Điện thoại rất nhanh được bắt máy, thanh âm của Đường Thanh Thanh từ đầu dây bên kia truyền tới:
-Tiểu đệ, tìm ta có việc gì thế?
-Thanh tỷ, tỷ đang làm gì thế? – Đường Kim không kìm được lại bắt đầu trêu ghẹo Đường Thanh Thanh:
-Ta đang nhớ tỷ nè.
-Đi mà nhớ bạn gái của đệ ấy. – Đường Thanh Thanh nhẹ nhàng hừ một tiếng:
-Tỷ còn có thể làm gì được nữa, đang đi tra án a.
-Tra án gì chứ? Thanh tỷ, ta đang buồn chán, hay là tỷ tra giúp ta đi? – hiện tại Đường Kim đúng là đang không có việc gì làm, hôm nay hắn vốn phải học tiếng anh cùng mỹ nữ lão sư, nhưng mà Tô Vân Phi đã bị hắn dọa cho sợ rồi, sau này chắc không cần phải học tiếng Anh nữa, tuy rằng đối với hắn đây là chuyện tốt nhương cũng khiến hắn không còn việc gì để làm nữa.
-Tiểu đệ, đệ thực sự không có việc gì làm? – Đường Thanh Thanh khẽ chần chừ một chút:
-Vậy được, đệ tới cục cảnh sát tìm ta, kì thực đúng là có một vụ án muốn nhờ đệ điều tra một chút.
-Được, ta lập tức tới. – Đường Kim dứt lời liền cúp máy sau đó liền thuấn di tới cổng cục cảnh sát rồi từ từ đi vào trong.
Đối với Đường Kim mà nói thì cục cảnh sát này hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, căn bản không có ai dám ngăn hắn, một đường thuận lợi thẳng tới tổ trọng án của Đường Thanh Thanh.
-Thanh Thanh, bạn trai cô lại tới rồi kìa! – Vương Duyệt của tổ trọng án là người đầu tiên phát hiện ra Đường Kim, nàng cười hì hì trêu Đường Thanh Thanh một câu.
-Duyệt tỷ, đã nói hắn là đệ đệ của ta, không phải bạn trai! – sắc mặt Đường Thanh Thanh khẽ đỏ lên.
-Mỹ nữ, ta ủng hộ cô, cô nói rất đúng! - Đường Kim cười hì hì một cái.
-Đúng cái đầu ngươi! – Đường Thanh Thanh nhan chóng tới bên cạnh hắn, kéo lấy tay hắn:
-Đi thôi, tỷ đưa ngươi tới một nơi!
-Thanh Thanh các người đi đâu thế? – Vương Duyệt ngẩn ra, các nàng vẫn đang bận điều tra một vụ hung án giết người.
-Ta đưa tiểu đệ tới phòng xác một chút. – Đường Thanh Thanh vừa kéo Đường Kim ra ngoài vừa nói.
Phòng xác?
Trên mặt Vương Duyệt xuất hiện thần sắc cổ quái, đúng là nhìn không ra sở thích của Đường Thanh Thanh thật là đặc dị, lần trước cùng bạn trai hôn nhau trong phòng thẩm vấn, lần này vậy mà chơi hẳn phòng xác luôn1
Nhìn theo bóng lưng của Đường Thanh Thanh, lại nhìn Đường Kim đã thuận tay ôm lấy vòng eo của nàng, Vương Duyệt không nhịn được lẩm bẩm một câu:
-Khẩu vị đúng là thật nặng a!
..
Đi tới phòng xác, Đường Kim bỗng có một chút thất thần, bởi vì nơi này làm hắn không tự giác được lại nhớ tới Lạc Phỉ Phỉ, chính tại căn phòng này, hắn và Lạc Phỉ Phỉ gặp nhau lần đầu tiên, cũng chính tại nơi đây hắn đã đoạt đi mất nụ hôn đầu của nàng, hắn đột nhiên có chút tưởng nhớ mỹ nữ nóng bỏng mặt quân phục kia.
Đoạn thời gian gần đây Đường Kim vẫn hay nhớ tới Lạc Phỉ Phỉ, điều này làm hắn cảm thấy mình có lẽ nên đi thăm nàng một chút.
-Tiểu đệ, nhìn xem hai người này đã chết thế nào? – Đường Thanh Thanh kéo hai cỗ thi thể ra , bắt đầu hỏi.
Đây là một đôi nam nữ, nhìn bề ngoài còn rất trẻ, trước khi chết có lẽ mới chỉ hơn 20 tuổi, Đường Kim nhìn một cái liền đưa ra kết luận:
-Trúng độc mà chết.
Khẽ ngừng một chút, hắn lại bổ sung:
-Hơn nữa hai người này là đồng thời trúng độc.
-Tiểu đệ, đệ xác định là bọn họ đồng thời trúng độc? – Đường Thanh Thanh vội vàng hỏi lại.
Để ta xem. – Đường Kim kiểm tra kĩ lưỡng một phen, một phút sau hắn lại gật đầu:
-Thanh tỷ, ta có thể xác định, thời gian bọn họ trúng độc cách nhau không quá một phút.
-Vậy thì thật là kì quái, nếu là đồng thời trúng độc vậy tại sao thời gian tử vong lại không giống nhau? – Đường Thanh Thanh lẩm bẩm một mình:
-Một người chết ở khách sạn, còn một người ít nhất là hơn nửa tiếng sau mới chết trên xe taxi.
-Thanh tỷ, thời gian tử vong của hai người này không giống nhau cũng rất bình thường, bởi vì bọn họ không phải cùng trúng một loại độc. – Đường Kim nói.
-Không phải cùng một loại độc? – Đường Thanh Thanh ngẩn ra:
-Nhưng mà pháp y đã nói bọn họ trúng cùng một loại độc a!
-Thanh tỷ, các tỷ phải đổi một pháp y khác rồi! – Đường Kim lười biếng nói:
-Loại độc mà hai người trúng nhìn bề ngoài thì xác thực khá giống nhau, nhưng một loại trong đó đã thêm vào một vài thành phần làm chậm sự phát tác của độc tính, như vậy nên thời gian tử vong của hai người không giống nhau cũng là điều bình thường.
-Thì ra là thế. – Đường Thanh Thanh lúc này mới hiểu ra:
-Nhưng cũng không có đạo lý a, bọn họ chắc phải do bị cùng một người hạ độc mới đúng, độc dược phải cùng một loại mới phải a.
-Thanh tỷ, tại sao tỷ lại khẳng định là cùng một người hạ độc? – Đường Kim có chút ngạc nhiên.
-Tiểu đệ, đệ còn nhớ Ngũ Hưng Sơn không? Chính là người gây ra tai nạn xe lần trước nhưng thực tế thì hắn bị trúng độc ấy. – Đường Thanh Thanh không có lập tức trả lời vấn đề của Đường Kim mà chỉ hỏi ngược lại một câu.
-Nhớ, có chuyện gì thế? – Đường Kim có chút kì quái hỏi.
-Ta không phải từng nói qua với đệ sao, trong quán ăn đó có một đôi nam nữ, bọn họ chính là nghi phạm hạ độc Ngũ Hưng Sơn. – nói rồi Đường Thanh Thanh nhìn hai cỗ thi thể:
-Chính là đôi nam nữ này.
-Ách, trùng hợp như vậy? – Đường Kim ngẩn ra.
-Tiểu đệ, căn cứ vào suy đoán của ta, có người thuê đôi nam nữ này hạ độc, sau đó người kia vì giết người diệt khẩu cho nên mới hạ độc với đôi nam nữ này, chỉ là hung thủ không có đạo lý nào lại dùng hai loại độc hạ độc hai người này, điều đó không phải là càng phiền phức hơn sao? – Đường Thanh Thanh có chút khó hiểu, theo nàng thì điểm này có chút không hợp lí.
-Thanh tỷ, nếu như người muốn giết Ngũ Hưng Sơn nguyện ý hạ độc thì cần gì phải mời người khác làm thay? – Đường Kim lắc đầu:
-Theo ta thấy, người kia nếu như thực sự muốn hoàn toàn thoát khỏi việc này, kì thực còn một cách đơn giản hơn rất nhiều, hắn chỉ cần để cho đôi nam nữ này tự hạ độc lẫn nhau là được, như vậy từ đầu tới cuối hắn đều không có trực tiếp tham gia, hơn nữa tất cả đều đã chết, chết không đối chứng.
-Hạ độc lẫn nhau? – mắt Đường Thanh Thanh nhất thời sáng lên, nàng có chút hưng phấn nói:
-Phải, nếu như vậy thì tiểu đệ, đệ đúng thật là rất thông minh!
-Thanh tỷ, ta vẫn luôn thông minh như vậy. – Đường Kim vẫn không hề biết khiêm tốn là gì, hắn lập tức đòi thưởng:
-Thanh tỷ, ta đã giúp tỷ giải quyết vấn đề lớn như thế, tỷ không cho ta một phần thưởng gì sao?
-Không có phần thưởng, làm việc giúp tỷ là nghĩa vụ của tiểu đệ! – Đường Thanh Thanh mắt trắng dã nhìn Đường Kim, sau đó định quay người rời đi:
-Ta về tổ trọng án đây, đệ có thể đi bận việc của mình…ưm!
Đường Thanh Thanh còn chưa kịp dứt lời thì đã cảm thấy vòng eo của mình bị siết lại, môi thơm bị môi Đường Kim lấp đầy.
Mười giây sau, hai bờ môi phân khai, Đường Kim lúc này mới cười hì hì ở bên tai Đường Thanh Thanh:
-Thanh tỷ, đây cũng là nghĩa vụ của tỷ.
-Tiểu đệ háo sắc, ngươi càng ngày càng gợi đòn rồi đấy! – sắc mặt Đường Thanh Thanh khẽ đỏ lên, nàng hung hăng lườm Đường Kim một cái, sau đó mới nhẹ nhàng vùng ra khỏi vòng tay của hắn:
-Bỏ ra đi, tỷ thực sự vẫn còn việc phải làm, ta phải đi tìm Ngũ Hưng Sơn để nói rõ với hắn, nếu không nói không chừng vài ngày sau ta chỉ có thể gặp hắn ở nhà xác thôi.
-Thanh tỷ, tỷ tỷ mà qua cầu rút ván không phải là tỷ tỷ tốt a, để ta đi cùng với tỷ đi. – Đường Kim vẫn muốn đi cùng Đường Thanh Thanh.
Chương 819: Bảy tám cái bóng đèn theo đuôi-Được thôi. – Đường Thanh Thanh có chút bất lực, lúc tiểu đệ này muốn bám lấy người khác thì đúng là dính mãi không rời, tiếc là không phải ngày nào hắn cũng bám lấy nàng, hắn thường mười ngày nửa tháng không thấy tăm hơi, cũng không biết đi bám lấy nữ nhân nào nữa.
Dưới ánh mắt quen thuộc của vô số cảnh sát, Đường Kim ôm Đường Thanh Thanh đi ra khỏi cục cảnh sát, sau đó cùng ngồi lên một chiếc xe cảnh sát, nửa tiếng sau Đường Thanh Thanh đã lái xe đưa Đường Kim tới khu công nghiệp Ninh Sơn, chỉ là vừa mới tiến vào hai người đã thấy khói lửa đầy trời.
-Thanh tỷ, có một công xưởng bốc cháy rồi. – Đường Kim nói.
-Hỏng rồi, đó chính là công xưởng quần áo của Ngũ Hưng Sơn, cũng chính là công ty của hắn, chúng ta mau tới đó xem! – sắc mặt Đường Thanh Thanh khẽ biến, dứt lùa nàng liền dừng xe lại, chạy nhanh về hướng đám cháy.
Chỉ là Đường Thanh Thanh mới chạy được vài trăm mét thì lập tức cảm thấy vòng eo khẽ bị siết lại, một giây sau nàng đã xuất hiện tại vị chí cách đám cháy không xa.
Tiếng còi cứu hỏa từ xa truyền lại, nghe ra được ít nhất cũng phải vài phút nữa mới tới, trước mặt Đường Thanh Thanh chỉ thấy lửa cháy bừng bừng, công xưởng quần áo một khi bốc cháy muốn dập thực sự rất khó, điều này làm nàng phi thường sốt ruột, không phải chỉ vì lo lắng cho Ngũ Hưng Sơn, chủ yếu còn là vì bên trong vẫn còn những người khác, bởi vì theo nàng được biết thì trong công xưởng này có cả ngàn nhân công.
-Thanh tỷ, bên trong chỉ có một người, quá nửa là Ngũ Hưng Sơn, tỷ đợi ở đây một chút, ta đi đưa hắn ra ngoài. – Đường Kim nói đoạn liền biến mất tại chỗ.
Đại khái khoảng 3 phút sau, Đường Kim lại xuất hiện trước mặt Đường Thanh Thanh, trên tay hắn còn xách theo một người, chính là Ngũ Hưng Sơn, chỉ là Ngũ Hưng Sơn lúc này đã hôn mê.-Thanh tỷ, tên gia hỏa này bị khói hun cho hôn mê, có điều chắc là chưa chết đâu, chúng ta đưa hắn tới bệnh viện đi. – Đường Kim đề nghị.
-Tiểu đệ, đệ xác định là bên trong không còn người khác? – Đường Thanh Thanh có chút không yên tâm, cho dù với năng lực hiện tại của nàng cũng có thể dùng được nhĩ lực nghe được tình huống bên trong, nhưng nàng vẫn không quá tự tin với năng lực của mình.
-Không có, công xưởng này còn chưa có khai công. – Đường Kim gật đầu khẳng định.
-Vậy thì tốt. – Đường Thanh Thanh thở phào một hơi:
-Trước tiên chúng ta đưa Ngũ Hưng Sơn tới bệnh viện đi, những việc khác đợi lát nữa nói sau.
Đường Kim gật đầu một cái, một tay ôm Đường Thanh Thanh, tay còn lại nhấc Ngũ Hưng Sơn, trực tiếp thuấn di tới cổng bệnh viện, sau đó cùng Đường Thanh Thanh đưa Ngũ Hưng Sơn vào phòng cấp cứu.
Đường Thanh Thanh cũng gọi điện về cho tổ trọng án, tuy rằng hiện tại vẫn chưa có chứng cứ, nhưng nàng nghĩ đây nhất định không phải là trùng hợp, theo nàng thấy thì có người lại muốn giết hại Ngũ Hưng Sơn một lần nữa, chỉ là vận khí của Ngũ Hưng Sơn thực sự quá tốt, hai lần đều gặp phải em trai nuôi của nàng.
-Tiểu đệ, đợi lát nữa người của tổ trọng án tới, chúng ta sẽ bắt đầu điều tra kĩ càng tất cả tình huống của Ngũ Hưng Sơn, mấy thứ này rất nhạt nhẽo vô vị, ta biết đệ sẽ không thích. – cúp máy xong Đường Thanh Thanh quay sang nói với Đường Kim:
-Đệ không cần phải cùng ta đợi ở đây nữa, tự mình tìm chỗ chơi đi.
-Thanh tỷ, ở cùng một chỗ với tỷ ta sẽ không thấy vô vị đâu. – Đường Kim cười hì hì nói.
-Thật không? Vậy nếu bên cạnh tỷ có thêm bảy tám cái bóng đèn thì đệ vẫn không có ý kiến gì chứ? – Đường Thanh Thanh khẽ hừ một cái, sau đó sắc mặt nàng lại khẽ đỏ lên, sao nàng lại nói ra từ ‘”bóng đèn ” chứ? Đó chẳng phải là tự mình thừa nhận mình và Đường Kim có quan hệ nào đó kia sao?
Đường Kim nhất thời không biết nói gì, nếu như một mình ở cùng Đường Thanh Thanh thì sẽ không vô vị, nhưng nếu như còn có cả đám người ở bên cạnh, vậy thì đúng là chán vl…
-Được rồi, thanh tỷ, đợi khi nào chỉ có mình tỷ thì nhớ gọi điện cho ta nha! – Đường Kim có chút vô nại, nghĩ một lát ròi lấy ra một cái bình đưa cho Đường Thanh Thanh:
-Phải rồi, Thanh tỷ, cái này tỷ cầm lấy đi, mỗi tối uống một viên trước khi tu luyện Thiên Đạo Kinh, như vậy tốc độ tu luyện của tỷ sẽ càng nhanh hơn.
-Ừm, ta biết rồi. – Đường Thanh Thanh nhận lấy bình đan dược, cất kĩ xong mới nói với Đường Kim:
-Vậy tỷ đi điều tra tiếp đây, đợi tra xong vụ này tỷ sẽ gọi điện thoại cho đệ.
Đường Kim cũng không dây dưa nữa mà trực tiếp xuất hiện ở Băng Cung, chuẩn xác hơn mà nói là trực tiếp xuất hiện bên cạnh băng trì nơi Hàn Băng ngủ.
Cái tên Hàn Băng của nàng đặt không hề sai, thân thể nàng chính là thiên sinh băng hàn chi thể, mà lúc ngủ nàng cũng rất thích nằm trong băng trì, đương nhiên đối với nàng mà nói thì nằm trong băng trì không chỉ là ngủ hay nghỉ ngơi, mà còn là một cách tu luyện.
Hàn Băng vẫn không mảnh vải che thân, thân thể băng tuyết tràn đầy dụ hoặc vô tận, trong dĩ vãng mỗi lần Đường Kim tới đây nàng dường như đều lập tức phát hiện ra hắn, thậm chí lập tức rời khỏi băng trì, ăn mặc chỉnh tề. Nhưng lần này lại rất kì quái, nàng vẫn nhắm nghiền mắt không hề động đậy, cũng không có bất cứ phản ứng gì.
-Băng Nhi, nên thức dậy rồi! – Đường Kim nhìn chằm chằm vào thân thể dụ hoặc của Hàn Băng lười biếng hô lên một câu, đồng thời duỗi tay ra, một tay xuyên qua từng lớp băng tinh, chính xác đặt lên bộ vị cao vút trước ngực nàng, không hề khách khí mà bắt đầu xoa nắn.
Khuôn mặt như bạch ngọc của Hàn Băng khẽ nổi lên hai áng mây hồng, một giây sau Đường Kim liền phát hiện trước mặt mình bị sương mù bao phủ, xúc cảm vi diệu từ trên tay biến mất, sương mù tán đi, Hàn Băng đã ăn mặc chỉnh tề đứng bên băng trì, cặp mắt xinh đẹp của nàng nhìn Đường Kim có chút phẫn nộ nhưng đồng thời cũng có chút bất lực.
-Băng Nhi, ngươi có phải là một trong cửu đại trưởng lão của trưởng lão hội không? – Đường Kim bắt đầu cất tiếng hỏi.
