tước Cristo, chỉ có phần thịt gà ở bụng là không sao, còn những nơi khác đều bị nướng cháy đen.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim bắt đầu oán hận, hắn cảm thấy sai lầm khi đi tới đây ăn cơm rồi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cô gái kia lại bắt đầu ăn, dường như những món thức ăn này đối với nàng thì có sự thú vị. Cái món Đỏ và Đen kia, dường như rất hợp với khẩu vị ăn của nàng.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Những món ăn kế tiếp vẫn không có khiến cho Đường Kim thỏa mãn, rốt cuộc cũng đến món cuối cùng, đây là một món canh nhưng mà chứng kiến món canh này thì Đường Kim đã hoàn toàn hỏng mất. Hắn đã ăn qua canh cải thía nấu trứng nhiều rồi, nhưng đây lại là canh cải thìa với vỏ trứng!

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cái này gọi là “ Bạch Lộ Thượng Thanh Thiên”.

Cô gái kia cười hì hì giải thích cho Đường Kim một câu, thấy bộ dạng bi phẫn của Đường Kim thì rốt cuộc nàng cũng cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc thì cũng đã báo thù được.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Rốt cuộc thì tôi cũng đã hiểu nếu cô yêu một người thì nhất định cô nên mời hắn đến nơi này để dùng cơm, bởi vì nơi này nhất định sẽ khắc sâu vào trí nhớ của hắn, sẽ để cho hắn không thể quên được.

Đường Kim nhìn vào cô gái kia, một bộ dạng hữu khí vô lực, nói:

- Tôi cảm thấy được cô nhất định là yêu tôi cho nên, cô có thể cho tôi biết, cô tên là gì không?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Nè, cậu nói ai yêu cậu hả? Cậu đừng có nói hươu nói vượn như thế.

Nhất thời thì khuôn mặt của cô gái đỏ lên, đồng thời nàng tỏ ra khá tức giận:

- Cậu còn có thể không biết tên tôi là gì sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cũng khó trách cô gái này tức giận như thế, Đường Kim người này ngồi ăn cơm cùng nàng đã hơn nửa tiếng. Từ đầu đến cuối hắn lại không biết nàng là ai, đây không phải là hắn đã khinh thường nàng rồi sao? Lúc này, cô gái này có chút hối hận, hối hận vì vừa rồi mình không kêu thêm chục món ăn nữa.

Chương 44: Tao sẽ hủy quần áo của mày.

Đường Kim thật sự không biết tên của cô gái này, hắn chỉ biết rằng nàng là bạn học cùng lớp, vấn đề là ở chỗ trong lớp 10/4 thì hắn chỉ biết tên có hai người, một người là Trương Tiểu Bàn, người còn lại là Lưu Hiểu Yến ngồi trước hắn.

- Tôi không nói cho cậu biết tên tôi !

Cô gái tức giận nói một câu, nổi giận đùng đùng đứng dậy, bộ dạng rất tức giận chạy ra khỏi quán ăn.

Nhưng mà khi ra khỏi quán ăn thì trên mặt của nàng liền hiện lên vẻ đắc ý:

- Đường Kim chết tiệt, ngay cả tên của bổn cô nương cũng không biết, tôi xem cậu làm sao đủ tiền trả cho người ta đây?

Lúc này trong quán ăn Đường Kim vẫn chưa biết mình bị lừa, hắn kêu lên một câu:

- Này, tính tiền.

Cả bàn thức ăn này không có món ăn nào thỏa mãn được Đường Kim, mà nha đầu kia cũng đã rời khỏi quán ăn, cho nên hắn cũng không muốn tiếp tục ngồi lại ở đây nữa.

Tiếng đàn Piano đột nhiên dừng lại, người nam nhân vẫn một mực chơi đàn Piano kia liền đứng lên, xoay người đi về phía Đường Kim.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đó làm một nam nhân ước chừng khoảng ba mươi, tuy rằng mặt hắn đầy râu nhưng mà vẫn khiến người nhìn vào hắn có cảm giác rằng hắn là người một anh tuấn, đồng thời còn làm cho người ta có vài phần cảm giác tang thương.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Đồ ăn như thế nào?

Nam nhân đàn Piano hướng Đường Kim mỉm cười, hỏi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Một chữ thôi, tệ!

Đường Kim không chút khách khí.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tiếng đàn Piano của tôi như thế nào?

Nam nhân đàn Piano lại hỏi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Ba chữ, tệ vô cùng!

Đường Kim vẫn như cũ không khách khí chút nào.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nụ cười trên mặt của nam nhân đàn Piano biến mất:

- Cậu biết đàn Piano sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Không biết…

Đường Kim trả lời một cách rõ ràng:

- Nhưng mà tôi biết lắng nghe.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tôi sẽ không tiếp nhận những lời chỉ trích không chuyên môn, nếu là cậu cảm thấy có thể đàn được hơn nữa có thể làm cho tôi cảm thấy được tài năng của tôi kém thua cậu thì tôi sẽ miễn phí cho cậu bữa ăn này.

Nam nhân thản nhiên nói.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Nam nhân không có tư cách để nghe tôi biểu diễn.

Đường Kim cũng có chút không kiên nhẫn rồi:

- Bữa cơm này hết bao nhiêu tiền?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Một ngàn đồng!

Nam nhân trả lời:

- Tôi có thể tìm mỹ nữ đến để nghe cậu đàn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Mặc dù là mỹ nữ, tôi cũng chỉ bán thân chứ không bán nghệ.

Đường Kim lấy từ trong túi của mình ra một ngàn đồng rồi ném lên trên bàn:

- Nhân tiện nói cho anh biết một câu, tiếng đàn Piano của anh thật sự là ảnh hưởng đến cảm giác ăn uống của người khác.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Không đợi nam nhân kia kịp phản ứng, Đường Kim đã đi ra khỏi quán ăn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Vừa ra khỏi quán ăn Đường Kim lại thấy đ bóng dáng quen thuộc, đó không phải là cô gái mới hồi nãy bị hắn chọc cho tức giận bỏ đi sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Wey, cô đứng chờ tôi ở đây sao?

Đường Kim có chút ngạc nhiên, sau đó liền cảm khái một tiếng:

- Cô quả thật là yêu tôi rồi, tôi thật sự là quá đẹp trai mà.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Phì, có quỷ mới yêu cậu.

Thấy Đường Kim đi ra nhanh như vậy rồi thì cô gái này thật sự rất thất vọng, người này không phải đang ăn sao? Sao lại có thể ra nhanh như thế? Nàng đang mong Đường Kim sẽ không có tiền trả bữa cơm này, sau đó thì nàng liền đi vào trả tiền, nàng muốn mượn cơ hội này để đả kích hắn một phen. Hiện tại thì xem ra không có cơ hội rồi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cô gái tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái rồi xoay người hậm hực rời đi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Nha đầu kia thật sự là hại chết ca, lãng phí của ca một ngàn, lại làm ca mất công đi tìm quán khác nữa.

