Nghe thấy nhạc chuông này Đường Kim thật không biết phải nói gì, hắn cầm máy lên liền phát hiện lần này là Hiểu Hiểu gọi tới.
-Tiểu nha đầu, cô có thể đừng đổi nhạc chuông của ta nữa được không? – Đường Kim vừa nhấc máy liền buồn bực nói.
-Không thể, ta thích đổi đó. – Hiểu Hiểu tức khí nói:
-Đại sắc lang, ngươi thật làm ta quá thất vọng, cơ nhiên đến loại nữ nhân lép như Mộc Vũ mà cũng tán, cô ta còn không xinh bằng ta.
Cũng không biết có phải do Hiểu Hiểu mới thay đổi cài đặt gì trên máy hay không mà lúc này điện thoại của Đường Kim lại bật loa ngoài, thế là thanh âm bất mãn của nàng cũng truyền vào tai Mộc Vũ.
Mộc Vũ nhất thời buồn bực không thôi, đó là ai? Chê nàng lép thì thôi lại còn nói nàng không đẹp bằng cô ta?
-Tiểu nha đầu, ta không tán nàng, là nàng tán ta a. – Đường Kim nghiêm trang nói.
Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim mọt cái, tên lưu manh này vậy mà dám nói hươu nói vượn ngay trước mặt nàng?
-Này, cho dù cô ta tán người thì ngươi cũng phải cự tuyệt chứ, ngươi là người đã có vợ đó, không thể đi tán gái khắp nơi được. – Hiểu Hiểu nghiêm chỉnh nói.
-tiểu nha đầu, nếu như ta cự tuyệt thì nàng sẽ rất đau lòng, tối qua nàng đã vì ta mà nhảy lầu đấy. – Đường Kim ra vẻ khó khăn nói.
-Này, ngươi nói linh tinh gì đấy? ai nhảy lầu vì ngươi? – Mộc Vũ nhịn không được chen vào.
-Hừ, tóm lại ngươi là tên đại sắc lang. – Hiểu Hiểu tức giận thở phì phì.
-Tiểu nha đầu, cô gọi cho ta chắc là đã tìm được cố chủ rồi hả? – Đường Kim lập tức lái sang chuyện khác.
-Đương nhiên, ta không gì là không biết mà. – Hiểu Hiểu tự hào nói.
-Mộc Mộc nhất thời có chút ngẩn người, nữ tử ở đầu dây bên kia dường như cũng tự luyến gióng y như Đường Kim, hai người này chắc là trời sinh một cặp rồi.
-Vậy mau gửi thông tin về hắn qua cho ta. – Đường Kim nói.
-Gửi cho ngươi cũng vô ích, hắn đã chết rồi. – Hiểu Hiểu hời hợt nói:
-Hắn vừa mới tự sát ở đồn cảnh sát.
-Hả? – Đường Kim kinh ngạc:
-Tự sát ở đồn cảnh sát?
-Đúng vậy, cố chút chính là tên sát thủ kia luôn, hắn vừa tự sát ba phút trước,chỉ cần ngươi vừa cúp máy kiểu gì cũng sẽ nhận được điện thoại của chị gái nuôi. – Hiểu Hiểu nói.
-Cố chủ chính là tên sát thủ kia. – Đường Kim lại ngẩn ra, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
-Không sai, căn cứ theo tư liệu ta điều tra được thì căn bản không có cố chủ nào hết. – Hiểu Hiểu chậm rãi giải thích:
-Phải rồi, Liên minh thích khách kia mấy năm trước suýt nữa thì bị ngươi hủy mất, mấy năm nay đều trong trạng thái nguyên khí đại thương, cho nên bọn họ đã nghĩ ra một chương trình khuyến mại, đó là tất cả những nhiệm vụ không vượt quá 1 vạn USD thì Liên minh thích khách sẽ không trích phần trăm tiền thuê, Mộc Vũ kia vừa hay giá đúng 1 vạn USD, cũng chính là nói nếu tên sát thủ kia giết được Mộc Vũ thì hắn sẽ nhận lại 10000 USD của chính mình, không có chút tổn thất nào hết.
-Thời buổi bây giờ đến sát thủ cũng làm khuyến mãi sao? – Đường Kim không nhịn được cảm khái một câu.
-Trừ mấy lần ám sát được ghi lại thì không còn tư liệu gì nữa, ta sẽ tiếp tục điều tra, nếu có tin gì mới sẽ gọi lại cho ngươi, hiện tại không thèm để ý tới ngươi nữa. – Hiểu Hiểu dứt lời liền cúp máy.
Đường Kim lắc lắc đầu, bất quá hắn cũng không cảm thấy có gì lạ, Hiểu Hiểu thỉnh thoảng lại hay giận hờn vu vơ như thế nhưng lần nào nàng cũng chỉ nói vậy mà thôi, chứ nàng vẫn rất quan tâm đến hắn.
-Người đó là ai? Cả Liên minh thích khách đó là cái gì? – Mộc Vũ đợi Đường Kim cúp máy xong lập tức hỏi.
Đường Kim không có trả lời câu hỏi của Mộc Vũ, hắn trực tiếp gọi điện cho Đường Thanh Thanh, chuông vừa đổ, bên kia đã nhấc máy:
-Tiểu đệ, ta đang định gọi cho đệ đây, tên sát thủ để bắt được xảy ra chuyện rồi. – thanh âm vừa lo lắng vừa gấp gáp của Đường Thanh Thanh truyền tới.
-Thanh tỷ, ta biết hắn chết rồi, bất quá không sao hết, chết thì chết thôi, dù sao hắn không tự sát cũng sẽ bị xử bắn. – Đường Kim tùy ý đáp.
-Tiểu đệ, đệ biết rồi sao? – Đường Thanh Thanh ngẩn ra.
-Hiểu Hiểu vừa mới nói với ta. – Đường Kim đáp, đối với sự tồn tại của Hiểu Hiểu, Đường Thanh Thanh cũng được biết một chút.
ẳ ế-Chẳng trách, ta còn tưởng là… - Đường Thanh Thanh định nói là nàng cứ tưởng Đường Kim cho người giải quyết tên sát thủ kia.
Ngừng một chút, Đường Thanh Thanh nói:
-Tiểu đệ, chuyện của Mộc Vũ kia rốt cuộc là sao thế? Nàng tối qua không phải là nhảy lầu chứ?
-Không phải, là bị người đẩy xuống. – Đường Kim thành thực đáp.
-Vụ án này có cần ta nhận không? – Đường Thanh Thanh hỏi.
-Thanh tỷ, vụ án này không bình thường, tỷ vừa mới tới Minh Hồ thị chắc còn nhiều việc, việc này cứ để ta tự mình xử lí đi. – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói.
-Ừ, vậy cũng được. – Đường Thanh Thanh cũng không cưỡng cầu:
-Vậy ta đi xử lí việc tên sát thủ này trước đã, bye bye.
Đường Thanh Thanh dứt lời liền cúp máy, mà lúc này Đường Kim mới quay đầu nhìn Mộc Vũ:
-Mộc Mộc thân ái, ta nghĩ nàng nên thử nhớ kĩ lại xem rốt cuộc bản thân nàng dã làm ra chuyện gì mà vừa mới tỉnh đã có sát thủ tới giết nàng, hơn nữa sát thủ kia còn là cố ý đóng giả thành sát thủ chuyên nghiệp, ta thấy việc này không phải là trả thù mà là có người muốn cố ý giết nàng để giệt khẩu, hay nói cách khác có phải nàng đã biết bí mật gì không nên biết không?
-Hình như ta có biết một vài bí mật không nên biết. – Mộc Vũ nhìn Đường Kim, ánh mắt khá là cổ quái.
-Bí mật gì? – Đường Kim hỏi.
-Chính là bí mật của ngươi. Ngươi khẳng định không phải sinh viên bình thường. – Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Có phải ngươi muốn giết ta để diệt khẩu không?
-Ta đương nhiên không phải sinh viên bình thường rồi, ta là sinh viên đẹp trai nhất thế giới. – Đường Kim tùy tiện đáp:
-Ok, cho dù nàng có biết bí mật của ta thì ngoài nó ra nàng còn biết những bí mật khác không?
-Êi, ta chỉ là một sinh viên, làm gì biết bí mật gì chứ/ - Mộc Vũ có chút phiền muộn, nàng cũng rất muốn biết vì sao mình lại bị truy sát, nhưng vấn đề là nàng thật sự không biết gì a.
-Nữ nhân ngực nhỏ chính là không đủ thông mình a. – Đường Kim không nhịn được cảm khái.
-Thối lắm, ta chỉ nghe qua ngực to não nhỏ, làm gì có ngực nhỏ không não! – Mộc Vũ phẫn nộ nói.
Cộp cộp cộp…
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có một giọng nữ truyền vào:
-Mộc Vũ, mình có thể vào không?
-Vào đi. – Mộc Vũ ừ một tiếng, sau đó cửa phòng bị mở ra, hai nữ sinh bước vào.
-Mộc Vũ, chúng ta tới mang chút đồ ăn cho bạn. – một nữ sinh trong đó đi tới bên cạnh giường bệnh, đặchộp cơm canh và thức ăn trên bàn, sau đó quan tâm hỏi han:
-Mộc Vũ, bạn không sao rồi chứ?
Chương 1035: Trong canh có độc-Mình không sao. – Mộc Vũ có chút bất đắc dĩ:
-Là Trần Tuyết nhờ hay bạn tới đây phải không?
-Mộc Vũ, là chúng mình muốn tới thăm bạn, chúng cũng rất quan tâm tới bạn mà. – một nữ sinh khác nói.
Hai nữ sinh vừa nói vừa dùng ánh mắt khá kì dị nhìn Đường Kim, hiển nhiên các nàng cảm thấy rất tò mò về hắn.
-Êi, đỡ ta ngồi dậy, ta muốn ăn cơm. – Mộc Vũ hò Đường Kim một câu.
-Ờ, có ngay. - Đường Kim rời khỏi ghế, tới bên giường đỡ Mộc Vũ đứng dậy, để nàng dựa lưng vào gối, mở hộp cơm ra:
-Mộc Mộc, ta đút cho nàng.
Trước mặt hai nữ sinh kia , Đường Kim thản nhiên xúc một miếng cơm, gắp một miếng thức ăn bón cho Mộc Vũ, Mộc Vũ tuy rằng cảm thấy có chút quái dị nhưng vẫn giả vờ như không, an tâm hưởng thụ. Một màn này lọt vào mắt của hai nữ sinh kia tự nhiên càng chứng thực cho quan hệ của Đường Kim và Mộc Vũ.
-Ta không ăn nữa. – ăn được một nửa Mộc Vũ liền không muốn ăn nữa, hiện tại khẩu vị của nàng không được tốt lắm.
-Vậy uống chút canh đi. – Đường Kim lấy âu canh thịt nạc ra, đầu lông mày khẽ nhăn lại nhưng vẫn giả vờ như không nói:
-Ờ, canh nhiều quá, mình Mộc Vũ ăn không hết, hai người cũng uống một chút đi?
Cũng mặc kệ hai nữ sinh kia có đáp ứng hay không, không liền chia canh làm ba phần, đưa cho hai nữ sinh kia mỗi người một phần.
-Hai chúng mình vừa mới ăn rồi. – một nữ sinh khẽ nhăn mặt, tựa hồ không muốn uống.
-Mộc Vũ, cậu thật không uống hết được sao? – một nữ sinh khác hỏi.
Mộc Vũ đang định nói gì thì bên tai bỗng truyền tới một thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu:
-Nghĩ biện pháp để bọn họ uống canh.
Thanh âm này cực nhỏ nhưng Mộc Vũ vẫn nghe ra được là tiếng của Đường Kim, nàng khẽ ngẩn ra, nhìn Đường Kim một cái, tựa hồ hiểu ra gì đó, sau đó nàng giả vờ đau khổ:
-Thật ra chủ yếu là mình không có khẩu vị, đừng nói là uống hết, phần nhỏ này mình cũng không muốn uống dâu, ây… mọi người đều là tỷ muội với nhau, có nạn cùng chịu có canh cùng uống, các bạn uống cùng mình đi.
-Vậy được. – hai nữ sinh đều nhấc bát canh lên, một hơi uống hết, sau đó mới nhìn Mộc Vũ:
-Đến lượt cậu rồi đấy.
Mộc Vũ nhìn Đường Kim một cái, định nói gì đó nhưng lại thôi.
-Thân ái, để ta bón cho nàng. – Đường Kim cầm bát canh lên, đưa tới trước miệng Mộc Vũ, đời thời vu vơ hỏi:
-Canh này mua ở đâu thế?
-Canh này không phải mua, là một bạn học của chúng ta tự nấu đây. – một nữ sinh đáp.
-Đúng vậy, là Liễu Mai nấu. – một nữ sinh khác bổ sung, ngữ khí dường như có chút ngưỡng mộ:
-Liễu Mai vừa xinh đẹp vừa nấu ăn giỏi, sau này chắc có thể gả cho một người chồng tốt.
-Liễu Mai? – Đường Kim lẩm bẩm nói:
-Hình như ta có nghe qua cái tên này ở đâu rồi nhỉ?
-Liễu Mai là một trong thập đại hoa khôi của trường đó, nàng bài danh thứ 8. – một nữ sinh nói.
-Ờ, đúng là đã thấy qua. – Đường Kim nhớ lại mấy ngày trước lúc xem hoa khôi bảng có nhìn thấy cái tên Liễu Mai, bất quá từ sau Lý Uyển Kiều thứ 6 thì hắn chẳng còn hứng thú với mấy cái tên phía sau nữa, Liễu Mai xếp thứ tám hắn cũng chẳng để ý lắm.
-Mộc Vũ, chúng ta không làm phiền cậu nữa, nghỉ ngơi sớm một chút nha. – hai nữ sinh kia đứng dậy cáo từ, tựa hồ rất vừa lòng với kết quả khảo sát của các nàng.
-Yên tâm, chúng ta sẽ đi nghỉ sớm. – Đường Kim cười hì hì một cái rồi tiếp tục bón canh cho Mộc Vũ:
-Thân ái, uống nốt canh đi nào!
Hai nữ sinh kia mỉm cười một cái rồi tay nắm tay đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
-Ê, vừa rồi sao ngươi lại muốn họ uống canh? Canh này có vấn đề gì à? – lúc này Mộc Vũ mới tò mò hỏi.
-Thân ái, uống thêm ngụm nữa đi. – Đường Kim cười cười, sau đó mới hời hợt nói:
-Trong canh có độc.
-Phụt! – ngụm canh mà Mộc Vũ vừa mới nuốt vào toàn bộ bị nàng phun ra, Đường Kim tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, lập tức lách mình tránh được.
-Có độc ngươi còn bón cho ta uống? – Mộc Vũ tức gần chết.
-Vừa rồi có độc, bây giờ hết độc rồi. – Đường Kim hời hợt nói:
-Hai nữ sinh không uống xong cũng không có việc gì, yên tâm đi, ta không nỡ độc chết nàng đâu.
-Ngươi có ý đùa ta có phải không? – Mộc Vũ nghiến răng, phẫn hận nói.
-Không có, vừa rồi xác thực là trong canh có độc, nếu nàng không tin thì có thể đem cái âu giữ nhiệt kia đi xét nghiệm, khẳng định có thể nghiệm ra chất độc. – Đường Kim lười biếng nói:
-Ta để hai nữ sinh kia uống cùng chỉ là muốn xem xem có phải do các nàng hạ độc không thôi, nếu tự mình hạ độc chắc chắn sẽ không dám uống, bất quá xem ra việc hạ độc không liên quan tới các nàng, quá nửa là do Liễu Mai kia giở trò rồi.
-Ý ngươi là Liễu Mai muốn độc chết ta? – Mộc Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn Đường Kim:
-Nhưng không có lí nào a, ta và Liễu Mai bình thường quan hệ đều khá tốt, tă cảm thấy cô ấy cũng là người tốt, không giống người xấu chút nào.
-Mộc Mộc thân ái, không thể nhìn dung mạo mà đo lòng người, giống như tuy rằng ta rất đẹp trai nhưng cũng không thể vì ta đẹp trai mà cho rằng ta là người tốt được, mặc dù trên thực tế thì ta đúng là một người tốt. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Êi, người ta vừa ăn cơm, đừng có hại ta nôn ra hết đó. – Mộc Vũ bất mãn nói.
-Mộc Mộc, nàng không phải phụ nữ có thai, sao lại nôn được chứ? – Đường Kim kinh ngạc hỏi.
-Ngươi! – Mộc Vũ tức khí gần chết, cuối cùng nàng đành dứt khoát ngậm miệng lại, không tranh luận với tên gia hỏa này nữa.
-Mộc Mộc thân ái, nàng không nghĩ mình ở lại bệnh viện không an toàn sao? mới vài tiếng đồng hồ đã có hai đợt ám sát nhằm vào nàng rồi, không bằng ta tìm vài người bảo vệ nàng nhé. – Đường Kim đề nghị nói. Tuy rằng hắn có thể bảo vệ nàng, nhưng hắn không tính sẽ kè kè bên cạnh nàng thiếp thân bảo hộ được, suy cho cùng thì nàng cũng không phải bạn gái thật của hắn, tối nay hắn còn muốn tới chỗ Tống Oánh qua đêm a.
-Sao hả? ngươi không phải nói muốn tận tâm tận lực chăm sóc ta sao? bây giờ lại muốn chuồn? – Mộc Vũ khẽ hừ một tiếng.
-Ta muốn chăm sóc nàng, nhưng dù sao thì ta cũng chỉ là một sinh viên, dường như không có năng lực gì để bảo vệ nàng a. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Cho nên không bằng để ta tìm vài bảo tiêu tới, như vậy nàng sẽ càng an toàn hơn.
Mộc Vũ nhất thời có chút buồn bực, tên gia hỏa này nói dối không thèm chớp mắt, hắn không muốn bảo hộ nàng thì thôi, cứ phải tìm lí do này lí do kia, còn nói hắn không có năng lực bảo vệ nàng, hắn thực xem nàng là kẻ ngốc sao?
Đúng vào lúc này, cửa phòng bỗng nghiên bị mở ra, đồng thời một thanh âm trầm thấp nhưng tràn đầy từ tính từ phía ngoài truyền vào:
-Sự an toàn của Mộc Vũ không cần ngươi quan tâm, Lục Đạo Minh ta tự nhiên sẽ phụ trách.
Chương 1036: Ngươi trước đi đi.Theo thanh âm đó, một nam tử cao to đẹp trai đi vào, theo sau là hai đại hán mặc vét đen đứng thủ ở cửa, một người bên trong, một người bên ngoài.Nam tử cao to đẹp trai tự xưng là Lục Đạo Minh này nhìn Mộc Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa:
-Xin lỗi, ta về trường muộn nên để nàng chịu ủy khuất rồi.
Mộc Vũ mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nói không nên lời.
