Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 1019: Không Có Hạ Đẳng Như Thế.

Chương 1019: Không có hạ đẳng như thế.

-Thanh tỷ, điều tra hay không cũng chẳng sao, ta không sợ bị hãm hại. – thân để Đường Kim đè lên người Đường Thanh Thanh có chút không muốn li khai, chị gái nuôi này cho hắn ôm, cho hắn hôn rồi nhưng lúc nào cũng tựa hồ không chịu tiến thêm một bước nữa, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt nàng đều tìm một lí do để trốn tránh.

-Tiểu đệ, ta thật phải điều tra vụ án này mà. – sắc ửng đỏ trên má Đường Thanh Thanh dần mờ đi, đôi mắt cũng từ từ hết mê li, hiển nhiên nàng đang tỉnh lại từ trong trạng thái ý loạn tình mê.

Thấy Đường Kim không nỡ buông mình ra, trong lòng Đường Thanh Thanh bỗng có một tia ngọt ngào nói không nên lời, ngữ khí cũng bất giác trở nên ôn nhu hơn:

-Được rồi tiểu đệ, mau buông ta ra nào, tỷ ở Minh Hồ thị này còn chạy đi đâu được chứ.

-Ừm. – Đường Kim cuối cùng cũng chịu buông nàng ra, cho dù nếu như hắn kiên trì một chút thì Đường Thanh Thanh quá nửa sẽ triệt để thuộc về hắn, chỉ là nếu như thế thì lại có chút ý vị ép buộc nàng, hắn không muốn ép buộc nàng, nàng có thể vì hắn từ Ninh Sơn chạy tận lên đây đã là đủ nghĩa nặng tình thâm rồi, nếu như quá thúc ép, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với nàng.

Đương nhiên càng quan trọng hơn là hắn tự tin mười phần rằng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ mở lòng đón nhận hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm…hehe…

-Tiểu đệ, vậy đệ ngủ tiếp đi, ta đi trước đây. – Đường Thanh Thanh cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp rời đi.

Cả căn phòng chỉ còn lại mình Đường Kim, hắn rất nhanh đã nhấm nghiễn mắt lại, lần này mới là ngủ thật.

Đang lúc Đường Kim ngủ ngon lành ở trong kí túc thì cách đó không xa, ở căn tin số 2, một đám nữ sinh đang vừa ăn sáng vừa tán gẫu, trong đám nữ sinh này có một người mặc đồ nam đặc biệt nổi bật đó chính là Mộc Vũ.

-Mộc Vũ, có một tin tốt một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước? - một nữ sinh mặt đầy trứng cá hỏi.

-Tùy. – Mộc Vũ tùy ý đáp.

-Ờ, vậy ta nói tin xấu trước nhé, tin xấu chính là ngôi vị hoa khôi của cậu đã bị người khác cướp mất rồi. – nữ sinh mặt trứng cá dè dặt nói.j

-Cậu nói là Bối Hương Hương đó hả? ta biết rồi. – Mộc Vũ cũng không quá để ý chuyện này.

-Ờ, còn tin tốt là cậu bảo ta đi điều tra tin đen của Đường Kim, ta tra rất lâu cũng không tìm được manh mối gì, chúng ta đến cả dữ liệu của cảnh sát cũng thâm nhập vào rồi nhưng thông tin về tên gia hỏa kia lại ít đến đáng thương, ta ở trên mạng thử tìm kiếm một hồi cũng không có thu được tin tức gì… - nữ sinh kia nói một thôi một hồi nhưng lập tức đã bị Mộc Vũ cắt lời:

-Chẳng có gì, đây cũng gọi là tin tốt sao? – Mộc Vũ có chút mất hứng.

-Mộc Vũ, ta còn chưa nói xong mà. – nữ sinh kia vội tiếp lời:

-Tóm lại là căn cứ theo phán đoán của ta, tên gia hỏa đó không có lai lịch gì hết, mà tin tốt là ta vừa mới nghe nói kẻ trộm bên kí túc xá nam đã được tìm ra, chính là tên gia hỏa Đường Kim đó!

-Kẻ trộm trong kí túc? – Mộc Vũ ngẩn ra;

-Tên lưu manh kia còn kiêm cả trộm đồ?

-Đúng vậy, nghe nói cảnh sát đã đến bắt hắn rồi. – nữ sinh mặt trứng cá gật đầu.

-Ừ, đây đúng là một tin tốt. – Mộc Vũ lẩm bẩm nói, cặp chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại:

-Bất quá tên gia hỏa kia còn làm đạo tặc nữa sao? không có đạo lí a, lưu manh kia không có hạ đẳng như vậy chứ?

Lẩm bẩm vài câu, Mộc Vũ lại lắc đầu:

-Bỏ đi, bất luận là thật hay giả thì chúng ta chỉ việc đem tin tức này truyền ra thôi, tên lưu manh kia dám trêu ghẹo cả ta, trước tiên cho hắn không còn mặt mũi gặp người khác đã.

-Ok, chúng ta lập tức đi loan tin. – nữ sinh mặt trứng cá kia dứt lời liền lập tức hành động.

Thế là mười phút đồng hồ sau, trên diễn đàn Thiên Nam Địa Bắc đã có mấy topic nổi lên.

-Đạo tặc kí túc xa lưới cư nhiên lại là một tân sinh viên!

-Kẻ từng trêu ghẹo nữ giáo quan, nay lại là tên ăn cắp!

-Đường Kim của khoa tiếng Trung là tên trộm!

-Tin nội bộ của cảnh sát: Đường Kim bị bắt vì tội ăn cắp đồ ở kí túc nam sinh!

… T

in tức không những được đồn ầm trên diễn đàn mà trên cả QQ, Wechat, tin nhắn điện thoại…tất cả đều được đám nữ sinh cật lực truyền đi.

-AIZZ, ngươi nghe nói gì chưa? Tên đạo tặc ở kí túc bị bắt rồi, là một sinh viên năm nhất.-Không phải chứ? Ai vậy?

-Tên là cái gì Đường Kim, nghe nói hắn mấy ngày trước mới tán được một mỹ nữ giáo quan, cũng không biết có phải ăn cắp lấy tiền đi tán gái không nữa…

Cứ như thế dưới sự khắc ý tuyên truyền của Mộc Vũ, những tin tức này nhanh chóng truyền đi một cách sôi sục, lần này Đường Kim ở đại học Thiên Nam đã trở thành nhân vật không ai không biết, bất quá lại không phải là danh hào gì tốt mà là cái mác đạo tặc to tướng.

Có lẽ người duy nhất không biết tin này chỉ có Đường Kim đang ngủ say trong kí túc mà thôi.

Đường Kim làm một giấc đến tận trưa mới tỉnh, hơn nữa còn là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nghe thấy chuông điện thoại hắn lại có chút dở khóc dở cười, tiểu nha đầu Hiểu Hiểu kia lại đổi nhạc chuông của hắn, điều này làm Đường Kim cảm thấy khá là buồn bực, cho dù điện thoại này có do nàng đặc chế thì nàng cũng không thể nào coi nó như điện thoại của nàng được chứ, không có việc gì cũng đi đổi nhạc chuông, nàng không cảm thấy nhàm chán sao?

-Đường Kim là tên ngốc, bị người khác đổ oan cho là đạo tặc cũng không biết…. – giọng của Hiểu Hiểu tuy rất dễ nghe nhưng mà cứ lặp đi lặp lại một câu như thế lại nghe khá quỷ dị.

Đường Kim cầm điện thoại lên thì phát hiện là Lạc Phỉ Phỉ gọi tới, lần nào Hiểu Hiểu cũng đổi chuông của hắn để chút giận nhưng chẳng lần nào nàng trực tiếp gọi cho hắn hết, cũng không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì nữa.

-Thân ái, quân huấn xong rồi sao? – Đường Kim nhấc máy nói.

-Ừm, vừa mới xong, à phải rồi, lão công, hình như trong trường khắp nơi mọi người đều nói chàng trộm đồ, xảy ra chuyện gì thế?

-Ồ, chắc là có tên gia hỏa nào đó cố ý hãm hại ta. – Đường Kim tùy tiện đáp, sau đó mới nhớ lại tiếng nhạc chuông của Hiểu Hiểu, lẽ nào chuyện này đã truyền ra toàn trường rồi sao?

Khẽ dừng một lát, Đường Kim nói tiếp:

-Phỉ Phỉ, nàng xuống căn tin trước đi, lát nữa ta sẽ tới.

-Ừm, vậy được , ta ở căn tin đợi chàng. – Lạc Phỉ Phỉ ừ một tiếng rồi cúp máy.

Đường Kim nhảy xuống giường rồi trực tiếp thuấn di tới kinh thành, xuất hiện trong thế giới khoa huyễn của Hiểu Hiểu.

Vốn tưởng rằng lại phải chơi trò trốn tìm với nàng nhưng Đường Kim lại bất ngờ phát hiện lúc này nàng không có ẩn thân mà vẫn giống với lúc mới gặp hắn, ngồi yên trên xe lăn.

-Đại sắc lang, có phải ngươi lại phi lễ một nữ nhân tên là Mộc Vũ không? – Hiểu Hiểu đột nhiên lên tiếng hỏi, ngữ khí tràn đầy vẻ bất mãn.

Hiểu Hiểu vừa lên tiếng thì Đường Kim liền biết nàng đã khác biệt với lúc trước, bởi vì lúc này tuy đang quay lưng về phía hắn nhưng nàng vẫn phát giác được sự có mặt của hắn.

Chương 1020: Ta không thể hại họ được.

Không đợi Đường Kim kịp đáp, Hiểu Hiểu đã quay người lại không vui nói:

-Đại sắc lang, Mộc Vũ kia ngực cũng không lớn, mông cũng không lớn, sao ngươi lại thích nàng, nàng cũng không đẹp bằng ta!

-Tiểu nha đầu, ta thích cô ta lúc nào? – Đường Kim cảm giác mình thật vô tội, tuy rằng Mộc Vũ kia dung mạo cũng không tệ, hắn cũng có chút hứng thú nhưng mà còn chưa tới mức thích.

Đương nhiên có một lời hắn còn chưa nói đó là tuy mông và ngực của Mộc Vũ không lớn nhưng mà tốt xấu gì cũng còn có da có thịt, không giống tiểu nha đầu nào đó ngần ấy tuổi rồi mà chưa dậy thì.

-Nếu không thích thì sao phải phi lễ nàng? – Hiểu Hiểu tức giận thở phì phì, bộ dáng như cô vợ nhỏ nổi cơn ghen.

Đường Kim nhất thời vô tội nói:

-Ta không có phi lễ cô ta a!

Hôm đó cùng lắm hắn cũng chỉ trêu trọc Mộc Vũ vài câu mà thôi, còn phi lễ nàng hắn cũng từng nghĩ qua nhưng chưa có hành động.

-Ngươi không phi lễ người ta thì sao người ta phải đi khắp nơi nói ngươi là đạo tặc? – Hiểu Hiểu khẽ hừ một tiếng, bộ dáng như không tin lời Đường Kim.

-Có khả năng là vì không được ta phi lễ nên cô ta sinh ra hận tình đó. – Đường Kim lấp liếm đáp:

-Soái ca như ta luôn làm chao đảo con tim của rất nhiều mỹ nữ, nhưng mà ta lại rất chung tình, không phải gặp mỹ nữ nào cũng thích, cho nên mới làm cho nhiều người vì yêu mà sinh hận.

-Đại sắc lang, kẻ ngốc mới tin lời ngươi nói! – Hiểu Hiểu bĩu môi:\

-Này, ta hỏi ngươi, có cần ta giúp ngươi hack hỏng điện thoại và máy tính của bọn họ, thuận tiện đánh sập luôn cả diễn đàn trường ngươi không?

-Cái đó, tiểu nha đầu, trước tiên cho ta biết Mộc Vũ rốt cuộc đã làm gì không? – Đường Kim vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

-Đồ ngốc, đến cái này cũng không biết. – Hiểu Hiểu khinh bỉ Đường Kim một câu.

Đường Kim có chút buồn bực nhìn Hiểu Hiểu, cái mông của tiểu nha đầu này lại thèm đánh rồi hay sao, nhưng mà mông nàng chẳng có thịt, có đánh cũng chẳng có tí xúc cảm nào….

Cũng may là nàng không có tiếp tục chế giễu Đường Kim nữa mà bất đầu kể lại chi tiết quá trình Đường Kim xuất hiện của một tên trộm nổi danh. Đại khái khoảng mười phút sau Đường Kim liền minh bạch tại sao mình lại trở nên nổi tiếng như vậy.

Hành động của các tỷ muội của Mộc Vũ tuy rằng người bình thường không biết nhưng Hiểu Hiểu lại điều tra được rất rõ ràng, thậm trí là kẻ đầu têu Mộc Vũ cũng bị nàng tìm ra.

-Ay… có cần ta giúp ngươi báo thù không? Ta tìm thấy trong điện thoại của một nữ sinh hại ngươi mấy tấm ảnh nóng bỏng, có cần ta đăng lên mạng không? - Hiểu Hiểu tỏ ra rất thích làm trò phá hoại.

-Nữ sinh kia nhìn có ngon không?- Đường Kim nghiêm trang hỏi.

-Không, ngực bên to bên nhỏ, xấu chết đi được .- Hiểu Hiểu đáp.

-Ờ, vậy thì bỏ đi, thân làm một nam nhân, ta lí giải sâu sắc sự thống khổ của các anh em khi nhìn thấy gái xấu, vậy nên ta không thể hại họ được. – Đường Kim bộ dáng rất tùy ý sau đó lập tức đổi chủ đề:

-Tiểu nha đầu, việc này cô không cần quản đâu, đợi lát nữa ta đi tính sổ với Mộc Vũ.

Không đợi Hiểu Hiểu lên tiếng, Đường Kim lại bổ sung một câu:

-Tiểu nha đầu, không làm phiền cô luyện công nữa, ta đi trước đây!

Không cho Hiểu Hiểu cơ hội trả lời, Đường Kim liền thuấn di chuồn mất, bất quá hoàn toàn có thể đoán được kiểu gì thì nhạc chuông điện thoại của hắn cũng chuẩn bị thay đổi rồi.

..

Căn tin số 3 đại học Thiên Nam.

Chiếc bàn trước mặt Lạc Phỉ Phỉ đang đặt hai đĩa cơm, 1 chiếc có khá ít đồ ăn còn một chiếc lại đầy vặp hơn nữa toàn thịt là chính. Những nữ binh khác của đặc công Hắc Phượng cũng như bình thường đều ngồi ở những bàn bốn xung quanh Lạc Phỉ Phỉ, tư thế như đang bảo hộ nàng ở giữa.

Trong căn tin có rất nhiều nam sinh nữ sinh đều đang chỉ chỉ chỏ chỏ Lạc Phỉ Phỉ, sau khi bị hội tỷ muội của Mộc Vũ làm công tác tuyên truyền thì Đường Kim đã nổi lên khắp trường, đến cả Lạc Phỉ Phỉ nghe nói là mỹ nữ giáo quan mà hắn mới tán được cũng nổi theo, lúc này Đường Kim không có đây, nàng tất nhiên là sẽ trở thành tiêu điểm rồi.

-Nhìn thấy chưa? Nghe nói đó hình như là bạn gái của Đường Kim đó.

-Đúng vậy, thấy bảo tên là Lạc Phỉ Phỉ, là thủ trưởng của đám nữ giáo quan kia.

-Thật xinh đẹp.

-Vóc người cũng thật tốt, ta mà được như nàng thì tốt biết bao.

-Xinh đẹp thì có tác dụng gì? Vẫn là không não, điển hình là loại ngực to não nhỏ mà.

-Đúng vậy, có não thì đã không tìm một kẻ ăn cắp làm bạn trai…

Mấy nữ sinh đang thấp giọng nghị luận thì một thanh âm đột nhiên truyền vào tai các nàng:

-Phỉ Phỉ nhà ta dù có ngực to não nhỏ thì cũng hơn đám xú nữ không ngực không não các ngươi cả trăm lần.

-Ngươi nói cái gì?

-Ngươi nói ai không có não?

-Ta xấu chỗ nào?

-Ngực ta nhỏ chỗ nào?

-Đường Kim, ngươi là tên ăn cắp không biết xấu hổ, ngươi có tư cách gì mà nói bọn ta?

… N

gười vừa xen vào chính là Đường Kim, nghe thấy mấy nữ nhân này to nhỏ nói xấu Lạc Phỉ Phỉ hắn liền không nhịn được phát ra trận địa pháo, chỉ một câu đã công kích cả đám nữ sinh nên tất nhiên cũng lập tức đẫn đến các nàng phản kích.

-Các ngươi có xấu hay không thì nam sinh là người rõ nhất, nếu không tin thì các ngươi nhìn xem, có nam sinh nào thèm liếc mắt tia các ngươi không? – Đường Kim tựa hồ không thèm để ý tới việc trở thành công địch của nữ sinh, hắn vừa nói vừa từ từ đi tới bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ, ngồi xuống sát bên cạnh nàng, thuận tay ôm lấy nàng rồi nói:

-Ê, đám bò kia, đừng có tăm tia bạn gái của ta nữa, có nhìn nữa kiếp này các ngươi cũng không kiếm được người xinh đẹp như nàng đâu!

Lần này Đường Kim xuất ra đại sát khí tiến hành sát thương trên diện rộng nhưng mà đối tượng không phải nữ sinh nữa mà chuyển qua nam sinh.

-Đệch, lão tử thích nhìn thì nhìn, liên quan mẹ gì…ặc… - một nam sinh vừa lớn tiếng một câu liền cảm thấy đồ ăn trong cổ họng chữ kịp nuốt xuống đã nghẹn lại ở giữa, nhất thời mắt trắng dã không nói nên lời.

