Thanh âm này không hề lớn, theo lý mà nói thì tại hiện trường ồn ào như thế này căn bản không thể nào nghe thấy được, nhưng thanh âm này vẫn cứ lọt được vào tai tất cả mọi người, giống hệt như được vang lên bên tai mỗi người.
Hiện trường tạm thời yên tĩnh xuống, ít nhất có vài trăm cặp mắt cùng nhìn về phía cửa, nơi mà thanh âm kia phát ra, sau đó mọi người liền thấy một nam một nữ, nam ăn mặc bình thường, một thân phong y màu đen, tuy rằng tướng mạo không tệ , khí chất khá là xuất chúng, nhưng mà so với mỹ nữ bên cạnh hắn thì hắn không còn nổi bật nữa.
Cơ hồi ánh mắt của tất cả mọi người đều rất nhanh đã tập trung lên người mỹ nữ kia, một thân quân trang ôm lấy thân hình bốc lửa gợi cảm của nàng, làm vô số nam nhân rục rịch muốn động, đối với một đám lưu manh đã uống không ít rượu mà nói, đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ như thế này không khác gì cho bọn chúng ăn xuân dược liều cao cả.
-Tiểu tử, ngươi nói cái loằn gì thế? Thích chết à?
-Đệch, tiểu tử kia, mau lăn tới đây, để đại gia dạy ngươi làm người phải như thế nào…
-Tiểu tử, đem mỹ nữ kia tặng cho tam gia, lão tử tha mạng chó cho ngươi..
…
Hiện trường chỉ yên lặng ngắn ngủi vài giây sau đó lại lập tức hỗn loạn, vố người mắng chửi, còn có vô số người xông về phía cửa, dường như muốn trực tiếp đem mỹ nữ quân trang kia cướp lấy.
-Đều im miệng cho ta! – một tiếng quát trầm giọng vang lên, cả hiện trường ồn ào nhất thời yên tĩnh xuống, nguyên nhân rất đời giản, người lên tiếng chính là nhân vật chính ngày hôm nay, tam gia.
-Đều tránh ra! – lại một tiếng quát nữa vang lên, mọi người lập tức nhường ra một con đường, sau đó một trung nhiên nam nhân vóc dáng chắc nịch từ từ đi về phía cửa ra vào.
Trung niên nam nhân này chính là tam gia của Tam Lạc hội, mọi người đều gọi hắn như thế, còn về tên thật của hắn thì không mấy người biết, tướng mạo của tên tam gia này khá là dữ dằn, mặt bên trái của hắn có ba vết sẹo khá rõ do đao để lại, nhìn như chữ tam, cũng chính là nói tên này sở dĩ gọi là tam gia cũng không phải chỉ vì hắn bài danh thứ ba trong Tam Lạc hội, mà còn bởi vì ba vết đao này nữa.
-Nghĩ không ra lão tam ta tổ chức sinh nhật mà Lạc tiểu thư cũng tự mình tới, đúng là làm lão tam ta cảm thấy vinh hạnh gấp ba. – tam gia dừng bước từ từ nói, hiển nhiên hắn biết Lạc Phỉ Phỉ, kì thực điều này cũng bình thường, đường dường là thủ lĩnh số ba của Tam Lạc hội, đối với những nhân vật quan trọng ở Lạc Bắc, hắn không thể nào không tìm hiểu một chút được.
-Để ngươi thất vọng rồi, chúng ta không phải tới chúc thọ ngươi. – Đường Kim lười biến nói:
-Ta tính tới đây đem thọ yến biến thành lễ truy điệu của ngươi, ờ, ngươi không có ý kiến gì chứ?
-Đệch, mày muốn chết à…
-Con mịa nó, thằng đần này ở đâu chui ra vậy?
-Tên vương bát đản này chán sống rồi sao?
…
Bốn phía truyền tới toàn tiếng mắng chửi, mãi đến khi tam gia lại trầm giọng quát một tiếng:
-Đều im miệng cho ta, nơi này không đến lượt các ngươi lên tiếng.
Mọi người lập tức ngậm miệng lại, còn tam gia thì nhìn chằm chằm vào Đường Kim, sắc mặt có chút âm trầm, một lát sau hắn mới quay sang nhìn Lạc Phỉ Phỉ, chậm rãi hỏi:
ể ằ ể-Lạc tiểu thư, xin hỏi lời của vị bằn hữu này đại biểu ý của cô sao?
-Lão tam kia, ngươi đừng hỏi Phỉ Phỉ nữa, ý tứ của ta chính là ý tứ của ta, ta chưa bao giờ cần đại biểu người khác, đương nhiên nếu như Phỉ Phỉ muốn làm gì thì ta có lẽ cũng sẽ muốn làm như thế. – Đường Kim hời hợt nói;
-Bỏ đi, ta không vòng vo tam quốc với ngươi nữa, ta trực tiếp hỏi ngươi, ngươi muốn qua được cái đại thọ 40 này hay muốn hưởng dương 39 tuổi? Đơn giản một chút là thích sống hay thích chết?
-Vị huynh đệ này, là người ở đâu tới? – tam gia trầm giọng hỏi.
-Ta không phải là người trong cùng đường với ngươi,bất ta thích đi đường nào thì đi. – Đường Kim nói đến đây đột nhiên vọt lên phía trước, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt tam gia, một khẩu súng ngắn đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, nòng súng chĩa thẳng vào đầu tam gia:
-Ta hỏi ngươi lại lần nữa, ngươi muốn sống hay là muốn chết?
Bốn phía chúng nhân sắc mặt đại biến, rất nhiều người đều rục rịch muốn động như tam gia lại trầm giọng quát lên:
-Đều đứng im đó, ta tự mình xử lí!
Hít một hơi thật sâu, tam gia nhìn Đường Kim, bình tĩnh nói:
-Vị huynh đệ này, không ai muốn chết hết, nhưng lão tam ta từ trước đến nay không cần bởi người khác bố thí để sống.
-Thủ hạ của ngươi có phải có một người tên là cửu ca? – Đường Kim lười biếng hỏi.
-Không sai , đúng là có người này. – tam gia khẽ gật đầu một cái, sau đó muốn nhìn về một phía cách đó không xa:
-Tiểu cửu, ngươi tới đây!
Một nam thanh niên nhanh chóng đi tới bên này, cúi đầu khom mình với tam gia một cái:
-Tam gia.
-Mấy tiếng trước ngươi tìm cảnh sát bắt ta, ngươi còn nhớ không? – Đường Kim nhìn tiểu cửu, không nhanh không chậm hỏi:
-Thuận tiện nói một chút, kì thực khẩu súng này là ta lấy từ chỗ một trong hai tên cảnh sát đó.
Tiểu cửu sắc mặt khẽ biến, định nói gì đó nhưng không nói ra được, chỉ nhìn về phía tam gia, dường như đang đợi mệnh lệnh của hắn.
-Nói thật đi. – tam gia bình tĩnh nói.
-Đúng là có việc như thế. – tiểu cửu gật đầu đáp.
-Rất tốt, vậy ại đã ra lệnh cho ngươi? – Đường Kim nhìn tiểu cửu, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm.
-Cái này… - tiểu cửu bắt đầu có chút do dư.
Pằng. – Đường Kim bóp cò súng.
-Ựa! – một tiếng hét thảm vang lên, nhưng mà không phải phát ra từ miệng của tam gia mà là từ miệng của tiểu cửu, hắn một chân quỳ dưới đất, một bên đùi vừa trúng đạn.
-Sự kiên nhẫn của ta có hạn, mau lên! – Đường Kim thiếu kiên nhẫn nói, lusdc này bốn phía mọi người mới bắt đầu ý thức được, tên gia hỏa vừa mới xuất hiện này không phải là loại tốt lành gì, mà là một tên điên tùy thời đều có thể nổ súng.
Cho dù là tam gia cũng không thể nào bình tĩnh được nữa, bởi vì hắn cuối cùng cũng hiểu, đối phương cầm súng không chỉ là để dọa dẫm uy hiếp không thôi.
-Là tam gia, tam gia hạ lệnh cho ta, ta chỉ phụng mệnh hành sự! – tiểu cửu có chút sợ hãi kinh hô.
-Tiểu cửu, ngươi nói cái gì? – tam gia nhất thời sắc mặt đại biến, đồng thời cũng dị thường phẫn nộ:
-Lúc nào thì ta ra lệnh như vậy cho ngươi?
-Tam gia, rõ là là lúc chiều ngươi đã nói với ta như thế, ngươi nói mình muốn chuẩn bị cho tiệc mừng sinh nhật nên không đích thân xử lí nữa, để ta đi làm thay. – tiểu cửu nhanh chóng nói, cuối cùng còn bổ sung một câu:
-Ngươi không thể không thừa nhận a, phiền phức là ngươi tự mình trọc phải, ngươi không thể để anh em tiểu đệ chúng ta cùng nhau gánh vác được a
-Nói nhăng nói cuội! – tam gia phẫn nộ:
-Đầu óc ngươi có bệnh ngươi tưởng ta cũng có bệnh như ngươi sao? Vị huynh đệ này ở cùng với Lạc tiểu thư, làm sao ta dám trọc vào hắn? tiểu cửu, ngươi mau khai thật là là ai bảo ngươi hại ta!
-Vị đại ca này, lời ta nói đều là sự thật, ta thực sự không biết anh là ai, đều là tam gia để ta đi làm, chúng ta làm việc cho Tôn đại thiếu gia của Tôn gia… - tiểu cửu kia nhìn Đường Kim, vừa nói vừa lộ ra thần sắc cầu xin, tựa hồ như muốn Đường Kim tha mạng cho hắn.
-Ngươi nói là Tôn Bác? – Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên tiếp lời, ngữ khí có chút kinh ngạc nói.
Chương 834: Ta cho bọn chúng nửa tiếng-Phải phải phải, chính là Tôn Bác, tam gia trước giờ vẫn làm việc cho Tôn Bác. – tiểu cửu nhanh chóng nói, cuối cùng còn nhìn tam gia, bổ sung một câu:
-Tam gia, đừng trách ta bán đứng ngươi, ta chỉ nói ra sự thật mà thôi, ngươi dám nói mình không có quan hệ gì với Tôn Bác không?
Sắc mặt tam gia dị thường âm trầm, hắn nhìn tiểu cửu nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ hận không thể lập tức xé tiểu cửu ra làm ngàn mảnh, nhưng mà rất nhanh hắn vẫn bảo trì được bình tĩnh, quay sang nói với Lạc Phỉ Phỉ:
-Lạc tiểu thư, ta không nghĩ tới thủ hạ của mình lại có kẻ bại hoại điên đảo thị phi như vậy, ta thừ nhận là ta có quan hệ qua lại với Tôn đại thiếu, nhưng ta dám đảm bảo ta tuyệt đối không có ra lệnh cho tiểu cửu tìm phiền phức với bạn trai cô.
-Thân ái, tên Tôn Bác kia là ai thế? – Đường Kim nhịn không được hỏi.
Đường Kim vừa hỏi như thế thì vài trăm cặp mắt xung quanh đều nhìn hắn một cách quái dị , tên điên này chui ra từ chỗ nào? Lăn lộn ở Lạc Bắc mà đến cả Tôn đại thiếu là ai cũng không biết?
Những người này tự nhiên là không biết Đường Kim căn bản không ở Lạc Bắc, hắn chỉ bất quá là ngẫu nhiên tới đây tìm bạn gái mình mà thôi, đối với việc ở Lạc Bắc, hắn tất nheien là không cần phải đi tìm hiểu nhiều làm gì.
-Tôn gia và Bành gia là hai gia tộc có thế lực nhất Lạc Bắc, tuy rằng trong cả Hoa Hạ thì bọn họ còn xa mới sánh kịp được bát đại gia tộc, nhưng nếu như chỉ tính trong phạm vi Lạc Bắc, thì căn bản không ai có thể khiêu chiến địa vị của hai nhà này. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ nhàng giải thích với Đường Kim:
-Bành Dật Phong chính là người Bành gia, còn Tôn Bác là người Tôn gia, những năm nay Tôn gia và Bành gia vẫn luôn minh tranh ám đấu, tựa hồ đều muốn lấy được vị trí độc tôn ở Lạc Bắc, chỉ là ai cũng không làm gì được ai.
-Như vậy à. – Đường Kim bây giờ mới tính là minh bạch, kì thực Hoa Hạ lớn như thế, gia tộc rất nhiều, trong mỗi thành phố đều sẽ có một vài gia tộc có thế lực không nhỏ, giống như Minh Hồ thị cũng có Kiều gia và Dương gia hai đại gia tộc, ở Lạc Bắc này có vài đại gia tộc cũng không có gì là lạ.
Nghĩ một chút, Đường Kim liền hỏi:
-Thân ái, tên gia hỏa Tôn Bác kia có phải là cũng có ý đồ bất lương đối với nàng không?
-Kì thực chuẩn xác mà nói thì phải là Bành gia và Tôn gia có ý đồ với Lạc gia chúng ta. – Lạc Phỉ Phỉ thấp giọng nói:
-Luận tài lực và sức ảnh hưởng, Lạc gia chúng ta còn xa xa không bằng Bành gia và Tôn gia, nhưng Lạc gia chúng ta lại là một quân nhân thế gia, sức ảnh hưởng trong quân đội không nhỏ, gia gia, cha ta còn có ta, dưới quyền đều có thể điều động trực tiếp quân đội, cho nên dù là Bành gia và Tôn gia cũng không dám làm gì Lạc gia chúng ta, cứ như thế Lạc gia trở thành thế lực mà hai nhà kia muốn tranh thủ được nhất.
-Sau đó hai tên vương bát đản kia đã đánh chủ ý lên người nàng? – Đường Kim bắt đầu có chút bất mãn.
-Bành Dật Phong thì không nói, hắn trước giờ đều lấy lòng gia gia và người nhà ta, Tôn Bác thì đỡ hơn một chút, không tới dây dưa, sau khi bị ta cự tuyệt một lần thì không thấy nhắc đến chuyện này nữa. – Lạc Phỉ Phỉ cũng không giấu diếm:
-Tóm lại là đối với hai nhà đó mà nói, bất luận là nhà nào có được sự giúp đỡ của Lạc gia đều có thể đánh bại nhà còn lại, vì thế trên một ý nghĩa nào đó mà nói, Lạc gia chính là chìa khóa quyết định thắng bại của hai nhà kia.
-Thân ái, nàng nghĩ ngoài hai nhà bọn chúng ra còn người khác muốn tìm phiền phức với ta không? – Đường Kim lại hỏi tiếp.
Lạc Phỉ Phỉ nghĩ một lát rồi đáp:
-Ta nghĩ khả năng này không lớn, dù sao thì ngươi cũng vừa mới tới nơi này, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi bọn chúng đã làm ra phản ứng, hiển nhiên là đối phương vẫn luôn theo dõi động tĩnh của chúng ta, chỉ tỏng thời gian ngắn như vậy đã lập tức động thủ, dường như không trải qua bất cứ tính toán kĩ lưỡng nào, điều này nói lên đối phương rất tự tin, ta nghĩ ngoài hai nhà kia ra, người khác không có khả năng làm được như thế.
-Ờ, nếu đã như vậy thì mọi việc đơn giản hơn nhiều rồi. – trên mặt Đường Kim lộ ra một nụ cười xán lạn, hắn quay đầu nhìn tam gia:
-Này, lão tam kia, ta không có tâm tình từ từ điều tra xem các ngươi ai là người nói dối, như vậy đi, ta là người đơn giản, ta tin trong số các ngươi có tai mắt của hai tên ngu ngốc Tôn Bác và Bành Dật Phong, các ngươi mau chuyển lời của ta cho chúng, ta cho bọn chúng nửa tiếng đồng hồ, nếu như trong vòng nửa tiếng bọn chúng vẫn không chủ động xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ xem như việc này là do bọn chúng làm, đến lúc đó bọn chúng có thể tự mình úp mặt bồn cầu và nín thở thật lâu ( Dịch giả: đùa đấy, nguyên văn là đào một cái hố, tự nhảy xuống dưới rồi tự lấp cmn đi)
Bốn phía được một phen yên tĩnh, vô số người trừng mắt há mồm, một vài người trong lòng thầm mắng Đường Kim thần kinh, tên gia hỏa này tự cho mình là ai Còn đòi để cho Tôn Bác và Bành Dật Phong tự động tìm tới cửa? với thân phận của hai người kia, sao có thể chủ động tới chứ?
Nghe tới đây tam gia biểu hiện vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn Đường Kim, ngữ khí vô cùng khách khí nói:
-Xin hỏi vị huynh đệ đây phải xưng hô thế nào?
-Ta là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim, lời ta đã nói xong, ta ở đây đợi đúng 30 phút, nếu như bọn chúng không xuất hiện ta sẽ trực tiếp đi tìm bọn chúng. – Đường Kim dứt lời liền thu súng lại, thuận tay ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ, ngồi xuống một cái bàn gần đó, sau đó mới cười xán lạn với nàng:
-Thân ái, chúng ta ăn tối thôi.
-Đệch, ăn cứt ấy mà ăn! – nhìn thấy Đường Kim vừa thu súng về, lập tức đã có vài người rục rịch muốn độc, Đường Kim vừa ngồi xuống thì lập tức dã có một tên lưu manh ở gần chỗ hắn không thể nhịn nổi nữa, cầm môt chai rượu lên hằm hằm đập về phía Đường Kim.
Bốp!
Một chiếc đĩa đột nhiên bay lên, mạnh mẽ đập thẳng vào mặt tên lưu manh kia.
-A… - Tên lưu manh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, chiếc đĩa vỡ làm mấy mảnh, mặt hắn tựa hồ cũng bị phân thành từng ấy mảnh, giữa những vết nứt từng đạo máu tươi phun ra.
-Mọi người cùng lên! – không biết là ai hét lên một tiếng, sau đó thực sự có bảy tám tên gia hỏa cùng xông về phía Đường Kim.
Xoẹt… xoẹt… xoẹt…
Vài chục chiếc đũa cùng bay ra ngoài, phi thẳng về phía đám người kia.
-Á…
-ỰA..
-Đệt, chân của ta…
Vài tiếng rên rỉ đau đớn đồng thời cùng vang lên, đám người lũ lượt ngả xuống, trên đùi mỗi người đều cắm một chiếc đũa.