-Mộc Mộc, tên gia hỏa này là ai. – Đường Kim khẽ cau mày hỏi.
-Ta là Lục Đạo Minh của học viện quản lí hành chính, nếu như ngươi chưa nghe tên ta thì có thể đi hỏi thăm một chút, bất quá hiện tại ngươi có thể lượn được rồi đấy. – Lục Đạo Minh nhìn Đường Kim, ngữ khí nghe rất bình thản, nhưng bên trong lại phát ra một cỗ khí thế bức người rất tự nhiên.
-Ái chà, câu nói này không sai, sau khi ngươi rời khỏi đây cũng có thể hỏi thăm xem ta là ai đó. – Đường Kim nhàn nhạt nói, tuy rằng hắn vốn cũng có ý muốn rời đi nhưng muốn đi là một chuyện, bị người khác đuổi đi lại là một chuyện khác.
Hơn nữa hắn cũng khá tò mò về quan hệ lúc trước của Lục Đạo Minh và Mộc Vũ, lẽ nào tên gia hỏa này là bạn trai của nàng? Nhưng căn cứ theo tư liệu lúc trước của hắn thì nàng chắc phải chưa có bạn trai chứ?
-Ta biết ngươi là ai, chuyện giữa ngươi và Mộc Vũ ta cũng đã nghe nói, đương nhiên ta không phải là đám ngu ngốc kia, ta biết giữa ngươi và Mộc Vũ không có quan hệ gì hết, chín vì thế ta mới tới để ngươi rời đi. – Lục Đạo Minh nhàn nhạt nói:
-Nếu như ngươi không thức thời mà cứ muốn dây dưa thì đừng trách ta không khách khí.
-Ta không phỉa là loại ngươi thích khoe khoang, nhưng mà ta vẫn phải nói cho ngươi biết quan hệ của ta và Mộc Mộc khẳng định thân mật hơn quan hệ của ngươi và nàng ngày trước một chút. – nói tới đây Đường Kim cười xán lạn nhìn Mộc Vũ:
-Mộc Mộc, không bằng nàng nói cho hắn biết hiện tại ta đã là bạn trai của nàng rồi đi.
-Cái kia…. Lục Đạo Minh, việc này có chút phức tạp, hay là ngươi đi trước đi. – Mộc Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ là nàng nói chuyện úp úp mở mở, có chút không được tự tại cho lắm.
Mộc Vũ không muốn thừa nhận quan hệ của nàng và Đường Kim, nhưng nàng cũng không muốn Lục Đạo Minh xen vào chuyện này, nàng và Lục Đạo Minh quen biết nhau đã một năm, Lục Đạo Minh mới chỉ là sinh viên năm 2, bất quá trong vòng một năm quá hắn một mực công khái theo đuổi nàng, hơn nữ công thế của rất hung mãnh, thậm chí có có chút ép bức người khác, điều này làm nàng cảm thấy khá phản cảm.
Cho dù Lục Đạo Minh rất đẹp trai, điều kiện trên các phương diện khác cũng rất tốt, nhưng cách theo đuổi ép bức người khác của hắn luôn làm nàng cảm thấy mình đang bị ép buộc, vì thế nàng vẫn một mực bảo trì khoảng cách với hắn, thậm chí mấy lần còn trực tiếp cự tuyệt hắn, bất quá Lục Đạo Minh vẫn không có chết tâm, càng làm vậy hắn càng ở sau lưng tuyên truyền khắp nơi rằng nàng là bạn gái hắn, cũng may mỗi lần nhận được tin tức nàng liền lập tức phủ nhận nên mới không bị người khác hiểu lầm.
Mấy tháng trước scandal của nàng và Lục Đạo Minh cũng thường xuyên truyền khắp trường, bất quá học kì trước khi còn chưa tới kì nghỉ Lục Đạo Minh đột nhiên rời khỏi trường, mấy tháng đó hắn như đã mất tích, quan hệ giữa nàng và Lục Đạo Minh cũng dần dần bị mọi người lãng quên, đến cả Mộc Vũ cũng suýt nữa đã quên mất người này, chỉ làn nàng không ngờ được hắn sẽ trở về vào đúng lúc này.
Thái độ của Mộc Vũ làm sắc mặt Lục Đạo Minh trở nên có chút khó coi, hắn nhìn nàng, tức giận nói:
-Mộc Vũ, nàng thà chọn hắn cũng không chọn ta phải không?
-Xin lỗi, Lục Đạo Minh, ta sớm đã nói với ngươi, tuy rằng ngươi rất tốt nhưng ngươi không phải mẫu người ta thích. – Mộc Vũ dứt khoát không úp mở nữa, nếu như nhân cơ hội này có thể triệt để thoát khỏi Lục Đạo Minh thì đây cũng là một chuyện tốt.
Khuôn mặt soái khí của Lục Đạo Minh lập tức xẹt qua một tia âm trầm nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, ngữ khí cũng hòa hoãn xuống:
-Mộc Vũ, hiện tại nàng không thích ta cũng không sao, nhưng bất kể thế nào thì ta biết giờ này nàng đang phải đối mặt với nguy hiểm nên đã mời hai vị bảo tiêu đáng tin tới đây bảo vệ nàng, còn về chuyện của chúng ta đợi nàng khỏe lại rồi nói cũng không muộn.
-Lục Đạo Minh, cảm ơn ngươi, bất quá Đường Kim cũng có thể bảo vệ ta… - Mộc Vũ có chút bất đắc dĩ, tên Lục Đạo Minh này sao còn chưa chịu chết tâm a.
Đường Kim đột nhiên chen vào một câu:
-Thân ái, nếu hắn đã tìm người đến bảo vệ nàng vậy thì cứ để hắn tìm người đi, thật ra thì ta vừa đúng lúc lại khá bận, có người bảo vệ nàng cũng tốt.
Mộc Vũ nhất thời tức gần chết, tên Đường Kim chết bầm này rốt cuộc định là gì?
-Ta lập tức gọi điện phái người tới. – Lục Đạo Minh vừa nói vừa rút điện thoại ra:
-Đại ca, là ta, ta có một người bạn là nữ cần bảo tiêu, huynh phái hai người tới đi…. Được, cứ như vậy, ta ở đây đợi.
Cúp máy xong Lục Đạo Minh nhìn Mộc Vũ, mặt khẽ mỉm cười:
-Mộc Vũ, nàng không cần lo lắng, người ta tìm tuyệt đối có thể tin tưởng, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Mộc Vũ không nói gì, trong lòng chỉ thầm mắng Đường Kim và Lục Đạo Minh, hai tên gia hỏa này không có một tên nào ra gì cả.
-Mộc Mộc, muống uống nước không? – Đường Kim hỏi.
-Không uống. – Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim.
-Vậy ta gọt táo cho nàng nhé. – Đường Kim lại hỏi.
-Không cần. – Mộc Vũ vẫn trừng mắt nhìn hắn.
-Nữ nhân a, thật là khó chiều. – Đường Kim lẩm bẩm nói, sau đó lại nằm ngửa ra ghế, nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ coi mọi người xung quanh như không tồn tại.
Lục Đạo Minh dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim nhưng cũng không nói gì, chỉ tìm một vị trí để ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi.
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, hai nữ tử trẻ tuổi mặc vét đen xuất hiện trong phòng bệnh:
-Xin hỏi Lục Đạo Minh tiên sinh có ở đây không?
-Là ta. – Lục Đạo Minh đứng dậy nghênh đón:
-Ta cần xem thẻ chứng minh của các người.
Hai nữ tử kia lấy thẻ ra đưa cho Lục Đạo Minh:
-Lục tiên sinh, đối tượng chúng ta cần bảo vệ là vị tiểu thư đang nằm trên giường này có phải không?
-Không sai, chính là nàng. – Lục Đạo Minh gật đầu:
-Ta muốn các cô đuổi hết những người không liên quan ra khỏi phòng bệnh, để tránh làm phiền bạn ta tĩnh dưỡng.
Người không liên quan?
Hai nữ tử kia quét mắt quanh phòng một cái, sau đó ánh mắt các nàng rơi vào trên người Đường Kim đang thong dong nằm ngủ trên ghế, theo các nàng thấy thì người không liên quan ở đây chắc là hắn rồi.
Hai nữ tử kia nhìn nhau một cái, đồng thời tới bên cạnh Đường Kim, một người trong đó nói:
-Vị tiên sinh này, phiền ngài mau rời khỏi phòng bệnh ngay lập tức.
Nữ tử kia nói chuyện nghe thì rất khách khí nhưng trên thực tế ngữ điệu lại như ra lệnh.
Chương 1037: Trước tiên đuổi kẻ không liên quan ra ngoài.-Các người đang nói chuyện với ta? – Đường Kim mở mắt ra, sau đó kinh ngạc nhìn hai nữ tử kia, hai người này dung mạo không tệ, dáng người cùng tạm được, tuy không quá bổ mắt nhưng cũng ít cũng xếp vào hàng ưa nhìn.
-Đường Kim , ngươi còn không đi, nhất định phải để các nàng ném ngươi ra ngoài sao? – Lục Đạo Minh cười lạnh một tiếng, ngữ khí hơi có chút đắc ý, tiểu tử này dám đấu với hắn xem ra còn kém xa.
-Cái gì?
-Đường Kim?
Hai nữ tử kia thất thanh kinh hô, sau đó dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Đường Kim, vô thức lùi sau vài bước.
-Ngươi, ngươi là Đường Kim? – một nữ tử trong đó nhìn Đường Kim, có chút lắp bắp hỏi.
-Ngươi, ngươi là Đường Kim nào? – một nữ tử khác càng ấp úng hơn, hiển nhiên là bị cái tên này dọa cho sợ không nhẹ.
Phản ứng của hai nữ bảo tiêu làm hai người còn lại trong phòng đều giật mình, Mộc Vũ dùng ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim, tên gia hỏa này quả nhiên có lai lịch, xem hai nữ bảo tiêu bị dọa đến mức như vậy, khẳng định hung danh của Đường Kim lan rất xa.
Lục Đạo Minh cũng khẽ biến sắc:
-Các người biết hắn? hắn là ai?
-Hai người các ngươi tới từ Tiềm Long à? – Đường Kim vẫn nằm trên ghế, quét mắt nhìn hai nữ tử kia một cái, hời hợt hỏi.
-Đúng vậy, chúng ta tới từ phân bộ Tiềm Long Minh Hồ thị. – hai nữ tử đồng thanh đáp, sắc mặt có chút tái đi, ngữ khí vô cùng cung kính.
-Ờ, rất tốt, tuy rằng ta không có hảo cảm gì với Tiềm Long các ngươi, nhưng ta vẫn một mực cảm thấy năng lực của các ngươi cũng không tệ. – Đường Kim lười biếng nói:
-Nếu hai người đã tới đây rồi thì nhiểm vụ bảo vệ bạn gái ta giao cho các người vậy.
Nhìn Mộc Vũ một cái, Đường Kim nói tiếp:
-Nàng tên Mộc Vũ, hiện tại là bạn gái của ta, gần đây có người muốn giết nàng, ta thì lại rất bận nên không thể thiếp thân bảo vệ nàng được, cho nên sự an toàn của các nàng sẽ do các ngươi phụ trách, ta tin các người hiểu được độ quan trọng của việc này, nếu như nàng có mệnh hệ gì chắc các người cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy.
-Hiểu, chúng ta hiểu, chúng ta nhất dịnh sẽ bảo vệ Mộc tiểu thư chu toàn. – hai người vội vàng đáp.
Thấy thái độ cung kính của hai nàng với Đường Kim, Mộc Vũ và Lục Đạo Minh đều trừng mắt há mồm, đặc biệt là Lục Đạo Minh, trong hòng hắn như đang còn ngàn vạn con mịa nó chạy loạn, cái đéo gì vậy? hai nữ đặc công này rõ ràng là hắn gọi tới mà?
-Hiểu là tốt, hiện tại các người mau đuổi những kẻ không phận sự ra ngoài đi, ta không thích có nam nhân khác tới làm phiền bạn gái mình. – Đường Kim lười nhác nói.
-Vâng! – hai nữ đặc công Tiềm Long cùng gật đầu rồi quay sang Lục Đạo Minh:
-Lục tiên sinh, phiền anh ra ngoài đi!
-Cái gì? – Lục Đạo Minh đến ý nghĩ muốn tự tử đều có luôn, hắn bảo hai nàng đuổi Đường Kim đi, hiện tại hai nàng phản lại quay ra đuổi hắn?
-Lục tiên sinh, phiền anh hợp tác cho, nếu không chúng ta sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế! – hai người tiến lên một bước, bộ dáng như chuẩn bị động thủ.
-Các người định làm gì? Đừng quên các người là thuộc cấp của đại ca ta…ách! – Lục Đạo Minh vô cùng phẫn nộ, chỉ là hắn còn chưa dứt lời thì cổ áo đã bị xiết chặt, một nữ đặc công đã túm hắn ra ngoài.
-Các ngươi làm trò gì thế? – bảo tiêu của Lục Đạo Minh lập tức phản ứng lại, nhưng hắn vừa mở miệng lập tức một nữ đặc công khác đã nhanh chóng rút súng ra chĩa thẳng vào hắn:
-Đứng im, không thì đừng trách súng đạn vô tình!
-Đừng động thủ. – Lục Đạo Minh vội vàng lên tiếng;
-Ta đi là được.
Cho dù trong lòng cảm thấy vô cùng khuất nhục nhưng Lục Đạo Minh cũng biết lúc này không thể làm căng được, hảo hắn không chịu thiệt thòi trước mắt, đợi lát nữa hắn gọi điện cho đại ca thì sẽ biết tại sao lại thế.
Lục Đạo Minh rất nhanh đã dẫn theo hai bảo tiêu rời đi, lúc này hai nữ đặc công của Tiềm Long kia mới quay lại phòng bệnh, đến bên cạnh Đường Kim.
-Xin hỏi ngài còn gì phân phó? – một nữ đặc công cung kính hỏi.
-Không có gì, bảo vệ bạn gái ta cho cẩn thận là được rồi, ta đi trước đây. – Đường Kim đứng dậy vươn vai một cái:
-Có vấn đề gì đều có thể trực tiếp gọi điện cho ta.
Để lại một câu như thế, Đường Kim liền rời đi, mãi đến lúc này hai nữ đặc công mới thở phào một hơi, mà Mộc Vũ thì vẫn đang ngẩn ngơ nằm trên giường và hoài nghi bản thân đang nằm mơ.
Cũng vào lúc này thì Lục Đạo Minh vừa mới rời khỏi bệnh viện đang gọi điện thoại cho anh hắn:
-Đại ca, là ta!
-Đạo Minh, sao thế? – bên kia truyền tới một thanh âm khá hào sảng:
-người ta phái đi còn chưa tới sao?
-Tới rồi, nhưng không biết bọn họ làm sao mà lại đuổi ta ra ngoài! – Lục Đạo Minh phẫn hận nói.
ầ ẩ-Cái gì? – đầu dây bên kia cũng ngẩn ra:
-Xảy ra chuyện gì thế?
-Đại ca, huynh có nghe qua một tiểu tử tên là Đường Kim không? – Lục Đạo Minh hỏi.
-Đường Kim? – thanh âm bên kia lập tức biến đổi:
-Đạo Minh, sao đệ lại hỏi về hắn? đệ biết hắn sao?
-Đại ca, chính là tên tiểu tử kia cướp mất nữ sinh ta nhìn trúng, hai thủ hạ của huynh nhìn thấy hắn cũng ở trong phòng liền lập tức nghe lời hắn, cư nhiên cả ta cũng đuổi ra ngoài. – Lục Đạo Minh rất tức giận, sau đó lại có chút mê hoặc:
-Đại ca, hình như huynh biết hắn hả? hắn rốt cuộc là ai thế?
Đầu giây bên kia trầm mặc mất một lúc, sau đó mới trầm giọng nói:
-Đạo Minh, lai lịch của hắn ta nhất thời không thể nói rõ với đệ được, tóm lại là đệ hãy nghe ta, sau này đừng có trọc vào hắn, nhìn thấy hắn thì hãy tránh xa một chút, còn có nữ sinh kia nếu như đã bị hắn nhìn trúng thì đệ cũng đừng nghĩ nữa, tóm lại là đừng có trêu trọc Đường Kim, chúng ta trọc không nổi đâu!
-Đại ca, nhưng mà… - Lục Đạo Minh trong lòng phát lạnh từng cơn, sao đến đại ca mình cũng sợ tên tiểu tử kia?
-Đừng có nhưng mà. – thanh âm ở đầu dây bên kia lập tức cắt ngang lời Lục Đạo Minh:
-Tóm lại một câu là đừng bao giờ trêu vào Đường Kim, được rồi, trước tiên không nói chuyện này nữa, để ta hỏi các nàng xem tình huống cụ thể như thế nào, hi vọng đệ đừng có trêu vào đại họa!
Điện thoại đột nhiên bị cúp, trong lòng Lục Đạo Minh phi thường khó chịu, nhưng hắn cũng không biết phải làm gì, hắn vẫn nghĩ không thông rốt cuộc tên tiểu tử Đường Kim kia có lai lịch gì?
-Ngươi muốn biết Đường Kim là ai không? – đúng vào lúc này, một thanh âm vang lên bên tai Lục Đạo Minh:
-Ngươi mời bữa tối, ta có thể cho ngươi biết Đường Kim là ai.
Lục Đạo Minh quay đầu, phát hiện một nam tử trẻ tuổi tướng mạo phổ thông đang đứng ở phía không xa, trên mặt là nụ cười thiện chí.
-Ngươi là ai? – Lục Đạo Minh khẽ nhăn mày.
-Ta tên Hoắc Đông Lai. – thanh niên nam tử khẽ cười một cái:
-Nếu như ngươi muốn cướp lại nữ nhân trong tim mình thì có lẽ ta có thể giúp ngươi một chút.
-Hình như ta không quen ngươi, tại sao ngươi muốn giúp ta? – Lục Đạo Minh dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Hoắc Đông Lai, cái gọi là vô sự hiến ân cần, không phải gian thì cũng là cướp. Lục Đạo Minh không phải kẻ ngốc, hắn tất nhiên sẽ không tin có người vô duyên vô cớ giúp mình.
Chương 1038: Nữ nhân của ngươi cũng bị cướp?-Nếu như ngươi hiểu về Đường Kim thì ngươi cũng sẽ biết bên cạnh Đường Kim mỹ nữ như mây, nói một câu có lẽ ngươi không muốn nghe, nữ nhân Mộc Vũ mà ngươi yêu thương trong số những nữ nhân của Đường Kim, về nhan sắc thì chỉ có thể xếp cuối bảng mà thôi. – Hoắc Đông Lai không nhanh không chậm nói:
-Hơn nữa hai chúng ta có thể coi là đồng bệnh tương liên.