-Mẹ nó, nhìn thì đã sao? lão tử không chỉ nhìn, tối đến lão tử còn lấy ảnh bạn gái ngươi ra quay tay đấy… á… - tên gia hỏa này vừa phun ra mấy lời ô uế lieenfl ập tức cảm nhận được bộ vị hiểm yếu của nam nhân truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, hắn lập tức hai tay ôm háng kêu oai oái, kiếp này để cơ hội quay tay sợ rằng cũng không còn nữa.

-Kháo, không phải chỉ là tìm được một bạn gái xinh đẹp thôi sao, làm như ngươi to lắm, mẹ nó ,vừa nhìn là biết ngực to nhưng không có não, nếu không làm sao lại thích loại mặt hàng như ngươi? Khụ khụ… - lại một nam sinh nữa lớn tiếng chửi mắng nhưng vừa được vài câu thì hắn đã bị sặc nước đến mức sắc mặt đỏ bừng, không ngừng khụ khụ, xem ra rất nghiêm trọng.

Những người khác tham gia mắng Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ đều phải nhận hậu quả nhất định, không chỗ này thì chỗ kia xuất hiện vấn đề, nhất thời cả căn tin trở thành một phiến hỗn loạn.

Vài phút sau, giữa phiến hỗn loạn cuối cùng cũng có người hô lên một câu:

-Tên ăn cắp Đường Kim mau cút đi, đại học Thiên Nam không hoan nghênh ngươi!

Chương 1021: Màn ảo thuật vĩ đại nhất.

-Phải, cút ra ngoài, đại học Thiên Nam không cần kẻ ăn cắp.

-Cút khỏi căn tin, lập tức cút đi!

-Cút khỏi đại học Thiên Nam, cút khỏi Hoa Hạ!

-Đường Kim mau cút đi, chúng ta không hoan nghênh ngươi!

-Đuổi học hắn đi, cường liệt yêu cầu đuổi học hắn!

Nhất thời đủ loại khẩu hiệu được hô vang, đến cuối cùng không biết ai là người dẫn đầu, toàn bộ mọi người đều nhất tề đồng thanh hô:

-Đường Kim mau cút đi, chúng ta không hoan nghênh ngươi!

Tiếng hô hào đinh tai nhức óc là cả căn tin như nổ tung, đến cả để nhân viên căn tin cũng dừng lại để xem trò hay, có vài người không hiểu nguyên do của sự việc mắt cũng nhìn chằm chằm Đường Kim, không biết tên này là thần thánh phương nào mà có thể làm cho mọi người công phẫn đến như thế?

Theo tiếng hô vang, càng ngày càng có nhiều nam sinh nữ sinh đổ xô vào trong căn tin, những người này tự nhiên là nhận được tin nên đến xem náo nhiệt, chẳng bao lâu sau trong căn tin đã chật ních người như đi xe buýt giờ cao điểm.

Bất quá làm những người này buồn bực là mặc kệ bọn họ có hò hét gào thét kiểu gì thì Đường Kim vẫn chẳng quan tâm, hắn vẫn cứ chàng chàng thiếp thiếp nói chuyện vui vẻ với Lạc Phỉ Phỉ.-Thân ái, ăn cái này.

-Lão công, ăn miếng thịt đi.

-Thân ái, ta bón cho nàng…

-Lão công…

Hai người vẫn ngồi nguyên tại chỗ, tựa hồ như không hề nghe thấy tiếng hò hét xung quanh, ngươi bón cho ta một miếng, ta bón lại cho ngươi một miếng, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu thân mật, nữ sinh còn đỡ, chữ những nam sinh xung quanh đã chẳng thể nhìn tiếp được nữa.

Thấy không thể nào chịu nổi nữa, cuối cùng cũng có một nam sinh hô lớn:

-Các huynh đệ, lấy trứng gà ném hắn!

Trong căn tin có một gian chuyên bán trứng ướp trà, theo tiếng hô của người kia, trứng trong gian hàng đó chớp mắt đã bị cướp sạch, tiếp theo là mấy chục mấy trăm quả trứng cùng bay về phía Đường Kim.

Mắt thấy cả trăm quả trứng sắp đập trúng vào người Đường Kim, cả đám người đều không nhịn được lớn tiếng hoan hô, chỉ tiếc là ngay sau đó bọn họ đã phát hiện, tựa hồ như mọi người cao hứng quá sớm rồi, bởi vì lúc này Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên làm ra phản ứng, nàng nhanh chóng đứng dậy, hai tay múa may một trận, một giây sau cả trăm quả trứng đã biến mất khỏi không trung và được xếp ngay ngắn trên bàn của Đường Kim.

Tiếng hoan hô tắt ngấm, không ít người dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sùng bái nhìn Lạc Phỉ Phỉ, trâu bò a, cường hãn a, mỹ nữ giáo quan này chắc là xuất thân từ đặc công rồi, vừa ra tay đã là tuyệt kĩ.

Đám nam sinh càng thêm đố kị với Đường Kim, con mẹ nó, tên vương bát đản kia đi ăn cắp xong vẫn còn có thể tự do tự tại như thế, đã tán được một cô em xinh đẹp rồi mà nàng còn lợi hại như thế, ăn bám được đến mức độ như thế thì chịu rồi.

Đúng vào lúc này, thanh âm của Đường Kim vang lên:

-Thân ái, nàng nói xem chúng ta có nên ném lại đống trứng này không?

-Lão công, trò ném trứng rất là vui đó. – Lạc Phỉ Phỉ cười khúc khích.

-Ờ, vậy được, chúng ta thi nhau ném đi. -0 Đường Kim cười hì hì một cái rồi quét mắt nhìn bốn phía, thanh âm đề cao:

-Các vị xú nữ, các vị trẩu nam, tuy rằng các người rất xấu rất ngu nhưng mà vận khí của các người rất tốt, tiếp theo xin mời mọi người chứng kiến màn ảo thuật vĩ đại nhất thế kỉ 21.

Hai từ cuối cùng vừa phun ra , thì tất cả số trứng trên bàn của Đường Kim đều nhất tề bay lên, hướng thẳng về phía mọi người.

-a…mau tránh…

-Đệch, tên vương bát đản này dám ném trả chúng ta!

-Ách, lão tử trúng chiêu rồi…vl…đây là cái gì?

-Phụt….bụp… phì phì….mẹ nó, là lòng đỏ trứng.

-Vl, sao lại là trứng sống?

-clgt? Xảy ra chuyện gì vậy? đó không phải trứng chín hết rồi sao? thế nào lại thành trứng sống?

-Đệch mợ tên vương bát đản Đường Kim, cái áo nghìn tệ của ta…

-Mọi người mau né, tất cả đều là trứng sống….

… T

rong căn tin loạn thành một đoàn, đám người bị ném trúng rất nhanh đã phát hiện không biết từ lúc nào mà trứng ướp trà lại tự nhiên biến thành trứng sống, những quả trứng này ném trên người bọn họ nhất thời làm cho lòng đỏ lòng trắng nhớp nháp tứ tung, cả đám người đều thê thảm không thể tả nổi.

Mà hiện tại trong căn tin lại chật kín người, vừa hỗn loạn liền xuất hiện hiện tương người này dẫm đạp lên người kia, nếu không phải có bàn ghế ngăn cản thì sợ rằng nơi này sắp sảy ra án mạng.

-Thấy chưa hả, đây chính là tiết mục ảo thuật vĩ đại nhất thế kỉ, trứng chín biến trứng sống. – thanh âm lười biếng của Đường Kim lại vang lên:

-Các người được xem ảo thuật miễn phí như vậy, cho dù có bị dính một hai quả thì cũng nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.

-Đệch, các huynh đệ, cùng xông lên, đánh chết hắn đi! – có tên gia hỏa dũng mãnh hô hào một tiếng, tên này bị ném khá thảm, trên người toàn là lòng đỏ trứng nhớp nháp khó tả.

Hắn vừa hô vừa làm con tốt thí xông lên đầu tiên, chỉ là hắn vừa mới động thì mấy chục thành viên của đội đặc công Hắc Phượng cũng đều động, các nàng toàn bộ đều đứng dậy, tay nắm chặt quyền, tư thế tùy thời đều có thể ra đòn.

Bất quá trong căn tin lúc này có đến cả ngàn sinh viên nên đối mặt với mấy chục nữ binh bọn họ cũng không quá sợ hãi, mấy chục nam sinh vẫn hừng hực khí thế theo tên dẫn đầu xông lên.

Mắt thấy một trận hỗn chiến chuẩn bị phát sinh thì bên ngoài bỗng có một thanh âm truyền vào:

-Dừng tay!

Theo thanh âm đó, có không ít nữ sinh đều hô lên:

-Nhường đường, mau tránh ra…

Cho dù trong căn tin lúc này rất chật chội nhưng mọi người đều tự giác nhường ra một con đường, bởi vì đám người vừa mới xuất hiện chính là Mộc Vũ và thành viên của hội tỷ muội.

Không thể không nói Mộc Vũ hoàn toàn có thể tự xưng là một trong những người khó trọc nhất của đại học Thiên Nam, trêu phải nàng quá nửa sẽ không có kết cục tốt , có những người tuy rằng không sợ nàng nhưng cũng không muốn đắc tội với nàng, bởi vì nếu đã đắc tội nàng mà còn muốn tán một em xinh tươi trong hội tỷ muội thì thật là quá khó.

Rất nhanh Mộc Vũ đã dẫn theo những tỷ muội của mình tới trước mặt Đường Kim, hai bên đang định động thủ cũng vì thế mà tạm thời lùi lại.

-Ay… khanh vốn giai nhân, cần gì phải ăn mặc giống nam nhân chứ? – Đường Kim nhìn Mộc Vũ lắc đầu cảm khái, hôm nay nàng mặc một bộ vest của nam, còn thắt cả cà vạt, tuy mọi người nhìn vào đều nhận ra nàng là nữ nhân chân chính hơn nữa còn là một mỹ nữ ,nhưng mà cách ăn mặc này lúc nào cũng cho người ta một cảm giác khá dị dị, bất quá như vậy lại làm cho Đường Kim cảm thấy nàng khá là xinh đẹp.

-Đúng vậy, ngươi cũng có tay có chân, cần gì phải đi ăn trộm ăn cắp chứ? – Mộc Vũ ngồi xuống phía đối diện với Đường Kim, bộ dáng có chút đắc chí:

-Đường Kim, ta khuyên ngươi một câu, ngươi nên tự mình rời khỏi đây đi, mới nhập học vài ngày, giờ ngươi chuyển trường có khi vẫn kịp đó!

Chương 1022: Là nàng bảo ta gọi như thế.

-Đi hay không là do ta quyết định, ta muốn đi thì đi, không muốn đi thì ai cũng không làm gì được ta. – Đường Kim lười biếng nói.

-Ngươi ăn cắp đồ bị bắt, nhà trường nhất định sẽ đuổi học ngươi. – Mộc Vũ kiên định nói.

-Uổng cho cô học luật 3 năm, nếu ta bị bắt rồi thì có còn ở đây không? – Đường Kim lắc đầu:

-Ngược lại là cô cố ý tung tin thất thiệt bôi nhọ ta, ta có thể đi kiện cô đó.

-Ta không biết tại sao ngươi còn chưa bị cảnh sát bắt đi, nhưng ta có thể khẳng định một điều đó là cả đại học Thiên Nam đều không hoan nghênh ngươi. – Mộc Vũ khẽ hừ một tiếng.

-Đầu tiên là ta dám khẳng định nơi này vẫn có người hoan nghênh ta, thứ hai là ta không cần đám người ngu ngốc này hoan nghênh, ok? – Đường Kim lười biếng nói.

Bốn phía lại ầm ầm chửi thóa mạ, tên vương bát này lại dám mắng tất cả mọi người!

-Ngươi nói ở đây có người hoan nghênh mình? – Mộc Vũ cười lạnh một tiếng:

-Ta ngược lại muốn thử xem ai sẽ hoanh nghênh đồ ăn trộm như ngươi?

-người hoan nghênh ta thật ra rất nhiều đó, ví dụ như…. – Đường Kim cười xán lạn một cái, quét mắt nhìn bốn phía rồi lại nhìn Mộc Vũ:

-Nàng!

-Ngươi nói cái gì? – Mộc Vũ ngẩn ra, sau đó lại cười cảm thấy buồn cười nhìn Đường Kim:

-Đường Kim, ngươi đang kể chuyện cười à? Ta thèm hoan nghênh ngươi sao?

Bốn phía mọi người đều thầm nghĩ đầu óc Đường Kim có vấn đề, Mộc Vũ sẽ hoan nghênh hắn sao?

-Mộc Mộc thân ái, nàng cần gì phải đối với ta như vậy chứ? – Đường Kim nhất bỗng nhiên thở dài một tiếng:

-Ta biết nàng đang giận ta, nhưng mà nàng giả vờ không quen biết ta là có chút quá phận rồi đấy, nếu không phải là vì nàng, làm sao ta chịu tới đại học Thiên Nam chứ?

Mộc Mộc?

Bốn phía nhất thời ồ lên một tràng, cái này có gì đó sai sai nha! Nghe ý tứ của tên vương bát đản kia thì hắn và Mộc Vũ đã sớm quen biết hơn nữa còn có quan hệ rất đặc thù sao?

-Ngươi nói linh tinh gì đấy? ai cho ngươi gọi ta là Mộc Mộc? – Mộc Vũ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là tức gần chết gào lên, tên vương bát đản này không biết làm thế nào mà biết cả cách xưng hô thân mật của nàng?

-Mộc Mộc, là nàng bảo ta gọi nàng như vậy mà? – Đường Kim tỏ ra vô tội:

-Hai tháng trước chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau trong một chuyến du lịch ở hồ Mộc Vũ, nàng nói nơi đó như là vì nàng mà tồn tại, nàng tên Mộc Vũ, hồ cũng tên Mộc Vũ, chúng ta vừa gặp đã yêu, cùng nhau du ngoạn tận 3 ngày 3 đêm, tối hôm đó chúng ta còn tắm trộm ở dưới hồ, nàng nói nàng thích nhất là tắm, bảo ta từ nay về sau cứ gọi nàng là Mộc Mộc…

-Ngươi im miệng, Đường Kim , tên vương bát đản nhà ngươi dám ăn nói vớ vẩn, ta căn bản là không có quen biết ngươi, ta đúng là có tới hồ Mộc Vũ nhưng căn bản chưa từng gặp ngươi… - Mộc Vũ tức điên người gào lên, sắc mặt đỏ bừng, tâm tình kinh nghi bất định, tên vương bát đản này sao lại biết nhiều chuyện của nàng như vậy chứ?

Bốn phía nhất thời yên tĩnh lạ thường, không ai muốn tin lời Đường Kim, nhưng vấn đề là lời nói của hắn độ đáng tin cậy lại khá cao, đặc biệt là vừa rồi Mộc Vũ vừa mới thừa nhận nàng có tới nơi kia. Đến cả đám nữ sinh của hội tỷ muội cùng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, bởi vì bọn họ cũng biết Mộc Vũ có một tên gọi thân mật là Mộc Mộc, bât quá chỉ có những người có quan hệ đặc biệt với nàng mới có thể gọi tên này a.

-Ngươi…ngươi ăn nói hàm hồ! – Mộc Vũ thiếu chút nữa thì phát điên, tiên vương bát đàn này nói cứ ý như thật, biểu cảm chân thành đến mức làm cho cả nàng cũng suýt tin là thật, lẽ nào khi nằm mơ nàng đã gặp hắn sao?

-Mộc Mộc, lẽ nào nàng ép ta phải nói ra bí mật của hai chúng ta thì mới chịu thừa nhận sao? – Đường Kim thở dài một hơi.

-Thối lắm, giữa chúng ta có gì bí mật chứ? – Mộc Vũ phẫn nộ trừng mắt nhìn Đường Kim.

-Tối hôm đó nàng nằm úp trên giường, ta mới tò mò hỏi nàng tại sao chỗ đó lại có một nốt ruồi son a? Mộc Mộc, trong lòng nàng biết là được rồi ,đừng nói ra nhé! – Đường Kim không nhanh không chậm nói.

Bốn phía là ồ lên, kháo! Ý của tên gia hỏa này là hắn đã ấy ấy Mộc Vũ rồi sao?

-Ngươi…ngươi… - Mộc Vũ đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt không chỉ là vẻ phẫn nộ mà còn có cả kinh hãi, tên vương bát đản này làm sao biết trên mông của nàng có nốt ruồi son chứ? Việc bí mật như vậy đến cả những người ở cùng phòng kí túc với nàng cũng không biết, rốt cuộc tên vương bát đản kia từ đâu mà biết được?

-được rồi, Mộc Mộc, bất luận có thể nào thì việc này cũng là lỗi của ta, bất quá nàng cũng có chỗ không đúng, nàng có thể nói ta cả thèm chóng chán, không chịu trách nhiệm đối với nàng, nhưng nàng không thể nào đi khắp nơi rêu rao ta là kẻ trộm đồ được, như vậy không chỉ tổn hại thanh danh của ta mà còn tổn hại đến cả nàng nữa, nếu người ta biết nàng yêu một tên trộm thì sau này nàng làm sao có mặt mũi đi gặp người khác nữa chứ? – Đường Kim lại bắt đầu cảm khái:

-Còn nữa, Mộc Mộc, ta hi vọng nàng hiểu, tuy rằng ta có chút hoa tâm nhưng ta tuyệt đối không phải loại có mới nới cũ, cho nên ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng.

-Ê, ngươi có biết xấu hổ không vậy? cư nhiên còn đòi trái ôm phải ấp!

-Đúng vậy, Đường Kim ngươi chính là Trần Thế Mĩ, đồ không biết xấu hổ.

-Đường Kim, ngươi dám làm như thế với Mộc Vũ, chúng ta sẽ không tha cho ngươi…

-Đường Kim, tên tiện nam nhà ngươi sau này đừng có gặp Mộc Vũ nữa…

… C

ả đám nữ sinh đều mắng cho Đường Kim máu chó đầy đầu, nhìn bề ngoài như là đang nói giúp cho Mộc Vũ, bất quá lúc này Mộc Vũ lại đang khóc không ra nước mắt, bọn họ nói như vậy nghe có vẻ đang đứng về phía nàng nhưng trên thực tế thì lại là đang gián tiếp công nhận lời Đường Kim nói là sự thật.

