Vô Tận Thần Công

Chương 291

Dương Thạc mỉm cười, ngay sau đó nghiêm mặt nói với Dương Thành.

- Hả? Ngươi tới đây để hiệp trợ ta sao? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hai mắt Dương Thành sáng ngời.

- Lúc trước Phụ Chính Vương đã nói nếu có thể được ngươi trợ giúp, đánh bại Dương Thiên và Dương Tử Mặc cũng dễ hơn nhiều. Chẳng qua là ngươi bận quá, Phụ Chính Vương vô duyên mời ngươi. Không thể tưởng tượng được, ngươi lại tự tới…

Dương Thạc rõ ràng trực tiếp tới đây đầu nhập vào, Dương Thành căn bản không ngờ tới điểm này.

- Lục ca, ta không nói muốn đầu nhập vào Đại Chu!

Dương Thạc cười nhạt một tiếng, khẽ lắc đầu.

- Chỉ có điều Phụ Chính Vương có ân với ta, huống hồ ta cũng có cừu oán với Mạc Vân Cốc, giờ mới mượn cơ hội này giúp đỡ ngươi đối phó với Mạc Vân Cốc. Chém giết Mạc Vân Cốc xong rồi ta sẽ rời đi.

Dương Thạc nói.

- Như vậy sao?

Trên mặt Dương Thành lộ ra vẻ thất vọng.

Nhưng Dương Thành cũng biết tính tình Dương Thạc, sẽ không tham gia tranh đấu thiên hạ Đại Chu. Cho nên Dương Thành cũng thoáng thất vọng chứ không lộ ra vẻ uể oải.

- Sớm biết ngươi không muốn gia nhập vào quân đội Đại Chu mà. Nhưng lần này ngươi có thể tới đây giúp đỡ Lục ca, Lục ca vẫn vô cùng cảm kích. Chắc hẳn Phụ Chính Vương cũng sẽ cảm tạ ngươi!

Dương Thành nói xong liền vươn tay ra vỗ vỗ bả vai Dương Thạc.

- Nguyên soái!

Dương Thành và Dương Thạc đang nói chuyện, một âm thanh chợt vang lên.

- Huynh đệ nguyên soái gặp mặt thật đáng mừng. Chỉ có điều nơi này là doanh trướng cấm quân Đại Chu, không phải người nào cũng có thể xâm nhập được. Mặc dù vị Dương Thạc huynh đệ này là đệ đệ của nguyên soái, cũng là người mà Phụ Chính Vương coi trọng, nhưng rốt cục cũng không phải người trong quân đội Đại Chu chúng ta. Hiện tại chúng ta đang ở đây thảo luận việc quân cơ đại sự, Dương Thạc huynh đệ xông tới hình như cũng không được thích hợp lắm thì phải?

Người nói chuyện không phải ai khác, chính là thống soái ngự lâm quân Đại Chu, cao thủ cấp độ Đại Tông Sư, Lưu Ngự Thanh!

Thần sắc Lưu Ngự Thanh nghiêm túc, sắc mặt lạnh như băng, dường như không cho Dương Thành nửa phần mặt mũi nào.

- Hả?

Lông mày Dương Thành hơi nhíu lại.

- Theo như lời Lưu tướng quân, Dương Thạc tới đây hiệp trợ chúng ta ngăn cản quân đội Mạc Vân Cốc, chẳng lẽ bản soái còn phải đuổi hắn ra khỏi cửa sao?

Dương Thành lạnh lùng nói ra.

Lưu Ngự Thanh không trả lời, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, vẫn là dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Dương Thạc khẽ động.

- Xem ra Lục ca thống lĩnh tam quân binh mã kinh thành, bên cạnh còn có một số người không phục với hắn…

Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.

Tuy Dương Thành rất được Phụ Chính Vương coi trọng nhưng hắn vừa mới gia nhập quân đội Đại Chu một hai năm, hầu như chưa bao giờ mang binh xuất chinh, uy vọng chưa đủ. Tướng lãnh như Lưu Ngự Thanh đều là lão nhân trong quân đội Đại Chu, không phục Dương Thành cũng là chuyện vô cùng bình thường.

- Được rồi. Lục ca, các ngươi thương thảo việc quân cơ đại sư, ta ở đây quả thật không tiện, hay là xin được cáo lui trước đã!

Dương Thạc cười nhạt một tiếng, nói ra.

Cấm quân Đại Chu thương thảo việc quân cơ đại sự, Dương Thạc không có hứng thú tham gia.

Dù sao thứ nhất bản thân Dương Thạc cũng hầu như chưa đọc qua binh pháp bao giờ, ở đây cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Cho dù Dương Thạc hiểu được binh pháp thì cũng chưa chắc muốn tham dự. Phòng thủ kinh thành Đại Chu tốt hay xấu thì có liên quan gì với hắn? Thậm chí Dương Thạc còn ước gì phòng ngự kinh thành Đại Chu kém cỏi, cuối cùng bị Mạc Vân Cốc công phá. Bởi vì như vậy hắn mới có thể đục nước béo cò, đạt được thiên tài địa bảo trong kho tàng hoàng thất.