-không phải! – Hàn Băng lạnh nhạt đáp.
-Không phải? – Đường Kim khẽ cau mày:
-Băng Cung các ngươi không phải là một trong cửu đại môn phái tố thành trưởng lão hội sao?
-Băng Cung có hai vị cung chủ, trưởng lão là một vị cung chủ khác. – Hàn Băng đáp:
-Nàng thường ở lại trưởng lão hội, rất ít khi trở về Băng Cung.
-Như vậy à. – Đường Kim cũng tin Hàn Băng, ngừng một chút, hắn lại hỏi tiếp:
-Vậy ngươi có biết trưởng lão hội đang muốn gây phiền phức cho ta không?
-Biết. – Hàn Băng đáp.
-Vậy tại sao ngươi không báo trước cho ta? – Đường Kim phát hiện Hàn Băng này càng ngày càng thèm giáo huấn.
Hàn Băng không đáp, nàng chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đường Kim, trong mắt nàng vẫn không hề che giấu hận ý đối với Đường Kim.
-Thôi vậy, thân làm chủ nhân thì không nên tính toán với nữ nô, như vậy sẽ làm hỏng thân phận của ta. – Đường Kim khẽ ngáp một cái:
-Ta hỏi ngươi thêm một câu nữa, ngươi có thể để đám ngu ngốc trưởng lão hội kia tránh xa ta ra một chút không?
Chương 820: Trước tiên hành lễ một cái với chủ nhân-Trong trưởng lão hội tổng cộng có 9 người, một khi có 6 người cùng đồng ý với một quyết định thì sẽ coi như toàn thể trưởng lão hội đã quyết định như thế, lần hành động nhằm vào ngươi này, mỗi người trong trưởng lão hội đều đã tán thành, cho dù Băng Cung chúng ta có phản đối thì cũng chẳng thể thay đổi được gì. – ngữ khí của Hàn Băng vẫn rất lãnh đạm, chỉ là đến cuối cùng, ánh mắt nàng có chút châm trọc:
-Ngươi cũng biết sợ rồi sao?
-Có gì mà phải sợ, ta chẳng qua chỉ cảm thấy phiền phức mà thôi. – Đường Kim trừng mắt nhìn Hàn Băng một cái, khối băng chết tiệt này chẳng có một chút giác ngộ nào của nữ nô hết.
-Nếu không sợ thì đừng có tới tìm ta, ta đang tu luyện đến thời khắc quan trọng. – Hàn Băng lạnh nhạt nói.
Đường Kim trừng mắt nhìn Hàn Băng, sắc mặt có chút phát lạnh, ngữ khí cũng trở nên lạnh băng lãnh, ra lệnh nói:
-Cởi y phục ra!
Trong mắt Hàn Băng xuất hiện thần sắc giãy giụa, nhưng nàng vẫn không tự chủ được tự động cởi bỏ thắt lưng của mình, một thân váy trắng từ từ rời khỏi thân thể nàng, chẳng bao lâu một thân thể không gì che đậy đã hoàn toàn lộ ra trước mắt Đường Kim.
Dáng người của Hàn Băng đúng là không có gì để chê, thậm chí còn đẹp hơn bất kì nữ nhân nào mà Đường Kim đã từng gặp qua, cho dù là Hàn Tuyết Nhu hay thậm chí là Tiêu Đại Nhi đều phải kém Hàn Băng một chút, trong lòng Đường Kim không nhịn được nổi lên một cỗ lửa nóng.
-Tới gần một chút. – Đường Kim ra lệnh nói.
Hàn Băng cắn chặt răng, trong mắt xẹt qua một tia phẫn nộ, đòng thời cũng có một tia bất lực, tiếp theo chân ngọc khẽ bước lên một bước, từ từ đi về phía Đường Kim.
Đường Kim từ từ giơ tay ra đặt lên cặp tuyết lê phong mãn của nàng, nhẹ nhàng bóp một chút rồi đột nhiên vung tai vô một cái lên trên kiều đồn ( bờ mông) của Hàn Băng, tiếp theo lại một cước đá thẳng vào bụng nàng, đá nàng bay vào trong băng trì.
-Hàn Băng, đừng có quên thân phận của mình, tìm ngươi hay không là việc của ta, ta thích tìm thì tìm, đừng có cho rằng gần đây ta đối xử với ngươi khá tốt thì ngươi có thể kiêu ngạo! – Đường Kim băng lãnh nói:
-Đến tận bây giờ ta vẫn chưa đụng vào ngươi chẳng qua là không có hứng thú với khối băng như ngươi mà thôi, sau này tốt nhất nên nghe lời một chút, đừng có bày ra cái dáng vẻ kiêu ngạo đó trước mặt ta!
Sắc mặt Hàn Băng có chút phiếm hồng cũng có chút trắng bệch, hoàn toàn không bình thường, nhưng mà lần này trong mắt nàng cũng đã khẽ xuất hiện một chút sợ hãi, dường như đang lo lắng Đường Kim sẽ làm ra chuyện càng quá phận hơn.
-Băng Nhi, trước tiên mau hành lễ với chủ nhân một cái. – ngữ khí của Đường Kim dịu xuống.
Trong mắt Hàn Băng vẫn xuất hiện một tia giãy giụa, nhưng nàng vẫn từ trong băng trì bước ra, khẽ khom mình một cái:
-Băng Nhi bái kiến chủ nhân.
-Đấy! Ngoan như này có phải tốt không? – Đường Kim vô cùng vừa ý, hắn từ từ đi tới bên cạnh Hàn Băng, khẽ vỗ lên bờ mông đầy đặn của nàng một cái:
-Được rồi, tiếp tục tu luyện đi, đám trưởng lão hội ngu ngốc kia ta tự nhiên có thể đối phó.
Hàn Băng khẽ gật đầu rồi quay lại bên trong băng trì, nằm xuống một cái rồi tự mình băng phong lại.
Đường Kim nhìn chằm chằm vào thân thể hoàn mỹ của Hàn Băng, trong mắt xẹt qua một sắc thái kì dị, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, sau đó trực tiếp biến mất tại chỗ.
Lần này Đường Kim không về Ninh Sơn mà trực tiếp đi tới Lạc Bắc.
Mấy ngày gần đầy Đường Kim rất hay nhớ tới Lạc Phỉ Phỉ, cho nên hắn mới quyết định tới xem nàng một chút, điều duy nhất làm hắn cảm thấy phiền lòng là hắn không biết vị trí chính xác của Lạc Phỉ Phỉ.
Trong tay hắn có số điện thoại của nàng, nhưng ngặt nỗi bình thường lúc nàng đi huấn luyện thì số điện thoại này thường xuyên thuê bao, nếu là trước đây, hắn hoàn toàn có thể nhờ Hiểu Hiểu giúp mình tìm Lạc Phỉ Phỉ, nhưng bây giờ tiểu nha đầu Hiểu Hiểu kia còn đang mải luyện công, khẳng định sẽ không có thời gian giúp hắn tìm người.
-Ờ, trước tiên thử gọi cho Phỉ Phỉ mỹ nữ xem sao đã. – Đường Kim ôm tâm tư ngựa chết chữa như ngựa sống, thử bấm điện thoại gọi cho Lạc Phỉ Phỉ.
Điện thoại rất nhanh đã được thông, Lạc Phỉ Phỉ không có tắt máy, Đường Kim lập tức phấn chấn hẳn lên, điện thoại đổ chuông mãi gần ba mươi giây thì Đường Kim mới nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm:
-Alo, ai thế?
Thanh âm trong điện thoại có chút ồm ồm, nhưng Đường Kim vẫn nhận ra ngay được người nghe máy là Lạc Phỉ Phỉ.
Đường Kim nhất thời hưng phấn, trước tiên ấn phím truy tung sau đó mới nói:
-Phỉ Phỉ mỹ nữ, là ta, bạn trai hiện tại và là chồng tương lai của nàng.
-Đường Kim? – Lạc Phỉ Phỉ cũng lập tức nghe ra được tiếng của Đường Kim, bất quá nàng không có lập tức cúp máy mà ít nhiều vẫn cảm thấy có chút hiếu kì.
Khẽ ngừng vài giây, Lạc Phỉ Phỉ tiếp tục hỏi:
-Ngươi đang ở đâu?
-Ta đang ở Lạc Bắc nè, Phỉ Phỉ mỹ nữ, nàng đang ở đâu? – Đường Kim vội vàng nói, trong lòng thì hưng phấn không thôi, Phỉ Phỉ mỹ nữ quả nhiên là cũng đang nhớ hắn.
-Ta đang ở bệnh viện. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn quyết định trả lời Đường Kim, sau đó còn bổ sung một câu:
-Bệnh viện số 1 Lạc Bắc, ngươi có thể tới một chuyến không?
-Không thành vấn đề, ta lập tức tới ngay, cụ thể nàng đang ở chỗ nào? – Đường Kim một lời đáp ứng, trong lòng đã có chút minh bạch, Lạc Phỉ Phỉ tựa hồ đang gặp phải chuyện gì đó.
-Ta ở trước cửa bệnh viện đợi ngươi. – Lạc Phỉ Phỉ dứt lời liền trực tiếp cúp máy.
Đường Kim cất điện thoại đi, trực tiếp xuất hiện trước cổng bệnh viện số 1 Lạc Bắc, đây không phải lần đầu hắn tới nơi này, lần trước Lạc Doãn Hàn suýt chết chính là nằm viện ở đây.
Có lẽ do hắn tới quá nhanh nên Lạc Phỉ Phỉ vẫn chưa kịp ra đến nơi, Đường Kim đứng tại chỗ bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, đại khái khoảng ba phút sau trong tầm mắt của hắn mới xuất hiện một mỹ nữ mặc quân phục, dáng người bốc lửa của nàng dường như ép cho một thân quân phục kia tùy thời đều có thể bục ra, không phải ai khác mà chính là người mà Đường Kim vẫn ngày nhớ đêm mong, Lạc Phỉ Phỉ.
Đường Kim lập tức đi lên phía trước, không đợi Lạc Phỉ Phỉ kịp phản ứng liền vô cùng nhiệt tình ôm nàng vào trong lòng:
-Phỉ Phỉ, ta thực sự nhớ nàng chết mất!
Không để Lạc Phỉ Phỉ kịp lên tiếng, hắn lập tức lái sang chuyện khác:
-Phỉ Phỉ, một thời gian không gặp nàng tiều tụy đi rất nhiều, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Trong nhà có người ốm hả?
Bộ dáng quan tâm của Đường Kim làm người ngoài nhìn vào sẽ lập tức bị hắn lừa, thận chí đến cả Lạc Phỉ Phỉ cũng cảm thấy hiện tại tên gia hỏa này rất chân thành, duy chỉ có một vấn đề đó là đôi tay hỗn đản của hắn dang không ngừng sờ mó loạn xạ trên bờ mông của nàng!
Nhưng Lạc Phỉ Phỉ không có vùng vẫy, cũng không mắng Đường Kim, chỉ dùng một thanh âm có chút khàn khàn nói:
-Gia gia ta bị ốm!
-Gia gia của nàng? – Đường Kim ngẩn ra:
-Bệnh rất nặng sao?
-Bác sĩ nói người không còn bao nhiêu thời gian nữa. – thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ rất thấp, ngữ khí cũng có chút nghẹn ngào.
Đường Kim cuối cùng cũng dừng động tác của đôi tay đặt trên mông nàng lại, hắn có thể nhìn ra được lúc này Lạc Phỉ Phỉ đang rất buồn, kì thực hắn cũng có thể lý giải tâm tình của nàng lúc này, hai năm trước nàng mất đi thân ca ca, hai năm sau nàng lại chuẩn bị mất đi ông nội, trong thời gian ngắn như vậy liên tiếp mất đi hai thân nhân quan trọng, bất luận là ai cũng khó có thể tiếp thụ được.
Đường Kim đang định nói gì đó thì Lạc Phỉ Phỉ bỗng lên tiếng nói:
-Ta muốn ngươi giúp ta làm một việc.
Chương 821: Ta muốn ngươi đều phải đáp ứng-Phỉ Phỉ, nàng cứ việc nói, bất luận là việc gì, ta đều nguyện ý giúp nàng làm. – Đường Kim lập tức thề thốt, bây giờ là lúc Lạc Phỉ Phỉ đang thương tâm, cũng chính là cơ hội tốt nhất để triệt để chinh phục nàng, tuy rằng làm vậy có chút nhân cơ hội lúc người nguy nan, nhưng cơ hội tốt như thế, Đường Kim không hề muốn bỏ qua.
-Đợi lát nữa ta đưa ngươi đi gặp gia gia ta, ta sẽ nói với người ngươi là bạn trai ta, gia gia khả năng sẽ đưa ra một vài yêu cầu, bất kể là yêu cầu gì ta muốn ngươi đều phải đáp ứng. – Lạc Phỉ Phỉ thấp giọng nói, cuối cùng còn bổ sung một câu:
-Ta không yêu cầu ngươi làm, chỉ cần ngươi tạm thời đáp ứng là được, ta chỉ hi vọn tận lực không để cho gia gia có gì phải hối tiếc, ngươi hiểu ý ta không?
-Hiểu. – Đường Kim gật đầu đáp ứng, cuối cùng còn thề thốt đảm bảo:
-Phỉ Phỉ, không những ta đáp ứng, mà ta còn nhất định sẽ làm được.
-Đi thôi, bây giờ chúng ta đi gặp người. – Lạc Phỉ Phỉ không nói thêm gì nữa, rất hiển nhiên nàng không hề coi lời của Đường Kim nói là thật.
Lúc này trong một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện số 1 Lạc Bắc, có một lão nhân đang nằm đó, lão nhân này đang đeo bình thở oxy, ông chính là người có uy vọng cao nhất Lạc Bắc Lạc gia, trung tướng Lạc Bỉnh Thăng.
Lạc gia là một thế gia quân nhân chân chính, trừ Lạc Bỉnh Thăng ra, con trai của ông Lạc Kiến Quốc cũng là người trong quân đội, thê tử của Lạc Kiến Quốc, Châu Nhược Đồng cũng là quân nhân, hai người đẻ được một nam một nữ, trước khi con trai của hai người, Lạc Phong Vũ gặp nạn hắn cũng là một đặc công, còn nữ nhi Lạc Phỉ Phỉ hiện tại cũng đang là một thành viên trong bộ đội đặc chủng.
Tuổi đời của Lạc Bỉnh Thăng cũng không lớn, hiện tại mới chỉ ngoài 60, mấy năm trước sức khỏe của ông vẫn luôn rất tốt, nhưng hơn hai năm trước sau khi cháu đích tôn gặp nạn đã đả kích rất mạnh tới ông, từ đó về sau sức khỏe của ông càng ngày càng yếu đi, đến bây giờ cuối cùng cũng đã khó mà chống đỡ tiếp được nữa.
-Phỉ Phỉ đâu? – Lạc Bỉnh Thăng vừa mới ngủ một giấc ngắn, mở mắt ra không thấy cháu gái bảo bối ở bên cạnh, ông lập tức dùng thanh âm có chút suy nhược gặng hỏi.
-Gia gia, ta ở đây. – thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ từ phía ngoài cửa truyền vào, sau đó nàng liền ôm tay một nam nhân tiến vào trong phòng bệnh, rất nhanh đã tới bên giường bệnh:
-Gia gia, ta tới rồi.
Ánh mắt của Lạc Bỉnh Thăng lập tức rời lên trên người nam nhân bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ, nhãn thần vốn có chút mờ nhạt phút chốc đột nhiên phát sáng.
-Gia gia, ta giới thiệu với người một chút, đây là bạn trai ta, Đường Kim, cũng là người bên quân đội. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ nhàng nói, sở dĩ nàng đặc biệt nói rõ Đường Kim là người bên quân đội kì thật cũng chính là do gia huấn bất thành văn của Lạc gia, bạn đời của con cháu Lạc gia nhất định phải là quân nhân.
-Chào gia gia, thật xin lỗi, ta tới muộn, lúc trước Phỉ Phỉ không có nói với ta người lâm bệnh, ta vừa mới được biết cách đây không lâu liền lập tức tới đây. – Đường Kim lập tức lên tiếng, cách xưng hô của hắn đừng hỏi là có bao nhiêu thân mật, nếu như lúc bình thường Lạc Phỉ Phỉ nhất định sẽ mắng hắn giả tạo, nhưng mà bây giờ nàng ngược lại lại rất cao hứng khi Đường Kim xưng hô như thế, bởi vì hắn đóng nhập vai thì gia gia của nàng mới càng yên tâm hơn.
-Đường Kim? Ngươi chính là Đường Kim đó hả? – ánh mắt của Lạc Bỉnh Thăng sáng lên:
-Đường Kim của Ám Kiếm? Một mình đánh bại cả Tiềm Long chính là ngươi?
Lời này của Lạc Bỉnh Thăng vừa nói ra thì cả hai vợ chồng Lạc Kiến Quốc, Châu Nhược Đồng đều có chút kinh ngạc nhìn Đường Kim, bọn họ thứ nhất là vẫn chưa nghe nói qua nữ nhi của mình có bạn trai, thứ hai là càng không ngờ được, bạn trai của con gái mình lại có bản lĩnh lớn như thế.
-Gia gia, ta đúng là Đường Kim mà người nói, bất quá không phải ta một mình đánh bại cả Tiềm Long. – Đường Kim hiếm khi mới có một lần khiêm tốn.
-Tốt, rất tốt, haaha… - Lạc Bỉnh Thăng bắt đầu mở lòng cười rộ lên, chỉ là vừa cười thì ông lại bắt đầu ho sặc sụa:
-Khụ khụ…
-Gia gia, người đừng kích động quá… - Lạc Phỉ Phỉ lập tức lo lắng nói.
Nhưng đúng vào lúc này Đường Kim lại vươn tay ra bắt lấy cổ tay Lạc Bỉnh Thăng, một giây sau cơn ho của Lạc Bỉnh Thăng lập tức dừng lại, hơn nữa chỉ trong chớp mắt ánh mắt của ông đã lấp lánh có thần hơn không ít, dường như tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
-Phỉ Phỉ, nàng không cần lo lắng, có ta ở đây, gia gia sẽ không có việc gì đâu. - Đường Kim dùng ngữ khí vô cùng ôn nhu an ủi Lạc Phỉ Phỉ.
Lạc Phỉ Phỉ nhìn ông nội mình một cái, phát hiện khí sắc của người đã tốt lên rất nhiều thì không khỏi khẽ thở ra một hơi.
