Vô Tận Thần Công

Chương 292

Bị Dương Thạc liên tục mắng to, sắc mặt Lưu Ngự Thanh liền thay đổi.

Bây giờ lại thấy Dương Thạc không thèm để ý đến mình, muốn nhanh chóng rời đi. Lưu Ngự Thanh liền tức giận, quát to một tiếng, di chuyển nhanh chóng, nháy mắt đã đến sau lưng Dương Thạc, vươn tay, đánh mạnh về phía cổ Dương Thạc.

- Muốn chết hả.

Dương Thạc quát khẽ một tiếng.

Ầm ầm!

Rắc rắc rắc! Rắc rắc rắc!

Sau một khắc, trong cơ thể Dương Thạc truyền ra những tiếng nổ. Chỉ nháy mắt, cả người Dương Thạc lập tức biến hoá, từ tám thước đã cao lớn đến chín xích, cơ bắp nổi cuồn cuộn. Một đầu tóc đen không quá dài, nháy mắt đã biến thành một mái tóc dài hai màu đen trắng. Mà mỗi một sợi tóc lại giống như cây châm cứng, bắn nhanh về phía Lưu Ngự Thanh.

Từ trong thân thể Dương Thạc, sức mạnh to lớn bắt đầu tràn ra, làm cho người ta sợ hãi.

Biến thân Hắc Hùng tầng thứ nhất.

Thậm chí, Dương Thạc không cần dùng tới biến thân Hắc Hùng tầng thứ hai để đối phó với Lưu Ngự Thanh. Tầng thứ nhất cũng đã đủ rồi.

- Nguy rồi.

Cùng lúc Dương Thạc biến thân, sắc mặt Lưu Ngự Thanh thay đổi. Đối mặt với tóc dài như kim châm của Dương Thạc, hắn không dám cố di chuyển để đánh về phía cổ Dương Thạc, mà là nháy mắt di chuyển đến bên cạnh Dương Thạc, đánh mạnh một quyền vào phần eo của Dương Thạc.

Bang!

Dương Thạc vươn một tay, ngăn lại một quyền này của Lưu Ngự Thanh.

Một tiếng va chạm mạnh, cả người Dương Thạc hơi lung lay một chút, nhưng Lưu Ngự Thanh thì phải lui một bước mới có thể đứng vững được.

Biến thân Hắc Hùng tầng thứ nhất đã giúp thực lực của Dương Thạc tăng lên cảnh giới Đại Tông Sư trung kỳ.

Mà tên Lưu Ngự Thanh này cũng chỉ là Đại Tông Sư trung kỳ mà thôi. Nếu chỉ so về khí huyết thì hắn còn kém Dương Thạc hai cấp nhỏ. Một chiêu cứng đối cứng vừa rồi, Lưu Ngự Thanh không những không làm Dương Thạc bị thương mà chính mình còn bị thiệt một chút. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Lui một bước nhỏ, Lưu Ngự Thanh đã đứng vững được.

Mà chỉ lát sau, Lưu Ngự Thanh lại di chuyển, nháy mắt đã đến trước mặt Dương Thạc, bỗng nhiên đánh ra một quyền.

- Chết đi.

Ầm ầm ầm! Grào Grào Grào!

Quát to một tiếng, trong quyền này của Lưu Ngự Thanh đã có thêm hổ báo lôi âm tầng thứ hai. Lúc này, Lưu Ngự Thanh đã tung ra đòn tấn công mạnh nhất của hắn.

Nếu một quyền này đánh trúng Dương Thạc thì dù không giết chết được Dương Thạc, cũng sẽ khiến gân cốt Dương Thạc vỡ vụn, bản thân bị thương nặng, ngoan ngoãn nghe lời.

- Hổ báo lôi âm ư? Đừng nghĩ rằng chỉ có ngươi mới có hổ báo lôi âm tầng thứ hai.

Nhưng đúng lúc này, Dương Thạc cũng quát lạnh một tiếng.

Hắn cũng tung ra một quyền, đón lấy nắm đấm của Lưu Ngự Thanh.

Ầm ầm! Grào Grào!

Cũng là hổ báo lôi âm tầng thứ hai, nhưng dùng Thần Hùng quyết để thúc giục, bộc phát thần hoang nguyên lực trong cơ thể, sử dụng "Gấu công" trong ưng gấu hợp kích nên một quyền của Dương Thạc phát ra sau mà lại đến trước, nháy mắt đã đón lấy nắm đấm của Lưu Ngự Thanh. Nắm đấm của hai người mạnh mẽ va chạm với nhau.

Oanh!

Phát ra tiếng nổ lớn.

Rắc rắc rắc!

Lưu Ngự Thanh cảm thấy cánh tay mình đau nhức, phát ra vài tiếng răng rắc.

Lần này, dù cánh tay của Lưu Ngự Thanh không bị Dương Thạc chặt đứt nhưng chỉ sợ trên cẳng tay đã có vô số vết rạn nứt rồi.

- Không hay rồi.

Sắc mặt Lưu Ngự Thanh lập tức thay đổi.

Một quyền này của Dương Thạc không chỉ làm cho cánh tay Lưu Ngự Thanh nhức mỏi, xương cốt bị thương mà còn truyền đến một lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp đánh bay Lưu Ngự Thanh ra ngoài bốn năm trượng rồi mới rơi xuống đất. Hai chân hắn giẫm trên mặt đất, liên tục lui lại năm sáu bước thì mới miễn cưỡng đứng vững được.