-Ta không có quan hệ gì với hắn hết! – Mộc Vũ cuối cùng cũng lớn tiếng gào lên, sau đó tức giận đùng đùng chạy ra khỏi căn tin.

-Haizz, Mộc Vũ, đợi chúng ta với…

-Mộc Vũ, đừng kích động…

Cả đám nữ sinh vội vã đuổi theo, thấy một màn này những người khác đề càng tin tưởng Đường Kim và Mộc Vũ thật sự đã từng có quan hệ thân mật kia, mà lần này Đường Kim bị bêu xấu là ăn trộm quá nửa là do Mộc Vũ muốn báo thù hắn.

-Mẹ nói, tên vương bát đản này nên bị sét đánh chết mới phải! – vô số nam nhân trong lòng đều thầm nguyền rủa Đường Kim, nhất thời không còn ai có tâm tình mà gây chuyện tiếp nữa, mọi người đều lần lượt rời đi, lặng lẽ về phòng thay quần áo.

Khung cảnh hỗn loạn trong căn tin dần dần lắng xuống. lúc này những thành viên của đội đặc công Hắc Phượng đều dùng ánh mắt khá là kì dị nhìn Đường Kim, bạn trai của đội trưởng thật là lợi hại, dám ở trước mặt nàng nói chuyện yêu đương với nữ nhân khác.

Lúc này đến cả Lạc Phỉ Phỉ đều có chút hiếu kì hỏi:-Lão công, chàng thực sự sớm đã quen biết nàng ta sao?

Chương 1023: Nếu đã biết thì đừng hỏi.

-Đúng vậy, ta và cô ấy đã quen biết được khoảng 8 vạn 6 ngàn 400 giây rồi. – Đường Kim cười hì hì nói.

-86400 giây? – Lạc Phỉ Phỉ trước tiên là ngẩn ra, sau đó liền có chút dở khóc dở cười, đó không phải là 24 giờ sao?

Hay nói cách khác Đường Kim mới quen biết Mộc Vũ từ hôm qua, lúc trước căn bản là không có quan hệ a?

Nhất thời Lạc Phỉ Phỉ cũng không biết nói gì nữa, bản lĩnh đổi trắng thay đen của lão công nàng thật là lợi hại, vừa rồi đến cả nàng cũng thiếu chút nữa đã tin là hắn nói thật.

-Lão công, ta phải đi ngủ trưa một lát, còn có, tối nay không ở cùng với chàng được rồi. – Lưu Phong nhìn đồng hồ một cái rồi nói.

-Ừ, Thân ái, nàng đi ngủ đi.- Đường Kim khẽ gật đầu, tối qua Lạc Phỉ Phỉ không được ngủ mấy, hiện tại xác thực là cần nghỉ ngơi một chút.

Lạc Phỉ Phỉ và các tỷ muội của nàng rất nhanh đã rời đi, còn về Đường Kim thì hắn vẫn tiếp tục nhàn nhã dùng bữa.

Cùng với lúc đó thì quan hệ của Đường Kim và Mộc Vũ cũng đã bị truyền đi khắp đại học Thiên nam, chỉ trong vòng không tới nửa giờ đồng hồ, chuyện của hai người dường như đã không có ai là không biết, phương thức truyền tin tự động này thậm trí còn làm tin tức lan nhanh hơn cả lúc trước Mộc Vũ cố ý làm.

Thời đại bây giờ scandal lúc nào cũng là chủ đề làm người ta chú ý, đến cả việc Đường Kim bị đổ là kẻ ăn cắp và cuộc sung đột của hắn với mọi người ở căn tin cũng chẳng mấy ai nhắc tới.

Nửa tiếng sau.

Đường Kim không nhanh không chậm bước ra khỏi căn tin, lúc này tâm tình hắn đang cực tốt, vừa rồi chỉnh ngược được Mộc Vũ một vố làm hắn cảm thấy rất mãn ý, đương nhiên tất cả cũng là nhờ dữ liệu của Hiểu Hiểu cho hắn, nếu không phải nàng tìm được một số thông tin tư mật về Mộc Vũ thì hắn cũng chưa chắc đã dễ dàng làm cho người khác tin tưởng như vậy.

Thời buổi bây giờ dễ làm người ta tin nhất chính là loại nửa giả nửa thật, trong 3 câu nói kèm theo 1 câu giả vờ thì người ta sẽ không tự giác được mà cũng cho đó là thật.

-Ừm, sao này phải tìm cơ hội thử nhìn xem cái nốt ruồi son của nàng nó thế nào mới được. – Đường Kim thầm nghĩ, thật ra thì hắn cũng khá có hứng thú với Mộc Vũ, hứng thú với mỹ nữ kiểu tomboy như thế này.

Chỉ là bây giờ nên đi làm gì đây?

Đường Kim nhất thời không biết phải đi làm gì, ra thao trường huấn luyện cũng chẳng có ý nghĩa, tuy hắn cũn đã đi vài lần nhưng mà đều là nhằm vào Lạc Phỉ Phỉ, bây giờ nàng bảo hắn không cần đi nên hắn cũng lười đi, bất quá vấn đề hiện tại là tất cả tân sinh viên đều đang tham gia quân huấn, một mình hắn không tham gia nên chẳng có chỗ nào chơi là phải.

-Tuyết Nhu cũng phải quân huấn, Thất tiên nữ thì không biết đang bí mật làm chuyện gì, Thanh tỷ bận đi điều tra, ây da… nói mới nhớ, Oánh Oánh bảo bối không biết đã đi đâu nhỉ? Có lẽ nàng nên tới Minh Hồ thị rồi mới phải, sao không thấy tới tìm ta a? – Đường Kim tin chắc Tống Oánh đã tới Minh Hồ thị nhưng hắn hiện tại không biết nàng cụ thể đang ở nơi nào.

Nghĩ một lát, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tống Oánh, hắn thực cũng có chút nhớ nàng.

Bất quá lúc này phía trước bỗng truyền tới một thanh âm:

-Ngươi là Đường Kim?

Đường Kim chẳng thèm ngẩng đầu, tiện mồm đáp:

-Không phải.

-Đến cả tên của mình cũng không dám thừa nhận rồi sao? – một tiếng cười lạnh vang lên.

-Nếu đã biết thì đừng hỏi, ta ghét nhất là bọn người biết rồi mà còn hỏi như các ngươi. – Đường Kim cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, phía trước là một nam một nữ, cả hai đều khoảng ngoài 30 tuổi, nam thân hình cao lớn, tướng mạo tạm ổn, nữ thì nhỏ nhắn lung linh, khuôn mặt cũng khá là xinh đẹp, tuy người mảnh mai nhưng đường cong khá là rõ nét.

Làm Đường Kim cảm thấy kinh ngạc là hắn vừa nhìn một cái đã phát hiện hai người này đều không phải người bình thường mà là một cặp cổ võ giả có thực lực không tệ, cho dù trong mắt hắn chỉ là con sâu cái kiến, gà đất chó sành, nhưng trong hàng ngũ cổ võ giả mà nói thực lực của hai người này đã được coi là tương đối bất phàm, hoàn toàn có thể tương đương với Ninh Tâm Tĩnh lúc trước khi nàng bước vào Tiên môn.

-Ngươi quả nhiên là cuồng vọng. – nam nhân kia lạnh lùng nhìn Đường Kim:

-Bất quá, tiểu tử, cho dù ngươi có chút bản lĩnh thì cũng không phải là lí do để ngươi có thể cuồng vọng đâu, nếu như ngươi không trọc phải chúng ta thì có lẽ còn có thể tiêu dao được vài ngày, bất quá hiện tại ngươi tới số rồi!

-Ta như thế gọi là tự tin. – Đường Kim lười biếng nói:

-Thuận tiện thì ta cũng không nhớ là mình đã trọc phải hai tên đần độn các ngươi, nếu như ta trọc phải các ngươi thì tại sao các ngươi còn chưa chết?

-Đường Kim, lúc ngươi ám toán Phạm thiếu nhà chúng ta thì nên nghĩ có ngươi sẽ tới tìm ngươi rồi. – nữ nhân kia khẽ hừ một tiếng:

-Sao hả? bây giờ không muốn thừa nhận sao? cho dù không thừa nhận cũng vô ích thôi, chúng ta đều đã xác định là do ngươi âm thầm giở trò nên hai bảo tiêu kia mới đánh gãy răng của Phạm thiếu.

-Phạm thiếu? – Đường Kim lúc này mới sực tỉnh:

-ồ, ngươi nói tên ngu ngốc Phạm Tử Tuấn ấy hả? thực ra thì các ngươi nên cảm ơn ta mới đúng, ta chỉ mới làm gãy vài cái răng của hắn là may rồi, tuy nói răng gãy rồi sẽ không mọc lại nhưng mà đi trồng răng cũng chẳng hết bao nhiêu tiền đâu nhỉ?

Đối với tình huống của Phạm Tử Tuấn, Đường Kim cũng biết một chút, hắn là bạn trai của Lý Uyển Kiều, bất quá hiện tại xem ra ten gia hỏa kia mang theo cả bảo tiêu đi học cũng không phải không có lí do, chỉ bằng hai người trước mặt này cũng đủ cho thấy gia thế của tên kia cũng không tệ.

-Đường Kim, ngươi đúng là lẻo mép, không biết sau khi gãy hết răng thì ngươi có còn lẻo mép được nữa không đây? – nam nhân kia hừ lạnh một tiếng.

-Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi, ta chính là phù thủy giỏi nguyền rủa nhất trên đời này, kĩ năng lợi hại nhất của ta chính là nguyền rủa gậy ông đập lưng ông, cho nên khi mà có kẻ muốn đánh gãy răng ta thì rằng của kẻ đó rẽ rụng hết một cách thần kì…ờm… đương nhiên nếu như có người muốn giết ta thì kẻ đó cũng sẽ vô duyên vô cớ bị nghẹn nước bọt mà chết. – Đường Kim ngáp dài một cái:

-Bây giờ các ngươi xác định muốn đánh gãy răng ta?

-giả thần giả quỷ. – nam nhân kia hừ lạnh một tiếng, bộ pháp như mũi tên lao về phía Đường Kim, một quyền oanh tới.

-Ách! – một giây sau một tiếng kêu đau đớn vang lên, nhưng tiếng kêu này là phát ra từ miệng nữ tử kia, một bên má cô ta phút chốc sưng vù lên, dưới tình huống không chút phòng bị trúng ngay một quyền.

-Ngươi làm gì thế? – nữ nhân kia nộ khí xung thiên gào lên.

-Là tên tiểu tử này giở trò quỷ. – nam nhân kia thì ngẩn ra, sau đó phẫn nộ nhìn Đường Kim gằn giọng nói.

-Vị mỹ nữ này, cô nghĩ có khả năng sao? rõ ràng là hắn muốn đánh cô a! - Đường Kim lập tức tiếp lời, sau đó làm bộ đồng tình như nữ tử kia:

-Thật là đáng thương, mặt xưng lên như thế thì khác gì dung nhan bị hủy rồi, mỹ nữ, ta không biết tính khí của cô thế nào chứ bạn gái ta mà bị người khác hủy dung thì ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Chương 1024: Xem người khác đánh nhau cũng không tệ.

-Ngươi câm miệng. – nam nhân kia không nhịn được nữa, lại một trưởng vả về phía ĐườngKim.

-Bốp! – một tiếng tát giòn tan vang lên, bên má còn lại của nữ nhân kia lại xuất hiện thêm 5 dấu tay đỏ lừ.

-Ngươi lại đánh ta? – nữ nhân kia vốn đang rất phẫn nộ, hiện tại lại ăn thêm một tát nữa thì càng như đổ thêm dầu vào lửa, suýt nữ thì trực tiếp bạo phát.

-Ta thực không phải cố ý… - nam nhân kia cảm thấy vô cùng biệt khuất, hắn tức giận một cước đá về phía Đường Kim, lần này lực đạo vô cùng hung mãnh, dường như muốn một cước đạp chết hắn.

-Mỹ nữ cẩn thận a! – Đường Kim làm bộ tốt bụng nhắc nhở.

Nghe Đường Kim nhắc nhở, nữ nhân kia vội đề cao cảnh giác, sau đó lập tức kinh sợ phát hiện một cước của nam nhân kia đúng là đang đá về phía mình, nhất thời nàng phẫn nộ quát lớn:

-Ngươi còn dám nói không cố ý?

Vừa phẫn nộ nàng vừa hung hăng đáp trả hắn bằng một cước, lần này đến lượt nam nhân dưới tình huống không chút đề phòng đã bị trúng chiêu.

-Phạm Nam, ngươi điên rồi sao? – nam nhân kia bị ăn quả đau điếng cũng tức giận không thôi:

-Rõ ràng là tên tiểu tử kia dùng âm chiêu….

-Tại sao hắn chỉ dùng âm chiêu với ta? – nữ nhân tên Phạm Nam hừ lạnh một tiếng, công kích không có dừng lại. kì thật cái này cũng khó trách nàng, cho dù là ai thì vô duyên vô cớ bị ăn một đấm với một tát cũng sẽ nổi giận đùng đùng, không thể lãnh tĩnh nổi.

Đôi nam nữ này thực lực không phân cao thấp, nữ nhân thì như kẻ điên không ngừng công kích, nam nhân tự nhiên chỉ có thể toàn lực ứng phó, thế là cả hai đều không ai quản Đường Kim nữa.

-Cả ngày đánh đấm cũng chẳng có gì hay ho, xem người khác đánh nhau cũng vui phết a. – Đường Kim vùa lẩm bẩm vừa biến ra một cái ghế, sau đó đặt mông ngồi xuống ngay gần đó tọa sơn quan hổ đấu.

Đôi nam nữ này đánh nhau cũng hấp dẫn không ít sinh viên đi đường, không ít người đã dừng lại xem, chỉ bất quá mọi người đều cảm thấy tên gia hỏa Đường Kim thật là khác người, đi xem người ta đánh nhau cũng thôi đi, đã thế còn lôi cái ghế ra lót đít ngồi hóng, ngươi làm như mình đang xem phim trong rạp sao?

-Cố lên, mỹ nữ cố lên, đạp vào mông hắn, đá vỡ trym hắn đi… - Đường Kim vừa xem vừa hò hét làm mọi người càng thêm cạn lời, con hàng này xem đánh nhau quá nhập tâm, người ta đây là đang uýnh lộn chứ không phải biểu diễn võ thuật a!

Nam nhân trong cuộc thì cay cú gần chết, tên gia hỏa kia rõ ràng là muốn hắn tuyệt tử tuyệt tôn mà!

-Mỹ nữ, Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước của nàng cần phải luyện nhiều hơn đó…ay… tiếc quá, thiếu chút nữa… - Đường Kim vẫn đang hò hét quên mình, sau đó thì không biết hắn đào đâu ra một lon nước ngọt, vừa xem vừa thỉnh thoảng nhấp một ngụm, đã quá pepsi ơi!

Cũng không biết là qua bao lâu sau, khi đôi nam nữ sinh đánh đến lưỡng bại câu thương, cả hai đều mặt mũi bầm dập, Đường Kim cuối cùng cũng hết hứng thú, hắn than nhẹ một câu:

-Ừm, được rồi đó, buổi biểu diễn hôm nay đến đây là kết thúc.

Khẽ ném cái vỏ lon nước ngọt kia ra, Đường Kim nhấc ghế đứng dậy, quay đầu nhìn đám người đang vây xem:

-Ê, các người đều đã xem lâu như vậy rồi, có phải là nên ra chút tiền vé không?

-Kháo, còn đòi tiền vé?

-Lão tử không xem nữa!

-Sời, cần tiền đến phát điên rồi hả?

Quan chúng lũ lượt rời đi, dường như cùng với lúc đó dôi nam nhữ kia cũng một quyền một cước đánh trúng đối phương rồi cả hai cùng ngất đi.

Đường Kim ném chiếc ghế vừa ngồi vào trong Vòng tay Thiên Đạo, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra hiên nganh rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tống Oánh.

Chỉ là chuông điện thoại đổi một hồi lâu cũng không thấy nàng nhấc máy, Đường Kim nhất thời có chút bất đắc dĩ, Tống Oánh cái gì cũng tốt chỉ có điều nàng thường hay quên mang điện thoại thôi, cũng không biết có phải do trên người nàng không có chỗ bỏ điện thoại không nữa.

-Bỏ đi, dù sao thì Oánh Oánh bảo bối cũng sẽ chủ động tìm mình thôi. – Đường Kim cúp máy, hắn cũng không suy nghĩ nhiều về việc nàng đang ở đâu, bởi vì hắn biết nàng tới đây là vì hắn, hiện tại nàng còn chưa xuất hiện chắc là do chưa an bài xong chỗ ở thôi.

Chỉ là hiện tại hắn lại rơi vào tình trạng không biết phải đi đâu, trên thực tế thì kể từ sau khi tới đại học Thiên Nam, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân không thích ứng lắm với nơi này, có lẽ là do đã quen với cuộc sống ở Ninh Sơn, hoặc là do đại bộ phận người quen đều không ở bên cạnh nên hắn đối với nơi này vẫn khuyết thiếu một chút cảm giác quy tụ.

Đương nhiên khi Lạc Phỉ Phỉ, Kiều An An, Đường Thanh Thanh lần lượt xuất hiện, lại nghe tin Tiểu Đậu Nha cũng ở nơi này thì Đường Kim không còn bài xích nơi này nữa, có điểm khác biệt của nơi này và Ninh Sơn là không có Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao, một người thì ở tận kinh thành, một người lại ở tít Thiên Hải.