-Yên tâm, ta không sao, tiểu tử này có bản lĩnh a! – thanh âm của Lạc Bỉnh Thăng lớn hơn rất nhiều:
-Đường Kim, kì thực hai năm trước lúc Phong Vũ còn chưa xảy ra chuyện ta đã nghe qua chuyện về ngươi, sau này ta cũng đã điều tra qua một số tư liệu, ờ, tuy rằng tư liệu về tiểu tử người được bảo mật, quyền hạn của người kia cao hơn ta, nhưng tốt xấu gì thì ta cũng có chút bằng hữu, cho nên ta cũng đại khái biết một số chuyện về ngươi.
-Gia gia, kì thực… - Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút lo lắng, nàng thực không ngờ gia gia lại biết nhiều chuyện về Đường Kim như vậy, nàng sợ màn kịch của mình không thể nào diễn tiếp được nữa.
-Phỉ Phỉ, để ta nói. – Lạc Bỉnh Thăng phất tay một cái:
-Đường Kim, ngày tháng của ta không còn nhiều nữa, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải nói thật với ta, không được lừa ông già sắp chết như ta.
-Gia gia, người cứ việc hỏi, ta nhất định sẽ không nói dối nửa lời. – Đường Kim lập tức gật đầu, trong lòng thì thầm nghĩ, không có nửa lời nói dối nhưng một hai câu chắc là được.
-Ngoài Phỉ Phỉ ra, ngươi vẫn còn bạn gái khác có phải không? – Lạc Bỉnh Thăng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mấu chốt.
-Ách… - Đường Kim ngẩn ra, nhưng sau đó vẫn gật đầu:
-Đúng vậy.
Sắc mặt Lạc Kiến Quốc và Châu Nhược Đồng đều trở nên phẫn nộ, thanh niên này thật không đáng tin a!
-Vậy ta hỏi ngươi, ngươi đối với Phỉ Phỉ là thật lòng hay chỉ muốn chơi đùa? – Lạc Bỉnh Thăng hỏi tiếp.
-Gia gia, ta đương nhiên là thật lòng rồi. – Đường Kim đáp không cần nghĩ.
-Vậy đối với những bạn gái khác cũng là thật lòng sao? – Lạc Bỉnh Thăng lại hỏi tiếp.
-Cái này, gia gia, kì thực ta có một ưu điểm. – Đường Kim bày ra một bộ dáng thật thà:
-Ưu điểm lớn nhất của ta là ngoài thật thà ra thì còn không thích kiểu có mới nới cũ.
Thật thà?
Lạc Phỉ Phỉ chỉ muốn lập tức bịt miệng tên gia hỏa này lại, xem hắn nói hươu nói vượn thế kia mà còn tự xưng là thật thà? Qủy mới tin!
-Ngươi nói là ngươi đối với tất cả bạn gái của mình đều là thật lòng? – Lạc Bỉnh Thăng nhàn nhạt hỏi.
-Vâng, chính là ý này. – Đường Kim vẫn là một bộ dáng thành thực:
-Bất quá quan trọng là ta muốn nói rằng, ta đối với Phỉ Phỉ vẫn luôn rất nghiêm túc, chỉ cần ta còn sống thì ta vẫn sẽ đối tốt với nàng.
Lạc Phỉ Phỉ lại lần nữa muốn bịt miệng Đường Kim lại, tên ra hỏa này không thể nói gì để gia gia dễ tin hơn một chút sao? Lời này của hắn đến nàng còn không tin huống chi là gia gia nàng?
Nhưng mà đúng vào lúc này Lạc Bỉnh Thăng lại lên tiếng:
-Rất tốt, ta tin ngươi, bất quá ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của ta!
Chương 822: Lẽ nào trong bụng ngươi đã có hài tử ?Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút dở khóc dở cười, gia gia nàng vậy mà lại thực sự tin tưởng mấy lời hươu vượn của Đường Kim?
Cha mẹ của Lạc Phỉ Phỉ, Lạc Kiến Quốc và Châu Nhược Đồng ở một bên phải nỗ lực lắm mới không lên tiếng, vị lão gia tử này không phải bị bệnh đến đầu óc hồ đồ rồi chứ? Một tên gia hỏa lăng nhăng thế này có điểm gì đáng tin chứ?
Lúc này hai người đều đang dùng một ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, chỉ bất quá Đường Kim hoàn toàn coi như không hề phát hiện, hắn nhìn Lạc Bỉnh Thăng, bộ dáng vô cùng thành khẩn:
-Gia gia, người có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm.
-Kì thực yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ hi vọng sau này con của ngươi và Phỉ Phỉ đều phải lấy họ Lạc. – Lạc Bỉnh Thăng nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình, sau đó còn bổ sung:
-Đường Kim a, ngươi đừng nói yêu cầu này của ta bất cận nhân tình, đối với người khác mà nói thì yêu cầu này đúng là bất cận nhân tình, nhưng đối với ngươi chắc không có vấn đề gì, dù sao thì bạn gái của ngươi cũng không chỉ có một mình Phỉ Phỉ, con của ngươi và những người khác đều có thể họ Đường, cho dù con của Phỉ Phỉ có mang họ Lạc cũng sẽ ảnh hưởng không lớn.
Con?
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ có chút ửng hồng, nàng chỉ muốn đào ngay một cái lỗ mà chui xuống, đây là việc gì chứ, sao gia gia tự nhiên lại nhắc tới chuyện con cái?
Lúc này Lạc Phỉ Phỉ đã bắt đầu hối hận việc để tên hỗn đản Đường Kim đóng giả bạn trai mình, kì thực trước đây nàng căn bản là không hề có ý định này, chỉ là từ sau tết sức khỏe của gia gia nàng càng ngày càng kém, hơn nữ nàng cũng biết là gia gia vẫn luôn hi vọng mình có thể kết hôn sinh con, ít nhất cũng phải có một bạn trai chân chính, thế nên lúc Đường Kim gọi điện cho nàng, nàng mới rất tự nhiên mà nghĩ tới việc nhờ Đường Kim giả mạo bạn trai mình.
Hơn nữa từ trên mức độ nào đó mà nói, Đường Kim cũng không tính là giả mạo, dù sao thì hắn cũng là nam nhân duy nhất có quan hệ thân mật với nàng, ôm hắn cũng đã ôm, hôn hắn cũng đã hôn nàng, hơn nữa rất nhiều người cũng đều cho rằng hắn là bạn trai nàng, nàng nghĩ rằng nếu mình đem Đường Kim về ra mắt thì cho dùgia gia có cho người điều tra cũng sẽ không để lộ ra sơ hở gì.
Mà trên thực tế gia gia xác thực cũng đã tin tưởng, chỉ là Lạc Phỉ Phỉ không ngờ rằng những gì gia gia biết về Đường Kim lại hoàn toàn vượt xa dự liệu của nàng, càng kì quái là gia gia rõ ràng biết tên hỗn đản Đường Kim là một kẻ đào hoa nhưng vẫn đồng ý để hắn làm bạn trai nàng, hơn nữa bây giờ còn bắt đầu nói tới chuyện kết hôn sinh con.
Đường Kim cũng ngẩn ra. Con cái? Cái này đối với hắn mà nói vẫn còn khá xa vời, phải biết là hiện tại hắn mới 18 tuổi mà thôi, việc sinh con đẻ cái nói thế nào cũng phải vài năm nữa mới bắt đầu nghĩ đến a!
Bất quá sắc mặt Đường Kim lập tức khôi phục bình thường, hắn tươi cười nói:
-Gia gia, không thành vấn đề, ta đáp ứng người, sau này ta và Lạc Phỉ Phỉ đẻ ra tám đứa mười đứa đều cho chúng họ Lạc hết.
Lạc Phỉ Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, sắc mặt khẽ đỏ lên, tỏng lòng thầm mắng Đường Kim hỗn đản, ai thèm sinh cho hắn 8 đứa 10 đứa chứ?
-Tốt, tốt, rất tốt, hahaha… - Lạc Bỉnh Thăng bắt đầu cười lớn:
-Đường Kim, ta nghe nói ngươi là người nói được sẽ làm được, ta tin ngươi sẽ không lừa lão già đã bước nửa chân vào quan tài như ta…
-Gia gia, đừng nói vậy, người nhất định sẽ trường thọ trăm năm. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói.
-Phỉ Phỉ a, gia gia cũng muốn trường thọ trăm năm, chỉ bất quá cỗ thân thể này của gia gia sợ là không chịu nổi. – Lạc Bỉnh Thăng nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó duỗi tay ra khẽ nắm lấy tay Lạc Phỉ Phỉ, đem tay của nàng đặt vào bàn tay của Đường Kim:
-Phỉ Phỉ, ta biết có lẽ Đường Kim không phải nam nhân tốt trong mắt người bình thường, nhưng ta biết, hắn nhất định có thể bảo vệ ngươi một cách tốt nhất, giao ngươi cho hắn, gia gai cũng yên tâm ra đi được rồi.
-Gia gia, ta… - vành mắt Lạc Phỉ Phỉ đỏ lên, thanh âm có chút nghẹn ngào.
-Gia gia người yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ tốt Phỉ Phỉ. – Đường Kim nắm chặt cánh tay mềm mại của Lạc Phỉ Phỉ, bộ dáng son sắt thề nguyền nói.
-Đường Kim, ta tin ngươi, chỉ là thật đáng tiếc ta không thể nhìn thấy con của ngươi và Phỉ Phỉ ra đời… - Lạc Bỉnh Thăng nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí, sắc thái trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, tâm tình phút chốc trở nên tệ hơn rất nhiều.
Đường Kim chần chừ một lát, sau đó mới lên tiếng:
-Gia gia , kì thực người có thể nhìn thấy con của chúng ta chào đời.
-Thật sao? – ánh mắt Lạc Bỉnh Thăng lập tức sáng lên, quay lại nhìn Lạc Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, lẽ nào trong bụng ngươi đã có hài tử rồi sao?s
Không đợi Lạc Phỉ Phỉ kịp đáp, ánh mắt Lạc Bỉnh Thăng phút chốc lại ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu:
-Không được a, cho dù bây giờ đã có thai thì ta cũng không đợi được đến lúc đó.
-Ngươi nói linh tinh gì với gia gia đấy? – Lạc Phỉ Phỉ có chút bực mình nhìn Đường Kim nhỏ giọng hỏi.Đường Kim làm bộ không có gì, trên mặt lộ ra một nụ cười:
-Gia gia, Phỉ Phỉ vẫn còn chưa có hài tử, bất quá ta có thể bảo đảm người nhất định sẽ được nhìn thấy con của ta và nàng chào đời.
-Đường Kim, ngươi đừng an ủi lão đầu tử này nữa, thân thể của ta ta rất rõ ràng… - Lạc Bỉnh Thăng lắc đầu.
Đường Kim cắt ngang lời của Lạc Bỉnh Thăng:
-Gia gia, người sai rồi, tình huống thân thể của người kì thực người không hề rõ ràng chút nào, ngược lại là ta rất rõ ràng.
-Đường Kim, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi biết y thuật? - Lạc Kiến Quốc vẫn im lặng đứng một bên cuối cùng cũng phát hiện ra một chút không bình thường, lúc này mới nhìn không được lên tiếng hỏi.
-Ngươi có thể trị được bệnh cho gia gia? – Lạc Phỉ Phỉ nóng lòng hỏi Đường Kim, đồng thời dùng ánh mắt hi vọng tha thiết nhìn hắn, nàng đột nhiên nhớ lại, tên gia hỏa này hỗn đản thì hỗn đản thật, nhưng năng lực của hắn dường như cũng khá là thần kì, có lẽ nói không chừng lại có cách trị bệnh cho gia gia!
-Tình huống thân thể của gia gia nói ra kì thực không phải là bệnh. – Đường Kim khẽ trầm ngâm một lát:
-Phỉ Phỉ, ta hỏi nàng, sức khỏe của gia gia có phải từ khoảng hơn hai năm trước bắt đầu trở nên xấu đi không? Trước đó sức khỏe của người rất tốt phải không?
-Phải , đúng là như vậy, ngươi làm sao biết được? – Lạc Phỉ Phỉ vội vàng gật đầu.
-Có phải từ hai năm trước gia gia đã bắt đầu dùng thuốc bắc để điều dưỡng thân thể không? – Đường Kim lại hỏi.
-Không sai, hơn hai năm trước lúc Phong Vũ xảy ra chuyện, phụ thân ta có một đoạn thời gian khó ăn khó ngủ, tinh thần rất kém, chúng ta đã tìm tới một lão trung y tốt nhất ở Lạc Bắc để lấy thuốc giúp người điều dưỡng thân thể. – Lạc Kiến Quốc tiếp lời, lúc này ông mới ý thức được người thanh niên này dường như thực sự có bổn sự.
-Mấy vị thuốc mà gia gia dùng, trong nhà có còn chút phần thừa nào không? – Đường Kim ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
-Có, còn thừa không ít! – Lạc Kiến Quốc vội vàng gật đầu, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi:
-Có chuyện gì thế? Chỗ thuốc kia có vấn đề sao?
Chương 823: Bây giờ ngươi có thể chết tâm được chưa?-Có lẽ là có chút vấn đề. – Đường Kim khẽ gật đầu:
-Lạc thúc thúc, trước tin người mau để người nào đáng tin tưởng đem chỗ thuốc kia niêm phong lại, đợi lát nữa ta sẽ kiểm tra kĩ lưỡng, bây giờ ta phải trị bệnh cho gia gia trước đã.
Ngừng một chút, Đường Kim lại bổ sung:
-Mấy năm nay số thuốc mà gia gia dùng có lẽ đều là thuốc bổ, nhưng có câu nói rằng là thuốc sẽ có ba phần độc, cho dù là thuốc bổ cũng phải dùng điều độ, nếu như ăn quá nhiều sẽ có khả năng biến thành thuốc độc, ngược lại lại có hại với thân thể. Thân thể của gia gia kì thực chính là bị những vị thuốc bổ này làm hại, cũng chính là nói gia gia tương đương với bị trúng độc, vấn đề là loại độc này những máy móc kiểm tra bình thường không thể nào tra ra được chút manh mối gì.
-Trúng độc? Cái này, làm sao có thể? – Lạc Phỉ Phỉ cả kinh, nhưng sau đó nàng lại nhớ tới Đường Kim giỏi nhất là hạ độc, nếu như hắn đã nói gia gia trúng độc thì nhất định không phải là giả.
-Đường Kim, ý ngươi là lang trung bốc thuốc cho phụ thân ta cố ý muốn hại người sao? – sắc mặt Lạc Kiến Quốc phút chốc trở nên âm trầm, trong mắt mờ mờ xẹt qua từng tia nộ hỏa.
Đường Kim bắt đầu kiên nhẫn giải thích:
-Cái này ta tạm thời vẫn chưa thể xác định, ta phải nhìn lượng thuốc cụ thể mới biết được, lợi dụng thuốc bổ để hạ độc thật ra đều có quy luật, đó chính là phân lượng mỗi lần đều có chút biến hóa nhỏ,vừa mới bắt đầu chỉ vượt qua định mức một lượng nhỏ, nhưng mỗi ngày lượng thuốc vượt định mức sẽ nhiều thêm một ít, cũng chính là nói ta chỉ cần nhìn lượng thuốc dùng liên tục trong một đoạn thời gian là có thể biết được người kia có phải cố ý hay không.
-Cha, trước tiên đừng quản ai muốn hại gia gia, trị xong bệnh cho gia gia rồi nói tiếp! – Lạc Phỉ Phỉ có chút nóng vội nói.
-Kiến Quốc, Phỉ Phỉ nói đúng đấy, sức khỏe của cha mới là quan trọng nhất, những việc khác để sau này hãy nói đi. – Châu Nhược Đồng cũng đồng ý với Lạc Phỉ Phỉ.
Lạc Kiến Quốc gật đầu một cái rồi nhìn Đường Kim:
-Bây giờ chúng ta phải làm gì?
-Lạc thúc thúc, Phỉ Phỉ, các người đợi một chút, ta đi chuẩn bị đồ nghề, rất nhanh sẽ quay lại. – Đường Kim dứt lời liền đi thẳng ra ngoài.
-Ta đi cùng với ngươi! – Lạc Phỉ Phỉ vội vàng đi theo Đường Kim.
-Phỉ Phỉ, nàng không cần đi theo, nhiều nhất mười phút sau ta sẽ quay lại. – Đường Kim nói xong liền trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của Lạc Phỉ Phỉ.
Nếu như lúc bình thường thì Đường Kim sẽ không ngại đem theo Lạc Phỉ Phỉ, nhưng mà hắn phải vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh một chuyến để lấy một vài dược liệu, sau đó lại phải về Ninh Sơn đem Hoa Hoa tới đây, mà hiện tại những việc này hắn vẫn chưa thể cho Lạc Phỉ Phỉ biết được.
Đường Kim không phải bác sĩ, nhưng hắn xác thực rất rõ ràng tình huống của Lạc Bỉnh Thăng, thân thể của ông bị một lượng lớn thuốc bổ làm hại, thuốc bổ tuy không phải là độc, nhưng thực ra thân thể người mỗi người mỗi ngày đều nạp vào một lượng nhỏ độc dược, người khỏe mạnh đều có thể đem lượng độc dược này bài tiết ra ngoài, nhưng thân thể của Lạc Bỉnh Thăng đã mất đi chức năng trên, thế nên hiện tại ông mới bị chân chính trúng độc.
Bất quá muốn hồi phục lại chức năng thân thể cho Lạc Bỉnh Thăng, không chỉ là vấn đề giải độc đơn giản mà còn phải dùng một lượng lớn dược vật giúp hỗ trợ phục hồi chức năng của các cơ quan bị tổn thương.
Đương nhiên đối với Đường Kim mà nói điều này không khó, một viên Hồi Xuân Đan cộng thêm Hoa Hoa, lại thêm một vài vị thuốc nữa là có thể giải quyết vấn đề một cách triệt để.
Đường Kim đang tiến hành chuẩn bị thì lại có một vị khách không mời mà tới phòng bệnh của Lạc Bỉnh Thăng, đây là một nam tử anh tuấn cao lớn, nhìn rất phong độ, nhưng mà hắn vừa mới xuất hiện thì sắc mặt của Lạc Phỉ Phỉ lập tức trở nên có chút khó coi, hiển niên nàng không hề có chút hảo cảm nào với thanh niên này.
-Lạc gia gia, Lạc thúc thúc, Châu a di, Phỉ Phỉ, chào mọi người. – nam tử thanh niên còn ôm theo một bó hoa tươi, vừa vào tới cửa đã lên tiếng chào hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng nhiệt thành.