-Ý ngươi là nữ nhân của ngươi cũng bị Đường Kim cướp? – Lục Đạo Minh khẽ nhăn mày.
-Thật ra thì cũng không tính là nữ nhân của ta, ta chỉ là một bên tình nguyện yêu đơn phương nàng mà thôi. – Hoắc Đông Lai lộ vẻ cười khổ:
-Chỉ là tên vương bát đản đó tán được nàng thì cũng thôi, nhưng mà hắn không biết yêu thương nàng, đã thế còn có quan hệ thân mật với rất nhiều nữ nhân khác, điều này làm ta không thể nào nhịn nổi.
Lục Đạo Minh nhìn thẳng vào mắt Hoắc Đông Lai, sau dó mới nhàn nhạt hỏi:
-Ngươi muốn ăn cơm ở đâu?
-Ta mời, ngươi tự mình chọn đi. – Hoắc Đông Lai khẽ cười một cái.
-Đi theo ta. – Lục Đạo Minh quay người đi vè một hướng.
…
Buổi chiều muộn, trong đại học Thiên nam, trên đỉnh Tiểu Thiên Sơn.
Cái gọi là Tiểu Thiên Sơn không phải là nhân tạo mà là một ngọn núi không cao, áng chừng không tới 100 mét.
So với tiểu Nam Hồ thì Tiểu Thiên Sơn luôn cho người ta một cảm giác không phải quá an toàn, cho nên những cặp đôi yêu nhau hẹn hò ở đây thường ít hơn dưới kia mọt chút, đặc biệt là khi trời tối thì trên núi càng ít người.
Trên đỉnh núi càng là vắng vẻ hoang lương, lúc bình thường cũng rất ít người leo lên tới đây, cho dù trên đó có một cái tiểu đình nhỏ, nhưng nhìn ghế ngồi trong tiểu đình phủ đầy bụi cũng đủ biết ngày thường cũng chẳng có mấy ai lên đây ngồi.
Nhưng mà lúc này trong tiểu đình lại có một nữ tử đang đứng, nàng ăn mặc rất bình thường nhưng dung mạo lại khá là xinh đẹp, đứng giữa tiểu đình cho người ta một cảm giác khá là yểu điệu thướt tha, nếu như có người khác ở nơi này thì chắc chắn họ sẽ nhận ra nàng, bởi vì nàng chính là một trong thập đại hoa khôi tân tấn, Liễu Mai.
Mỗi năm sau khi khóa cũ ra trường khóa mới nhập học, hoa khôi bảng lại có một đợt thanh tẩy, mà năm nay mọi thứ biến động càng lớn, một lượt bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người mới, Liễu Mai cũng là lần đầu tiên được lên hoa khôi bảng, bất quá nàng không phải là tân sinh viên mà năm nay nàng đã là sinh viên năm 3 khoa kế toán.
Trên hoa khôi bảng có một câu bình luận về Liễu Mai đó là người thích hợp nhất để lấy làm vợ, tuy rằng nàng xinh đẹp nhưng không có cố tình khuyến rũ khoe khoang, nghe nói kĩ thuật nấu ăn của nàng cũng rất tốt, lại cộng thêm việc học kế toán, biết tính toán tiền nong, nữ sinh như vậy nếu như lấy về làm vợ tuyệt đối sẽ là một lựa chọn rất tốt.
Cho dù hiện tại đã là sinh viên năm 3 nhưng Liễu Mai vẫn chưa có bạn trai, đương nhiên cũng có thể là do nàng chưa công khai mà thôi, bởi vì lúc này hình như nàng đang hẹn hò với một nam sinh trắng trẻo sạch sẽ vừa mới xuất hiện trên tiểu đình.
Nam sinh này chính là người đã từng tới thăm Mộc Vũ, đồng thời là chủ tịch hộ sinh viên học viện pháp luật Hồ Nguyên Hải.
-Tin tức từ bệnh viện thế nào rồi? – Liễu Mai không thèm quay đầu, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
-Mộc Vũ vẫn còn sống, hơn nữa còn xuất hiện thêm hai bảo tiêu. – Hồ Nguyên Hải đáp:
-Còn nữa, hôm nay Lục Đạo Minh đã về trường rồi, hắn cũng tới bệnh viện thăm Mộc Vũ, mọi việc càng ngày càng phiền phức, muốn hạ thủ với Mộc Vũ sợ rằng sẽ càng khó.
-Điều tra ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì chưa? Sao lần này vẫn có thể thất bại được? – ngữ khí của Liễu Mai kèm theo một tia phẫn nộ:
-Cô ta ngã từ tầng 7 xuống không chết có thể nói là cô ta may mắn ,nhưng hai lần hành động chiều nay đều thất bại là do đâu?
-Tiểu tử Đường Kim kia dường như có chút cổ quái. – Hồ Nguyên Hải hơi chần chừ một lát:
-Mộc Vũ sở dĩ tỉnh lại là do Đường Kim tìm tới một vị thần y, tên sát thủ lúc chiều thất bại cũng là do hắn có mặt ở đó, mà vừa rồi lúc đưa canh tới hắn cũng ở đó, ta có một suy đoán, có lẽ Mộc Vũ vẫn bình an vô sự là nhờ công của tên tiểu tử kia.
-Ta từng tra qua tư liệu về Đường Kim, không điều tra được gì hết, hình như có chút không bình thường, tựa hồ mọi thứ đã bị ai đó cố ý xóa đi. – Liễu Mai quay người nhìn Hồ Nguyên Hải:
-Việc này là do ta thất sách, ta cứ tưởng Mộc Vũ sẽ chết chắc, sau đó sẽ đổ tội lên đầu Đường Kim thì mọi chuyện sẽ vừa khít không còn kẽ hở, nào ngờ lại gây ra phiền phức lớn như thế.
-Vạy chúng ta nên làm thế nào? – Hồ Nguyên Hải hỏi. hiển nhiên hắn làm việc theo lệnh của Liễu Mai.
-Hiện tại quan trọng nhất vẫn là Mộc Vũ, tới giờ cô ta vẫn không biết ý nghĩa chân chính của danh sách kia, cô ta đã bắt đầu điều tra, cho nên cô ta nhất định phải chết. – ngữ khí của Liễu Mai trở nên lãnh khốc:
-bất luận là dùng cách gì, tối nay trước 12 giờ Mộc Vũ nhất định phải chết, nếu không chúng ta cần phải đem bọn họ toàn bộ chuyển dời đi chỗ khác, vậy thì tất cả những gì ở đây chúng ta dày công xây dựng đều sẽ bị hủy đi.
-Ta hiểu. – Hồ Nguyên Hải gật đầu:
-Trước khi mặt trời ngày mai mọc, ta sẽ giải quyết Mộc Vũ.
Khẽ ngừng một chút, Hồ Nguyên Hải lại hỏi:
-Vậy còn Đường Kim thì sao?
-Phía Đường Kim ta sẽ giải quyết. – Liễu Mai nhàn nhạt nói:
-Bất kể hắn có lai lịch gì, suy cho cùng cũng chỉ là một tên nam nhân háo sắc mà thôi, muốn đối phó một nam nhân háo sắc quá đơn giản.
-Nam nhân háo sắc mới là nam nhân bình thường. – một thanh âm lười nhác đột nhiên tiếp lời:
-Chỉ bất quá nếu như thích loại mặt hàng như cô thì loại nam nhân kia chắc là không bình thường rồi.
Theo thanh âm đó trong tiểu đình đột nhiên xuất hiện một nam sinh, nhìn thấy nam sinh này Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải đều biến sắc, bởi vì hắn chính là Đường Kim mà hai người vừa nhắc đến.
-Đường Kim, câu này của ngươi là có ý gì? – Liễu Mai vô cùng phẫn nộ, tuy rằng nàng tự thấy mình chưa phải khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn luôn rất tự tin với dung mạo của mình, bất quá trong lời của Đường Kim nàng lại biến thành mặt hàng????
-Ý rất đơn giản, chính là ta tuy háo sắc nhưng cũng không thèm nhìn trúng cô đâu, cô cũng đừng nghĩ sẽ dùng mỹ nhân kế đối phó ta. – Đường Kim lười biếng nói:
-Bây giờ ta cho hai người một lựa chọn, ai nói cho ta biết tại sao phải giết Mộc Mộc nhà ta trước thì ta sẽ cho kẻ đó chết trước.
Ai nói người ấy chết trước?
Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải đều nổi lên một ý niệm cực kì hoang đường, tên gia hỏa này bị não sao? trước tên không nói đến việc tại sao hai người phải nghe hắn, cho dù có đang bị hắn uy hiếp đi chăng nữa thì cũng có người bức cung như hắn sao?
-Các ngươi đều thấy chết trước không phải là chuyện tốt phải không? – Đường Kim lắc đầu:
-Xem ra ta phải nhắc nhở các ngươi một chút, chết trước rất có ích đấy, người ta ai cũng phải chết, thà rằng chết một cánh yên ổn an lành còn hơn là phải chết thảm. bây giờ các ngươi ai nói thật trước thì kẻ đó sẽ được chết yên ổn, đảm bảo không đau khổ, còn kẻ kia sẽ chết một cách rất thảm đấy…
-Cứu với, cứu mạng a, hiếp dâm!!! – Liễu Mai đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, thanh âm nghe có vẻ vô cùng kinh hoàng, vừa hét lên đồng thời nàng cũng như một con báo mẹ lao thẳng về phía Đường Kim, nắm đấm xe gió hướng thẳng về phía hắn, khí thế khá là bức người.
Liễu Mai này cư nhiên là một cao thủ!
Chương 1039: Cần nhất là kiên trìBàn tính như ý của Liễu Mai quả thật là rất tốt, một bên vừa cố ý hô lớn để người khác nghe thấy sau đó lại nhân cơ hội đánh gục Đường Kim, như vậy nếu người khác phát hiện nàng giết người thì cũng có lí do là phòng vệ chính đáng.
Chỉ tiếc là trên đời này không phải tất cả mọi việc đều có thể diễn ra theo kế hoạch, Liễu Mai đích thực là một cao thủ, chuẩn xác mà nói là một cổ võ cao thủ, nhưng vấn đề là đừng nói cổ võ giả, đến cả cao thủ Tiên môn bình thường trước mặt Đường Kim cũng chẳng là gì cả.
Công kích nhìn như hung mãnh của Liễu Mai đối với Đường Kim mà nói chẳng qua chỉ như trò trẻ con, hắn chẳng thèm động đậy, đợi Liễu Mai tiếp cận hắn mới tùy ý vươn tay phải ra, chính xác túm lấy yết hầu của nàng.
-Ách! – Liễu Mai lập tức mất đi hết tất cả khí lực, cú đấm kia của nàng đến cách người Đường Kim một đoạn liền dừng lại, đến cả cánh tay nàng đều không tự giác được buông xuống.
Nhìn thấy một màn này Hồ Nguyên Hải sắc mặt đại biến, quay người định chạy, nhưng mới được hai bước đã bị Đường Kim túm gáy áo nhấc lên.
Một tay giữ yết hầu Liễu Mai, một tay túm gái áo Hồ Nguyên Hải, Đường Kim thuấn di một cái liền biến mất tại chỗ, đợi mấy người nghe thấy tiếng kêu cứu của Liễu Mai lên tới nơi thì đã không còn ai.
Cách đó vài ngàn dặ, tại Đường Môn.
-Ách!
-ựa!
Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải đồng thời phát ra một tiếng kêu đau đớn, bởi vì hai người vừa mới bị Đường Kim ném xuống đất.
-Đây, đây là nơi nào? – Liễu Mai từ dưới đất bật dậy, nhưng thấy khung cảnh bốn phía nàng lập tức trở nên sợ hãi.
-Nơi này là Đường Môn. – Đường Kim bắn ra một đạo chỉ phong, đánh trúng Hồ Nguyên Hải làm hắn nhất thời bất động tại chỗ, mắt có thể thấy, tai có thể nghe nhưng không thể nói chuyện , toàn thân không thể động đậy. lúc này Đường Kim mới nhìn Liễu Mai hỏi:
-Công lực cổ võ của ngươi cũng không thấp, ta nghĩ chắc ngươi cũng nghe qua Đường Môn chứ?
-Làm ngươi thất vọng rồi, ta không hề nghe qua Đường Môn nào hết. – Liễu Mai rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ít nhất bề ngoài đã hồi phục vẻ bình thường:-Đường Kim, đừng nhiều lời, nếu như ta đã rơi vào tay ngươi, muốn như thế nào thì cứ nói.
-Nói đi, tại sao phải giết Mộc Vũ? – Đường Kim nhàn nhạt hỏi.
-Rất đơn giản, ta đố kị cô ta xinh đẹp hơn ta. – Liễu Mai hừ lạnh một tiếng, chỉ là vừa mới dứt lời nàng liền cảm nhận được trong người dường như đang bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, làm nàng nhịn không được kêu a á…
-Ngươi có thể chưa nghe qua Đường Môn nhưng chắc ngươi cũng biết Đường Môn chính là môn phái dùng độc lợi hại nhất trên đời, bây giờ loại độc mà ta dùng với ngươi chẳng qua chỉ là một chút món khai vị mà thôi. – Đường Kim nhìn Liễu Mai:
-Ta hỏi lại lần nữa, tại sao muốn giết Mộc Vũ?
-Ta…a…sẽ không …á…nói cho ngươi….a….. – Liễu Mai vừa nói đứt đoạn vừa hét thảm…
-Ngươi biết không? Muốn tán mỹ nữ thì quan trọng nhất không phải có tiền cũng không phải đẹp trai là là phải kiên trì, ta rất kiên trì đó. – Đường Kim lười biếng nói, sau đó biến ra một cái ghế xếp, đặt xuống đất rồi nhàng nhã nằm xuống, nhắm nghiền mắt lại, tự mình lẩm bẩm:
-Ờ, trước tiên làm một giấc cái đã.
-A….á… - mười phút sau Liễu Mai vẫn cứ không ngừng kêu la, vừa la hét vừa thống khổ lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu mỗi lúc một lớn.
-Cho…cho ta chết thống khoái…. – trong tiếng kêu thảm thiết của Liễu Mai còn lẫn cả những tiếng nghiến răng khàn khàn cầu xin.
Chỉ là Đường Kim vẫn nhắm nghiền mắt làm như không có việc gì xảy ra.
Lại thêm mười phút nữa.
-Ta nói…a…ta nói… - Liễu Mai đã không chịu đựng nổi nữa.
Vấn đề là Đường Kim vẫn đang ngủ, một chút phản ứng cũng không có, tựa hồ căn bản không có nghe thấy tiếng rên la thảm thiết của Liễu Mai.
Thêm mười phút nữa thì tiếng rên la thảm thiết cuối cùng cũng dừng lại, không phải vì nàng không cảm thấy đau đớn nữa mà là vì liên tục bị hành hạ nửa giờ đồng hò cuối cùng cũng làm cho Liễu Mai ngất đi.
Lúc này Đường Kim mới mở mắt ra, ngồi dậy lẩm bẩm nói:
-Ây dà, chẳng trách cứ thấy không quen , nguyên lai là đã ngất rồi à, haizz, không nghe thấy tiếng kêu là đúng là không ngủ được mà.
Ngón tay khẽ búng một cái, Liễu Mai dưới đất lại tỉnh dậy, cảm giác thống khổ vô cùng cũng theo đó cuốn đến làm nàng lại kêu lên thảm thiết:
-A….
-Ta nói, Đường Kim, mau giải độc cho ta, ta nói…a! – Liễu Mai cố nhịn đau đớn, vội vàng nói hết một câu sau đó lại không ngừng hét thảm.
-Ngươi muốn nói nhưng bây giờ ta còn chưa muốn nghe. – Đường Kim vươn vai lười biếng một cái, một đạo chỉ phong lại bắn ra, bay trúng vào người Liễu Mai, tiếng hét thảm không còn vang lên nữa, lần này không phải là hôn mê mà là nàng không thể nào phát ra thanh âm nữa.
-Đúng là làm ta thất vọng, nhanh như vậy đã muốn khai rồi, ta còn chưa hưởng thụ đủ tư vị hành hạ người khác đâu. – Đường Kim tử mình thì thào, sau đó ánh mắt chuyển dời về phía Hồ Nguyên Hải ở cách đó không xa, hai mắt chợt phát sáng:
-Phải rồi, ở đây vẫn còn một tên nữa, hehe trước tiên giày vò ngươi một lúc chơi chơi đã.
Ánh mắt Hồ Nguyên Hải lập tức lộ vẻ kinh hoàng, miệng hắn không ngừng mấp máy tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không thể nào phát ra nổi thanh âm.
Sắc mặt Hồ Nguyên Hải trắng bệch, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên mặt càng là như vừa dính mưa, rõ ràng còn chưa bị giày vò nhưng trên thực tế cảm giác khủng bố tinh thần này cũng không nhẹ hơn nỗi đau thể xác mà Liễu Mai phải chịu đựng là mấy, hắn tận mắt nhìn thấy Liễu Mai bị giày vò suốt nửa tiếng đồng hồ, nghe thấy tiếng rên la thảm thiết của nàng, nhìn thấy nàng đau đớn lăn lộn, lại nghĩ tới bản thân mình sắp phải chịu đựng cực hình như thế, cõi lòng Hồ Nguyên Hải chỉ cảm thấy vô cùng khủng bố.
Thật ra đối với nhiều người mà nói thì chết không đáng sợ, đáng sợ nhất lại là cảm giác chờ chết, đối với Hồ Nguyên Hải thì chịu đựng thống khổ không đáng phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là loại tư vị chờ đợi đến lượt mình này.
-Hình như ngươi muốn nói gì hả? – Đường Kim cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Nguyên Hải, hắn tới bên cạnh, đạp vào người Hồ Nguyên Hải một cái:
-Muốn nói thì nói đi, coi như ngươi sắp chết rồi thì ngươi vẫn có quyền tự do ngôn luận đó.
-Trong tay Mộc Vũ có một danh sách, chúng ta muốn giết nàng cũng là vì danh sách đó, chúng ta không thể để nàng phát hiện ra bí mật của danh sách đó! – Hồ Nguyên Hải hớt hải nói, bộ dáng như sợ Đường Kim sẽ đổi ý ngay lập tức.
-Thật không? – Đường Kim lại bắn ra một đạo chỉ phong kích trúng Liễu Mai phong bế thính lực của nàng, rồi mới nói tiếp với Hồ Nguyên Hải:
-Vậy ngươi thử nói xem dan sách đó có bí mật gì không thể để cho người khác biết?
-Danh sách đó nhìn bề ngoài thì chỉ có tên có một vài nữ sinh đại học, nhưng trên thực tế mỗi người trên đó đều là người của tổ chức chúng ta. – Hồ Nguyên Hải không hề do dự đáp, xem ra thật sự đã bị Đường Kim dọa cho sợ vỡ mật.
