Vô Tận Đan Điền

Chương 1178

Trải qua một tháng tu luyện, Nhiếp Vân đối với thiên phú đặc thù lý giải thêm nữa, vận dụng lên uy lực cũng càng lớn, thiên phú Tiên Âm sư phối hợp linh hồn cường đại, vừa quát tầm đó, tất cả yêu linh liền hôi phi yên diệt.

- Cùng ngươi thực không thể so...

Chứng kiến loại tràng cảnh này, Dịch Thanh cùng Lạc Khuynh Thành cười khổ một tiếng, từng người lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Hai người vất vất vả vả động thủ, cũng giết không chết mấy cái, mà hắn quát một tiếng, tất cả yêu linh liền tử vong toàn bộ, chênh lệch thật sự quá lớn.

- Đi thôi!

Chứng kiến biểu lộ của hai người, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, đi đầu bay về phía trước.

Nơi này có chút tương tự Yêu La U Minh vực, lại có chút bất đồng, cũng có không ít Yêu nhân, chỉ có điều đều là trạng thái linh hồn, cho dù thực lực không kém, lại không thể mang đến phức tạp gì cho ba người.

- Đó là cái gì?

Đi về phía trước một hồi, đột nhiên phía trước xuất hiện một hải dương hoàn toàn do máu tươi hình thành, toàn bộ hải dương để lộ ra sát khí nồng đậm, không gian phía trước đều bị phong tỏa.

- Biển máu này có chút nguy hiểm, nếu không các ngươi trước vào Tử Hoa động phủ, ta đi xem sao!

Biển máu này dị thường cổ quái, tuy uy lực không bằng Vạn Triều Lôi Hải, lại lộ ra tà dị làm cho người khủng hoảng.

Đồ vật tà dị như thế, Nhiếp Vân cũng không muốn để cho hai nữ hài mạo hiểm.

- Yên tâm đi, chúng ta không có việc gì, thật sự không được lại nói!

Dịch Thanh cùng Lạc Khuynh Thành đồng thời lắc đầu.

- Vậy đi thôi!

Thấy hai người kiên trì, Nhiếp Vân đành phải gật đầu, ba người chung một chỗ tiến vào biển máu.

Cái biển máu này ngoại trừ sát khí nặng một chút, địa phương khác không khác hải dương bên ngoài, đi về phía trước một hồi, thấy không có nguy hiểm quá lớn, Nhiếp Vân liền yên lòng.

Lại đi về phía trước một hồi, đột nhiên một cây cầu nổi xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Cuối cùng cầu nổi là một đại đình, bên trong rỗng tuếch, không có cái gì.

- Qua đi xem!

Trong hải dương đột nhiên xuất hiện một cái đình, bản thân liền có chút kỳ quái, Nhiếp Vân vốn sững sờ, nhưng rất nhanh lại bay đi.

Ba người vừa đến trong đình, tràng cảnh trước mắt liền hoa lên, phảng phất như trong nháy mắt bị chuyển di, đi vào một võ đài trống trải.

Hô!

Một bóng người mặc kim giáp đột ngột xuất hiện.

- Có thể đi vào Anh Linh Huyết Hải, nói rõ thực lực không kém, bất quá chỉ có thực lực còn không được, chỉ có qua Phù Kiều Thất Quan, mới có thể thông qua tế tự, tiếp nhận truyền thừa! Ta là cửa thứ nhất!

Bóng người kim giáp vừa xuất hiện, liền cao giọng nói, trong tay nắm một thanh trường đao, tản mát ra khí tức dữ tợn, hung ác.

- Anh Linh Huyết Hải? Phù Kiều Thất Quan?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Nhiếp Vân, giống như đây không phải hồn phách, mà là anh linh, cái biển máu này giống như có thể bảo trì anh linh, để anh linh có năng lực như khi còn sống!

Lạc Khuynh Thành lặng lẽ truyền âm.

- Ân!

Điểm ấy Nhiếp Vân vừa thấy được kim giáp liền biết.

Kim giáp nhân này không giống linh hồn, không có ý thức bản thân, có chỉ là một cổ ý chí bất khuất cùng lĩnh ngộ võ học khi còn sống, sức chiến đấu rất mạnh, chỉ nhìn bề ngoài, thực lực ít nhất ở Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, nhưng lực chiến đấu chân chính, hẳn là nửa bước Phá Không Cảnh.