-Dừng tay, đều dừng tay lại cho ta! – mãi đến lúc này tiếng quát bạo lệ của tam gia mới vang lên, rất hiển nhiên lúc trước không phải là hắn không phát hiện động tĩnh bên này, chỉ là hắn quá nửa chỉ muốn thử nhìn xem thực lực của Đường Kim thế nào mà thôi.
Mà cũng vào lúc này, có hai người nhẹ nhàng lùi về phía sau đại sảnh, hiển nhiên là muốn lừa lừa chuồn trước, Đường Kim lại cầm lên một đôi đũa nữa, tay vừa vung lên một cái, đôi đũa đồng thời bay ra, hai tiếng hét thảm vang lên, hai người kia chớp mắt đã ngã gục xuống.
Cả đại sảnh cuối cùng cũng yên tĩnh xuống, ánh mắt mỗi người nhìn Đường Kim đều đã biến đổi, vài phút trước bọn họ sợ Đường Kim chẳng qua chỉ là sợ khẩu súng trên tay hắn mà thôi, nhưng bây giờ bọn họ mới hiểu một chuyện, đó là tên gia hỏa này dù không có súng thì vẫn là một tồn tại khủng bố!
Chương 835: Trước tiên uống một chén rượu giao bôi(Rượu giao bôi (giao bôi tửu) : theo phong tục cũ hai cốc rượu buộc với nhau bằng sợi tơ hồng, khí cưới nhau cô dâu chú rể đổi chén mà uống)
-Được rồi, ta không có hứng thú dây dưa với đám tôm tép các ngươi, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng đừng mong rời đi, còn nữa, đừng có tự mình thích gợi đòn, nếu không ta tùy thời đều có thể cho các ngươi tàn phế suốt đời đấy! – Đường Kim có chút thiếu kiên nhẫn phun ra một câu, sau đó vẫy tay:
-Này, vài người tới đây, đem đồ trên đây đều mang hết đi, sau đó bê lên một bàn mới cho ta, ta và Phỉ Phỉ thân ái muốn ăn tối!
-Mau, làm theo đi! – Tam gia laajlp tức nói, đồng thời chỉ huy mấy người phục vụ nhanh chóng đem đồ trên bàn dọn đi, không tới ba phút sau, một bàn thức ăn mới đã được dọn lên.
-Thân ái, uống ly rượu đi. – Đường Kim mở một chai rượu vang, rót đầy hai li, hướng Lạc Phỉ Phỉ cười xán lạn:
-Không bằng chúng ta trước tiên uống một li giao bôi đ?
-Ta không uống rượu. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng, trong lòng thì thầm nghĩ tên vương bát đản này tám phần là muốn chuốc cho nàng say để làm chuyện xấu rồi.-được rồi, không uống cũng được, kì thực ta cũng không thích uống rượu. – Đường Kim cũng không tiếp tục khuyên nàng, hắn gắp một miếng đậu phụ đưa tới bên miệng Lạc Phỉ Phỉ:
-Tới, ăn một miếng đậu phụ đi, nghe nói ăn đậu phụ tốt cho da.
Lạc Phỉ Phỉ vốn đang cảm thấy kinh ngạc vì tên gia hỏa này không có tiếp tục ép mình uống rượu, nhưng mà vừa nghe được lời này thì nàng lập tức có chút phiền muộn:
-Ngươi có ý gì? Chê làn da của ta không tốt cóphải không?
Làn da của Lạc Phỉ Phỉ màu lúa mạch, không tính là trắng, đương nhiên loại da này nhìn cũng tương đối có ý vị, chỉ là Đường Kim nói như thế làm nàng hiểu làm rằng tên gia hỏa này chỉ thích da trắng.
-Ách, thân ái, làn da của nàng rất tốt a, ta gắp đậu phụ cho nàng bởi vì ta thích ăn đậu phụ mà thôi. – Đường Kim nghiêm trang nói, cuối cùng còn ghé sát vào tai Lạc Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, ta thích ăn đậu phụ của nàng, bởi vì lát nữa ta muốn ăn đậu phục của nàng cho nên bây giơ ta mới gắp đậu phụ cho nàng, như thế mới công bằng hí hí…
-Lưu manh…ư..! – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng hiểu ý của Đường Kim, sắc mặc khẽ đỏ lên, mở miệng vừa mắng hai tiếng thì một miếng đậu phụ đã nằm gọn trong miệng nàng.
Nhất thời Lạc Phỉ Phỉ chỉ muống bóp chết tên hỗn đản này, đây là loại người gì chứ?
Bên này Lạc Phỉ Phỉ đang phiền muộn không thôi, nhưng trong mắt mấy trăm người ở đây thì hai người này đang đùa giỡn trêu ghẹo nhau, chàng chàng thiếp thiếp đừng nói là có bao nhiêu thân mật.
-Mỹ nữ kia rốt cuộc là ai? Dáng người ngon như vậy.
-Còn có thể là ai nữa, Lạc đại tiểu thư Lạc Phỉ Phỉ chứ a, hưa hưa, bộ quân phục kia nhìn thật dụ hoặc a!
-Lạc Phỉ Phỉ, rất nổi tiếng sao? sao ta lại chưa nghe qua nhỉ?
-Lấy tầng thứ của ngươi tự nhiên là chưa nghe qua rồi, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, Tôn đại thiếu gia Tôn Bác và Bành đại thiếu gia Bành Dật Phong đều thích Lạc Phỉ Phỉ đấy, ngươi nhìn khuôn mặt nàng, dáng người kia… ở Lạc Bắc này có ai sánh được với nàng không hả?
-Không biết, dù sao ta cũng chưa gặp qua.
-Trách không được tên tiểu tử Đường Kim kia dám thái độ với Tôn Bác và Bành Dật Phong a, hắn dám tán gái của hai ngươi kia, tuyệt đối là hạng trâu bò…
-Còn phải nói sao, không phải là mãnh long không quá giang, ngươi thực sự cho rằng người ta là kẻ ngốc tự mình tới tìm chết sao?
..
Vài trăm người cùng thì thầm nghị luận thân phận và lai lịch của Lạc Phỉ Phỉ, có mấy người càng là vô cùng hâm mộ Đường Kim, tên gia hỏa này ôm mỹ nữ thân mật trước mặt mấy trăm người, loại vương bát đản khoe người yêu này nàng bị thiêu chết a, chỉ tiếc là con hàng kia quá trâu bò, bọn họ chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Cứ như thế, trong gần nửa giờ đồng hồ sau, vốn là thọ yến Tam Lạc hội tam gia đã trở thành bữa cơm tình lữ của Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ, còn về mấy trăm người tới tham gia thọ yến thì đều trở thành khán giả, Đường Kim bình tĩnh ăn như trốn không người, thỉnh thoảng còn bón cho Lạc Phỉ Phỉ ăn, có đôi khi còn hôn nàng một cái, nhìn bề ngoài quả là lạc thú vô cùng.
Đương nhiên trừ những người đang vây xem thì còn có một vài người bắt đầu gọi trộm điện thoại, ví như tam gia, hắn hiển nhiên là phải gọi điện báo cho Tôn Bác rồi.
Tiểu cửu trúng đạn nên không thể rời đi, nhưng mà Đường Kim đã giúp hắn cầm máu, hắn hiện tại vẫn chưa muốn tên gia hỏa kia mất máu mà chết, sự việc lần này mấu chốt vẫn nằm trên người tên tiểu cửu này.
-Này, có cần thiết phải đợi ở đây không, nếu ngươi thực sự muốn gặp hai người kia, để ta gọi điện cho chúng, chúng nhất định sẽ lập tức tới. – Lạc Phỉ Phỉ rất không quen với tràng diện như thế nào, thân mặt với nam nhân ở trước mặt bao nhiêu người làm nàng có một chút cảm giác thiếu tự tại.
-Thân ái à, loại nhân vật nhỏ nho này sao có thể để nàng đích thân gọi điện được? – Đường Kim lắc đầu:
-Phỉ Phỉ, nàng phải ghi nhớ một chuyện, nàng là nữ nhân của ta, nàng phải cao quý hơn đám ngu ngốc kia.
-Cao quý cái đầu ngươi! – Lạc Phỉ Phỉ không nhịn được nữa trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Còn nữa, đừng có lúc nào cũng nữ nhân của ta nữ nhân của ta, ta còn chưa phải là nữ nhân của ngươi!
-Nữ nhân a, chính là một loại sinh vật xinh đẹp nhưng mà khẩu thị tâm phi. – Đường Kim bắt đầu cảm khái.
Đúng vào lúc này thì phía cửa truyền tới một trận náo động, một nam tử thanh niên tiến vào, thấy nam tử kia, cặp mắt của tam gia lập tức sáng lên, vội vàng đi lên nghênh đón:
-Tôn đại thiếu, người tới rồi!
Tôn đại thiếu?
Ngh cách xưng hô này những người khác của Tam Lạc hội mới hiểu ra, vị này chính là Tôn đại thiếu gia Tôn Bác, lúc này trong lòng mọi người đều cảm thấy có chút hoang đường, một câu nói của Đường Kim vậy mà thực sự có thể gọi Tôn đại thiếu tới sao?
Tôn Bác gật đầu với tam gia một cát, không nói gì mà đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh một đôi nam nữ rất nổi bật đã đập vào tầm mắt của hắn, chính là Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ, hắn lập tức đi tới bên này.
-Có thể ở Lạc Bắc gặp được Đường huynh đại danh đỉnh đỉnh đúng thật là vinh hạnh của Tôn Bác ta, ta vừa mới biết Đường huynh tới Lạc Bắc, có gì đón tiếp không được chu toàn, mong Đường huynh bỏ quá cho. – Tôn Bác nhìn thẳng vào Đường Kim, căn bản không liếc qua Lạc Phỉ Phỉ một chút nào.
Tôn Bác khách khí thậm chí là thái độ cung kinh của hắn càng làm cho không ít người giật mình sửng sốt, xem ra tên điên tùy ý có thể nổ súng này không phải người bình thường a!
Đường Kim ngẩn đầu nhìn Tôn Bác, tên gia hỏa này tướng mạo rất bình thường, không cao không thấp, không béo không gầy, không đẹp trai cũng không xấu, thực sự quá trung dung, không có gì đặc sắc.
-Đừng có xưng huynh gọi đệ với ta, ta không quen ngươi, cũng không có hứng thú quen ngươi. – Đường Kim lên tiếng nhàn nhạt nói:
-Được rồi, ngươi đợi ở một bên đi, vẫn còn mười phút nữa mới đến kì hạn nửa tiếng, đợi tên ngu ngốc họ Bành kia tới, ta sẻ tính đồng thời tính sổ với các ngươi.
-Đường huynh giáo huấn phải lắm, là Tôn mỗ trèo cao rồi. – Tôn Bác mặt không đổi sắc, lùi sau vài bước, ngồi xuống một cái bàn gần đó, kiên nhẫn chờ đợi.
-Ờm, thân ái à, tên gia hỏa này nhìn khá là thật thà. – Đường Kim quay đầu nhìn Lạc Phỉ Phỉ cười hì hì.
Chương 836: Nhất định phải điệu thấp.-Tôn Bác vẫn luôn điệu thấp, ít nhất thì bề ngoài xác thực là khá thật thà. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói.
-Hình như hắn đã biết ta là ai rồi. – Đường Kim bắt đầu cảm khái:
-Người đẹp trai quá cũng có nhược điểm a, nàng thấy không, bất luận là ta đi tới đâu cũng sẽ lộ ra vẻ anh khí khác người, thường xuyên bị người khác nhận ra.
Lạc Phỉ Phỉ suýt nữa thì tan vỡ, tên cuồng tự sướng a!
Đường Kim dường như không hề cảm giác được tâm tình của Lạc Phỉ Phỉ, vẫn còn tiếp tục lẩm bẩm:
-Xem ra sau này ta phải điệu thấp một chút, tuy rằng hiện tại ta đã đủ khiêm tốn rồi, nhưng nam nhân vĩ đại cần phải điệu thấp hơn nữa…
-Ngươi có thể im miệng lại được không? – Lạc Phỉ Phỉ không nhịn được hờn dỗi nói.
-Thân ái, miệng là dùng để nói chuyện, cũng dùng để ăn cơm, bắt luận là nói chuyện hay ăn cơm thì đều phải mở miệng ra, sao có thể ngậm miệng lại được a? Nếu như ta ngậm miệng lại thì sẽ không ăn được cơm, không ăn được cơm thì sẽ đói chết, ta chết rồi thì lấy ai bầu bạn với nàng…ưm! – Đường Kim liến thoắng không ngừng cuối cùng cũng làm Lạc Phỉ Phỉ tan vỡ, thế là nàng đã làm ra một động tác bình thường mình sẽ không bao giờ làm, nàng thoắt cái đã bịt miệng Đường Kim lại!
Không phải dùng ta mà là dùng miệng, đôi môi mềm mại của nàng dán lên trên miệng Đường Kim, sau đó Đường Kim rất nhanh đã không thể nói được nửa lời nữa.
-Ta thực sự là quá vĩ đại, đến Phỉ Phỉ cũng không kìm lòng được mà hiến dâng cho ta một cái hôn. – Đường Kim tự nhủ một câu rồi sau đó bắt đầu hưởng thụ mỹ thực mà Lạc Phỉ Phỉ dâng lên.
Mấy trăm nam nhân ở một bên hâm mộ không thôi, tên thần kinh kia đúng là có diễm phúc, Tôn Bác cũng đơ ra, bảo thủ như Lạc Phỉ Phỉ cũng có lúc hào phóng? Đối với người bình thường mà nói, ôm hôn trước đám đông không phải việc gì to tát, nhưng dựa vào những gì Tôn Bác hiểu về Lạc Phỉ Phỉ, đây hoàn toàn không phải là phong cách của Lạc Phỉ Phỉ a!
-Xem ra Lạc Phỉ Phỉ đúng là thích Đường Kim thật rồi! – trong lòng Tôn Bác lập tức đưa ra một kết luận, nhất thời hắn cũng cảm thấy có chút ảm đạm, danh hoa của Lạc Bắc cuối cùng cũng chủ định là không thuộc về hắn.
Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ vẫn tiếp tục ôm hôn nồng nhiệt, cho dù bổn ý của Lạc Phỉ Phỉ chỉ là nhẫn nhịn không được mà muốn Đường Kim im miệng, để tên gia hỏa này khỏi hành hạ lỗ tai của nàng nữa, nhưng hai cặp môi vừa giao nhau thì đã không còn là nàng có thể chủ động quyết định nữa, đầu lưỡi nhanh chóng quấn lấy nhau, Đường Kim dùng kĩ thuật hôn cao siêu của mình để dẫn dụ nàng, làm nàng bất chi bất giác đầu nhập vào bên trong, bắp đầu nhiệt tình đáp trả.
Chính lúc hai người đang ôm hôn vô cùng cuồng nhiệt thì một nam nhân anh tuấn cao lớn bước vào trong đại sảnh, sự xuất hiện của hắn làm không ít người một lần nữa lại phải cảm khái, tên gia hỏa Đường Kim đúng là cường hãn, một câu nói của hắn đã làm cho cả hai vị đại thiếu của Tôn gia và Bành gia đều phải xuất hiện.
Người vừa tới là Bành Dật Phong, hắn vừa tiến vào đã thấy Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ đang hôn nhau cuồng nhiệt, sắc mặt hắn khẽ biến một cái nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, vừa thấy Tôn Bác hắn liền từ từ đi về phía Tôn Bác và ngồi xuống.
-Ngươi tới cũng nhanh đó chứ. – Bành Dật Phong nhìn Tôn Bác, nhàn nhạt nói.
-Đương nhiên, ta không muốn bị ngươi hãm hại. – Tôn Bác cười nhạt một tiếng.
-Thật sao? sao ta lại cứ có cảm giác là ngươi có tật giật mình? – Bành Dật Phong lắc đầu.
-Bành Dật Phong, ngươi không cần phải giả vờ nữa, ngươi biết nhược điểm của ngươi là gì không? – Tôn Bác dường như rất trấn định, bộ dáng tự tin mười phần.
-Mỗi người đều có nhược điểm, bất quá nhược điểm của ta ta tự mình rõ ràng, không cần ngươi phải nói cho ta. – ngữ khí của Bành Dật Phong rất bình tĩnh, chỉ là vừa nói chuyện hắn lại nhịn không được nhìn Lạc Phỉ Phỉ, lúc hắn thấy kiều đồn của nàng đang bị một bàn tay xoa bóp thì trong mắt không nhịn được mà xẹt một tia kị hận ( đố kị và phẫn hận).
-Nhìn xem, đây chính là nhược điểm của ngươi, ngươi quá yêu Lạc Phỉ Phỉ. – Tôn Bác khẽ cười một cái.
-Tôn Bác ngươi muốn nói với ta là ngươi không thích Lạc Phỉ Phỉ sao? – Bành Dật Phong hừ lạnh một tiếng:
-Nếu như không thích thì lúc đầu tại sao ngươi lại tranh với ta?
-nữ nhân như Lạc Phỉ Phỉ mỗi nam nhân đều muốn có được, nhưng muốn không có nghĩa là thích, lúc đầu ta trang với ngươi chẳng qua chỉ là vì không muốn ngươi có được nàng mà thôi, còn nói thích thì ta thừa nhận là cũng có chút thích nàng, nhưng ta với ngươi không giống, cái thích của ta chỉ là một loại yêu thích bình thường của nam nhân đối với mỹ nữ, còn ngươi là một loại tình yêu khắc cốt minh tâm, ờ, đương nhiên đó đối với ngươi không phải là yêu, chỉ là một loại cảm giác chiếm hữu điên cuồng cũng nên. – Tôn Bác không nhanh không chậm nói:
-Tóm lại, Lạc Phỉ Phỉ đối với ta mà nói, được thì là trời cho, không được thì là trò chơi, nhưng đối với ngươi mà nói vì có được nàng, ngươi có thể bất chấp thủ đoạn, không từ bất cứ việc gì, chính vì thế nên lần này ngươi thua rồi.
-Đúng là buồn cười, lẽ nào ngươi thắng được sao? – Bành Dật Phong trào phúng nói:
-Nam nhân đang ôm Lạc Phỉ Phỉ hình như cũng không phải ngươi a!