Tuy hắn có năng lực thuấn di, bất luận các nàng đang ở đâu cũng chẳng khác gì đang ở bên cạnh hắn, nhưng chẳng biết vì sao hắn luôn cảm thấy có gì đó khang khác.

Cảm giác là một thứ gì đó rất kì diệu, Đường Kim vốn nghĩ rằng bất kể hắn có ở đâu thì đi đến một nơi khác chẳng qua cũng chỉ cần một cái thuấn di mà thôi, cho nên chỉ cần các nàng ở một nơi mà hắn đã từng tới qua, thì cũng đều như nhau cả. bất quá trên thực tế trong tiềm thưc hắn lại vẫn cho rằng, hiện tại người ở gần hắn nhất là Lạc Phỉ Phỉ.

-Đi học quả nhiên là việc nhàm chán nhất trên đời, học đại học thì càng nhàm hơn. – Đường Kim từ thì thào một mình, tuy ai cũng nói đại học nhẹ nhàng hơn cấp 3 nhưng Đường Kim cũng chẳng cảm thấy thoải mái hơn hồi cấp 3 bao nhiêu.

Thật ra thì học đại học đúng là thoải mái hơn cấp 3 rất nhiều, bất quá hồi cấp 3 Đường Kim có đi học quái đâu, ngẫu nhiên đến trường được vài ngày thì cũng là vui đùa, cho nên hắn tự nhiên là sẽ không cảm nhận được cái không khí thoải mái hơn hồi cấp 3 của mình. Hơn nữa cho dù trên đại học thật sự có trò gì vui thì người mới nhập học vài ngày đã bỏ học hơn phân nửa như hắn chưa chắc sẽ được trải nghiệm.

-Bỏ đi, vẫn là về kí túc ngủ cho khỏe. – Đường Kim không muốn đi dạo linh tinh quanh trường nên dứt khoát trở về phòng, đặt lưng xuống giường ngủ.

Chỉ là hắn lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, nằm cả nửa ngày cũng không ngủ được, trong đầu thỉnh thoảng cứ phảng phất lướt qua mấy thân ảnh xinh đẹp, lúc thì là yêu nữ Tiêu Đại Nhi, lúc lại là bóng lưng cao quý của Tần Khinh Vũ, hay đôi khi lại là vóc người gợi cảm của Hàn Tuyết Nhu hoặc làn da màu lúa mạch dưới ánh hoàng hôn của Lạc Phỉ Phỉ…

Nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết qua bao lâu sau, Đường Kim đột nhiên bị một tiếng động rất nhỏ kinh tỉnh, hắn ngưng thần lắng nghe một chút sau đó đột nhiên mở mắt ra, nhảy thẳng xuống giường, một giây sau liền trục tiếp biến mất và xuất hiện trong một căn phòng kí túc khác.

Trong căn phòng này có một nam sinh đang lục bàn lục tủ, trên người hắn đeo một cái cặp, cái cặp kia nhìn rất nặng, có lẽ là đã bỏ không ít đồ bên trong.

-Ngươi biết không, trên đời này bất luật là kẻ đạo tặc có thông minh như thế nào thì cuối cùng cũng luôn xa lưới vì lòng tham của mình. – Đường Kim đột nhiên lên tiếng.

Nam sinh kia vìu một cái liền quay người lại, không chút do dự từ trong cặp lấy ra một chiếc dao găm, đâm thẳng về phía Đường Kim!

Chương 1025: các ngươi quả nhiên là không có văn hóa

Đường Kim hoàn toàn không thèm để ý đến nam sinh kia, hắn lấy điện thoại ra gọi ngay cho Đường Thanh Thanh.

-Thanh tỷ, ta bắt được một tên đạo tặc đang trộm đồ ở kí túc. – Đường Kim vẫn bình tĩnh gọi điện, đợi đến khi con dao kia chỉ còn cách bụng hắn không tới mười phân hắn mới một cước đạp bay tên gia hỏa kai.

-Ta sẽ tới ngay, đệ đang ở đâu? – Đường Thanh Thanh vội đáp.

-Ờ, để ta xem xem phòng số bao nhiêu…. – Đường Kim mở cửa đi ra ngoài thuận tiện đạp luôn của tên đồng bọn đang ở bên ngoài nghe ngóng tình hình một cái, sau đó mới trả lời Đường Thanh Thanh:

-Phòng số 314, cùng lầu với ta, Thanh tỷ, ta ở đây đợi tỷ.

-Được, ta tới ngay. – Đường Thanh Thanh lập tức cúp máy.

-Ta nói hai người c ác ngươi, đều đã ăn trộm ở đây nhiều lần như vậy rồi, nghe nói cũng trộm được đến cả hơn trăm vạn, thé mà vẫn còn dám quay lại ăn trộm, làm đạo tặc như vậy mà còn không bị bắt thì thật là không có thiên lí, các ngươi không bị bắt chắc những kẻ bị bắt đều muốn đâm đầu vào tường mất. – Đường Kim nhìn hai tên gia hỏa đang lăn lộn dưới đất không đứng dậy nổi, bắt đầu giáo dục công dân cho chúng:

-Đợi các ngươi ra tù xong, nếu muốn tiếp tục làm đạo tặc thì nhớ dừng bao giờ ăn trộm một chỗ nhiều lần, như đánh du kích ấy, nổ sung một phát là phải đổi địa điểm ngay, các ngươi có hiểu không?

-Đệch, ngươi là Đường Tăng à? – một tên trộm phẫn nộ mắng.

-Đấy, các ngươi quả nhiên không có văn hóa, Đường tăng có thể đẹp trai như ta sao? – Đường Kim lắc đầu cảm khái:

-Đọc ít sách là lỗi của bọn ngươi đó, chẳng trách đến nguyên lí cơ bản của đánh du kích cũng không biết.

-Tiểu tử, ngươi đợi đó, chúng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. – tên trộm còn lại bắt đầu uy hiếp Đường Kim.

-Đúng là ngu, lúc này vẫn còn muốn uy hiếp ta. – Đường Kim vừa ngáp vừa đạp cho tên kia một cái.

-Đệt, tay của ta… - ta gia hỏa kia lập tức kêu oai oái.

-Từ nay về sau ta nghĩ chắc ngươi sẽ có cánh tay thứ ba, đó là một cánh tay giả đó. – Đường Kim lười biếng nói, sau đó đột nhiên quay người nhìn về một hướng, trên mặt nở nụ cười xán lạn:

-Thanh tỷ, mọi người tới thật là nhanh a.

-Ta vốn đang ở trong trường điều tra chuyện này. – Đường Thanh Thanh nhanh chóng đi tới, bên cạnh nàng còn có hai cảnh sát, một người trong đó chính là Trương Tĩnh hôm nọ, người còn lại là một nữ cảnh Đường Kim mới gặp lần đầu.

Quét mắt nhìn hai người đang nằm dưới đất một cái, Đường Thanh Thanh hỏi:

-Tiểu đệ, chính là hai tên này sao?

-ừm, trong cặp của tên gia hỏa kai chắc là có không ít đồ đấy. – Đường Kim vừa gật đầu vừa chỉ vào một tên.

Trương Tĩnh lập tức đi lên kiểm tra, xong xuôi mới nói với Đường Thanh Thanh:

-Đường tổ trưởng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, chắc là không có vấn đề gì.

-Cảnh quan, ta muốn báo án, hắn mới là kẻ trộm, hắn còn dẫm gãy một tay của ta, các người mau bắt hắn…. – tên trộm bị Đường Kim dẫm gãy tay lúc nãy bỗng gào lên.

-HỬ? hắn dẫm gãy cánh tay nào của ngươi? – Đường Thanh Thanh nhìn tên trộm kia, nhàn nhạt hỏi.

-Cánh tay ta không thể động đậy đây này…. – tên kia vừa nói tới đây bỗng hét lên thảm thiết:

-Á…áu…

-Là cánh tay này sao? – Đường Thanh Thanh dẫm nay vào vị trí bị gãy tay của tên kia, nhàn nhạt hỏi.

-Đúng, đúng, mau buông ra, chân của cô…a….ái… - tên trộm kia hét lên vài tiếng thảm thiết rồi im bặt, hiển nhiên là chịu không nổi loại đau đớn này mà ngất đi.

Trương Tĩnh và nữ cảnh sát còn lại đều trừng mắt há mồm, tên trộm còn lại thì mặt tái mét, nữ cảnh sát xinh đẹp này ra tay cũng thật là độc ác.

-Trương Tĩnh, vụ án này hai người xử lí đi. – Đường Thanh Thanh giao phó một câu rồi thu chân lại, kéo Đường Kim rời đi:

-Tiểu đệ, ta có chút việc muốn nói với đệ.

Đường Thanh Thanh rời đi chỉ bỏ lại hai cảnh sát vẫn đang ngây ngốc đứng đó.

-Trương ca, hắn là ai vậy? đệ đệ của Đường tổ trưởng sao? – nữ cảnh sát kia nhịn không được hỏi một câu.

-Có lẽ là vậy. – Trương Tĩnh cười khổ một cái sau đó liền bẻ sang chuyện khác:

-Đừng tò mò nữa, làm việc đi, trước tiên đưa hai tên này về đồn rồi nói.

Trương Tĩnh cũng không rõ Đường Thanh Thanh và Đường Kim có phải là chị em ruột không, nhưng hắn có thể xác định một việc là hai chị em nhà này không trọc vào được.

Nữ cảnh kia khẽ lè lưỡi một cái rồi không hỏi thêm gì nữa.

Đường Thanh Thanh kéo Đường Kim đến chỗ cầu thang, sau đó hai người mỗi người đi một đường vì một người muốn lên lầu, một người muốn xuống lầu.

-Thanh tỷ, kí túc của ta ở bên trên a. – Đường Kim nghiêm trang nói.

Sắc mặt Đường Thanh Thanh khẽ đỏ lên, nói tới kí túc nàng liền nhớ ngay tới việc lần trước phát sinh ở đó, đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn đi lên, bởi vì nàng biết một khi mình lên đó thì tiểu đệ này nhất định sẽ làm gì đó với nàng.

-Tiểu đệ, tỷ sao phải về cục rồi, đệ xuống dưới cùng ta, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. – ngữ khí của Đường Thanh Thanh có chút ý vị cầu khẩn.

-Ừm được. j- Đường Kim cũng không cưỡng cầu, hắn chỉ thuận tay ôm lấy eo Đường Thanh Thanh:

-Thanh tỷ, có việc gì thế?

-Chính là lần này có người cố ý vu oan cho đệ là kẻ trộm, ta điều ta một chút thì ra là hai cảnh sát trong phòng cảnh vụ của trường làm, nhưng bọn chúng khẳng định là bị người khác sai khiến, còn về là ai thì chúng không chịu nói, thậm chí còn không chịu thừa nhận là bị người sai khiến. – Đường Thanh Thanh mặc cho Đường Kim ôm ấp, vừa xuống lầu vừa nhỏ giọng nói;

-Tiểu đệ, đệ vừa tới trường vài ngày đã đắc tội người nào rồi hả?

( DG: chưa đắc tội người nào, mới đắc tội toàn trường thôi :D )

-Thanh tỷ, tỷ cũng biết đấy, nam nhân đẹp trai một chút là luôn có người ghét. – Đường Kim nghiêm trang nói:

-Ta cũng không muốn đắc tội người ta, bất đắc dĩ ta lại lớn lên quá đẹp trai nên không có biện pháp a.

Đường Thanh Thanh nhất thời không biết nói gì nữa, tiểu đệ của nàng thật là khéo gây thù chuốc oán, vừa tới vài ngày đã có người muốn tống hắn vào tù.

-Tiểu đệ, vậy đệ có biết mình đã đắc tội với ai không? – Đường Thanh Thanh chần chừ một lát rồi hỏi.

-Thanh tỷ, thực ra thì ta cũng không biết còn có ai ta chưa đắc tộ không nữa. – Đường Kim thành thực đáp.

Đường Thanh Thanh chỉ biết cạn lời, Đường Kim đây là ý gì? Lẽ nào hắn mới tới vài ngày đã đắc tội với cả trường rồi sao?

-Thanh tỷ, thật ra cũng chả sao, ta không sợ loại thủ đoạn vặt vãnh này của bọn chúng, cùng lắm là làm trò cười cho ta xem mà thôi. – Đường Kim an ủi Đường Thanh Thanh.

-Tiểu đệ, tỷ biết đệ rất lợi hại, chirl à đệ không thể nào đắc tội với cả thế giới này được, nếu vậy thì cuộc sống sẽ mất đi rất nhiều niềm vui đó. – Đường Thanh Thanh khẽ thở dài một tiếng:

-Nếu đệ cứ như thế thì sẽ rất khó có bằng hữu.

-Thanh tỷ, ta không cần bằng hữu, ta cần bạn gái thôi. – Đường Kim cười hì hì nói, vừa nói hai người đã ra khỏi kí túc, lúc này hắn mới cười thật tươi với Đường Thanh Thanh:

-Đương nhiên là chị gái nuôi ta cũng rất cần a, ta không thích thế giới này, ta chỉ thích tỷ thôi.

-Đường Thanh Thanh đang có chút khó xử không biết nói gì thì một giọng nữ vô cùng phẫn nộ vang lên:

-Đường Kim, ngươi lại dám tìm nữ nhân khác sau lưng ta?

Chương 1026: Ngươi làm thế có xứng với ta không?

Đường Thanh Thanh khẽ ngẩn ra, nàng vô thức vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Đường Kim, đồng thời quay người nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó đang có một nữ tử khá xinh đẹp, có đều là nàng ta lại ăn mặc chẳng khác gì đàn ông?

Đường Kim lúc đầu cũng đứng hình mất 1s, nhưng hắn không có để Đường Thanh Thanh vùng ra, chỉ là hắn kinh ngạc phát hiện người lên tiếng vậy mà lại là Mộc Vũ, nàng lại định giở trò gì đây?

-Ách, em đừng hiểu lầm, thực ra ta là… -Đường Thanh Thanh định giải thích một chút, bởi vì nàng nghĩ cô gái kia quá nửa là vừa mới bị Đường Kim dụ dỗ được, không biết hắn hoa tâm như thế nào.

-Hiểu lầm cái gì? Ta đều đã tận mắt nhìn thấy rồi, đây gọi là hiểu lầm sao? – Mộc Vũ đầy mặt phẫn hận:

-Đường Kim, tên hỗn đản nhà ngươi không phải là nói chỉ yêu mỗi mình ta thôi sao? ngươi làm như vậy có thấy xứng với ta không?

Đường Kim nhất thời có chút cạn lời, kĩ năng diễn kịch của Mộc Vũ này cũng thật là nhập vai, nếu như người khác bị nàng làm như vậy thì bạn gái quá nửa sẽ chạy mấy sau đó là chia tay, chỉ tiếc là đối phó với hắn thì cách này không có tác dụng.

Không đợi Đường Kim kịp lên tiếng, Mộc Vũ liền đem thanh âm đề cao thêm 80 DB, dùng giọng chói tai hét lớn:

-Đường Kim, ngươi là đồ lừa đảo, ta hận ngươi, sau này ta sẽ không bao giờ để ý tới ngươi nữa!

Hét xong nàng quay người liền chạy ngay đi, có mấy sinh viên nhìn thấy một màn này đều bắt đầucảm thấy Đường Kim đã làm Mộc Vũ triệt để thương tâm cmnr.

Đến cả Đường Thanh Thanh cũng có chút ái ngại nhìn Đường Kim:

-Tiểu đệ, mau đi dỗ dành nàng đi.

Không đợi Đường Kim lên tiếng, Đường Thanh Thanh đã vùng ra khỏi vòng tay của hắn:

-Tiểu đệ, ta phải về cục đây, có thời gian ta sẽ gọi cho đệ.

Cũng không biết có phải là muốn cho Đường Kim có cơ hội đi dỗ Mộc Vũ hay không mà Đường Thanh Thanh rời đi rất nhanh, Đường Kim nhất thời chỉ biết nghẹn họng chân chối, Mộc Vũ kia vậy mà vẫn phá hoại thành công a.

Mắt thấy Mộc Vũ đã chạy đi khá xa, Đường Kim cũng lười đuổi theo nàng, vươn vai lười biếng một cái, cứ để cho nàng cao hứng một lúc, để nàng tưởng tượng là kế hoạch của mình đã thành công, lần sau khi thấy hắn và Đường Thanh Thanh thân mật chắc nàng sẽ tức khí lắm đây!

-Đúng là nhàm chán. – Đường Kim vừa lẩm bẩm vừa nhìn đồng hồ, hiện tại vẫn còn sớm chán, chưa tới 5 giờ a.

Hắn bất giác lại nhớ tới Tô Vân Phi, mỹ nữ lão sư này hiện tại tựa hồ đang cố ý trốn tránh hắn, hắn cảm thấy nên tìm nàng nói chuyện vài câu, để nàng minh bạch không phải nàng muốn trốn là có thể trốn tránh được a.

Nghĩ tới đây Đường Kim cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, hắn liền cất bước thẳng tiến đến viện nghiên cứu sinh.

Viện nghiên cứu sinh của đại học Thiên Nam nằm ở một khu vực tương đối độc lập so với những nơi khác, bên trong có căn tin và kí túc riêng, còn có cả khu nghiên cứu và khu thực nghiệm. thực ra từ trên mức độ nào đó mà nói thì nghiên cứu sinh và sinh viên đại học là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, đương nhiên mỹ nữ là không có bất kì giới hạn nào hết, mỹ nữ của viện nghiên cứu sinh này cũng rất được nam sinh toàn trường chú ý, lần này trong thập đại hoa khôi thì có đến hai người là xuất thân từ đây.

Viện nghiên cứu sinh có một cửa lớn, nhất định phải đi qua cánh cửa này mới vào bên trong được, Đường Kim đứng từ xa nhìn cánh cửa kia rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vân Phi.

Lần này tiếng tút tút kêu hết tất cả 5 lần thì bên kia mới nhấc máy:

-Bạn học Đường Kim, em lại có chuyện gì thế?-Tô lão sư, thực ra thì ta chỉ nhớ cô mà thôi. – Đường Kim cười hì hì nói.