Chương 1040: Hắc Võng-Tổ chức? – Đường Kim có chút kinh ngạc:
-Các ngươi là tổ chức gì? Đừng nói với ta là gián điệp hay đặc công gì đó nhé.
-Không phải. – Hồ Nguyên Hải vội nói;
-Không phải gián điệp cũng không phải đặc công, tổ chức của chúng ta chuyên môn giới thiệu nữ nhân cho nam nhân, cụ thể mà nói là cung cấp gái gọi cao cấp, mỗi thành viên trong tổ chức đều là sinh viên đại học chân chính.
-Úp úp mở mở hóa ra là mại dâm à? – Đường Kim có chút cạn lời:
-Loại chuyện như thế nào cần phải giết cả người nữa sao?
-Tổ chức của chúng ta rất chú ý tới việc bảo mật, khách hàng đều được bảo mật rất nghiêm ngặt, tóm lại là Liễu Mai nói Mộc Vũ nhất định phải chết. Thực ra ta không muốn Mộc Vũ chết, ta càng muốn biến cô ta thành gái gọi dưới quyền quản lí cả ta….ách!
Hồ Nguyên Hải đang đắc ý nói thì Đường Kim đột nhiên đạp thẳng vào mồm hắn, làm hắn kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
Đường Kim quay người tới phía trước mặt Liễu Mai, khẽ đá vào người nàng hai nhát:
-Được rồi, tới lượt ngươi rồi đấy, vùa rồi tên ngu ngốc kia đã nói cho ta biết một vài việc, ta cũng biết chuyện tổ chức các ngươi còn có danh sách kia, bất quá hắn có nói thật hay không thì ta còn cần phải nghiệm chứng một chút.
-Chuyện Hồ Nguyên Hải biết không nhiều, hắn chỉ bất quá là một quản lí cấp thấp nhất của tổ chức chúng ta mà thôi, đương nhiên ta cũng không phải là nhân vật quan trọng của tổ chức, nhưng những điều ta biết ít nhất thì cũng nhiều hơn hắn. – Liễu Mai cuối cùng cũng có thể lên tiếng, chỉ là thanh âm của nàng đã khàn đặc đi:
-Đường Kim, ta sẽ nói sự thật cho ngươi, ta cũng sẽ nói tất cả những gì mà ta biết, nhưng sau đó ta hi vọng ngươi cũng có thể giúp ta một việc.
-Ngươi nghĩ ngươi có tư cách ra điều kiện với ta sao? – Đường Kim dùng ánh mắt kinh dị nhìn Liễu Mai.
-Nếu như ta đoán không sai thì Hồ Nguyên Hải nói với ngươi tổ chức của chúng ta thỉ chuyên môn cung cấp gái gọi cao cấp thôi có phải kgk? – trên khuôn mặt trắng bệch của Liễu Mai bỗng lộ ra một nụ cười quỷ dị:
-Hắn thậm chí còn không biết tên gọi của tổ chức là gì.
-Ồ, Ngươi muốn nói với ta các ngươi không chỉ đơn giản là động mại dâm sao? – Đường Kim hỏi.
-Tổ chức của chúng ta tên là Hắc Võng! – ngữ khí của Liễu Mai đột nhiên trở nên kì dị, ánh mắt cũng thay đổi, vừa mê mang vừa có chút cuồng nhiệt:
-Chúng ta là một tấm võng bao chùng toàn bộ mọi ngóc ngách hắc ám của thế giới, tổ chức của ta có mặt ở khắp nơi, dẫn đột thế giới hắc ám, bất luận là ai chỉ cần đắc tội với chúng ta, bất kể hắn có chạy tới nơi nào cũng không thể thoát khỏi thiên la địa võng của chúng ta.
Liễu Mai đang cười cuồng nhiệt thì cảm giác đau đớn khắc cốt minh tâm kia đột nhiên lại xuất hiện tại toàn thân nàng, làm nàng không nhịn được lại kêu lên thảm thiết.
Để mặc Liễu Mai kêu la khoảng mười phút đồng hồ, Đường Kim mới đạp lên người nàng, tạm thời giải trừ cảm giác thống khổ kia, nhàn nhạt hỏi:
-Hiện tại mau nói cho ta biết tất cả những gì mà ngươi biết.
-Ta, ta đã nói ra tất cả những gì mình biết, bởi vì ta muốn ngươi đi tìm bọn họ, như vậy bọn họ sẽ báo thù cho ta. – Liễu Mai thở đứt đoạn nói, trong ánh mắt tràn đầy hận ý.
-Đừng nói lời thừa, nếu không ta sẽ cho ngươi rên la thêm nửa giờ nữa! – Đường Kim có chút hết kiên nhẫn.
Trong mắt Liễu Mai xẹt qua một tia sợ hãi cực độ, cuối cùng cũng không dám nói gì khác nữa, bắt đầu đem tất cả những gì nàng biết về Hắc Võng nói ra.
Trong miệng của Liễu Mai, Hắc Võng là một tổ chức không ai có thể đụng vào được, Hắc Võng không đâu không có, không gì không thể, đắc tội Hắc Võng chỉ có con đường chết, không đắc tội Hắc Võng thì Hắc Võng muốn ai chết người đó phải chết, bất quá trừ những thứ hư vô phiêu miểu ra Liễu Mai cũng không biết quá nhiều thông tin có giá trị về Hắc Võng, nàng chẳng qua chỉ là một trong những người được Hắc Võng chiêu mộ tại Minh Hồ thị mà thôi.
Mấy năm trước nàng bị một người khác chiêu mộ, người đó đã chết, sau đó thì nàng trở thành một trong những nhà tuyển quân cho Hắc Võng, phụ trách việc tuyển thành viên mới. Đối tượng chiêu mộ của Hắc Võng chỉ có một đó là sinh viên đại học, chủ yếu là nữ.
Sau khi thành viên mới được chiêu mộ thì những thành viên mới sẽ trả qua một đợt khảo hạch mà đến Liễu Mai cũng không biết, sau đó sẽ có một số ít người bị đưa đi, những người khác sẽ ở lại, những người ở lại sẽ bị chia làm 3 đẳng cấp, thấp nhất là thành viên, trải qua một đợt huấn luyện ngắn sẽ trở thành cao cấp nữ lang ( gái gọi), trên thực tế số lượng thành viên lúc nào cũng luôn là nhiều nhất.
Còn về phương thức chiêu mộ không phải lúc nào cũng là tự nguyện, có một phần nữ sinh là do tham lam tiền tài vật chất tự nguyện ra nhập, nhưng cũng có một số là bị Liễu Mai dùng đủ loại thủ đoạn cưỡng bức, ví dụ như có những nữ sinh sau khi bị Hồ Nguyên Hải đánh thuốc mê làm nhục sau đã quay lại clip để ép các nàng nghe lệnh.
Đợi Đường Kim hỏi xong tất cả mọi chi tiết, hơn nữa lại hỏi lại Hồ Nguyên Hải để đối chứng thì cũng đã tới nửa đêm, sau khi xác nhận không thể hỏi thêm nội dung gì nữa, hắn mới nhấc hai người lên, thuấn di trở lại chỗ tiểu đình trên Tiểu Thiên Sơn.
-Thấy các ngươi đã hợp tác như vậy, ta cũng lười giết các ngươi. – Đường Kim dứt lời liền biến mất tại chỗ.
Trong tiểu đình lặng ngắt không một tiếng động, mãi một phút đồng hồ sau Hồ Nguyên Hải mới dùng ngữ khí khó tin nói:
-Hắn, hắn cứ như vậy mà tha cho chúng ta?
Hồ Nguyên Hải sớm đã tưởng rằng mình nhất định phải chết, cho dù không chết cũng sẽ bị Đường Kim giao cho cảnh sát, nhưng hiện tại Đường Kim lại đem hắn ném ở chỗ này, làm hắn có một cảm giác như đang nằm mơ, điều này thật là khó tin a?
-Chỉ là vừa mới dứt lời Hồ Nguyên Hải liền cảm thấy trước ngực truyền tới một cảm giác đau đớn, hắn quay đầu lại dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Liễu Mai:
-Cô…cô vậy mà…
-Ngươi tưởng rằng hắn thực sự sẽ bỏ qua cho ngươi sao? – Liễu Mai lạnh lùng nhìn Hồ Nguyên Hải, con dao găm cắm trên người hắn cũng được nàng rút mạnh ra, mũi dao đảo lại tự đâm vào ngực mình.
Bóng người khẽ lóe lên một cái, Đường Kim đột nhiên xuất hiện, nhìn hai người đã nằm trên mặt đất, Đường Kim khẽ cau mày một cái nhưng không nói gì, một giây sau hắn lại biến mất.
Lần này Đường Kim trực tiếp xuất hiện trong thế giới dưới lòng đất của Hiểu Hiểu, lúc này đã là nửa đêm nhưng nhìn nàng vẫn còn đang bận bịu bên máy tính.
-Tiểu nha đầu, tổ chức Hắc Võng mà ta bảo cô điều tra đã có thông tin gì chưa? – Đường Kim trực tiếp hỏi, một tiếng trước trong lúc thẩm vấn Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải hắn đã tới đây một lần để nhờ Hiểu Hiểu điều tra hộ thông tin về Hắc Võng.
Chương 1041: Lời nguyền của hoa khôi bảng.-Chỗ ta có ghi lại tổ chức kia, nhưng chẳng qua chỉ được đánh dấu một chút mà thôi, hay nói cách khác Hắc Võng là một tổ chức chúng ta có khả năng cần theo dõi nhưng cũng không quá coi trọng. – Hiểu Hiểu vừa gõ bàn phím vừa nói:
-Ngươi nhìn đi, căn cứ theo tư liệu ta điều tra được, trên toàn thế giới chỉ có vài việc bị hoài nghi là do Hắc Võng làm, trong đó một scandal của một nghị sĩ nước ngoài, còn có nữ sát thủ tự xưng là người của Hắc Võng, bất quá sau đó cô ta đã bị bắn chết, còn có cái này, một phú hào người nam á tự xưng là bị tổ chức Hắc Võng uy hiếp tống tiền, sau đó phú hào kia cũng đã tự sát…
-Nếu như những chuyện này đều là thật, vậy Hắc Võng kia cũng không phải là một tổ chức nhỏ a. – Đường Kim thì thào nói.
-Ta cũng không rõ nữa, tổ chức này hành sự rất cẩn thận, hoặc là công việc cắt đuôi dọn dẹp làm rất tốt, ít nhất thì hiện tại cũng chưa có mấy ai chút ý tới bọn họ. – Hiểu Hiểu khẽ ngáp một cái;
-Ê, đại sắc lang, muộn rồi ta phải đi ngủ đây, sau này ta sẽ giúp ngươi chú ý đến Hắc Võng.
-Ừ được, tiểu nha đầu ,vậy ta đi trước đây nha. – Đường Kim cũng bị cái ngáp của Hiểu Hiểu truyền nhiễm, thuấn dị một cái trở lại phòng bệnh của Mộc Vũ.
Mộc Vũ lúc này đã ngủ say, hai vị đặc công của Tiềm Long vẫn đang thủ hộ bên giường bệnh, Đường Kim cũng phát hiện bên ngoài hành lang đã có thêm cả mấy đặc công của Tiềm Long túc trực, xem ra sau đó Tiềm Long đã phái thêm vài người nữa tới.
Đường Kim đột nhiên xuất hiện làm hai nữ đặc công kia giật mình thon thót, bất quá sau khi nhìn rõ người tới là Đường Kim thì cái nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
-Ở đây có một danh sách, ra ngoài nói với đồng sự của các người, cầm theo danh sách này đi, trước khi trời sáng nhát định phải bắt hết tất cả những người có tên trên danh sách này. – Đường Kim không đợi các nàng lên tiếng đã viết một mạch mấy chục cái tên lên giấy:
-Các người cứ tiếp tục bảo vệ nơi này, sáng mai ta sẽ quay lại.
Để lại danh sách kia, Đường Kim lập tức rời đi, bận bịu lâu như vậy, hắn cũng phải về chỗ Tống Oánh nghỉ ngơi một chút.
..
ổ ắBuổi sáng ngày thứ hai trên diễn đàn Thiên nam địa bắc khá là nhộn nhịp.
-Hoa Khôi chi thương!
Một topic to đùng hiện lên ngay đầu trang chủ, nội dung bên trong cũng làm rất nhiều người cảm thấy vừa tiếc nuối vừa đau đớn.
Buổi sáng hôm nay thi thể của Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải được phát hiện ở tiểu đình trên núi, theo thông tin từ phía cảnh sát thì Liễu Mai sau khi giết Hồ Nguyên Hải đã tự sát, nguyên nhân không rõ, theo điều tra sơ bộ thì có lẽ là do quan hệ tình cảm dây dưa.
Bên trên là nội dung đại khái của topic, sau đó phía dưới cũng không ít người lập top biểu thị đồng tình thương xót Liễu Mai hương tiêu ngọc vẫn và mắng chửi Hồ Nguyên Hải là tên Đường Kim thứ hai. Mọi người đều cho rằng Hồ Nguyên Hải quá nửa là giống với Đường Kim, đối với Liễu Mai có mới nới cũ, bất quá Liễu Mai đã lựa chọn khác với Mộc Vũ.
Mộc Vũ là tự mình nhảy lầu còn Liễu Mai sau khi giết chết Hồ Nguyên Hải đã tự sát, điều này làm nhiều người cảm thấy nàng rất có dũng khí.
Ngoài mấy topic này ra thì có một topic cũng được rất nhiều người comment đó là:
-Lời nguyền của Hoa khôi bảng!
Chủ đề này làm không ít người lông tóc dựng đứng, nội dung bên trong cũng được viết như thật, cái gọi là lời nguyền chính là nói sau khi hoa khôi bảng mới xuất lò thì từng người trên Hoa khôi bảng bắt đầu xảy ra truyện, đầu tiên là Mộc Vũ bài danh thứ hai nhảy lầu tự tử suýt chết, hiện tại vẫn phải nằm viện, tiếp theo là Liễu Mai bài dang thứ 8, giết người xong tự sát, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã có hai hoa khôi xảy ra chuyện, thật giống như trúng phải lời nguyền nào đó.
Người lập topic còn phát biểu ra lời nguyên vẫn chưa kết thúc tại đây, sợ rằng sẽ vẫn còn chuyện không hay sảy ra.
Đương nhiên những người bình luận bên trong đa phần là ném đá chủ top, bất quá cũng có nhiều người cảm thấy topic này phân tích cũng không phải là hoàn toàn không có cơ sở, cũng có người cảm thấy tất cả là do hồng nhan họa thủy, nữ tử càng xinh đẹp thì càng dễ gặp chuyện không may, cho nên nhìn trên góc độ này thì người lên được hoa khôi bảng dễ xảy ra chuyện không may hơn cũng tính là một loại lời nguyền.
Sau đó lại có người đề nghị, bất kể là sợ lời nguyền hay là để tưởng nhớ Liễu Mai, tóp lại là hoa khôi bảng kì này sẽ không bổ sung thêm người mới nữa, hay nói cách khác cho dù Liễu Mai đã chết, thập đại hoa khôi thiếu đi một người nhưng sẽ không bổ sung thêm người khác vào mà vẫn để cái tên Liễu Mai ở vị trí cũ.
Đề nghị này được đại đa số mọi người tán thành, chỉ bất quá những người này không hề biết rằng người mà bọn họ cho rằng thích hợp nhất để lấy làm vợ trong thập đại hoa khôi, trong tối lại lầm rất nhiều việt bẩn thỉu tán tận lương tâm.
… H
ơn 9 giờ sáng tại bệnh viện thuộc cấp của đại học Thiên nam.
-Tại sao không thể để chúng ta vào. – Trần Tuyết lúc này đang khá là nóng nảy, nàng, Lý Uyển Kiều và hai nữ sinh khác định đến thăm Mộc Vũ nhưng chưa đến gần phòng bệnh đã bị hai đại hán nhìn như bảo tiêu ngăn lại.
-Chúng ta chỉ phụng mệnh bảo vệ Mộc tiểu thư, người không phận sự không thể vào trong. – một đại hán nhàn nhạt nói.
-Mộc tiểu thư? Các người nói là Mộc Vũ hả? – Lý Uyển Kiều vội hỏi.
-Không sai, chính là Mộc Vũ tiểu thư. – một đại hán khác đáp.
-Chúng ta là bạn học của Mộc Vũ, chúng ta tới thâm nàng, ngươi mau để chúng ta vào đi. – Trần Tuyết nói.
-Thật xin lỗi, trừ khi có mệnh lệnh, nếu không các người không thể vào được. – một đại hán đáp.
-Vậy cần mệnh lệnh của ai? – Lý Uyển Kiều khá là buồn bực.
-Cho bọn họ vào đi. – một thanh âm lười nhác vang lên.
Nghe thấy thanh âm này mấy người Trần Tuyết vô thức quay đầu nhìn một cái, sau đso tất cả đều có chút bất mãn, Lý Uyển Kiều càng là trực tiếp chất vấn:
-Đường Kim, ngươi không phải nên ở bên trong chăm sóc Mộc Vũ sao?
Đường Kim không trả lời câu hỏi của Lý Uyển Kiều mà trực tiếp đi qua người các nàng, đồng thời nói:
-Nếu như các người muốn tới thăm Mộc Mộc thì đi theo ta.
-ê, không thể tùy tiện vào đâu… - Trần Tuyết vừa mới nói được vài chữ đã lập tức ngẩn ra, bởi vì nàng phát hiện đám bảo tiêu chắn đường kia đã tự động nhường đường.
Những nữ sinh khác cũng ngẩn ngơ, thì ra đám bảo tiêu này là do Đường Kim mời tới sao? hắn rốt cuộc là ai a?
Tuy rằng vẫn cảm thấy mê hoặc nhưng các nàng chỉ ngẩn ra vài giây rồi lập tức đi theo Đường Kim vào trong, trước tiên vào thăm Mộc Vũ đã, còn về Đường Kim là ai thì cứ để vấn đề đó cho Mộc Vũ quan tâm.
Đường Kim mở cửa phòng bệnh đi vào, nhưng sau đó hắn liền ngẩn ra tại chỗ, bởi vì trong phòng ngoại trừ Mộc Vũ và hai nữ đặc công kia ra thì còn có hai người nữa, hai người hắn đều nhận thức nhưng lại không ngờ tới lại gặp tại đây và vào ngay lúc này.
Chương 1042: Bạn trai nào của cô?-Lão công. – thanh âm dịu dàng truyền vào tai Đường Kim, một tiên nữ mặc quần áo hộ sĩ xuất hiện trước mặt hắn, chính là Kiều An An.
-Thất tiên nữ, sao nàng lại tới đây làm rồi? – Đường Kim hơi có chút kinh ngạc, tuy Kiều An An hiện tại làm hộ sĩ ở bệnh viện này nhưng chẳng phải nàng làm ở khoa nhi sao?