- Lưu tướng quân.

- Mau bảo vệ Lưu tướng quân.

Lúc này, sắc mặt mấy tên tướng lĩnh cấm quân Đại Chu đều biến đổi.

Có một số thuộc hạ trực tiếp của Lưu Ngự Thanh còn chuẩn bị ra tay, vây công Dương Thạc.

- Dương Thạc, ngươi giỏi lắm, dám ra tay đánh người trong doanh trại cấm quân Đại Chu, còn có kỷ luật không hả. Hôm nay không giết ngươi thì uy phong của Đại Chu ta ở đâu?

Sắc mặt Lưu Ngự Thanh tái nhợt, liên tục thay đổi, cố gắng cắn răng một cái, tay trái coi như hoàn hảo ấn vào chuôi kiếm bên hông, …boong một tiếng, thanh bảo kiếm này lập tức bay ra ngoài. Có thể thấy được, Lưu Ngự Thanh muốn rút ra bảo kiếm, tấn công Dương Thạc lần nữa.

Vèo…o…o!

Nhưng đúng lúc này, một bóng người loé lên.

Nhanh như thiểm điện đến trước mặt Lưu Ngự Thanh, một tay ấn trên tay trái của Lưu Ngự Thanh, rồi mạnh mẽ ấn xuống thanh kiếm mà Lưu Ngự Thanh rút ra.

- Lưu Ngự Thanh, trong doanh trại này mà ngươi dám sử dụng vũ khí, ngươi không sợ quân pháp xử trí hả?

- Dương Thành ta là người thống lĩnh tam quân kinh thành. Ở đây, ta quyết định. Mặc dù ngươi là thống lĩnh Ngự Lâm quân, là một viên tướng mạnh của Đại Chu ta, nhưng nếu ngươi không tuân theo quân lệnh, bất kính với thống soái tam quân thì… ta không ngại giết ngươi tế cờ cho mười vạn cấm quân Đại Chu.

Âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Lưu Ngự Thanh.

- Nguyên soái?

Lưu Ngự Thanh sững sờ.

Người ấn chặt kiếm hắn, không ai khác chính là Dương Thành.

Lúc này, sắc mặt Dương Thành lạnh như băng, một tay ấn trên tay Lưu Ngự Thanh, vậy mà, với thực lực của Lưu Ngự Thanh lại không thể rút bảo kiếm ra được.

Cần phải biết, Lưu Ngự Thanh chính là cao thủ Đại Tông Sư trung kỳ đấy.

Còn Dương Thành mới chỉ đi vào cảnh giới Đại Tông Sư.

Tuy Lưu Ngự Thanh bị Dương Thạc đánh thương tay phải, thực lực bị giảm nhưng Dương Thành có thể nhẹ nhàng ngăn chặn chính mình, cũng cho thấy, Dương Thành, thống lĩnh tam quân kinh thành không phải người đơn giản.

- Các ngươi cũng muốn tạo phản sao?

Vừa ấn chặt tay Lưu Ngự Thanh, Dương Thành vừa lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người trong doanh trướng.

Nhìn đến ánh mắt của Dương Thành, những tên tướng cấm quân kia vội vàng cúi đầu lui lại vị trí của mình.

Lúc trước, những tên tướng lĩnh này cũng không coi Dương Thành vào đâu, cứ cho rằng thực lực Dương Thành thấp kém.

Mặc dù hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Đại Tông Sư nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu? Chỉ sợ, một cao thủ Đại Tông Sư như hắn cũng không đánh thắng được những cao thủ Võ Tôn đỉnh phong hay Võ Tôn cao giai bọn họ.

Bởi vì như vậy mà bọn hắn mới xem thường Dương Thành.

Nên khi Dương Thạc đến, bọn hắn lại càng khinh thường Dương Thạc.

Kiểu gì thì Dương Thành còn là cao thủ Đại Tông Sư, chứ Dương Thạc thì sao?

Hắn còn kém Dương Thành ba bốn tuổi. Một đứa con nít như vậy đến mà Dương Thành còn hoan nghênh, thoạt nhìn hết sức coi trọng Dương Thạc. Nhưng theo như những tướng lĩnh này thì Dương Thành và Dương Thạc coi hành quân đánh trận chỉ như đi chơi mà thôi.

Nhưng một quyền vừa rồi của Dương Thạc đã áp chế được Lưu Ngự Thanh, khiến cho những tên tướng lĩnh này mới nhận thấy được thực lực của Dương Thạc.

Lưu Ngự Thanh là cao thủ Đại Tông Sư, trong toàn bộ quân doanh không có ai vượt qua hắn đâu.

Mà một người đệ nhất cấm quân này lại bị Dương Thạc đánh bại dễ dàng.

Ngay sau đó, Dương Thành ra tay, lại áp chế Lưu Ngự Thanh lần nữa, khiến Lưu Ngự Thanh ngay cả kiếm cũng không rút ra được. Đến tận bây giờ, những tên tướng lĩnh này mới biết, hai anh em Dương Thành và Dương Thạc đều không phải người đơn giản.

- Lưu tướng quân, cất bảo kiếm của ngươi đi thôi.
Bình Luận (0)
Comment