-Đường Kim, ta rất bận, không có thời gian nói chuyện vu vơ với cậu. – Tô Vân Phi tựa hồ rất phiền não, dứt lời liền trực tiếp cúp máy.

-Kì quái a, từ khi nào nàng trở nên không muốn nói chuyện với ta như vậy? – Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, Tô lão sư ngày trước rất dễ nói chuyện a, lẽ nào không làm giáo viên nữa tính cách của nàng đã thay đổi sao?

Đang muốn thực tiếp tiến vào tìm Tô Vân Phi thì đúng lúc này một mùi hương bách hợp quen thuộc bỗng xộc vào mũi hắn, Đường Kim đưa mắt tìm hướng nguồn hương phát ra, rất nhanh đã thấy đại loli Bối Hương Hương mặc một chiếc váy màu hồng xinh xinh đang ở gần đó.

Giống như lần đầu gặp gỡ, Bối Hương Hương vẫn mặc váy dài màu phấn hồng tựa hồ như chưa hề thay đổi, trên tay nàng vẫn đang ôm một bảng vẽ, chỉ khác là lúc này nàng đang từ bên trong chạy ra, tư thế vừa phiêu dật vừa ưu nhã, cho người ta mỹ cảm tuyệt đối.

Vừa mới ra khỏi cửa lớn, Bối Hương Hương dường như cảm ứng được gì đó mà quay đầu nhìn về phía Đường Kim, trên mặt nàng lộ vẻ tươi cười, bước chân không ngừng, hướng Đường Kim chạy lại.

-Đường Kim, ngươi tới tìm ta sao? – Bối Hương Hương dường như rất vui vẻ:

-Bụng ta hơi đó, mời ta ăn cơm đi!

Đường Kim có chút cạn lời, cô nàng đại loli này cũng không biết khách khí viết như thế nào, bất quá lần trước nói chuyện với nàng hắn cơ bản đã biết tính cách Bối Hương Hương, nàng nghĩ sao sẽ nói vậy, cho người ta một loại cảm giác dường như không có chút tâm cơ nào.

-Cô muốn ăn gì? – Đường Kim tùy tiện hỏi, nếu như đã xảo hợp gặp phải Bối Hương Hương thì việc tìm Tô Vân Phi để sau cũng được, dù sao thì lúc này nàng cũng đang không muốn gặp hắn mà hắn cũng không muốn quá quấn lấy nàng, nói cho cùng thì chẳng qua là hắn không có việc gì làm mà thôi, giờ có việc làm rồi tự nhiên là không cần đi tìm việc nữa.

-Đồ ta muốn ăn rất nhiều đó nha, phải rồi, đầu bếp của ngươi là ai thế? Hôm qua ta đi qua ngửi thấy thật là thơm a, ta muốn vào trong nhưng bạn gái ngươi không cho ta vào, hay là ngươi đưa ta vào đó ăn đi! – Bối Hương Hương chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, bộ dáng tràn đầy mong đợi nhìn Đường Kim.

Đường Kim thì lại ngẩn ra:

-Đầu bếp của ta ? Hương Hương? Cô nói là nơi nào cơ? Còn có bạn gái ta là ai a?

-Chính là Tống Oánh tóc bạch mặt baby của ngươi đó! – Bối Hương Hương có chút kinh ngạc nhìn Đường Kim:

-Lẽ nào ngơi không biết sao?

-Cô gặp nàng ở đâu? – Đường Kim vội vàng hỏi.

-Chính là ở đối diện cổng trường a, ở đó có một nhà gọi là Nhà bếp của Đường Kim, lẽ nào không phải là của ngươi sao? – Bối Hương Hương vừa nháy mắt vừa nghi hoặc hỏi.

-Cái đó, Hương Hương a, ta tơi đó xem đã, lần sau mời cô ăn cơm nhé! – Đường Kim nói rồi liền vội vàng rời đi.

-Vậy được, ta tự mình đi ăn. – Bối Hương Hương tựa hồ có chút không vui khẽ bĩu môi rồi đi về một hướng khác.

Đúng là nam nhân biết thuấn di sẽ không đi những con đường bình thường, kẻ từ ngày đầu tiên vào trường, sau đó thì Đường Kim chưa bao giờ xuất hiện ở cổng trường cả, thế nên hắn mới không biết mấy ngày này đã xuất hiện một nơi gọi là Nhà bếp của Đường Kim ở ngay trước cổng.

Hiện tại hắn đang đứng trước cổng lớn, nhìn sang phía đối diện, thấy năm đại tự quen thuộc kia, Đường Kim nhất thời ngẩn người ra mật một lúc.

Lúc này hắn giường như lại trở về ngày xưa, trở về lúc mà hắn còn đang ở Ninh Sơn nhị trung.

Chương 1027: Mộc Vũ bị ngươi hại nhảy lầu rồi đấy

Ở gần cổng Ninh Sơn nhị trung phía đường đối diện đã từng có một nơi tên là Nhà bếp của Đường Kim, đó là một nơi chỉ thuộc về Đường Kim, đối với hắn mà nói thứ làm hắn lưu luyến nhất, yêu thích nhất không phải là mỹ thực bên trong mà là nữ tử yêu diễm bất luận lúc nào hắn tới cũng có nàng đợi sẵn ở đó.

Nàng là Tống Oánh, Tống Oánh của riêng mình Đường Kim, đối với người khác, nàng là Hạt Tử, một con bọ cạp có độc, nhưng ở bên cạnh hắn nàng lúc nào cũng phụng hiến một cách nhiệt tình như lửa, mà khi đối mặt với người khác thì nàng lại như một thế giới băng phong.

Đại học Thiên nam có tất cả bốn cổng Đông, tây, nam, bắc, cổng chính là cổng Bắc, cổng Bắc nằm sát ngay bên đại lộ, phía đối diện là một khu phố toàn nhà 3-4 tầng, ở lầu một đều mở các loại hàng quán ăn.

Tân sinh viên sẽ không cảm thấy nơi này có vấn đề gì , nhưng những sinh viên khóa trước thì kể từ khi vào học đến giờ họ đều phát hiện một sự thay đổi rất rõ ràng, phía đối diện trường có một căn nhà bị dỡ đi xây lại, sau khi trùng kiến thì nó trở thành một tiểu biệt thự có ba tầng lầu, ở giữa khu phố bình thường như thế này thì một tiểu biệt thự cũng sẽ trở nên rất bắt mắt.

Bất quá vừa mới đầu mọi người còn có chút chờ mong, bởi vì nghe tin đồn nơi đó là một quán bar cao cấp hay gì đó đại loại như thế, chẳng qua là người ta cố ý làm cho giống biệt thự để hấp dẫn khách nhân mà thôi, còn có người thì bảo rằng đó là một võ quán…tóm lại mọi người đều cho rằng nơi đó khẳng định sẽ mở cửa với sinh viên, vậy là gần trường lại có thêm một địa điểm ăn chơi giải trí mới.

Chỉ là hai ngày hôm nay trước đại môn của biệt thự bỗng hiện lên mấy chữ Nhà bếp của Đường Kim, hơn nữa hai bên còn có 8 chữ: Lãnh địa tư nhân, không mời đừng vào!

Điều này làm không ít người khá là buồn bực, Nhà bếp của Đường Kim là có ý gì? Đây là một quán ăn sao? nhưng quán ăn thì cũng phải mở cửa kinh doanh với bên ngoài chứ? Còn có, nơi này có liên quan tới tên tân sinh viên Đường Kim mới tán được mỹ nữ giáo quan kia không?

Mấy ngày này có không ít người đều thử tiến vào bên trong biệt thự, nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại, bởi vì trước cửa lúc nào cũng có mấy đại hán khá là hung hăng thủ vệ, nếu như muốn cứng rắn đi vào thì sẽ bị bọn họ cho ăn đòn nhừ xương.

Thế là đến hiện tại đã không có mấy ai dám thử mạo phạm nữa, đến khi mọi người nhìn thấy Đường Kim bước vào trong thì đều nhìn hắn bằng con mắt vui sướng khi thấy người gặp họa.

-Nhìn thấy không? Có người lại vào kìa!

-Kẻ muốn ăn đòn ngày nào cũng có a!

-Cũng không biết bên trong rốt cuộc là ai, không biết có phải có đại mỹ nữ ở bên trong không nữa…

-Cái này ai mà biết được, dù sao thì cũng đã có ai vào được đâu..

-Đệch, hắn vào được rồi kìa!

-Mẹ nó, thật vào được rồi, hai người kia căn bản không có cản hắn!

-Clgt? Bằng cái gì chứ? Lẽ nào do tên gia hỏa kia đẹp trai sao?

-Đó hình như là Đường Kim thì phải!

-Đường Kim? Con hàng đó là Đường Kim?

-Đúng là hắn, cái đệch, Nhà bếp của Đường Kim thật là của Đường Kim sao?

-Xem ra có lẽ là như thế.

Cả đám người đang đợi xem trò vui nhưng rất nhanh tất cả đều trở nên kinh ngạc, mà lúc này Đường Kim đã tiến vào trong biệt thự, đập vào mắt hắn là một thân ảnh quen thuộc.

Tóc dài thướt tha kéo đến qua hông, khuôn mặt baby tuyệt diễm, bờ mông cong vút, vòng eo thon gọn, còn có cả cặp nhũ phong cực đại, tất cả đều rất quen thuộc với Đường Kim, nữ tử yêu diễm này vẫn giống như xưa, vẫn ở trong này chờ hắn.

-Chàng tới rồi. –thanh âm quen thuộc vang lên.

-Oánh Oánh bảo bối, sao nàng không sớm cho ta biết là nàng ở đây a? – Đường Kim vươn tay ôm Tống Oánh vào lòng, thân thể vừa mềm mại vừa băng lương của nàng làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

-Ta vẫn đang luyện tập trù nghệ ( kĩ nghệ nấu ăn). – Tống Oánh nhìn Đường Kim cười cười:

-Sau này chuyên môn nấu cho riêng chàng.

Đường Kim nhất thời mới minh bạch, đầu bếp mà Bối Hương Hương nói chính là Tống Oánh, chẳng trách hắn vừa tiến vào liền thấy trong biệt thự không có ai khác nhưng trong phòng bếp lại phảng phất hương vị của món thịt kho tàu, thì ra là do Tống Oánh làm.

-Oánh Oánh bảo bối, vậy chúng ta cùng ăn tối đi. – Đường Kim nói.

-Ân. – Tống Oánh gật đầu ôn thuận một cái rồi kéo Đường Kim ngồi xuống trước bàn ăn sau đó liền tự mình đi vào bếp.

Không biết Tống Oánh đã âm thầm luyện tập mất bao lâu, nhưng rõ ràng kĩ nghệ của nàng khá là cao, Đường Kim ăn xong cảm thấy vô cùng mãn nguyện, tất nhiên ăn cơm xong hắn phải ăn cả nàng rồi. Lại một đêm không ngủ, mãi đến tận sáng sớm.

Trên giường ở ở tầng 2 của biệt thự, Đường Kim ôm thân thể của Tống Oánh vào lòng, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khắp thân thể nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, loại thỏa mãn này không chỉ trên phương diện sinh lí mà còn cả trên phương diện tinh thần, lần này hắn đã thực sự có cảm giác như trở về nhà.

Nơi gọi là Nhà bếp của Đường Kim này, còn có nữ tử xinh đẹp như yêu làm hắn thực sự cảm thụ được thế nào là nhà, hắn nghĩ cho dù có đổi một thành phố khác thì rất nhiều thứ vẫn không thay đổi, các nàng vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, Kiều An An, Đường Thanh Thanh, Tống Oánh, vẫn như trước cùng hắn sống chung trong một thành phố.

-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu ghét Đường Kim… - tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Đường Kim, hắn cầm điện thoại lên liền thấy người gọi tới là một cái tên rất lạ, bất quá vị trí của đối phương là ở đại học Thiên nam.

-Alo ai đấy? – Đường Kim nhấc máy.

-Đường Kim, con rùa rụt cổ nhà ngươi, đừng để lão tử nhìn thấy ngươi nếu không lão tử sẽ chém chết mẹ ngươi…. – điện thoại vừa thông, đối phương chửi thẳng một mạch rồi cúp máy.

Đường Kim cái chút buồn bực, vừa sáng ra đã gặp phải kẻ tâm thần sao?

Chuông điện thoại ngay lập tức lại vang lên, không phải số vừa rồi mà lại là một số lạ.

-Đường Kim, ngươi là tên tiện nam, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng, ta nguyền rủa ngươi! – người gọi tới là một nữ sinh, nàng cũng mắng xong liền cúp máy.

-Tút tút… - Đường Kim còn chưa kịp phản ứng thì lạ có tin nhắn tới, hơn nữa là rất nhiều tin nhắn.

Trực giác cho Đường Kim biết hình như đã xảy ra chuyện gì đó, hắn bình tĩnh đọc từng tin nhắn một, sau đó phát hiện tất cả mọi tin nhắn đều có nội dung mắng chửi hắn, hắn vừa đọc tin nhắn vừa có không ít cuộc gọi tới, nhưng lần này hắn không có nghe máy nữa.

-Đường Kim, ngươi là kẻ phụ lòng, Mộc Vũ bị ngươi hại đến nhảy lầu rồi, nếu như nàng không tỉnh lại thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. – lại một tin nhắn nữa, lần này Đường Kim cuối cùng cũng nhận được một chút thông tin thực chất.

Bất quá đọc xong hắn càng cảm thấy mơ hồ, Mộc Vũ nhảy lầu sao? nàng lại định chơi trò gì đây?

Chương 1028: Đừng làm ồn ở bệnh viện

Trên diễn đàn của đại học Thiên Nam, lúc này đang có vô số người mắng chửi Đường Kim, tất cả đều là do một sự việc mới phát sinh từ tối hôm qua.

Tối hôm qua khoảng mười hai giờ đêm, hoa khôi của đại học Thiên Nam Mộc Vũ từ trên lầu cao của kí túc xá nữ sinh nhảy xuống dưới, tuy may mắn không có chết ngay tại chỗ nhưng hiện tại vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện, chưa rõ sống chết.

Việc này phát sinh vào lúc nửa đêm nên không nhiều người biết, bởi vì lúc đó đã quá muộn, phần lớn mọi người đều đã đi ngủ, nhưng mà sáng hôm nay việc này liền nhanh chóng bị truyền đi.

Mộc Vũ nhảy lầu?

Mọi người sau khi nhận được tin này đều cảm thấy quá khó tin, Mộc Vũ sao có thể nhảy lầu chứ?

Sau khi mọi người xác nhận tin tức này là thật thì họ mới bắt đầu suy đoán nguyên nhân khiến nàng làm như vậy, sau đó rất nhiều người đều đưa ra kết luận tất cả là tại Đường Kim.

Đặc biệt là không biết ai đăng một đoạn clip lên diễn đàn, trong clip là cảnh chiều hôm qua lúc Đường Kim và Đường Thanh Thanh vừa ra khỏi kí túc bị Mộc Vũ bắt gặp, không biết lúc đó ai đã tranh thủ quay lại cảnh đó, nhưng mà hiện tại cả điễn đàn đều đang nhận định chính là Đường Kim bức Mộc Vũ nhảy lầu tự tử.

Mỗi người đều cho rằng Mộc Vũ căn bản không thể có lí do khác, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là Đường Kim, chắc là do bị Đường Kim trêu đùa, chơi chán rồi bỏ, tên vương bát đản kia trước tiên là dùng lời lẽ ngon ngọt lừa Mộc Vũ lên giường, nhưng đợi đến khi hắn vào đại học Thiên Nam, tán được mỹ nữ giáo quan rồi còn có một chân với nữ cảnh sát xinh đẹp, Mộc Vũ vì không tiếp nhận nổi sự thật tàn khốc cho nên nửa đêm đã nhảy lầu tự tử.

Hôm qua mọi người còn đổ cho Đường Kim là ăn trộm đã mắng hắn đến máu chó đầy đầu, mà hiện tại mọi người đều cảm thấy tội ác của hắn còn đáng ghét hơn ăn trộm mười vạn lần, một vài người trên diễn đàn đã phát động cuộc chiến tìm kiếm Đường Kim, tự xưng là phải moi ra bằng hết thông tin của hắn, hơn nữa nàng cảnh sát hôm qua ôm ấp với Đường Kim cũng là đối tượng bị truy tìm.

Đương nhiên những người này không tìm được bao nhiêu tư liệu về Đường Kim hết, chỉ có số điện thoại của hắn là bị tìm ra và công khai trên diễn đàn, cứ như thế vừa mới sớm ra Đường Kim đã nhận được vô số cuộc gọi và tin nhắn mắng chửi làm hắn chẳng hiểu gì cả.

Bệnh viện trực thuộc đại học Thiên Nam.

Khu giám hộ trọng bệnh, một đám nữ sinh sắc mặt đều đang vô cùng lo lắng, bọn họ đều là thành viên của hội tỷ muội, cũng chính là những người tối hôm qua đưa Mộc Vũ tới bệnh viện.

-Trần Tuyết. – một thanh âm truyền tới.

Đám nữ sinh ngẩng đầu lên liền thấy hai nam nhân đang đi tới, hai người này dáng người đều khá cao, chỉ là một người trắng một người đen, người da đen đen thân hình khá là gầy gò, còn người trắng trẻo thì thân hình khá cân đối, trong mắt của những nữ sinh này thì nam nhân trắng trẻo càng chuẩn soái ca hơn.

-Hồ Nguyên Hải, Ngụy Kim Thành, sao hai người lại tới đây? – một nữ xinh khá xinh đẹp kinh ngạc hỏi, nữ sinh này chính là Trần Tuyết, nàng không những là thành viên của hội tỷ muội mà còn là bạn cùng phòng với Mộc Vũ.