-Ta không thắng, nhưng ngươi thì thua rồi, ngươi thua đại biểu Bành gia đã thua, từ trên phương diện này mà nói thì ta vẫn tính là đã thắng. – Tôn Bác nhàn nhạt nói:
-Ngươi quá yêu Lạc Phỉ Phỉ, cho nên lúc ngươi phát hiện ra nàng có bạn trai thì không hề điều tra kĩ lưỡng một chút nào, cũng không hề tiến hành an bài mà lập tức hạ thủ với hắn, bởi vì ngươi không thể nào nhịn nổi việc hắn ở bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ thêm một giây một phút, cũng chí vì thế cho nên ngươi mới không ý thức được nam nhân của Lạc Phỉ Phỉ ngươi không thể trêu vào được.
-Tôn Bác, ngươi là đang nói chính mình sao? theo ta được biết người vội vàng ra tay hình như là ngươi mới phải! – Bành Dật Phong hừ lạnh một tiếng.
-Ta không thể không thừa nhận năng lực ứng biến của ngươi rất tốt. – Tôn Bác lắc đầu:
-Ta nghĩ chắc lúc Đường Kim vừa mới ra khỏi cục cảnh sát thì ngươi đã bắt đầu điều ra được lai lịch chân chính của hắn, ít nhất Châu Chính Cương cũng biết chuyện của hắn, ngươi phát hiện ra không ổn nên mới lập tức tìm cách giá họa cho ta, như vậy ngươi không những có thể thoát thân, mà còn có thể dựa vào đó để đả kích Tông gia chúng ta, đúng là nhất tiễn xong điêu. Điều đáng tiếc duy nhất là ngươi quá xem thường Đường Kim, hắn không phải dễ lừa như thế đâu, ta tin hắn sẽ lập tức tra ra được kẻ chân chính có ý đồ làm hại hắn là ngươi!
-Tôn Bác, ngươi nói quá nhiều lời thừa đó. – Bành Dật Phong lạnh lùng nói, ánh mắt lần nữa rơi trên người Lạc Phỉ Phỉ, phát hiện nàng vẫn đang ôm hôn cùng Đường Kim, hơn nữa nàng thậm chí còn chủ động ôm Đường Kim rất chặt, từ trên mặt nàng có thể thấy được vẻ say mê rất rõ ràng.
-A… - Một tiếng hét thảm đột nhiên vang loeen, nhưng mà tiếng hét này không phải tới từ trong đại sảnh mà là tới từ bên ngoài.
Tiếp theo đó lại một tiếng hét thảm nữa, theo tiếng hét này, một nam tử cao lớn xông vào bên trong, sao đó ngã gục trước mặt mọi người, lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện, người này vậy mà lại là một người ngoại quốc.
TIếp theo lại một người xông vào, là một mỹ nữ tóc vàng chân dài vô cùng gợi cảm, chỉ là lúc này thần sắc của nàng vô cùng hoang mang.
Chương 837: Cô có đạo đức không hảMỹ nữ tóc vàng này vừa tiến vào trong đại sảnh đã nhanh chóng lẻn vào chỗ đông người, nhưng một giây sau nàng đột nhiên phát hiện ra Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ đang ôm hôn nồng nhiệt, nhất thời cuồng hỉ, nàng vội vàng chạy về phía hai người đồng thời hô lớn:
-Đường Kim tiên sinh, mau giúp ta với, có người muốn giết ta!
Mỹ nữ tóc vàng này chính là bách hợp nữ Judy, nếu như Đường Kim chú ý nhìn một chút thì sẽ phát hiện ra nam nhân ngoại quốc vùa ngã gục ở cửa đại sảnh chính là một trong hai bảo tiêu của nàng hôm trước vừa bị hắn đánh ngất, nửa tiếng trước Đường Kim chỉ cho rằng do Judy tự mình nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại thực sự dã có người tới truy sát nàng.
Hai bảo tiêu của Judy đã bị làm thịt, nàng tới được đại sảnh này cũng chỉ là ngẫu nhiên, bởi vì lúc trước nàng đã biết lầu hai có tổ chức yến hội, khi bị truy sát thì cách tốt nhất chính là hòa mình vào đám đông, cho nên Judy mới chạy tới nơi này, chỉ bất quá gặp được Đường Kim đối với nàng mà nói xác thực là một sự may mắn bất ngờ.
Vừa thấy Đường Kim thì nàng liền từ bỏ ngay ý định chạy vào giữa đám đông, lập tức chuyển hướng chạy về phía Đường Kim, chỉ là phía Đường Kim lúc này đang rốt trống trải, không có chỗ nào có thể ẩn núp.
Cơ hồ cùng với lúc đó phía cửa ra vào cũng xuất hiện một nam nhân ăn mặc vô cùng nổi bặt, phong y màu đen, mũ vành giống xã hội đen trong bến Thượng Hải, trên mặt thậm trí còn đeo một cặp kính dâm lớn, che đi phân nửa khuôn mặt, chỉ là thứ làm mọi người chú ý nhất lại chính là khẩu súng đen ngòm đã lắp ống giảm thanh trên tay hắn.
Judy vẫn còn cách Đường Kim vài mét thì nam nhân kia đã ngắm chuẩn vào lưng nàng, ngón tay khẽ bóp cò.
ằ ằ ằ ế ế ằ ắ ố ể ấ ấ ề ốPằng pằng pằng! ba tiếng súng liên tiếp vang lên, tuy rằng đã lắp ống giảm thanh nhưng âm thanh phát ra vẫn đủ để tất cả mọi người trong đại sảnh nghe thấy, cả đám người vội vàng lùi về phía sau, mà lúc này Đường Kim cuối cùng cũng có phản ứng.
Cánh tay vốn đang đặt trên kiều đồn của Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên biến mất, vung tay một cái, ba điểm kim quang nhanh như thiểm điện bắn ra ngoài.
Đinh ĐINH ĐINH!
Trong không khí truyền tới từng âm thanh dị hưởng của kim loại va vào nhau, ba chiếc tiêu Hoàng Kim đụng vào ba cái đầu đạn nhưng khí thế vẫn không suy giảm chút nào mà tiếp tục bay về phía trước, chỉ là tốc độ có chậm đi một chút, chậm đủ để có vài người thậm thí có thể nhìn thấy ba chiếc phi tiêu kia đang bay về phía nam tử mũ bành vừa xuất hiện.
Nam tử mũ bành kia dường như ngẩn ra, sau đó thân ảnh lóe lên một cái, đột nhiên biến mất, ba chiếc phi tiêu Hoàng Kim trong chốc lát không tìm thấy mục tiêu liền bay trở vể tay Đường Kim.
-Đường Kim tiên sinh, bây giờ anh đã tin có người muốn giết ta chưa? – Judy cuối cùng cũng chạy tới bên cạnh Đường Kim, có chút nóng vội nói.
-Ta nói Judy mỹ nữ, cô có có đạo đức không hả, tối nay cô đã hai lần làm hỏng chuyện tốt của ta rồi đó! – Đường Kim cuối cùng cũng thả đôi môi anh đào của Lạc Phỉ Phỉ ra, có chút bất mãn nhìn Judy, lúc trước ở trong phòng hắn đã bị mỹ nữ bách hợp này quấy nhiễu một lần, lẽ nào nàng chính là khắc tinh của hắn?
Judy nhìn Đường Kim cười vũ mị một cái:
-Đường Kim tiên sinh, cùng lắm thì ta bồi thường cho anh là được chứ gì, hay là bây giờ ta để cho anh hôn đủ nhé!
Vừa rồi Judy vẫn còn có chút kinh hoàng nhưng chỉ 3 giây sau nàng đã hồi phục lại bình thường, thậm chí còn có cả tâm tình câu dẫn Đường Kim, không thể không nói nữ nhân này tuyệt đối đã gặp không ít tràng diện như vừa rồi.
Đường Kim trừng mắt nhìn Judy một cái, mỹ nữ bách hợp này không dễ đối phó chút nào, tuy rằng dáng người của nàng ngon chảy nước nhưng mà nếu thực sự đè nàng ra thì tám thành sẽ là một tai họa, sau này nói không chừng nàng sẽ đi câu dẫn vợ của hắn, đó không phải là chuyện gì tốt a.
-Bỏ đi, ta lười quản chuyện của cô, ta vẫn còn chính sự cần giải quyết! – Đường Kim quyết định tạm thời mặc kệ nàng, trước tiên giải quyết hai tên gia hỏa Tôn Bác và Bành Dật Phong này đã.
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ đỏ như máu, trong lòng như đang có trăm mối tơ vò, nàng nghĩ hôm nay mình nhất định là điên rồi, nếu không thì chắc chắn là đẫ bị tên hỗn đản Đường Kim hạ mê dược, nếu không làm sao nàng lại làm ra việc to gan như thế? Nàng vậy mà chủ động hôn hắn, điều này quá không hợp lý!
Thấy Tôn Bác và Bành Dật Phong đang ngồi phía xa, Lạc Phỉ Phỉ nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, khẽ bình tĩnh một chút, đối với Bành Dật Phong nàng luôn có một cảm giác chán ghét nói không nên lời, còn về Tôn Bác thì nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, không có hảo cảm cũng không cảm thấy chán ghét.
-Ngươi muốn làm cách nào để xác định rốt cuộc là ai ra lệnh cho cửu ca kia? – Lạc Phỉ Phỉ ghé sát tai Đường Kim, nhẹ nhàng hỏi.
-Ờ, thực ra rất đơn giản, nàng lập tức sẽ biết thôi. – Đường Kim cười thâm thúy một cái rồi mới ngẩng đầu nhìn Tôn Bác và Bành Dật Phong:
-Kì thực lời hai người các ngươi vừa nói ta đều đã nghe thấy cả rồi, ta càng tán thành lời của Tôn Bác, nhưng mà ta rất thiện lương, sẽ không giết người vô tội, cho nên ta vẫn sẽ căn cứ theo chứng cứ.
-Không biết Đường thiếu muốn căn cứ theo chứng cứ như thế nào? – Tôn Bác lập tức tiếp lời:
-Ta nhất định sẽ phối hợp.
-Hai người các ngươi mau lục soát người lẫn nhau, lấy điện thoại trên người đối phương ra. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Không thành vấn đề.- Tôn Bác phi thường phối hợp:
-Bành Dật Phong, trước tiên để ta lục soát người ngươi đi.
-Lão tam, ta còn có một việc muốn để cho ngươi làm. – Đường Kim nhìn tam gia:
-Ngươi lấy điện thoại của hắn, còn hắn, à cả tiên tiểu tử kia nữa…tất cả đưa ra hết cho ta, ngoài ra cả điện thoại của tiểu cửu cũng lấy ra luôn.
-Vâng, Đường thiếu. – tam gia lập tức làm theo.
-Cả điện thoại của chính ngươi cũng lấy ra đi. –Đường Kim lại bổ sung.
-Vâng. – thấy Tôn Bác không hề có bất kì ý tứ muốn phản kháng Đường Kim, tam gia tự nhiên là cũng phi thường nghe lời.
-Đường Kim tiên sinh, anh muốn tìm lịch sử cuộc gọi sao? – một bên Judy có chút hiếu kì hỏi:
-Nhưng nếu như bọn họ liên lạc qua bên thứ ba, mà bên thứ ba kia không có mặt ở đây, chỉ bằng nhìn lịch sử cuộc gọi chưa chắc đã tra ra được.
-Đúng vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì. – Lạc Phỉ Phỉ cũng có chút không hiểu lắm.
-Thân ái à, ta chỉ cần số điện thoại của chúng mà thôi. – Đường Kim cười hì hì sau đó lấy ra điện thoại của mình, đây là điện thoại do Hiểu Hiểu đặc chế, nhiều công năng rất cường đại, ví dụ như chỉ cần biết một số điện thoại thì lập tức có thể tra ra được lịch sử liên lạc của số điện thoại kia, bây giờ Đường Kim chỉ muốn xác nhận một việc, đó là tên gia hỏa tiểu cửu kia rốt cuộc đã liên lạc với ai.
Đương nhiên Đường Kim cũng biết tiểu cửu sẽ không trực tiếp gọi cho Tôn Bác hoặc là Bành Dật Phong, vừa rồi thậm chí hắn dường như còn không gọi điện, nhưng trên thực tế Đường Kim vẫn luôn âm thầm theo dõi tiểu cửu, tiểu cửu có phân phó mấy người bên cạnh mình đi gọi điện, hắn tin rằng mấy người kia thông qua một vài người trung gian, cuối cùng khẳng định cũng sẽ liên lạc được với Tôn Bác hoặc là Bành Dật Phong, mà người đó chính là kẻ hắn muốn tìm!
Một lát sau mười mấy chiếc điện thoại đều được đem tới trước mặt Đường Kim, hắn cầm vài cái điện thoại lên tự gọi cho chính mình, sau đó mới bắt đầu điều tra lịch sử cuộc gọi.
Chương 838: Làm người đừng quá tuyệt tình-Ủa, điện thoại của ngươi mua ở đâu sao nhìn lại dị dị thế? Còn có cả lịch sử cuộc gọi, làm sao có thể trực tiếp kiểm tra lịch sử liên lạc của người khác vậy? – Lạc Phỉ Phỉ tới sát bên cạnh Đường Kim, nhỏ giọng hỏi.
-Có một mỹ nữ rất muốn làm vợ ta, ta không đồng ý, nàng làm một chiếc điện thoại đặc chế tặng ta, , nhưng mà ta cũng không dễ bị lay động như thế, cho nên ta vẫn chưa có đồng ý để nàng làm vợ ta. – Đường Kim vừa kiểm tra lịch sử cuộc gọi vừa chém gió:
-Còn về tại sao có thể tra được thì bởi vì ta là nam nhân vĩ đại, muốn biết gì sẽ biết nấy a!
Lạc Phỉ Phỉ nhất thời lại có chút phiền muộn, tên hỗn đản này nói vài lời thật lòng thì chết chắc?
Nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện, Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được nói:
-Tôn Bác trong vòng một giờ qua chỉ có hai cuộc điện thoại, một cuộc là tam gia gọi cho hắn, một cuộc khác là hắn gọi tới kinh thành, Bành Dật Phong thì không có cuộc gọi nào hết, như vậy lẽ nào người kia chính là Tôn Bác?
-Cái này không nhất định,nói không chừng tên Bành Dật Phong kia vẫn còn điện thoại khác ở nhà, hơn nữa hắn có thể gọi cho tâm phúc của hắn để truyền lệnh xuống dưới, không nhất định phải trực tiếp gọi điện. – Judy khá là hứng thú nghị luận:
-Nhưng mà nếu như xem lịch sử lâu hơn trước, ví dụ như nửa tháng trước một tháng trước khẳng định có thể tìm thấy liên hệ giữa chúng.
-Ờ, Judy mỹ nữ nói không sai. – Đường Kim gật đầu.
-Nhìn số điện thoại này, còn có số này, tất cả đều đã từng liên lạc, quả nhiên là tên gia hỏa đáng ghét Bành Dật Phong! – Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên hưng phấn hô lên, sau khi trung chuyển qua mười mấy số điện thoại, a cửu và Bành Dật Phong cuối cùng cũng được móc nối với nhau!
Lời này của Lạc Phỉ Phỉ vừa nói ra thì biểu tình của hai người Tôn Bác, Bành Dật Phong giống như băng hỏa lưỡng trọng thiên, trên mặt Tôn Bác lộ ra nụ cười còn sắc mặt Bành Dật Phong thì trở nên có chút âm trầm.
-Ta đúng là nên tin vào cảm giác đầu tiên. – Đường Kim bắt đầu cảm khái:
-Đúng là lãng phí thời gian a!
Ngẩng đầu nhìn Bành Dật Phong, Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Này, tên ngu ngốc Bành Dật Phong kia, ngươi muốn chết như thế nào? Ta vẫn luôn cảm thấy làm người không nên quá tuyệt tình, luôn luôn phải để người khác có cơ hội lựa chọn, cho dù là người chết thì cũng có thể chọn cách chết, ví dụ như muốn tự sát thì ta sẽ cho ngươi cơ hội, nếu ngươi muốn đâm đầu vào tường thì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi, nhưng mà ta có một ý này rất hay, ngươi có thể đập đầu vào đậu hũ thối hoặc lấy sợi mì treo cổ mà tự tử, hai cách này rất sáng tạo đấy.
Nói đến đậu hũ, Đường Kim nhịn được lại quay sang nhìn Lạc Phỉ Phỉ một cái, bây giờ hắn có chút thèm đậu hũ của nàng.
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ đỏ lên, mắt trắng dã nhìn Đường Kim, tên hỗn đản sắc lang này, chỉ biết ăn đậu hũ của nàng thôi!
Bốn phía mọi người không biết phải nói gì, tên gia hỏa này nói làm người không thể quá tuyệt tình mà cái gọi là không quá tuyệt tình của hắn chính là để cho người khác chọn cách chết? Đây còn chưa đủ tuyệt sao?
-Đường Kim, việc đã đến nước này, ta thừa nhận là ta để người tới gây sự với ngươi, nhưng thế thì đã sao? Ngươi cướp nữ nhân của ta, thân làm nam nhân nếu như không thể làm gì đó thì có khác gì con rùa rụt cổ? – Bành Dật Phong từ từ đứng dậy, vừa nói chuyện vừa nhìn Tôn Bác một cái, dường như đang nói cáy Tôn Bác là rùa rụt cổ.
-Bành Dật Phong, ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ, ai là nữ nhân của ngươi, ta và ngươi không hề có chút quan hệ nào hết! – Lạc Phỉ Phỉ tức giận nói.
-Thân ái, ta đã nói rồi mà, người cao quý như nàng cần gì phải tranh chấp với loại tiểu nhân vật như hắn, để ta tới giải quyết đi. – Đường Kim khẽ cười một cái rồi nhìn Bành Dật Phong, nghiêm trang nói:
-Ngươi đừng có coi thường rùa rụt cổ, nó còn trường thọ hơn cả ngươi đấy!
Ngừng một chút, Đường Kim lại nói:
-Kì thực ta có thể hiểu cho ngươi, nếu như ai muốn cướp nữ nhân của ta, ta sẽ không bao giờ tha cho hắn, chính vì có thể hiểu được ngươi cho nên ta nhất định phải làm thịt ngươi, ta nghĩ ngươi cũng sẽ hiểu cho ta chứ? Đương nhiên, không hiểu cũng chả sao, ta muốn ngươi hiểu chẳng qua là vì ta là người lương thiện, hi vọng ngươi có thể chết được nhắm mắt mà thôi.
Mọi người lần nữa cạn cmn lời, người này thật là vl, cái hắn gọi là không quá tuyệt tình chính là để người ta chọn cách chết, cái hắn gọi là thiện lương chính là để người ta chết được nhắm mắt, vậy lúc hắn tuyệt tình với độc ác thì sẽ như thế nào?