Đường Kim thì thào tự nhủ, sau đó liền xoay người đi về phía bên kia. Lúc này hắn đã quyết định đi ăn lẩu.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nửa giờ sau, trong quán lẩu Tứ Hải.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim đang ngồi ăn như hổ đói, mà cách Đường Kim không xa, một nam tử trung niên sắc mặt âm trầm đang nhìn hắn ăn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nam tử trung niên này đúng là ông chủ của quán lẩu Tứ Hải này, đối với Đường Kim thì hắn cũng không xa lạ gì bởi vì tối hôm qua khi Đường Kim đến đây ăn thì người phục vụ đã nói cho hắn biết. Lúc ấy thì Thái Tứ Hải hắn cũng không nói gì thêm, dù sao thì quản lẩu này cũng phải là quán tự phục vụ cho nên hắn không thể cản khách hàng ăn nhiều được. Nhưng mà hôm nay tên tiểu này này lại tới đây, điều này khiến cho Thái Tứ Hải không được thoải mái cho lắm, nếu tiểu tử này mỗi ngày đều đến đây ăn thì quán lẩu của hắn không lỗ vốn là may rồi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tiểu tử, là do mày tự chuốc lấy, cũng đừng nên trách tao làm gì.

Khi Thái Tứ Hải thấy được Đường Kim lại bỏ thịt nhúng vào nồi nước lẩu thì rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa mà đi ra khỏi quán, sau đó hắn liền lấy điện thoại ra gọi:

- Anh Hổ, tiểu tử đó hiện tại đang ngồi ăn trong quán.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Mười phút sau.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Một chiếc BMW dừng lại trước cửa quán lẩu Tứ Hải, cửa xe mở ra. Một nam một nữ liền bước xuống xe, đôi nam nữ này nhìn qua thì dáng vẻ khá gầy yếu, chiều cao quá bình thường, đều cao khoảng chừng 1m6, đương nhiên là đối với nữ mà nói thì cao 1m6 là một điều rất bình thường thôi nhưng mà là một thằng đàn ông mà chỉ cao 1m6 thì nên xin lỗi với đời đi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Sau khi xuống xe đôi nam nữ này liền dùng ánh mắt quét về bốn phía, sau đó nữ nhân kia mời lùi về cửa sau rồi mở cửa ra, sau đó, một tên nam nhân cao gầy bước ra..

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Gầy, toàn thân trên dưới của hắn không có một chỗ nào gọi là có da có thịt, khuôn mặt như thể da bọc xương, còn hai tay đậm chất củi khô, đôi mắt nhỏ híp lại. Nam nhân này có bộ dạng rất quái dị, đương nhiên là trên người hắn cũng có một điểm nổi bật, tin rằng bất kì ai nhìn hắn một cái thì mãi không quên được.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nam nhân này cũng không cao lắm, đại khái là tầm 1m65 nhưng mà toàn thân hắn này toát ra một loại khí thế áp bách, người thường vừa thấy hắn thì trong lòng đều sinh ra cảm giác sợ hãi, không kìm lòng được mà né xa hắn ra.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nam tử này liếc nhìn tấm bảng hiệu của quán lẩu Tứ Hải một cái, sau đó liền đi vào, đôi mắt nhỏ của hắn híp lại thành một đường liếc mắt nhìn xung quanh quán lẩu, sau đó thì tầm mắt của hắn liền dừng lại trên người Đường Kim.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nam tử này nhìn chằm chằm vào Đường Kim, đánh giá Đường Kim khoảng mười giây thì hắn mới đi về phía Đường Kim. Sau đó hắn ngồi xuống đối diện với Đường Kim, mà đôi nam nữ kia thì đứng ở phía sau của tên nam tử này, không nói một lời.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Bữa cơm trưa nay tôi không muốn mời ai dùng chung cả.

Đường Kim ngẩng đầu lên nhìn vào nam tử gầy này một cái, có chút không vui mà nói một câu, nói xong hắn tiếp tục bỏ một miếng thịt vào trong miệng.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tôi gọi là Đồ Đại Hổ, anh em trong giang hồ đều gọi tôi là Vi Sấu Hổ, Phì Long là anh em của tôi.

Nam tử gầy này âm thầm nói một câu, sau đó liền nói tiếp:

- Thương thế của người anh em của tôi là do cậu làm vậy thì hẳn là cậu nên cho tôi một cái công đạo.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cái gì? Tên gọi là Tả Tiểu Long mập mạp kia chính là anh em của ông sao?

Đường Kim có chút kinh ngạc hỏi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Không nên vũ nhục anh em của tao.

Giọng nói của Đồ Đại Hổ trở nên lạnh lùng hơn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Thì ra tên mập mạp chết tiệt kia đúng là anh em của ông.

Đường Kim có chút cảm khái:

- Người anh em này của ông với ông quả thật là trái ngược nhau a, hắn thì mập mạp giống như một con heo, còn ông thì lại gầy trơ xương, đúng ra thì ông nên cảm ơn tôi mới đúng.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đồ Đại Hổ nhìn vào Đường Kim, ánh mắt càng ngày càng thêm lãnh lệ (lạnh lùng nghiêm nghị), giọng nói cũng làm cho người ta có cảm giác không rét mà run:

- Ta luôn chỉ nói một lần, anh em như tay chân, nữ nhân như quần áo, mày vì một nữ nhân mà đánh gãy một bàn tay của người anh em tao. Tao cho mày hai lựa chọn, một là mày hãy tự đánh gãy một bàn tay của mình nếu không thì tao sẽ hủy hết quần áo mày.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Thoáng dừng lại một chút, Đồ Đại Hổ hạ giọng nhưng mà giọng nói lại càng lạnh lùng hơn, ánh mắt lại càng thêm hung ác:

- Đường Kim, tin tao đi, nếu tao muốn tiêu diệt Đường Thanh Thanh một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy thì tao có vô số biện pháp. Lúc nào tao cũng có thể biến một bộ quần áo đẹp đẽ thành một bộ quần áo rách nát.

Chương 45: Trước tiên tôi đánh gãy chân ông đã.

Đường Kim gắp lên một miếng thịt, bỏ vào miệng của mình rồi nhai vài cái, nuốt xuống bụng, sau đó hắn mới thả đũa xuống.

- Ông có biết rằng tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp không?

Đường Kim nhìn Đồ Đại Hổ nói.

- Ai cũng đều ghét bị uy hiếp.

Đồ Đại Hổ trầm giọng, lạnh lùng nói.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Có thể ông còn chưa biết, tôi ghét nhất là cái gì không?

Đường Kim cầm lấy một cái chén trong mâm, toàn bộ đều là ngư hoàn (cá viên í):

- Thân làm một người ăn hàng thì tôi ghét nhất là bị người khác quấy rầy khi tôi đang ăn cơm.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cổ tay rung lên, toàn bộ ngư hoàn ở trong chén liền bay ra, trong đó hai miếng lướt qua đầu của Đồ Đại Hổ, phân biệt đụng vào đôi nam nữ đứng sao hắn, đôi nam nữ này dường như là không kịp có bất kỳ phản ứng nào, liền vô thanh vô tức mà ngã xuống đất.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Những miếng ngư hoàn khác thì đều bắn về phía Đồ Đại Hổ, trong đó một viên ngư hoàn đánh chuẩn xác vào yết hầu của Đồ Đại Hổ làm cho hắn không tự chủ được mà há miệng to ra, mà dường như cùng một lúc, mấy chục miếng ngư hoàn khác liền bay toàn bộ vào trong miệng của Đồ Đại Hổ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Không phải là ông ước ao gì được ăn giống như tôi sao?