-Dật Phong, ngươi tới rồi. – trên mặt Lạc Kiến Quốc lộ ra một nụ cười, Châu Nhược Đồng cũng mỉn cười gật đầu, đến cả Lạc Bỉnh Thăng đang nằm trên dường cũng khẽ cười một cái, có thể nhìn ra được ấn tượng của ba người họ với nam tử tên Dật Phong này rất tốt.
-Bành Dật Phong, ngươi tới làm gì? – Lạc Phỉ Phỉ nhìn nam tử này, lạnh nhạt hỏi.
-Phỉ Phỉ, nghe nói gia gia nàng bệnh nặng, ta đặc biệt tới xem có giúp được gì không. – nam tử tên Bành Dật Phong khẽ cười một cái, đồng thời đưa bó hoa tươi về phía Lạc Phỉ Phỉ.
-Bành Dật Phong, ngươi lập tức đem hoa của mình cút đi đã là giúp chúng ta rồi. – Lạc Phỉ Phỉ phiền muộn nói.
-Phỉ Phỉ, ta chưa từng làm việc gì có lỗi với nàng, nàng cần gì phải có địch ý lớn như vậy với ta? – Bành Dật Phong lộ vẻ cười khổ;
-Ta thực lòng quan tâm tới Lạc gia gia, cũng quan tâm tới nàng cho nên mới tới đây a.
-Phỉ Phỉ, đừng nói chuyện với Dật Phong như thế, người tới đều là khách, ngươi như thế làm sao được? – Lạc Kiến Quốc khẽ chau mày, nhẹ nhàng trách cứ Lạc Phỉ Phỉ.
-Lã thúc thúc, không sao cả, ta biết gần đây tâm tình Phỉ Phỉ không tốt, ta không để bụng đâu. – Bành Dật Phong vội vàng nói.
-Bành Dật Phong, ngươi có mục đích gì mọi người đều rõ ràng, ta cũng trực tiếp nói thẳng với ngươi, ta đã có bạn trai rồi, ngươi chết tâm đi! – Lạc Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng:
-Nếu như ngươi không tin thì cứ hỏi cha và gia gia ta đi, bạn trai ta vừa rồi cũng ở đây, chàng ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ quay lại!
-Phỉ Phỉ, những lời như thế này hình như nàng đã nói với ta rất nhiều lần rồi. – Bành Dật Phong mặt không đổi sắc, tựa hồ không hề tin Lạc Phỉ Phỉ.
-Cái đó, Dật Phong à, Phỉ Phỉ lần này không có lừa ngươi, nó thực sự đã có bạn trai. – Châu Nhược Đồng ở một bên nhịn không được xen vào, Bành Dật Phong này theo đuổi Lạc Phỉ Phỉ đã rất nhiều năm, người Lạc gia thật ra cũng khá vừa ý người này, nhưng vấn đề là không biết vì nguyên nhân gì mà Lạc Phỉ Phỉ rất ghét Bành Dật Phong.
Nụ cười trên mặt Bành Dật Phong phút chốc vụt tắt, bởi vì hắn biết Châu Nhược Đồng sẽ không lừa hắn, nếu bà đã nói như vậy thì việc này trăm phần trăm là thật.
-Đúng vậy Dật Phong, Phỉ Phỉ xác thực là đã tìm được một bạn trai khá tốt, đương nhiên ngươi cũng không tệ, chỉ là giữa ngươi và Phỉ Phỉ chỉ thiếu một chút duyên phận mà thôi, ngươi cũng đừng đau lòng, hãy tin rằng mình nhất định sẽ tìm được một người bạn gái tốt. – Lạc Bỉnh Thăng cũng lên tiếng. lời này của ông càng là trực tiếp đưa Bành Dật Phong xuống địa ngục.
Đến cả Lạc Bỉnh Thăng cũng nói như vậy thì việc này đến nửa phần trăm khả năng là giả cũng không có.
-Bành Dật Phong, hiện tại ngươi đã chết tâm chưa? – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng, đối với Đường Kim nàng là thống hận cộng thêm một chút bực mình còn có một vài tình cảm phức tạp, còn đối với Bành Dật Phong này hoàn toàn là một loại ghét cay ghét đẳng phát ra từ nội tâm.
-Phỉ Phỉ, nếu nàng đã có bạn trai thì ta tự nhiên sẽ chúc phúc cho nàng. – Bành Dật Phong rất nhanh đã khôi phục như thường, thậm chí còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
-Có điều là cho dù nàng đã có bạn trai thì ta vẫn quan tâm tới bệnh tình của Lạc gia gia, đồng dạng cũng vẫn sẽ tiếp tục quan tâm nàng.
Chương 824: Nếu không ta sẽ chủ động hôn nàngLời này của Bành Dật Phong rõ ràng là biểu thị hắn sẽ không rời đi ngay, nhất thời làm Lạc Phỉ Phỉ cũng có chút vô nại ( không biết làm gì hơn), da mặt của người này còn dày hơn nàng tưởng.
-Dật Phong, hay là ngươi về trước đi. – Lạc Kiến Quốc nhỏ giọng nói với Bành Dật Phong:
-Không phải ta muốn đuổi ngươi, chỉ là ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, ngươi cũng không cần phải cố gắng làm bộ không sao, đợi lát nữa nếu như bạn trai của Phỉ Phỉ quay lại, làm không tốt giữa hai người rất có thể sẽ có hiểu lầm, nếu là bình thường thì tranh chấp giữa thanh niên các người ta sẽ không quản, nhưng bây giờ cha ta đang bệnh nằm đó, các người tranh chấp cãi vã sẽ làm ông khó chịu.
-Lạc thúc thúc, nếu người đã nói vậy thì được, ta đi trước đây. – Bành Dật Phong khẽ gật đầu một cái, sau đó mới đề cao thanh âm:
-Lạc gia gia, vậy ta không làm phiền người nghỉ ngơi nữa.
Quay đầu nhìn Lạc Phỉ Phỉ, Bành Dật Phong tiếp tục nói:
-Phỉ Phỉ, ta cáo từ trước đây, có thời gian thì đem bạn trai tới cùng ăn với chúng ta bữa cơm.
Bành Dật Phong quay người rời đi, chỉ là vừa mới ra khỏi phòng bệnh thì liền loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã sml.
Thấy một màn này Lạc Kiến Quốc và Châu Nhược Đồng đều âm thầm than nhẹ một tiếng, Dật Phong này quả nhiên đã nhận phải đả kích rất lớn, Phỉ Phỉ tại sao lại không thích hắn nhỉ?
Thật ra trong mắt của Lạc Kiến Quốc và Châu Nhược Đồng thì Bành Dật Phong tốt hơn Đường Kim rất nhiều, bất luận là tướng mạo hay là gia thế đều hơn Đường Kim, càng quan trọng hơn là hắn đối với Phỉ Phỉ luôn một lòng một dạ, nào có lăng nhăng như tên tiểu tử Đường Kim, trước mặt Lạc lão gia tử còn dám thừa nhận mình có nhiều bạn gái.
Đương nhiên đã là người thì đều có tư tâm, bây giờ Lạc Kiến Quốc cũng có chút tư tâm, theo ông thấy thì bất luận thế nào cũng phải đợi Đường Kim kia trị xong bệnh cho phụ thân mình rồi nói tiếp, chính vì thế ông mới để cho Dật Phong tạm lánh đi, ông không muốn Đường Kim và Dật Phong phát sinh xung đột làm ảnh hưởng tới việc trị bệnh của phụ thân.
-Phỉ Phỉ, sao ngươi lại ghét Dật Phong thế? Ngoài lúc nhỏ nó có trêu ngươi vài lần ra, nó còn làm gì với ngươi nữa không? – lúc này Lạc Bỉnh Thăng mới lên tiếng hỏi.
-Không, nhưng mà ta vẫn ghét hắn. – Lạc Phỉ Phỉ bực mình nói.
Lời này vừa nói ra thì cả ba người Lạc Bỉnh Thăng, Lạc Kiến Quốc, Châu Nhược Đồng đều cạn cmn lời, nếu như ghét một người là có lý do, chỉ cần lí do kia không tồn tại nữa thì có khả năng sẽ không ghét người kia nữa, nhưng nếu như không có lí do gì cũng ghét một người thì sợ rằng ai cũng không thể thay đổi được cách nhìn của nàng nữa.
-Phỉ Phỉ, nàng ghét ai cơ? Ta giúp nàng làm thịt hắn! – một thanh âm đột nhiên truyền tới, là Đường Kim vừa mới quay lại.
Mọi người ngước mắt nhìn nhau, Lạc Phỉ Phỉ thì trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, buồn bực nói:
-Ta ghét ngươi, hay là ngươi tự làm thịt mình đi!
-Ách, cái đó, Phỉ Phỉ à, tự sát không phải vấn đề, vấn đề là ta chết rồi nàng sẽ rất thương tâm đó, sao ta có thể nỡ để cho nàng phải thương tâm chứ? CHo nên ta tuyệt đối sẽ không tự sát đâu. – Đường Kim ngẩn ra một lát, hắn thực sự còn chưa rõ ràng tình huống, vừa rồi đã phát sinh chuyện gì? Sao Phỉ Phỉ đột nhiên lại tức giận?
Lạc Phỉ Phỉ lại trừng mắt lườm Đường Kim, nhưng nàng không dây dưa ở vấn đề này nữa mà lập tức đi thẳng vào việc chính:
-Chuẩn bị xong chưa? Bây giờ có thể bắt đầu chữa cho gia gia chưa?
-Ờ, có thể rồi. – Đường Kim đi tới bên giường bệnh, lấy ra một viên Hồi Xuân Đan đặt vào trong tay Lạc Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, trước tiên nàng bón viên thuốc này cho gia gia đã.
-Thuốc gì thế? – Lạc Phỉ Phỉ nhìn một cái, chó chút hồ nghi hỏi.
-Phỉ Phỉ, để ta tự mình tới đi. – Lạc Bỉnh Thăng trực tiếp cầm lấy viên thuốc trong tay Lạc Phỉ Phỉ, bỏ vào miệng một cái rồi trực tiếp nuốt xuống.
Đường Kim cũng không chần chừ, bàn tay vừa mở, một đạo bạch quang bắn ra, chính là Hiểu Hiểu đã bay ra ngoài và ẩn mình phía sau gáy Lạc Bỉnh Thăng, bắt đầu hấp thu độc tố trong người ông.
Tiếp theo đó Đường Kim liền lấy ra một bao thuốc bột đưa cho Lạc Kiến Quốc:
-Lạc thú thúc, trong này có tất cả 7 gói thuốc, mỗi ngày trước khi đi ngủ dùng nước nóng pha cho Lạc gia gia uông một gói, 7 ngày sau gia gia cơ bản sẽ hồi phục lại bình thường.
-được. – Lạc Kiến Quốc lập tức nhận lấy.
Trong phòng phút chốc trở nên yên tĩnh, Lạc Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Bỉnh Thăng, nàng không biết có phải mình ảo tưởng không, bởi vì nàng thấy sắc mặt của gia gia đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến hóa, chẳng bao lâu sau sắc mặt ông từ trắng xanh trở nên hồng nhuận.-Có phải tình huống của gia gia đang tốt lên không? – qua một phút sau, Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được kéo tay Đường Kim nhỏ giọng hỏi.
-Thân ái, nhiều nhất nửa giờ nữa gia gia có thể rời giường tự mình đi lại rồi. – Đường Kim nhân cơ hội ôm lấy vòng eo mềm mại của Lạc Phỉ Phỉ, khẽ phà vào tai nàng nói.
-Ngươi nói thật? – Lạc Phỉ Phỉ có chút nghi hoặc, còn có chút kích động, cho nên mới căn bản không ý thức được mình và Đường Kim đang ở trong một tư thế rất thân mật.
-Đương nhiên là thật, không bằng chúng ta cược một cái đi? – Đường Kim lại bắt đầu muốn cá cược.
-Cược gì? – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng.
-Nếu như nửa tiếng sau gia gia có thể tự mình đi lại được, nàng chủ động hôn ta một cái nhé! – Đường Kim tiếp tục phà vào tai Lạc Phỉ Phỉ, nhỏ giọng nói.
-Nếu không thì sao? – Lạc Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, tên hỗn đàn này lần nào cũng nghĩ cách để phi lễ nàng.
-Nếu không thể thì ta sẽ chủ động hôn nàng một cái chứ sao! – Đường Kim lập tức đáp.
-Ngươi nghĩ ngon quá ha? – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được hung hăng véo vào eo Đường Kim một cái, chỉ tiếc là nàng rất nhanh đã phát hiện Đường Kim tựa hồ không biết đau là gì.
Khẽ ngừng một chút, Lạc Phỉ Phỉ nói tiếp:
-Nếu như hết nửa tiếng mà gia gia ta không thể tự mình đi lại được, sau này ngươi đừng có tới làm phiền ta nữa!
-Thân ái,ta đây là quan tâm nàng, sao lại thành làm phiền rồi? – Đường Kim cười hì hì.
-Vậy ta không cần sự quan tâm của ngươi, vậy được chưa hả? – Lạc Phỉ Phỉ buồn bực nói, tên hỗn đản này làm nàng không có biện pháp nào hết, năm đó nàng hận không thể giết hắn, nhưng tên hỗn đản này lại hết lần này tới lần khác cứu mạng nàng, làm nàng không thể nào hạ thủ được, nhưng hắn không hề biết hối cải, mấy năm nay lại tiếp tục phi lễ nàng, hoàn toàn không có coi nàng là nữ nhân của hắn, muốn giết lại giết không được, nàng thực sự là không biết làm thế nào cho phải.
-Thân ái à, bất luận phát sinh chuyện gì, cho dù biển cạn núi mòn, sơn băng địa liệt ta cũng sẽ vẫn luôn quan tâm tới nàng. – Đường Kim trịnh trọng nói.
-Ngươi! - Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút cứng họng:
-Vừa rồi là ngươi cố tình khí dối ta có phải không?
-Tuyệt đối không phải… - Đường Kim còn chưa nói hết thì đã cảm nhận được gì đó, vội vàng duỗi tay ra, một đạo bạch quang rơi vào trên tay hắn, hắn buông Lạc Phỉ Phỉ ra rồi nhanh chóng nói:
-Thân ái à, ta ra ngoài một chút, lập tức sẽ quay lại ngay.
Đường Kim nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, đang chuẩn bị thuấn di về Ninh Sơn đưa Hoa Hoa về bên cạnh Tần Khinh Vũ thì bên cạnh hắn bỗng nhiên truyền tới một thanh âm:
-Xin hỏi vị này có phải là bạn trai của Phỉ Phỉ không?
Chương 825: Nơi định tình của chúng taĐường Kim quay đầu lại liền thấy một nam tử cao lớn anh tuấn, hắn có chút không vui hỏi:
-Ngươi là ai?
-Ta là Bành Dật Phong, bạn của Phỉ Phỉ. – nam tử cao lớn anh tuấn này chính là Bành Dật Phong, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười khẽ, nhìn bề ngoài như đang vui, hiển nhiên tuy hắn đã rời khỏi phòng bệnh nhưng cũng không đi xa mà núp ở một bên đợi kẻ gọi là bạn trai của Lạc Phỉ Phỉ xuất hiện.
-Đừng nghe hắn nói lung tung, hắn không phải là bạn ta! – đúng lúc này thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ cũng truyền tới, nàng vừa mới ra khỏi cửa phòng thì liền phát hiện Bành Dật Phong vẫn chưa có rời đi, điều này làm nàng bực mình không thôi, tên gia hỏa này sao lại đáng ghét như vậy chứ?
-Thân ái à, tên gia hỏa đáng ghét lúc nãy nàng vừa nói không phải là hắn chứ? – Đường Kim nhìn Bành Dật Phong một cái, thuận tay ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ, tùy ý nói.
-Chính là hắn, hắn rất đáng ghét, ta sớm đã nói không thích hắn rồi, hắn vẫn hết lần này tới lần khác tới nhà ta cầu hôn, mỗi lần ta về nhà hắn đều mò tới cửa, bình thường suốt ngày lấy lòng cha mẹ và gia gia ta, làm bọn họ rất thích hắn. – Lạc Phỉ Phỉ lần lượt nói:
-Ta chưa gặp ai đáng ghét hơn hắn cả.
-Ờ, vậy để ta làm thịt hắn là được rồi! - Đường Kim hời hợt nói.
-Này, đợi đã, ngươi không được làm bừa! – Lạc Phỉ Phỉ vội vàng can ngăn:
-Tên gia hỏa này lai lịch khá lớn, hơn nữa cha mẹ ta đều thích hắn, chúng ta không cần để ý tới hắn là được rồi, ngươi đừng có gây gổ đánh nhau với hắn.
-Như vậy à, vậy thì đợi lúc cha mẹ nàng không có ở đây ta giải quyết hắn cũng được. – Đường Kim hời hợt nói, cuối cùng hắn còn cao giọng:
-Này, tên gia hỏa Bành Dật Phong kia, Phỉ Phỉ nhà ta rất ghét ngươi, nàng không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi muốn tự mình cút hay để ta đạp một cái cho ngươi cút?
Đối mặt với lời nói hung hăng vô lễ của Đường Kim, Bành Dật Phong một chút cũng không nổi nóng, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười:
-Nếu Phỉ Phỉ đã không muốn nhìn thấy ta thì ta tự nhiên sẽ rời đi, ta chẳng qua chỉ muốn gặp bạn trai của nàng xem hắn là người thế nào thôi, bây giờ gặp được rồi, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm.
Dừng một chút, Bành Dật Phong lại khẽ cười với Lạc Phỉ Phỉ một cái:
-Phỉ Phỉ, vậy ta không làm phiền các người nữa, cáo từ!
Dứt lời Bành Dật Phong dứt khoát quay người rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
-Ừm, để tên ngu ngốc này sống thêm vài ngày nữa đi. – Đường Kim lẩm bẩm một câu rồi quay sang tươi cười với Lạc Phỉ Phỉ:
-Thân ái à, ta đưa nàng tới một nơi đặc biệt nhé!
-Nơi nào? – Lạc Phỉ Phỉ hời hợt hỏi.
-Đương nhiên là nơi định tình của chúng ta rồi. – nói đoạn Đường Kim liền ôm Lạc Phỉ Phỉ cùng biến mất.
-Đường Kim, ngươi là tên hỗn đản, đồ thần kinh, có quỷ mới định tình cùng ngươi ở nơi này… - một giây sau Lạc Phỉ Phỉ lập tức tan vỡ, đây là loại người gì chứ, hắn đưa nàng tới nhà xác, hơn nữa còn chính là nơi mà nàng bị cướp mất nụ hôn đầu!