-Đường Kim, nói như vậy là ngươi nhất định phải giết ta? – Bành Dật Phong nhìn Đường Kim, cắn răng hỏi.
-Ta nói rồi, ngươi có thể tự sát, như vậy thì ta sẽ tiết kiệm được một chút khí lực, ta có thể đem khí lực dùng trên người Phỉ Phỉ. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Ngươi đi chết đi! – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được thấp giọng mắng Đường Kim một cái, đồng thời còn vô thanh vô thức nhéo lên đùi hắn, tên hỗn đản này thật là lưu manh!
-Đường Kim, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng Bành Dật Phong ta cũng không phải là loại người để mặc cho người khác làm thịt, muốn giết ta không dễ như thế đâu! – Bành Dật Phong hừ lạnh một tiếng:
Nếu ta đã dám tới đây, ngươi cho rằng ta không có chút chuẩn bị nào sao?
-Thế cơ à, vậy để ta xem ngươi đã chuẩn bị những gì đi! – Đường Kim hời hợt nói.
Bành Dật Phong nhìn về phía cửa, ngữ khí vô cùng cung kính nói:
-Băng Sương tiên tử, xin mời người ra mặt một chút.
Băng Sương tiên tử?
Nghe được cách xưng hô này trong lòng Đường Kim nổi lên một ý niệm cổ quái, tên Bành Dật Phong này không phải sẽ làm ra chuyện buồn cuời kia đó chứ?
Bóng trắng lóe lên một cái, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại lạnh lùng như băng sương xuất hiện trước mặt mọi người, là một mỹ nữ mặc áo bạc bó sát người, khuôn mặt tuyệt mỹ, thân hình cao cao gợi cảm, tuyệt thế phong tư của nàng làm cho hai đại mỹ nữ Lạc Phỉ Phỉ và Judy cũng phải có chút cảm giác tự thẹn không bằng
Bốn phia đột nhiên tĩnh lặng, cơ hồ tất cả mọi người đều bị phong tư có mỹ nữ áo bạc này khuất phục, chỉ có Đường Kim là trợn mắt há mồm, hoang đường, thật là quá hoang đường, tên ngu ngốc Bành Dật Phong rốt cục là phải ngu ngốc đến mức nào mới tìm đến bang thủ như thế này chứ?
Cái hắn gọi là Băng Sương tiên nữ chính là Băng Sương sát thủ thanh danh hiển hách, người mà Đường Kim đã sớm quen thuộc!
Đến cả Bành Dật Phong cũng bị phong thái của Băng Sương sát thủ khuất phục, nhưng một lát sau hắn đã hồi phục lại bình thường, sau đo thấy bộ dáng trừng mắt há mồm của Đường Kim hắn mới không nhịn được có chút đắc ý.
-Đường Kim, thế nào hả, ngươi bây giờ đã biết trên đời này không chỉ có ngươi có bản lĩnh siêu phàm thoát tục chưa hả? – Bành Dật Phong nhìn Đường Kim, trên mặt lộ vẻ cười lạnh:
-Muốn giết ta, trước tiên phải hỏi Băng Sương tiên tử có đồng ý không đã!
Lạc Phỉ Phỉ và Judy có chút lo lắng nhìn Đường Kim, các nàng đều cảm giác được mỹ nữ áo bạc vừa xuất hiện này tương đối bất phàm, nhưng mà lúc này Đường Kim lại đột nhiên nở nụ cười, mộ nụ cười vô cùng xán lạn.
-Thân ái, nàng tới có một mình sao? – Đường Kim nhìn mỹ nữ áo bạc hỏi.
Chương 840: Ngươi đưa thuốc giả lừa ta?Lời này của Đường Kim vừa nói ra thì mọi người đều ngẩn ra, tình huống có gì đó sai sai a!
Lạc Phỉ Phỉ có chút buồn bực nhìn Đường Kim, tên hỗn đản này vậy mà lại quen biết mỹ nữ đẹp như tiên nữ kia? Đột nhiên Lạc Phỉ Phỉ nhớ tới lần trước tên gia hỏa này cũng chạy đi cùng với một mỹ nữ xinh như tiên nữ khác, ném nàng lại một bên, nói cái gì mà mời nàng ăn trưa cũng hóa thành bọt nước.
Lúc trước Tôn Bác còn có chút bất an, nhưng lúc này hắn đã như trút được gánh nặng, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng thâm thúy, phen này có kịch hay xem rồi.
Còn Bành Dật Phong thì đang bắt đầu cảm thấy bất an, dường như tình huống có chút không ổn.
Những người khác đều đang chú ý vào mỹ nữ áo bạc, hiển nhiên mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
-Nàng không muốn nhìn thấy ngươi cho nên mới không tới khách sạn. – mỹ nữ áo bạc lên tiếng, lời này của nàng lập tức đã khiến mọi người minh bạch, nàng xác thực là quen biết Đường Kim.
-Thân ái, nàng ăn tốt chưa? – Đường Kim cười cười, hắn hiểu ý của nàng, Băng Sương đồng thể, chưa bao giờ phân li, các nàng sẽ không cách nhau quá xa, một người khác tuy không tới khách sạn nhưng chắc chắn cũng ở Lạc Bắc.-Ăn rồi. – Băng Sương đáp.
-Vậy có muốn uống chút rượu không? – Đường Kim bắt đầu dụ dỗ Băng Sương:
-Hay là chúng ta uống một li giao bôi tửu đi?
Lạc Phỉ Phỉ nhất thời tức gần chết, đây là loại người gì chứ, vừa mới lúc nãy còn muốn uống giao bôi tửu với nàng, bây giờ lại muốn uống với nữ nhân khác ở trước mặt nàng, nam nhân hoa tâm nàng đã gặp qua rất nhiều, nhưng mà hoa tâm như hắn vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến!
-Không uống! – ngữ khí của Băng Sương vẫn rất lạnh nhạt, nếu như người quen biết hai nàng sẽ biết, các nàng có thể nói nhiều lời như vậy với một người đã là rất không tầm thường rồi.
-Thời đại này sao mỹ nữ lại không thích uống rượu a! – Đường Kim cảm khái một câu, hắn có chút thất vọng sau đó lại hỏi tiếp:
-Băng Sương phu nhân, nàng tới giúp tên ngốc này sao?
-Bành gia có chút quan hệ với Tiềm Long, bọn chúng cầu cứu Tiềm Long, Tiềm Long để chúng ta tới đây xem tình huống thế nào. – Băng Sương đáp.
-Đám người Tiềm Long mặt dày thật là vô sỉ. – Đường Kim lẩm bẩm:
-Bọn chúng biết ta khẳng định sẽ không nỡ làm gì các nàng nên mới cố ý phái các nàng tới.
-Ngươi có phải là nhất định phải giết hắn? – Băng Sương nhìn Bành Dật Phong một cái.
-Cũng không phải, ta có thể cho hắn ăn một chút độc dược. – Đường Kim tùy ý nói.
Ngừng một chút, Đường Kim tiếp lời:
-Băng Sương phu nhân, ta thấy nàng hay là đừng đứng chung chiến tuyến với đám người Tiềm Long kia nữa, về Đường Môn yên tâm làm môn chủ phu nhân của ta đi.
-Ngươi nghĩ ngon nhỉ! – Băng Sương trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Ta đã có mặt ở đây, nhiệm vụ của ta đã kết thúc, việc tiếp theo không liên quan đến ta nữa, ta đi đây!
Nghe được lời này Bành Dật Phong lập tức nóng vội:
-Băng Sương tiên tử, người không thể đi, người đi rồi ta phải làm sao?
Băng Sương không thèm để ý tới Bành Dật Phong, nàng quay người định rời đi nhưng đúng vào lúc này Đường Kim bỗng hô lên một câu:
-Băng Sương phu nhân, đợi một chút, ta có cái này muốn đưa cho nàng!
Buông Lạc Phỉ Phỉ ra, Đường Kim lắc mình tới trước mặt Băng Sương, trên tay biến ra một bình thuốc đưa cho Băng Sương, sau đó mới nhỏ giọng nói:
-Băng Sương phu nhân, trong này có hai viên đan dược, các nàng mỗi người ăn một viên, ăn xong tu vi của các nàng ít nhất cũng có thể đề thăng tới Trúc Cơ hậu kì.
Băng Sương khẽ chần chừ một chút, cuối cùng cũng duỗi tay ra nhận lấy đan dược, nhưng đồng thời nàng cũng cảm giác được vòng eo mình bị ôm lấy.
-Băng Sương phu nhân, một ngày không gặp như cách ba năm, chúng ta đã rất nhiều cái ba năm không gặp rồi, hôn một cái trước đi. – Đường Kim nhanh chóng nói vào tai Băng Sương một câu rồi vội vàng hôn tới.
Chỉ là vừa mới hôn trúng thì Đường Kim đã cảm giác được môi mình nhói lên một cái, là Băng Sương đã hung hắn cắn hắn, đáng thương cho Đường Kim hoàn toàn không hề đề phòng, đau tới mức phải buông nàng ra ôm môi mình một cái, cũng may Băng Sương “hạ khẩu lưu tình” nếu không vừa rồi hắn đã bị cắn chảy máu rồi.
-Ngươi lấy thuốc giả lừa ta/ - Băng Sương lạnh lùng nhìn Đường Kim, tựa hồ có chút tức giận việc têngia hỏa này nhân cơ hội phi lễ nàng.
-Ách, Băng Sương phu nhân, đó không phải thuốc giả. – Đường Kim có chút phiền muộn, hắn vậy mà lại bị coi là kẻ lừa bịp, nhìn bộ dáng có chút không tin của nàng, hắn chỉ có thể buông vòng eo mềm mại của nàng ra:
-Được rồi, không hôn thì không hôn nữa, thân ái, nàng đi trước đi, nhưng mà đan dược này nàng nhất định phải ăn đó, tu vi của các nàng quá thấp, gặp phải cao thủ sẽ rất phiền phức.
-Biết rồi. – Băng Sương đáp một tiếng rồi trực tiếp biến mất.
Mùi hương vẫn còn đọng trên áo, Đường Kim có chút tiếc nuối, khó khăn lắm mới gặp các nàng được một lần lại để các nàng chạy mất.
Khẽ thổ ra một ngụm khí, Đường Kim quay đầu nhìn Bành Dật Phong, lười biếng nói:
-Ngươi có còn chuẩn bị gì nữa không?
Vô số cặp mắt đồng tình đang nhìn Bành Dật Phong, tên gia hỏa này thực sự là bi kịch, tìm được một bang thủ thì người kia lại chàng chàng thiếp thiếp với Đường Kim một lúc lâu, rõ ràng là quan hệ rất thân mật, bây giờ người ta rời đi là còn may cho Bành Dật Phong, ít nhất thì nàng cũng không liên thủ với Đường Kim cùng đối phó Bành Dật Phong.
Đương nhiên đối với Bành Dật Phong mà nói, kì thực cũng chẳng khác gì nhua, cơ hồ mọi người đều cho rằng Bành Dật Phong khó mà thoát được một kiếp này.
-Để ngươi thất vọng rồi, ta đúng là vẫn còn chuẩn bị! – sắc mặt của Bành Dật Phong có chút tái nhợt nhưng ngữ khí vẫn rất trấn định, hắn quay đầu nhìn Lạc Phỉ Phỉ, trầm giọng nói:
-Phỉ Phỉ, sao nàng không thử gọi điện cho gia gia mình, hoặc là gọi cho cha mẹ nàng cũng được.
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ biến:
-Bành Dật Phong, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi đã làm gì bọn họ?
-Không có gì, mấy ngày này thấy gia gia nàng quá mệt mỏi, ta chỉ đón họ tới một nơi để nghỉ ngơi mà thôi. – vẻ tái nhợt trên mặt Bành Dật Phong dần dần biến mất:
-Phỉ Phỉ, nàng có thể yên tâm, bây giờ bọn họ rất an toàn, chỉ là nếu như ta có mệnh hệ gì thì sợ rằng họ không thể nào an toàn trở về được rồi.
-Bành Dật Phong, ngươi thật bỉ ổi. – Lạc Phỉ Phỉ phẫn nộ không thôi, đồng thời cũng phi thường lo lắng, nàng vội lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Đường Kim lắc mình một cái tới bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ, dơ tay giật lấy điện thoại của nàng, sau đó đưa điện thoại của mình cho Lạc Phỉ Phỉ, thấp giọng nói:
-Thân ái à, dùng điện thoại của ta đi.
-Ân. – Lạc Phỉ Phỉ mờ mờ hiểu được gì đó, lập tức lấy điện thoại của Đường Kim gọi cho gia gia nàng.
-Ta là Lạc Phỉ Phỉ, ngươi là ai? Tại sao điện thoại của gia gia ta lại ở trong tay ngươi? – Lạc Phỉ Phỉ vừa nóng vội vừa phẫn nộ hỏi, trong lúc nàng hỏi thì Đường Kim đã vô thanh vô thức bật chức năng truy tung trên điện thoại.
-Lạc tiểu thư, Điện thoại của Lạc lão tướng quân tạm thời do ta bảo quản, cô không cần phải lo lắng, ông ấy tạm thời rất an toàn. – thanh âm của đầu dây bên kia khá là bình tĩnh, tựa hồ sớm đã biết Lạc Phỉ Phỉ sẽ gọi điện tới:
-Tiếp theo thì phải xem Lạc tiểu thư làm thế nào rồi, chỉ cần cô làm theo ý của Bành thiếu, ta tin Lạc lão tướng quân vẫn sẽ luôn rất an toàn.
Chương 840: Tên ngu ngốc nhà ngươi có thể cút rồiLạc Phỉ Phỉ đang định nói gì đó thì bên tai bỗng truyền tới tiếng thì thầm của Đường Kim:
-Thân ái, kéo dài thời gian một chút, nói thêm vài câu với hắn.
-Cha mẹ ta cũng ở đó phải không? – Lạc Phỉ Phỉ lập tức lĩnh hội, nàng tiếp tục hỏi.
-Lạc tiểu thư, cô yên tâm, cha mẹ cô tạm thời cũng rất an toàn. – thanh âm của đầu dây bên kia vẫn rất bình tĩnh.
-Làm sao để có thể xác nhận ngươi không lừa ta? – Lạc Phỉ Phỉ vừa sốt ruột vừa phẫn nộ:
-Ta, ta muốn nghe thấy giọng nói của họ, ta muốn xác nhận hiện tại họ vẫn an toàn!
-Không thành vấn đề. – đối phương đáp ứng rất dứt khoát, một giây sau Lạc Phỉ Phỉ liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng của Lạc Bỉnh Thăng:
-Phỉ Phỉ, không được để bọn chúng uy hiếp, tuyệt đối không được đáp ứng bất cứ điều kiện…
Lạc Bỉnh Thăng chỉ nói tới đây thì điện thoại đã bị người lấy đi, sau đó thanh âm lúc nãy lại truyền tới:
-Lạc tiểu thư, bây giờ cô đã nghe được rồi đấy, ta tin cô biết mình phải làm như thế nào.
Nói tới đây đối phương đột nhiên cúp máy, Lạc Phỉ Phỉ nhất thời nóng vội thấp giọng hỏi Đường Kim:
-Đối phương cúp máy rồi, bây giờ phải làm thế nào?
Đường Kim nhận lấy điện thoại của mình, phát hiện bên trên đã định vị xong tọa độ, hắn liên chỉ vào màn hình khẽ hỏi Lạc Phỉ Phỉ:
-Thân ái, nàng biết làm thế nào để tới được nơi này không?
Lạc Phỉ Phỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng gật đầu:
-Ta biết, từ đây đến đó đi xe hết nửa tiếng đồng hồ.
-Ờ, vậy thì được. – Đường Kim nhẹ giọng nói, sau đó mới quay đầu nhìn Bành Dật Phong, đề cao thanh âm:
-Được rồi, tên ngu ngốc nhà ngươi có thể cút được rồi đấy, ta sẽ để ngươi sống sót trở về nhà.
-Đường Kim, coi như ngươi sáng suốt! – Bành Dật Phong khẽ hừ một tiếng, sau đó mới nhìn Lạc Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, đợi ta về tới nhà tự nhiên sẽ thả gia gia và cha mẹ nàng ra, bây giờ nàng cứ kiên nhẫn chờ đợi đi!
Lưu lại một câu như thế, Bành Dật Phong liền quay đầu rời đi, hắn biết nơi này không phải là chỗ thích hợp để ở lại quá lâu, vạn nhất trọc giận Đường Kim, con hàng kia không thèm suy nghĩ đến hậu quả mà trực tiếp làm thịt hắn thì hỏng bét.
Bành Dật Phong vừa đi thì Đường Kim đã ôm Lạc Phỉ Phỉ đi ra ngoài:
-Thân ái, chúng ta cũng phải đi thôi!
-Đường Kim tiên sinh, đợi ta với! – Judy vội vàng theo đuôi.
-Judy mỹ nữ, cô đi theo làm gì? – Đường Kim có chút phiền muộn, nữ bách hợp này bây giờ lại muốn bám lấy hắn sao?
-Đường Kim tiên sinh, hai bảo tiêu của ta đều đã chết, bây giờ lại có rất nhiều người muốn giết ta, nếu không đi theo anh ta sẽ chết mất. – Judy hướng Đường Kim cười quyến rũ một cái, sau đó bày ra một bộ dáng vô cùng đáng thương:
-Anh thu nhận ta vài ngày đi, ta đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần anh không đuổi ta đi, anh muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm.
-Bỏ đi, cô thích đi theo thì đi theo, bây giờ ta không có thời gian dây dưa với cô. – Đường Kim hiện tại còn đang vội cùng Lạc Phỉ Phỉ đi cứu người nhà nàng, không có thời gian lãng phí trên người Judy.
-Đường Kim tiên sinh, cảm ơn anh, anh đúng là người tốt! – Judy nhất thời hưng phấn dị thường, cười càng quyến rũ hơn.
Cứ như vậy Đường Kim đem theo Lạc Phỉ Phỉ và Judy cùng rời khỏi khách sạn, Judy có xe nên nàng đã đã trở thành tài xế cho Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ.
Lúc này tại đại sảnh lầu 2 của khách sạn, tràng diện có chút quái dị, mấy trăm người chưa có rời đi nhưng nơi này lại vô cùng yên tĩnh, đám người Tam Lạc hội đều trầm mặc không lên tiếng, tất cả đều nhìn tam gia và Tôn Bác, hiển nhiên là đợi hai người này mở lời trước.