Đường Kim đứng lên, bàn tay của hắn liền nắm lấy yếu hầu của:

- Ông muốn ăn thì cứ nói thẳng ra, bây giờ tôi sẽ cho ông ăn đủ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim vừa nói xong thì liền bưng một chén khác lên, bên trong chén này toàn là thịt sống, hắn trực tiếp nhét toàn bộ những miếng thịt này t vào trong miệng của Đồ Đại Hổ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Bên trong quán lẩu, vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên này, lúc này đây Thái Tử Hải liền trợn mắt há hốc mồm mà những người khác thì cũng đồng dạng là nghẹn họng nhìn trân trối.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- ô..Ô…Ô..Ô

Đồ Đại Hổ muốn nói cái gì nhưng mà hiển nhiên là hắn căn bản không có cơ hội dể nói, trong miệng của hắn toàn là thức ăn, Đường Kim lấy tay vỗ nhẹ vào yết hầu của hắn một cái, Đồ Đại Hổ liền không khống chế được mà nuốt hết đống thịt tươi ở trong miệng mình.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Mà Đường Kim cũng không có dừng tay lại, hắn lập tức bưng lên một chén khác, tiếp theo lại nhét vào trong miệng của Đồ Đại Hổ, nhét hết một chén thì hắn lại cầm một dĩa khác lên rồi nhét vào… Chỉ một lát, toàn bộ những thức ăn ở trên bàn đã bị Đường Kim dùng loại phương thức dã man nhất mà nhét vào trong miệng của Đồ Đại Hổ, hơn nữa cũng khiến cho Đồ Đại Hổ nuốt toàn bộ những thứ ấy vào trong bụng.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cho đến lúc này, Đường Kim mới cảm thấy hài lòng buông Đồ Đại Hổ ra:

- Thế nào? Ăn đã no chưa? Bây giờ ông không phải cảm thấy được so với người anh em mập như heo kia của ông thì tôi đối với ông rất tốt sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tao…a..

Đồ Đại Hổ nổi giận đứng lên, đột nhiên lật bàn một cái đồng thời cầm lấy một cái dĩa ở bên cạnh vừa tức giận mắng, vừa đạp về phía Đường Kim. Chuyện vừa mới xảy ra đã khiến cho Đồ Đại Hổ có một cảm giác nhục nhã, bao nhiêu năm qua đến giờ hắn chưa bao giờ bị người khác vũ nhục như vậy.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đáng tiếc, Đồ Đại Hổ còn chưa mắng xong thì liền hét lên một tiếng kêu thảm, mà nương theo tiếng kêu thảm của hắn còn có một tiếng xương gãy vang lên

“ Răng rắc”

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Không có ghế ngồi nên Đồ Đại Hổ liền té xuống đất, đầu của hắn đập xuống nền nhà còn tay phải hắn trở nên mềm yếu vô lực, thì ra trong nháy mắt vừa rồi Đường Kim đã ra tay vặn gãy cánh tay phải của Đồ Đại Hổ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Làm ngươi tốt cũng thật sự là rất khó khăn a, tôi hảo tâm mời ông ăn thế mà ông lại lộn cái bàn lên…

Đường Kim lắc đầu:

- Tôi nói, vì cái gì mà ông lại muốn tôi trở thành người xấu như ông hả?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Lời nói còn chưa dứt thì Đường Kim lại ra tay, sau đó liền nghe một tiếng răng rắc, hắn đã vặn gãy cánh tay còn lại của Đồ Đại Hổ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Kế tiếp thì Đường Kim liền nhấc chân lên rồi đá vào chân trái của Đồ Đại Hổ:

- Ông muốn hủy đi quần áo của tôi vậy thì trước tiên tôi đánh gãy chân của ông.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Lại một tiếng “Răng rắc” của xương gãy nữa vang lên, Đồ Đại Hổ kêu thảm một tiếng rồi nằm lăn trên mặt đất.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim cũng không dừng tay lại mà tung ra một cước, dẫm vào đầu gối của Đồ Đại Hổ, hắn vừa mỉm cười vừa dùng sức, tiếng xương cốt vỡ vụn lại vang lên:

- Nếu dám đụng vào quần áo của tôi thì tôi sẽ diệt cả nhà ông.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đồ Đại Hổ không có lên tiếng nữa, rốt cuộc hắn cũng không chịu đựng nổi mà hôn mê đi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim liếc mắt quét nhìn bốn phía, hắn phát hiện giờ phút này tất cả mọi người trong quán đều đang nhìn hắn, một đám người câm như hến không dám nói gì lớn tiếng, người đang ăn cũng không dám động đũa.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tôi chỉ là muốn ăn một bữa cơm trưa ngon miệng mà thôi, sao lại khó đến như vậy?

Đường Kim tỏ ra buồn bực, lắc lắc đầu rồi đi ra khỏi quán.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Sắc mặt lúc này của Thái Tứ Hải tái nhợt, hắn cầm lấy điện thoại muốn gọi điện báo cảnh sát nhưng hắn lại phát hiện được tay cầm điện thoại của mình run lên không ngừng, căn bản là không thể gọi điện.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Ách, tôi đau bụng quá.

Đột nhiên có một người khách ôm bụng, bộ dạng tỏ ra đau đớn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tôi cũng đau bụng…

Một người khách khác cũng kêu lên.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đột nhiên trong lúc đó, toàn bộ khách nhân ở trong quán đều kêu đau bụng liên tiếp.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Ngộ độc rồi, ngộ độc thức ăn rồi, mau mau, mau gọi cho xe cứu thương đến mau.

Có người liền kêu lên.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Ngộ độc thức ăn?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Sắc mặt của Thái Tử Hải càng trở nên tái nhợt, sẽ không xui xẻo như vậy chứ?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nhìn thấy bộ dạng thống khổ rên rỉ của đám khách nhân thì Thái Tử Hải lại sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn ra, rốt cuộc hắn cũng đã gọi được điện thoại mà đúng vào lúc này thì trong lòng của hắn liền nổi lên cảm giác hối hận, hắn bắt đầu hối hận về cú điện thoại kia. Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác được sự kiện ngộ độc thức ăn này thật sự là quá trùng hợp đi, hắn cảm giác rằng việc này có liên quan đến tên tiểu tử gọi là Đường Kim kia.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn biết ta đã gọi điện cho Sấu Hổ sao?

Trong lòng của Thái Tử Hải hiện lên suy nghĩ này, sau đó mồ hôi lạnh liền toát ra toàn thân hắn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đi ra khỏi quán lẩu Tứ Hải thì Đường Kim cảm thấy được có chút đáng tiếc, sau này hắn sẽ không còn cách nào để tiếp tục đến nơi này để dùng cơm nữa. Chỗ này về sau hơn phân nửa là bị người ta niêm phong rồi, về những người bị ngộ độc thức ăn thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo mà thôi, bất quá thế nào đi chăng nữa thì đám người này cũng chỉ bị tiêu chảy mà thôi, không có chuyện gì to tát cả.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Tuy rằng chưa ăn no bụng nhưng mà Đường Kim đã mất đi hứng thú ăn uống rồi, ăn cơm cũng cần tâm tình tốt, nếu tâm tình không tốt thì dù ăn cái gì vào miệng cũng không có mùi vị gì cả

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim có chút buồn bực mà quay trở lại trường Ninh Sơn Nhị Trung, khi hắn vừa trở lại trường học thì hắn phát hiện được lúc này vẫn còn sớm, hiện tại vừa mới đến hai giờ chiều, còn hơn ba mươi phút nữa thì mới bắt đầu vào tiết học.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Anh bạn, phát tài rồi, lúc này thật sự là chúng ta đã phát tài rồi, cậu có biết được chúng ta đã thu được bao nhiêu phí báo danh không?

Thấy Đường Kim đi vào lớp thì Trương Tiểu Bàn vô cùng cao hứng:

- Một vạn, là một vạn a, có một người liền giao cho tôi một vạn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Mới có một vạn thôi mà.