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, nếu như nàng và Đường Kim thực sự có tình cảm gì đó thì nơi này đúng là nơi định tình của hai người, bởi vì chính tại nơi đây nàng đã bị tên hỗn đản Đường Kim cưỡng hôn, điều này vẫn luôn làm nàng canh cánh trong lòng, nhà xác a, trên thế giới này liệu có nữ nhân nào bi kịch giống nàng, bị nam nhân cướp mất nụ hôn đầu ở cái nơi quỷ quái này không?
Đường Kim khẽ mở bàn tay một cái, Hoa Hoa tự động bay đi, sau đó hắn mới cười hì hì nói:
-Được rồi, Phỉ Phỉ thân ái, ta biết nàng càng thích một nơi hơn, chúng ta tới đó đi!
Thuấn di thêm lần nữa, Đường Kim ôm theo Lạc Phỉ Phỉ đi vào trong một phiến rừng rậm, lần trước lúc tương phùng ở đây, cả cánh rừng này đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng mà lần này nơi này đã có ánh mặt trời.
-Thân ái à, thật ra nàng nói rất đúng, nơi này mới tính là nơi định tình chính thức của chúng ta. – Đường Kim ôm Lạc Phỉ Phỉ ngồi xuống bên dưới một gốc cây đại thụ:
-Lúc đó chính dưới gốc cây này nàng nằm trong lòng ta sau đó ngủ thiếp đi.
Lần này Lạc Phỉ Phỉ không có mắng Đường Kim, nhìn cảnh vật có chút quen thuộc xung quanh, nàng bắt đầu có chút trầm mặc, nàng xác thực là không thể quên được nơi này, chính tại đây nàng đã mất đi vài chiến hữu, cũng chính tại đây nàng vô tình gặp lại Đường Kim, cho dù đối với nàng mà nói thì đó không phải là một ngày tốt lành, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, so với phần kí ức tồi tệ trong nhà xác thì nơi này kì thực cũng có thể coi là mộ nơi tuyệt diệu.
Nàng vẫn còn nhớ lần đó mình đã ngủ thiếp đi trong lòng Đường Kim, điều này đã làm nàng day dứt trong cả một quãng thời gian dài sau đó, nàng không hiểu tại sao mình lại có thể ngủ trong lòng hắn.
Nàng biết lúc đó mình rất mệt, nhưng có mệt hơn nữa cũng không thể tùy ý ngủ trong lòng một nam nhân, trừ khi trong tiềm thức của nàng rất tín nhiệm hắn, nhưng ngặt nỗi dù thế nào nàng cũng sẽ không cho rằng mình sẽ tín nhiệm tên hỗn đản này, sao nàng có thể tin tưởng một tên hỗn đản lúc nào cũng tìm cách chiếm tiện nghi của mình chứ?
-Lần đó ngươi thật sự là vô tình đi qua nơi này sao? – Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên hỏi.
-Thân ái à, nếu ta cố ý tới thì cần gì phải chọn lúc thân thụ trọng thương chứ? – Đường Kim lười biếng đáp.
-Lẽ này trên đời này thực sự có duyên phận sao? – thanh âm mộng mị nhỏ như muỗi kêu của Lạc Phỉ Phỉ vang lên.
Rất nhiều lúc nàng đều cho rằng duyên phận giữa nàng và Đường Kim thực sự là quá kì dị, tại nơi như phiến rừng rậm này cũng có thể gặp được nhau, điều này tuyệt đối không bình thường, đương nhiên nhiều lúc nàng cũng cho rằng duyên phận giữa nàng và hắn giống như nghiệt duyên trong truyền thuyết hơn.
-Thân ái à, duyên phận tuyệt đối là có, kiếp này của chúng ta đã được chú định là sẽ ở bên nhau. – Đường Kim trịnh trọng nói.
-Nếu như chúng ta thực sự có duyên phận, vậy tại sao đến lúc đó chúng ta mới gặp nhau? – Lạc Phỉ Phỉ dùng một thanh âm có chút khác thường nói:
-Nếu như ta gặp được ngươi sớm hơn, ca ca của ta có lẽ đã không phải chết.
Trên mắt Lạc Phỉ Phỉ xuất hiện một tia bi thương, ca ca bị hại làm nàng đến bây giờ vẫn khó mà buông xuống đc, có lúc nàng còn đem nỗi oán hận đó hận cả lên người Đường Kim, tại sao tên hỗn đản này không xuất hiện sớm một chút? Cho dù nàng biết mình không có đạo lý lấy chuyện này ra oán hận Đường Kim, nhưng nhiều lúc nàng vẫn nhịn không được mà có suy nghĩ như vậy.
Đường Kim ôm chặt vòng eo của Lạc Phỉ Phỉ, để nàng ngồi lên đùi mình, hai người mặt đối mặt, tư thế vô cùng thân mật. Khẽ ngửi mùi hương hoa nhài tỏa ra từ trên người nàng, nhìn cặp tuyết phong cao vút vươn tay là tới kia, cảm thụ được độ đàn hồi phong mãn của bờ mông nàng, ngữ khí của Đường Kim trở nên vô cùng nghiêm túc và trang trọng:
-Phỉ Phỉ, ta biết nàng rất đau lòng, nhưng cái chết của anh trai nàng mới đổi lấy cho chúng ta cơ hội được gặp nhau, chúng ta không phải là nên chân trọng phần duyên phận khó có được này sao? nàng nói xem có phải không?
Chương 826: Ta muốn chịu trách nhiệm đến cùng với nàngĐể có thể triệt để chinh phục Lạc Phỉ Phỉ trong lần này, Đường Kim có thể nói là đã lôi hết tuyệt kĩ của mình ra, đến là cái chết của Lạc Phong Vũ cũng bị hắn đem ra làm lá chắn.
-Đường Kim a Đường Kim, ngươi bây giờ đúng là không thuần khiết nữa rồi! – trong lòng Đường Kim âm thầm cảm khái, loại chiêu thức này đến bản thân hắn còn thấy mình vô sỉ.
Đương nhiên nghiêm túc mà nói thì hắn nói cũng không sai, nếu như Lạc Phong Vũ không chết ở Ninh Sơn thì hắn và Lạc Phỉ Phỉ không biết tới bao giờ mới gặp được nhau, nói không chừng cả đời này cũng không gặp cũng nên, từ trên phương diện này mà nói, xác thực là Lạc Phong Vũ đã tác thành cho hai người.
Lạc Phỉ Phỉ không có lên tiếng, nàng chỉ dùng ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim, không biết là đã thấu triệt tâm tư của Đường Kim hay là đã bị Đường Kim đả động, tóm lại là ánh mắt của nàng rất kì quái, để cho đến cả Đường Kim cũng bắt đầu cảm thấy sởn gai ốc trong lòng, hắn sẽ không khéo quá hóa vụng chứ?
-Không thể nào, thiên tài vĩ đại như ta là sao có thể phạm sai lầm được. – Đường Kim lập tức an ủi bản thân, sắc mặt lại hồi phục như thường, chỉ là cánh tay ôm Lạc Phỉ Phỉ vô thức siết càng chặt hơn.
Mãi đến ba phút sau, Lạc Phỉ Phỉ mới lên tiếng, mà lúc này ánh mắt quái dị của nàng mới biến mất, thanh âm cũng rất bình tĩnh:
-Chúng ta quay về phòng bệnh đi.
-Ok, gia gia chắc cũng đã rời giường được rồi. – Đường Kim gật đầu một cái rồi ôm Lạc Phỉ Phỉ đứng dậy, thuấn di một cái trực tiếp xuất hiện trong phòng bệnh của Lạc Bỉnh Thăng.
-Haha, khỏi rồi, thật sự khỏi rồi, tiểu tử Đường Kim kia thật có bản lĩnh… - còn chưa vào bên trong đã nghe thấy thanh âm khí khái mười phần của Lạc Bỉnh Thăng.
Lạc Phỉ Phỉ nhất thời mừng rỡ không thôi, vùng ra khỏi vòng tay của Đường Kim, xông thẳng vào trong phòng bệnh:
-Gia gia, người thực sự khỏi rồi sao?
Mới có ngắn ngủi mười mấy phút tinh thần khí của Lạc Bỉnh Thăng đều đã có biến hóa rất lớn, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt có thần, hơn nữa ông đã có thể xuống giường, bình ô xi sớm đã bị ông tự mình lấy ra.
-Phỉ Phỉ, Đường Kim đâu? Tên tiểu tử này đúng là có bản lĩnh, không chê vào đâu được, mới một lát mà ta đã cảm thấy mình trẻ ra bao nhiêu tuổi, haha, ta thực sự có thể nhìn thấy các ngươi sinh con đẻ cái rồi, các ngươi tốt nhất nên đẻ tám đứa mười đứa cho ta, tổ hợp lại thành một đội bóng… - Lạc Bỉnh Thăng bây giờ cũng đang vô cùng cao hứng, kì thực trước mặt sinh tử, không có ai có thể hoàn toàn xem nhẹ nó cả, mà một lão nhân đột nhiên phát hiện mình trẻ ra bao nhiêu tuổi, ông ta có bao nhiêu vui vẻ thì chúng ta không cần nghĩ cũng biết rồi, cho dù là tướng quân như Lạc Bỉnh Thăng cũng không thể nào bình tĩnh nổi, lần này ông chẳng khác gì một đứa bé vui vẻ ăn
mừng cả.
-Gia gia, kì thực ta không ngại cùng Phỉ Phỉ sinh hai đội bóng, một đội tuyển nam, một đội tuyển nữ đâu. – Đường Kim bước vào trong phòng, cười hì hì nói.
-Không sai không sai, chủ ý hay lắm, haha! – Lạc Bỉnh Thăng lập tức biểu thị tán thành.
Đáng thương cho Lạc Phỉ Phỉ sắc mặt đỏ bừng, vừa tức giận lại vừa bất lực, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim, không có biện pháp a, nàng không thể trừng mắt nhìn gia gia của mình được.
-Cái đó, gia gia, ta biết người hiện tại đang rất cao hứng, kì thực ta không nên tạt nước lạnh vào lúc này, nhưng mà thân thể của người còn chưa có hoàn toàn hồi phục, cho nên tạm thời không nên quá kích động, đợi 7 ngày sau bệnh của người mới được trị tận gốc, cho nên mấy ngày này tốt nhất là người nên hảo hảo tĩnh dưỡng, đương nhiên người cũng có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. – Đường Kim nói.
-Được, ngươi nói thế nào thì thế ấy! – lúc này Lạc Bỉnh Thăng đối với Đường Kim tín nhiệm không cần phải nói:
-Kiến Quốc, mau giúp ta an bài một chút, ta muốn lập tức ra viện.
-Cha, không cần gấp như vậy, hay là để bệnh viện kiểm tra lại một chút đi. – Lạc Kiến Quốc vội vàng nói.
-Kiểm tra cái gì mà kiểm tra? Ta tin Đường Kim! – Lạc Bỉnh Thăng lập tức phủ quyết:
-Nơi này ta nằm chán lắm rồi, ta muốn về ngay lập tức!-Vậy được, ta lập tức đi an bài! – Lạc Kiến Quốc cũng không dám nói gì thêm mà chỉ gật đầu đáp ứng.
-Đường Kim, mấy ngày nay ngươi có thời gian không? Nếu rảnh thì cùng chúng ta về nhà đi, ở lại Lạc gia chơi mấy ngày. – Lạc Bỉnh Thăng nói với Đường Kim.
Nghe được lời này Lạc Phỉ Phỉ vội vàng nháy mắt liên tục với Đường Kim, hiển nhiên là không muốn hắn đáp ứng.
-Gia gia, kì thực ta vẫn còn có việc phải làm, hay là như vầy, lát nữa ta và Phỉ Phỉ cùng nhau về Lạc gia kiểm tra chỗ thuốc mà tên lang trung kia bốc cho người, sau đó sợ rằng ta phải rời đi rồi. – thật ra Đường Kim cũng không muốn ở lại Lạc gia, nguyên nhân rất đơn giản, nhiều người ở nhà như thế, hắn không tiện hạ thủ với Lạc Phỉ Phỉ a!
-Được, ta cũng không cưỡng cầu các ngươi! – Lạc Bỉnh Thăng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lạc Phỉ Phỉ một cái, sau đó tiếp tục nói:
-Tên tiểu tử ngươi cũng đừng có giả vờ có việc bận, ta nhìn thấy Phỉ Phỉ nháy mắt với ngươi rồi, hai người các ngươi không muốn ở lại trong nhà phải không? Được, vậy các ngươi cùng nhau tới khách sạn đi.
-Gia gia, ta… - Lạc Phỉ Phỉ nhất thời há hốc miệng, đây không phải là ý muốn của nàng a.
-Được rồi, không cần giải thích, thanh niên các người chính là nghĩ đám lão đầu chúng ta vướng víu. – Lạc Bỉnh Thăng phất tay:
-Phỉ Phỉ, ngươi cũng không cần đưa Đường Kim về lấy thuốc nữa, hai ngươi tìm khách sạn ở trước đi, đợi ta về đến nhà sẽ cho người đưa thuốc tới khách sạn.
-Vâng, gia gia! – Lạc Phỉ Phỉ có chút bất lực, chỉ có thể vừa kéo tay Đường Kim vừa trừng mắt nhìn hắn:
-Đi thôi!
-Gia gia, Lạc thúc thúc, Châu a di, hẹn gặp lại a! – Đường Kim theo Lạc Phỉ Phỉ đi ra khỏi phòng bệnh, hắn cười rất tươi, trong lòng thì âm thầm cảm khái, Lạc Bỉnh Thăng đúng là người tốt a, giúp hắn một việc lớn như thế!
Lạc Phỉ Phỉ kéo Đường Kim ra khỏi phòng bệnh sau đó liền buông hắn ra, bực mình nói:
-Này, ngươi không cần ở khách sạn nữa đâu, ngươi không phải có thể biến thân rất nhanh sao, trực tiếp về Ninh Sơn đi!
-Phỉ Phỉ, nàng muốn cùng ta về nhà sao? Không thành vấn đề, chúng ta đi thôi! – Đường Kim lập tức đáp.
-Ngươi đi một mình, ta không muốn đi cùng ngươi! – Lạc Phỉ Phỉ bực mình nói.
-Như vậy sao được? – Đường Kim lắc đầu:
-Thân ái à, ta phải chịu trách nhiệm với nàng, ta không thể bỏ rơi nàng được, yêu chán rồi bỏ không phải là tác phong của ta, ta muốn chịu trách nhiệm đến cùng!
-ai cần ngươi chịu trách nhiệm? – Lạc Phỉ Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim.
-Phỉ Phỉ, ta biết nàng rất yêu ta, nàng thà hi sinh vì ta, không cần danh phận, nhưng ta không phải là loại người đó, ta nhất định sẽ… - Đường Kim bắt đầu bát nháo giả bộ tình thâm nghĩa trọng.
Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa:
-Dừng, chúng ta đi khách sạn là được chứ gì!
-Thân ái à, như vậy mới phải chứ, à phải rồi, nàng muốn tới khách sạn nào? – Đường Kim cười hì hì hỏi.
Lạc Phỉ Phỉ đang định nói gì thì mày liễu bỗng nhíu lại, bởi vì nàng đã nhìn thấy có hai cảnh sát đang đi tới bên này, hơn nữa hai người đều đang nhìn chằm chằm vào Đường Kim, tựa hồ nhận ra hắn.
-Ngươi, mau xuất trình chứng minh thư! – hai tên cảnh sát tới trước mặt Đường Kim, một tên trong đó dùng ngữ khí ra lệnh nói.
Chương 827: Đểu hơn cả ngươi-Có chuyện gì thế, các ngươi là người của cảnh cục nào? – Lạc Phỉ Phỉ có chút không vui nói.
-Vị tiểu thư này, chúng ta là người của đội cảnh sát hình sự Lạc Bắc, có người đang bắt một tên tội phạm bị truy nã, mong cô đừng gây trở ngại cho người thi hành công vụ. – hai cảnh sát một già một trẻ, tên già hơn khoảng hơn 40 tuổi, tên còn lại khoảng ngoài 20, kẻ ra lệnh cho Đường Kim lấy chứng minh thư ra là tên cảnh sát thanh niên kia, còn người nói chuyện với Lạc Phỉ Phỉ là tên cảnh sát trạc tuổi nhìn có trọng ổn trọng hơn này.
-Tội phạm truy nã? – Lạc Phỉ Phỉ càng bực mình:
-Các ngươi đi truy nã tội phạm thì liên quan gì tới chúng ta?
-Vị tiểu thư này, việc này vốn không liên quan tới cô, nhưng đồng bạn của cô lại rất giống với tên tội phạm truy nã kia. – tên cảnh sát trẻ tuổi khẽ hừ một tiếng, vừa nói chuyện vừa lấy ra một bức tranh chân dung đưa cho Lạc Phỉ Phỉ và Đường Kim xem:
-Các người tự mình nhìn đi, không thấy người trong ảnh rất quen mắt sao?
Lạc Phỉ Phỉ và Đường Kim cùng nhìn chằm chằm vào bức chân dung, sau đó cả hai đều ngẩn ra, trên đời này có việc trùng hợp như vậy sao? bức họa này nào chỉ có quen mắt không thôi, đây căn bản là bức vẽ Đường Kim a!
-Người này phạm tội gì? – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được hỏi.
-Vị tiểu thư này, kẻ này tội ác cùng cực, hiềm nghi nghiềm lần cướp của hiếp dâm, ta khuyên cô nên cẩn thận một chút. – trung niên cảnh sát lên tiếng nói, cuối cùng mới quay sang phía Đường Kim:
-Còn về ngươi, phiền ngươi theo chúng ta về cục một chuyến!
Hiếp dâm?
Lạc Phỉ Phỉ vô thức nhìn Đường Kim một cái, tên hỗn đản này cưỡng hôn nàng cũng không phải một hai lần rồi, lẽ nào hắn còn có sở thích đặc biệt kia? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tên gia hỏa này thực sự tà ác như thế thì bây giờ nàng làm sao vẫn còn nguyên vẹn được?
Trầm tư một lúc, Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng cho rằng điều này không có khả năng, tuy rằng tên hỗn đản này rất đểu, nhưng việc hiếp dâm hay cướp của thì hắn nói thế nào cũng không cần phải làm thế.
-Ta nghĩ chắc các người nhầm người rồi, ta là Lạc Phỉ Phỉ của Lạc gia, đây là bạn trai ta, chàng sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế. – Lạc Phỉ Phỉ quyết định tin tưởng Đường Kim, nói tên gia hỏa này giết người nàng còn tin, nói hắn hiếp dâm thì nàng hoàn toàn không tin.