Trần Tuyết biết hai người này, nam sinh trắng trẻo tên Hồ Nguyên Hải, còn nam sinh đen gầy kia là Ngụy Kim Thành, hai người không phải cùng một khoa nhưng nghe nói là đồng hương, bình thường hay đánh bóng rổ với nhau, Hồ Nguyên Hải cũng là sinh viên của học viện pháp luật.

(Chú thích: Ở TQ một trường đại học cấp tỉnh khá là lớn, trong trường có thể chia thành nhiều học viện hoặc phân hiệu trực thuộc)

Hồ Nguyên Hải là sinh viên năm 3, ở học viện pháp luật cũng là một nhân vật phong vân, bởi vì hắn chính là chủ tịch hội sinh viên ở đây, đồng thời còn kiêm nhiệm phó chủ tịch hội sinh viên đại học Thiên Nam, Trần Tuyết cũng đã từng là thành viên của hội sinh viên một thời gian nên tất nhiên là quen biết Hồ Nguyên Hải.

-Chúng ta cũng vừa mới nghe nói chuyện của Mộc Vũ, ta đại biểu hội sinh viên tới đâyt thăm nàng, đồng thời muốn xem có gì cần giúp đỡ hay không. – Hồ Nguyên Hải đáp, sau đó qua cửa kính nhìn vào trong phòng bệnh một cái:

-Trần Tuyết, bác sĩ nói thế nào? Mộc Vũ không có việc gì chứ?

-Bác sĩ nói Mộc Vũ vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, còn cần phải ở đây quan sát một đoạn thời gian. – Trần Tuyết đầy lo lắng nói:

-Tuy rằng bác sinh nói may mắn tiếp đất đầu tiên không phải lầ đầu của Mộc Vũ, nhưng dù sao cũng là nhảy từ tầng 7 xuống, cho nên đầu của nàng cũng phải chịu thương tổn nhất định, bác sĩ cũng không thể xác định liệu nàng có tỉnh lại hay không.

-Việc này xảy ra quá đột ngột, Mộc Vũ trước giờ vẫn luôn là một nữ sinh vui vẻ yêu đời, thật nghĩ không ra nàng sẽ nhảy lầu. – Hồ Nguyên Hải khẽ than một tiếng:

-Bất quá mọi người cũng không cần quá lo lắng, ta tin Mộc Vũ nhất định sẽ qua cơn nguy kịch.

-Đều tại tên Đường Kim chết bờ chết bụi kia! – Trần Tuyết tỏ vẻ căm phẫn:

-Nếu không phải là hắn Mộc Vũ làm gì phải đến mức như thế nào.

-Trần Tuyết, Mộc Vũ thực sự là vì tên Đường Kim kia mà nhảy lầu sao? – Ngụy Kim Thành nhịn không được chen vào.

-Đương nhiên là thật, tên gia hỏa kia thật không biết xấu hổ, hắn có mới nới cũ thì cũng bỏ đi, đằng này còn dám công khai chuyện đó ra, hơn nữa còn lôi đủ loại nữ nhân ra khoe khoang trước mặt Mộc Vũ, ta chưa bao giờ gặp kẻ nào trơ trẽn như hắn! – Trần Tuyết căm phẫn thay cho Mộc Vũ.

-Cũng không biết tên gia hỏa kia có gì tốt, Mộc Vũ sao lại có thể thích hắn được chứ? – một nữ sinh khác nhịn không được nói.

-Đúng vậy, còn Lạc Phỉ Phỉ và nữ cảnh sát kia nữa, người nào người nấy đều vô cùng xinh đẹp, không biết tại sao các nàng lại đi thích một tên gia hỏa vô sỉ như thế nữa! – Trần Tuyết vừa phẫn nộ vừa cảm thấy khó hiểu.

-Qúa nửa là tên lưu manh kia dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó rồi! – lần này người tiếp lời là Lý Uyển Kiều:

-Nếu không thì hắn làm sao tán được Mộc Vũ chứ? Mộc Vũ từ trước tới giờ đều không thấy nàng tìm bạn trai, hiện tại lại bị một nam nhân vô sỉ như thế lừa bịp, hơn nữa tên kia chơi chán rồi lại bỏ nên nàng mới kích động đến mức nhảy lầu.

-Sức tưởng tượng của cô cũng thật là phong phú. – một thanh âm lười biếng đột nhiên vang lên.

Chúng nữ quay đầu nhìn một cái lập tức người nào người nấy đều phẫn nộ không thôi.

-Đường Kim, ngươi còn dám tới đây?

-Đường Kim, ngươi là tên xú nam nhân không biết xấu hổi, mau cút đi!

-Đường Kim…

Cả đám nữ sinh nhịn không được lớn tiếng mắng chửi, nhưng rất nhanh đã bị thanh âm của Đường Kim áp xuống:

-Đừng làm ồn ở bệnh viện!

Cả đám nữ sinh nhất thời bị câu nói này làm cho nghẹn họng, bọn họ muốn mắng tiếp nhưng vừa thấy một vị hộ sĩ đang đi về phía này, nghĩ đến Mộc Vũ đang nằm trong phòng theo dõi đặc biệt, bọn họ cuối cùng cũng chỉ đành ngậm miệng lạ, nơi này xác thực không phải là chỗ để ầm ĩ.

Đường Kim nhìn và phòng bệnh qua lớp cửa kính, thấy tình huốn bên trong hắn khẽ nhăn mày một cái, hắn vừa mới nhận được tin tức Mộc Vũ nhảy lầu từ lúc nãy, lúc đó hắn còn tưởng nàng giả vờ làm thế để dọa hắn, nhưng hiện tại hắn đã minh bạch, tình huống hiện tại của nàng tuyệt đối không phải là giả vờ, mà thực sự đã thụ trọng thương, nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Người khác không biết nhưng hắn rất rõ ràng, Mộc Vũ và hắn căn bản không có quan hệ gì hết, sao nàng có thể nhảy lầu vì hắn được chứ?

Chương 1029: Nàng định biến giả thành thật sao?

Khẽ chần chừ một lát, Đường Kim nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, nhanh chóng bước vào.

-Này, ngươi làm gì thế, không được vào… - Trần Tuyết vội lên tiếng.

-Đi ra, ai cho cậu vào đây… - bên trong phòng bệnh còn một hộ sĩ, vừa thấy Đường Kim vào lập tức mắng đuổi ra.

Đường Kim căn bản mặc kệ nàng, tiếp tục đi thẳng tới bên cạnh Mộc Vũ, thấy nàng đang bị quấn đầy băng gạc quanh người, một cánh tay hắn nhanh chóng đặt lên người nàng, một cỗ chân khí truyền vào trong người Mộc Vũ, tuần hoàn hết một vòng để kiểm tra tình huống.

-Này, ngươi là ai? Mau ra ngoài, nếu không ta sẽ gọi bảo vệ! – hộ sĩ kia vô cùng tức giận.

Đường Kim thu tay lại, quay người đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó liền rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau hắn truyền tới một thanh âm đầy phẫn nộ:

-Đường Kim, ngươi đứng lại cho ta!

Đường Kim quay người liền thấy mấy người đang đuổi theo mình, chính là Trần Tuyết, Lý Uyển Kiều, còn có cả Hồ Nguyên Hải và Ngụy Kim Thành cũng theo phía sau, xem ra là muốn hưng sư vấn tội.

-Đường Kim, Mộc Vũ vì ngươi đều đã nhảy lầu rồi, ngươi chỉ nhìn một cái rồi mặc kệ nàng, ngươi có phải là người không? - Trần Tuyết phẫn hận hỏi.

Đường Kim nhất thời có chút cạn lời, hiện tại những người này đều cho rằng Mộc Vũ nhảy lầu là vì hắn sao?

Vốn định phủ nhận nhưng rất nhanh trong đầu Đường Kim đã lóe lên một ý, nếu đã vậy thì dứt khoát biến giả thành thật luôn đi.

-Cái đó, mọi người đừng hiểu lầm, không phải ta không quản mà là ta đi tìm bác sĩ giúp nàng. – tròng mắt Đường Kim khẽ đảo một cái, lấp liếm nói.

-Ngươi lừa quỷ à? Nơi này là bệnh viện, ngươi còn đi đâu tìm bác sĩ nữa? – Lý Uyển Kiều không vui nói.

-Bác sĩ ở đây chưa chắc đã cứu tỉnh được Mộc Vũ, nhưng ta quen biết một bác sĩ rất giỏi, nàng khẳng định có thể cứu tỉnh Mộc Vũ. – Đường Kim giải thích một câu, nếu đã muốn biến giả thành thật thì tạm thời không thể trở mặt với những nữ sinh này được.

-Ngươi nói thật. – Trần Tuyết nửa tin nửa ngờ nhìn Đường Kim.

-Việc đã đến nước này rồi, ta có cần thiết phải lừa các người không? Bất luận các người có tin hay không thì tấm lòng của ta đối với Mộc Vũ chưa bao giờ thay đổi, lẽ nào các người cho rằng ta rất muốn nàng sảy ra chuyện sao? – Đường Kim tỏ vẻ thành khẩn nói.

-Vậy bác sĩ mà ngươi nói đang ở đâu? – Trần Tuyết lại hỏi.

Thật ra nàng ở ngay bên ngoài, lúc tới đây ta đã mời cả nàng tới rồi, bất quá vị này tính tình có chút cổ quái, bệnh nhẹ không chữa, cho nên ta trước tiên phải kiểm tra tình huống của Mộc Vũ rốt cuộc có nghiêm trọng hay không đã, vừa rồi ta đã thấy tình hình của nàng đúng là rất nghiêm trọng, đủ để vị thần y kia ra tay. Hiện tại ta đi mời nàng vào. – Đường Kim vội vàng nói, sau đó lại bổ sung:

-Ờ, nếu các ngươi không tin thì cứ cùng ta ra ngoài đi, ở ngay cổng bệnh viện thôi.

-Vậy được, chúng ta đi cùng ngươi! – Lý Uyển Kiều lập tức nói.

-Vậy các ngươi đi theo ta đi! – Đường Kim quay người tiếp tục đi ra ngoài, đồng thời cũng liên hệ với Vân Vũ Tuyết ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.

Kì thực bất luận có phải là vì muốn cùng Mộc Vũ biến giả thành thật hay không, Đường Kim đều muốn cứu tỉnh nàng, hắn không hề muốn vô duyên vô cớ bị người ta hiểu lầm mình làm cho mỹ nữ nhảy lầu tự tử, nếu cái phốt này mà truyền ra ngoài chẳng phải sau này sẽ ra tăng độ khó cho việc tán gái của hắn sao?

Nói đi nói lại thì chỉ cần nhìn vào phần Mộc Vũ là một đại mỹ nữ, hắn cũng không muốn nàng một mực hôn mê bất tỉnh hoặc cứ như thế mà chết đi, cho nên việc mời Vân Vũ Tuyết cứu chữa cho nàng hắn đã sớm lên kế hoạch từ trước.

Vài phút sau Đường Kim đi tới cổng viện, sau đó hắn chỉ tay về phía trước một cái:

-Kia kìa, kia chính là vị thần y đó.

Phía trước tất nhiên là Vân Vũ Tuyết, hơn nữa là do vừa rồi Đường Kim lôi nàng từ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh ra, chỉ bất quá đám người Trần Tuyết, Lý Uyển Kiều không chú ý mà thôi. Bất quá vừa thấy Vân Vũ Tuyết các nàng nhất thời đều ngẩn ngơ, đó là thần y sao? sao nhìn lại giống tiên nữ hơn vậy?

Không thể không nói dung mạo và khí chất tiên nữ của Vân Vũ Tuyết đã phần nào làm lòng tin của mọi người đối với nàng đại tăng, cho nên khi Đường Kim dẫn nàng vào trong khu theo dõi đặc biệt thì Trần Tuyết và Lý Uyển Kiều đều đã tin nàng là thần y, còn Hồ Nguyên Hải và Ngụy Kim Thành tuy không nói gì nhưng ít nhất cũng không có phản đối.

Rất nhanh, mọi người đã tới bên ngoài phòng bệnh, lúc này Trần Tuyết mới ngập ngừng nói:

-Hay là để ta đi nói trước với bác sĩ ở đây một tiếng….

Nàng chưa dứt lời liền đã thấy Vân Vũ Tuyết đẩy cửa đi vào, hộ sĩ trong phòng đang định nói gì đó thì đã bị một cây ngân châm của Vân Vũ Tuyết cắm vào người, nhất thời đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được nữa.

-Bác sĩ nơi này sẽ không cho phép người khác vào trị bệnh cho bệnh nhân đâu. – Đường Kim nhàn nhạt nói:

-Ta chỉ muốn cứu tỉnh Mộc Vũ, không muốn mất thì giờ với đám người đó.

Lúc Đường Kim đang nói thì bên trong Vân Vũ Tuyết đã bắt đầu hành động, nàng lấy ngân châm ra, nhanh chóng thi châm trên người Mộc Vũ, cả quá trình chỉ kéo dài khoảng ba phút đồng hồ, sau đó nàng thu châm lại rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

-Một khắc đồng hồ sau, nàng tự khắc tỉnh, sau đó chỉ cần an dưỡng một đoạn thời gian liền sẽ không có việc gì nữa. – Vân Vũ Tuyết nhàng nhạt nói một câu rồi nhanh chóng rời đi.

-Ta tiễn thần ý một đoạn, các người ở đây chiếu cố Mộc Vũ một lát. – Đường Kim dứt lời vội đuổi theo Vân Vũ Tuyết.

Cái gọi là tiễn chẳng qua chỉ là tìm một chỗ kín đáo để đưa Vân Vũ Tuyết vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh mà thôi.

Cho dù Đường Kim chỉ mất vài phút để đưa Vân Vũ Tuyết vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, nhưng hắn lại cố ý kéo dài thời gian đến nửa tiếng đồng hồ mới quay lại phòng bệnh, mà lúc này bên trong đã có mấy bác sĩ và y tá đang kiểm tra bệnh tình cho Mộc Vũ.

-Đường Kim, Mộc Vũ tỉnh thật rồi! – vừa thấy Đường Kim, Trần Tuyết liền hưng phấn nói, lúc này nàng bỗng nhiên cảm thấy thực ra Đường Kim cũng không đáng ghét như thế.

-Tỉnh là tốt rồ. – Đường Kim cũng làm bộ thở phào một hơi.

Đường Kim rất muốn lập tức đi vào hỏi cho rõ ràng nhưng đám bác sĩ kia thì lại kiểm tra đi kiểm tra lại, kì kèo mãi một lúc lâu mới xác nhận Mộc Vũ đã qua cơn nguy kịch, sau đó lại thêm một chút thủ tục rườm rà nữa mới đưa Mộc Vũ chuyển về phòng bệnh thường, làm xong mọi việc thì cũng đã hơn 3 giờ chiều.

Mộc Vũ sơm đã tỉnh lại, đối với những việc tối hôm qua phát sinh nàng tựa hồ cả thấy có chút mơ hồ, mà khi Trần Tuyết nói tối qua nàng vì Đường Kim mà nhảy lầu thì thần sắc của nàng càng thêm cổ quái, bất quá cuối cùng nàng cũng chẳng giải thích gì, chỉ dùng ánh mắt khác thường nhìn Đường Kim.

-Nàng đây là định biến giả thành thận, thuận tiện hãm hại ta một vố sao? – thấy một màn này, Đường Kim thầm nghĩ.

Nghĩ tới đây tròng mắt Đường Kim khẽ đảo một cái, sau đó liền nói với những người khác:

-Cái đó… Trần Tuyết, mọi người tới từ tối hôm qua bây giờ chắc cũng mệt rồi, hay là mọi người về nghỉ ngơi chút đi, ở đây có ta là được rồi, ta đảm bảo sẽ hảo hảo chiếu cố Mộc Mộc!

Chương 1030: Từ tương lai xuyên việt về đây

-Được rồi, Đường Kim, vậy chúng ta sẽ cho ngươi một cơ hội để chuộc tội. – Trần Tuyết gật đầu nói.

-Đường Kim, đừng nói chúng ta không cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm việc gì có lỗi với Mộc Vũ thì hội tỷ muội chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! – Lý Uyển Kiều vẫn có chút tức giận nói.

-Đường Kim, Mộc Vũ một ngày còn chưa khỏe lại thì ngày đó ngwuoi còn phải chiếu cố nàng, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí. – một nữ sinh khác cũng lên tiếng uy hiếp.

Trong lòng Đường Kim không cho là như thế, bất quá hắn cũng không muốn so đo với đám nữ nhân này, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi các nàng đi để có thể nói chuyện rõ ràng với Mộc Vũ.

Vài phút sau, đợi đám nữ sinh kia đều rời đi, trong phòng bệnh tạm thời chỉ còn lại hai người Mộc Vũ và Đường Kim, hắn mới đi đóng cửa lại sau đó ngồi xuống bên cạnh Mộc Vũ, lười biếng hỏi:

-Mộc Mộc thân ái, bây giờ nàng có thể nói thật được chưa? Ta muốn biết rốt cuộc là tên vương bát đản nào đẩy nàng xuống lầu, sau đó đổ tội cho ta?

-Sao ngươi biết là có người đẩy ta xuống? – Mộc Vũ nhìn Đường Kim, tựa hồ có chút kinh ngạc hỏi.

-Bởi vì ta tin nàng không phải là loại người sẽ nhảy lầu tự tử. – Đường Kim nhàn nhạt nói:

-Ta cũng không nghĩ rằng nàng sẽ trượt chân ngã, cho nên khả năng duy nhất đó là có người đẩy nàng xuống, à, đương nhiên, chưa chắc đã là đẩy,ném xuống cũng như nhau.

-Bọn họ nói là ngươi mời một thần y xinh đẹp như tiên nữ tới cứu chữa cho ta sao? – Mộc Vũ không có lập tức trả lời vấn đề của Đường Kim mà hỏi ngược lại.