Đường Kim mặt ủ mày chau nói lại một câu, sau đó liền đi vào bàn học rồi gục đầu xuống bàn, ai bảo tâm tình bây giờ của hắn không có tốt nha.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Mới một vạn thôi mà?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đáng thương cho sự nhiệt tình của Trương Tiểu Bàn, cứ như vậy mà bị Đường Kim dập tắt rồi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Buồn quá, tôi vào ký túc xá ngủ đây.

Đường Kim ngẩng đầu lên, thì thào tự nói:

- Buổi chiều nay còn học ba tiết nữa, cũng không cần phải học a.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tôi nói anh bạn này, tiết thứ nhất của buổi chiều hôm nay thì cậu nhất định phải tới học a.

Trương Tiểu Bàn vội vàng nhắc nhở Đường Kim:

- Tiết đầu tiên chính là tiết thể dục, mà cậu lại là lớp phó thể dục cho nên cậu không thể trốn tiết này được.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Tiết thể dục sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim cũng cảm giác được mình không cần thiết học tiết thể dục này bất quá ngẫm lại thì lời nói của Trương Tiểu Bàn không sai, hắn là lớp phó thể dục cho nên tiết này hắn không thể trốn được, đành phải đi học thôi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Lúc này, một cô gái xinh xắn mặc chiếc quần trắng đi vào lớp học, người này đúng là giữa trưa nay Đường Kim đã dẫn nàng đi ăn cơm. Gặp nàng thì rốt cuộc Đường Kim cũng không nhịn được mà hỏi Trương Tiểu Bàn một câu:

- Nè, nàng ta là ai thế?

Chương 46: Thì ra là hoa khôi.

- Tôi nói anh bạn này, ngay cả nàng mà cậu cũng không biết sao?

Trương Tiểu Bàn cũng không biết nên nói gì với Đường Kim nữa:

- Tuy rằng lão bà của cậu là hoa hậu giảng đường, nhưng mà dù gì thì nàng cũng là hoa khôi của lớp chúng ta a, làm sao mà ngay cả nàng mà cậu cũng không biết nữa?

- Hoa khôi sao?

Đường Kim nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cẩn thận nhớ lại một số gương mặt của các bạn nữ trong lớp, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện cô gái này đúng là hoa khôi của lớp, bởi vì nàng đúng là đẹp nhất lớp thật.

- Anh bạn, cậu đã quên rồi sao? Sáng hôm nay chính cậu đã làm hại nàng bị ăn một chiếc khăn lau bảng và đống phấn đó.

Trương Tiểu Bàn còn nói thêm.

- Tôi biết rồi, giữa trưa nay thì tôi và nàng ta cùng nhau đi ăn nữa mà. Haiz, bị nha đầu kìa lừa gạt một ngàn đồng a.

Đường Kim tỏ ra buồn bực.

- Hả?

Đột nhiên Trương Tiểu Bàn kêu to lên một tiếng, sau đó liền liếc mắt nhìn về phía cô gái kia, hạ giọng:

- Anh bạn, đúng là giữa trưa hôm nay thì cậu và Tiếu Thiền cùng nhau đi ăn sao? Ta kháo, anh bạn cậu cũng quá được a, mới không đến ba ngày mà cậu đã cưa được hoa khôi của lớp ta rồi sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tiếu Thiền?

Đường Kim có chút mê hoặc:

- Cô ta tên gọi là Tiếu Thiền sao? Nè, như thế nào mà nghe qua có chút quen quen thế nhỉ?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cậu đã từng nghe tên của cô ấy rồi, cô ấy chính là lớp phó văn nghệ của chúng ta đó.

Trương Tiểu Bàn có chút không nói gì:

- Tôi nói anh bạn, câu thật hay giả bộ đây a? Giữa trưa nay cậu mới mời nàng ta ăn bữa cơm, thế mà thật sự không biết tên của nàng ta sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Bây giờ thì biết rồi.

Đường Kim ngáp một cái, sau đó lại gục xuống bàn, tiếp tục ngủ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nhưng mà, ngay khi hắn vừa nằm úp xuống bàn một lát thì đã có người gõ lên bàn của hắn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nghe vậy thì Đường Kim liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đang cười, người này đúng là cô gái giữa trưa Đường Kim mời ăn cơm, cũng chính là hoa khôi của lớp 10/4 -Tiếu Thiền.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Lúc này thấy

cảnh như thế thì vẻ mặt của Trương Tiểu Bàn tỏ ra hâm mộ nhìn vào Đường Kim, cậu bạn này của hắn thật là có diễm phúc tốt a, có một hoa hậu giảng đường làm lão bà rồi, lại còn có một hoa khôi làm tiểu tình nhân nữa.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Nè, đầu của cô bị khăn lau bảng đập vào cho nên bị hư sao?

Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra bất mãn nhìn vào Tiếu Thiền.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nhất thời thì Trương Tiểu Bàn có xúc động muốn đâm đầu chết quách đi cho xong, anh bạn này của hắn có thể không cần lãng phí mỹ nữ như vậy a. Trước đây thì có một lão bà là hoa hậu giảng đường nhưng mà hắn lại muốn từ hôn với người ta, hiện tại hoa khôi của lớp rõ ràng là có ý với hắn thế nhưng mà hắn lại nói đầu óc của người ta có vấn đề.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Lúc này, Trương Tiểu Bàn thiếu chút nữa là nghĩ đến lôi kéo Đường Kim ra để khóc lóc kể lẻ, anh bạn này, cậu không muốn các nàng ấy thì cũng có thể chuyển nhượng lại cho tôi mà.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Đường Kim chết tiệt, đầu óc của cậu mới có vấn đề.

Khuôn mặt của Tiếu Thiền liền trở nên đỏ ửng, rõ ràng là bị chọc tức đến không nhẹ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Hiện tại cô đang phá giấc ngủ của tôi khiến cho tôi ngủ không ngon. Tôi biết rằng cô yêu tôi, nhưng mà cô cũng không nên mạnh bạo như thế, có cần thiết vì yêu tôi mà chết đi sống lại vậy không?

Đường Kim cũng tỏ ra nghi ngờ, hỏi Tiếu Thiền.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

“Bá..Bá..Bá”

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nghe Đường Kim nói như thế thì hơn mười ánh mắt cùng nhau nhìn về Tiếu Thiền, hiện tại người ở trong phòng học cũng không nhiều lắm nhưng mà cũng có hơn mười mấy người, tất cả mọi người đều nghe được lời này của Đường Kim, trong lòng của tất cả mọi người liền xuất hiện một ý niệm “ Chẳng lẽ hoa khôi lớp mình cùng với hoa hậu giảng đường của trường lại thích cùng một nam nhân sao?”

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Khuôn mặt của Tiếu Thiền liền đỏ bừng, nàng vừa thẹn vừa giận sau đó liền cầm lên một quyển sách rồi hướng về phía Đường Kim mà ném tới:

- Đường Kim chết tiệt, cậu đừng có nói hươu nói vượn như thế, tôi đánh chết cậu.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Đánh là thân, mắng là yêu, cô vừa đánh vừa mắng tôi, quả nhiên là cô đã yêu tôi rồi a.