-Lạc tiểu thư, cho dù hắn có là bạn trai của cô thì cũng không thể nó hắn không có hiềm nghi, tối mùng 6 tết ở Lạc Bắc chúng ta có một nữ tử độc thân bị làm nhục, cái này là do người bị hại vẽ ra, ta nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ? – trung niên cảnh sát trầm giọng nói:
-Ta hi vọng Lạc tiểu thư sẽ không bị người lừa gạt, cũng đừng bao che cho nghi phạm, nếu như hắn thực sự vô tội, vậy chúng ta tự nhiên sẽ thả hắn.
-Mùng 6 tết? Cái này không thể… - Lạc Phỉ Phỉ dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhưng không đợi nàng nói hết thì kiều đồn của nàng đã bị Đường Kim vỗ nhẹ một cái:
-Phỉ Phỉ, không cần nói nữa, ta đi cùng với bọn họ về đồn là được.
-Ngươi… - Lạc Phỉ Phỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đường Kim, sau đó mới gật đầu:
-Được, vậy ta đi cùng ngươi.
-Lạc tiểu thư, cô không cần đi cùng đâu. – trung niên cảnh sát nói.
-Các người bắt bạn trai của ta về cục cảnh sát, ta có thể không đi cùng sao? – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng.
-Nếu Lạc tiểu thư đã yêu cầu như thế thì ta cũng không có ý kiến. – trung niên cảnh sát cũng không có ngăn lại, đồng thời lấy ra một cái còng tay nhìn Đường Kim nói:
-Ngươi tự mình đeo hay để ta giúp ngươi?
-Thân ái à, nàng giúp ta đi, ta chỉ nguyện ý bị mỹ nữ bắt mà thôi. – Đường Kim nhìn Lạc Phỉ Phỉ cười hì hì.
Lạc Phỉ Phỉ lườm Đường Kim một cái, sau đó mới lấy còng số 8 còng tay hắn lại, tiếp theo dưới sự dẫn dắt của hai tên cảnh sát, hai người đi bộ thêm vài trăm mét nữa rồi cùng nhau ngồi lên một chiếc xe cảnh sát.
Hai tên cảnh sát ngồi phía trước lái xe, Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cùng ngồi ở hàng ghế sau. Xe vừa nổ máy thì Lạc Phỉ Phỉ đá ghé sát tai Đường Kim nói:
-Có phải ngươi sợ bọn chúng biết chuyện của mình với Băng Di không?
-Băng Di? – Đường Kim ngẩn ra:
-Phỉ Phỉ, việc này có liên quan tới Băng Di à?
-Ngươi đừng tưởng ta không biết, tối mùng 6 tết ngươi hú hí với Băng Di, tin nóng về bạn trai của Băng Di lúc trước ta cũng đã xem qua. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng:
-Ngươi chỉ cần để Băng Di tới làm chứng là có thể thoát khỏi hiềm nghi rồi, nhưng ngươi lại lựa chọn cùng bọn chúng về cục cảnh sát, đây không phải là muốn bảo hộ nàng ta sao?
Đường Kim nhất thời có chút cạn lời, nửa ngày sau mới thấp giọng nói:
-Thân ái, nàng thực sự nghĩ nhiều rồi, căn bản không có chuyện như thế.
-Vậy là chuyện gì? – Lạc Phỉ Phỉ hiển nhiên là không tin.
-Bức họa kia giống như là vừa mới được vẽ cách đây không lâu. – Đường Kim ghé sát vào tai Lạc Phỉ Phỉ, nhanh chóng giải thích:
-Cũng đồng nghĩa với việc tội phạm bị truy nã chỉ là cái cớ mà thôi, có người muốn chơi ta, ta thấy quá nửa là tên Bành Dật Phong ngu ngốc kia, ta vừa mới tới đây, có đắc tội thì cũng chỉ đắc tội với mỗi mình hắn, cho nên ta mới cố ý đáp ứng theo bọn chúng về cục, ta muốn xem rốt cục bọn chúng muốn giở trò gì mà thôi.
-Thật sao? – Lạc Phỉ Phỉ có chút mê hoặc, nàng không nghĩ tới Đường Kim nhìn háo sắc vậy mà cũng thông minh ra phết.
-Đương nhiên là thật, loại người muốn làm hại ta vẫn là nên sớm giải quyết triệt để thì tốt hơn. – Đường Kim nhẹ nhàng nói:
-Chỉ là bây giờ còn chưa xác định được mà thôi, gần đây người muốn gây sự với ta rất nhiều, nói không chừng lại là người khác, cho nên ta mới làm rõ tình huống trước rồi tính tiếp.
-Theo ngươi nói thì quá nửa là Bành Dật Phong rồi. – Lạc Phỉ Phỉ nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói:
-Tên gia hỏa đó lúc nào cũng đóng giả người tốt, ta cũng không có thời gian điều tra chuyện xấu của hắn, nhưng ta vẫn luôn có cảm giác hắn rất ngụy tạo, sau lưng nói không chừng là kẻ đểu cáng.
Cuối cùng Lạc Phỉ Phỉ còn bổ sung một câu:
-Đểu hơn cả ngươi!
-Thân ái, ta không đểu chút nào, ta rất lương thiện a! – Đường Kim làm bộ oan ức.
Lạc Phỉ Phỉ mắt trắng dã nhìn Đường Kim, nàng thật là lười để ý tới hắn, hắn mà lương thiện sao? Xem nàng là tiểu la lị 3 tuổi chắc!
Đại khái khoảng mười phút sau, chiếc xe cảnh sát dừng lại, Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ lần lượt xuống xe thì phát hiện mình đã ở trong cục cảnh sát Lạc Bắc.
-Đi vào đi! – tên cảnh sát trẻ tuổi dùng ngữ khí ra lệnh nói với Đường Kim.
Đường Kim cũng lười lên tiếng, hắn trực tiếp theo hai tên cảnh sát đi vào bên trong, sau đó bị chúng đưa vào trong phòng thẩm vấn, còn về Lạc Phỉ Phỉ tất nhiên là phải đứng đợi ở bên ngoài rồi.
-Ngồi xuống! – thấy Đường Kim vẫn đứng đó, tên cảnh sát trẻ tuổi thét lên một tiếng.
Đường Kim bày ra một bộ dáng thật thà, giả vờ lập tức ngồi xuống, tên cảnh sát trẻ tuổi thấy Đường Kim nghe lời như thế thì đắc ý không thôi, theo hắn thấy thì Đường Kim đang biểu hiện vẻ sợ hãi.
Hắn không có ngồi ngay xuống mà trước tiên đem camera tắt đi, lúc này Đường Kim cũng biết là thẩm vấn chân chính đã bắt đầu, đương không phải là hai tên cảnh sát này thẩm vấn hắn mà là hắn bắt đầu thẩm vấn hai tên cảnh sát này. Thẩm vấn ngược cảnh sát trong phòng thẩm vấn tuyệt đối là một lựa chọn rất sáng tạo!
Chương 828: Thực ra bây giờ ta đã rất thật thà rồiHai cảnh sát rất nhanh đã ngồi xuống phía đối diện Đường Kim, trung niên cảnh sát kia cuối cùng cũng lên tiếng:
-Nói đi, tên gì?
-Đường Kim. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Làm nghề gì?
-Cái gì cũng đã từng làm, giết người phóng hỏa là sở trường của ta, hạ độc tán gái là sở thích hàng đầu. – Đường Kim không nhanh không chậm đáp.
Hai tên cảnh sát đều ngớ người ra, bọn hấn cũng đã từng ở trong căn phòng này thẩm vấn qua không ít người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp một tên gia hỏa vl như thế này, vừa lên đã dám thừa nhận sở trường của mình là giết người phóng hỏa.-Có đem theo chứng minh thư không? – trung niên cảnh sát tiếp tục hỏi.
-Đem. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Lấy ra. – tên cảnh sát trẻ tuổi ra lệnh.
-không lấy. – Đường Kim dứt khoát cự tuyệt.
Hai tên cảnh sát lại đơ tập 2, những tưởng tên gia hỏa này sẽ rất phối hợp, nhưng bây giờ hắn nói thế là có ý gì?
-Ngươi tốt nhất nên thật thà một chút. – tên cảnh sát trẻ tuổi nhất thời có chút phẫn nộ, hắn đứng dậy vỗ bàn một cái quát với Đường Kim.
-Bây giờ ta đang rất thật thà a! – Đường Kim khẽ ngáp một cái:
-Bỏ đi, lười lãng phí thời gian với các ngươi, ta trực tiếp vào vấn đề, ai phái các người tới gây phiền toái cho ta?
Hai tên cảnh sát đơ tập 3, loanh quanh cả nửa ngày hóa ra tên gia hỏa này đã sớm biết bọn chúng có vấn đề?
-Đường Kim, bây giờ là chúng ta hỏi ngươi, không phải là ngươi hỏi chúng ta, ngươi lập tức thành thật trả lời cho ta, nếu không… - ngữ khí của trung niên cảnh sát bắt đầu có chút ý vị uy hiếp.
Chỉ là Đường Kim đợi hắn nói xong, Đường Kim đã nhảy ngay vào mồm hắn:
-Nếu không thì sao? Có phải là như thế này không?
Vừa dứt lời thì Thiên Đạo Kinh liền dang hai tay ra, còng số tám bị hắn dật đứt, sau đó một chiếc phi tiêu hoàng kim bóng loáng xuất hiện trên tay hắn, giơ lên rồi hạ xuống.
Á! – tên cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên hét lên một tiếng thê lương, bàn tay vừa đập bàn của hắn còn chưa có thu về, chiếc phi tiêu của Đường Kim đã sinh sinh đem bàn tay của hắn ghim chặt xuống bàn.
Biến cố đột ngột này làm trung niên cảnh sát giật mình kinh hãi, hắn vội vàng đứng bật dậy, một tay mò xuống thắt lưng, nhưng vừa sờ mới biết thắt lưng mình trống rỗng, một giây sau hắn đã thấy nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình.
-Đang tìm súng à? Ở đây này. – Đường Kim cầm súng chĩa thẳng vào đầu trung niên cảnh sát:
-Ta đã nói với các ngươi rồi, giết người phóng hỏa là sở trường của ta, bây giờ các ngươi có muốn trải nghiệm một chút không?
-Ngươi ngươi…có… có gì từ từ nói… - sắc mặt trung niên cảnh sát phút chốc trở nên trắng bệch, thanh âm cũng ấp a ấp úng, hắn cuối cùng cũng ý thức được lần này mình gặp phải ngoan nhân ( kẻ ra tay độc ác) cmnr, đối mặt với nỗi sợ hãi tử vong, cho dù là cảnh sát thì cũng sẽ nhát gan như người bình thường mà thôi.
-Ngồi xuống, hai tay đặt lên trên bàn. – Đường Kim nhàn nhạt nói, sau đó mới quay đầu nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi đang đau đớn rên rỉ:
-Ngươi cũng vậy, nếu không ta cho ngươi một viên nát sọ đấy!
-Đây, đây là cục cảnh sát, ngươi đừng có làm loạn… - trung niên cảnh sát rất nghe lời ngồi xuống, hai tay đặt úp lên bàn, phút chốc mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
-Ngươi, nếu ngươi dám nổ súng những người khác sẽ nghe thấy. – tên cảnh sát trẻ tuổi cố nén đau, từ từ ngồi xuống, đem một tay còn lại cũng đặt lên bàn, sợ hãi nhìn Đường Kim uy hiếp.
Đường Kim lại phóng ra thêm một chiếc phi tiêu Hoàng Kim, đem cánh tay còn lại của tên cảnh sát trẻ tuổi ghim nốt xuống bàn.
-Aaaa… - tên cảnh sát trẻ tuổi lại gào lên thảm thiết.
-Ngươi xem, ngươi kêu gào thê thảm như thế đều không có ai tới đây, ngươi đừng tưởng ta không biết các ngươi đã đặc biệt chọn một căn phòng cách âm! – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Còn nữa, cho dù có người nghe được động tĩnh ở đây thì các ngươi cũng đã sớm dặn dò bọn họ, bất luận trong này có động tĩnh gì cũng sẽ không có người tiến vào, hừ, các người tám phần là muốn tra tấn ta ở trong này có phải không?
-Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? – trung niên cảnh sát sợ hãi hỏi.
Đường Kim không có lập tức đáp mà chỉ lấy ra một bó phi tiêu Hoàng Kim đặt lên bàn, dạt từng cái một ra bắt đầu đếm:
-Một cái, hai cái…ờ tổng cộng có mười hai cái, vừa đủ dùng!
Ngẩng đầu nhìn trung niên cảnh sát, Đường Kim chậm rãi nói:
-Nhìn thấy chưa hả? Chỗ này có 12 cái phi tiêu, ta định sẽ đem chúng dùng trên tay ngươi, trước tiên giống như hắn, ghim hai mu bàn tay trước, sau đó là mười ngón tay , mỗi ngón một cái, vừa đủ 12 cái, ngươi thấy kế hoạch này thế nào?
Sắc mặt trung niên cảnh sát càng trở nên tái nhợt, từng hạt mồi hôi lạnh từ trên chán ròng ròng chảy xuống, người ta thường nói thập chỉ liên tâm ( mười ngón tay liền với tim), loại thống khổ đó kinh khủng như thế nào, hắn thực sự không dám nếm thử.
-Ngươi, ngươi muốn biết điều gì? – trung niên cảnh sát run rẩy hỏi.
-Ta muốn biết gì sao? vừa rồi không phải là ta đã hỏi rồi sao? – Đường Kim ngạc nhiên hỏi ngược lại.
-Ta , ta chỉ phụng mệnh làm việc. – trung niên cảnh sát run rẩy đáp.
-Phụng mệnh? Phụng mệnh ai? Cục trưởng của các ngươi? – Đường Kimkhông nhanh không chậm hỏi:
-Hay là tên ngu ngốc Bành Dật Phong?
-Không, không phải, không phải cục trưởng của chúng ta, cũng không phải Bành thiếu. – trung niên cảnh sát lắc đầu:
-Là cửu ca của Tam Lạc hội bảo chúng ta làm.
-Tam Lạc hội? – Đường Kim khẽ cau mày:
-Đó là thứ gì? Có quan hệ gì với Bành Dật Phong không?
-Tam Lạc hội là một bang phái của thế lực ngầm, ta cũng không biết có quan hệ gì với Bành thiếu không, với loại người ở tầng thứ như ta, căn bản không có tư cách biết việc này. – trung niên cảnh sát bắt đầu nói chuyện thông suốt hơn:
-Ta chỉ biết lần này là cửu ca đích thân đưa bức họa kia cho ta, những việc khác ta không biết gì hết.
-Ngươi có gì muốn bổ sung không? – Đường Kim quay đầu nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi kia, nhàn nhạt hỏi.
-Ta, ta biết cửu ca ở đâu. – trong mắt tên cảnh sát trẻ tuổi tràn đầy vẻ sợ hãi.
-Biết thì mau nói, đừng lãng phí thời gian của ta! – Đường Kim có chút thiếu kiên nhẫn.
-Hôm nay là ngày đại thọ 40 của tam gia Tam Lạc hội, cửu ca khẳng định sẽ tới chúc thọ, ta biết nơi tổ chức thọ yến là lầu hai khách sạn Khải Phong, ngươi chỉ cần tới đó là nhất định có thể tìm thấy cửu ca. – tên cảnh sát trẻ tuổi vội vàng nói.
-Ờ, coi như ngươi cuối cùng cũng nói ra được chút thông tin có giá trị, ta giúp người thoải mái hơn một chút vậy. – Đường Kim hời hợt nói rồi đột nhiên dùng báng súng đạp vào đầu tên cảnh sát trẻ tuổi làm hắn ựa lên một tiếng liền ngất đi, tạm thời không cảm giác được thống khổ nữa.
Quay đầu nhìn trung niên cảnh sát, Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Còn ngươi? Ngươi còn gì muốn nói với ta không?
-Không, không có, ta , ta chỉ biết có vậy thôi… - trung niên cảnh sát mờ mờ cảm thấy tình uống không ổn, thanh âm bất tri bất giác trở nên lắp bắp.
Vừa dứt lời thì từ trên đầu truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt, sau đó hắn cũng ngất đi.
Chương 829: Chưa chết thì tốtThị cục thành phố Lạc Bắc, một đám nam nữ cảnh sát đều không có chút tâm tình nào để làm việc, thỉnh thoảng ánh mắt của họ lại đổ dồn lên người một mỹ nữ mặc quân trang ngồi cách đó không xa.
Khuôn mặt của mỹ nữ mặc quân phục này không phải là nơi hấp dẫn người ta nhất, mà chính là thân hình vô cùng bốc lửa của nàng, làm cả đám nam nhân trong lòng chỉ trực chờ xông lên, không thể nào yên tâm làm việc, còn về nữ nhân thì vừa hâm mộ vừa đố kị, đều là nữ nhân, đều mặc đồng phục, nhưng tại sao cách biệt lại lớn đến thế?
Có vài nữ cành bình thường luôn tự tin vào dáng người của mình thì khi nhìn thấy mỹ nữ quân trang này đều bắt đầu cảm thấy tự ti, đúng thật là không sợ mình xấu, chỉ sợ người khác đẹp hơn mình,
Một trung niên nam tử đột nhiên vội vã bước tới, nhìn thấy Lạc Phỉ Phỉ liền vội vàng tới bên cạnh nàng:
-Lạc thiếu tá, sao cô lại tới đây? Mau mời ngồi!
Trung niên nam tử này không phải ai khác mà chính là Châu Chính Cương, cục trưởng cục cảnh sát Lạc Bắc, hắn cũng đã gặp qua Lạc Phỉ Phỉ vài lần, đặc biệt là trong sự kiện “khủng bố” lần trước do Đường Kim gây ra, mãi tới hôm nay vẫn làm Châu Chính Cương kí ức như mới.
-Châu cục trưởng, ta chỉ đi theo bạn trai của ta tới đây mà thôi. – Lạc Phỉ Phỉ nhàn nhạt nói, nói tới đây nàng nhịn không được lại nhìn về phía phòng thẩm vấn một cái, tên hỗn đản kia đi vào đã lâu như vậy rồi mà còn chưa thấy đi ra.
Đương nhiên Lạc Phỉ Phỉ không hề lo lắng cho vấn đề an toàn của Đường Kim, nếu là hai cảnh sát bình thường cũng có thể khống chế được Đường Kim thì năm đó nàng cũng không đến mức bị hắn cưỡng hôn, mà nàng đã sớm làm thịt hắn rồi.