-Đúng vậy, Đường Kim khẽ ngáp một cái:

-Con người ta không thích gánh tội cho kẻ khác, ờ, nếu như phải gánh chút tội danh thì ít nhất cũng phải cho ta một ít chỗ tốt, ví như bây giờ nàng có thể để ta gánh tội danh này nhưng nàng phải bồi thường cho ta một người bạn gái a.

-Ngươi nghĩ ngon thật đấy! – Mộc Vũ yêu kiều hừ một tiếng:-Ta nói cho ngươi biết, tội ngươi gánh, còn bạn gái thì quên đi.\

-Mộc Mộc thân ái, đây không phải là nàng nói mà được, bây giờ mọi người đều biết nàng vì ta mà nhảy lầu, nàng đối với ta tình thâm nghĩa trọng như vậy, ta đương nhiên cũng phải đối tốt với nàng rồi. – Đường Kim lập tức nở nụ cười xán lạn:

-Vết thương trên đầu nàng tuy rằng đã không việc gì nhưng mà chân tay nàng đều bị gãy xương vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian, đoạn thời gian này ta sẽ chiếu cố nàng đến tận răng, phải rồi nàng biết chiếu cố đến tận răng là ý gì không?

-Này, ngươi muốn làm gì? – Mộc Vũ bắt đầu cảm thấy không ổn.

-Không gì cả , thân ái, nàng khát nước chưa? Có lần ta đi rót nước cho không? – Đường Kim vừa cười hì hì vừa tỏ ra quan tâm hỏi.

-Không cần, ta không khát. – Mộc Vũ cảnh giác nhìn Đường Kim, tên gia hỏa này rõ ràng là không có ý tốt.

-Vậy được, thân ái, chúng ta nói chính sự đi, rốt cuộc là ai đẩy nàng xuống lầu? – Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.

Mộc Vũ trầm mặc mất một lát, sau đó mới thấp giọng nói:

-Thật ra ta cũng không biết, lúc đó ta cảm thấy hơi phiền muộn nên mới lên tầng thượng hóng gió, sau đó đột nhiên có người từ phía sau đánh lén ta, đẩy ta ngã xuống lầu, lúc đó ta chỉ kịp tận lực dùng chân tay để bảo vệ vùng đầu, không cho đầu tiếp đất, sau đó thì ta cái gì cũng không biết nữa.

-Ờ, vậy gần đây nàng có đắc tội với ai không? – Đường Kim hỏi.

-Ngươi không phải biết rồi mà còn hỏi sao? – Mộc Vũ bất mãn nói:

-Ta đắc tội ai ư? Còn không phỉa là đắc tội ngươi!

-Nhưng ta không có đẩy nàng xuống a, mỹ nữ như nàng đẩy xuống lầu thì thật là phung phí, ít nhất cũng phải sơ múi gì đó xong mới đẩy chứ. – Đường Kim tùy tiện nói.

-Ngươi. – Mộc Vũ nhất thời tức nghẹn họng:

-Đường Kim ngươi là tên lưu manh triệt để từ đầu đến đuôi, ngươi không còn thuốc chữa nữa rồi!

--Ta chỉ là một soái ca thật thà mà thôi. – Đường Kim tỏ vẻ vô tội:

-Nam nhân bình thường đều sẽ có suy nghĩ như ta mà.

-Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi từ đâu biết được những thông tin đó về ta? – Mộc Vũ ảo não hỏi:

-Ngươi biết chuyện lúc nghỉ hè ta có từng đi hồ Mộc Vũ, còn có, làm sao ngươi biết trên người ta…trên người ta có nuốt ruồi kia?

-Nàng biết ưu điểm lớn nhất của ta là gì không? – Đường Kim cười hì hì hỏi.

-Là gì? – Mộc Vũ hời hợt hỏi.

-Chính là đẹp trai đó .- Đường Kim nghiêm trang đáp.

Mộc Vũ nhất thời có chút tan vỡ:

-Ngươi có thể đừng tự luyến như vậy được không? Còn có, cho dù ngươi có đẹp trai thì liên quan gì đến việc ngươi biết chuyện của ta?

-Ờ, vậy thì phải nói đến ưu điểm thứ hai của ta rồi. – Đường Kim tùy tiện đáp.

-ưu điểm thứ hai của ngươi lại là gì? – Mộc Vũ rất thật chỉ muốn bóp chết tên gia hỏa này, trên đời còn có loại người cực phẩm như vậy sao?

-Ưu điểm thứ hai của ta là không gì không biết. – Đường Kim nghiêm trang đáp.

-Ngươi lừa quỷ đi, ngươi nghĩ nói thế có người tin không? – Mộc Vũ tức giận mắng.

-ok, nếu đã vậy thì ta đành nói thật với nàng. – Đường Kim tỏ vẻ bất đắc dĩ:

-Thật ra thì việc tới qua hồ Mộc Vũ là do nàng tự mình nói với ta, còn cái nốt ruồi son kia là do ta tận mắt nhìn thấy.

-Thối lắm, làm sao có thể chứ? – Mộc Vũ nhịn không được văng tục một câu, cái này mà gọi là nói thật sao? tính lừa quỷ à?

-Nói ra thì đúng là có chút khó tin, nhưng bất kể nàng có tin hay không thì ta vẫn nói. Thật ra ta là từ tương lai xuyên việt về đây đó, trong tương lai chúng ta sẽ thành một cặp, lúc đó nàng cái gì cũng thổ lộ với ta, hưa hưa, mọi địa phương trên người nàng ta đều quen thuộc, bao gồm cả chỗ đó… - Đường Kim tiếp tục bịa chuyện, nhưng mà hắn chưa nói xong đã bị Mộc Vũ ngắt lời:

-Ngươi im miệng cho ta. – nàng hung hăng nhìn Đường Kim:

-Ngươi không thể nói một câu thật lòng được sao?

-Ay da, nói thật thì không có ai tin mà, được rồi, thời gian sẽ chứng minh tất cả, đến lúc đó nàng sẽ hiểu tất cả những gì hôm nay ta nói đều là thật. – Đường Kim thở dài một tiếng, bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ.

-Nếu như ngươi thật là người xuyên việt, vậy ngươi có thể cho ta biết là ai đẩy ta xuống lầu không? – Mộc Vũ tức khí vặn lại.

-Cái này hở, bởi vì ta xuyên việt trở lại quá khứ nên đã vô tình cải biến một vài sự việc, trong kí ức của ta không có vụ tai nạn này a. – Đường Kim mặt không đổi sắc nói.

Mộc Vũ nhất thời không biết phải nói gì, tên gia hỏa này chắc đọc tiểu thuyết yy nhiều quá nên mới như thế này rồi.

Nàng đang không biết nói gì thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

-Vài đi, cửa không đóng. – Đường Kim nhàn nhạt nói, hắn vừa dứt lời thì cửa phòng liền bị mở ra, một nam nhân trẻ tuổi mặc cảnh phục bước vào.

Chương 1031: Ta có thể giúp nàng

-Cậu là bạn học của Mộc Vũ à? – viên cảnh sát trẻ tuổi kia nhìn Mộc Vũ đang nằm trên giường một cái rồi nói:

-Ta là cảnh sát hình sự phụ trách điều tra vụ nhảy lầy này, đây là thẻ của ta.

Viên cảnh sát đưa ra một chiếc thẻ trước mặt Mộc Vũ rồi lại thu về.

Đường Kim đợi Mộc Vũ lên tiếng, hắn lại quay sang nhìn Đường Kim:

-Ta muốn đơn độc nói chuyện cùng bạn học Mộc Vũ một chút, phiền cậu tạm thời lui ra ngoài.

-Ta là bạn trai nàng, có vấn đề gì thì cứ hỏi trước mặt ta đi. – Đường Kim lười biếng nói.

-Cậu không hiểu đơn độc ý là gì sao? – tên cảnh sát kia khẽ cau mày.

-Ngươi không hiểu bạn trai nghĩa là gì sao? – Đường Kim hỏi ngược lại.

-Tiểu tử, đây là ngươi tự mình tìm chết. – trong mắt tên cảnh sát kia xẹt qua một tia hung quang, một khẩu súng có gắn sẵn ống giảm thanh đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, nòng súng cấp tốc chỉ thẳng vào Đường Kim, chỉ là hắn còn chưa kịp bóp cò thì phía dưới bụng đã truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, đồng thời cổ tay cũng nhói lên, khẩu súng đã bị đoạt mất.

-ựa. – tên cảnh sát khẽ đau đớn hừ một tiếng rồi ngã xuống đất, cùng với lúc đó một thú đồ cưng cứng đã dí vào đầu hắn, chính là khẩu súng lúc nãy.

-Ngươi…ngươi…. – tên cảnh sát sắc mặt đại biến, biểu tình tràn đầy vẻ khó tin.

-Ngu ngốc, lần sau giả làm cảnh sát thì ít nhất ngươi cũng phải làm giả một cái thẻ ngành chứ? Tùy tiện lấy một cái thẻ quân đội ra định lừa ta à? – Đường Kim khinh bỉ nhìn tên sát thủ giả làm cảnh sát kia:

-Nói đi, ngươi muốn chết dứt khoát hay chết từ từ nào?

-Hắn, hắn là sát thủ? – Mộc Vũ có chút lắp bắp nói, lúc này nàng đang trừng mắt há miệng, mọi việc phát sinh quá nhanh, nàng căn bản không kịp phản ứng, mãi đến lúc này mới hơi hơi thanh tỉnh lại liền vội vàng nói:

-Mau báo cảnh sát a!

-Mộc Mộc thân ái, ta thích tự mình giải quyết vấn đề hơn. – Đường Kim quay đầu nhìn Mộc Vũ cười hì hì một cái, sau đó mới trừng mắt nhìn tên sát thủ giả mạo cảnh sát:

-Nói đi, là ai sai ngươi tới? nếu bây giờ ngươi nói thật thì sẽ được chết thống khoái một chút, nếu như ngươi không chịu nói vậy thì ngươi sẽ chết một cách rất từ từ, kêu gào rên rỉ đủ bảy bảy bốn chín ngày cũng chưa chết.

-Với thân thủ của ngươi thì chắc ngươi cũng không phải người bình thường, ngươi nên rõ ràng một điều làm nghề của bọn ta thông thường sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính người thuê. – tên sát thủ kia tuy sắc mặt trắng nhợt nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh.

-Ngươi nhận nhiệm vụ ở đâu? - Đường Kim nhàn nhạt hỏi.

-Liên Minh Thích Khách. – sát thủ kia trả lời rất dứt khoát.

-Liên minh thích khách? – Đường Kim có chút kinh ngạc, sau đó nhịn không được quay đầu nhìn Mộc Vũ một cái, nàng rốt cuộc đắc tội người nào a, cư nhiên để ngươi ta tới tận Liên minh thích khách tìm sát thủ giết nàng.

-Liên minh thích khách là một diễn đàn sát thủ… - nên sát thủ kia cứ tưởng Đường Kim không biết nên định thuận tiện giải thích một chút.

-Ta biết Liên minh thích khách. – Đường Kim ngắt lời tên sát thủ:

-Ta hỏi ngươi một câu cuối, tối qua là ngươi đẩy nàng xuống lầu có phải không?

-Không phải, trưa hôm nay ta vừa mới nhận nhiệm vụ. – tên sát thủ lập tức đáp.

-Ờ, vậy thì tốt nhất ngươi hãy tự cầu nguyện là mình nói thật đi. – Đường Kim lười biếng nói một câu rồi móc điện thoại ra, tìm kiếm một lúc rồi gọi đến một số.

Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tút tút sau đó truyền tới một thanh âm khá là kinh ngạc:

-Đường Kim đẹp trai nhất?

-Liên minh thích khách đều là kẻ ngốc. – Đường Kim nhàn nhạt đáp một câu, đây là ám hiệu rất lâu trước kia hắn thống nhất với người phụ trách của Liên minh thích khách.

-Đường Kim tiên sinh, thật là ngài sao? – bên kia truyền tới một giọng kinh hỉ.

-Lagat lão đầu, sắp 3 năm rồi nhỉ, ngươi vẫn chưa quên ám hiệu này. – ngữ khí của Đường Kim có chút bất mãn:

-Chỉ bát quá hình như ngươi đã quên mất chuyện mình từng đáp ứng với ta rồi thì phải, Liên minh thích khách các người cư nhiên dám nhận nhiệm vụ nhằm vào nữ nhân của ta?

-Cái này không thể nào, Đường Kim tiên sinh, ngài nhất định là hiểu lầm rồi, Liên minh thích khách chúng ta sao có thể nhận nhiệm vụ liên quan tới ngài được chứ? – đầu dây bên kia chính là người phụ trách của Liên minh thích khác Lagat, hắn đã từng đạt thành một giao dịch với Đường Kim làm Đường Kim kiếm được 25 triệu USD.

-Nhiệm vụ các người vừa mới phát ra lúc trưa nay, mục tiêu tên là Mộc Vũ, nàng chính là nữ nhân của ta. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:

-Ngươi muốn nói việc này không liên quan tới các ngươi sao?

-Đường Kim tiên sinh, đợi ta tra lại một lát. – đầu dây bên kia thanh âm của Lagat cũng có chút nóng vội, đại khái khoảng mười giây sau, thanh âm của hắn đã trở nên sợ hãi:

-Đường Kim tiên sinh, thật xin lỗi, chúng ta thực không biết quan hệ của ngày và Mộc Vũ, nhiệm vụ này chúng ta sẽ hủy bỏ ngay lập tức, thật xin lỗi, mong ngài thứ tội….

-Được rồi, ta không chấp nhặt với các ngươi, ta chỉ muốn biết người thuê là ai? – Đường Kim ngắt lời Lagat.

-Đường Kim tiên sinh, thật xin lỗi, hiện tại chúng ta không có tư liệu chi tiết về cố chủ, nhưng chúng ta rất nhanh sẽ tra ra. – Lagat vội vàng nói.

-Không cần nữa, ngươi gửi tất cả những thông tin liên quan đến có chủ cho ta, ta tự mình điều tra. – Đường Kim nói.

-Vâng vâng, xin ngài đợi một chút, ta lập tức gửi qua cho ngài. – Lagat gấp gáp nói.

Đường Kim trực tiếp cúp máy, thuận tay lấy súng đập vào đầu tên sát thủ bên cạnh một cái, đánh hắn ngất xong, Đường Kim mới gọi cho Đường Thanh Thanh:

-Thanh tỷ, nơi này có một sát thủ, tỷ tới mang hắn đi đi.

Đối với Đường Kim thì sự sống chết của kẻ này chẳng có ý nghĩa gì hết, nếu đã như vậy thì cứ giao cho Đường Thanh Thanh là được, để nàng có thêm vài cơ hội lập công tích lũy kinh nghiệm đi!

Một phút sau, Đường Kim lại gọi điện cho Hiểu Hiểu:

-Tiểu nha đầu, giúp ta điều tra một người, tư liệu đã gửi cho cô rồi đấy.

Đợi Đường Kim cúp máy, Mộc Vũ ở một bên mới nhịn không được hỏi:

-Êi, ngươi rốt cuộc là ai thế?

-Là soái ca a. – Đường Kim cất điện thoại đi, bày ra một mặt vô cùng nghiêm túc nói:

-Cụ thể mà nói thì là một soái ca vừa đẹp trai vừa vĩ đại.

Mộc Vũ dùng một ánh mắt khác thường nhìn Đường Kim, biểu hiện vừa rồi của tên gia hoản này làm nàng bắt đầu ý thức được, hắn tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là sinh viên bình thường.

Mười phút sau Đường Thanh Thanh xuất hiện ở phòng bệnh, nàng cũng không ở lại quá lâu, hỏi vài câu rồi lập tức đưa tên sát thủ kia đi. Đợi sau khi Đường Thanh Thanh rời đi, Mộc Vũ mới dùng ánh mắt có chút cổ quái nhìn Đường Kim:

-Này, ngươi có thể giúp ta gọi hộ sĩ không?

-Gọi hộ sĩ làm gì? – Đường Kim hỏi.

-Ngươi quản làm gì, giúp ta gọi là được rồi! – sắc mặt Mộc Vũ khẽ đỏ lên, có chút gấp gáp nói.

-Phía sau cô có một chiếc máy hô hoán đó, ấn một cái là được mà. – Đường Kim tùy tiện đáp.

-Êi, ngươi không thể giúp ta ấn một cái được sao? – Mộc Vũ gấp gáp nói:

-Ta với không tới.

-Mộc Mộc thân ái, nàng muốn đi vệ sinh sao? – Đường Kim đột nhiên cười hắc hắc:

-Thật ra không cần gọi hộ sĩ đâu, ta có thể giúp nàng mà!

Chương 1032: quả nhiên có nốt ruồi son.

-Ai cần ngươi giúp. – sắc mặt Mộc Vũ khẽ đỏ lên, có chút tức khí nói:

-Ngươi giúp ta gọi hộ sĩ là được rồi.

-Mộc Mộc thân ái,l ta không phải đã từng nói sẽ chiếu cố nàng tới tận răng sao? ví dụ như ôm nàng đi vệ sinh hay tắm cho nàng các loại ta đều không ngại làm đâu. – Đường Kim nhăn nhở nói.

-Mau gọi hộ sĩ cho ta. – Mộc Vũ sắp muốn gào lên rồi, đùa cái gì chứ, nếu như thực để hắn làm như vậy thì sau này giả sẽ thành thật mất, nàng không muốn tiện nghi cho tên gia hỏa này, nàng chỉ muốn chỉnh đốn hắn một trận mà thôi, nàng muốn hắn phải mang tiếng là kẻ phụ lòng, sau này sẽ không thể tùy tiện tán gái được nữa, nhưng nếu như muốn nàng làm bạn gái của hắn thì thật là hố lớn.

-Được rồi, ta giúp nàng gọi hộ sĩ. – Đường Kim cười hì hì rồi ấn vào nút hô hoán.

Một phút sau, hộ sĩ chưa tới.