Thật ra thì Kiều An An rất là thích trẻ con, năm đó phải rời khoa nhi là do kĩ năng tiêm của nàng không ổn, nhưng từ sau khi trở thành tu tiên giả, tiêm cho tiểu hài tử trở nên đơn giản như cơm bữa, cũng chính vì thế sau khi lên tỉnh thành, nàng lại trở về khoa nhi làm việc.
-Nhị ca mời ta tới, huynh ấy có chút lo lắng. – Kiều An An nhẹ nhàng giải thích:
-Bất quá, lão công, chàng không cần quản ta, tuy rằng ta còn chưa biết ở đây xảy ra chuyện gì nhưng chàng cứ yên tâm xử lí mọi việc đi.
-Yên tâm đi, chuyện nhỏ mà thôi. – Đường Kim nhìn một nam tử cao lớn khác trong phòng nói.
Nam tử này chính là nhị ca của Kiều An An, Kiều Gia Thịnh, cũng chính là đặc công của Tiềm Long, hơn nữa thân phận trong Tiềm Long cũng rất cao, hành động tối qua của Đường Kim cuối cùng cũng kinh động đến hắn.
-Ừ, vậy ta còn có việc đi trước. – Kiều An An hon nhẹ lên má Đường Kim một cái rồi rời đi, mà mấy người Trần Tuyết , Lý Uyển Kiều vừa mới đi vào nhìn thấy một màn này liền tức giận không thôi, tên gia hỏa hoa tâm Đường Kim lại dụ dỗ thêm được một người nữa?
Các nàng vốn định lên tiếng mắng nhưng khi Kiều An An đi tới trước mặt, thấy khí chất và dung mạo như tiên nữ của nàng, lại có làn da tốt đến không thể nào hình dung thì mọi người đều ngẩn ra, lời đến miệng cũng không thể thốt ra được.
Chỉ là ngay sau đó các nàng lại cảm thấy khó hiểu, tên gia hỏa Đường Kim rốt cuộc là ai, sao có thể dụ dỗ được từng nàng từng nàng đều xinh đẹp như vậy? lần này đến cả Lý Uyển Kiều đều tin tên gia hỏa Đường Kim lúc đó thực sự là thật tâm chê mình không xinh.
-Đường Kim, cậu tới rồi. - Kiều Gia Thịnh đi tới trước mặt Đường Kim, khẽ mỉm cười một cái.
-Phân bộ Tiềm Long ở Minh Hồ thị hiện tại do ông phụ trách? – Đường Kim tùy tiện hỏi, thanh âm của hắn không lớn, chỉ có mình Kiều Gia Thịnh nghe được.
Kiều Gia Thịnh khẽ gật đầu:
-Ừ,. Hiện tại bên này là do ta phụ trách, nói ra thì ta cũng là gián tiếp nhờ có lực lượng của cậu, bên trên cảm thấy nên để ta phụ trách thì sẽ tránh được khả năng xung đột với cậu.
-Ông tự mình tới đây là muốn hỏi chuyện tối qua sao? – Đường Kim hỏi.
Kiều Gia Thịnh gật đầu:
-Số người trên danh sách kia của cậu ta cơ bản đều đã bắt lại, nhưng có mấy người không ở Minh Hồ thị cho nên vẫn đang trong quá trình truy bắt, chỉ có vấn đề là chúng tă không biết nên hỏi gì từ bọn họ nên lúc thẩm vấn không biết phải bắt tay từ đâu.
-Ông có từng nghe nói đến một tổ chức tên là Hắc Võng? – Đường Kim hỏi.
-Hắc Võng? – Kiều Gia Thịnh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
-Ta đối với cá tên này không có chút ấn tượng.
-Những người ta để các ông bắt kia đều là thành viên của Hắc Võng, bất quá đại bộ phận bọn họ chỉ là thành viên cấp thấp nhất mà thôi, thậm chí còn không biết đến cái tên Hắc Võng. – Đường Kim cũng không giấu diếm:
-Hiện tại ta còn chưa xác định được tổ chức kia lớn như thế nào, trước tiên các ông thử điều tra xem có thể từ trong miệng bọn họ lấy được chút tin tức hữu dụng nào không.
-Không thành vấn đề, ta sẽ xử lí thỏa đáng. – Kiều Gia Thịnh lập tức đáp ứng.
Trầm ngâm một lát, Đường Kim lại đem tin tức có được từ trong miệng Liễu Mai nói cho Kiều Gia Thịnh, cuối cùng mới bổ sung:
-Nếu như Hắc Võng thực sự lợi hại như thế thì các ông phải cẩn thận một chút, tốt nhất là chuyên môn thìm người phụ trách điều tra mảng này, đồng thời bảo bọn họ khi gặp nguy hiểm đều có thể trực tiếp liên hệ với ta, bất kể bọn họ ở đâu ta cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới ứng cứu.
-Được. – trong mắt Kiều Gia Thịnh lập tức lướt qua một tia hưng phấn, hắn không ngại làm việc cho Đường Kim, chỉ sợ Đường Kim không cần hắn giúp thôi.
-Cứ như vậy đi, bảo người của ông rút hết đi, hiện tại có lẽ Mộc Vũ đã an toàn rồi. – Đường Kim thấp giọng nói, Liễu Mai và Hồ Nguyên Hải đều đã chết, tên sát thủ kia cũng chết rồi, theo Liễu Mai nói thì chỉ có ba người bọn họ biết Mộc Vũ nhất định phải khử, bọn họ không dám đem tình huống này báo lên trên, hiện tại ba người đều chết cả rồi, Mộc Vũ tất nhiên là sẽ an toàn.
Kiều Gia Thịnh gật đầu đáp ứng, không đến một phút sau tất cả đặc công của Tiềm Long đều rời đi, đương nhiên bao gồm cả Kiều Gia Thịnh. Hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại Đường Kim, Mộc Vũ và Trần Tuyết các nàng.
5 cặp mắt cùng nhìn chằm chằm vào Đường Kim nhưng không ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên khá quỷ dị.
-Các người nhìn ta như vậy làm gì? Ngắm soái ca cũng phải trả tiền đó. – Đường Kim khẽ ngáp một cái rồi vươn tay ra:
-Một trăm tệ một lần, đưa tiền đây, không đưa không được nhìn.
-Ngươi mà cũng đẹp trai á? – Mộc Vũ không thể nhịn được nữa:
-Êi, có phải là ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích không?
-không sai, mau cho Mộc Vũ một lười giải thích, vừa rồi nữ hộ sĩ xinh đẹp kia là ai? Chúng ta đều nhìn thấy nàng hôn ngươi rồi đó! – Lý Uyển Kiều cũng ý kiến.
-Ờ, Cô cũng nói là nên giải thích cho Mộc Vũ, vậy đợi lúc chúng ta ở riêng ta sẽ nói cho nàng. – Đường Kim một bộ dáng rất tùy ý.
-Đường Kim, ngươi rốt cuộc là ai? Những người vừa rồi là từ đâu tới? ta thấy bọn họ hình như có cả súng. – Trần Tuyết cũng lên tiếng chất vấn.
-Vấn đề này thì thật ra ta cũng không biết, cô thử đi hỏi mấy người vừa rồi xem. – Đường Kim cười hì hì nói.
Trần Tuyết nhất thời tức nghẹn họng, mấy người đó đều đã rời đi, còn tìm ai để hỏi chứ?
-Này, Đường Kim, ta còn một chuyện muốn hỏi nữa, có phải ngươi đã đánh bạn trai của ta không? – Lý Uyển Kiều tựa hồ nhớ tới chuyện gì, tức giận hỏi.
-Bạn trai cô? – Đường Kim kinh ngạc:
-Là vị bạn trai nào cơ?
-Ngươi có ý gì? Cái gì vị bạn trai nào? Ta chỉ có một bạn trai thôi. – Lý Uyển Kiều tức giận nói.
-Ờ, cô không cần nói cái này với ta, dù sao thì ta cũng không phải bạn trai cô, cô có 8 hay 10 người thì liên quan gì đến ta. – Đường Kim chẳng thèm để ý nói;
-Còn về phần cô nói ta đánh bạn trai cô thì chắc là không phải đâu, ta là ngươi yêu hòa bình ghét bạo lực, trong kí ức của ta thì lâu lắm rồi ta không có ra tay đánh người nha.
Ngừng một chút, Đường Kim đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, lập tức đổi giọng:
-À, phải rồi, hình như có một tên gia hỏa họ Phạm gọi hai bảo tiêu tới đánh ta, bất quá thật tiếc là hai tên bảo tiêu kia bị sự lương thiện của ta cảm động nên đã quay ra đánh lại họ Phạm kia, bạn Lý Uyển Kiều à, tên gia hỏa xui xẻo đó không phải là một trong những bạn trai của cô chứ?
Chương 1043: Ngươi véo chỗ nào đấy hả?-Ta đã nói là ta chỉ có một bạn trai rồi, cái gì mà một trong những bạn trai? – Lý Uyển Kiều thiếu chút nữa thì tức hộc máu:
-Còn có, bạn trai ta tên là Phạm Tử Tuấn.
-Đúng là hắn à, thật ra thì tuy ta không có hứng thú với cô, nhưng ta vẫn phải nói là bạn trai cô không đáng tin đâu. – Đường Kim vẫn có chút bất mãn với Lý Uyển Kiều, sự việc mấy ngày gần đây căn nguyên đều do nàng mà ra, cho nên hắn mới nhịn không được đá đểu nàng vài câu.
-Ê, nguơi nói linh tinh gì đấy? Phạm Tử Tuấn người ta có chỗ nào không đáng tin, cậu ta đối với Lý Uyển Kiều rất tốt đấy. – Mộc Vũ nhịn không được lên tiếng nói.
-Nếu như mỗi người đối tốt với nàng đều là bạn trai nàng thì ta tin các nàng sẽ có cả đống bạn trai đấy. – Đường Kim lười biếng nói:
-Chính vì thế trên đời này mới có một thứ đồ gọi là thẻ người tốt, bạn học Lý Uyển Kiều, cô nên phát cho Phạm Tử Tuấn một tấm thẻ đi, sau đó nói với hắn, hắn là người tốt nhưng tiết là một người tốt không đáng tin.
ắ ể ề-Hắn làm sao không đáng tin? – Lý Uyển Kiều túc giận hỏi.
-Có phải hắn có hai bảo tiêu không? – Đường Kim hỏi lại.
-Có bảo tiêu thì làm sao? – Lý Uyển Kiều hỏi.
-Có bảo tiêu nói lên hắn cần được bảo vệ, hay nói cách khác hắn đến bản thân mình còn không bảo vệ nổi, đừng nói đến chuyện bảo vệ người khác. – Đường Kim ra vẻ thâm sâu nói:
-Bạn học Lý Uyển Kiều, bạn trai cô đến cả năng lực bảo vệ cô cũng không có, đương nhiên là không đáng tin rồi.
-Ngươi đây là lí lẽ gì thế? – Mộc Vũ buồn bực nói, sau đó quay sang phía Lý Uyển Kiều:
-Đừng để ý tới hắn, tên gia hỏa này cả ngày chỉ biết nói nhảm, kẻ không đáng tin nhất là hắn ấy.
-Mộc Mộc thân ái, ít nhất thì ta cũng chưa bao giờ cần bảo tiêu cả. – Đường Kim cười hì hì nói.
-Ngươi không có tiền mời… -Mộc Vũ đang định nói Đường Kim không có tiền mời bảo tiêu, nhưng nàng chợt nhớ lại chuyện hôm qua, tối qua hắn tìm tới nhiều người bảo vệ nàng như vậy, lẽ nào lại không thuê được bảo tiêu sao?
-Mộc Vũ, mình đi trước đây, mình phải đi thăm Phạm Tử Tuấn. – Lý Uyển Kiều cáo từ.
-Mộc Vũ, chúng mình cũng về đây, không làm phiền không gian riêng của hai người nữa. – Trần Tuyết và những nữ sinh khác cũng cáo từ, bọn họ vốn định ở lại nói chuyện một lúc nhưng tên gia hỏa Đường Kim này làm mọi người cảm thấy quá dị nên tốt nhất là về sớm một chút.
Đợi bốn nữ sinh đều rời đi, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người Mộc Vũ và Đường Kim.
-Ta đã biết ai muốn giết nàng rồi, mọi việc đã giải quyết xong xuôi, sau này chắc nàng không còn nguy hiểm nữa, e hèm, Mộc Mộc thân ái, có phải bây giờ nàng nên lấy thân báo đáp hay không? – Đường Kim cười hì hì nói.
-Ngươi đi nằm mơ đi. – Mộc Vũ tức giận trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Rốt cuộc là ai muốn giết ta?
-Cái này à, ta nghĩ nàng không nên biết thì tốt hơn. – Đường Kim vừa ngáp vừa nói, hiển nhiên là có chút buồn ngủ.
-Này, sao ngươi cứ ngáp ngắn ngáp dài thế, tối qua đi ăn trộm hả? – Mộc Vũ không vui nói
-Đổi chữ trộm thành chữ gái giùm ta, ok. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Đồ lưu manh! – sắc mặt Mộc Vũ khẽ đỏ lên.
-Nói ra thì Mộc Vũ thân ái, nàng có muốn ra viện sớm một chút không? – Đường Kim đột nhiên hỏi.
-Ngươi không phải đang nói thừa sao? – Mộc Vũ buồn bực nói:
-Ai thích nằm viện chứ?
-Tuy nói vậy nhưng có vài người vẫn thích nằm viện đó nha, nếu nằm viện có chỗ tốt, có người chăm sóc, lại có người có thể thuận tiện kiếm chút tiền… - Đường Kim bắt đầu vặn vẹo câu chuyện.
-Này, sao ngươi nhiều lời vậy? lẽ nào ngươi có cách để ta ra viện sớm sao? – Mộc Vũ lập tức ngắt lời Đường Kim.
-Đúng vậy, thật ra nếu nàng muốn ra viện thì hôm nay là có thể tự mình đi ra rồi. – Đường Kim đáp.
-Tự mình đi ra? – Mộc Vũ tỏ vẻ không tin nói:
-Ngươi lừa quỷ hả?
-Qủy có gì vui mà lừa, cho dù là nữ quỷ xinh đẹp thì vẫn là quỷ mà thôi, ta thích lừa mỹ nữ hơn. – Đường Kim phản bác.
-Ngươi…. – Mộc Vũ tức giận:
-Ngươi lừa ta như vậy vui lắm sao?
-Không vui. – Đường Kim lắc đầu:
-Mộc Mộc thân ái, ta không lừa nàng, ta thật có thể cho nàng xuất viện mà, không tin chúng ta đánh cược đi?
-Ngươi không biết cá cược là phạm pháp hả? – Mộc Vũ hừ nhẹ một tiếng.
-Mộc Mộc thân ái, nàng biết lừa gạt người khác là không tốt nhưng chẳng phải nàng cũng lừa mọi người đó sao? bây giờ mọi người đều cho rằng nàng nhảy lầu là vì ta, sao nàng không chịu giải thích đi? – Đường Kim hỏi ngược lại.
-Ta không giải thích đấy! – Mộc Vũ hừ nhẹ:
-Lần sau ta không cần nhảy lầu, ta chỉ cần đứng ra ngoài lan can là cả trường sẽ dùng nước bọt dìm chết ngươi!
-Nàng có thể dùng nước bọt của mình làm ta nghẹn chết a. – Đường Kim nghiêm túc nhìn Mộc Vũ:
-Không bằng chúng ta thử thảo luận xem rốt cuộc nước bọt có khả năng làm đối phương nghẹn chết không đi, muốn làm như thế thì phương pháp tốt nhất là miệng đối miệng, tiếng hành trao đổi nước bọt….
-Êi, lưu manh, ngươi nói buồn nôn quá đi... – Mộc Vũ hung hăng lườm Đường Kim,mặt nàng đỏ bừng, vội đổi sang chủ đề khác:
-Có phải ngươi có cách cho ta ra viện trước thời hạn không? Ta thật không muốn ở đây nữa.
-Có. – Đường Kim gật đầu, sau đó lập tức cười hắc hắc:
-hehe, Mộc Mộc thân ái, hình như để nàng ra viện sớm ta cũng chẳng có chỗ tốt gì a.
-Sau khi ra viện ta sẽ thanh minh với mọi người, không phải ta nhảy lầu vì ngươi, như thế được chưa hả? – Mộc Vũ ra điều kiện.
-Ờ, cũng được. – Đường Kim nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Sở dĩ hom qua không để Vân Vũ Tuyết triệt để chị khỏi cho Mộc Vũ nguyên nhân là vì hắn muốn nhân cơ hội này chỉnh nàng một trận, bát quá hiện tại hắn cảm thấy như vậy giống như tự mua dây buộc mình, hắn không muốn thỉnh thoảng lại phải chạy tới đây chiếu cố nàng, không bằng để nàng ra viện cho xong.
Vài phút sau Đường Kim trở lại, bên cạnh hắn có thêm một tiên nữ, chính là Vân Vũ Tuyết.
Nửa tiếng đồng hồ sau Vân Vũ Tuyết rời đi, Mộc Vũ thì giống như một cô bé ngốc vẫn chưa hết bàng hoàng, nàng thật không tin vết thương của mình lại khỏi nhanh như thế, không rõ đây là mơ hay thực nữa?
Mười phút sau Mộc Vũ mới hơi thanh tỉnh lại, chạy đi tìm bác sĩ và bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Mười hai giờ trưa Mộc Vũ rời khỏi bệnh viện, đúng thật là tự mình rời đi, còn bác sĩ chữa trị chõ nàng kể từ đố đã bắt đầu theo đạo phật, bởi vì hắn phát hiện trên đời này thật sự có những kì tích mà khoa học không giải thích nổi.
-Ngươi véo ta một phát đi. – đứng trước cổng bệnh viện, Mộc Vũ có chút ngẩn ngơ nhìn Đường Kim, tựa hồ tới hiện tại nàng vẫn chưa thể bước ra khỏi sự bất ngờ này.
Đường Kim thấy vậy liền véo Mộc Vũ một cái, cái véo này cuối cùng cũng làm cho nàng tỉnh hẳn, chỉ là ngay sau đó Mộc Vũ đã thét lên một tiếng chói tai, ánh mắt phẫn nộ nhìn Đường Kim, bộ dáng tức giận như muốn bạo phát:
-Đường Kim, tên lưu manh chết tiệt, ngươi véo chỗ nào đấy hả?
Chương 1044: Mộc Vũ chia tay chàng rồi à?-Mộc Mộc thân ái, nàng chỉ bảo ta véo nàng một cái chứ không nói véo vào đâu nha. – Đường Kim ngây thơ đáp.
-Ngươi! – khuôn mặt Mộc Vũ đỏ bừng:
-ngươi đúng là một tên lưu manh từ đầu đến đuôi.