Đường Kim rất dễ dàng mà chụp lấy được quyển sách, hắn tỏ ra thành thành thật thật nhìn vào Tiếu Thiền:

- Tôi biết rằng tôi là một người tuấn tú cho nên yêu tôi cũng không phải là lỗi của cô, nhưng mà tôi nhất định là phải nói cho cô biết rằng tôi đã có hôn ước với người khác rồi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cậu…

Nghe Đường Kim nói như thế thì Tiếu Thiền liền cảm thấy tức giận, nàng hung hăng trừng mắt nhìn vào Đường Kim một cái:

- Cho dù tôi thích heo cũng không có thích người như cậu.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Không đợi Đường Kim nói chuyện, Tiếu Thiền lại căm giận nói một câu:

- Thầy Chu nhờ tôi nhắn lại với cậu rằng tiết thể dục sắp bắt đầu rồi, cậu bảo mọi người đi đến sân thể dục đi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Ném quyển sách trong tay xuống, Tiếu Thiền thở phì phò xoay người trở lại chỗ ngồi của mình..

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Ách? Cái gì mà thầy Trư?

Đường Kim ngẩn người ra:

- Cô thích heo gì gì đó sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cậu mới thích heo.

Tiếu Thiền quay đầu, căm giận mắng.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Đúng a, tôi rất thích heo a.

Đường Kim nghiêm túc trả lời:

- Thật sự thì tôi rất thích ăn thịt heo.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cậu chính là một con heo.

Tiếu Thiền mắng.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Ách, tuy rằng tôi không phải là heo, bất quá thì lúc nãy cô vừa nói rằng cô thích heo, cô còn nói tôi là heo, nói như vậy thì cô là thích tôi đúng không?

Đường Kim liền suy luận.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Cậu…

Hốc mắt của Tiếu Thiền liền đỏ lên, đột nhiên nàng liền gục xuống bàn, bả vai bắt đầu run run.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Anh bạn, cậu đã khiến cho Tiếu Thiền tức giận mà khóc rồi kia.

Trương Tiểu Bàn nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Kim và Tiếu Thiền, lúc này hắn liền nhìn vào Đường Kim, bộ dạng cũng không biết nói gì. Mà những bạn học khác trong lớp cũng có chút không biết nên nói gì, bọn hắn đều nhìn vào Đường Kim, người này dám chọc giận cả hoa khôi của lớp, khiến nàng phải khóc luôn.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Không sao cả, nếu một người đàn ông mà khóc thì đó không phải là tội nhưng mà nếu một người nữ nhân mà khóc thì hơn phân nửa là diễn trò rồi.

Hiển nhiên là Đường Kim không thèm chú ý đến, nói xong những lời này thì hắn lại hỏi Trương Tiểu Bàn một cậu:

- Này, cậu có biết thầy Trư mà nàng ta nói là ai không?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Thầy ấy chính là giáo viên dạy thể dục của chúng ta, chúng ta đều kêu thầy ấy là Chu Cương Cường.

Trương Tiểu Bàn trả lời.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Trư Cương Cường sao? Vì sao không gọi là Trư Kiên Cường luôn đi?

Đường Kim lầm bầm lầu bầu, sau đó lại thấy có chút không đúng lắm:

- Tên này, dường như thì tôi đã nghe ở đầu rồi, ách, không phải là cái tên đó chứ?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đường Kim nhớ vào một buổi tối trước đây ở trong ký túc xá, phòng đối diện với hắn có một tên gia hỏa abc xyz trong đó đến kinh thiên động địa, hắn nhớ tới lúc ấy Tô Vân Phỉ đã gọi hắn là thầy Chu, mà nữ nhân abc xyz với hắn thì lại gọi hắn là Cương Cường, chẳng lẽ người này chính là giáo viên dạy thể dục sao? Khoan hãy nói đến chuyện khác, chỉ nói đến thân thể của hắn thì người này cũng thích hợp làm giáo viên dạy thể dục, nhưng mà nếu chẳng may là hắn thì thật sự đúng là tình cờ gặp phải thù xưa a.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Hai giờ bốn mươi phút, tiếng chuông vào học vang lên, cả phòng học liền trở nên im lặng mà Đường Kim cũng không có phản ứng nào cả.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Thầy Chủ bảo mọi người đi ra sân thể dục.

Đợi hai phút, rốt cuộc thì Tiếu Thiền cũng mở miệng nói.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nghe Tiếu Thiền nói như thế thì mọi người tỏ ra vô cùng cao hứng, mọi người cũng không quản tại sao người nói là Tiếu Thiền, chỉ một lát thì dường như tất cả mọi người trong phòng học đều đi ra khỏi phòng, có mấy người còn mang theo cả bóng rổ và bóng đá.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Chờ đợi cho mọi người đi hết sạch thì Đường Kim mới duỗi lưng ra một cái rồi đứng lên, chậm rì rì đi ra khỏi phòng học.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Đợi Đường Kim đi vào sân thể dục thì hắn liền thấy mọi người đã xếp hàng xong, nam sinh đứng một hàng, nữ sinh đứng một hàng, sau đó thì hắn mới phát hiện được một sự thật là số nam sinh và nữ sinh của lớp 10/4 này cũng vô cùng cân đối, vừa vặn là hai lăm nam sinh và hai lăm nữ sinh.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Thật sự là tình cơ gặp phải thù xưa a.

Sau đó Đường Kim liền cảm khái một câu bởi vì hắn đã thấy được, rõ ràng giáo viên dạy thể dục kia chính là người mà buổi tối hôm đó hắn đã gặp qua.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Gọi hắn Trư Kiên Cường, tuyệt đối là khích lệ hắn a.

Đường Kim nói thầm một câu, trên thực tế là đối với giáo viên dạy thể dục tên là Chu Cương Cường này thì ngay cả nửa điểm hảo cảm thì hắn cũng không có.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Là cậu sao?

Lúc này thì Chu Cương Cường cũng nhìn thấy Đường Kim, lập tức thì hắn cũng nhận ra được Đường Kim:

- Em là học sinh lớp 10/4 sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Vô nghĩa, nếu không phải thì tôi tới nơi này để làm chi?

Đường Kim tỏ ra uể oải lên tiếng.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Hơn năm mươi ánh mắt đều cùng nhìn về phía Đường Kim, một đám người bọn hắn liền không biết nói gì, tiểu tử này muốn đem đắc tội hết toàn bộ giáo viên trong trường thì mới cảm thấy thỏa mãn sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Em đến trễ năm phút vậy thì hãy chạy vòng quanh sân thể dục năm vòng rồi trở về.

Sắc mặt Chu Cương Cường trầm xuống, lớn tiếng ra lệnh.

Chương 47: Chỉ như vậy thôi sao?

- Thật sự là rất đáng đời.

Tiếu Thiền nhỏ giọng nói, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.

Đường Kim cũng không thèm để ý, hắn thật biết nghe lời bắt đầu chạy quanh sân thể dục.

Một đám người liền ngạc nhiên, người này khi nào lại biết nghe lời của giáo viên rồi? Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì vóc dáng cường tráng của giáo viên dạy thể dục này sao?

Một số người tỉnh ngộ, nguyên lai người này cũng sợ bị đánh a.

Nhưng nghĩ lại thì mọi người lại cảm thấy có chút gì không đúng, người này đánh nhau rất giỏi ngay cả bọn Vương Phi sáu người mà hắn cũng có thể thoải mái đánh hạ, muốn đánh giáo viên dạy thể dục này cũng không thành vấn đề a.

Thấy Đường Kim nghe lời chạy bộ thì tạm thời Chu Cương Cường cũng không nói gì, hắn nhìn mọi người một cái rồi mở miệng nói:

- Lớp phó thể dục, trước hết điểm danh, xem thử có người nào đến trễ hay vắng mặt không?