-Thì ra là thế. – Châu Chính Cương vẫn chưa ý thức được vấn đề, vừa nói xong thì sắc mặt hắn đột nhiên khẽ biến:
-Lạc thiếu tá, cô, bạn trai cô là vị Đường tiên sinh lần trước hả?
-Đương nhiên là hắn rồi, lẽ nào Châu cục trưởng nghĩ ta có rất nhiều bạn trai sao? – Lạc Phỉ Phỉ không vui nói.
-Không phải, đương nhiên là không phải, Lạc thiếu tá đừng hiểu lầm! – Châu Chính Cương đã bắt đầu cảm thấy không ổn, bạn trai của Lạc Phỉ Phỉ tuy không phải là phần tử khủng bố nhưng hắn còn đáng sợ hơn cả phần tử khủng bố, lần trước đám người cả cảnh sát và lưu manh bị hắn phế đi cũng đã hơn trăm người, hai tổ chức đặc công lớn Tiềm Long và Ám Kiếm chỉ vì mệnh lệnh của hắn mà lập tức khai chiến tại chỗ, tên gia hỏa đáng sợ kia sao lại rảnh háng mà chạy tới cục cảnh sát của hắn chứ?
Lúc này Châu Chính Cương bắt đầu chó chút e dè:
-Lạc thiếu tá, không biết Đường tiên sinh tới đây là có chỉ thị gì?
-Châu cục trưởng, chúng ta nào dám chỉ thị các người, là hai vị cảnh quan anh dũng của các người nói bạn trai ta là tội phạm bị truy nã sau đó bắt về cục. – Lạc Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, nàng đã nhận định rằng hai tên cảnh sát kia nhất định đã bị Bành Dật Phong sai khiến, cho nên trong lòng nàng khá là bất mãn.
-Cái gì? – Châu Chính Cương nhất thời như bị sét đánh ngang tai, hắn chỉ hi vọng mình nghe nhầm:
-Lạc thiếu tá, cô, cô vừa mới nói, có người bắt Đường tiên sinh tới đây?
-Không sai, đang thẩm vấn trong phòng thẩm vấn kia kìa. – Lạc Phỉ Phỉ lạnh lùng nói.
-Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm! – lần này Châu Chính Cương đến lòng muốn chết cũng đều có, không biết tên gia hỏa đần độn nào đem tên sát tinh khủng bố kia lôi về đây? Lần trước Đường Kim thiếu chút nữa đã đốt cả cục cảnh sát, cái ghế cục trưởng của hắn đã lung lay lắm rồi, còn lần này hăn bắt đầu nghi ngờ không biết cái mạng nhỏ của mình có giữ nổi nữa không đây!
Châu Chính Cương vội vàng xong về phía phòng thẩm vấn, phanh một cái đạp thẳng lên cửa, nhưng cửa không hề mở ra, hắn vừa đạp vừa hô lên:
-Mở cửa, ta là Châu Chính Cương, mau mở cửa ra cho lão tử!
Bốn phía một phen tĩnh lặng, mọi người kinh ngạc không thôi, Châu cục trưởng làm sao thế kia? Ông lúc nào cũng bình tĩnh mà sao hôm nay lại thất thố vậy? Bộ dáng tức giận lúc này của Châu Chính Cương nhìn cứ như là nam nhân vừa mới bị cắm sừng.
Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, một thanh âm bất mãn vang lên:
-Châu Chính Cương là ai, to lắm sao?
Đám cảnh sát lập tức ngẩn ra, tên gia hỏa vừa bị đưa vào phòng thẩm vấn dường như rất thái độ bấp bênh.
Châu Chính Cương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới vội vàng xin lỗi:
-Xin lỗi, xin lỗi, Đường tiên sinh, vừa rồi ta không phải nói với anh, ta nói với hai tên ngu ngốc có mắt không tròng kia.
-Vậy sao? Vậy ông không cần nói nữa, bọn chúng không nghe thấy đâu. – Đường Kim lười biếng nói.
-Ờ, được ,được, vậy Đường tiên sinh, thật xin lỗi, anh không có việc gì chứ? – Châu Chính Cương không ngừng xin lỗi, bộ dáng khom lưng cúi gối của hắn làm không ít người trợn mắt há mồm, vô số người nhìn chằm chằm vào Đường Kim, muốn nhìn xem tên gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch gì, chỉ tiếc là nhìn cả nửa ngày nhưng cũng không ai nhận ra hắn.
-Ta có thể có việc gì được sao? – Đường Kim bất mãn nói:
-À, thuận tiện nói một chút, hai tên ngu ngốc trong cục của ngươi không có việc gì, vẫn chưa chết đâu.
-Chưa chết thì tốt, chưa chết thì tốt, cảm ơn Đường tiên sinh, cảm ơn Đường tiên sinh… - Châu Chính Cương liến thoắng nói.
Có vài cảnh sát đã nhìn thấy trong phòng thẩm vấn có hai cảnh sát đang hôn mê, nhất thời cả đám đều cạn cmn lời, người này hành hung cảnh sát mà Châu cục trưởng còn phải cảm ơn hắn, cái này… thế giới này muốn đảo loạn rồi sao?
Đường Kim cũng không thèm để ý tới Châu Chính Cương nữa mà trực tiếp tới bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ, dang tay ôm lấy thân thể nóng bỏng của nàng vào lòng, cười xán lạn:
-Thân ái, chúng ta đi thôi!
Ừ ầ ố-Ừm. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ nhàng gật đầu, nàng tự nhiên là không có chút hứng thú nào ở lại chỗ này, kì thực lúc trước nàng không muốn tới đây, chỉ là đi theo Đường Kim mà thôi.
Đường Kim rất nhanh đã ôm Lạc Phỉ Phỉ rời đi, nhìn biểu hiện của Châu Chính Cương , tất nhiên là không có ai ngu ngốc đến nỗi đi lên chặn hắn lại. Đường Kim vừa rời đi thì Châu Chính Cương cuối cùng cũng thở phào một hơi, cũng may là tên gia hỏa kia lần này không có dỡ cả cục cảnh sát xuống, về nhà phải thắp hương cảm tạ tổ tiên phù hộ mới được!
-Hỏi ra chưa? Việc này có liên quan tới Bành Dật Phong không? – vừa ra tới bên ngoài, Lạc Phỉ Phỉ đã vội hỏi.
-Còn chưa rõ, bọn chúng chỉ là lũ lâu la, cho dù có liên quan tới Bành Dật Phong thì chúng cũng không được biết. – Đường Kim hơi có chút thất vọng:
-Bọn chúng chỉ nghe chỉ thị của một tên gia hỏa gọi là cửu ca của Tam Lạc hội, phải rồi, Phỉ Phỉ, nàng biết Tam Lạc hội không?
-Tam Lạc hội? – Lạc Phỉ Phỉ khẽ nhăn mày:
-Nghe nói qua, nhưng mà cũng không quen thuộc lắm, ta từ sớm đã vào quân ngũ, mấy năm nay đại bộ phận thời gian đều ở trong quân, đối với tình huống của Lạc Bắc cũng không rõ ràng lắm, hay là để ta gọi điện hỏi gia gia xem?
-Không cần đâu, tối nay một tên gia hỏa gọi là Tam gia của Tâm Lam sẽ tổ chức đại thọ bốn mươi, người này mới 40 tuổi đã tổ chức đại thọ, ta thấy chắc hắn chẳng sống được bao lâu nữa đâu, chúng ta tới thành toàn cho hắn đi, đến lúc đó tới xem một chút, nếu hắn không thành thật thì ta sẽ cho hắn không kịp qua đại thọ 40. – Đường Kim không nhanh không chậm nói, cuối cùng lại đổi sang chủ đề khác:
-Thân ái à , nàng biết khách sạn Khải Phong ở đâu không?
Chương 830: Nàng xinh đẹp mình ta biết là được rồi-khách sạn Khải Phong? – sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ phiếm hồng, nàng lập tức lườm Đường Kim:
-Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nói linh tinh gì với gia gia là việc của ngươi, ta sẽ không ở chung khách sạn với ngươi đâu!
-Phỉ Phỉ, nàng như thế là không đúng rồi, ta và gia gia nói đều là chuyện nghiêm túc, sao lại linh tinh được chứ? – Đường Kim nghiêm trang nói:
-Còn có, bệnh của gia gia nàng còn chưa có khỏi hẳn đâu, nàng mà không nghe lời người là không tốt đâu, vạn nhất gia gia không cao hứng, trọng bệnh lại tái phát thì phải làm thế nào?
-Hỗn đản, ngươi uy hiếp ta có phải không? – Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút tức khí nhìn Đường Kim:
-Nếu ta không nghe lời ngươi, có phải là ngươi sẽ không trị khỏi bệnh cho gia gia?
-Ách, Phỉ Phỉ, nàng hiểu lầm rồi. – Đường Kim khẽ ngẩn ra, hắn thực sự không nghĩ tới việc uy hiếp Lạc Phỉ Phỉ, hắn có thể dỗ dành khí dối nữ nhân của mình, nhưng việc như uy hiếp nữ nhân của mình, hắn tuyệt đối sẽ không làm.
-Phỉ Phỉ, kì thực tâm tình của một người xác thực có thể ảnh hưởng tới bệnh tình, ta chỉ hi vọng tâm tình của gia gia tốt lên một chút, thực sự không phải là uy hiếp nàng.
-Vậy ta không nghe theo ngươi, bệnh tình của gia gia sẽ chuyển biến xấu sao? – thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
-Được rồi, đó chỉ là ta gạt nàng thôi, cho dù nàng không nghe lời thì bệnh của gia gia cũng sẽ nhanh khỏi thôi. – Đường Kim có chút phiền muộn, lần này đúng là khéo quá hóa vụng rồi.
Nhưng mà cũng may hắn còn kịp thời cứu chữa, khẽ trầm ngâm một lát, Đường Kim lại nói:
-Phỉ Phỉ, ta hỏi nàng một việc, nếu như bệnh của gia gia không thể trị được, trước khi chết người đem nàng ủy thác cho ta, nàng cũng nhất định sẽ tuân theo di nguyện của người, sau này sẽ ở bên cạnh ta, có phải không?
-Lời này của ngươi là có ý gì? – Lạc Phỉ Phỉ phẫn nộ hỏi.
-Phỉ Phỉ, ta chỉ muốn nàng biết, nếu như ta thực sự muốn có được nàng thì lúc trước chẳng cần phải chủ động chữa bệnh cho gia gai, nếu như bệnh của gia gia không trị được, nàng cũng sẽ không cho rằng ta có thể chữa khỏi cho người, như vậy ta sẽ không phải là càng dễ dàng có được nàng hơn sao? – Đường Kim dứt khoát thẳng thắn nói:
-Nhưng ta vẫn tự nguyện trị bệnh cho gia gia, chỉ bởi vì ta hi vọng nàng sẽ được vui vẻ, dù sao nàng cũng được chủ định sẽ là nữ nhân của ta, ta hi vọng mỗi nữ nhân của mình đều được vui vẻ hạnh phúc.
Lạc Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Đường Kim, vẻ phẫn nộ trong mắt dần dần tan đi, cuối cùng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, đúng như gia gia nàng từng nói, nam nhân này không phải là nam nhân tốt trong mắt nữ nhân bình thường, nhưng nàng cũng biết, lời hắn vừa nói đúng là sự thật.
Nếu như gia gia thực sự chết đi nàng sẽ rất đau lòng, trong lúc buồn tủi nàng nhất định sẽ vì di nguyện của gia gia đưa đẩy một hồi rồi cũng giao thân cho hắn, nhưng hắn không có làm như thế mà hắn đã tận tình cứu chữa cho gia gia, cho dù nàng biết mục đích cuối cùng của hắn cũng vẫn là nàng, nhưng hắn xác thực đã suy nghĩ đến cảm nhận của nàng.
Thấy biểu tình của Lạc Phỉ Phỉ, Đường Kim cũng khẽ thở ra một hơi, muốn triệt để chinh phục một mỹ nữ, không chỉ là có được thân thể của nàng không thôi, mà còn phải có được cả trái tim của nàng nữa. Nếu không mỹ nữ kia tùy thời đều có thể chạy theo người khác, chỉ có đem cả tâm hồn lẫn thể xác của nàng chinh phục triệt để thì mới không lo nàng sẽ chạy mất.
-Đi thôi, chúng ta đi khách sạn! – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng lên tiếng, nàng đứng bên đường bắt một chiếc taxi, sau đó cùng Đường Kim ngồi lên xe và nói với tài xế:
-khách sạn Khải Phong.
Xe rất nhanh đã lăn bánh, Lạc Phỉ Phỉ khẽ nhắm hờ mắt, tụa hồ có chút mệt mỏi, thấy bộ dáng nàng như vậy Đường Kim cũng không làm phiền nàng nữa.
Khách sạn Khải Phong là một trong những khách sạn năm sao nổi tiếng nhất Lạc Bắc, tuy không nằm trong khu trung tâm những cũng có một chỗ tốt đó là yên tĩnh, thích hợp cho nghỉ ngơi thư giãn, cũng thích hợp để tổ chức một vài hội nghị tập thể.
Đại khái khoảng hai mươi phút sau, chiếc taxi dừng trước cửa khách sạn Khải Phong, Lạc Phỉ Phỉ lúc này mới mở mắt ra, trả tiền xe rồi cùng Đường Kim xuống xe đi thẳng vào trong.
Tới trước quầy phục vụ, Đường Kim hỏi:
-Có phòng trăng mật không?
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ phiếm hồng nhưng nàng cũng không nói gì, nhân viên khách sạn nhìn Lạc Phỉ Phỉ một cái thì có chút ngẩn ra, sau đó rất nhanh đã hồi phục bình thường:
-Thật xin lỗi tiên sinh, phòng trăng mật chỗ chúng ta đã bị đặt hết.
-Vậy có phòng tổng thống không? – Đường Kim hỏi.
-Xin lỗi tiên sinh, cái này cũng đã bị người bao hết. – phục vụ khách sạn lắc đầu nói.
-Phòng đơn bình thường có một cái giường là được rồi. – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng lên tiếng chen vào.
-Được , tiểu thư, xin hỏi hai vị ở cùng nhau sao? – phục vụ khách sạn hỏi.
-Đúng vậy. – Lạc Phỉ Phỉ gật đầu nói.
-Vậy phiền hai vị lấy chứng minh thư ra đăng kí một chút.
Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cũng không nói gì thêm, lấy chứng minh ra, quẹt thẻ một cái, rồi lấy thẻ phòng rời đi.
Hai người vừa đi tới thang máy thì chuông điện thoại của Lạc Phỉ Phỉ bỗng vang lên.
-Cha, có chuyện gì thế? – Lạc Phỉ Phỉ lấy điện thoại ra liền phát hiện là Lạc Kiến Quốc gọi tới.
-Phỉ Phỉ, các ngươi đang ở đâu? – Lạc Kiến Quốc hỏi.
-Chúng ta tới khách sạn rồi, khách sạn Khải Phong phòng số 1208. – Lạc Phỉ Phỉ cũng không giấu diếm.
-Vậy được, đợi lát nữa ta đem thuốc của gia gia ngươi tới. – Lạc Kiến Quốc dứt lời liền cúp máy.
Cửa thang máy mở ra, Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cùng bước vào trong, rất nhanh đã lên tới tầng 12, chỉ là vừa mới bước ra khỏi thang máy thì trước mặt đã gặp phải hai người, hai nam nhân ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Hai tên này vừa thấy Lạc Phỉ Phỉ thì tròng mắt liền sáng lên, sau đó thì thầm với nhau mấy câu xì lá xì lồ mà Đường Kim nghe không hiểu.
Đường Kim chẳng buồn lên tiếng, một quyền xuất ra, một tên bị đấm bay vào thang máy, tiếp theo lại thêm một cước, tên còn lại cũng bay nốt vào thang máy, sau đó liền lắc mình tiến vào bên trong, bấm tầng 1 rồi mới lắc mình đi ra. Cửa thang máy rất nhanh bị đóng lại, đem theo hai tên nam nhân ngoại quốc xuống tầng 1, lúc này Đường Kim mới làm như không có việc gì ôm Lạc Phỉ Phỉ đi về phía phòng 1208.
-Ngươi hiểu bọn chúng nói gì sao? –Lạc Phỉ Phỉ có chút dở khóc dở cười hỏi Đường Kim.
-Không hiểu. – Đường Kim thật thà đáp.
-Bọn họ chỉ nói ta xinh đẹp mà thôi, không có nói bậy gì a. – Lạc Phỉ Phỉ có chút buồn cười nói:
-Trước khi đánh người ngươi không thể hỏi ta một tiếng được sao?
-Cho dù bọn chúng không nói bậy bạ nhưng trong lòng nhất định cũng sẽ nghĩ đến việc cướp nàng của ta, hơn nữa nàng xinh đẹp chỉ cần một mình ta biết là đủ, ta ghét nhất là bọn nói xì lá xì lồ trước mặt ta, tóm lại là do bọn chúng gợi đòn trước!
Lạc Phỉ Phỉ cạn cmn lời, tên gia hỏa này đúng là giảo biện, lý do gì cũng nghĩ ra được!
Đúng vào lúc này, một thanh âm có chút kinh ngạc đến khó tin vang lên:
-Đường Kim tiên sinh, là anh sao?
Chương 831: Nói không chừng là tới du lịchThanh âm này nghe có chút quái dị, không giống giọng điệu của người Hoa, Đường Kim vừa quay đầu lại mới phát hiện ra trước cửa một căn phòng, một mỹ nữ tóc vàng vô cùng xinh đẹp nóng bỏng đang đứng đó.
Dung mạo của mỹ nữ tóc vàng này cũng khá là tuyệt mỹ, không phân cao thấp với Lạc Phỉ Phỉ, hơn nữa dáng người của nàng cũng không hề thua kém Lạc Phỉ Phỉ, thân hình cao cao, một cặp đùi thon dài quyến rũ, bộ ngực càng là vô cùng đầy đặn, nàng chỉ khác với Lạc Phỉ Phỉ ở chỗ thời tiết lạnh như thế này nhưng nàng lại ăn mặc rất phong phanh, phong y hở ra, hoàn toàn có thể nhìn ra được bên trong mặc rất ít đồ.
Trên người chỉ có một cái yếm nhỏ che đi bộ vị cao vút kia, dưới thân chỉ mặc một chiếc quần da ngắn, chân đi một đôi bốt cao cổ, điều này làm nàng đã cao lại càng cao hơn, Đường Kim nhìn nàng mà có cảm giác phải khẽ ngẩng lên một chút, mà cách ăn mặc này của nàng so với bộ quân phục bảo thủ trên người Lạc Phỉ Phỉ thì càng lộ rõ vẻ nóng bỏng gợi cảm.