-Đại thiếu, Đường Kim cứ như thế mà tha cho Bành Dật Phong sao? – tam gia cảm thấy có chút ngoài ý muốn, theo những gì Đường Kim vừa làm thì hắn không có đạo lí gì dễ dàng tha cho Bành Dật Phong mới phải.
Trên mặt Tôn Bác lộ ra thần sắc cổ quái, ôn tồn nói:
-Lúc nãy Đường Kim có lưu lại cho ta một câu nói.
-Câu nói gì? – tam gia nhịn không được hỏi.
-Hắn nói chuẩn bị một chút, nửa tiếng sau đi diệt Bành gia. – Tôn Bác thấp giọng nói.
-A? – Tam gia sửng sốt:
-Cái này, đại thiếu, lời của Đường Kim là thật chứ?
-Hắn không cần thiết phải lừa ta, ta nghĩ hắn đại khái cần nửa tiếng đồng hồ để đi cứu người nhà của Lạc Phỉ Phỉ. – Tôn Bác thấp giọng nói, ngữ khí không tự giác được kèm theo chút hưng phấn:
-Đến lúc đó có Đường Kim và Lạc gia ủng hộ, chúng ta muốn đối phó Bành gia hoàn toàn không thành vấn đề, có Đường Kim ở đây Tiềm Long nhất định sẽ không nhúng tay vào, ta lên kế hoạch đã nhiều năm, vẫn luôn tìm kiếm một cơ hội như thế này, bây giờ cơ hội cuối cùng đã tới.
ế ế ẩ ấ-Đại thiếu, nếu đã như vậy thì bây giờ chúng ta có phải là nên chuẩn bị ngay không? – tam gia thấp giọng hỏi.
-Không sai, lập tức bắt đầu chuẩn bị, nhưng mà ngươi không cần phải làm gì hết, chỉ cần theo dõi chặt chẽ tất cả mọi người ở đây, trong vòng nửa tiếng không được để cho bất cứ ai liên hệ với bên ngoài. – Tôn Bác nói:
-Ta rời đi trước, việc này ta phải đích thân đi làm!
Tôn Bác rất nhanh đã rời khỏi khách sạn, điều động tất cả lực lượng của Tôn gia, chuẩn bị cho Bành gia một kích chí mạng.
… Trong một khu nhà cũ ở ngoại ô Lạc Bắc, Lạc Bỉnh Thăng và hai vợ chồng Lạc Kiến Quốc, Châu Nhược Đồng đang vừa lo lắng vừa phẫn nộ.
-Tên oắt con Bành Dật Phong quả nhiên không phải là thứ gì tốt, chẳng trách Phỉ Phỉ vẫn luôn chán ghét hắn! – Lạc Bỉnh Thăng tức khí thở phì phì nói.
Lạc Kiến Quốc có chút xấu hổ, ông vẫn luôn có hảo cảm với Bành Dật Phong, mãi đến cách đây không lâu Bành Dật Phong lợi dụng điều này để bắt cóc cả ba người.
Với thân phận của ba người thì đừng nói là đồng thời bắt cóc cả ba, cho dù là bắt cóc một người cũng không phải là việc dễ dàng, nhưng vấn đề là ba người họ lại quá tin tưởng Bành Dật Phong, thế là dưới tình huống hoàn toàn không có chút phòng bị, quỷ kế của Bành Dật Phong đã được thực hiện thành công.
-Vẫn là Phỉ Phỉ nhìn người chuẩn. – Châu Nhược Đồng than nhẹ một tiếng:
-Bây giờ ta chỉ sợ Phỉ Phỉ sẽ vì chúng ta mà đáp ứng yêu cầu vô lí của tên tiểu hỗn đản kia, tên tiểu hỗn đản đó vẫn luôn nhòm ngó Phỉ Phỉ.
-Cái này không cần phải lo, có tiểu tử Đường Kim ở đó, cho dù Phỉ Phỉ có muốn đáp ứng thì Đường Kim cũng sẽ không đáp ứng. – Lạc Bỉnh Thăng tự tin mười phần:
-Chỉ là không biết tiểu tử kia có tìm được chúng ta không thôi.
-Cha, Đường Kim đó rốt cuộc có lai lịch gì? Lúc trước ta có điều tra qua, tư liệu về hắn đều bị bảo mật, căn bản không thể điều tra được gì! – Châu Nhược Đồng nhịn không được hỏi một câu.
-Tóm lại hắn là một người mà đến cả Tiềm Long và Ám Kiếm đều phải sợ, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, nhưng bản lĩnh của hắn thì khỏi phải nói, chỉ có một điểm không tốt đó là quá hoa tâm. – Lạc Bỉnh Thăng có chút tiếc nuối:
-Nhưng mà trên đời này không có ai là hoàn hảo, lại thêm Phỉ Phỉ thực sự là lớn lên xinh đẹp, chỉ có nam nhân như Đường Kim mới bảo hộ được nó, ta nghe nói tên tiểu tử Đường Kim hoa tâm thì hoa tâm, nhưng hắn không hề có mới nới cũ, Phỉ Phỉ đi theo hắn ta cũng yên tâm.
-Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy như vậy quá ủy khuất cho Phỉ Phỉ, với điều kiện của Phỉ Phỉ nhà chúng ta, nó hoàn toàn xứng đáng để bất cứ nam nhân nào toàn tâm toàn ý với mình. – Lạc Kiến Quốc đối với chuyện này vẫn có chút bất mãn, ông thực sự không muốn đem con gái giao cho một nam nhân hoa tâm.
Chương 841: Đem vinh quang về cho tổ quốc-Kiến Quốc, trên đời này làm gì có chuyện gì thập toàn thập mỹ, ta tin có rất nhiều nam nhân có điều kiện tốt toàn tâm toàn ý với Phỉ Phỉ, nhưng ta càng tin rằng nếu thực sự để những nam nhân kia lấy Phỉ Phỉ, không cẩn thận sẽ bị người khác làm thịt lúc nàokhông biết, đến lúc đó ai sẽ là người đau lòng? Có phải là Phỉ Phỉ không? – Lạc Bỉnh Thăng lắc đầu:
-Hơn nữa giả dụ Phỉ Phỉ có gặp phải một người khác có năng lực tương đương với Đường Kim, nhưng nam nhân kia vừa gặp Phỉ Phỉ đã trực tiếp cướp về làm vợ, ngươi nghĩ ai có thể bảo vệ Phỉ Phỉ? Đến lúc đó Phỉ Phỉ phải chịu khổ như thế nào, các ngươi có từng nghĩ tới chưa>?
Lạc Kiến Quốc ảm đạm không lên tiếng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
-Tiểu tử Đường Kim kia không hề có ý cưỡng ép Phỉ Phỉ, hơn nữa Phỉ Phỉ dường như cũng khá thích hắn, giống như lúc trước trong viện ta đã từng nói qua, có lẽ Đường Kim không phải là nam nhân tốt trong mắt người bình thường, nhưng đối với Phỉ Phỉ mà nói, hắn tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. – Lạc Bỉnh Thăng nhìn vợ chồng Lạc Kiến Quốc một cái:
-Ta biết Phỉ Phỉ là con gái của các ngươi, các ngươi hi vọn nó có một chỗ dựa tốt, nhưng nó cũng là cháu nội của ta, ta cũng hi vọng nó sẽ có được những gì tốt đẹp nhất, lão đầu ta tự tin rằng ánh mắt của mình tốt hơn các ngươi, hơn nữa ánh mắt của Phỉ Phỉ càng tốt hơn chúng ta, nó đều đã chọn Đường Kim thì chúng ta còn phải lo lắng gì nữa chứ?
Lạc Kiến Quốc và Châu Nhược Đồng cùng than một tiếng, tuy rằng vẫn có chút không cam tâm nhưng bọn họ cũng hiểu Lạc Bỉnh Thăng nhất định sẽ không hại ppp.
Đúng vào lúc này một thanh âm đột ngột vang lên:
-Gia gia, người nói rất đúng, người đúng là có ánh mắt nhìn xa trông rộng, ta thực sự rất bội phục trí tuệ của người.
Nghe được tiếng nói này, cả ba người đều ngẩn ra, đây không phải là tiếng của Đường Kim sao?
Ba người cùng quay đầu nhìn lại, Đường Kim đang ôm Lạc Phỉ Phỉ đứng ở cách đó không xa, chỉ là ngoài Lạc Phỉ Phỉ ra thì bên cạnh hắn vẫn còn một mỹ nữ tóc vàng nữa, một mỹ nữ không hề kém Lạc Phỉ Phỉ chút nào.
-Gia gia, cha, mẹ, các người không sao chứ? – Lạc Phỉ Phỉ vùng ra khỏi vòng tay của Đường Kim, vội vàng chạy lại cởi trói cho ba người.
-Không sao, Phỉ Phỉ, sao con lại tìm được tới đây? Tên tiểu tử trông cửa bên ngoài đâu? – Lạc Bỉnh Thăng có chút mê hoặc.
-Gia gia, lúc trước ta có gọi điện thoại cho người, đồng thời đã định vị được nơi này, sau đó chúng ta liền tìm tới đây, mấy kẻ đứng gác bên ngoài đều đã bị Đường Kim đánh ngất. – Lạc Phỉ Phỉ nhanh chóng giải thích vài câu rồi nói:
-Trước tiên không nói cái này nữa, mọi người rời khỏi nơi này đã, về nhà rồi nói tiếp.
Lạc Bỉnh Thăng đi tới bên cạnh Đường Kim, vỗ vỗ vai hắn, nhìn Judy bên cạnh hắn rồi híp mắt cười:
-Không tệ, không tệ, đem vinh quang về cho tổ quốc a!
Lời này nói ra làm Lạc Phỉ Phỉ buồn bực không thôi, trên đời này có gia gia như thế sao?
Nhưng mà Lạc Phỉ Phỉ cũng không nói gì, cả hàng người rất nhanh đã rời khỏi nơi này, thẳng tiến về Lạc gia.
Cũng chính tại lúc Đường Kim đem ba người Lạc Bỉnh Thăng cứu ra thì Bành Dật Phong cũng đã về tới Bành gia, vừa mới bước chân qua cửa lớn, đang định lấy điện thoại ra gọi điện, khóe miệng còng không tự giác được khẽ nhếch lên một chút đắc ý.
-Đường Kim a Đường Kim, ngươi đúng là quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng ta sẽ tha cho ba người của Lạc gia sao? Bọn họ không chỉ là hộ thân phù của ta mà còn là vũ khí mấu chốt để ta có thể có được Lạc Phỉ Phỉ… - Bành Dật Phong đang đắc ý thì trong lồng ngực đột nhiên truyền tới một cảm giác đau đớn, hắn vội vã ôm ngực, trên mặt không tự giác được lộ ra vẻ thống khổ.
Cảm giác đau đớn kia càng ngày càng kịch liệt, Bành Dật Phong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hắn nhịn không được phát ra một tiếng hét thảm:
-Aaaa…!
Theo tiếng hét đó, Bành Dật Phong ngả ngửa người ra đất, hai tròng mắt lồi ra, chớp mắt đã đứt khí, chết không nhắm mắt. Trước khi chết hắn mới minh bạch không phải Đường Kim ngây thơ mà là Bành Dật Phong hắn quá ngây thơ, Đường Kim làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn chứ?
Hắn bắt được ba con tin chẳng qua cũng chỉ có thể kéo dài thọ mệnh cho mình thêm được nửa tiếng đồng hồ nữa mà thôi,
Dường như cùng với lúc đó Tôn Bác cũng nhận được điện thoại của Đường Kim:
-Động thủ đi!
Tôn gia rất nhanh đã xuất động toàn thể lực lượng đả kích Bành gia trên mọi phương diện, Bành gia bị một quả bất ngờ lúc này mới phát hiện nhiều cỗ lực lượng bình thường có thể điều động thì hôm nay lại đột nhiên không thể nào điều động được nữa.
Phía quân đội cũng nhận được chỉ thị của Lạc gia, bất kì người nào cũng không được phép giúp đỡ Bành gia, cục cảnh sát Lạc Bắc cũng nhận được thông tri giúp Tôn gia đi bắt người, còn về phía chỗ dựa chính của Bành gia, Tiềm Long càng là không có bất kì ai hồi đáp lại yêu cầu cứu viện của Bành gia, nguyên nhân rất đơn giản, không lâu trức đó Tiềm Long đã nhận được một tin, Đường Kim muốn Bành gia biến mất.
Đáng thương cho Bành gia, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, thậm chí quay đầu xin Ám Kiếm trợ giúp cũng không được, phía Ám Kiếm cũng nhận được lời nhắn của Đường Kim, cho dù căn cứ Ám Kiếm tại Lạc Bắc có rất nhiều người bất mãn với Đường Kim nhưng bọn họ cũng không dám làm trái ý hắn.
Cứ như thế chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, Bành gia đa bị hủy diệt, một gia tộc đã từng huy hoàng hiển hách ở Lạc Bắc chỉ vì đắc tội một người không nên đắc tội mà đã biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Bành gia bị diệt!
Nửa đêm, những người có chút địa vị ở Lạc Bắc đều đã biết tin tức này, còn về lí do thì nghe nói là vì Bành gia đại thiếu Bành Dật Phong bỗng nhiên phát điên, vì muốn có được Lạc Phỉ Phỉ mà bắt cóc cha mẹ nàng và gia gia nàng Lạc lão tướng quân, chỉ tiếc là Bành Dật Phong không thành công mà đã triệt để kích nộ Lạc gia trước giờ vẫn luôn bảo trì trung lập, sau dó thì dưới sự liên thủ của Tôn gia và Lạc gia, Bành gia đã hoàn toàn biến mất.
Bành đại thiếu chết, những nhân vật quan trọng của Bành gia đều bị giam lại, còn có không ít người nghe nói là đã tự sát, còn về phần tự sát hay bị giết thì chẳng ai quan tâm.
Theo lời đồn, Lần này Lạc gia đã triển khai ra một lực ảnh hưởng tương đối đáng sợ, chính vì thực lực của Lạc gia vượt xa sức tưởng tượng của tất cả mọi người cho nên mới trong thời gian ngắn như thế liên hợp với Tôn gia tiêu diệt Bành gia, cũng có một số ít người biết được chân tướng, thực sự đáng sợ chỉ có một người, đó chính là bạn trai của Lạc đại tiểu thư, một nam nhân tên Đường Kim.
12 giờ đêm hôm đó trong phòng số 1208 khách sạn Khải Phong, sau vài lần vòng vo Đường Kim cuối cùng cũng lừa được Lạc Phỉ Phỉ tới đây, lúc trước cả hai ở lại Lạc gia mấy tiếng liền, mãi đến khi Bành gia đã cơ bản bị diệt, Lạc Bỉnh Thăng đã tăng cường lực lượng bảo vệ thì Lạc Phỉ Phỉ mới yên tâm về khách sạn với Đường Kim, chỉ có điều làm Đường Kim phiền muộn là bóng đèn bách hợp Judy cũng theo hắn về khách sạn.
Càng làm hắn phiền muộn hơn là nàng không hề ngại ngùng gì mà nằm ra giữa giường lớn ngủ ngon lành!
Chương 842: Ta thích nữ nhân bình thường một chút.Trừng mắt nhìn Judy đang nằm trên giường, Đường Kim rất là bất mãn, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nửa mà hung hăng vỗ lên bờ mông vô cùng phong mãn của nàng:
-Này, tỉnh dậy đi!
-Ư! – Judy phát ra một tiếng rên nhẹ có chút thống khổ, lật mình một cái hướng bên mông còn lại về phía Đường Kim, vậy mà vẫn không chịu tỉnh.
Đường Kim không hề khách khí mà vỗ thêm một cái nữa lên bờ mông còn lại, bốp một tiếng, xúc cảm truyền tới rất tốt nhưng vẫn không có hiệu quả, Judy vẫn đang ngủ như lợn, không hề có chút phản ứng.
-Lưu manh! – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được trừng mắt nhìn Đường Kim, tên hỗn đản này dám chiếm tiện nghi của nữ nhân khác ngay trước mặt nàng, đúng là không coi nàng ra gì!
-Thân ái, ta chỉ muốn đánh thức rồi đuổi cô ta đi mà thôi, nàng không thấy cô ta đang chiếm mất tổ ấm của chúng ta sao? – Đường Kim vô tội nói.
-Muốn đánh thức người ta rất đơn giản, không cần thiết phải làm như ngươi, ngươi đây là đang cố ý chiếm tiện nghi của người ta! – Lạc Phỉ Phỉ bực mình nói.
-Được rồi, thân ái, vậy nàng muốn làm cách nào để đánh thức cô ta? – Đường Kim tiếp tục giả vờ ngây thơ, một bộ dáng như việc không liên quan đến mình.
Lạc Phỉ Phỉ lườm Đường Kim một cái rồi mở tủ lạnh trong phòng ra, từ bên trong lấy ra một lon bia lạnh, bật nắp rời đi tới bên giường từ từ đổ lên mặt Judy.
Đường Kim ngẩn ra, hắn thật nghĩ không ra Lạc Phỉ Phỉ vẫn còn chiêu này a!
-Ao… - Judy đột nhiên phát ra một tiếng kêu quái dị, sau đó ngồi bật dậy, dùng tay lau mặt một cái, cặp mắt xinh đẹp nhìn Đường Kim rồi lại nhìn Lạc Phỉ Phỉ, tựa hồ có chút mê mang:
-Phát sinh chuyện gì thế?
-Judy mỹ nữ, cô chiếm mất giường của ta rồi! – Đường Kim buồn bực nói.
-Ờ, không sao, Đường Kim tiên sinh, ta không ngại ngủ cùng với anh! – Judy ngáp dài một cái, nằm lại xuống giường rồi tiếp tục cong môi:
-Tuy ta không thích nam nhân nhưng đối với nam nhân đặc biệt như anh thì cũng phải đặc biệt đối đãi.
-Cô không ngại nhưng ta ngại! – Đường Kim nhịn không được nữa, một tay túm Judy lên:
-Cô thích nam nhân đặc biệt còn ta chỉ thích nữ nhân bình thường thôi!
Judy bị Đường Kim lôi một cái, cả người đều bay lên sau đó rơi xuống bên cạnh giường, thiếu chút nữa thì đứng không vững, chỉ là vừa náo lên như thế thì con sâu ngủ như nàng cũng ngang như bị đuổi đi rồi.