-Nam nhân đích thực phải như thế. – Đường Kim nghiêm trang đáp.
Mộc Vũ hung hăng trợn mắt nhìn Đường Kim, tên lưu mannh này chỗ nào không véo lại véo ngay vào mông nàng một cái, đúng thật là dâm dê đê tiện!
-Mộc Mộc thân ái, hay là đi ăn bữa cơm đã đi. – Đường Kim hỏi.
-Không đi. – Mộc Vũ tức giận thở phì phì, thuận tay liền vẫy ngay một chiếc taxi bên đường, cũng không đợi Đường Kim lên xe liền đóng sầm cửa lại:
-Bác tài, tới đại học Thiên Nam!
Chiếc taxi khởi động một cái, rất nhanh đã đi khuất khỏi tầm mắt Đường Kim.
-Thật là lãng phí tiền a, gần như vậy cũng gọi taxi.
Bệnh viện trực thuộc xác thực rất gần đại học Thiên nam, khoảng cách đại khái chỉ khoảng 1km, đương nhiên đối với một bệnh nhân mà nói thì khoảng cách này không gần tí nào, hơn nữa nếu như tiếp tục đi vào tới kí túc xá nữ sinh thì sẽ càng xa hơn, nếu như tính tổng quãng đường thì Mộc Vũ gọi taxi cũng không tính là lãng phí.
Đường Kim không có đi theo Mộc Vũ về kí túc của nàng, trên thực tế hắn đi tới cổng trường thì liền rẽ vào Nhà bếp của mình, ở đây ăn bữa trưa cùng Tống Oánh sau đó hai người lại âu yếm nhau đến tận 5 giờ chiều Đường Kim mới rời đi.
… T
rên sân bóng, đội ngũ huấn luyện quân sự của tân sinh viên vừa mới giải tán, Lạc Phỉ Phỉ vừa quay đầu liền thấy Đường Kim đang đứng đó cười với mình.
-Lão công, sao chàng lại tới đây – Lạc Phỉ Phỉ vội đi tới cạnh Đường Kim:
-Buổi tối vẫn còn huấn luyện nữa đó.
-Ta biết. – Đường Kim cười hì hì:
-Ta tới ăn tối với nàng.
-ừm, chúng ta tới căn tin đi. – Lạc Phỉ Phỉ cười ngọt ngào một cái rồi tự nhiên khoác lấy tay Đường Kim, hai người cùng đi về hướng căn tin số 3.
Mười phút sau, trong căn tin.
-Chồng, hình như bọn họ lại bàn tán về chàng. – vừa ăn Lạc Phỉ Phỉ vừa nhỏ giọng nói.
-Biết rồi, mặc kệ họ. – Đường Kim tựa hồ không để việc này trong lòng, cho dù nội dung bàn tán kia làm hắn cảm thấy khá buồn bực, bởi vì những người này đang to nhỏ chuyện của Mộc Vũ, chỉ là lần này không ai đố kị hắn nữa mà mọi người đều cảm thấy vui sướng khi thấy người gặp họa, còn nói hắn như thế là đáng đời.
-Hình như bọn họ nói Mộc Vũ chia tay chàng rồi sao? – Lạc Phỉ Phỉ có chút tò mò hỏi.
-Ta và cô ấy còn chưa từng bắt đầu a. – Đường Kim tùy miệng đáp:
-Thân ái, mặc kệ chuyện này đi, chúng ta yên tâm ăn cơm là được.
-Ân. – Đường Kim đã nói vậy Lạc Phỉ Phỉ cũng chẳng buồn quản nữa.
Vì buổi tối còn lịch huấn luyện nên Đường Kim chỉ ở cùng Lạc Phỉ Phỉ có gần một tiếng đồng hồ, sau khi tiễn nàng ra sân bóng thì hắn cũng thuấn di về kí túc.
Trong kí túc hiện tại không có ai, Đường Kim nằm ngửa ra giường lôi điện thoại ra, cuối cùng cũng đăng nhập diễn đàn Thiên nam địa bắc lần đầu tiên, sau dó hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao ở căn tin mọi người lại thì thầm to nhỏ chuyện của hắn và Mộc Vũ.
Mộc Vũ tuyên bố một tin tức, nhưng tin tức này không phải là giải thích chuyện nàng nhảy lầu mà nàng chỉ nói nàng và hắn đã chia tay.
Tin tức này làm Đường Kim khá là buồn bực, Mộc Vũ chơi thật không đẹp, đây rõ ràng là để hắn phải mang tiếng mà không có miếng a.
Đường Kim lập tức gọi điện cho Mộc Vũ, nhưng càng làm hắn buồn bực hơn là nàng đã sớm biết hắn sẽ hưng sư vấn tội nên đã trực tiếp cúp máy mà không nghe.
-Muốn hố ta hả, không có dễ như vậy đâu. – Đường Kim lẩm bẩm nói rồi biến mất tại chỗ.
…
Phía bên phải đại học Thiên Nam 100 mét có một quán bar, đây cũng là quán bar duy nhất ở khu vực này tên là quán bar Nam Đại, nơi này lúc nào cũng khá là đông khách.
Hôm nay là thứ 7, cuối tuần nên người tới quán ba càng nhiều, cho dù đang trong đợt quân huấn như từ mấy vạn sinh viên cũ kiểu gì cũng sẽ có trăm người đi bar.Trên thực tế thì trong quán ba cũng không phải tất cả đều là sinh viên đại học Thiên Nam, có cả sinh viên những trường khác, hoặc là những người đã đi làm hay là dân xã hội cũng sẽ tới đây, nghe nói có mấy tên dân văn phòng đến đây còn đặt mục tiêu rất rõ ràng, đó là tình một đêm với nữ sinh.
Tối nay trong quán có không ít nữ sinh đại học, lúc này không ít nam nhân mắt đều phát sáng nhìn về một phía, nơi đó có một nữ sinh vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là cách hăn mặc style giống nam nhân của nàng càng là cực phẩm trong cực phẩm, làm không ít kẻ rục rịch muốn động, định tới lân la làm quen.
Nữ sinh này chính là Mộc Vũ, đi cùng với nàng là Trần Tuyết và hai nữ sinh khác.
-Mộc Vũ, cậu uống ít thôi. – Trần Tuyết lúc này đang khuyên nhủ Mộc Vũ, hôm nay nàng dường như bị cái gì đó kích thích mà vừa vào bar đã uống một hơi hết mấy chai bia liền.
-không sao, mình chưa say. – Mộc Vũ mặt đỏ phừng phừng nhưng nói chuyện giọng điệu vẫn rất rõ ràng, hôm nay nàng đích thực là bị kích thích không nhẹ, bất quá không phải là chuyện người khác hiểu nhầm nàng chia tay với Đường Kim mà là do những chuyện quỷ dị gần đây liên tục xảy ra bên cạnh nàng, làm nàng chỉ muốn say một chầu quên đi tất cả.
Những chuyện xảy ra trong hai ngày này làm Mộc Vũ có một cảm giác như đang nằm mơ, tất cả mọi thứ đều rất li kì, nếu như thực sự là giấc mơ thì cũng không sao, nhưng nó lại là sự thật không thể thay đổi, cho nên Mộc Vũ mới nghĩ không thông, mượn danh nghĩa chúc mừng mình mới khỏe lại, đi bar uống một trận quên sầu.
-Mộc Vũ, đừng đau lòng, loại người hoa tâm như Đường Kim không đáng để cậu như vậy, chia tay được là tốt, nếu không sau này cậu nhất định phải chịu rất nhiều ủy khuất. – Trần Tuyết khuyên nhủ nói, theo nàng thấy thì loại nam nhân như Đường Kim tuyệt đối không đáng tin, hắn quen biết quá nhiều mỹ nữ, tuy rằng Mộc Vũ cũng rất xinh đẹp nhưng so với Lạc Phỉ Phỉ còn có cả nàng hộ sĩ hôm nay mà nói thì lại chẳng có chút ưu thế nào cả.
-Ta thật không đau lòng mà! – Mộc Vũ càng thêm buồn bực, muốn giải thích lại phát hiện không có cách nào giải thích, buồn quá nàng lại cầm một chai bia lên, dốc thẳng vào miệng.
Trần Tuyết thấy thế càng nhận định là Mộc Vũ đang thương tâm, chỉ là nàng đang định khuyên nhủ thêm vài câu thì bên cạnh bỗng truyền tới một thanh âm:
-Học muội tửu lượng không tệ a, có muốn uống chút gì kích thích hơn không?
Chương 1045: Đúng là không phải nam nhân.-Trần Tuyết ngẩng đầu lên liền thấy một nam nhân khá là đẹp trai tay cầm li rượu, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhìn vừa phong trần tùy ý lại phóng khoáng không câu nệ, thật cho người ta một cảm giác khá đặc biệt.
-Cút, ai là học muội của ngươi! – Mộc Vũ mở miệng liền mắng:
-Ngươi đến cấp 3 còn chưa tốt nghiệp, suốt ngày quanh quẩn ở đây giả vờ giả vịt làm sinh viên đại học đi tán gái, ngươi có biết xấu hổi không hả?
Trần Tuyết khẽ ngẩn ra, Mộc Vũ tựa hồ nhận biết nam nhân này?
Nam nhân đẹp trai khi cũng khẻ ngẩn ra, sắc mặt hắn không được tự nhiên nhưng vẫn giữ nụ cười:
-Học muội có phải là nhận nhầm người rồi không?
-Ta nhổ vào, ngươi tưởng ta không biết ngươi là ai sao? – Mộc Vũ khinh bỉ nhìn nam nhân kia:
-Ngươi tên Hồ Ca, không sai, đúng là trùng tên với minh tinh điện ảnh kia, nhưng mà ngươi học chưa hết lớp 12 đã bỏ học đi làm, mấy năm nay đi bán hàng kiếm được tí tiền sau đó suốt ngày chạy tới đây giả vờ làm nghiên cứu sinh, dụ dỗ không ít nữ sinh của trường, ngươi dụ dỗ các nàng xong còn dám khoe khoang khắp nơi. Hừ, ngươi khoe thì mặc ngươi khoe, dù sao ngươi cũng chưa có trọc vào hội tỷ muội chúng ta, lão nương lười quản ngươi, nhưng bây giờ ngươi dám trêu trọc cả lão nương sao, ngươi thử đi hỏi xem lão nương là ai?
Tuy rằng trong quán bar khá ồn ào nhưng do có không ít người vẫn một mực chú ý tới Mộc Vũ và mấy nữ sinh bên này lại cộng thêm thanh âm của Mộc Vũ khá lớn, lập tức có không ít người liền tụm lại xem trò vui. Vừa nghe Mộc Vũ nói như thế lập tức đã có không ít người nhìn chằm chằm vào nam nhân đẹp trai kia, ánh mắt đều khá là bất thiện.
Tâm trạng không tốt làm Mộc Vũ mắng một hơi đến nỗi thanh niên Hồ Ca chỉ cảm thấy máu chó đầy đầu, bộ mặt hiền hoàn của hắn đã biến đổi, thay vào đó là một nụ cười miễn cưỡng:
-Nếu học muội đã không muốn uống cùng ta thì bỏ đi.
Hồ Ca dứt lời liền cụp đuôi rời đi, hiển nhiên hắn tới nơi này chỉ để tán gái chứ không phải để gây sự.
-Ê, đứng lại đó cho lão nương! – bất quá Mộc Vũ lại không muốn bỏ qua cho hắn:
-Ngươi không phải muốn cùng lão nương uống chút kích thích hơn sao? được a, có bản lĩnh thì đến đây solo với lão nương, nếu lão nương say trước thì hôm nay lão nương sẽ đi cùng ngươi, xem ngươi có bản lĩnh đó không?
-Mộc Vũ, đừng kích động, cậu say rồi đấy! – Trần Tuyết vội vã can ngăn.
-Ta chưa say, ta có uống hai chai rượu trắng cũng chẳng say được. – Mộc Vũ rõ ràng đã không còn thanh tỉnh nữa:
-Hồ Ca, ngươi phải muốn tán lão nương sao? đừng có đi a!
-Thật xin lỗi, bây giờ ta không có hứng thú với cô nữa! – Hồ Ca nhìn bốn phía thấy tìn huống không ổn nên nhất thời có chút lo sợ, định tìm cách thoát thân.
-Xùy, thật không xứng mặt nam nhân. – ngữ khí của Mộc Vũ tràn đầy vẻ khinh bỉ:
-Có thế mà cũng đòi tán gái, thôi cầm tiền mà đi tìm gái gọi đi!
Bốn phía nhất thời cười ồ lên.
Hồ Ca chỉ cảm tháy mặt mình nóng ran lên, một cỗ tức khí từ trong đáy lòng bừng lên.
-Cô nói lời có giữ lời không? Nếu cô say trước thì tốt nay sẽ đi cùng ta? – Hồ Ca cắn răng quay người lại hỏi Mộc Vũ.
-Đương nhiên, lão nương nói lời sẽ giữ lời. – Mộc Vũ hừ một tiếng, sau đó hướng về quầy phục vụ hò một tiếng:
-Cho ta 4 chai rượu trắng!
Rất nhanh đã có người đưa rượu qua, động tĩnh bên này cũng kinh động rất nhiều người vây xem, có người đã giảm âm lượng của nhạc xuống một chút, lần này dường như mọi người trong bar đều đã chú ý tới bên này.
4 Chai rượu được đưa lên đều là loại rượu trắng hơn 50 độ, mỗi chai đều là 500ml, Mộc Vũ trực tiếp mở hết nắp ra sau đó vẫy tay với Hồ Ca:
-Tiểu tử, tới đây, lão nương uống trước rồi tới lượt ngươi, thử xem ai gục trước!
Dứt lời nàng liền nhấc một chai rượu lên dốc thẳng vào miệng.
Bốn phía đột nhiên lặng ngắt như tờ, cả đám người được một phen trố mắt, cô gái này thật là hung mãnh a!
Đương nhiên đại bộ phận mọi người đều nhận thức Mộc Vũ, bọn họ không nhịn được mà thầm nghĩ, nữ nhân thất tình quả nhiên là đáng sợ.
ục ục ục…
đại khái khoảng một phút sau, Mộc Vũ ném vỏ chai qua một bên:
-Tới lượt ngươi rồi đó!
-Bộp bộp bộp… - bốn phía truyền tới từng tiếng vỗ tay vang dội, bởi vì mọi người đều thấy Mộc Vũ đã uống cạn hết một chai rượu, tuy rằng lúc này mặt nàng đang đỏ bừng như trái gấc chinh nhưng nàng vẫn đứng vững, không hề gục xuống.
Hồ Ca cũng ngẩn ra, hắn vốn là nhân viên kinh doanh, tửu lượng cũng có số má, nếu uống từ từ thì một chai cũng có thể uống được, nhưng trực tiếp nốc hết cả chai như vậy thì hắn chưa có thử bao giờ.
-Mau uống đi!
-Đừng có xoắn đít a!
-Là nam nhân thì một hơi cạn đi!
-Nhanh lên!
Mọi người xung quanh đã bắt đầu thúc giục Hồ Ca, đến lúc này hắn cũng là cưỡi hổ khó xuống, không có cách nào khác đành phải uống thôi.
-uống thì uống! – Hồ Ca nghiến răng nghiến lợi cầm chai rượu lên dốc thẳng vào miệng.
-Khụ khụ… - uống được một nửa hắn liền bị sặc một cái, các uống như thế này rõ ràng không phải là thế mạnh của hắn, nhưng thấy bốn phía đang nhìn hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt mà uống tiếp, hơn một phút đồng hồ sau hắn cuối cùng cũng tu hết chai rượu.
Chỉ là lúc này Hồ Ca đã cảm thấy trong bụng mình như có một phiến giang hải đang điên cuồng vỗ bờ, hơi cồn bốc lên tới tận đầu làm hắn cảm thấy sắp trụ không nổi nữa, tửu lượng của hắn căn bản cũng chỉ ở khoảng trên dưới một chai, trước lúc đó đã uống một ít, hơn nữa hắn lại quen uống từ từ, bây giờ lại gấp gáp như thế làm hắn cảm thấy lung lay sắp đổ.
-Tới, tiếp nào! – Mộc Vũ lại cầm một chai nữa lên:
-Vừa rồi lão nương uống trước, vốn chai này phải là ngươi uống trước bất quá lão nương không muốn bị người ta coi là khôn vặt, cho nên lần này chúng ta đồng thời uống, ai gục trước thì người đó thua!
-Ta, ta không thể uống nữa… - Hồ Ca cảm giác được hơi rượu đã bốc lên đến não, đầu óc choang choáng, bước đi cũng đã loạng choạng:
-Ta, ta nhận thua rồi…
-Xùy, thật chẳng ra gì, có đáng mặt nam nhân không? Lão nương nói cho ngươi biết, nhận thua cũng không được, nhận thua cũng phải uống, nếu không muốn uống cũng được ,sau này đừng có vác mặt tới đây tán gái nữa, nếu không lão nương sẽ cho người đánh gãy chân giữa của ngươi! – Mộc Vũ khi phê rượu cũng khá là điên cuồng, cái gì cũng dám nói.
-Ta, ta không sẽ không tới nữa…. – Hồ Ca thực sự xoắn rồi, dứt lời liền loạng choạng chạy ra phía cửa, vừa ra khỏi quán liền cúi người nôn thốc nôn tháo.
-Mộc Vũ thật là lợi hại.
-Mộc Vũ, ta sùng bái nàng!
-Mộc Vũ…
Trong quán ba mọi người đều vỗ tay hoan hô, không ít người hò hét khen ngợi.
-muốn gia nhập hội tỷ muội thì mau nhân cơ hội, lão nương sắp tốt nghiệp rồi đấy! – Mộc Vũ nhất thời còn nghĩ tới tranh thủ lôi kéo nhân lực.
Cả đám nam nhân khá là cạn lời, đến cả Trần Tuyết cũng có chút dở khóc dở cười, nói Mộc Vũ say cũng không phải là hoàn toàn say, lúc này rồi mà còn không quên quảng cáo.
-Mộc Mộc, không bằng chúng ta cũng solo tửu lượng một trận đi? – đúng vào lúc này một thanh âm vang lên đè ép tất cả những tiếng ồn ào khác trong quán ba phải lắng xuống.
Chương 1046: Theo ta về điTheo thanh âm đó, một nam sinh bước đi khoan thai tiến vào trong quán ba, tuy rằng bên trong rất nhiều tiếng ồn nhưng thanh âm của hắn vẫ có thể truyền sâu vào trong tai mọi người, sự xuất hiện của hắn tất nhiên đã làm mọi người đều phải chú ý.
-Ý, là Đường Kim a!
-Còn không phải hắn sao?
-Mộc Vũ không phải chia tay hắn rồi sao?
-Đúng vậy, bất quá xem ra hắn không muốn chia tay.