Ba phút sau, hộ sĩ vẫn chưa tới.

-Ý? – Đường Kim có chút kinh ngạc:

-Sao hộ sĩ chưa tới nhỉ?

Lần này không đợi Mộc Vũ giục, hắn đã tử động bấm nút gọi hộ sĩ thêm một lần nữa.

Lại một phút nữa qua đi, hộ sĩ vẫn chưa tới.

-Kì quái, sao còn chưa tới nhỉ? Đợi thêm lát nữa nếu còn không tới thì ta sẽ đi gọi. – Đường Kim lẩm bẩm nói, Mộc Vũ nghe hắn nói như vậy chỉ đành tiếp tục nhịn.

Lại thêm ba phút nữa, Mộc Vũ đã nhịn tới mức mặt đỏ bừng, nàng cuối cùng cũng hết chịu nổi hét lên với Đường Kim:

-Ngươi đi gọi hộ sĩ một chút thì sẽ chết sao?

-Không chết. – Đường Kim nghiêm trang đáp, sau đó mới đứng dậy:

-Thật ra Mộc Mộc thân ái à, hiện tại nàng vẫn đang rất nguy hiểm đó, ta chỉ muốn thiếp thân bảo vệ bên cạnh nàng thôi…

-Ngươi mau đi a! – Mộc Vũ sắp điên mất rồi, tên lưu manh này quá nửa là cố ý.

Đường Kim cuối cùng cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Mộc Vũ bắt đầu chờ đợi trong nhức nhối, một phút, hai phút, ba phút…

Đợi mãi đến mười phút sau Đường Kim vẫn chưa trở lại, đáng thương cho Mộc Vũ nhịn đến sắc mặt đỏ bừng, nơi đó trương phình khó nhịn càng làm nàng sắp điên mất.

Chính lúc Mộc Vũ cảm giác sắp tan vỡ thì cửa phòng bị mở ra, Đường Kim tiến vào, lúc này Mộc Vũ mới thở pahfo một hơn, lòng thầm nghĩ chắc hộ sĩ đã đến rồi, nhưng ngay sau đó nàng liền vỡ mộng khi phát hiện Đường Kim chỉ quay về một mình!

-Hộ sĩ đâu? – Mộc Vũ thét lên chói tai.

-Họ bảo hộ đều rất bận, đợi lát nữa mới tới. – Đường Kim mặt tỉnh bơ nói.

-Ngươi… - Mộc Vũ thật muốn phát điên, đợi lâu như thế mà vẫn bắt nàng đợi nữa sao?

-Ách, Mộc Mộc à, xem ra nàng nhịn không được nữa rồi, vậy để ta đi giục họ nhé. – Đường Kim làm bộ như muốn rời đi.

-Đứng lại! – Mộc Vũ vội vàng ngăn lại, nàng thực sự nhịn không nổi nữa rồi.

-Mộc Mộc, còn việc gì nữa hả? – Đường Kim giả ngu hỏi.

-Ngươi! – Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim, cắn răng nói:

-Bế ta vào nhà vệ sinh.

-Mộc Mộc, hình như làm vậy không thích hợp a, không bằng chúng ta đợi hộ sĩ thêm một lát nữa đi… - Đường Kim giả bộ khước từ.

-Lưu manh chết bầm, ngươi giả vờ đã đủ chưa, mau bế ta vào! – Mộc Vũ thét lên chói tai, tên hỗn đản này rõ ràng là cố ý làm cho nàng không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ hắn, nhưng bây giờ hắn cư nhiên là còn giả vờ ngại, thật tức chết nàng mà!

-Mộc Mộc thân ai, nếu nàng đã kiên trì muốn thế thì ta cũng cố gắng làm vậy. – Đường Kim làm bộ như rất khó khăn , hắn lật chăn, đem Mộc Vũ bế lên, đi vào trong nhà vệ sinh.

Vào bên trong Đường Kim liền có chút buồn bực, nhà vệ sinh của phòng bệnh cũng thật hiện đại, còn có cả bồn cầu.

-Ngươi đặt ta ngồi lên bồn cầu rồi ra ngoài đi. – Mộc Vũ nghiến răng nói.

-Được. – Đường Kim lập tức làm theo, ra ngoài rồi còn thuận tay đóng cửa lại, thủ vệ ở bên ngoài.

Một phút, hai phút, ba phút sau….

-Này, ngươi vào đây! – Mộc Vũ có chút xấu hổ gọi Đường Kim.

Đường Kim đẩy cửa đi vào, phát hiện Mộc Vũ vẫn đang ngồi trên bồn cầu, quần áo nhìn vẫn khá chỉnh tề, hắn không nói gì mà trực tiếp ôm nàng lên đi ra ngoài.

-Êi, ngươi làm gì vậy? – Mộc Vũ càng thêm tức khí.

-Đưa nàng trở lại giường a. – Đường Kim ngây thơ đáp.

-Ta còn chưa đi mà. – Mộc Vũ thật muốn phát điên.

-Ách, vậy Mộc Mộc thân ái, nàng gọi ta vào làm gì? – Đường Kim ngây thơ hỏi.

Mộc Vũ phẫn hận nhìn Đường Kim một cái, nàng thật muốn vung cánh tay trái không bị gãy xương lên tát cho hắn một cái thật mạnh, tên chết bầm này thật là giỏi giả vờ.

-Mau giúp ta cởi quần. – lúc này Mộc Vũ cũng không để ý tới việc xấu hổ nữa, nàng nghiến răng nghiến lợi ,mặt đỏ bừng nói.

Vốn dùng một cánh tay cũng có thể cởi được quần nhưng vấn đề là một chân của Mộc Vũ cũng bị gãy, hơn nữa là đúng vào chân trái, dưới tình huống chân trái không thể phát lực, nàng căn bản không thể dùng tay trái để cởi quần, lại cộng thêm tay trái và chân phải của nàng tuy không bị gãy nhưng hiện tại cũng khá đau, không có bao nhiêu sức lực cả, nàng ở bên trong lần mò mấy phút đồng hồ mà không tài nào cởi được quần, bất đắc dĩ lắm đành phải cầu cứu Đường Kim.

-Ờ, không thành vấn đề. – Đường Kim nghiêm tranh đáp, sau đó liền lật áo bệnh nhân của nàng lên.

-Nhắm mắt lại. – Mộc Vũ vội vàng nói.

-Được. – Đường Kim nhắm mắt lại, một cánh tay hướng về phía mông nàng bắt đầu lần mò.

-Ê, Ngươi lần sờ cái gì đó? – Mộc Vũ thét lên một tiếng chói tai.

-Ta không nhìn thấy tất nhiên là sẽ mò nhầm chỗ rồi. – Đường Kim tỏ vẻ vô tội nói.

Mộc Vũ cuối cùng cũng tan vỡ, đành phải bình vỡ không ngại đập:

-Được rồi, mở mắt ra đi, mau lên!

Đường Kim mở mắt ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giúp Mộc Vũ cởi quần, trước mắt hắn hiện ra một kiều đồn vừa phong mãn vừa trắng như tuyết, đặt nàng ngồi lên bồn cầu, lúc quay người rời Đường Kim, Đường Kim khẽ lẩm bẩm:

-Qủa nhiên là có một nốt ruồi son a.

Nghe được lời này của hắn, Mộc Vũ chỉ còn thiếu nước chui luôn xuống bồn cầu, trong lòng nàng không ngừng nghiến răng nghiến lợi, đợi nàng khỏe lại nhất định phải liều mạng với hắn.

Lại thêm ba phút nữa qua đi, Đường Kim tiến vào trong, lần này không đợi Mộc Vũ lên tiếng, hắn rất tự nhiên giúp nàng mặc quần rồi ôm nàng trở lại giường.

-Đưa điện thoại của ta cho ta! – sắc mặt Mộc Vũ đỏ bừng, nghiến răng kèn kẹt nói với Đường Kim, bộ dáng hận không thể nào ăn tươi nuốt sống hắn.

Đường Kim thuận tay cầm điện thoại của Mộc Vũ lên đưa cho nàng, Mộc Vũ nhận lấy điện thoại rồi lập tức bấm gọi cho Trần Tuyết:

-Trần Tuyết, tìm hộ mình hai chị em của hội tỷ muội tới bệnh viện chiếu cố mình hai ngày với!

Chương 1033: Ngươi quả nhiên là đang nói mớ

-Mộc Vũ, có chuyện gì thế? – đầu giây bên kia Trần Tuyết cảm thấy có chút khó hiểu, sau đó lập tức nổi cáu:

-Tên gia hỏa Đường Kim muốn nuốt lời, không muốn chăm cậu nữa sao?

-Đừng có đổ oan cho ta, ta đang chiếu cố Mộc Mộc rất tận tình a. – Đường Kim lập tức chen vào.

-Ngươi im miệng! – Mộc Vũ hung hăng lườm Đường Kim một cái, sau đó mới nói vào điện thoại:

-Trần Tuyết, tóm lại là cậu tìm hai người của hội tỷ muội giúp mình là được.

-Mộc Vũ, cậu với Đường Kim xảy ra chuyện gì thế? – Trần Tuyết quan tâm hỏi.

-Chúng mình không sao hết. – ngữ khí của Mộc Vũ có chút ảo não.

-Nhưng mà nghe cứ như có chuyện gì ấy, vậy được, đợi lát nữa rồi nói, mình sẽ tới ngay bây giờ. – Trần Tuyết lập tức nói.

-Ây, đợi đã. – Mộc Vũ vội ngăn lại:

-Trần Tuyết, tối qua cậu chưa ngủ tí nào rồ, đừng tới nữa.

-Không được, mình nghe như hai người cậu có vấn đề, mình phải tới đó xem thế nào. – Trần Tuyết kiên định nói.Mộc Vũ nhất thời dở khóc dở cười:

-Trần Tuyết, thật không cần cậu tới đâu, chúng mình không có việc gì mà.

-Chúng mình vừa đi thì các cậu đã tựa hồ đã cãi nhau rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? – Trần Tuyết có vẻ khá nóng vội:

-Mộc Vũ, cậu đừng lo, mình đang đi rồi, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch…

-Trần Tuyết, mình không làm chuyện dại dột đâu… - Mộc Vũ hữu khí vô lực nói.

-Ừ, cậu đừng cúp máy, mình tới ngay. – Trần Tuyết vừa nói vừa lộp cộp bước xuống lầu, ở đầu dây bên này cũng nghe được tiếng bước chân gấp gáp của nàng.

-Đừng, Trần Tuyết, thật không cần cậu tới đâu, cũng không cần người nữa, chỗ này có Đường Kim là được rồi. – Mộc Vũ vội vàng nói.

-Đợi mình tới rồi nói. – Trần Tuyết có chút không tin đáp.

-Trần Tuyết, thật không có gì mà, vừa rồi mình vốn định chia tay với tên gia hỏa hoa tâm này, nhưng mình đột nhiên cảm thấy chia tay như thế quá tiện nghi cho hắn, ít nhất cũng phải bắt hắn chăm mình vài tháng đã rồi nói, đợi mình khỏe lại rồi mới suy nghĩ tới việc chia tay. – Mộc Vũ vộ vàng giải thích.

Nói tới đây, nàng lại hướng Đường Kim hô lên:

-Này, cậu nghe thấy chưa hả? mấy tháng này chính là thời kì khảo nghiệm của cậu, nếu cậu đối tốt với ta thì đến lúc đó chúng ta sẽ không chia tay nữa, nếu không thì ta sẽ đá cậu.

-Ờ, Mộc Mộc thân ái, nàng yên tâm, mấy tháng này ta nhận định sẽ tận tâm tận lực chiếu cố nàng đến tận răng. – Đường Kim nghiêm trang nói, đặc biệt là mấy chứ chiếu cố đến tận răng còn cố ý nhấn mạnh.

Nghe thấy mấy chữ kia, Mộc Vũ bất giác nhớ lại khung cảnh xấu hổ lúc trước, sắc mặt nàng khẽ đỏ lên, hung hăng lườm Đường Kim một cái, tiếp tục nói vào điện thoại:

-Trần Tuyết, cậu cũng nghe thấy rồi đấy? mình và hắn không có gì cả, cậu không cần tới nữa đâu.

-Thật không sao? – tiếng bước chân của Trần Tuyết dừng lại.

-Thật mà. – Mộc Vũ khẳng định.

-Vậy được, ngày mai mình lại tới thăm cậu. –lần này Trần Tuyết cuối cùng cũng chịu tin, tiếng bước chân lại vang lên nhưng lần này là leo lên lầu chứ không phải xuống.

Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa Mộc Vũ mới cúp máy.

Vừa đặt điện thoại xuống Mộc Vũ đã ngạc nhiên phát hiện Đường Kim không biết lấy đâu ra một chiếc ghế gấp, lúc này hắn đang nhắm mắt dưỡng thần nằm ườn ra đó. Đây vốn không phải vấn đề mà vấn đề là hắn lấy cái ghế kia từ chỗ nào a?

-Ê, cái ghế này đưa vào đây từ lúc nào vậy? – Mộc Vũ tò mò hỏi.

-Mới vừa rồi a. – Đường Kim vẫn nhắm nghiền mắt, lười biếng đáp.

-Sao ta không nhìn thấy? – Mộc Vũ không tin lắm.

-Thị lực của nàng không tốt. – Đường Kim lười biếng đáp.

Mộc Vũ nhất thời có chút buồn bực, tên gia hỏa nàng càng ngày càng cho nàng một cảm giác vừa cổ quái vừa thần bí.

Nằm trên giường, trong đầu Mộc Vũ quay cuồng vô số ý niệm, có lẽ đến tận bây giờ nàng mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về những việc phát sinh mấy ngày gần đây, sau đó nàng liền phiền muộn phát hiện ra một sự thật đó là cho dù nàng rất ghét tên nam sinh hoa tâm Đường Kim này, cũng rất muốn chỉnh đốn hắn một trận, nhưng nàng lại không thể không cảm tạ ơn cứu mạng của hắn.

Có lẽ nàng có thể thầm nhủ với lòng rằng cho dù Đường Kim không tìm tới vị thần y xinh như tiên nữ kia thì nàng vẫn có thể tỉnh lại, nhưng nếu Đường Kim không có mặt ở đây thì tên sát thủ giả mạo cảnh sát vừa rồi khẳng định đã lấy mạng nàng.

Chỉ là rốt cuộc thì là ai hết lần này đến lần khác muốn giết nàng chứ? Nàng biết mấy năm nay bản thân mình đắc tội không ít người, nhưng ại sao lại hạ thủ với nàng vào lúc này? Gần đây nàng cũng không có làm gì a.

Mộc Vũ nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không tìm được lời giải đáp, nàng thật không biết vì sao lúc này lại có người hết lần này đến lần khác muốn đưa nàng vào chỗ chết, nhưng cho dù nàng không muốn thừa nhận, bất quá không thể không nói vận khí của nàng khá là tốt, nếu không phải hai ngày này bản thân nàng dây dưa không ngớt với Đường Kim thì lần này nàng đã sớm không còn trên thế gian rồi.

Đường Kim biết đã qua bao lêu, Mộc Vũ cuối cùng cũng lên tiếng:

-Này, ngươi ngủ chưa vậy?

-Ngủ rồi. – Đường Kim nhắm mắt đáp.

Mộc Vũ nhất thời có chút tức khí:

-Ngủ rồi còn có thể nó chuyện sao?

-Ta đang nói mớ đây. – Đường Kim vẫn không mở mắt.

Mộc Vũ có chút cạn lời, nửa ngày sau nàng mới nsoi:

-Êi, bất luận thế nào thì cũng cảm ơn ngươi đã cứu ta.

-Không cần cảm ơn, dù sao thì nàng sớm muộn gì cũng sẽ là của ta. – Đường Kim vẫn không mở mắt đáp.

Mộc Vũ khẽ hừ một tiếng:

-Ngươi quả nhiên là đang nói mớ.

-Không, bây giờ ta đã tỉnh rồi. – Đường Kim mở mắt ra, ngồi thẳng dậy nhìn Mộc Vũ:

-Ta có thể biết trước tương lai, ta biết nàng sẽ thành nữ nhân của ta.

-Ngươi đừng nằm mơ! – Mộc Vũ bất mãn nói:

-Đừng tưởng cứu ta một lần thì ta sẽ lấy thân báo đáp, ta nói cho ngươi biết, con người ta ân oán phân minh, ngươi cứu ta là một chuyện, nhưng ngươi dở trò lưu manh với Lý Uyển Kiều sau đó còn giở trò lưu manh với cả ta, hơn nữa ta ghét nhất là loại nam sinh hoa tâm như ngươi, ta sẽ không bao giờ thích ngươi đâu!

-Đừng có phỉ báng ta nhé, ta không có lưu manh với Lý Uyển Kiều, cô ta xấu như vậy, còn lâu mới lọt được vào mắt ta. – Đường Kim ngáp dài một cái rồi lại nằm xuống:

-Nói ra thì nàng thực sự không biết ai muốn giết nàng sao?

-Không biết. – Mộc Vũ không cần nghĩ liền đáp, sau đó đổi sang chủ đề khác:

-Này, có phải ngươi luyện qua võ công không?

-Luyện qua một chút. – Đường Kim lười biếng đáp.

-Thật ra ta cũng học qua võ công đây, ta từng học karate, nhu đạo, tán thủ… - Mộc Vũ nói đến việc này thì rất hưng phấn, dường như khá là tự hào.

Chỉ bất quá nàng chưa kể xong Đường Kim đã làm ngay một câu;

-Cái đó mà cũng gọi là võ công?

Mộc Vũ nhất thời bực mình, ngữ khí không thèm đặt vào mắt của Đường Kim ai cũng có thể nghe ra được.

Đang lúc nàng định nói gì đó thì chuông điện thoại của Đường Kim bỗng vang lên:

-Tên đại sắc lang Đường Kim nhà ngươi, lại đi tán gái còn mặt dày nhờ ta giúp…

Bình Luận (0)
Comment