-Đường Kim tiên sinh, ta là một nữ nhân rất bình thường a, anh xem, ta ngực to, chân dài, eo thon, mông tròn, dáng người chả kém gì bạn gái anh, yên tâm đi ta là hàng thật 100% thuần thiên nhiên, chưa tình phẫu thuật thẩm mĩ cũng chưa từng tới Thái Lan, ta là nữ nhân chính hiệu, không phải cú có gai.. – Judy tựa hồ vẫn chưa thanh tỉnh, vừa giải thích đã lôi một đống lộn xộn lung tung ra.
-Này, Rốt cuộc là ai muốn giết cô? – Lạc Phỉ Phỉ cũng không nhịn được nữa, nàng cứ có cảm giác là Judy này đang muốn PR bản thân mình với Đường Kim, điều này làm trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, cảm giác cứ giống như thứ đồ gì đó của mình bị người khác cướp đi.
-Ờ, cái này hả. – Judy lắc lư cái đầu một cái, dường như muốn để cho mình thanh tỉnh hơn, sau đó nhìn thấy tủ cửa lạnh đang mở nàng mới đi tới bên đó, lấy một lon bia ra tu ừng ực, cuối cùng mới hà hơi một tiếng:
-Thoải mái, cuối cùng cũng tỉnh táo.
-Judy mỹ nữ, Phỉ Phỉ nhà ta muốn biết rốt cuộc là ai truy sát cô, bây giờ cô có thể nói được chưa? – Đường Kim hỏi.
-Không thành vấn đề, kì thực người muốn giết ta rất nhiều, cái gì mà cụ trưởng cục tình báo trung ương Mosather đều đang truy sát ta, bên cạnh đó còn có cả tổ chức sát thủ lá bài poker, ngoài ra thì vẫn còn một vài người khác, nói tóm lại là quá nhiều, ta cũng không biết sát thủ hôm nay ta gặp phải thuộc tổ chức nào nữa. – Judy hời hợt nói.
Lạc Phỉ Phỉ trừng mắt há miệng, nữ nhân này phải đáng ghét tới mức độ nào thì mới bị nhiều người truy sát như thế a?
Đường Kim cũng có chút cạn lời:
-Ta nói Judy mỹ nữ, cô rốt cuộc làm ra chuyện thiên nộ nhân oán gì mà để cho nhiều người như vậy truy sát cô?
-Không có gì cả, ta chỉ buôn bán một chút vũ khí mà thôi. – Judy cảm thấy mình rất vô tội, còn có chút bất mãn:
-Lúc trước cha ta cũng bán vũ khí mà không thấy có ai truy sát ông ấy, đúng thật là, đám người kia bây giờ sao lại chạy đi truy sát ta chứ?
-Vậy cô có làm ra việc gì không giống với cha mình không? – Đường Kim có chút hiếu kì, mỹ nữ bách hợp này đúng là nhân tài, có thể khiến nhiều người như vậy muốn giết nàng mà vẫn chưa chết thì bản lĩnh của nàng cũng không phải là nhỏ.
ề ế ế ấ ổ ề ề-Kì thực cũng không có gì khác biệt cả, đều là bán vũ khí, chỉ là cha ta có lúc vẫn hợp tác với cục tình báo trung ương, ta bật mí cho ngươi biết, dám người đó thực ra không biết xấu hổ là gì đâu, rát nhiều việc đều do họ làm ra. – Judy khẽ ngáp một cái:
-Ta không thích bị họ ước thúc cho nên ta chưa từng hợp tác với bọn họ, còn có ta thích bán cho ai thì bán, kết quả là không cẩn thận bán hơi nhiều, hình như gián tiếp làm chết không ít người của bọn chúng cho nên bọn chúng mới phái người tới giết ta.
-Cái này gọi là đáng đời! – Lạc Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, người mà tên hỗn đản Đường Kim quen biết toàn dị nhân a, nữ nhân này vậy mà lại là kẻ buôn lậu vũ khí hàng đầu thế giới, quỷ mới biết cô ta đã gián tiếp hại chết bao nhiêu người!
-Lời không thế nói như thế được a, ta chỉ bán vũ khí, số vũ khí đó cũng không phải do ta làm ra, ta chỉ buôn bán mà thôi, người khác dùng chúng thế nào ta làm sao mà quản được, nếu có muốn trách thì không phải là sản xuất vũ khí tội càng nặng hơn sao? – Judy vẫn nghĩ mình rất vô tội:
-Ta bán vũ khí chỉ vì kiếm tiền, thuận tiện chơi đùa một chút, ta nói cô nghe, cuộc sống như vậy rất đã ghiền, ta thích nhất là sống kích thích như vậy.
-Vậy lúc bị truy sát cô cũng cảm thấy rất kích thích sao? Thế thì trốn ở đây làm gì? – Lạc Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không biết có phải vì dáng người của Judy cũng xêm xêm với nàng hay không mà nàng vẫn luôn có chút địch ý với Judy, nàng tựa hò cảm giác được một loại uy hiếp khó nói.
-Đúng là rất kích thích. – Judy gật đầu:
-Nhưng mà nếu như chết mất thì kích thích cũng không sống lại được, cho nên ta không muốn chết, ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm.
Nói tới đây Judy lại nhìn Đường Kim cười quyến rũ một cái:
-Đường Kim tiên sinh, ta vẫn còn chưa có bạn trai nè, hay là anh giúp ta đi, để ta thử xem có phải là rất đã không?
-Cô! – Lạc Phỉ Phỉ tức xì khói, đây là hạng người gì chứ? Dám câu dẫn bạn trai nàng trước mặt nàng, đúng là gợi đòn mà!
Chỉ là ý niệm này vừa mới toát lên thì Lạc Phỉ Phỉ mới ý thức được không đúng, từ lúc nào mà nàng đã đem tên hỗn đản Đường Kim xem như bạn trai mình?
-Judy mỹ nữ, ta thấy hay là để ta đưa cô tới một nơi oan toàn trước đi. – Đường Kim cũng có chút động tâm, nhưng chỉ là một chút mà thôi, bây giờ hắn phải tìm cách tống khứ cái bóng đèn này đi đã, hắn và Phỉ Phỉ mỹ nữ còn phải qua thế giới của hai người a!
Chương 843: Rất nhiều rất nhiều Phỉ Phỉ.-Đường Kim tiên sinh, ta nghĩ ở cùng anh mới là an toàn nhất. – Judy vội vàng nói.
-Cô ở cùng ta, bạn gái ta sẽ giết cô đấy. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Ách, cái này, thật sao? – Judy ngẩn ra, nàng dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Lạc Phỉ Phỉ.
-Không sai, cô còn tiếp tục ở lại đây thì ta sẽ giết cô! – Lạc Phỉ Phỉ bực mình nói, nữ nhân ngoại quốc chết tiệt này, đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng thính nữ nhân mà vẫn chạy tới tranh nam nhân với nàng.
-Được rồi, ta đi là được chứ gì. – Judy dường như có chút tin lời của Lạc Phỉ Phỉ, cuối cùng nàng còn lẩm bẩm một câu:
-Ta nghe nói nữ nhân Hoa Hạ lúc ghen tuông rất là đáng sợ, tốt nhất là nên tránh xa một chút.
-Ta mới không thèm ghen! – mặt Lạc Phỉ Phỉ lập tức đỏ lên.
-Ta còn nghe nói nữ nhân Hoa Hạ rõ ràng là ghen nhưng không bao giờ chịu thừa nhận. – Judy tiếp tục bổ sung.
-Cô có tin là ta sẽ giết cô ngay bây giờ không? – Lạc Phỉ Phỉ phẫn nộ nhìn Judy.
-Ta tin. – Judy lập tức đáp, sau đó mới quay sang cười với Đường Kim:
-Đường Kim tiên sinh, anh nói nơi an toàn kia là ở đâu vậy?
-Thân ái à, đợi ta vài phút nhé, ta đưa cô ta đi chỗ khác xong lập tức sẽ quay lại ngay. – Đường Kim nói với Lạc Phỉ Phỉ xong liền túm lấy tay Judy rồi biến mất.
Một giây sau Đường Kim đã trực tiếp xuất hiện ở Ninh Sơn, chính xác mà nói là ở bên trong kí túc của hắn, bây giờ Thất tiên nữ không ở đây, thế nên có thể để cho Judy tạm thời ở lại.
-Cô cứ yên tâm ở lại đây đi, trong thời gian ngắn ta tin đám người truy sát cô không thể tìm tới đâu. – Đường Kim đơn giản nói một câu, cũng không nói với Judy đây là đâu đã vội vàng quay lại khách sạn.
-Ngươi đưa cô ta đi đâu rồi? – Lạc Phỉ Phỉ vừa thấy Đường Kim quay lại liền lên tiếng hỏi.
-Ta đưa cô ta về Ninh Sơn, kẻ truy sát cô ta khẳng định vẫn đang ở Lạc Bắc, cho nên cô ta ở đó nhất định rất an toàn. – Đường Kim không có giấu diếm, sau đó lập tức đổi chủ đề:
-Thân ái, đừng quản cô ta nữa, bây giờ chỗ này mới là tổ ấm chân chính của chúng ta.
-Ai thèm ở cùng ngươi chứ! – Lạc Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Đường Kim, dứt lời liền không tự giác được có chút buồn ngủ, muộn như vậy nàng cũng đã thấm mệt rồi.
-Thân ái , nếu nàng đã buồn ngủ rồi thì chúng ta ngủ đi. – Đường Kim ôm lấy eo Lạc Phỉ Phỉ, trong lòng có chút dục hỏa đang bốc lên, bận bịu lâu như vậy cuối cùng cũng có thể gặt hái được kết quả rồi.
Đường Kim vô thức nhìn vào trước ngực Lạc Phỉ Phỉ một cái, trái nho chân quý ẩn tàng sau lớp quân phục, còn có cả cặp tuyết lê cực bự đều sẽ do hắn tới gặt hái.
-Ga giường đều ướt rồi, ngủ thế nào chứ? – Lạc Phỉ Phỉ có chút không vui, ga giường ướt tất nhiên là vì lúc này nàng đổ bia vào người Judy.
-Không sau, lập tức sẽ khô ngay. – Đường Kim duỗi tay ra đặt lên chỗ bị ướt, rất nhanh chỗ đó đã có hơi nóng bốc lên, không đến một phút sau ga giường đã bị hong khô, Đường Kim liền ôm Lạc Phỉ Phỉ nằm lăn ra giường, thì thầm vào tai nàng:
-Thân ái ,bây giờ chúng ta có thể đem ga giường làm ướt trở lại rồi.
-Ngươi, ngươi đi tắm trước đi. – ánh mắt Lạc Phỉ Phỉ có chút phức tạp, do dự một lát, nàng mới nhỏ giọng nói.
-Phỉ Phỉ, chúng ta có thể tắm cùng nhau a. – Đường Kim lập tức dụ dỗ Lạc Phỉ Phỉ cùng tắm uyên ương với hắn.
-Ngươi tắm trước đi. – Lạc Phỉ Phỉ rất kiên trì.
-Được rồi. – Đường Kim có chút vô nại, nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng, xem ra hắn phải kiên nhẫn hơn nữa.
Có chút lưu luyến không nỡ rời khỏi thân thể của Lạc Phỉ Phỉ, Đường Kim nhanh chóng xuống giường rồi đi thẳng vào nhà tắm, vẻ phức tạp trong mắt Lạc Phỉ Phỉ rất nhanh đã xẹt qua, nàng nhắm mắt lại, cứ nằm im như thế.
Chỉ ba phút sau Đường Kim đã dùng tốc độ nhanh nhất để tắm vàmặc áo tắm đi ra ngoài, sau đó thì hắn đã triệt để tan vỡ.
Lạc Phỉ Phỉ ngủ cmnr!
Nàng vậy mà đã ngủ mất! Ba phút a! Chỉ có ba phút!
Lúc này Đường Kim chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thế giới này nam nhân dúng là số khổ, đây hoàn toàn không phải là tình huống mà hắn mong đợi a, sao nàng lại ngủ mất được chứ?
Nhìn chằm chằm vào bộ dáng ngủ say của Lạc Phỉ Phỉ, Đường Kim đột nhiên mờ mờ phát hiện ra có gì đó sai sai, tròng mắt khẽ đảo một cái, sắc mặt Đường Kim lập tức hồi phục như thường, vừa than nhẹ vừa lẩm bẩm:
-Phỉ Phỉ, nàng hại khổ ta rồi, nàng bây giờ ngủ rất ngon nhưng tốt nay ta biết ngủ sao đây.
Đường Kim trèo lên giường, ghé sát mình vào người Lạc Phỉ Phỉ, nhưng rất nhanh hắn đã ngồi dậy lẩm bẩm:
-Đi ngủ mà mặc quần áo không tốt, ta giúp nàng cởi quần áo ngoài!
Đường Kim nói là làm, hắn từ từ cởi bỏ cúc áo của Lạc Phỉ Phỉ, chẳng bao lâu áo ngoài của nàng đã bị hắn cởi ra hoàn toàn, sau đó mới vô thanh vô thức lấy ra, tiếp theo Đường Kim cởi thắt lưng, tụt quần nàng xuống.
Lạc Phỉ Phỉ ăn mặc khá mỏng manh, trời lạnh thế này mà chỉ mặc mỗi một chiếc quần quân nhu, lúc quần nàng vừa bị kéo xuống thì cặp đùi ngọc hoàn mỹ của nàng đã hiện ra trước mặt Đường Kim, nhìn cặp đùi non vô cùng dụ hoặc này, Đường Kim thiếu chút nữa thì đã không kìm chế được, nhưng cuối cùng hắn vẫn nỗ lực nhịn xuống.
Phía trên bên trong Lạc Phỉ Phỉ còn mặc thêm một chiếc áo t-shirt, Đường Kim không có cởi nó ra, không phải là không muốn mà là nếu như còn tiếp tục cởi thì hắn sẽ kìm chế không nổi nữa, mà nếu hắn kìm chề không nổi thì kế hoạch nhỏ của hắn sẽ tan thành mây khói.
-Phỉ Phỉ a, nàng đúng là ngủ như chết, ta có cởi sạch quần áo của nàng nàng cũng chẳng tỉnh dậy. – Đường Kim tự lẩm bẩm với mình một câu nhưng cũng không tiếp tục cởi đồ của nàng nữa, hắn chỉ nằm sát bên nàng, hai tay ôm lấy eo nàng:
-Ngủ thôi, đợi nàng tỉnh lại rồi nói tiếp, dù sao nàng cũng chủ định sẽ là nữ nhân của ta, ta cũng không sợ nàng sẽ chạy mất.
Đường Kim nhắm mắt lại, một bộ dáng giống như chuẩn bị ngủ, chỉ là ngủ được một lúc hắn lại bắt đầu lẩm bẩm:
-Ngủ không được a, ta phải đi đếm cừu thôi, nhưng mà đếm cừu không hay, hay là đếm Phỉ Phỉ đi…1 Phỉ Phỉ, hai Phỉ Phỉ, ba Phỉ Phỉ…rất nhiều rất nhiều Phỉ Phỉ… thật nhiều thật nhiều mỹ nữ…
Thanh âm của Đường Kim nhỏ dần, một lúc sau thanh âm của hắn mới triệt để biến mất, hô hấp trở nên đều đặn, hắn thực sự chìm vào giấc ngủ.
-Đại sắc lang, nghĩ ngon quá nhỉ, còn muốn rất nhiều Phỉ Phỉ, rất nhiều rất nhiều mỹ nữ, ngươi chỉ biết nghĩ tới chuyện đó thôi! – đúgn vào lúc này Lạc Phỉ Phỉ bỗng mở mắt ra nhỏ giọng mắng.
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Đường Kim, ánh mắt Lạc Phỉ Phỉ càng thêm phức tạp hơn, có chút phiền não, có chút nhu tình cũng có chút do dự, lại thêm chút quyết đoán nào đó.
Nhìn chằm chằm vào Đường Kim khá lâu, ánh mắt phức tạp của Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng biến mất, trong mắt nàng bắt đầu tỏa ra một tia sáng ôn nhu, sau dó nàng cuối cùng cũng làm ra phản ứng, nhẹ nhàng vươn cánh tay búp măng của mình ra từ từ ôm lấy thân thể Đường Kim, đây cũng là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn trong trạng thái thanh tỉnh, ôm một nam nhân mà nàng đã từng rất hận đến mức chỉ muốn giết hắn cho hả dạ.
Chương 844: Lạc Phỉ Phỉ nội tâm giằng xéNhẹ nhàng ôm lấy Đường Kim, nãy giờ Lạc Phỉ Phỉ chỉ là giả ngủ, hiện tại nàng không cảm thấy buồn ngủ chút nào, từng khung cảnh lúc ở cạnh Đường Kim như thước phim quay chậm từ từ hiện lên trong đầu nàng.
Lần đầu tiên gặp Đường Kim là hơn hai năm trước, nam đó nàng mới 22 còn Đường Kim chỉ 16 tuổi, lúc đó hắn là kẻ tình nghi lớn nhất giết anh trai nàng, nhưng hắn đã dùng một phương thức không tưởng để chứng minh với nàng rằng hắn không phải hung thủ. Nàng không vì thế mà cảm kích hắn, ngược lại lại càng hận hắn hơn, bởi vì chính trong căn phòng chứa xác đó, nụ hôn đầu quý giá của nàng đã bị đoạt mất.
Lúc đó anh trai bị hại, nàng đang rất thương tâm, Đường Kim làm như thế với nàng càng làm nàng thêm thống hận hắn, cũng chính vì thế hắn đã để lại dấu ấn không thể phai mờ trong lòng nàng, lần đầu tiên nàng khắc cốt minh tâm với một nam nhân.
Sau đó nàng cuối cùng cũng tìm ra cừu nhân chân chính, nhưng mà lúc nàng đang định báo thù thì suýt nữa đã kéo luôn cả tính mạng mình vào đó, cũng may là Đường Kim lại xuất hiện, không những cứu nàng mà hắn còn cho nàng có thể đích thân giết chết nữ nhân đã hại chết anh trai mình.
Nàng vẫn hận hắn, hận hắn cướp mất nụ hôn đầu của mình, nhưng nàng cũng cảm kích hắn, không phải vì hắn cứu mạng nàng, mà là vì hắn cho nàng cơ hội được báo thù.