-Không muốn chia tay cũng là bình thường, mỹ nữ như Mộc Vũ ai muốn chia tay chứ?
…
Không ít người nhận ra Đường Kim đều háo hức nghị luận, Trần Tuyết cũng cảm thấy bất ngờ, tên gia hỏa này vậy mà chạy tới tận đây?
-Ê, Đường Kim, ngươi tới làm gì thế? Lão nương với ngươi đã chia tay rồi! – Mộc Vũ lớn tiếng hô.
-Mộc Mộc thân ái, nếu như chúng ta đã chia tay thì ta có thể tự do tới đây tán gái mà. – Đường Kim thản nhiên nói:
-Bất quá ta thấy trong đây người đáng để ta xuất thủ nhất chỉ có nàng mà thôi, nếu vậy thì chúng ta thử thi tửu lượng xem, nếu như nàng say trước thì theo ta về nhà, thế nào hả?
-Ngươi có biết xấu hổ không vậy, Mộc Mộc người ta đã uống hết một chai rượu trắng rồi, ngươi bây giờ mờ mò tới còn muốn thi uống với người tă?
-Đúng vậy, đồ vô sỉ!
-Đường Kim, Mộc Vũ đã chia tay ngươi rồi, đừng có làm phiền nàng nữa!
-Kháo, ngươi muốn hại Mộc Vũ nhảy lầu lần nữa sao?
…Bốn phía truyền tới toàn tiếng mắng chửi, Mộc Vũ cũng đắc ý nhìn Đường Kim:
-Đường Kim, lão nương không cho ngươi tán đấy, ngươi muốn tán gái thì đi chỗ khác, sao này đừng mơ tán được gái ở đại học Thiên nam, bởi vì mọi người đều biết ngươi chính là tên sắc lang vừa hoa tâm vừa không muốn chịu trách nhiệm làm ta phải nhảy lầu.
-Mộc Mộc thân ái, nàng có biết mỹ nữ nếu như nói đối nhiều ngực sẽ nhỏ đi không? – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Nàng cứ tiếp tục như vậy thì ngực nàng sẽ càng ngày càng nhỏ đấy, đến lúc đó chỉ còn ta cần nàng thôi.
-Thối lắm, lão nương ngực nhỏ thì đã làm sao, tốt xấu gì cũng là cỡ B, to hơn ngươi nhiều. – Mộc Vũ phẫn nộ nói.
Trần Tuyết ở một bên chỉ biết ngại ngùng ôm đầu, Mộc Vũ say rồi cái gì cũng dám nói, đến cả chuyện đọ ngực với nam nhân nàng cũng nói ra được.
-Mộc Mộc, ta thấy hay là nàng về nhà với ta đi. – Đường Kim đi tới trước mặt Mộc Vũ, cười hì hì:
-Yên tâm, ta sẽ không chê nàng ngực nhỏ đâu.
-Cút, lão nương theo ngươi! – Mộc Vũ trợn mắt nhìn Đường Kim:
-Ngươi muốn thi tửu lượng với ta phải không? Vậy cũng được, trước tiên uống hết hai chai rượu này sau đó chúng ta thi, nếu như thế ngươi vẫn thắng thì lão nương sẽ theo ngươi về!
Mộc Vũ chỉ tay vào hai trai rượu trắng trên bàn, bộ dáng vô cùng đắc ý, nàng không tin tên gia hỏa Đường Kim có thể uống được nhiều như vậy, uống liền hai chai rượu trắng một lúc tửu lượng có là thần tiên thì cũng phải say.
-Mộc Mộc thân ái, đây là nàng nói đấy nhé. – Đường Kim cười hắc hắc một cái rồi mỗi tay cầm một chai rượu lên dốc thẳng vào miệng.
Bốn phía lại lặng ngắt, cả đám người trố mắt nhìn Đường Kim uống rượu như tu nước lọc, không tới một phút sau hai chai rượu đã cạn sạch, Đường Kim vung vung hai chiếc vỏ chai, bộ dáng như không thấm vào đâu.
-Mộc Mộc, hiện tại nàng muốn trực tiếp nhận thua theo ta về nhà hay là tiếp tục đây? – Đường Kim nở một nụ cười vô cùng xán lạn, nàng muốn hố hắn sao? trwuosc tiên biến nàng thành nữ nhân của mình rồi nói tiếp.
Mộc Vũ trừng mắt há miệng nhìn Đường Kim, đầu óc nàng đang lâng lâng đột nhiên cảm thấy sực tỉnh, lúc này nàng cuối cùng cũng nhớ ra trên người tên gia hỏa này có quá nhiều điểm cổ quái, điều này nhất thời làm nàng cảm thấy có chút thấp thỏm, lẽ nào tối nay phải về nhà với hắn thật sao?
-Ngươi, ngươi ăn gian! – Mộc Vũ đột nhiên thở phì phì nhìn Đường Kim.
-Mộc Mộc, nàng biết rõ tửu lượng của ta tốt hơn nàng, nàng cũng đã muốn thua cho ta rồi, cần gì phải giả bộ trước mặt mọi người nữa? – Đường Kim thở dài một hơi sau đó dang rộng vòng tay:
-Đi thôi, chúng ta về nhà, ta biết nàng nói chia tay với ta là do giận dỗi nhất thời, thật ra nàng cuxgn không muốn như vậy, đương nhiên ta cũng không muốn chia tay với nàng!
-Thối lắm, lão nương còn lâu mới thua ngươi! – Mộc Vũ nhất thời nóng nảy:
-Được ,lão nương uống tiếp với ngươi.
Mộc Vũ hướng về phía quầy phục vụ:
-Cho hai chai rượu trắng nữa!
-Hai chai không đủ, 4 chai đi! – Đường Kim bổ sung.
-4 chai thì 4 chai! – Mộc Vũ tức khí nói.
Bốn phía mọi người đã có chút ngây ngốc, hai người này điên rồi sao? đùa gì ác vậy? uống nhiều rượu như vậy sẽ chết người đấy.
-Mộc Vũ, Đường Kim, hai người không thể uống như thế, sẽ xảy ra chuyện đấy! – Trần Tuyết vội vàng can ngăn.
-Đúng vậy, bỏ đi, đừng uống nữa, việc gì cũng có thể từ từ thương lượng mà. – một nữ sinh khác cũng khuyên nhủ.
-Lão nương với hắn không có gì để thương lượng hết. – Mộc Vũ phẫn hận nói, nàng hiện tại đang rất bực bội, kể từ sau khi tên gia hỏa Đường Kim xuất hiện, cuộc sống của nàng đã hoàn toàn bị đảo loạn, nhận thức của nàng cũng bị hắn điên đảo, nàng cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn tan vỡ, không thể nào sống như trước kia được nữa.
4 chai rượu trắng được mang ra, Đường Kim nhanh chóng mở nắp chai thì Mộc Vũ đột nhiên giật lấy một chai:
-Lão nương uống trước.
Mộc Vũ dưới cơn bực bội chỉ muốn uống một hơi cho say quên sự đời, cho nên nàng dứt lời liền dốc ngược chai rượu lên định tu, bất quá rượu còn chưa xuống đến miệng thì đã bị Đường Kim giật lại.
-Mộc Mộc, vẫn là để ta uống trước đi. – Đường Kim cười hì hì nói, dứt lời liền dốc ngược chai rượu lại, nhàn nhã như uống nước lọc.
-Tới lượt ta. – Mộc Vũ lại địnhcầm chai khác lên nhưng lần này vẫn bị Đường Kim cướp lấy, một hơi uống cạn.
Chưa kết thúc ở đó, vài phút sau Đường Kim đã giải quyết nốt cả hai chai rượu còn lại trên bàn, thế là cả 4 chai rượu vừa đưa ra đều đã nằm trong bụng hắn.
Lúc này quán ba đã lặng ngắt như tờ, vài trăm cặp mắt đều nhìn Đường Kim như nhìn quái vật, tên vượt bát đản này một hơi nốc hết 6 chai rượu trắng, hắn cmn có phải là người không vậy?
Mộc Vũ nhất thời cũng phát ngốc, tên lưu manh này lẽ nào là yêu quái, nói không chừng hắn là vò rượu ủ mấy vạn năm sau đó thành tinh, chứ nếu không sao lại uống được nhiều như thế?
-Mộc Mộc thân ái, kì thực nàng không uống được nữa rồi, ta biết nàng không muốn công nhận nên khẳng định sẽ nói nàng còn uống được, bất quá ta đã uống hết cả 4 chai rồi, ta nghĩ chắc nàng sẽ không nói mình còn uống được 4 chai nữa chứ? Nếu đã như vậy không bằng nhận thua rồi về nhà với ta đi, ta không muốn nàng say. – Đường Kim nhìn Mộc Vũ, bộ dáng thâm tình nói, hiển nhiên hắn chẳng có chút dấu hiệu say rượu nào.
Chương 1047: Tối nay ta ngủ với côLời này của Đường Kim vừa nói ra lập tức làm mọi người cảm thấy dị dạng, thì gia tên gia hỏa này uống rượu như điên vậy là do không muốn để Mộc Vũ uống tiếp?
Cái vài nữ sinh nhất thời liền thay đổi cách nhìn với Đường Kim, người này bất kể có hoa tâm như thế nào nhưng hắn thực lòng quan tâm Mộc Vũ, chỉ vì không muốn nàng uống tiếp mà dám liều chết uống nhiều như vậy a?
Khó tìm, nam nhân như vậy thật khó tìm!
-Mộc Vũ, cậu nghe Đường Kim đi, đừng uống nữa, về đi. – lần này đến cả Trần Tuyết cũng đứng về phía Đường Kim. Nàng thực sự nghĩa rằng Đường Kim đang quan tâm tới Mộc Vũ, hơn nữa chắc hai người chia tay chỉ do Mộc Vũ nhất thời tức khí mà thôi.
Mộc Vũ mắt dưng dưng nhìn Đường Kim, rất lâu cũng không có lên tiếng.
-Thân ái, về nhà thôi nào. – Đường Kim tới gần Mộc Vũ.
-Đi thì đi. – Mộc Vũ cuối cùng cũng phản ứng, bộ dáng đầy hào sảng:
-Dù sao thì lão nương cũng không phải chưa từng về nhà cùng ngươi, có gì mà phải sợ!
Lời của Mộc Vũ tất nhiên làm mọi người cảm thấy rất bình thường, hai người trước kia là tình lữ , ở cùng nhau cũng chẳng có gì là lạ, bất quá lời này lọt vào trong tai Đường Kim thì lại làm hắn cạn lời, cô nàng này say rồi cũng không quên hố hắn một quả.
Nhưng mà không sao, nếu nàng đã muốn hố hắn thì hắn càng không thể để nàng chạy thoát được.
-Mộc Mộc thân ái, vậy chúng ta về nhà thôi. – Đường Kim cười cười rồi mặc kệ nàng có đồng ý hay không, trực tiếp ôm ngang eo nàng đi ra ngoài.
Mộc Vũ định giãy dụa nhưng rất nhanh đã phát hiện mình không thể xuất ra chút khí lực nào hết, bất quá lần này hoàn toàn không phải là Đường Kim động tay động chân mà do nàng đã uống quá nhiều thôi.
-Này, Đường Kim , tên lưu manh nhà ngươi nếu dám nhân lúc ta say mà dở trò đồi bại thì sau này lão nương nhất định sẽ thiến ngươi! – vừa mới ra tới bên ngoài, Mộc Vũ liền uy hiếp Đường Kim:
-Đừng tưởng lão nương nói đùa, tối nay nếu ngươi dám động vào lão nương, lão nương sẽ đợi ngươi ngủ xong cắt luôn tiểu huynh đệ của ngươi!
-Bốp. – Đường Kim hung hăng vỗ một cái lên mông Mộc Vũ:
-Bạn học Mộc Mộc, đừng uy hiếp ta, cẩn thận ta cởi sạch cô xong ném xuống hồ đấy.
-Lưu manh. – Mộc Vũ xấu hổ gần chết, bất quá khuôn mặt của nàng vốn vì say rượu mà đỏ bừng nên lúc này không ai nhận ra nàng đang xấu hổ.
-Mỹ nữ nói lời không giữ lời sẽ phải trả giá đó. – Đường Kim lười biếng nói:
-Mộc Mộc thân ái, nếu nàng đã không muốn thanh minh quan hệ của chúng ta vậy thì ta chỉ đành làm ra quyết định khó khăn này thôi.
-Phi… quyết định khó khăn cái con khỉ, ngươi cứ tưởng ngươi là Tiểu Mã ca (tên một ca sĩ hát bài Quyết định khó khăn) sao? – Mộc Vũ tức khí nói.
-Tiểu MÃ ca là ai? Có đẹp trai bằng ta không? – Đường Kim kinh ngạc hỏi.
-Đẹp trai cái đầu ngươi! – Mộc Vũ tức giận mắng, sau đó đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng:
-Ê, ngươi đưa ta đi đâu đấy?
-Tiểu Nam hồ. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Ngươi đưa ta tới đó làm gì? – Mộc Vũ nhất thời có chút hoang mang, tên lưu manh này lẽ nào có sở thích đặc dị gì ở nơi đó? Lúc trước nghe nói hắn chính là ở đó xàm sỡ Lý Uyển Kiều.
-Ta đang nghĩ xem có nên cho nàng tắm dưới hồ không. – Đường Kim không nhanh không chậm đáp.
-Ngươi điên à? Cho dù ta muốn tắm cũng sẽ không xuống hồ đâu, ngươi không thể đưa ta về kí túc sao?
-Về kí túc? – Đường Kim dừng bước, bộ dáng như nghiêm túc suy nghĩ gì đó, một lát sau mới nói:
-Mộc Mộc thân ái, như vậy hình như không tốt cho lắm, trong kí túc còn mấy nam sinh nữa, ta không muốn họ nhìn thấy nàng tắm …
-Ta nói là về kí túc của ta! – Mộc Vũ suýt nữa thì tan vỡ, nàng vốn đang say say mơ màng nhất thời cũng bị hắn làm cho tức quả mà tỉnh người.
-Cái đó… nam sinh không phải không được vào trong kí túc nữ sao? – Đường Kim kinh ngạc hỏi.
-Ai cho ngươi vào, ngươi đưa ta về tới cửa là được rồi! – Mộc Vũ nói.
-Vậy không được, tối nay ta phải ngủ với nàng. – Đường Kim lập tức nói.
-Cái gì? – Mộc Vũ nhất thời bị dọa cho giãy nảy:
-Êi, ai ngủ với ngươi, Đường Kim, đồ lưu manh, ngươi có tin lão nương thiến ngươi không?
-Mộc Mộc thân ái, xem ra nàng không đủ thanh tỉnh rồi, để ta ném nàng xuống hồ tắm một lượt nhé. – Đường Kim nhàn nhạt nói sau đó Mộc Vũ đột nhiên phát hiện hai người không biết từ lúc nào đã ở bên tiểu Nam hồ.
-Này, ngươi là gì đấy? Ngươi, ngươi mau đưa ta về. – Mộc Vũ có chút sợ hãi, nếu thật bị ném xuống hồ thì không hay tí nào đâu.
Đường Kim mặc kệ Mộc Vũ, cứ thể ôm nảng đi thẳng tới bãi cỏ bên bờ hồ rồi nằm xuống.
-bạn học Mộc Vũ, cô đánh giá mị lực của mình quá cao rồi, chỉ bằng dáng người này của cô ta sẽ không thèm làm gì cô đâu, bất quá nếu như cô cứ hết lần này tới lần khác giả vờ làm bạn gái ta, nếu ta không kiếm chút tiện nghi thì thật là lỗ mà, vì thế tối nay cô phải ngủ ở đây với ta. – Đường Kim nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
-Tối nay ta ngủ với cô, từ nay về sau cô là người của ta rồi.
-Thối lắm, ai là người của ngươi…ưm… - Mộc Vũ vừa mắng và tiếng thì miệng nàng đã bị Đường Kim lấp kín, đầu óc nàng nhất thời quay cuồng không nói nên lời, hơn hai mươi năm rồi, nụ hôn đầu của nàng cuối cùng cũng bị cướp mất.
-Ta nhất định là đang nằm mơ… - Mộc Vũ bắt đầu tự thôi miên chính mình, nàng quyết định cứ coi như mình đã ngủ, sau đó tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì nữa….
Nhưng đang lúc Mộc Vũ cố tự thôi miên thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, trong màn đên yên tĩnh ở bờ hồ, tiếng chuông điện thoại lập tức làm nàng kinh tỉnh.
-Ư..ưmm… - Mộc Vũ bắt đầu giãy dụa, nàng không thể nào tự lừa dối mình nữa, hơn nữa kia là tiếng chuông điện thoại của nàng a.
-Toàn mùi rượu, chả thèm hôn cô nữa. – Đường Kim cuối cùng cũng buông Mộc Vũ ra, còn không quên ý kiến một câu.
Đáng thương cho Mộc Vũ vừa mới móc điện thoại ra đã suýt nữa đập luôn vào đầu Đường Kim, tên vương bát đản này khi dễ người quá đáng, đầu tiên đòi ngủ với nàng xong lại chê nàng lép, bây giờ cưỡng đoạt mất nụ hôn đầu của nàng xong còn chê miệng nàng toàn mùi rượu, miệng hắn thì không có mùi rượu chắc?
Mộc Vũ cố gắng tạm thời nhịn cơn tức, nhấc máy nói:
-Alo, Lý Uyển Kiều à, tìm mình có việc gì không?
-Mộc Vũ, mau tới a, mình ….mình… - tiếng nức nở của Lý Uyển Kiều truyền tới.
-Sao thế? – Mộc Vũ nhất thời thanh tỉnh lại không ít:
ể ề-Lý Uyển Kiều, đừng khóc, cậu đang ở đâu? Mình sẽ tới ngay!
-Ta, ta đang ở Minh Hồ sơn trang, phòng số 606…huhuhu… - Lý Uyển Kiều vừa nói vừa khóc, nghe rất đau lòng.
-Cậu đợi đó, mình lập tức tới ngay. – Mộc Vũ tựa hồ quên mất mình đang say, lập tức bật dậy chạy về hướng cổng trường.
Chương 1048: Đúng là một cặp ngu ngốcMộc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cổng trường, bắt một chiếc taxi, trước khi lên xe nàng còn vô thức nhìn sau một cái, chỉ là liền phát hiện Đường Kim không có đi theo, tuy rằng trong lòng không vui nhưng nàng cũng không quản được nhiều như thế nữa, vội vạ giục tài xế tới Minh Hồ Sơn Trang thật nhanh.
Thật ra Mộc Vũ chưa từng tới Minh Hồ Sơn Trang nhưng nàng cũng biết đó là một tửu điếm 5 sao, cũng biết là nơi đó cách trường đại học Thiên Nam khá xa, cho dù tài xế có phóng hết tốc lực thì tới nơi cũng đã là hơn nửa tiếng đồng hồ sau.