Nghe được Chu Cương Cường nói như thế thì trên mặt của mọi người đều lộ ra vẻ kỳ quái.

Thấy không ai đáp lại, Chu Cương Cường có chút không vui:

- Lớp phó thể dục là ai? Tiếu Thiền, em nói cho toi biết, ai là lớp phó thể dục?

Hiển nhiên là Chu Cương Cường cũng đã sớm biết được Tiếu Thiền, điều này cũng khó trách lúc nãy hắn nhờ Tiếu Thiền nhắn lại cho Đường Kim.

- Thầy Chu Đường Kim chính là lớp phó thể dục.

Tiếu Thiền nhịn không được mà đem ánh mắt nhìn về phía Đường Kim đang chạy cách mình mấy chục m.

- Đường Kim đâu? Ai là Đường Kim?

Chu Cương Cường lại hỏi.

Có người nhịn không được cười khẽ một tiếng, mà Tiếu Thiền cũng có chút muốn cười, nhưng nàng vẫn là nhịn được:

- Thầy Chu, người đang chạy kia tên là Đường Kim đó ạ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Tiếu Thiền vừa nói một bên lại nhịn không được hướng Đường Kim xem tới, vừa nhìn tới thì nàng liền choáng váng, cúi đầu lên tiếng kinh hô:

- Hả?

Chu Cương Cường cũng hướng Đường Kim xem tới, vừa nhìn tới thì sắc mặt của hắn cũng trở nên vô cùng phấn khích.

Đám người Trương Tiểu Bàn cũng cảm giác được có chút gì là lạ cho nên liền quay đầu lại nhìn, vừa quay đầu lại nhìn thì tất cả mọi người đều có chút sững sờ.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Anh bạn này thật sự là một người cố chấp a, không phục hắn không được.

Trương Tiểu Bàn thì thào tự nói.

Nằm ngoài dự đoán của mọi người là sau khi chạy được nửa vòng sân thì Đường Kim lại hướng về phía ký túc xa giành cho công nhân viên chức chạy vào, ngay tại lúc mọi người sững sờ thì hắn đã biến mất dưới tầm mắt của mọi người.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Một đảm người lại tỉnh ngộ, chẳng trách người này lại nghe lời như thế, thì ra là hắn đã tính toán chạy trón rồi a. Bọn hãy nghĩ mãi cũng không ra là tại sao người này lại chạy vào ký túc xá giành cho công nhân viên chức?

Sắc mặt của Chu Cương Cường xanh mét, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Mọi người hoạt động tự do.

Để lại mấy chữ này rồi thì Chu Cương Cường liền nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, bất quá hắn cũng không phải đuổi theo Đường Kim bởi vì phương hướng hắn đi là đi về phía khu giảng đường.

Nghe Chu Cương Cường nói như thế thì nhất thời mọi người liền cao hứng, trong tiết thể dục này thì mọi người thích nhất là lúc hoạt động tự do, lúc này thì bọn hắn cũng cảm thấy cuối cùng tên tiểu tử Đường Kim này cũng làm được một chuyện tốt.

- Tiếu Thiền, làm sao Đường Kim lại đi vào ký túc xá giành cho công nhân viên chức thế?

Một nữ sinh có chút tò mò, hướng về Tiếu Thiền mà dò hỏi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Làm sao tớ biết được.

Tiếu Thiền tức giận nói.

- Hắn không phải là bạn trai của cậu sao?

Một nữ sinh khác cười hì hì nói.

- Nè, cậu nói cái gì đó? Tớ cùng hắn ta không có quan hệ gì cả.

Tiếu Thiền tức giận rồi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tớ biết rằng giữa hai người vẫn chưa phát sinh quan hệ gì, nói cách khác thì việc kia cũng quá nhanh mà.

Lại một nữ sinh khác lên tiếng nói tiếp.

Đột nhiên Tiếu Thiền quay đầu lại, trừng mắt vào nữ sinh này:

- Vương Giai, có phải là cậu quá vô sỉ hay không?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Nữ sinh tên là Vương Giai này cũng rất xinh đẹp, tuy rằng kém xa so với Tiếu Thiền nhưng mà cũng là một trong những mỹ nữ của lớp 10/4, đối với lời uy hiếp của Tiếu Thiền thì nàng ta cũng không hề để ý:

- Đến đây a, Tiếu Thiền, tớ không có sợ cậu đâu, cậu đừng quên rằng tớ cũng đã luyện qua Taekwondo a, trừ phi cậu tìm bạn trai của mình để hỗ trợ.

- Đánh với cậu thì chỉ khiến tớ mất mặt mà thôi.

Tiếu Thiền hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi, nàng không hề để ý đến Vương Giai nữa. Nàng biết rõ lòng dạ của Vương Giai, nàng đã lường trước được nếu so về ca hát, khiêu vũ… thì quả thật là nàng lợi hại hơn Vương Giai nhưng muốn đánh nhau cùng Vương Giai thì quả thật nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Vương Giai.

Tiết thể dục này toàn bộ mọi thành viên trong lớp 10/4 đều cảm thấy vui vẻ. Mà lúc này thì Đường Kim đã quay về chỗ ở của mình, những người khác thì còn lại ở trên sân thể dục để chơi đùa, có mấy người không thích vận động thì liền chủ động trở về phòng học. Chỉ có duy nhất một người không có cao hứng, hiển nhiên người này chính là Chu Cương Cường.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Chu Cương Cường trực tiếp đi tìm Tô Vân Phỉ, ánh mắt của hắn tham lam liếc một cái từ trên xuống dưới người Tô Vân Phỉ, sau đó vẻ mặt liền tỏ ra tức giận:

- Cô giáo Tô, tôi muốn cô đuổi học một học sinh học ở trong lớp của cô.

Tô Vân Phỉ hơi nhíu mày lại:

- Thầy giáo Chu, tại sao thầy lại nói những lời này?

Chu Cương Cường cũng không thêm mắm thêm muối, hắn đem chuyên tình xảy ra ở tiết thể dục nói cho Tô Vân Phỉ biết. Bởi vì ở hắn xem ra, căn bản không cần thêm mắm thêm muối vào, lấy hành vị tồi tệ kia của Đường Kim thì cho dù hắn thoát khỏi án bị đuổi học thì hắn cũng không tránh việc bị xử phạt nặng.

Theo bản năng thì Tô Vân Phỉ xoa nhẹ đầu của mình, hiện giờ mỗi lần nghe đến cái tên Đường Kim này thì nàng lại có cảm giác đau đầu, tuy rằng năm nay mới là năm thứ hai mà nàng làm giáo viên. Nhưng ta từ lúc làm học sinh cho đến bây giờ làm giáo viên thì nàng vẫn chưa từng bao giờ thấy qua một học sinh như Đường Kim.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Thầy Chu, xin thầy cứ yên tâm, việc này thì tôi sẽ xử lý.

Do dự một lát, rốt cuộc thì Tô Vân Phỉ cắn răng làm ra quyết định, sau đó nàng liền đứng dậy đi thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng của trường Ninh Sơn Nhị Trung tên là Tiễn Tiến, vừa nhìn qua thì trông lão hiệu trưởng này là một người hòa ái. Lúc này, thấy Tô Vân Phỉ tiến vào phòng của mình thì trên mặt của Tiễn Tiến liền nở ra nụ cười thân thiết:

- Tiểu Tô, tìm tôi có việc gì sao? Ngồi xuống trước đã, từ từ nói.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Hiệu trưởng Tiễn, tôi muốn xin ngài đuổi học Đường Kim.