Sau đó hắn lại biến mất khỏi thế giới của nàng, mãi đến một ngày nàng và mấy chục tỷ muội của mình bị vây khốn trong rừng sâu, không còn đường thoát, hắn lại xuất hiện một cách quỷ dị, hơn nữa lúc đó hắn cũng đang thân thụ trọng thương, nhưng cho dù như thế hắn vẫn cứu nàng, cứu được tất cả các nàng.
Tiếp theo hắn lại biến mất một lần nữa, biệt tăm biệt tích tận hai năm, rất nhiều người đều nói hắn đã chết, nàng cũng từng hi vọng tin tức hắn chết là thật, nhưng thực ra trong hai năm đó nàng vẫn hay nhớ tới hắn, cho dù thời gian hai người ở bên cạnh nhau rất ít, nhưng thế giới này đã không còn nam nhân thứ hai cho nàng ấn tượng sâu sắc được như hắn.
Nhưng không lâu trước đây, hắn lại quay trở về, nàng tuy rằng có chút thất vọng, nhưng sâu thâm trong lòng vẫn là cảm thấy vui vẻ, kì thực nàng không hề mong hắn chết một chút nào.
Lần đó lúc nàng nhìn thấy hán rời đi cùng một nữ nhân xinh đẹp khác, lần đầu tiên trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, dường như nàng bắt đầu biết ghen.
Qua năm mới, thân thể của gia gia càng ngày càng tệ, cuối cùng cũng sắp không chống đỡ được nữa, lúc gia gia hỏi đến bạn trai nàng, nàng mới phát hiện mình không tự giác được mà lại nghĩ tới Đường Kim, ngay chiều hôm đó, nàng nhận được cuộc gọi của Đường Kim, cơ hồ không chút do dự, nàng liền để hắn tới đóng giả bạn trai mình.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó nàng đã thực sự xem hắn là bạn trai mình, chỉ là lí trý làm nàng không chịu thừa nhận sự thật này mà thôi, bởi vì lí trí mách bảo nàng tên gia hỏa này là một tên hỗn đản từ đầu đến đuôi, từ lần đầu tiên phi lễ nàng, sau này mỗi lần đều như vậy, không được sự đồng ý của nàng đã bắt đầu làm loạn, hơn nữa càng làm nàng khó tiếp thụ được là hắn quá hoa tâm!
Cho dù phần lớn thời gian của nàng đều dùng cho việc huấn luyện trong quân đội, nhưng nàng vẫn biết hắn có không ít nữ nhân, thậm chí đến cả scandal với đại minh tinh Băng Di của hắn nàng cũng đã xem qua.
Nhưng chỉ trong vài chục tiếng đồng hồ vừa rồi, giữa nàng và hắn đã xảy ra rất nhiều chuyện, lời hứa của nàng với gia gia, hơn nữa gia gia cũng ủng hộ hắn cho nên một điểm lí trí cuối cùng của nàng đã bất tri bất giác biến mất, vỏ bọc vũ trang của nàng bất tri bất giác bị giải trừ, vừa rồi thậm trí nàng còn hận không thể đánh Judy một trận dành nam nhân.
Nàng đã sắp 25 tuổi rồi, nữ nhân đến tuổi này có đơn thuần hơn nữa cũng sẽ hiểu rất nhiều chuyện, tuy cuộc sống của nàng rất đơn giản, nhưng nàng cũng biết tối nay sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ là nàng vẫn cảm thấy có chút do dự, còn có một chút không cam tâm, không câm tâm để cho tên hỗn đản kia dễ dàng có được nàng, cho nên nửa tiếng trước nàng mới lừa hắn đi tắm còn mình thì giả vờ ngủ.
Nàng quyết định khảo nghiệm hắn một lần cuối cùng, nếu như trong lúc nàng ngủ hắn có thể thành thành thực thực không nhân cơ hội làm chuyện đó thì nàng sẽ coi như hắn qua được cửa này.
Khi Đường Kim bắt đầu cở y phục của nàng, trong lòng nàng bắt đầu lo lắng không thôi, nàng phát hiện điều mình sợ nhất không phải là mình sắp thất thân, mà là lo lắng tên gia hỏa kia không khống chế nổi bản thân, không thể vượt qua được khảo nghiệm của nàng, sâu trong lòng nàng thực ra rất hi vọng hắn có thể vượt qua được khảo nghiệm lần này.
Mà khi hắn ôm thân thể nửa nude của nàng tiến vào trong mộng, nàng cuối cùng cũng có thể yên tâm, vô hình dung một tia không cam lòng cuối cùng trong lòng nàng đã biến mất, nàng cuối cùng cũng có thể triệt để vì hắn mở ra cõi lòng mình.
Giờ phút này cả người Lạc Phỉ Phỉ đã thả lỏng hoàn toàn, cả thân thể lẫn nội tâm đều thả lỏng, cảm giác buồn ngủ bỗng như như thủy triều cuồn cuộc kéo tới, rất nhanh mí mắt nàng đã khép lại, không tới một phút sau nàng đã chân chính nhập mộng.
Chính vào lúc này Đường Kim mới mở mắt ra, thấy Lạc Phỉ Phỉ đang ôm chặt lấy mình, hắn tự thì thào:
-Thân ái, giả vờ ngủ thực ra cũng cần có kĩ thuật, giả ngủ trước mặt ta không dễ thế đâu, hehe…
Ngay sau đó Đường Kim lại bắt đầu cảm thấy có chút phiền muộn, đối với hắn mà nói thì tình huống hiện tại chẳng khác gì đang hành hạ hắn, ôm một đại mỹ nữ bán nude ( nửa lõa thể) nóng bỏng thế này mà nàng lại ngủ mất, tối hôm nay sợ rằng hắn không thể nào ngủ được rồi.
Cả buổi tối, Đường Kim như ngồi trên đống lửa suốt mấy tiếng đồng hồ, hắn vốn muốn rời khỏi vòng tay của Lạc Phỉ Phỉ, đứng dậy ngồi một bên luyện công nhưng lại có chút không nỡ, cứ như thế đến tận 5 giờ sáng hắn mới tạm thời mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết ngủ được mấy tiếng, Đường Kim mờ mờ cảm giác được bên tai có tiếng nói chuyện, hắn mở mắt ra thì liền cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng mình đã biến mất, Lạc Phỉ Phỉ lúc này đã ăn mặc chính tề đứng bên cửa sổ, dường như đang gọi điện với ai đó.Lát sau, nàng cúp máy quay người lại cười ôn nhu với Đường Kim:
-Ngươi tỉnh rồi?
-Phỉ Phỉ, mấy giờ rồi? – Đường Kim ngáp dài một cái, từ trên giường bất dậy.
-Sắp 9 giờ rồi. – Lạc Phỉ Phỉ tới bên giường, ngồi xuống một góc đồng thời đưa điện thoại cho Đường Kim:
-Tôn Bác gọi điện cho ngươi, ta vừa nghe hộ ngươi, hắn nói muốn gặp ngươi nói chuyện, không biết ý ngươi thế nào nên ta không có trả lời, chỉ nói với hắn đợi ngươi tỉnh dậy rồi nói.
-Là hắn à. – Đường Kim vươn tay ôm Lạc Phỉ Phỉ vào lòng, nhất thời cảm thấy có chút đáng tiếc, tối qua có cơ hội tốt như vậy mà không làm ăn được gì.
Khẽ trầm ngâm một lúc, Đường Kim hỏi:
-Phỉ Phỉ, hay là thử hỏi gia gia xem Lạc gia các nàng có muốn làm Lạc Bắc đệ nhất gia tộc không?
Chương 845: Vậy nói lên các ngươi không đủ tư cách-Vấn đề này không cần hỏi gia gia nữa đâu, ta sớm đã gọi cho người, người cũng đã nhắc đến chuyện này. – Lạc Phỉ Phỉ vô cùng ôn thuận dựa vào lòng Đường Kim:
-Bành gia đã bị tiêu diệt triệt để, gia gia cũng biết có sự giúp đỡ của ngươi Lạc gia tùy thời đều có thể thay thế Bành gia, hơn nữa còn có thể đè ép Tôn gia một đầu, chỉ là gia gia để ta nói với ngươi, Lạc gia là một thế gia quân nhân, gia gia là một quân nhân chân chính, cả Lạc gia đều là quân nhân chân chính cho nên chúng ta sẽ không tham dự vào những chuyện khác, gia gia nói làm tốt chức trách của một quân nhân cũng là nguyện vọng của người, còn về cái danh hiệu Lạc Bắc đệ nhất gia tộc thì một phương diện Lạc gia không có thực lực đó, một phương diện chúng ta cũng không muốn làm.
-Như vậy cũng được. – việc này đối với Đường Kim cũng không quan trọng, đối với hắn danh hiệu Lạc Bắc đệ nhất gia tộc cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho dù là Hoa Hạ bát đại gia tộc hắn cũng chưa chắc đã để trong lòng.
Ngừng một chút, Đường Kim tiếp tục:
-Phỉ Phỉ, gọi cho Tôn Bác, bảo hắn tới đây một chuyến.
-Ân, hay là chúng ta xuống lầu ăn chút gì rồi để hắn trực tiếp tới sảnh ăn tìm chúng ta? – Lạc Phỉ Phỉ đề nghị.
-Cũng được, taq đi rửa mặt cái đã. – Đường Kim buông Lạc Phỉ Phỉ ra, mặc quần áo rồi đi thẳng vào trong nhà tắm.
Vài phút sau Đường Kim đi ra, Lạc Phỉ Phỉ cũng lên tiếng:
-Tôn Bác đã đợi sẵn ở bên dưới, chúng ta xuống dưới đi.
Đúng vào lúc này, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lạc Phỉ Phỉ ngẩn ra, sau đó có chút không vui nói:
-Tên Tôn Bác này làm sao thế? Đã bảo là ở dưới đợi chúng ta rồi mà.
-Không phải Tôn Bác. – Đường Kim khẽ lắc đầu:
-Là một nữ nhân.
Nói tới đây, Đường Kim liền đề cao thanh âm:
-Ai đó?
-Tiên sinh, xin hỏi có có thể dọn dẹp được không? – một thân âm khá là thanh thúy của nữ nhân vang lên.
Đường Kim đi tới gần cửa, vừa mở cửa ra thì đập vào mắt hắn chính là nòng súng đen ngòm.
Pằng pằng! – đối phương không hề chần chừ mà lập tức bóp cò hai phát, đáng tiếc là cô ta không nghe thấy tiếng hét thảm như trong tưởng tượng mà chỉ đột nhiên cảm thấy cổ tay truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt, khẩu súng ngắn trên tay đồng thời đã bị cướp đi.
Một giây sau Đường Kim cầm súng lên chỉ thẳng vào nữ nhân đóng giả nhân viên phục vụ, lười biếng hỏi:
-Nói đi, ai phái ngươi tới giết ta?
-Mục tiêu của ta chỉ là Judy, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ bị liên lụy mà thôi. – nữ nhân kia không hề sợ hãi đáp.
Đường Kim có chút buồn bực, lại là chuyện tốt do nữ bách hợp chết tiệt kia dẫn đến.
-Nói cho người của các ngươi biết, Judy không ở đây, đừng tới làm phiền ta, nếu không ta sẽ giết sạch các ngươi! – Đường Kim tùy ý ném khẩu súng đi:
-Coi như ngươi may mắn, ta để ngươi đi chuyển lời, lần sau nếu còn dám xuất hiện ta sẽ trực tiếp làm thịt ngươi!
Để lại một câu như thế, Đường Kim ôm Lạc Phỉ Phỉ rời đi, đối với hắn mà nói loại sát thủ bất nhập lưu như thế này không đáng để bận tâm.
… Sảnh ăn của khách sạn Khải Phong nằm ở lầu 1, bây giờ đã là 9 giờ sáng, căn bản đã không còn ai ở đây ăn cơm, lúc Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ xuống đến nơi thì chỉ có một người đang đứng đợi bên cạnh một cái bàn, chính là Tôn Bác.
-Đường thiếu, Lạc tiểu thư, bên này mời! – Tôn Bác lập tức đi lên nghênh đón, ngữ khí phi thường khách khí, chỉ là trong mắt hắn vẫn còn nhìn thấy vài tia máu đỏ, rõ ràng là cả đêm hôm qua không có ngủ.
Đường Kim cũng không khách khí mà ôm Lạc Phỉ Phỉ ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn đủ loại đồ ăn thức uống, hiển nhiên đây là là bữa sáng mà Tôn Bác chuẩn bị cho hai người.
-Phỉ Phỉ, nàng muốn ăn gì? – Đường Kim không để ý đến Tôn Bác mà chỉ quay đầu hỏi Lạc Phỉ Phỉ.
-Tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi. – Lạc Phỉ Phỉ ôn nhu cười một cái, sau tối hôm qua tâm cảnh của nàng đã có biến hóa rất lớn, thái độ với Đường Kim cũng đã quay ngoắt 180 độ, bây giờ nàng chính là bạn gái ôn thuận của hắn mà không phải là thiếu tá đặc chủng binh lúc nào cũng chỉ muốn bóp chết hắn như trước nữa.
Lạc Phỉ Phỉ rót cho Đường Kim một ly sữa nóng, sau đó cũng tự rót cho mình một ly, tiếp theo mới gắp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng mình.
-Tôn Bác, đám ngu ngốc Bành gia kia đã giải quyết xong hết rồi à? – Đường Kim vừa nói vừa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng mình.
-Đúng vậy, Đường thiếu, đều đã giải quyết, Lạc Bắc Bành gia đã trở thành lịch sử. – Tôn Bác vẫn đứng bên cạnh bàn ăn, bộ dáng vô cùng cung kính.
-Ngươi có chút quan hệ với kinh thành Nhạc gia, có phải không? – Đường Kim đột nhiên hỏi.
-Vâng, Đường thiếu, ta và Nhạc Minh Huy có chút giao tình. – Tôn Bác không hề chần chừ mà thật lòng đáp, hiển nhiên hắn cũng biết Đường Kim hoàn toàn có thể điều tra được những việc này.,
-Ờ, coi như ngươi thành thật. – Đường Kim khẽ gật đầu:
-Kì thực ở Lạc Bắc này ta chỉ cảm thấy hứng thú với mình Phỉ Phỉ nhà ta mà thôi, những việc khác đều không liên quan tới ta, ngươi cứ yên tâm, ta cũng không có hứng thú với Tôn gia các người, chỉ cần các ngươi đừng trọc vào ta, ta cũng không rảnh mà tới nhà các ngươi tìm phiền phức.
-Ta hiểu, với thân phận của Đường thiếu tự nhiên sẽ không thèm để ý tới tiểu gia tộc như chúng ta. – Tôn Bác vội vàng nói.
-Ừ, ta còn phải bồi tiếp Phỉ Phỉ, cho nên ta nói thẳng, Phỉ Phỉ nói Lạc gia không thích làm Lạc Bắc đệ nhất gia tộc, cho nên từ nay về sau vị trí này tự nhiên là thuộc về Tôn gia các ngươi. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Nhưng ngươi phải nhớ, làm Lạc Bắc đệ nhất gia tộc rồi việc quan trọng nhất là phải bảo vệ sự an toàn cho mỗi người của Lạc gia, nếu như Lạc gia có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Lạc Bắc, vậy nói lên các người không đủ tư cách, ngươi hiểu ý của ta không?
-Đường thiếu cứ việc yên tâm, bề ngoài Tôn gia chúng ta là Lạc Bắc đệ nhất gia tộc, nhưng bên trong vẫn sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh của Lạc gia, chúng ta nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho toàn bộ Lạc gia! – Tôn Bác dùng ngữ khí kiên định nói.
-Rất tốt, ngươi thông minh hơn Bành Dật Phong rất nhiều, đương nhiên đây cũng chính là lí do ngươi vẫn còn sống. – Đường Kim vẫy tay một cái:
-Được rồi, ngươi đi đi, để ta với Phỉ Phỉ qua thế giới riêng của hai người.
-Vâng, Đường thiếu, Lạc tiểu thư, Tôn Bác cáo từ! – Tôn Bác cung kính đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Đường Kim vươn vai lười biếng một cái:
-Thân ái, cuối cùng cũng không có ai làm phiền chúng ta nữa, hay là ăn sáng xong chúng ta quay về ngủ tiếp đi?
-Ban ngày ban mặt ngủ nghê gì chứ, ta không phải lợn. – Lạc Phỉ Phỉ vốn muốn ôn nhu với Đường Kim một chút nhưng nghe được lời này của hắn nàng lập tức đổi giọng, tên lưu manh này vẫn canh cánh trong lòng việc tối qua chưa làm được sao?
-Hôm nay thời tiết rất đẹp, không ngủ thì phí a. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Thời tiết tốt như này mà đi ngủ mới gọi là lãng phí! – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng nhịn không được mắt trắng dã nhìn Đường Kim:
-Này, ta lâu lâu mới được nghỉ phép, bây giờ gia gia không sao rồi, đợi lát nữa ngươi cùng ta ra ngoài đi dạo đi.
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu chăm chỉ luyện công… - chuông điện thoại của Đường Kim đột nhiên vang lên, nhìn màn hình hiển thị, Đường Kim khá là bất ngờ, bởi vì người gọi tới lần này lại là mỹ nữ lão sư Tô Vân Phi.
Chương 846: Các nàng không phải là loại hình mà ta thích-Tô lão sư, cô thay đổi chủ ý rồi sao, lại muốn tiếp tục phụ đạo tiếng Anh cho ta à? – Đường Kim vừa bắt máy đã lập tức hỏi, trong lòng thì khá là chờ mong, không phải chờ mong việc học tiếng anh mà là chờ mong việc được ngủ cùng vói mỹ nữ lão sư, thân thể thành thục của Tô Vân Phi đối với hắn cũng trần đầy dụ hoặc.
Chỉ tiếc là đầu dây bên kia là truyền tới một thanh âm, một thanh âm không xa lạ đối với hắn nhưng lại không phải là của Tô Vân Phi:
-Thân ái, là ta a.
Thanh âm này thuộc về Judy tối hôm qua vừa bị Đường Kim đưa tới Ninh Sơn. Đường Kim nhất thời ngẩn ra sau đó lập tức hỏi:
-Judy mỹ nữu, sao cô lại cầm điện thoại của Tô lão sư?