-Đường Kim tiên sinh, đúng là anh rồi, thật tốt quá! – mỹ nữ tóc vàng bước lên vài bước, tới trước mặt Đường Kim, vô cùng hưng phấn nói:
-Thực không nghĩ tới ta có thể gặp lại anh!
-Judy? – Đường Kim ngơ ra một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra tên của mỹ nữ tóc vàng này, cho dù hắn mới chỉ gặp qua nàng một lần nhưng mỹ nữ tóc vàng hắn nhận thức cực kì ít, ít đến nỗi chắc mới chỉ có mỗi mình nàng, hơn nữa nàng cũng để lại ấn tượng khá sâu với hắn.
-Đường Kim tiên sinh, anh vẫn còn nhớ ta, thật tốt quá, ta chính là Judy! – mỹ nữ tóc vàng bỗng nhiên nhào lên người Đường Kim, cho hắn một cái ôm nhiệt tình rồi mới quay sang phía Lạc Phỉ Phỉ:
-Đường Kim tiên sinh, đây là bạn gái của anh sao? thật là xinh đẹp!
-Xin chào, ta là Lạc Phỉ Phỉ. – trong lòng Lạc Phỉ Phỉ thì đang thầm mắng Đường Kim, tên hỗn đản này đến cả mỹ nữ ngoại quốc cũng không tha.
-Xin chào, ta là judy, ta là bạn của Đường Kim tiên sinh. – Judy nhìn Lạc Phỉ Phỉ, bộ dáng vô cùng nhiệt tình, nàng đã buông Đường Kim ra, sau đó lại dang hai tay định ôm Lạc Phỉ Phỉ.
Đường Kim vội vàng ôm lấy eo Lạc Phỉ Phỉ, kéo nàng tránh thoát khỏi cái ôm của Judy, sau đó trừng mắt nhìn Judy, bất mãn nói:
-Này, đừng có chiếm tiện nghi của bạn gái ta!
-Ờ, thật ngại quá, thói quen, thói quen! – Judy cười vũ mị một cái, mắt nàng nhìn chằm chằm vào Lạc Phỉ Phỉ, dường như có chút cảm thấy đáng tiếc.
Lạc Phỉ Phỉ lúc này mới cảm thấy có gì đó sai sai, ánh mắt nữ nhân này nhìn nàng sao lại kì quái như vậy?
-Hai người chúng ta còn có việc, cáo từ trước! – Đường Kim chẳng có tâm tình dây dưa với Judy, nữ nhân này tuy rằng xinh đẹp, dáng người cũng ngon chảy nước, nhưng mà nàng lại thích nữ nhân a, hơn nữa hắn bây giờ đã có Lạc Phỉ Phỉ, chẳng có tâm tư đi tán tỉnh mỹ nữ bách hợp này.
Không đợi Judy kịp lên tiếng, Đường Kim đã kéo Lạc Phỉ Phỉ tới trước cửa phòng 1208, mở cửa phòng, kéo nàng vào trong rồi đóng sập cửa lại.
-Judy kia là ai thế? Hình như ngươi sợ nàng à? – Lạc Phỉ Phỉ cảm thấy có chút kì quái, ngữ khí tựa hồ mờ mờ có chút ghen tuông, theo nàng thì nam nhân sợ nữ nhân, quá nửa là làm gì có lỗi với nữ nhân kia rồi.
-Cô ta là một người buôn lậu vũ khí, hơn nữa còn là bách hợp, thích nữ nhân, ta không sợ cô ta, chẳng qua là không thèm để ý tới cô ta mà thôi. – Đường Kim tùy hứng nói.
-Nàng buôn lậu vũ khí? – Lạc Phỉ Phỉ có chút sửng sốt:
-Vậy tại sao nàng ta lại ở đây? Lẽ nào nơi đây có giao dịch vũ khí sao?
-Không biết, nói không chừng là tới du lịch cũng nên. – Đường Kim tùy ý nói:
-Ta nhớ cô ta từng nói mình khá là thích Hoa Hạ, nàng xem tiếng Trung cô ta nói cũng rất tốt a.
Khẽ vươn vai một cái, Đường Kim nằm ngửa ra giường:
-Thân ái à, mặc kệ Judy kia đia, nàng nên thực hiện ước hẹn của mình đi.-ước hẹn gì? – Lạc Phỉ Phỉ vẫn chưa kịp phản ứng.
-Phỉ Phỉ, nàng phải chủ động hôn ta một cái a. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Lúc đó ta còn chưa đáp ứng đánh cược với ngươi! – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng, nàng cuối cùng cũng nhớ ra Đường Kim nói ước hẹn là có ý gì.
-Vậy được, thân ái à, mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc gia gia, có lẽ cũng đã mệt rồi, tới đây nghỉ ngơi một lát đi. – Đường Kim vậy mà không tiếp tục dây dưa vấn đề cá cược nữa.
Lạc Phỉ Phỉ cởi giày, từ từ đi tới bên giường sau đó mới ngồi xuống, khẽ do dự một chút, cuối cùng nàng vẫn quyết định nằm xuống bên cạnh Đường Kim.
Nàng vừa mới nằm xuống thì một cỗ cảm giác mệt mỏi lập tức cuốn đến, nội tâm mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi.
-Ta buồn ngủ quá. – Lạc Phỉ Phỉ thì thầm vài tiếng rồi nắm nghiền mắt lại, chẳng bao lâu đã thiếp đi.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, cái này, nàng thực sự ngủ luôn rồi sao?
-Nam nhân vĩ đại luôn luôn quá dễ dàng cho người ta cảm giác an toàn mà! – Đường Kim lẩm bẩm một mình. Nhìn Lạc Phỉ Phỉ đang ngủ rất ngon, Đường Kim cũng chỉ âm thầm cảm thán rồi để yên cho nàng ngủ.
Mười mấy phút sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền tới, Đường Kim ra mở cửa thì liền thấy một nam tử mặc quân phục đứng trước cửa.
Nam tử kia nhìn Đường Kim, không hề cảm thấy ngoài ý muốn mà còn cung kính đưa cho hắn một cái bao lớn:
-Đường tiên sinh, đây là tướng quân phân phó ta đưa tới.
-Ờ, được. – Đường Kim nhận lấy cái bao kia:
-Ngươi đợi một chút, để ta nhìn xem cái đã.
-Vâng! Nam tử mặc quân phục đáp mọt tiếng rồi đứng yên tại chỗ đợi.
Đường Kim mở cái bao ra, bên trong là rất nhiều gói thuốc bắc nhỏ, hắn mở từng gói một ra, kiểm tra kĩ càng một lượt, vài phút sau hắn nói với nam tử kia:
-Ngươi có thể đi rồi, nói với gia gia, tên lang trung kia cố ý hại ông ấy.
-Vâng! – nam tử kia gật đầu một cái rồi lập tức quay đầu rời đi.
Đường Kim đóng cửa lại, quay người đi tới bên giường, nằm xuống sát bên Lạc Phỉ Phỉ, một lát sau hắn liền trực tiếp ôm lấy nàng, đồng thời kéo hai tay nàng thành tư thế ôm lấy hắn, sau đó mới nhắm mắt lại, một bộ dáng giống như đang ngủ.
Đường Kim nửa tỉnh nửa ngủ, thời gian dần dần qua đi, màn đêm từ từ buông xuống, bất chi bất giác đã là bảy giờ tối.
-Ưm.. – Lạc Phỉ Phỉ phát ra một tiếng ngáp nhẹ, đôi mắt xinh đẹp mở ra, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Đường Kim gần trong gang tấc.
Một giây sau Lạc Phỉ Phỉ mới phát hiện là mình đang bị hắn ôm, mà cánh tay của nàng cũng đang ôm lấy hắn, điều duy nhất làm nàng khẽ thở phào một tiếng là quần áo trên người nàng vẫn còn đó, xem ra vẫn may là nàng còn chưa thất thân, nếu không nếu như thất thân trong lúc nằm mơ thì càng bi kịnh hơn lần mất nụ hôn đầu trong nhà xác kia rồi.
-Thân ái, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi. – Đường Kim lên tiếng trước:
-Lần nào nàng ngủ cũng thích ôm chặt lấy ta, giống như lần trước trong khu rừng kia vậy!
Lạc Phỉ Phỉ khẽ đỏ mặt, trong lòng có chút ngại ngùng, lẽ nào là nàng thực sự chủ động ôm hắn sao?
-Ta phải dậy rồi. – Lạc Phỉ Phỉ định thu tay về nhưng lại phát hiện tư thế này đang ôm quá chặt, muốn dứt ra cũng là một chuyện rất khó, nàng vừa mới tách được nửa người ra thì đột nhiên không cẩn thận một cái, cả người lại đổ ập xuống, cặp tuyết lê đầy đặn của nàng liền trực tiếp đè lên ngực Đường Kim.
Chương 832: Chúng ta vẫn còn thời gianCảm giác đàn hồi kinh người kia đem đến cho Đường Kim khoái cảm vô cùng, hắn nhất thời không nhịn nổi nữa mà lập người lại, đè thân thể phong mãn của Lạc Phỉ Phỉ xuống dưới thân, sau đó liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
Thân thể Lạc Phỉ Phỉ khẽ cương cứng lại, tựa hồ có chút khẩn trương, nhưng rất nhanh thân thể nàng lại mềm nhũn ra, lần này nàng không có phản kháng, cho dù nàng hoàn toàn có khí lực để phản kháng vì Đường Kim không hề ôm nàng quá chặt.
Một phút sau trong lòng Đường Kim bắt đầu cảm thấy cuồng hỉ, bởi vì mỹ nữ dưới thân bắt đầu đáp trả lại hắn, cho dù động tác của nàng rất lúng túng, nhưng nàng có hồi ứng là đã đủ rồi, đây không phải lần đầu hắn hôn nàng, nhưng lại là lần đầu nàng chủ động đáp trả hắn.
Sự đáp trả của nàng chẳng khác gì một liều thuốc kích tình, cũng là một loại cổ động vô thanh vô thức làm động tác của Đường Kim lập tức trở nên cuồng dã, hắn vừa cuồng nhiệt cuốn lấy bờ môi của nàng, hai tay vừa bắt đầu lần mò trên người nàng, một tay thò vào trong bộ quân phục kia, nhanh chóng đặt lên đỉnh núi tuyết cao vút mà người khác không bao giờ có thể đặt tới, bắt đầu rà soát phong cảnh ở đó.
Cho dù vẫn còn cách một lớp y phục, nhưng cảm giác đàn hồi co dãn kinh người kia vẫn làm hắn muốn dừng cũng không được.
Nhưng đang lúc Đường Kim muốn tiến thêm một bước nữa, tìm hiểu mỹ cảnh bên trong thì tiếng gõ cửa gấp gáp đột nhiên truyền tới, Đường Kim muốn mặc kệ tiếng gõ cửa nhưng nó lại làm cho Lạc Phỉ Phỉ thanh tỉnh lại, nàng dùng sức đẩy Đường Kim ra, nhanh chóng ngồi bật dậy, khuôn mặt kiều diễm đỏ bừng, đồng thời bắt đầu vội vàng chỉnh lí lại y phục.
-Đi xem đi, có thể là gia gia phái người tới. – vài giây sau Lạc Phỉ Phỉ mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói.
-Người gia gia phái tới sớm đã tới rồi. – Đường Kim có chút phiền muộn, hắn có chút tiếc nuối nhìn thẳng vào ngực Lạc Phỉ Phỉ, rất muốn đem nơi đó lật lên nhìn kĩ xem như thế nào.
-Tóm lại là ngươi cứ đi nhìn xem là ai đi! – Lạc Phỉ Phỉ có chút bực mình, không biết là bực mình với Đường Kim hay với chính bản thân mình, tại sao đầu óc nàng tự nhiên nóng lên mà đáp trả cái hôn của tên hỗn đản kia chứ?
-Được rồi, thân ái, nàng đừng giận, ngày tháng còn dài,cho dù bị người ta làm phiền một lần, nhưng chúng ta vẫn còn thời gian mà! – Đường Kim cười hì hì nói, nhìn biểu tình vừa hờn dỗi vừa xấu hổ của Lạc Phỉ Phỉ, tâm tình hắn ngược lại tốt lên rất nhiều.
-Này, ai tức giận cái này chứ? – Lạc Phỉ Phỉ càng bực mình hơn:
-Là tên hỗn đản ngươi nhân lúc ta còn chưa tỉnh ngủ chiếm tiện nghi của ta.
-Thân ái, nàng nói thế là không đúng, việc hai người cùng tự nguyện sao lại thành ta chiếm tiện nghi của nàng được? – Đường Kim cười hì hì, vừa nói vừa đi tới trước cửa, cửa vừa mở ra thì đập vào mắt hắn là một mỹ nữ tóc vàng nóng bỏng, chính là bách hợp Judy kia.
-Đường Kim tiên sinh, không hay rồi, anh nhất định phải giúp ta, có người muốn giết ta! – Judy vô cùng lo lắng, vừa nói vừa định tiến vào phòng.
Đường Kim duỗi tay ra chặn trước cửa, Judy vậy mà không tránh không né, tực tiếp xông vào, cũng không biết có phải nàng cố ý hay không mà hai đại sát khí trước ngực nàng trực tiếp đụng vào cánh tay Đường Kim!
Cảm giác co giãn kinh người truyền tới làm Đường Kim thầm nhủ, nữ bách hợp này tại sao lại thích nữ nhân chứ? Bộ ngực của nàng đúng là không hề kém Phỉ Phỉ a!
-Judy mỹ nữ, hình như ta cũng không quen thân lắm với cô, tuy rằng ta rất vui vẻ giúp đỡ người khác, nhưng mà bây giờ ta phải bồi tiếp bạn gái mình, không có thời gian giúp đỡ cô đâu. – Đường Kim vẫn luôn cho rằng nữ bách hợp này đang đánh chủ ý lên người Lạc Phỉ Phỉ cho nên mới quyết định tránh xa nàng càng xa càng tốt.
-Đường Kim tiên sinh, ta biết chúng ta không tính là quen thuộc, nhưng ta không tìm được người khác có thể giúp ta, anh nhất định phải giúp ta, nếu không ta sẽ chết chắc. – khuôn mặt xinh đẹp của Judy lộ rõ vẻ hoang mang:
-Lú trước ở trị trấn Talkan chúng ta có làm một vụ giao dịch, hay là chúng talại làm thêm một vụ nữa, thế nào hả?
-Kì thực ta không phải là người làm ăn, cho nên vụ giao dịch này không cần làm cũng được, cô về phòng cô đi, tă phải bồi tiếp vợ ta, như vậy nhé! – Đường Kim lùi lại một bước, bộ dáng như đang định đóng cửa.
-Ai muốn giết cô? – một thanh âm từ phía sau truyền tới, là Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được hỏi một câu.
-Người muốn giết ta rất nhiều, ta tới Hoa Hạ cũng là vì trốn tránh bọn chúng, nhưng không ngờ bọn chúng vẫn tìm được tới đây, ta có hai bảo tiêu vùa mới bị người đánh ngất, cho nên bọn chúng nhất định đang ở đây, rất nhanh sẽ hạ thủ với ta! – Judy vội vàng nói.
-Ách, hai bảo tiêu của cô không pharia hai nam nhân ngoại quốc cao lớn tóc vàng mắt xanh đó chứ? – sắc mặt Đường Kim có chút cổ quái.
-Đúng rồi, làm sao anh biết? – Judy ngẩn ra.
-Bởi vì vừa rồi ta mới đánh ngất họ, cho nên cô không cần lo lắng, không có ai truy sát cô đâu, được rồi, cứ như thế đi, ta đóng cửa đây. – Đường Kim nói đoạn liền đóng cửa lại, nếu như chỉ có một mình hắn thì có lẽ hắn còn có hứng thú quản chuyện của Judy một chút, nhưng bây giờ hứng thú hớn nhất của hắn chỉ có Lạc Phỉ Phỉ, nữ bách hợp Judy kia thì cứ mặc kệ nàng trước đã.
-Ngươi thực sự mặc kệ nàng sao? Đại mỹ nhân như thế ngươi cũng nỡ để nàng chết đi? – Lạc Phỉ Phỉ có chút kinh ngạc nhìn Đường Kim, điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của tên hỗn đản này a.
-Cô ta buôn lậu vũ khí cũng không phải chỉ mới một hai năm, không dễ bị người ta giết thế đâu. – Đường Kim tùy ý nói:
-Hơn nữa cô ta thích nữ nhân, ta không có hứng thú với cô ta.
-Cái gì mà không có hứng thú với nàng, là do nàng không có hứng thú với ngươi mới đúng. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng, cho dù có là bách hợp thì cũng có vô số nam nhân đều có hứng thú với Judy, nàng tin tưởng tên sắc lang Đường Kim này cũng không nằm ngoài số đó.
-Thân ái à, bây giờ ta chỉ có hứng thú với mình nàng thôi. – Đường Kim cười hì hì, sau đó thuận tay ôm lấy eo Lạc Phỉ Phỉ:
-Phải rồi Phỉ Phỉ, chúng ta xuống dưới ăn cơm đi, một bữa đại yến tiệc đang chờ chúng ta đó!
Đúng như Đường Kim nói, dưới lầu hai của khách sạn Khải Phong đang cử hành một tràng đại tiệc, nhân vật chính của yến hội chính là tam gia của Tam Lạc hội, cũng chính là nhân vật só ba của Tam Lạc hội.
Tam Lạc hội là một bang phái khá lớn trong xã hội đen, thủ lĩnh tất cả có ba người, tam gia là một trong số đó, bất quá ý nghĩa của cái tên Tam Lạc hội hoàn toàn không phải là vì ba người này, trên thực tế cả ba không có ai họ Lạc, cái tên này chỉ để nói lên địa bàn của hội, thành phố Lạc Bắc, Lạc Nam, còn có một huyện Lạc Tây, ba từ Lạc chính là được lấy từ đây.
Rõ ràng trong tam Lạc thì Lạc Bắc lớn nhất, nhân khẩu nhiều nhất, thân làm thành phố trực thuộc tỉnh Thiên Nguyên, Lạc Bắc tự nhiên là phạm vi thế lực chủ yếu của Tam Lạc hội, mà vị tam gia tổ chức đại thọ ngày hôm nay cũng chính là người thường trú tại Lạc Bắc.
Hiện tại, lầu hai đang vô cùng náo nhiệt, vô số người đang chúc rượu tam gia, mãi đến khi một âm thanh đột nhiên vang lên:
-Này, đừng hò hét nữa, đều im hết cmn miệng lại cho ta!