-Không cần thối. – xe vừa dừng Mộc Vũ liền đưa luôn cho tài xế 100 tệ, sau đó vội mở của xuống xe chạy thẳng vào bên trong.
Lúc này Mộc Vũ càng lúc càng thanh tỉnh, nàng dùng tốc độ nhanh nhất tìm tới phòng 606, dùng sức mở gõ cửa:
-Lý Uyển Kiều, là mình, mau mở cửa!
Cửa rất nhanh được hé mở, sua đó cả người Mộc Vũ liền nhanh chóng xông vào trong:
-Lý Uyển Kiều, xảy ra chuyện gì? Cậu không sao….
Thanh âm của Mộc Vũ đột nhiên đình chỉ, bởi vì nàng phát hiện tình huống trong phòng có chút không đúng, Lý Uyển Kiều đang ở trong phòng nhưng trong phòng không chỉ có mình nàng, ngoài nàng ra còn có thêm hai nam nhân nữa, một người là bạn trai của Lý Uyển Kiều, Phạm Tử Tuấn, còn một người khác là một nam nhân trẻ tuổi, quan trọng nhất là lúc này Lý Uyển Kiều và Phạm Tử Tuấn đang tay nắm tay, nhìn thì có chút khẩn chương nhưng lại không giống như xảy ra chuyện gì cả.
-Mộc Vũ, xin lỗi, thật xin lỗi.l.. – Lý Uyển Kiều nhìn thấy Mộc Vũ liền có chút sụt sịt:
-Mình thật không muốn như vậy, nhưng mình không còn cách nào khác, thật sự…
-Lý Uyển Kiều, chuyện này là thế nào? Mộc Vũ vô thức lùi sau hai bước, cho dù tối nay nàng đã uống khá nhiều nhưng đầu óc nàng lúc này lại khá là thanh tỉnh, tình huống trước mắt nói cho nàng biết dường như vàng vừa lọt vào một cái bẫy.
-Vẫn là để ta nói cho cô biết xảy ra chuyện gì đi. – thanh âm nhàn nhạt vang lên, người lên tiếng là nam tử lạ mặt kia, hắn nhìn Mộc Vũ, trong mắt lấp lóe tia sáng dị dạng:
-Bọn chúng không có lừa ta, cô đúng là rất xinh đẹp, ít nhất thì cũng đẹp hơn bạn gái của Phạm Tử Tuấn rất nhiều, không uổng công ta đợi nửa tiếng đồng hồ.
-Ngươi là ai? – Mộc Vũ lại lùi sau thêm hai bước, mặt đầy cảnh giác nhìn nam tử lạ mặt này.
-Ta tên Phạm Tử Kiệt. – nam tử kia cười nhạt một tiếng:
-Đừng hiểu lầm, ta không phải huyên độ của Phạm Tử Tuấn, Phạm Tử Tuấn chẳng qua chỉ là do một lần cha ta quên đeo bao chơi một kĩ nữ sinh ra hắn mà thôi, hắn không có tư cách làm huynh đệ của ta.
-Ngươi có quan hệ gì với Phạm Tử Tuấn thì liên quan gì đến ta, ngươi lừa ta đến đây làm gì? – Mộc Vũ cắn răng hỏi.
-Nghiêm túc mà nói thì không phải ta muốn lừa cô tới đây, thật ra ta cũng vừa mới biết cô thôi, là bọn họ chủ động muốn lừa cô tới đó. – Phạm Tử Kiệt cười nhạt:
-Thật ra ta rất coi thường dùng thủ đoạn lừa đảo như thế, nếu như ta thật sự nhìn trúng cô thì ta sẽ trực tiếp tới trường cô thẳng tay cướp cô về.
-Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? – Mộc Vũ lại lùi sau vài bước, mắt thấy đã sắp lùi tới cửa.
- Nếu như cô muốn chạy thì ta phải nhắc nhở cô một chút, bỏ cái suy nghĩ ấy đi, trước mặt ta cô không chạy được đâu. – trên mặt Phạm Tử Kiệt lộ ra một thần sắc quái dị, sau đó đột nhiên nhấc tay lên, cánh cửa phía sau Mộc Vũ bỗng nhiên đóng sầm lại, đồng thời Mộc Vũ cũng cảm giác được có một cỗ lực hút cực mạnh hướng về phía nàng làm nàng không thể không chạy về hướng Phạm Tử Kiệt.
Mộc Vũ nhất thời đại kinh, lúc này nàng cuối cùng cũng ý thức được tên giả hỏa Phạm Tử Kiệt này không phải là người thường.
-Đừng động vào ta, nếu không bạn trai ta sẽ không tha cho ngươi. – Mộc Vũ đột nhiên thất thanh hô lên, nàng cuối cùng cũng nhớ tới Đường Kim, nhớ tới cái tên Đường Kim ở bệnh viện đã dọa được không ít người, có lẽ nói ra tên hắn cũng có thể dọa được tên gia hỏa này.
Hấp lực đột nhiên biến mất, Mộc Vũ chỉ còn cách Phạm Tử Kiệt không tới 1 mét, nàng vừa đứng vững liền vội vàng lùi sau, vừa lùi vừa nói:
-Phạm Tử Kiệt, ta với ngươi không thù không oán, ngươi tốt nhất đừng có làm bậy, nếu không….
-Nếu không bạn trai ngươi sẽ tìm ta tính sổ phải không? – Phạm Tử Kiệt cười nhạt một tiếng:
-Ngươi nói không sai, chúng ta xác thực là không thù không oán, hôm nay ta vốn cũng không muốn gây phiền toái cho cô, Phạm Tử Kiệt ta không thiếu nữ nhân, càng không phải là loại người vừa thấy nữ nhân xinh đẹp liền động tình, chỉ bất quá tên tiện chủ do kĩ nữ sinh ra Phạm Tử Tuấn này cư nhiên đòi đãi ngộ ngang với ta, việc này làm ta không thể nhịn được, ta tới đây chỉ muốn làm nhục bạn gái hắn trước mặt hắn mà thôi.
-Phạm Tử Kiệt, chúng ta đã thương lượng rồi, chỉ cần Lý Uyển Kiều có thể lừa được Mộc Vũ tới thì ngươi sẽ để chúng ta đi, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa? – Phạm Tử Tuấn có chút tức giận hỏi.
-Lý Uyển Kiều… cô.. cô vì muốn thoát thân mà lừa ta tới đây sao? – Mộc Vũ cuối cùng cũng hiểu đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, chỉ là nàng không thể nào tưởng tượng nổi người nàng luôn coi là hảo tỷ muội này lại nhẫn tâm lừa nàng vào hang sói.
-Mộc Vũ, xin lỗi, mình thật không muốn như vậy, nhưng mà nếu mình không là thế thì hắn… - Lý Uyển Kiều sụt sịt nói, bộ dáng như sắp khóc.
-Đúng là một đôi ngu ngốc. – Phạm Tử Kiệt hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu nhìn Phạm Tử Tuấn và Lý Uyển Kiều:
-Các ngươi thực sự cho rằng lừa tới đây một nữ nhân xinh đẹp thì ta sẽ để cho các người thoát thân sao? Phạm Tử Tuấn, bạn gái ngươi không hiểu, lẽ nào ngươi cũng ngây thơ như vậy sao""? ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cơ hội làm nhục ngươi tốt như vậy?
Vừa dứt lời Phạm Tử Kiệt đột nhiên hung hăng tát vào mặt Phạm Tử Tuấn một cái, đồng thời một tay thò tới trước ngực Lý Uyển Kiều, đem y phục của nàng xé rách.
-Toạc… - tiếng vải rách vang lên, áo của Lý Uyển Kiều lập tức bị xé rách, cả một vùng da thịt lộ hết ra ngoài.
-A… - Lý Uyển Kiều thét lên chói tai:
-Ngươi, ngươi không giữ chữ tín!
-Chữ tín? – Phạm Tử Kiệt cười lạn:
-Với loại tiện chủng như các ngươi cần phải giữ chữ tín sao?
Lại một tiếng toạc nữa vang lên, áo ngoài của Lý Uyển Kiều đã hoàn toàn rời khỏi người nàng, chỉ còn lại một chiếc áo ngực bằng vải ren màu đen, Lý Uyển Kiều lại hét lên một tiếng nữa, hai tay ôm ngực, sợ hãi lùi về phía sau.
-Đừng, ta cầu xin ngươi, huhu… - Lý Uyển Kiều nhịn không được khóc lóc cầu xin.
-Dừng tay! – Mộc Vũ cũng không nhịn được nữa:
-Phạm Tử Kiệt, người có thù với ngươi là Phạm Tử Tuấn, ngươi muốn báo thù thì tìm hắn, tìm nữ nhân để phát tiết đáng mặt nam nhân sao?
-Ngươi sai rồi, Phạm Tử Tuấn không xứng có thù với ta, ta chỉ muốn để cho hắn biết, cho dù tên của ta và hắn chỉ khác nhau có một chữa, nhưng có những người sinh ra đã là loại tiện chủng. – Phạm Tử Kiệt quay đầu lạnh lùng nhìn Mộc Vũ:
-Cho dù ta không phải loại nhìn thấy mỹ nữ liền phát tình, nhưng nếu như cô đã tự mình tìm đến cửa thì ta cũng sẽ không bỏqua cho cô đâu!
Chương 1049: Ngươi vốn có thể không cần chếtDứt lờiPhạm Tử Kiệt liền đột nhiên hướng về phía Mộc Vũ vẫy vẫy tay, Mộc Vũ lập tức cảm thấy cỗ hấp lực khủng bố lúc nãy lại hút nàng về phía Phạm Tử Tuấn.
-Bạn trai ta chính là Đường Kim! – Mộc Vũ đột nhiên hô lớn:
-Hắn rất lợi hại, hắn đang ở bên ngoài đấy!
Hấp lực lại đột nhiên biến mất, sắc mặt Phạm Tử Kiệt khẽ biến, hắn nhìn Mộc Vũ thật lâu, sau đó mới ngưng thần hỏi:
-Ngươi nói, bạn trai ngươi là ai?
-Đường Kim, Đường trong Đường triều, Kim trong Hoàng Kim, nếu ngươi đã nghe qua tên hắn thì tốt nhất hãy để ta đi, nếu không ngươi sẽ chết chắc! – Mộc Vũ thấy hắn khựng lại nhất thời mừng rỡ, tên của tên lưu manh kia quả nhiên có hiệu quả.
-Mộc tiểu thư, cố có biết không? Vốn cô có thể không chết. – Phạm Tử Kiệt nhìn Mộc Vũ, thần sắc trở nên khá cổ quái:
-Chỉ tiếc là có thể cô quen biết Đường Kim thật nhưng cô sẽ không phải bạn gái của hắn…
-Bạn trai của Mộc Vũ thật tên là Đường Kim đấy. – Lý Uyển Kiều ở một bên cũng vội vàng phụ họa.
Phạm Tử Kiệt không để ý tới Lý Uyển Kiều, hắn nhìn Mộc Vũ nói:
-Cô có biết không? Nếu như Đường Kim thật sự ở bên ngoài hắn đã sớm vào từ lâu rồi, nếu như cô là bạn gái của Đường Kim thì ta càng phải giết cô, cô chết rời thì bất luận ta đã làm gì với cô cũng sẽ không có ai biết.
-Ngươi, ngươi muốn giết người diệt khẩu? – Mộc Vũ nhất thời cứng họng, trong lòng thì buồn bực không thôi, tên của tên lưu manh kia quả nhiên có tác dụng nhưng mà hình như hiệu quả bị ngược lại mất rồi.
-Ta đã nói rồi, cô vốn không cần chết. – Phạm Tử Kiệt nhàn nhạt nói:
-Nhưng bây giờ ta chỉ đành tiễn cô lên đường thôi.
Vừa dứt lời Phạm Tử Kiệt liền đánh một chưởng về phía Mộc Vũ, tựa hồ muốn giết chết nàng ngay lập tức, lúc này hắn đã chẳng còn tâm tình nào mà hưởng thụ mỹ nữ nữa.
-Xong rồi, chết thật rồi…. – trong đầu Mộc Vũ chỉ kịp nổi lên một ý niệm như vậy, nàng nhất thời có chút oán giận Đường Kim, tên lưu manh kia chẳng phải muốn tối nay ngủ cùng nàng sao, sao nàng chạy mà hắn lại không đuổi theo?
-Ách… - một tiếng kêu đau đớn vang lên làm Mộc Vũ kinh tỉnh, sau đó nàng liền phát hiện Phạm Tử Kiệt đang ôm ngực, thân thể lung lay, vẻ mặt đầy thống khổ.
-Ngươi vốn cũng không cần phải chết. – một thanh âm lười biếng vang lên, theo thanh âm đó, bên cạnh Mộc Vũ đã nhiều thêm một người.
-Đường Kim? – Mộc Vũ nhất thời đại hỉ, quen biết tên gia hỏa này đã mấy ngày, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn mà cao hứng như vậy, lúc này nàng chỉ hận không thể tự xà vào lòng hắn.
-Ngươi…ngươi chính là Đường Kim? – Phạm Tử Kiệt cố gắng kiên trì không cho thân thể gục xuống, chỉ là trong mắt hắn đã xuất hiện một tia sợ hãi kèm vẻ mặt khó tin:
-Nàng cư nhiên là bạn gái ngươi thật? làm sao có thể a?
-Ta nói rồi, ngươi vốn không cần phải chết , nếu như nàng nói ra tên ta sau đó ngươi để nàng rời đi thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng hiện tại ngươi biết rõ nàng là nữ nhân của ta mà vẫn dám hạ thủ, nếu ta không giết ngươi thì sau này người ta sẽ nghĩ ta là kẻ hiền lành dễ bắt nạt mất. - Đường Kim đầy bất mãn nhìn Phạm Tử Kiệt:
-Khó khăn lắm mới tán được một người, ta còn chưa ngủ với nàng ngươi đã đòi giết nàng, ngươi muốn cố ý làm khó ta hả?
-Ê, ngủ cái gì mà ngủ? – Mộc Vũ bất mãn chêm vào một câu, tên giả hỏa này ăn nói thật là lưu manh.
-Đường Kim, đây là hiểu lầm, ta vốn tưởng nàng lừa ta. – Phạm Tử Kiệt cắn răng nói:
-Muốn trách thì trách hai người bọn họ, là bọn họ lừa nữ nhân của ngươi tới đây, ta có thể giúp ngươi giết hai người này, thế nào hả?
-Ta chỉ cần biết là ngươi thiếu chút nữa đã làm hại nữ nhân của ta, hơn nữa còn có ý đồ bất chính với nàng, cho nên ngươi chết chắc rồi. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Đường Kim, ngươi đừng có ép người quá đáng, ta chỉ muốn một con đường sống mà thôi…ựa! – Phạm Tử Kiệt chưa nói hết câu đã nấc lên một tiếng, cả người đổ gục ra phía sau, không còn chút khí tức.
-A! – Mộc Vũ sợ hãi kinh hô.
-A… - Lý Uyển Kiều cũng thét lên chói tai.
Đường Kim thì khẽ ngẩn ra, bởi vì người giết Phạm Tử Kiệt không phải hắn.
-Ta nói Băng Đường phu nhân, các nàng đừng làm hỏng chuyện tốt của ta chứ? – Đường Kim có chút bất đắc dĩ nhìn về phía người vừa mới xuất hiện trong phòng, đây là một nữ tử áo bạc vô cùng xinh đẹp nhưng lại làm vô số người nghe danh đã phải sợ vỡ mật, Băng Sương sát thủ.
Đường Kim vừa nói như thế mọi người mới chú ý tới trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa, bất quá vừa thấy nàng trừ Đường Kim, ba người còn lại đều ngẩn ngơ, nữ nhân này thật quá xinh đẹp!
Lúc này bất luận là Mộc Vũ hay Lý Uyển Kiều đều có một cảm giác tự ti với nhan sắc của bản thân, nhất là Mộc Vũ càng buồn bực không thôi, tên lưu manh chết bầm Đường Kim sao lại quen biết mỹ nữ ai ai cũng như tiên nữ vậy? không thể có một người ngang ngang với nàng sao?
-Hắn là mục tiêu của chúng ta. – thanh âm của Băng Sương vẫn rất lạnh nhạt, nhưng đối với Đường Kim thì lần này đã ôn nhu hơn ngày trước nhiều rồi.
-Nàng đâu""? – Đường Kim tới gần Băng Sương:-Lâu rồi không gặp, ta thật rất nhớ các nàng đó nha.
Vừa nói Đường Kim vừa dang tay ra định ôm nàng vào lòng.
-Nàng không muốn ngươi nhìn thấy nàng. – Băng Sương khéo léo lắc mình tránh thoát cái ôm của Đường Kim:
-Chúng ta vẫn chưa tìm thấy người kia, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục tìm.
Dứt lời nàng liền biến mất tại chỗ, từ lúc xuất hiện đến lúc biến mất bất quá không đầy 1 phút, một màn tương đối quỷ dị với người bình thường này làm 3 người Mộc Vũ đều ngây người.
Đường Kim có chút buồn bực đứng yên tại chỗ, nếu các nàng đã muốn đi thì có đuổi theo cũng khó kịp.
-Này, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? – một lát sau Mộc Vũ mới có chút bất an hỏi Đường Kim, đừng nhìn nàng bình thường ngang bướng không sợ trời không sợ đất, nhưng mà gặp phải loại chuyện như thế này thì nàng cũng không biết phải làm thế nào.
-Bây giờ hả? xử lí bọn họ trước đi. – Đường Kim nhìn Phạm Tử Tuấn và Lý Uyển Kiều:L
-Mộc Mộc thân ái, nàng nói nên để hai người này chết thế nào đây?
-Đừng, đừng giết ta! – Lý Uyển Kiều lập tức van xin:
-Mộc Mộc, mình thật sự không muốn hại cậu, là bọn hắn ép mình, mình cũng không muốn lừa cậu tới đây…
Mộc Vũ nhìn Lý Uyển Kiều, tâm tình vô cùng phức tạp, trước giờ nàng vẫn một mực coi Lý Uyển Kiều như tỷ muội, bất luận Lý Uyển Kiều có việc gì nàng cũng lập tức ra tay giúp đỡ, nhưng tối nay Lý Uyển Kiều đã lợi dụng điểm này để lừa nàng tới đây, hơn nữa cũng vì thế mà nàng thiếu chút nữa đã bị ô nhục thậm chí là bị giết.
-Lý Uyển Kiều, có lẽ cô bị ép thật, nhưng cố là vì bản thân mình thoát thân mà muốn đẩy ta vào hố lửa, điều này không thể chối cãi. – Mộc Vũ cuối cùng cũng lên tiếng:
-Tình nghĩa tỷ muội của chúng ta đến đây là hết, từ này về sau ta không muốn thấy cô xuất hiện trước mặt ta nữa.