-Thân ái, ta vừa mới hức dậy đã không thấy anh đâu, ta cũng không biết số điện thoại của anh, cũng may Tô lão sư bên cạnh khá là nhiệt tình, nàng đã đưa số của anh cho ta. – thanh âm của Judy vô cùng quyến rũ, bên trong còn kèm theo mọt chút nũng nịu, không thế không nói nữ bách hợp này tuy thích nữ nhân nhưng bản thân nàng cũng rất là có phong vị:
-Thân ái, khi nào anh sẽ quay lại vậy? ta rất nhớ anh a!
-Judy mỹ nữ , đừng có diễn trò nữa, còn có, ta cảnh cáo cô, đừng có đánh chủ ý vào Tô lão sư, nếu không đợi ta quay về sẽ cho cô đẹp mặt đấy! – Đường Kim có chút cạn lời, Judy này một lời thân ái hai lời thân ái với hắn tám phần là muốn đóng giả bạn gái hắn trước mặt Tô Vân Phi, nhưng bây giờ hắn không có tâm tình đóng kịch với Judy, dứt lời Đường Kim liền cúp máy.
Đem điện thoại cất vào trong túi, Đường Kim quay đầu cười với Lạc Phỉ Phỉ:
-Thân ái, nàng muốn đi dạo ở đâu?
…
Thời tiết ở Lạc Bắc hôm nay khá tốt, ánh náng chói trang, nhiệt độ tầm mười mấy độ, giữa mùa đông mà nói thì đây là một ngày thích hợp để đi chơi.
Lạc Bắc có một cái hồ rất lớn gọi là hồ Lạc Thủy, hồ Lạc Thủy cũng là một trong những điểm đến du lịch nổi tiếng ở Lạc Bắc, bây giờ đã là hơn mười giờ sáng, Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cùng nhau xuất hiện bên cạnh hồ Lạc Thủy.
Lạc Phỉ Phỉ nói muốn đi dạo quanh Lạc Bắc, nhưng trên thực tế thì nàng không thích dạo phố, mấy việc như leo núi gì gì đó nàng cũng không có hứng thú, bởi vì lúc huấn luyện trong quân đội nàng thường xuyên lên rừng lên núi, chỉ có hồ Lạc Thủy này là trừ lúc nhỏ có tới qua, mấy năm nay đều chưa từng tới.
Cũng chính vì thế Lạc Phỉ Phỉ mới kéo Đường Kim ra đây, hôm nay nơi này cũng khá là náo nhiệt, khắp nơi đều có thể thấy được du khách, trên mặt hồ cũng có thể nhìn thấy không ít thuyền.
-Hồ này cũng rất lớn đó chứ. – Đường Kim tự thì thào một mình, phóng mắt nhìn ra xa, sóng nước trong veo, tâm tình tương đối tốt.
-Này, ngươi nhìn thấy cái đảo nhỏ kia không? – Lạc Phỉ Phỉ dùng tay chỉ về phía xa:
-Lúc nhỏ cha ta làm một cái thuyền nhỏ, ba người nhà chúng ta cùng trèo thuyền ra đó chơi, hôm nay chúng ta cũng trèo thuyền ra đó có được không?
-Được, nàng thích là được. – Đường Kim không do dự đáp ngay, cho dù tiểu đảo kia cách bờ hồ cũng khá xa.
-Chúng ta đi thuê thuyền. – Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút hưng phân, lập tức vui vẻ kéo Đường Kim đi tìm thuyền thuê.
Hai người thuê một chiếc thuyền mọc nho nhỏ, rất nhanh đã xuất phát, hai người hai mái chèo cùng phối hợp đẩy thuyền đi.
Kì thực đây là lần đầu tiên Đường Kim trèo thuyền, bất quá hắn chỉ mất một chút thời gian là đã học được kĩ thuật trèo thuyền, tốc độ của thuyền mộc không hề nhanh vì động tác của Lạc Phỉ Phỉ rất từ từ, Đường Kim tất nhiên là cũng phối hợp với nàng.-Này, ta đã nói với ngươi ngày mai ta phải về đơn vị chưa? – Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên lên tiếng nói.
-A? – Đường Kim ngẩn ra, sau đó lại có chút buồn bực:
-Thân ái, ngày mai nàng đã phải đi rồi à? Không cần phải sớm như vậy chứ?
-Kì nghỉ phép của ta vốn đã sớm kết thúc, chỉ là gia gia bệnh nặng cho nên ta mới xin nghỉ thêm vài ngày, bây giờ gia gia không sao rồi, ta đương nhiên là phải quay lại đơn vị. – Lạc Phỉ Phỉ vừa chèo thuyền vừa nói.
-Gia gia không sao nhưng ta thì có sao a, nàng phải xin nghỉ thêm vài ngày để bồi tiếp chồng tương lai chứ! – Đường Kim bất mãn nói.
-Ngươi có việc gì chứ, suốt ngày đều làm những chuyện đâu đâu. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng, chưa hết còn bổ sung:
-Lần này ta không thể xin nghỉ thêm nữa, vài ngày nữa chúng ta có một nhiệm vụ, lần trước xin nghỉ phép ta đã đảm bảo với cấp trên trước khi nhiệm vụ bắt đầu sẽ quay lại đơn vị.
-Thân ái, không bằng nàng đổi một công việc đi, sau này đừng có ở lại trong đặc chủng binh nữa, kì thực Đồ Long tiểu tổ của ta đang chiêu mộ người, hay là nàng tới chỗ ta đi. – Đường Kim thực sự không muốn để cho Lạc Phỉ Phỉ chạy đi dễ dàng như thế.
-Vậy làm sao được, ta đi rồi thì đội đặc chủng Hắc Phượng phải làm Thiên Nam? – Lạc Phỉ Phỉ nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức phủ quyết đề nghị của Đường Kim.
-Thân ái, nàng có thể kéo cả đội của nàng cùng sang mà, chỗ ta sẽ nhận hết. – Đường Kim vội vàng nói.
-Hừ, ngươi có phải là muốn thu nhận tất cả mỹ nữ không? – Lạc Phỉ Phỉ không vui nói:
-Ta nói cho ngươi biết, đừng có đánh chủ ý lên người tỷ muội của ta!
-Thân ái, ta nhìn giống loại người đói quá ăn quàng lắm sao? – Đường Kim nhất thời không biết nói gì, đám nữ binh dưới quyền Lạc Phỉ Phỉ tuy rằng đều khá xinh đẹp nhưng vẫn còn kém xa Lạc Phỉ Phỉ, hắn đối với các nàng không hề có chút hứng thú.
Nhưng Lạc Phỉ Phỉ vẫn không vui nói:
-Này, ngươi nói cái gì? Ngươi chê các tỷ muội của ta không xinh có phải không?
-Thân ái, ta chỉ muốn nói là các nàng không phải loại hình ta thích mà thôi. – Đường Kim uyển chuyển nói.
-Hừ, tóm lại là ta sẽ không ra nhập Đồ Long tiểu tổ của ngươi, ta không muốn hại các nàng. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng rồi lập tức quay lại chủ đề chính:
-Aizz, ta nói thật đó, ngày mai ta phải quay lại đơn vị rồi, các nàng đều đã tới kinh thành, muộn nhất là trước ngày kia ta phải tới kinh thành để hội hợp cùng các nàng, cho nên ngày mai ta phải bắt đầu xuất phát.
-Ngày kia hội hợp ở kinh thành? – Đường Kim lập tức cao hứng:
-Thân ái, vậy ngày mai nàng không cần đi đâu, ngày kia ta trực tiếp đưa nàng tới kinh thành là được, nhất định sẽ kịp.
-Thật sự kịp? – Lạc Phỉ Phỉ biết Đường Kim có thể trong chớp mắt thuấn di đi rất xa, nhưng đối với năng lực này của hắn nàng vẫn không rõ ràng lắm, cho nên mới không dám xác định Đường Kim có thể đưa nàng tới kinh thành trong chớp mắt không.
Để chứng minh cho Lạc Phỉ Phỉ thấy, Đường Kim liền ôm lấy nàng và biến mất tại chỗ, một nốt nhạc sau đã xuất hiện trên vạn lí trường thành.
-Thân ái, thấy chưa? Đây là ở kinh thành đó! – Đường Kim để Lạc Phỉ Phỉ nhìn kĩ một cái rồi mới phát động thuấn di đưa nàng trở về trên thuyền:
-Bây giờ nàng đã tin chưa?
-Được rồi, vậy ngày kia ta mới đi là được chứ gì. – Lạc Phỉ Phỉ không có tiếp tục kiên trì vấn đề này nữa, sâu trong nội tâm nàng cũng hi vọng có thể ở cùng Đường Kim thêm vài ngày.
-Thân ái, nàng cuối cùng cũng làm ra một quyết định sáng suốt. – Đường Kim cười hì hì.
Lạc Phỉ Phỉ đang định nói gì đó thì bên cạnh bỗng truyền tới một thanh âm:
-Mỹ nữ, đua thuyền không?
Chương 847: Không đua thì cútThanh âm truyền tới từ phía cách đó khoảng mấy chục mét, có một chiếc thuyền mộc lớn hơn thuyền của hai người Đường Kim một chút, trên chiếc thuyền kia tất cả có bốn người, chỉ là dương thịnh âm suy, ba nam mà chỉ có một nữ.
Ba nam một nữ kia tuổi đời còn khá trẻ, chỉ khoảng ngoài đôi mươi, nữ dung mạo khá ổn chỉ là một cân ba tất nhiên là cung không đủ cầu, khi ba con đực rựa phát hiện trên chiếc thuyền phía không xa có một siêu cấp đại mỹ nữ thì cả bắp bắt đầu lên kế hoạch ra bên ngoài khai thác tài nguyên.
Cho dù Lạc Phỉ Phỉ có mặc quân phục nhưng cũng không làm cho ba nam sinh kia nhụt chí chút nào, ngược lại lại càng kích phát lòng hiếu thắng của bọn chúng.
-Đua như thế nào? – Lạc Phỉ Phỉ hỏi.
-Rất đơn giản, ai tới đảo trước thì người đó thắng. – một nam nhân mặc áo khoác béo trên thuyền nói, lúc trước chính hắn là kẻ hô lên đòi đua thuyền.
-Được! – Lạc Phỉ Phỉ một lời đáp ứng:
-Bây giờ bắt đầu đi!
-Êi, mỹ nữ, đừng vội! – một nam nhân mặc áo khoác đen vội vàng nói:
-Chúng ta cược thêm gì đó cho kích thích đi, nếu không thì nhạt nhẽo quá!
-Vậy các ngươi muốn cược thêm gì? – Lạc Phỉ Phỉ khẽ chau mày.
-Cái này à, mọi người đều là vui chơi, tiền cược không cần phải quá lớn. – nam nhân cuối cùng mặc phong y tiếp lời:
-Không bằng như thế này đi, ai thua sẽ phải mời bên còn lại ăn cơm, trưa nay triển luôn là dc1
-được a, ta nghĩ chủ ý này không tệ! – nữ nhân duy nhất kia cũng tiếp lời, cũng không biết nàng có phải là kẻ ăn hàng không mà vừa nói đến mời cơm liền lập tức hưng phấn lên tiếng.
-Mỹ nữ, cô nói xem cược thế này có được không hả? – nam tử mặc áo khoác đen hỏi Lạc Phỉ Phỉ.
Lạc Phỉ Phỉ quay đầu nhìn Đường Kim một cái, tựa hồ muốn trưng cầu ý kiến của hắn, cũng tại lúc này Đường Kim dường như hiểu được ý nàng mà lập tức lên tiếng:
-Cược như thế này éo ăn thua, các ngươi dù thắng hay thua đều có cơ hội cùng ăn cơm với vợ ta, khuôn như các người quê ta xích đầy!
Đường Kim vừa lên tiếng thì ba nam nhân kia lập tức quay sang nhìn hắn, trong mắt mỗi người đều là vẻ hâm mộ đố kị hận, mịa nó, vốn tưởng rằng tên gia hỏa này cùng lắm cũng chỉ là anh trai nuôi, nhưng nhìn tình huống này thì hắn tám phần đã tới tay mỹ nữ quân trang kia rồi, nếu không làm sao dám nói nàng là vợ mình trước mặt người khác?
Tên gia hỏa đầu tiên đề nghị đua thuyền cũng có chút buồn bực, con bà nó, tên vương bát đản kia nhìn thấu mất ý đồ của mình cmnr, mục đích hắn gạ đua thuyền cũng chính nhưu Đường Kim nói, bất luận thắng thua đều có thể ăn cơm cùng mỹ nữ, sau đó có thể từ từ lấy phương thức liên lạc, sau này nói không chừng vẫn còn cơ hội để phát triển.
-Vậy ngươi nói xem thế nào mới gọi là ăn thua? – nữ nhân bên kia nói.
-Hôm nay thời tiết không tệ, thích hợp xuống hồ đi bơi đó. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Nếu bên nào thua thì bên đó sẽ phải nhảy xuống hồ bơi một vòng.
-A? Nước bây giờ rất lạnh đó! – nữ nhân kia cứ ngỡ mình nghe nhầm.
-Nếu không thì làm sao gọi là cược được? Muốn cược thì phải làm cho nó ăn thua chứ. – Đường Kim lười biếng nói,. Sau đó quét mắt nhìn ba nam nhân kia:
-Ê, dám không hả? Không dám thì cút sang một bên, đừng có tới làm phiền chúng ta!
-Có đếu gì mà không dám? Không phải chỉ là bơi một vòng thôi sao?
-Đúng vậy, có gì to tát chứ?
-Hơn nữa ai phải bơi còn chưa biết đâu!
Ba nam nhân lần lượt lên tiếng, cuối cùng dường như đều đồng thanh:
-Quyết định như vậy đi, bây giờ bắt đầu!
-1..2…3 BẮT ĐẦU! – nữ nhân kia hô lên một câu, sau đó bốn người cùng cật lực chèo thuyền, chiếc thuyền nhỏ của họ lập tức lướt thẳng về phía trước.
Lúc này Đường Kim mới quanh sang cười hì hì với Lạc Phỉ Phỉ:
-Thân ái, chúng ta cũng bắt đầu đi, người ta bảo thuận vợ thuận chồng giường bê tông cũng sập… à quên… tát biển Đông cũng cạn, chúng ta nhất định sẽ thắng!
-Hừ, ta muốn dựa vào bản thân mình để thắng bọn họ, ngươi chỉ cần phối hợp với lực độ của ta là được. – Lạc Phỉ Phỉ vừa nói vừa bắt đầu lay động mái chèo.
-KHÔNG thành vấn đề. – Đường Kim lập tức đáp ứng, với thực lực của Lạc Phỉ Phỉ cũng đủ để thắng mấy tên gia hỏa kia rồi.
Không ngoài dự liệu của hắn, cho dù bốn người kia chiếm được tiên cơ nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Lạc Phỉ Phỉ đuổi kịp, sau đó rất nhanh đã bị nàng vượt qua, kì thực điều này cũng rất bình thường, phải biết là tuy rằng Lạc Phỉ Phỉ không so được với Đường Kim, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là đặc chủng binh hàng thật giá thật, mà bốn người kia nhìn thì chắc cũng chỉ là sinh viên ở gần đây mà thôi, làm sao ăn được Lạc Phỉ Phỉ chứ?
-Nhanh, nhanh lên! – mắt thấy team mình bị bỏ lại phía sau, nữ tử kia lập tức không ngừng giục dã, bốn người càng chèo càng loạn, tiết tấu không đều tốc độ càng giảm, qua thêm mười phút nữa thì đến bóng lưng của Lạc Phỉ Phỉ bốn người này cũng nhìn không rõ nữa, chỉ thấy phía xa xa trên con thuyền đang lao đi vun vút có bóng người nho nhỏ mà thôi.
-Thân ái, từ từ thôi, đợi bọn chúng với, nếu không lát nữ chúng ta nhìn ai tắm hồ đây? – Đường Kim cười tinh quái nói.
-Ngươi thực sự muốn bọn chúng nhảy xuống bơi sao? – Lạc Phỉ Phỉ giảm tốc độ xuống.
-Đó là đương nhiên, đến bạn gái của ta mà cũng dám có ý đồ, chỉ bắt bọn chúng nhảy hồ đã là không tệ rồi. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
Lạc Phỉ Phỉ lườm Đường Kim một cái, tên gia hỏa này gặp mỹ nữ là cưỡng hôn, bây giờ lại không cho phép người khác nhìn mỹ nữ của hắn, dục vọng chiếm hữu của nam nhân này đúng là không chỉ mạnh bình thường.
-Wow, mỹ nữ, kĩ thuật không tệ, có muốn đua với ta không? – đúng vào lúc này một thanh âm có chút cợt nhả vang lên.
Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cùng quay đầu, cả hai liền tháy một nam nhân khoảng ngoài hai mươi, tướng mại không tệ, chỉ là hốc mắt lõm sâu, rõ ràng là sống về đêm nhiều, tình dục phóng túng mới như thế, bên cạnh hắn còn có 4 mỹ nữ trẻ tuổi, tuy rằng cả bốn người này gộp lại đều không bằng nổi Lạc Phỉ Phỉ nhưng khuôn mặt và dáng người của các nàng cũng khá là xuất sắc, đủ để làm nam nhân kia tối ngày không rời nổi các nàng.
-Ngươi muốn đua thế nào? – người tiếp lời là Đường Kim, đối với ba tên gia hỏa lúctrước tuy rằng Đường Kim không thoải mái nhưng cũng chỉ trừng phạt bọn chúng một chút mà thôi, bởi vì ít nhất thì ánh mắt của mấy tên gia hỏa kia không có nhòm ngó lung tung, nhưng tên gia hỏa này thì lại khác, cặp mắt của hắn không ngừng liên láo đảo qua đảo lại tại những bộ vị không nên nhìn trên người Lạc Phỉ Phỉ, hơn nữa còn làm ra bộ dáng bố đếch sợ ai, chỉ riêng điều này đã đủ để Đường Kim phán hắn tử cmn hình rồi.
-Ha? Ngươi thực sự muốn solo với ta sao? Mỹ nữ, nhìn không ra được nam nhân của nàng cũng có chút phách lực…hahaha… - nam nhân kia cười phá lên, mấy mỹ nữ bên cạnh hắn cũng khúc khích cười, nhìn như đang cười nhạo bộ dáng của Đường Kim.
-Ngu ngốc, cứ cười đi, tí nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ, còn mấy cô gái kia nữa, các cô không thấy mình cười rất khó nghe sao? – Đường Kim có chút thiếu kiên nhẫn:
-Một câu thôi, đua như thế nào? Muốn solo thì nhanh lên, không dám đua thì cút sang một bên!