Vô Tận Đan Điền

Chương 1177

- Động tác nhanh lên, đồ vật Thánh Hoàng muốn, chúng ta phải mau chóng cầm qua, bằng không thì Thánh Hoàng tức giận, phiền toái sẽ không nhỏ!

Hắc Bạch Song Sát, một người bạch y, một người hắc y, bởi vì chấp hành mệnh lệnh của Thánh Hoàng, làm việc cực kỳ quả đoán, nên được xưng là Hắc Bạch Song Sát, nói chuyện đúng là Bạch Sát.

- Đúng vậy, hiện tại Nhân tộc nhất thống, thế lực tăng lớn, mười tám Yêu Hoàng lại bị bắt, nếu Thiên Yêu Thánh Hoàng không làm ra chút ít cử động, chỉ sợ Yêu tộc chúng ta liền gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay!

Hắc Sát vừa nói chuyện, hai tay ngưng kết thủ ấn, tựa hồ nghĩ biện pháp mở ra thông đạo nào đó.

- Nhân tộc nhất thống cũng không có gì, mười tám Yêu Hoàng bị bắt đối với Thiên Yêu Thánh Hoàng mà nói cũng không coi vào đâu, quan trọng nhất là tám Chưởng Giáo ấn, chư ấn liên hợp, Phù Thiên Chi Chủ, đây mới là phiền toái! Hiện tại vừa vặn không có người chú ý Di Thần Tông, phải mau chóng lấy ra vật kia, một khi thành công, Thánh Hoàng đột phá, Nhiếp Vân hay Hạ Hành hết thảy đều phải chết!

Hai mắt Bạch Sát lập loè sát cơ, hừ lạnh.

- Ân, tốt rồi, lui ra phía sau một bước, lập tức tốt rồi!

Hắc Sát lên tiếng, nương theo thủ ấn không ngừng, âm hiểm cười một tiếng, trước mặt hai người đột ngột xuất hiện một lỗ thủng không lớn.

Trong lỗ thủng để lộ ra một cổ khí tức đặc thù, Nhiếp Vân chỉ cảm ứng thoáng một phát, liền xác định là tế tự chi địa của Di Thần Tông không thể nghi ngờ.

Thiên Yêu Thánh Hoàng Hắc Bạch Song Sát vậy mà đến tế tự chi địa của Di Thần Tông, cái này rất cổ quái đi à nha!

- Đi vào!

Vèo!

Mở ra thông đạo, Hắc Bạch Song Sát liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chui vào, thời gian nháy con mắt biến mất không thấy gì nữa.

- Chúng ta cũng đi vào!

Nhiếp Vân biết rõ đây là cơ hội tốt nhất tiến vào tế tự chi địa, lúc này tay trái giữ chặt Lạc Khuynh Thành, tay phải giữ chặt Dịch Thanh, vận chuyển Thiên Hành chi khí.

Hô! thoáng một phát, thừa dịp lỗ thủng còn không có khép kín chui vào.

- Ân? Hai người kia đâu?

Vừa tiến vào trong đó, lỗ thủng sau lưng liền triệt để đóng lại, Nhiếp Vân lập tức nhíu mày.

Bởi vì Hắc Bạch Song Sát vừa mới vào rõ ràng đã biến mất, tựa hồ như chưa từng tới.

Loại hiện tượng này chỉ có thể nói rõ hai loại tình huống, thứ nhất, vừa mới nhìn thấy chỉ là giả dối, bị người thi triển ảo cảnh; thứ hai, bọn hắn khẳng định dùng thủ đoạn khác ly khai nơi này rồi, hoặc là xác định vị trí Truyền Tống Trận nào đó, hoặc là ngọc bài truyền tống phương hướng đặc biệt nào đó!

Hiện tại linh hồn của Nhiếp Vân đạt tới 999 thê độ, thứ nhất Phù Thiên đại lục, cho dù Thiên Yêu Thánh Hoàng kia muốn vượt qua, cũng cơ hồ không có khả năng, hơn nữa Thiên Nhãn sư, Thiên Nhĩ sư bài trừ hư ảo, tuyệt đối không người có thể giấu kín hắn, cho nên loại thứ nhất không có khả năng, nhất định là loại thứ hai.

Đoán chừng Hắc Bạch Song Sát tiến vào đây, lợi dụng thủ pháp nào đó đã đi ra, đến chỗ xa hơn, xem ra bọn hắn chẳng những sớm có chuẩn bị, tựa hồ đối với tế tự chi địa này của Di Thần Tông, biết còn cực kỳ rõ ràng!