Anh linh chỉ có thể nương theo thi thể còn sống, hơn nữa chỉ là một cổ ý niệm, không thể ngưng tụ thành hình, cũng không thể chiến đấu, mà cái trước mắt chẳng những có thể chiến đấu, còn có thể nói chuyện, đủ thấy biển máu này thần kỳ.

- Thằng này để cho ta đối phó a!

Đang suy nghĩ, Dịch Thanh tiến về phía trước một bước, nở nụ cười.

- Tốt!

Nhiếp Vân biết rõ tuy tu vi của Dịch Thanh chỉ có Nạp Hư Cảnh hậu kỳ, nhưng bằng vào thiên phú Diễm Hỏa sư, sức chiến đấu không thể khinh thường, lúc này mới gật gật đầu.

Loại chiến đấu này, đối với Dịch Thanh cùng Lạc Khuynh Thành là tôi luyện tốt, loại tình huống này chỉ cần các nàng muốn chiến đấu, Nhiếp Vân có thể không ra tay liền không xuất thủ.

- Đến đây đi!

Dịch Thanh cười khẽ, trong ánh mắt có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt, dưới chân vẽ một cái, vọt tới kim giáp nhân, tốc độ mau kinh người.

Sưu sưu sưu sưu! Bành bành bành bành!

Một người một anh linh giao kích, pháp lực cường đại hùng hậu, ở trên đài tỷ thí kích động, huyết thủy chung quanh căng ra.

Cho dù sức chiến đấu của Kim giáp nhân rất cường đại, nhưng dù sao cũng chỉ là anh linh không có ý thức chủ quan, cùng Dịch Thanh đánh hơn mười chiêu, đã bị nàng cố ý bán cái sơ hở, một quyền đánh trúng chỗ hiểm, hóa thành toái điểm bầu trời.

Ầm ầm!

Kim giáp nhân tiêu tán, tràng cảnh trước mắt lập tức tiêu tán, ba người lần nữa trở lại đình viện, bất quá lúc này phía trước lại có cầu nổi, mà cách đó không xa lần nữa nhiều ra một cái đình.

- Phù Kiều Thất Quan, là nói chúng ta phải chiến đấu bảy tràng mới có thể tới địa phương trung tâm nhất, đi thôi!

Chứng kiến cầu nổi đột ngột xuất hiện, Nhiếp Vân nhớ tới kim giáp nhân vừa rồi nói, quay đầu nói một tiếng liền đi tới.

Tiến vào đình, đồng dạng trước kia, bất quá lần này không phải tỷ thí đài, mà là một quảng trường cự đại.

Cuối quảng trường là một lão giả lăng không mà đứng, lòng bàn tay nắm một thanh trường mâu vẽ một cái, liền xuất hiện một vết rách.

Trường mâu này dài hơn một trượng, toàn thân âm hàn, xem xét đã biết rõ không phải vật chế tạo, mà là do đồ vật đặc thù ngưng tụ thành, quỷ dị khó lường.

- Tiếp ta một mâu, tiếp được, thông qua, tiếp không được, chết!

Lão giả mặt không biểu tình, trường mâu run lên xoay tròn, quấy huyết thủy, thành một hắc tuyến thẳng tắp.

- Ta đến đi!

Chứng kiến loại tràng cảnh này, Lạc Khuynh Thành đi về phía trước một bước, thân thể mềm mại khẽ động, rơi vào trong trường.

Tuy Dịch Thanh có chút tự ngạo, lại không thừa nhận cũng không được, Lạc Khuynh Thành trước mắt này vô luận tư thái, dung mạo đều không kém nàng, trên người còn có đơn thuần cùng linh động, càng làm cho người hâm mộ.

- Tốt, bắt đầu!

Thấy có người tới, linh hồn mạnh mẽ của lão giả tập trung lại, cánh tay mạnh mẽ vươn về trước, lập tức, trường mâu xoay tròn ra hắc tuyến đâm qua, hình thành một đạo âm bạo, tựa như chấn vỡ không gian.

Thực lực của lão giả này so với kim giáp nhân vừa rồi mạnh hơn một tia, cho dù như trước không có đạt tới Phá Không Cảnh, nhưng một chiêu này phát ra lực lượng, so với Phá Không Cảnh sơ kỳ đã không kém rồi.

- Tới tốt lắm!

Lạc Khuynh Thành không hoảng loạn giống như trước, nghe được âm bạo, đáp tên giương cung, sau đó buông lỏng tay.
Bình Luận (0)
Comment