Nếu kinh thành Đại Chu phòng ngự kiên cố, Dương Thạc sao có thể thu lợi đây?

Đối với Dương Thạc, kinh thành bị công phá cũng không sao cả.

Có thể cứu Lục ca coi như mục đích đã xong!

Nếu có thể nghĩ cách chém giết Mạc Vân Cốc thì chính là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Kinh thành cuối cùng sẽ rơi vào tay ai không có quan hệ với Dương Thạc.

Nói xong, Dương Thạc liền muốn chuẩn bị rời đi.

- Hả? Muốn đi sao?

Đúng lúc này, âm thanh của Lưu Ngự Thanh lại vang lên.

- Dương Thạc huynh đệ, vừa rồi chúng ta thương thảo phòng ngự kinh thành, ngươi đã nghe được một số thứ không nên nghe. Cứ rời đi như vậy chỉ sợ cũng không được tốt lắm đâu?

Lưu Ngự Thanh lạnh lùng nói.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Nghe thấy những lời này của Lưu Ngự Thanh, lông mày Dương Thạc bỗng nhiên nhăn lại.

Không để hắn tham gia thảo luận quân cơ đại sự, cũng không để hắn đi? Chẳng lẽ lại còn muốn nhốt hắn lại sao?

- Dương Thạc huynh đệ, ta biết rõ ngươi có Thập Phương Ca Sa, muốn ngăn ngươi lại chỉ sợ cũng không dễ dàng. Nhưng trong cấm quân Đại Chu ta có một tòa đại lao. Tuy nhà tù không lớn nhưng dùng tài liệu đặc thù chế thành, phong tỏa hư không xung quanh. Trước khi đại quân Mạc Vân Cốc tiến đến, ta nghĩ Dương huynh đệ ủy khuất một chút, đến đó ở một đoạn thời gian!

Lưu Ngự Thanh chậm rãi nói ra.

- Giam giữ ta?

Gần như nghe thấy Lưu Ngự Thanh nói những lời này, sắc mặt Dương Thạc nhanh chóng âm trầm lại.

- Lúc trước Dương Thiên cũng dùng mật thất đặc thù giam giữ ta, cuối cùng bị ta đánh tan mật thất, chém giết thủ hạ của hắn. Lưu tướng quân, ngươi cũng muốn giẫm vào vết xe đổ của Dương Thiên sao? Đáng tiếc, chỉ bằng Lưu Ngự Thanh ngươi mà cũng muốn so sánh với Dương Thiên? Còn kém quá xa!

Âm thanh băng hàn truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.

Trong chốc lát, một luồng sát khí nồng đậm mạnh mẽ bộc phát ra từ trên thân thể Dương Thạc, hung hăng áp bách tới trước mặt Lưu Ngự Thanh.

- Cái gì vậy?

Gần như đúng lúc sát khí của Dương Thạc bao phủ thì Lưu Ngự Thanh cũng cảm nhận được luồng sát khí đậm đặc này.

Giống như bị độc xà theo dõi vậy. Trong nháy mắt, Lưu Ngự Thanh liền cảm thấy có một sự nguy hiểm đến gần, da đầu run lên, toàn thân tóc gáy cũng dựng thẳng đứng.

Lông mày nhanh chóng nhăn lại, Lưu Ngự Thanh cấp tốc lui lại ba bốn trượng.

- Dương Thạc, đây là doanh trại của cấm quân Đại Chu, ngươi dám đánh nhau ở chỗ này sao?

Lưu Ngự Thanh quát lớn một tiếng.

Lúc này, một số tướng lĩnh cấm quân cũng cảm thấy trên người Dương Thạc tràn đầy sát khí, đều không khỏi nhíu mày, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Dương Thạc. Chỉ cần Dương Thạc thật sự ra tay, thì những tướng lĩnh cấm quân Đại Chu này cũng sẽ cùng ra tay đánh nhau với Dương Thạc.

- Doanh trại của cấm quân Đại Chu sao?

Dương Thạc không hề nhúc nhích.

Chẳng qua, khoé miệng cười châm biếm mà thôi.

- Ngươi cũng biết đây là doanh trại của cấm quân Đại Chu sao?

- Nơi này là doanh trại thì phải do thống lĩnh tam quân kinh thành làm chủ chứ. Lưu Ngự Thanh, ngươi chỉ là thống lĩnh Ngự Lâm quân thì sao đến phiên ngươi ra lệnh ở đây hả?

Dương Thạc lạnh lùng nói, từng câu từng chữ mạnh mẽ, giống như tiếng sấm vậy, nháy mắt đã áp bức đến trước mặt Lưu Ngự Thanh.

- Muốn bắt ta vào nhà tù của cấm quân sao, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.

Dương Thạc lạnh lùng nói xong, không thèm nhìn Lưu Ngự Thanh, trực tiếp chắp hai tay sau lưng, đi nhanh ra khỏi doanh trướng.

- Ranh con mà cũng dám khoe khoang trong quân trướng sao?
Bình Luận (0)
Comment