Nghĩ vậy, Nhiếp Vân liền không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, nhìn chung quanh một vòng, vừa xem xét, lập tức phát hiện bất đồng.

Nơi này không như tế tự chi địa của Kiếm Thần tông, cũng không giống Bia Lâm của Hóa Vân tông, không có mộ bia của lịch đại lão tổ, ngược lại mang theo khí tức u ám âm trầm, vừa mới tiến đi liền để cho người hô hấp cứng lại.

- Này làm sao tương tự Yêu La U Minh vực thế nhỉ?

Vung tay lên bao khỏa ba người ở trong một viên cầu, Nhiếp Vân nhíu mày.

Không gian xuất hiện ở trước mắt không có trang trọng như tế tự chi địa nên có chút nào, ngược lại mang theo một tia khí tức yêu tà, tựa như Yêu La U Minh vực thông hướng quốc gia Yêu nhân.

- Ta nghe nói Di Thần Tông tế bái tổ tiên là một vị Yêu Thần, chúng ta vẫn là cẩn thận một ít!

Lạc Khuynh Thành lấy Vẫn Lạc Cung cùng Chiết Dực Chi Tiễn ra, đôi mi thanh tú mang theo vẻ ngưng trọng.

- Ân!

Nhiếp Vân gật gật đầu, lên tiếng.

Tuy thần thái ngưng trọng, nhưng với hắn mà nói, cũng không có quá nhiều kiêng kị, hiện tại bằng vào thực lực của hắn, Bí Cảnh đệ cửu trọng cũng không phải đối thủ, Phù Thiên đại lục, thậm chí toàn bộ thế giới, có thể làm cho hắn sợ hãi đã không nhiều lắm rồi.

Vù vù vù hô!

Ba người đi về phía trước, đi không xa, liền chứng kiến trước mắt vô số yêu khí biến ảo thành yêu linh đập vào mặt, những yêu linh này cả đám mang theo oán khí dày đặc, nhìn thấy người sống liền cắn xé, cực kỳ điên cuồng.

- Khặc khặ-x-xxxxx, rốt cục có người đến, các huynh đệ, giết!

- Còn có nữ nhân, sắp có thể vui vẻ rồi...

Những yêu linh này chứng kiến ba người Nhiếp Vân, trong mắt tất cả đều lộ ra hào quang màu hồng, cả đám gào thét lao lên.

- Ta đến!

Chứng kiến những yêu linh này, Dịch Thanh thả người nghênh đón, lơ lửng ở trên không trung, hai tay giống như hỏa diễm thiêu đốt, liền tạo thành một biển lửa ở trước mặt.

Biển lửa đến đâu, yêu linh đụng một cái liền biến thành yêu khí, biến mất vô tung vô ảnh.

Những yêu linh này so với yêu linh bình thường còn muốn lợi hại hơn nhiều, hơn nữa mỗi người hung hãn không sợ chết, biết rõ Diễm Hỏa của Dịch Thanh cường đại, như trước dốc sức liều mạng vọt tới, độ ấm của Diễm Hỏa cực cao, đụng phải sẽ chết, nhưng chung quanh ba người tụ tập yêu linh ngược lại ngày càng nhiều, rất có xu thế không giảm bớt.

- Ta cũng thử xem!

Lạc Khuynh Thành cũng bay lên, giương cung cài tên.

Cung là Vẫn Lạc Cung, mũi tên lại không phải Chiết Dực Chi Tiễn, mà là một loại mũi tên mang theo sát ý, linh khí hội tụ, một mũi tên phá không, hóa thành minh hưởng bén nhọn, lập tức bắn ra một thông đạo đường kính hơn 10m.

Rầm ào ào!

Yêu linh thật sự nhiều lắm, thông đạo chỉ mở ra trong nháy mắt, lại lần nữa bị rậm rạp chằng chịt che kín.

- Thật lợi hại!

Thấy những vật này giết không chết, đánh bất diệt, số lượng nhiều kinh người, Dịch Thanh cùng Lạc Khuynh Thành đồng thời thay đổi sắc mặt.

- Để ta đánh đi!

Thấy các nàng không có cách nào, lúc này Nhiếp Vân mới cười cười đi tới.

- PHÁ...!

Đi đến trước mặt, Nhiếp Vân không có bất kỳ động tác, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Bành bành bành bành!

Nương theo thanh âm, yêu linh tuôn ra lập tức như thủy triều nổ tung, một lần nữa biến thành yêu khí, không một cái may mắn thoát khỏi.
Bình Luận (0)
Comment