Tô Vân Phỉ cũng không có ngồi xuống mà liền nói thẳng vào vấn đề.

- Tiểu Tô, ngồi xuống rồi từ từ nói, nói cho tôi biết, rốt cuộc là tên tiểu tử Đường Kim kia đã làm ra những chuyện gì mà khiến người người đều oán trách thế?

Dường như đối với yêu cầu này của Tô Vân Phỉ thì Tiễn Tiến cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Rốt cuộc thì Tô Vân Phỉ cũng ngồi xuống, sau đó nàng liền đem những chuyện tình hai ngày hôm nay nói lại cho Tiễn Tiến biết, từ chuyện ngang nhiên trêu chọc giáo viên đến chuyện đối lập với giáo viên, các loại tội ác của Đường Kim đều nói ra, cuối cùng nàng mới căm giận nói:

- Hiệu trưởng Tiễn, loại học sinh như thế này thì tôi thật sự không có cách nào để dạy được.

- Chỉ có vậy thôi sao?

Tiễn Tiến lại hỏi một câu.

Chỉ có vậy sao?

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Tô Vân Phỉ nghe Tiễn Tiến nói như vậy thì nhất thời thì máu nóng liền dâng lên:

- Hiệu trưởng Tiễn, chẳng lẽ chừng ấy còn chưa đủ sao? Mới vào học được hai ngày mà hắn đã trốn quá mười tiết, chỉ riêng về việc này thôi cũng đủ để đuổi học hắn rồi.

- Tiểu Tô, cô đừng nên kích động, ý của tôi không phải là như thế, vốn là tôi còn nghĩ rằng hắn còn làm ra những chuyện gì quá phận.

Tiễn Tiến cười một cách ngượng ngùng, bộ dạng có chút không tốt lắm.

- Hiệu trưởng Tiễn, nếu ngài đã biết hắn là loại học sinh như vậy thì ngài còn muốn để hắn tiếp tục học sao, muốn để cho hắn tiếp tục trêu chọc những giáo viên khác sao?

Tô Vân Phỉ có chút không hiểu.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Tiễn Tiến thở dài, bộ dạng có chút khó xử:

- Tiểu Tô, nói thật với cô rằng, nói cho cô biết, tôi thiếu người khác một cái nhân tình mà tôi cũng đáp ứng người kia là nhất định sẽ để cho Đường Kim tốt nghiệp ở trường Ninh Sơn Nhị Trung này. Cho nên bất luận hắn làm ra những việc gì thì tôi không thể đuổi học hắn được. Đương nhiên, nếu mà cô nhất định muốn đuổi hắn đi thì tôi có thể chuyển lớp cho hắn, chẳng qua là thành tích của tên tiểu tử này rất tốt. Chỉ có một Anh văn là không điểm mà thôi, nếu mà thành tích môn Anh văn của hắn được cải thiện thì muốn thi vào một trường Đại học có tiếng ở trong nước cũng không có bất cứ vấn đề gì. Mà trong trường này cũng chỉ có một mình cô là giáo viên dạy Anh văn hơn nữa lại là chủ nhiệm lớp cho nên tôi mới an bài hắn học trong lớp của cô.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Dừng lại một chút, Tiễn Tiến lại tiếp tục nói:

- Tiểu Tô, coi như là cô giúp tôi chuyện này, cô cảm thấy thế nào?

Chương 48: Ánh mắt của cậu quá kém.

- Hiệu trưởng, bây tôi không biết nên làm thế nào để có thể dạy hắn, nếu như hắn nguyện ý học Anh văn thì tôi có thể giúp hắn, nhưng mà từ đầu đến cuối thì hắn không muốn học, ngay khi cả lúc tôi đuổi hắn ra khỏi phòng học thì hắn còn tỏ ra cao hứng, dường như hắn ước gì tôi sẽ làm như thế.

Tiễn Tiến khẽ vuốt cẳm mình nói:

- Tiểu Tô, tôi hiểu, tên tiểu tử Đường Kim này không phải là một học sinh bình thường, dùng cách bình thường để dạy hắn là không thể được. Bất quá, tôi tin tưởng cô nhất định có thể tìm được biện pháp thích hợp để dạy hắn.

Tô Vân Phỉ trầm mặc không nói, đối với việc có thể dạy được Đường Kim thì nàng hơi thiếu tự tin.

Tiễn Tiến suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói:

- Tiểu Tô, chuyện này, nói đến cùng thì thật ra đây là chuyện riêng của tôi, nếu như cô không muốn hỗ trợ thì tôi cũng không trách cô, bất quá nếu như cô nguyện ý giúp tôi thì tôi cũng sẽ không để cho cô uổng phí tâm sức của mình.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Hiệu trưởng Tiễn, thật sự thì tôi không nghĩ đến việc báo đáp gì cả chỉ sợ rằng tôi không tin rằng có thể dạy được người học sinh bất hảo này, hắn thật sự là một người rất bất hảo.

Tô Vân Phỉ không nhịn được mà nói.

- Tôi hiểu được mà, tôi cũng không yêu cầu cô sẽ làm tốt việc này. Chỉ cần cô tận tâm làm là tốt lắm rồi.

Tiễn Tiến thở dài một hơi:

- Tiểu Tô, chỉ cần cô giúp tôi chuyện này thì tôi có thể cam đoan, trong ba năm nay, mặc kệ cô gặp khó khăn gì thì cô cũng có thể đến tìm tôi. Ngoài ra, tôi biết được kỳ thật thì cô cũng muốn học lên nghiên cứu sinh, tôi cam đoan rằng, ba năm sau, bất luận là Đường Kim có thi đậu Đại học hay rớt đi chăng nữa thì tôi cũng có thể an bài cô đi đến một trường Đại học có danh tiếng để cô tiếp tục học lên nghiên cứu sinh.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Hả?

Nghe được Tiễn Tiến nói như thế thì Tô Vân Phỉ liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào Tiễn Tiến. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới hiệu trưởng Tiễn này lại có thể đưa ra điều kiện mê người đến như vậy.

- Tiểu Tô, nếu như cô sợ tôi lừa gạt cô vậy thì chúng ta hãy làm một tờ giấy cam kết.

Tiễn Tiến liền bổ sung thêm một câu.

- Hả, không , không phải đâu hiệu trưởng Tiễn, tôi không phải có ý này, thật sự là tôi không muốn có báo đáp gì mà…

Tô Vân Phỉ vội vàng giải thích:

- Chỉ là tôi thật sự không biết nên dạy hắn như thế nào đây.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tiểu Tô, vẫn là câu nói kia, chỉ cần cô tận tâm là tốt rồi.

Tiễn Tiến ôn tồn nói.

Tô Vân Phỉ trầm mặc một lát, cuối cùng cũng gật gật đầu. Dường như là hiệu trưởng Tiễn đang nhờ nàng giúp đỡ, còn nhận lời mà nhận lời lại còn được một báo đáp lớn như vậy, nếu như nàng còn từ chối thì chỉ sợ hiệu trưởng Tiễn sẽ mất hứng. Huống chi nàng hiểu được như thế nào đi chăng nữa thì hiệu trưởng Tiễn cũng sẽ không đuổi học Đường Kim, điều này nghĩa là, nàng sẽ gặp hoài người học sinh này.

Nếu không có cách nào để tránh khỏi thì nàng vẫn đành phải đối mặt, hơn nữa nàng không thừa nhận cũng không được, điều kiện mà Tiễn hiệu trưởng nói ra đã khiến nàng động tâm, động tâm không phải là để cho nàng được đi học nghiên cứu sinh mà sau này nàng gặp chuyện gì thì hiệu trưởng cũng đều có thể giúp nàng. Phải biết rằng, một nữ giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp ở trong trường học sẽ gặp vô số phiền phức, trước kia nàng đã cẩn thận rồi, nhưng mà nếu bây giờ còn có một hiệu trưởng cường đại như thế làm hậu trường thì nàng sẽ không còn lo lắng đến những quy tắc ngầm nữa.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Lúc này, trong phòng 101 của ký túc giá giành cho công nhân viên chức.

Hiện tại thì Đường Kim đang lên mạng, bất quá hắn cũng không nói chuyện phiếm cũng không phải vào mấy trang lung tung để đọc tin tức, càng không phải chơi game mà là hắn đang ở trong một diễn đàn, một diễn đàn chuyên về đồ cổ.

Kỳ thật thì đối với đồ cổ thì Đường Kim cũng không hề có hứng thú gì cả, chẳng qua hắn cảm thấy được chiếc vòng ngọc trên tay mình, còn có cái ngọc bội và chiếc chìa khóa kia cũng có chút lỗi thời. Mà ba món đồ này chính là manh mối quan trọng giúp hắn có thể tìm được cha mẹ mình, nếu hắn có thể tìm được lai lịch của ba món bảo vật này thì nói không chừng hắn có thể biết được cha mẹ mình là ai.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Vốn là, nếu hắn trực tiếp dùng máy ảnh chụp hết ba món đồ này, sau đó trực tiếp để cho người ta giám định và xem xét thì mọi việc sẽ trở nên nhanh chóng hơn. Nhưng mà vấn đề là ở chỗ hắn cảm thấy nếu làm cách như vậy thì rất qua loa, nếu năm đó bởi vì bất đắc dĩ mà cha mẹ của hắn bỏ hắn lại, vậy nếu hắn làm như thế thì sẽ làm bại lộ hắn, có thể gặp tai họa, vì để an toàn cho nên hắn quyết định sủ dụng biện pháp khác. Đó chính là hắn lên mạng, chậm rãi tìm từ từ, xem thử trên mạng có những tài liệu nào có liên quan đến ba món bảo vật trên người hắn hay không.

Đường Kim không phải là người sợ phiền phức nhưng mà vì đảm bảo chắc chắn có người tìm tới mình cho nên hắn quyết định vẫn phải khiêm tốn, càng cẩn thận càng tốt.

Nhưng mà nói về tính hiệu quả thì có thể suy nghĩ là biết ngay. Đường Kim tốn cả một buổi chiều, cuối cùng cũng không có thu hoạch gì cả, cũng may là hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho nên cũng không cảm thấy thất vọng lắm, đối với hắn mà nói thì đây chính là một công trình trường kỳ.

Nhìn đồng hồ thì lúc này đã sáu giờ chiều, đột nhiên Đường Kim nhìn vào thanh công cụ ở phía dưới màn hình, đúng vào luc nó này thì nó liền bắt đầu nhảy sáng lên.

- Anh Đường Tinh, anh đang onl hả?

Người phát ra tin nhắn này chính là Tiểu Đậu Nha.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tôi off ngay bây giờ.

Đường Kim liền trả lời lại cho Tiểu Đậu Nha.

- Hả? Anh Đường Tinh, anh muốn đi đâu thế?

Tiểu Đậu Nha lập tức hỏi.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Đi ăn cơm.

Đường Kim cũng không có giấu giấu diếm diếm gì cả.

- Anh còn chưa ăn cơm sao? Em cũng còn chưa ăn nè, nếu không thì em sẽ mời anh ăn cơm.

Tiểu Đậu Nha vội vàng nói.

- Không cần, nếu như mời tôi ăn một bữa cơm thì cả học kỳ này cô sẽ không còn tiền để ăn cơm nữa.

Đường Kim liền trả lời trở lại.

Lúc này đây, ở đầu bên kia thì Tiểu Đậu Nha lại le lưỡi ra, bộ dạng trông rất đáng yêu:

- Anh Đường Tinh, vậy thì anh mời em ăn cơm, có được không?

Đường Kim có chút không biêta nói gì, hôm nay sao lại có nhiều người muốn hắn mời họ đi ăn cơm như vậy a, bất quá hắn cũng tin rằng Tiểu Đậu Nha cũng sẽ không ăn bao nhiêu, cũng không lừa gạt hắn giống như Tiếu Thiền vậy.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Được rồi, cô ở cửa chính trường chờ tôi đi.

Đường Kim liền trả lời một câu, sau đó liền log out rồi tắt máy tính, đứng dậy, đi ra khỏi cửa.

Mấy phút sau thì Đường Kim đã đi đến cửa trường học, lúc này hắn quét mắt nhìn bốn phía nhưng lại không thấy được bóng dáng của Tiểu Đậu Nha. Nhưng mà hắn lại thấy được một bóng dáng quen thuộc, người này chính là hoa hậu giảng đường, vị hôn thê của hắn Tần Thủy Dao đang đứng cùng một nữ sinh khác.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Ánh mắt của Đường Kim dừng lại ở trên người Tần Thủy Dao vài giây, sau đó dường như Tần Thủy Dao cảm giác được có người nàng đang nhìn vào nàng, nàng liền hướng về phía bên hắn nhìn qua, vừa nhìn thấy hắn thì nụ cười trên mặt của nàng liền biến mất.

- Đường Kim chết bầm, cậu tìm tôi làm gì?

Tần Thủy Dao liền hướng về phía Đường Kim đi tới rồi hỏi.

- Tôi không có tìm cô a.

Đường Kim làm ra một bộ dạng vô tội.

- Vậy thì cậu đứng ở đây để chờ người nào?

Tần Thủy Dao hừ một tiếng.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Anh Đường Tinh.

Đột nhiên vào lúc này một giọng nói thanh thúy của một nữ sinh từ cách đó không xa truyền đến, xem như là trả lời vấn đề này của Tần Thủy Dao.

Nương theo sau giọng nói này là một nữ sinh mặc đồng phục chạy về phía bên này, khuôn mặt của cô gái này khá thanh tú nhưng rõ ràng là có chút dinh dưỡng không đầy đủ, ngũ quan tuy rằng rất xinh xắn, mắt to mũi nhỏ nhưng mà làn da lại có chút xanh xao.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

Cô gái này cao khoảng một mét rưỡi, hơi gầy một tí, nàng gầy như một mầm đậu vậy, dường như chỉ cần một trận gió thổi qua thì có thể thổi bay nàng.

- Anh Đường Tinh, mọi người đã đến lâu chưa?

Rốt cuộc thì nữ sinh này cũng đã chạy đến trước mặt của Đường Kim rồi thở hổn hển nói.

Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá

- Tiểu Đậu Nha, tôi nói, cô không thể ăn nhiều thêm một chút sao?

Thấy được nữ sinh này thì Đường Kim không khỏi thở dài:

- Mấy tháng không gặp được cô như thế nào mà càng ngày cô càng gầy đi thế.

Tiểu Đậu Nha vẫn chưa trả lời thì Tần Thủy Dao lại có chút tức giận, hướng về phía Đường Kim mà gào lên:

- Đường Kim, cậu chính là một tên hỗn đản, người mà cậu đợi chính là nàng ta đúng không? Càng ngày ánh mắt của cậu càng trở nên kém quá đi.

Bình Luận (0)
Comment